Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-78
Chương 78: Ma túy
Boza lại một lần nữa đi lấy chút bánh mì khô và nước uống cho cô. Hàn Kỳ Âm chỉ biết nói cảm ơn anh ta, một người lạ mà đối cử tốt với cô như vậy, nhưng dù sao cô vẫn phải cảnh giác.
"Anh Boza...con thuyền này bao giờ sẽ tới Trung Đông?"
"Có lẽ là sáng sớm mai.". truyện teen hay
Boza đáp.
"Cô cứ nghỉ ngơi đi. Chăm sóc tốt cho anh ta, khi tàu cập bến Trung Đông chúng tôi sẽ chuyển hàng đi, sau đó cô có thể tìm người liên lạc để quay về."
Ý của anh ta là bọn họ sẽ không đưa cô trở về.
Hàn Kỳ Âm gật gật đầu. Cũng phải. Không quen biết thân thích gì thì cô phải tự lực cánh sinh là đúng rồi. Được cho ở nhờ trên thuyền này, không phả chết dưới làn nước tối tăm lạnh lẽo kia là đã tốt lắm rồi.
Cô không hỏi thêm gì nữa, Boza cũng rời đi. Chỗ mà cô và Cố Thâm ngồi là ở phía sau của đống hàng, một bên bị khuất nên phải nhoài người ra mới nhìn rõ ràng mấy người đàn ông đang tụm lại để uống rượu và ăn thịt với nhau.
Bọn họ vừa ăn vừa vui vẻ nói chuyện, Boza cũng ngồi với họ, có vẻ như bọn họ chả thèm để ý đến cô lẫn một người bị thương như Cố Thâm. Bởi vì họ nghĩ một cô gái chân yếu tay mềm như cô thì làm được gì chứ?
Hàn Kỳ Âm cũng không để ý thêm, hiện tại bây giờ quan trọng nhất là Cố Thâm mau tỉnh lại và tìm cách liên lạc với bọn Tư Duệ để trở về Cố gia. Chứ cô không thể nghĩ ra được cách nào nữa, vào những tình thế nguy hiểm thì trước giờ Cố Thâm đều đứng ra giải quyết, cô ỷ lại vào hắn mà chẳng tự mình làm được gì. Có mấy lần cô phát hiện ra cách nhưng cũng không phải là một mình cô có thể thoát ra được.
"Lão đại...xin anh hãy mau tỉnh lại đi..."
Hàn Kỳ Âm nhìn gương mặt trắng bệch cùng bờ môi hơi tái của hắn rồi nói.
Khi nghe tin dữ là hắn gặp nạn, trái tim cô đã lo lắng đến cỡ nào, rôi khi tìm thấy hắn, cô lại cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm ra sao. Tất cả những cảm xúc này là gì? Nó chỉ đơn giản là tình cảm của thuộc hạ đối với lão đại thôi sao?
Cô không dám nghĩ thêm nữa. Hàn Kỳ Âm, mày điên rồi! Cố Thâm là ai chứ? Hắn là lão đại của Cố gia, hắn đâu phải người bình thường mà cô nên đặt tình cảm vào.
Những thứ cảm xúc vừa nhen lên đã bị cô gạt đi, khi ở cùng với Mộ Dung Nham, thậm chí là Thẩm Hạo cô đều không có cảm giác gì, chỉ khi ở bên cạnh Cố Thâm con tim cô mới loạn nhịp...
Hàn Kỳ Âm đặt tay lên ngực trái của mình cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ, sau đó lại nhìn xuống gương mặt của Cố Thâm, có lẽ cô nên chôn chặt nó, bởi vì một lúc nào đó cô cũng sẽ phải ra đi, thế giới của cô và hắn quá khác biệt với nhau...
Thân thể nóng rực của Cố Thâm đã lôi suy nghĩ của cô quay trở lại. Cuối cùng điều mà cô lo lắng nhất đã tới, đó là Cố Thâm lên cơn sốt do vết thương.
Người hắn hơi run lên, bờ môi càng tái nhợt, lông mày cau chặt lại. Hàn Kỳ Âm nhìn hắn mà trong lòng đau xót không ngừng, bây giờ cô nên làm gì?
