Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
Chương 89: Thiết bị liên lạc
Ở bên ngoài, Hàn Kỳ Âm không hề hay biết. Ngón tay nhỏ nhắn quấn lại từng vòng một vết thương cho Cố Thâm, gương mặt hắn không có bất cứ biểu cảm nào, đôi mắt hổ phách nhuộm màu vàng của nắng càng thêm sâu thẳm khó đoán.
"Lão đại. Bây giờ chúng ta liên lạc với Tư Duệ và Mạc Tư Huyền..."
"Thiết bị liên lạc ở Cố gia được cài ở một tần số đặc biệt, không thể dùng điện thoại bình thường gọi được."
Hắn nói.
Thực ra Cố Thâm muốn ở lại đây để nhử bọn chúng ra, tìm ra thân phận thật sự của kẻ đứng sau, nhưng hiện tại hắn không có vũ khí, càng không biết bọn chúng có bao nhiêu người. Cân nhắc thiệt hơn, hắn đành phải để chúng thoát lần này.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Cô và hắn cũng không thể ở lại đây lâu được, mặc dù khách sạn này được bảo vệ của người Mộ gia nhưng bọn họ không thể làm liên lụy đến Mộ Dung Tuyết.
Hơn nữa Cố Thâm còn ghét nhất là mắc nợ người khác.
"Cần phải có thiết bị liên lạc."
Cố Thâm nhìn cô rồi nói.
Thiết bị liên lạc thì kiếm ở đâu bây giờ?
Đúng lúc này Mộ Dung Tuyết đẩy cửa bước ra, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Cố Thâm thì vội né tránh giống như làm chuyện gì đó khuất tất.
"Dung Tuyết, cô có thiết bị liên lạc không?"
Mộ Dung Tuyết đang không nghĩ ra cách nào để níu kéo Hàn Kỳ Âm ở lại thì nghe thấy câu hỏi của cô, trong đầu thầm suy tính rồi nói dối
"Có...có đấy...Cô chờ tôi một lát, tôi đi lấy cho cô."
"Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cô."
Hàn Kỳ Âm không chút nghi ngờ.
Còn Cố Thâm thì im lặng không nói gì, cho đến khi Mộ Dung Tuyết đi ra đóng cánh cửa phòng lại kêu tít một cái, không còn nghe thấy động tĩnh gì thêm hắn mới lên tiếng.
"Cô ta đang nói dối."
Hắn khẳng định, còn Hàn Kỳ Âm thì kinh ngạc
"Tại sao chứ?"
Chẳng phải Mộ Dung Tuyết vừa cứu mạng bọn họ hay sao?
"Cô ta còn nhốt chúng ta ở đây."
Hắn chẳng thèm chớp mắt đã đoán được ra, Hàn Kỳ Âm chạy đến cánh cửa mở thử, quả nhiên đã bị khóa.
Cô nhất thời câm nín không biết nên nói như thế nào, bên ngoài thì bị bọn người buôn lậu truy đuổi, vừa được cứu thì lại bị nhốt, với tính cách của Cố Thâm mà ra khỏi đây thì liệu hắn có tặng cho Mộ Dung Tuyết một phát đạn?
"Lão đại...cô ấy không phải là người xấu..."
Hàn Kỳ Âm khó khăn thốt ra, mong là Cố Thâm không tính toán với Mộ Dung Tuyết.
Nhưng Cố Thâm không dễ dàng tin ai cả, hắn đang suy nghĩ xem khả năng nào là lớn nhất, nếu Mộ Dung Tuyết cùng phe với đám người kia thì không việc gì phải cứu bọn họ, mà gia tộc Mộ gia và Cố gia trước giờ đều không thù không oán, không có lí do gì để gây hấn. Mộ Vinh không ngốc và cả kể có do bọn họ làm thì hắn cũng sẽ điều tra ra dễ dàng chứ không phải là không tra được điều gì.
Khả năng thứ hai mà hắn suy nghĩ tới thì lại liên quan đến một người.
Người đó chính là Mộ Dung Nham.
Ánh mắt hắn như có như không liếc qua gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Hàn Kỳ Âm, biểu cảm trên mặt giống như năn nỉ hắn. Lúc cứu cô khỏi tay bọn khủng bố ở sòng bạc, ánh mắt của Mộ Dung Nham nhìn cô đã khiến hắn phát hiện ra tâm tình của anh, nhưng hắn đã không ngờ rằng Mộ Dung Nham biết Hàn Kỳ Âm là người của hắn mà vẫn cố chấp đến thế.
