Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-32
Chương 32: Trò chơi đẫm máu
Hàn Kỳ Âm mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, đôi môi anh đào mím chặt tỏ vẻ không khuất phục. Một mỹ nhân như vậy, nếu bắn chết thì thật là uổng phí, chi bằng...để chơi cho đã rồi xử lí cô cũng không muộn...
Hắn suy tính những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu, hình ảnh cô nằm dưới thân hắn khiến cho máu nóng trong người hắn sôi sục. Hắn cười rồi di chuyển khẩu súng lướt một vòng khắp khuôn mặt cô, tên đàn em lúc này đã lấy được hết tiền, vàng kim cương của tất cả mọi người, báo cáo lại cho hắn để chuẩn bị rời đi trước khi cảnh sát đến.
"Lấy một cái dây thừng cho tao." Hắn ra lệnh cho đàn em.
Tên đàn em nhanh chóng đi lấy dây thừng rồi đưa cho hắn, hắn cầm lấy rồi trói hai tay của Hàn Kỳ Âm vào, còn ra lệnh trói cả Mộ Dung Tuyết.
Ở một góc đằng sau cây cột trong sòng bạc, một bóng người đàn ông nấp ở đó, tay anh sờ lên thiết bị liên lạc ra hiệu
"Đừng manh động. Bọn chúng có con tin."
Đội của anh ta chuẩn bị kĩ càng vũ khí, nấp ở trên nóc tòa nhà nhìn xuống, chỉ trực chờ nghe lệnh của đội trưởng rồi ra tay.
Tên đại ca kia rất cáo già, gian manh và độc ác, chúng thuộc tổ chức khủng bố mà Lâm Tuấn Kiệt đã theo dõi từ lâu, mãi lần này mới lần ra được tung tích của bọn chúng, nhất là tên cầm đầu, hắn tên là Andrew, là người Nga gốc Hoa. Chính vì thế mà bọn chúng nói chuyện với nhau Hàn Kỳ Âm hiểu hết.
Ở biệt thự Mộ gia. Thuộc hạ nhận được cuộc gọi đòi tiền chuộc từ Andrew, vội vàng báo tin cho ông Mộ Vinh và bà Mộ Hoa biết. Bà Mộ nghe xong lảo đảo ngất xỉu, ông Mộ thì cuống cuồng gọi điện cho Mộ Dung Nham. Nhưng anh bây giờ nào còn tâm trí nào mà nghe điện thoại...
Hàn Kỳ Âm buộc phải đi theo Andrew, khi cô và Mộ Dung Tuyết bị lôi đi thì đúng lúc Mộ Dung Nham đến nơi. Mười chiếc xe đỗ xịch lại ngay phía sau anh, Mộ Dung Nham nhìn thấy cô đang bị bắt trói lôi đi một cách thô bạo thì cơn giận trong lòng lập tức bùng lên, hận không thể lôi tên Andrew kia ra băm vằn thành trăm mảnh.
"Thằng khốn kia! Mau thả cô ấy ra!"
Mộ Dung Nham bước xuống xe đóng cửa cái "rầm!", anh không còn giống Mộ thiếu ưu nhã hay cười thường ngày, thay vào đó là nét mặt giận dữ đáng sợ.
Thuộc hạ của Mộ Dung Nham đứng đằng sau đồng loạt giơ súng, còn đàn em của Andrew cũng không kém, chúng giương súng sẵn sàng đáp trả. Tên Andrew vừa nhìn đã nhận ra đây là Mộ thiếu gia lừng danh của gia tộc họ Mộ, nhưng trong mắt hắn, anh chỉ là tên công tử được cái mã, nhóc con vắt mũi chưa sạch.
Hắn cất tiếng cười haha
"Không ngờ Mộ thiếu đến tận đây để cứu người, không hổ danh là gia tộc họ Mộ hào môn thế gia, tin tức nắm bắt thật là nhanh...Vậy Mộ thiếu đã chuẩn bị tiền đem đến chưa?"
Andrew tưởng anh đến cứu Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Nham nhíu chặt lông mày, bấy giờ mới nhìn thấy Mộ Dung Tuyết cũng bị trói ở đằng sau, chúng còn nhét giẻ vào mồm cô. Ánh mắt cô ta rưng rưng nhìn anh trai cầu cứu.
Mộ Dung Nham hít sâu một hơi không biết nên trả lời như thế nào, anh cứ nghĩ chỉ có một mình cô bị bắt, ai ngờ còn có thêm cả Mộ Dung Tuyết.
Bên này Lâm Tuấn Kiệt đang định ra hiệu cho lính bắn tỉa bắn Andrew thì Mộ Dung Nham bất chợt xuất hiện, anh liền ra hiệu cho lính bắn dừng lại quan sát tình hình. Đang yên đang lành thì Mộ Dung Nham lại đến phá đám, Lâm Tuấn Kiệt không còn cách nào khác phải cho dừng lại.
"Đừng có mơ! Không có bất cứ đồng nào cả! Biết điều thì mau thả cả hai người đó ra!" Mộ Dung Nham nói.