Ánh mắt cô chợt dừng lại ở mấy thùng hàng trước mặt, vừa nãy Boza không nói là bọn họ vận chuyển hàng gì qua Trung Đông. Hàn Kỳ Âm cũng chỉ đoán là các loại hàng hóa bình thường được cho phép nhập cảnh. Cô đánh bạo thử mở một thùng ra xem mong tìm được gì đó, vì cô ngồi khuất ở đằng sau nên bọn họ không nhìn thấy.
Cô mở ra, trong đó chỉ có vải vóc và giày dép. Đang định đóng nó lại thì bỗng nhiên có một túi bóng nhỏ ở dưới đáy thùng thu hút sự chú ý của cô, Hàn Kỳ Âm ngờ ngợ lấy ra xem, thứ bột trắng trong cái túi nilong đó...
Hàn Kỳ Âm chấm một chút xíu rồi đưa lên miệng, quả nhiên...
Là ma túy.
Vậy con thuyền mà bọn họ đang ở là của bọn tội phạm vận chuyển chất cấm sao?
Xong xuôi đâu đó cô mới nằm xuống bên cạnh ôm chặt lấy hắn để truyền hơi ấm.
Hàn Kỳ Âm áp mặt vào ngực hắn cảm nhận rõ từng tiếng tim đập thình thịch, đây là bằng chứng cho việc sự sống của Cố Thâm vẫn còn. Vì thế cô không được phép nhụt chí, không được bỏ cuộc, bằng mọi giá phải giúp hắn tỉnh lại.
"Lão đại...anh mau tỉnh lại có được không? Tôi...sợ lắm..."
Hàn Kỳ Âm thủ thỉ nói, lão đại mà cô luôn dựa vào, người mà lúc nào cũng ở đằng trước che chắn và gánh vác mọi thứ...Bây giờ cô mới hiểu trọng trách mà hắn phải mang của cả gia tộc nặng nề đến thế nào.
Bọn họ đang ở trên con thuyền của tội phạm buôn lậu, còn ở trong một tình thế khó khăn tay không tấc sắt, lênh đênh giữa biển khơi đến Trung Đông. Nơi đó là một vùng đất có tình hình bất ổn và phức tạp, là khu vực sản xuất ra dầu mỏ lớn nhất thế giới.
Boza lại một lần nữa đi lấy chút bánh mì khô và nước uống cho cô. Hàn Kỳ Âm chỉ biết nói cảm ơn anh ta, một người lạ mà đối cử tốt với cô như vậy, nhưng dù sao cô vẫn phải cảnh giác.
"Anh Boza...con thuyền này bao giờ sẽ tới Trung Đông?"
"Có lẽ là sáng sớm mai.". truyện teen hay
Boza đáp.
"Cô cứ nghỉ ngơi đi. Chăm sóc tốt cho anh ta, khi tàu cập bến Trung Đông chúng tôi sẽ chuyển hàng đi, sau đó cô có thể tìm người liên lạc để quay về."
Ý của anh ta là bọn họ sẽ không đưa cô trở về.
Hàn Kỳ Âm gật gật đầu. Cũng phải. Không quen biết thân thích gì thì cô phải tự lực cánh sinh là đúng rồi. Được cho ở nhờ trên thuyền này, không phả chết dưới làn nước tối tăm lạnh lẽo kia là đã tốt lắm rồi.
Cô không hỏi thêm gì nữa, Boza cũng rời đi. Chỗ mà cô và Cố Thâm ngồi là ở phía sau của đống hàng, một bên bị khuất nên phải nhoài người ra mới nhìn rõ ràng mấy người đàn ông đang tụm lại để uống rượu và ăn thịt với nhau.
Bọn họ vừa ăn vừa vui vẻ nói chuyện, Boza cũng ngồi với họ, có vẻ như bọn họ chả thèm để ý đến cô lẫn một người bị thương như Cố Thâm. Bởi vì họ nghĩ một cô gái chân yếu tay mềm như cô thì làm được gì chứ?
Hàn Kỳ Âm cũng không để ý thêm, hiện tại bây giờ quan trọng nhất là Cố Thâm mau tỉnh lại và tìm cách liên lạc với bọn Tư Duệ để trở về Cố gia. Chứ cô không thể nghĩ ra được cách nào nữa, vào những tình thế nguy hiểm thì trước giờ Cố Thâm đều đứng ra giải quyết, cô ỷ lại vào hắn mà chẳng tự mình làm được gì. Có mấy lần cô phát hiện ra cách nhưng cũng không phải là một mình cô có thể thoát ra được.