Hàn Kỳ Âm là người của hắn, điều này vốn không có gì để bàn cãi. Nhưng có vẻ như cô cũng không ngờ Mộ Dung Nham yêu mình đến thế, còn Cố Thâm thì muốn Mộ Dung Nham bỏ cuộc trước khi hắn mất kiên nhẫn.
"Chuyện này có liên quan đến em đấy. Em định làm thế nào?"
Hắn lạnh lùng nói.
Cô cứ tưởng hắn nói về Mộ Dung Tuyết, thế là can đảm đem mình ra bảo đảm
"Em...em chịu trách nhiệm!"
Khóe môi hắn nghe xong nhếch lên cười nhàn nhạt, càng làm tăng thêm sự nguy hiểm quyến rũ
"Ồ? Dựa vào em?"
Ngón tay hắn đặt ở dưới cằm cô, lành lạnh.
Ánh mắt Cố Thâm giống như khóa chặt người cô, nhưng Hàn Kỳ Âm không cảm nhận được hàn ý trong đó của hắn, đây chỉ là một câu hỏi đơn thuần.
"Vâng..."
Đôi môi hồng nhuận nuốt nước bọt một cái rồi mới thốt ra, âm điệu nhỏ như muỗi kêu.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú nhìn cô, tựa như đánh giá lời cô nói. Sợ rằng Cố Thâm không tin, Hàn Kỳ Âm nuốt nước bọt thêm một cái nữa, chớp mắt
"Em đảm bảo tất cả những chuyện xảy ra tiếp theo em sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm! Sẽ không làm liên lụy đến anh, càng không làm ảnh hưởng tới Cố gia!"
"Được."
Cố Thâm dễ dàng đồng ý
"Nhớ lấy lời em nói. Đừng làm gì ảnh hưởng đến tôi."
Hàn Kỳ Âm gật đầu. Cô không biết rằng chuyện cô và hắn nói là chuyện liên quan đến hai người khác nhau. Thậm chí cô còn chẳng nghĩ đến Mộ Dung Nham, từ sau khi phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Cố Thâm, đầu óc Hàn Kỳ Âm đã chẳng còn chỗ mà nghĩ đến người đàn ông khác.
Ở bên ngoài, Hàn Kỳ Âm không hề hay biết. Ngón tay nhỏ nhắn quấn lại từng vòng một vết thương cho Cố Thâm, gương mặt hắn không có bất cứ biểu cảm nào, đôi mắt hổ phách nhuộm màu vàng của nắng càng thêm sâu thẳm khó đoán.
"Lão đại. Bây giờ chúng ta liên lạc với Tư Duệ và Mạc Tư Huyền..."
"Thiết bị liên lạc ở Cố gia được cài ở một tần số đặc biệt, không thể dùng điện thoại bình thường gọi được."
Hắn nói.
Thực ra Cố Thâm muốn ở lại đây để nhử bọn chúng ra, tìm ra thân phận thật sự của kẻ đứng sau, nhưng hiện tại hắn không có vũ khí, càng không biết bọn chúng có bao nhiêu người. Cân nhắc thiệt hơn, hắn đành phải để chúng thoát lần này.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Cô và hắn cũng không thể ở lại đây lâu được, mặc dù khách sạn này được bảo vệ của người Mộ gia nhưng bọn họ không thể làm liên lụy đến Mộ Dung Tuyết.
Hơn nữa Cố Thâm còn ghét nhất là mắc nợ người khác.
"Cần phải có thiết bị liên lạc."
Cố Thâm nhìn cô rồi nói.
Thiết bị liên lạc thì kiếm ở đâu bây giờ?
Đúng lúc này Mộ Dung Tuyết đẩy cửa bước ra, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Cố Thâm thì vội né tránh giống như làm chuyện gì đó khuất tất.
"Dung Tuyết, cô có thiết bị liên lạc không?"
Mộ Dung Tuyết đang không nghĩ ra cách nào để níu kéo Hàn Kỳ Âm ở lại thì nghe thấy câu hỏi của cô, trong đầu thầm suy tính rồi nói dối
"Có...có đấy...Cô chờ tôi một lát, tôi đi lấy cho cô."
"Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cô."
Hàn Kỳ Âm không chút nghi ngờ.
Còn Cố Thâm thì im lặng không nói gì, cho đến khi Mộ Dung Tuyết đi ra đóng cánh cửa phòng lại kêu tít một cái, không còn nghe thấy động tĩnh gì thêm hắn mới lên tiếng.