Andrew nghe thế thì ngay lập tức nhận ra sự quan tâm của Mộ Dung Nham nằm trên Hàn Kỳ Âm, ánh mắt anh gắt gao nhìn về phía cô. Còn hắn thì nhếch môi cười nham hiểm, một bàn tay đặt lên eo cô kéo sát lại gần, một bàn tay thì mân mê gương mặt trắng trẻo của Hàn Kỳ Âm.
Cô cau chặt mày liễu, mỗi chỗ hắn sờ qua đều khiến cô ghê tởm. Mộ Dung Nham nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt sớm đã ẩn chứa tia phẫn nộ. Đến anh còn chỉ dám nâng niu chưa dám động vào cô...vậy mà bàn tay hắn tùy ý càn rỡ một cách bỉ ổi như thế...!
Andrew có vẻ rất thích thú với cảnh anh tức lắm mà không làm gì được, đáy mắt hắn ta lộ ra tia hung tàn nói
"Mộ thiếu...hay là chúng ta chơi một trò chơi, nếu anh thắng, thì tôi sẽ thả hai cô gái này ra."
"Trò chơi gì?" Mộ Dung Nham hỏi.
Lâm Tuấn Kiệt thầm toát mồ hôi, tên Andrew cáo già này không biết muốn làm gì?
Andrew hả hê "Chúng ta thi xem...ai bắn được nhiều hơn..."
Mộ Dung Nham chưa hiểu được lời hắn nói có nghĩa là gì thì Andrew đã giơ súng bắn vào một người đàn ông ngay cạnh đó, ông ta lăn đùng ra chết, máu từ trán tuôn ra ồng ộc theo cái lỗ tròn...
Hắn giống như chưa bắn đã tay, tiếp tục một người, hai người, ba người...từng người liên tiếp ngã xuống. Tiếng kêu cứu khóc than thi nhau vang lên, nhưng bị mấy tên đàn em của Andrew quát nạt
"Câm mồm!"
Bọn chúng có vẻ rất thích thú, Hàn Kỳ Âm thì giãy giụa trong tay hắn, cô không thể tin nổi họ đã chết vì trò chơi độc ác của hắn. Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh cũng quá sợ hãi nên nước mắt không ngừng tuôn rơi...
Lồng ngực Mộ Dung Nham phập phồng, anh siết chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn từng người một ngã xuống. Cho đến khi người thứ năm đã chết, Andrew mới cất tiếng hỏi xen lẫn tiếng cười
"Mộ thiếu...tôi đang dẫn trước đấy nhé..."
Hàn Kỳ Âm mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, đôi môi anh đào mím chặt tỏ vẻ không khuất phục. Một mỹ nhân như vậy, nếu bắn chết thì thật là uổng phí, chi bằng...để chơi cho đã rồi xử lí cô cũng không muộn...
Hắn suy tính những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu, hình ảnh cô nằm dưới thân hắn khiến cho máu nóng trong người hắn sôi sục. Hắn cười rồi di chuyển khẩu súng lướt một vòng khắp khuôn mặt cô, tên đàn em lúc này đã lấy được hết tiền, vàng kim cương của tất cả mọi người, báo cáo lại cho hắn để chuẩn bị rời đi trước khi cảnh sát đến.
"Lấy một cái dây thừng cho tao." Hắn ra lệnh cho đàn em.
Tên đàn em nhanh chóng đi lấy dây thừng rồi đưa cho hắn, hắn cầm lấy rồi trói hai tay của Hàn Kỳ Âm vào, còn ra lệnh trói cả Mộ Dung Tuyết.
Ở một góc đằng sau cây cột trong sòng bạc, một bóng người đàn ông nấp ở đó, tay anh sờ lên thiết bị liên lạc ra hiệu
"Đừng manh động. Bọn chúng có con tin."
Đội của anh ta chuẩn bị kĩ càng vũ khí, nấp ở trên nóc tòa nhà nhìn xuống, chỉ trực chờ nghe lệnh của đội trưởng rồi ra tay.
Tên đại ca kia rất cáo già, gian manh và độc ác, chúng thuộc tổ chức khủng bố mà Lâm Tuấn Kiệt đã theo dõi từ lâu, mãi lần này mới lần ra được tung tích của bọn chúng, nhất là tên cầm đầu, hắn tên là Andrew, là người Nga gốc Hoa. Chính vì thế mà bọn chúng nói chuyện với nhau Hàn Kỳ Âm hiểu hết.
Ở biệt thự Mộ gia. Thuộc hạ nhận được cuộc gọi đòi tiền chuộc từ Andrew, vội vàng báo tin cho ông Mộ Vinh và bà Mộ Hoa biết. Bà Mộ nghe xong lảo đảo ngất xỉu, ông Mộ thì cuống cuồng gọi điện cho Mộ Dung Nham. Nhưng anh bây giờ nào còn tâm trí nào mà nghe điện thoại...