"Lão đại...xin anh hãy mau tỉnh lại đi..."
Hàn Kỳ Âm nhìn gương mặt trắng bệch cùng bờ môi hơi tái của hắn rồi nói.
Khi nghe tin dữ là hắn gặp nạn, trái tim cô đã lo lắng đến cỡ nào, rôi khi tìm thấy hắn, cô lại cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm ra sao. Tất cả những cảm xúc này là gì? Nó chỉ đơn giản là tình cảm của thuộc hạ đối với lão đại thôi sao?
Cô không dám nghĩ thêm nữa. Hàn Kỳ Âm, mày điên rồi! Cố Thâm là ai chứ? Hắn là lão đại của Cố gia, hắn đâu phải người bình thường mà cô nên đặt tình cảm vào.
Những thứ cảm xúc vừa nhen lên đã bị cô gạt đi, khi ở cùng với Mộ Dung Nham, thậm chí là Thẩm Hạo cô đều không có cảm giác gì, chỉ khi ở bên cạnh Cố Thâm con tim cô mới loạn nhịp...
Hàn Kỳ Âm đặt tay lên ngực trái của mình cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ, sau đó lại nhìn xuống gương mặt của Cố Thâm, có lẽ cô nên chôn chặt nó, bởi vì một lúc nào đó cô cũng sẽ phải ra đi, thế giới của cô và hắn quá khác biệt với nhau...
Thân thể nóng rực của Cố Thâm đã lôi suy nghĩ của cô quay trở lại. Cuối cùng điều mà cô lo lắng nhất đã tới, đó là Cố Thâm lên cơn sốt do vết thương.
Người hắn hơi run lên, bờ môi càng tái nhợt, lông mày cau chặt lại. Hàn Kỳ Âm nhìn hắn mà trong lòng đau xót không ngừng, bây giờ cô nên làm gì?
Ánh mắt cô chợt dừng lại ở mấy thùng hàng trước mặt, vừa nãy Boza không nói là bọn họ vận chuyển hàng gì qua Trung Đông. Hàn Kỳ Âm cũng chỉ đoán là các loại hàng hóa bình thường được cho phép nhập cảnh. Cô đánh bạo thử mở một thùng ra xem mong tìm được gì đó, vì cô ngồi khuất ở đằng sau nên bọn họ không nhìn thấy.
Cô mở ra, trong đó chỉ có vải vóc và giày dép. Đang định đóng nó lại thì bỗng nhiên có một túi bóng nhỏ ở dưới đáy thùng thu hút sự chú ý của cô, Hàn Kỳ Âm ngờ ngợ lấy ra xem, thứ bột trắng trong cái túi nilong đó...
Hàn Kỳ Âm chấm một chút xíu rồi đưa lên miệng, quả nhiên...
Là ma túy.
Vậy con thuyền mà bọn họ đang ở là của bọn tội phạm vận chuyển chất cấm sao?
Xong xuôi đâu đó cô mới nằm xuống bên cạnh ôm chặt lấy hắn để truyền hơi ấm.
Hàn Kỳ Âm áp mặt vào ngực hắn cảm nhận rõ từng tiếng tim đập thình thịch, đây là bằng chứng cho việc sự sống của Cố Thâm vẫn còn. Vì thế cô không được phép nhụt chí, không được bỏ cuộc, bằng mọi giá phải giúp hắn tỉnh lại.
"Lão đại...anh mau tỉnh lại có được không? Tôi...sợ lắm..."
Hàn Kỳ Âm thủ thỉ nói, lão đại mà cô luôn dựa vào, người mà lúc nào cũng ở đằng trước che chắn và gánh vác mọi thứ...Bây giờ cô mới hiểu trọng trách mà hắn phải mang của cả gia tộc nặng nề đến thế nào.
Bọn họ đang ở trên con thuyền của tội phạm buôn lậu, còn ở trong một tình thế khó khăn tay không tấc sắt, lênh đênh giữa biển khơi đến Trung Đông. Nơi đó là một vùng đất có tình hình bất ổn và phức tạp, là khu vực sản xuất ra dầu mỏ lớn nhất thế giới.