"Cô ta đang nói dối."
Hắn khẳng định, còn Hàn Kỳ Âm thì kinh ngạc
"Tại sao chứ?"
Chẳng phải Mộ Dung Tuyết vừa cứu mạng bọn họ hay sao?
"Cô ta còn nhốt chúng ta ở đây."
Hắn chẳng thèm chớp mắt đã đoán được ra, Hàn Kỳ Âm chạy đến cánh cửa mở thử, quả nhiên đã bị khóa.
Cô nhất thời câm nín không biết nên nói như thế nào, bên ngoài thì bị bọn người buôn lậu truy đuổi, vừa được cứu thì lại bị nhốt, với tính cách của Cố Thâm mà ra khỏi đây thì liệu hắn có tặng cho Mộ Dung Tuyết một phát đạn?
"Lão đại...cô ấy không phải là người xấu..."
Hàn Kỳ Âm khó khăn thốt ra, mong là Cố Thâm không tính toán với Mộ Dung Tuyết.
Nhưng Cố Thâm không dễ dàng tin ai cả, hắn đang suy nghĩ xem khả năng nào là lớn nhất, nếu Mộ Dung Tuyết cùng phe với đám người kia thì không việc gì phải cứu bọn họ, mà gia tộc Mộ gia và Cố gia trước giờ đều không thù không oán, không có lí do gì để gây hấn. Mộ Vinh không ngốc và cả kể có do bọn họ làm thì hắn cũng sẽ điều tra ra dễ dàng chứ không phải là không tra được điều gì.
Khả năng thứ hai mà hắn suy nghĩ tới thì lại liên quan đến một người.
Người đó chính là Mộ Dung Nham.
Ánh mắt hắn như có như không liếc qua gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Hàn Kỳ Âm, biểu cảm trên mặt giống như năn nỉ hắn. Lúc cứu cô khỏi tay bọn khủng bố ở sòng bạc, ánh mắt của Mộ Dung Nham nhìn cô đã khiến hắn phát hiện ra tâm tình của anh, nhưng hắn đã không ngờ rằng Mộ Dung Nham biết Hàn Kỳ Âm là người của hắn mà vẫn cố chấp đến thế.
Hàn Kỳ Âm là người của hắn, điều này vốn không có gì để bàn cãi. Nhưng có vẻ như cô cũng không ngờ Mộ Dung Nham yêu mình đến thế, còn Cố Thâm thì muốn Mộ Dung Nham bỏ cuộc trước khi hắn mất kiên nhẫn.
"Chuyện này có liên quan đến em đấy. Em định làm thế nào?"
Hắn lạnh lùng nói.
Cô cứ tưởng hắn nói về Mộ Dung Tuyết, thế là can đảm đem mình ra bảo đảm
"Em...em chịu trách nhiệm!"
Khóe môi hắn nghe xong nhếch lên cười nhàn nhạt, càng làm tăng thêm sự nguy hiểm quyến rũ
"Ồ? Dựa vào em?"
Ngón tay hắn đặt ở dưới cằm cô, lành lạnh.
Ánh mắt Cố Thâm giống như khóa chặt người cô, nhưng Hàn Kỳ Âm không cảm nhận được hàn ý trong đó của hắn, đây chỉ là một câu hỏi đơn thuần.
"Vâng..."
Đôi môi hồng nhuận nuốt nước bọt một cái rồi mới thốt ra, âm điệu nhỏ như muỗi kêu.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú nhìn cô, tựa như đánh giá lời cô nói. Sợ rằng Cố Thâm không tin, Hàn Kỳ Âm nuốt nước bọt thêm một cái nữa, chớp mắt
"Em đảm bảo tất cả những chuyện xảy ra tiếp theo em sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm! Sẽ không làm liên lụy đến anh, càng không làm ảnh hưởng tới Cố gia!"
"Được."
Cố Thâm dễ dàng đồng ý
"Nhớ lấy lời em nói. Đừng làm gì ảnh hưởng đến tôi."
Hàn Kỳ Âm gật đầu. Cô không biết rằng chuyện cô và hắn nói là chuyện liên quan đến hai người khác nhau. Thậm chí cô còn chẳng nghĩ đến Mộ Dung Nham, từ sau khi phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Cố Thâm, đầu óc Hàn Kỳ Âm đã chẳng còn chỗ mà nghĩ đến người đàn ông khác.