Hàn Kỳ Âm buộc phải đi theo Andrew, khi cô và Mộ Dung Tuyết bị lôi đi thì đúng lúc Mộ Dung Nham đến nơi. Mười chiếc xe đỗ xịch lại ngay phía sau anh, Mộ Dung Nham nhìn thấy cô đang bị bắt trói lôi đi một cách thô bạo thì cơn giận trong lòng lập tức bùng lên, hận không thể lôi tên Andrew kia ra băm vằn thành trăm mảnh.
"Thằng khốn kia! Mau thả cô ấy ra!"
Mộ Dung Nham bước xuống xe đóng cửa cái "rầm!", anh không còn giống Mộ thiếu ưu nhã hay cười thường ngày, thay vào đó là nét mặt giận dữ đáng sợ.
Thuộc hạ của Mộ Dung Nham đứng đằng sau đồng loạt giơ súng, còn đàn em của Andrew cũng không kém, chúng giương súng sẵn sàng đáp trả. Tên Andrew vừa nhìn đã nhận ra đây là Mộ thiếu gia lừng danh của gia tộc họ Mộ, nhưng trong mắt hắn, anh chỉ là tên công tử được cái mã, nhóc con vắt mũi chưa sạch.
Hắn cất tiếng cười haha
"Không ngờ Mộ thiếu đến tận đây để cứu người, không hổ danh là gia tộc họ Mộ hào môn thế gia, tin tức nắm bắt thật là nhanh...Vậy Mộ thiếu đã chuẩn bị tiền đem đến chưa?"
Andrew tưởng anh đến cứu Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Nham nhíu chặt lông mày, bấy giờ mới nhìn thấy Mộ Dung Tuyết cũng bị trói ở đằng sau, chúng còn nhét giẻ vào mồm cô. Ánh mắt cô ta rưng rưng nhìn anh trai cầu cứu.
Mộ Dung Nham hít sâu một hơi không biết nên trả lời như thế nào, anh cứ nghĩ chỉ có một mình cô bị bắt, ai ngờ còn có thêm cả Mộ Dung Tuyết.
Bên này Lâm Tuấn Kiệt đang định ra hiệu cho lính bắn tỉa bắn Andrew thì Mộ Dung Nham bất chợt xuất hiện, anh liền ra hiệu cho lính bắn dừng lại quan sát tình hình. Đang yên đang lành thì Mộ Dung Nham lại đến phá đám, Lâm Tuấn Kiệt không còn cách nào khác phải cho dừng lại.
"Đừng có mơ! Không có bất cứ đồng nào cả! Biết điều thì mau thả cả hai người đó ra!" Mộ Dung Nham nói.
Andrew nghe thế thì ngay lập tức nhận ra sự quan tâm của Mộ Dung Nham nằm trên Hàn Kỳ Âm, ánh mắt anh gắt gao nhìn về phía cô. Còn hắn thì nhếch môi cười nham hiểm, một bàn tay đặt lên eo cô kéo sát lại gần, một bàn tay thì mân mê gương mặt trắng trẻo của Hàn Kỳ Âm.
Cô cau chặt mày liễu, mỗi chỗ hắn sờ qua đều khiến cô ghê tởm. Mộ Dung Nham nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt sớm đã ẩn chứa tia phẫn nộ. Đến anh còn chỉ dám nâng niu chưa dám động vào cô...vậy mà bàn tay hắn tùy ý càn rỡ một cách bỉ ổi như thế...!
Andrew có vẻ rất thích thú với cảnh anh tức lắm mà không làm gì được, đáy mắt hắn ta lộ ra tia hung tàn nói
"Mộ thiếu...hay là chúng ta chơi một trò chơi, nếu anh thắng, thì tôi sẽ thả hai cô gái này ra."
"Trò chơi gì?" Mộ Dung Nham hỏi.
Lâm Tuấn Kiệt thầm toát mồ hôi, tên Andrew cáo già này không biết muốn làm gì?
Andrew hả hê "Chúng ta thi xem...ai bắn được nhiều hơn..."
Mộ Dung Nham chưa hiểu được lời hắn nói có nghĩa là gì thì Andrew đã giơ súng bắn vào một người đàn ông ngay cạnh đó, ông ta lăn đùng ra chết, máu từ trán tuôn ra ồng ộc theo cái lỗ tròn...
Hắn giống như chưa bắn đã tay, tiếp tục một người, hai người, ba người...từng người liên tiếp ngã xuống. Tiếng kêu cứu khóc than thi nhau vang lên, nhưng bị mấy tên đàn em của Andrew quát nạt
"Câm mồm!"
Bọn chúng có vẻ rất thích thú, Hàn Kỳ Âm thì giãy giụa trong tay hắn, cô không thể tin nổi họ đã chết vì trò chơi độc ác của hắn. Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh cũng quá sợ hãi nên nước mắt không ngừng tuôn rơi...
Lồng ngực Mộ Dung Nham phập phồng, anh siết chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn từng người một ngã xuống. Cho đến khi người thứ năm đã chết, Andrew mới cất tiếng hỏi xen lẫn tiếng cười
"Mộ thiếu...tôi đang dẫn trước đấy nhé..."