Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Chương 11: Vũ khí của Nam gia
Hàn Kỳ Âm giữ vững tay lái, chiếc trực thăng tuy hơi lảo đảo ban đầu nhưng bây giờ đã bay thẳng được một đường, vừa lái cô vừa kín đáo quan sát sắc mặt Cố Thâm, nhưng hắn từ đầu đến cuối chỉ giữ vững bộ mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn ngồi vững chãi cho dù trực thăng có lảo đảo, hắn khoanh hai tay lại trước ngực, đôi mắt màu hổ phách bắt gặp ánh mắt cô, Hàn Kỳ Âm giống như chột dạ vội vàng đưa mắt ra chỗ khác. Tư Duệ nhìn tốc độ như rùa bò của cô, không nhịn được lại nói
“Cô lái chậm như vậy thì đến tối chúng ta mới đến nơi.”
Cô liếc nhìn Tư Duệ, bấy giờ mới để ý đến bề ngoài của anh ta, mắt xanh tóc đen, là con lai, gương mặt nhìn giống như là các minh tinh mới nổi, từ lúc cô xuất hiện anh ta đã luôn đánh giá cô, cả lúc lái trực thăng lúc nãy, rõ ràng là đang muốn công kích cô.
Hàn Kỳ Âm đến đây vì có mục đích, chính là tìm kiếm thông tin về cha mẹ cô, làm thuộc hạ của Cố Thâm, vì thế cô sẽ chỉ kiêng dè Cố Thâm, bản tính bình thường của cô cũng mặc kệ những người không thích mình, nhưng không đến nỗi để cho bọn họ lấn át. Cho dù Tư Duệ là thuộc hạ của hắn, thì anh ta cũng không phải hắn, không phải người đứng đầu của Cố gia, hơn nữa cô cũng cảm nhận được bọn họ không thích cô, nên cô chẳng có lí do gì để lấy lòng bọn họ.
“Vậy thì anh lên mà lái.” Hàn Kỳ Âm không chút nể mặt nói.
Tư Duệ ngạc nhiên không thốt lên lời, anh ta không thể ngờ được cô không kiêng dè chút nào như vậy, cô ta nói rằng anh ta lên mà lái? Nếu không phải là lão đại đang ngồi đây và muốn cô ta lái thì liệu cô ta có còn ngồi đấy không?
Hơn nữa Cố Thâm còn chưa lên tiếng, lại không bày tỏ thái độ gì với câu nói của cô ban nãy, Tư Duệ cũng e ngại không nói gì thêm. Hàn Thước bình thường đều là dáng vẻ trầm lặng, lúc này cũng phải mỉm cười thầm đánh giá cô.
Hàn Kỳ Âm nói vậy, nhưng đâu phải cô không muốn lái nhanh hơn, là do cô không biết làm cách nào, thôi vậy, cứ an toàn là trên hết. Cố Thâm cũng không nói gì, nếu như cô lái trực thăng chẳng may có sự cố, khiến hắn chết, thì có lẽ đây là lí do nực cười nhất trong giới hắc đạo.
Cô cũng phải tự thấy mắc cười với suy nghĩ của mình, không nhịn được khóe môi hơi nhếch lên, lúc này thanh âm lạnh lẽo bá đạo mới vang lên sau một khoảng thời gian im lặng
“Chú ý vào.” Hắn nói.
Cô lập tức thu lại nụ cười, ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc đáp lời hắn
“Vâng. Lão đại.”
Tư Duệ nhìn bộ dạng lấy lòng Cố Thâm của cô, “hừ” nhẹ một tiếng, sau đó hướng mắt ra ngoài. Cố Thâm sau khi nói xong thì nhắm mắt lại giống như ban nãy, cô cứ tưởng hắn đã ngủ nhưng không phải, hắn vẫn có thể quan sát được tất cả mọi thứ.
Nếu trên đời này có một người đã nhắm mắt mà dáng vẻ vẫn lạnh lùng bá đạo, khiến cho người khác phải kiêng dè không dám lại gần, thì có lẽ chỉ có một mình hắn.
Lúc nhắm mắt, lông mi của hắn rủ xuống, bờ môi khẽ mím lại, một vài lọn tóc rơi trước trán, làn da lộ ra dưới áo sơ mi màu đồng quyến rũ, hắn hơi tựa người vào ghế, lúc này cô mới nhìn thấy có một vết sẹo lộ ra một chút trước ngực hắn. Mi mắt hắn hơi động đậy, Hàn Kỳ Âm lại một lần nữa tránh đi, cô nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn hắn thêm nữa.
Hắn mở mắt ra, màu vàng càng khiến hắn như một vương tử, ánh mắt nhìn cô một lúc từ phía sau rồi mới chậm rãi nhắm lại.
Chiếc trực thăng của cô đang hướng đến vùng núi Tây An, Thiểm Tây. Trước đây Hàn Kỳ Âm từng đến đây cùng với cha mẹ mình, vậy mà bây giờ chỉ còn lại một mình cô, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cô không muốn nó lộ ra trước mặt Cố Thâm, đây không phải là lúc để cô buồn bã, càng không phải nơi để cô có thể rơi nước mắt.
Ở đây chỉ có thế giới hắc đạo đen tối tràn đầy máu và thuốc súng.
Cô nhớ lại cuộc chiến hôm qua giữa Chu gia và Cố gia, hai bên đánh nhau vô cùng ác liệt, thương vong vô số, thuộc hạ của Cố Thâm cũng bị thương không ít. Lần này hắn còn đích thân đi, kết quả e rằng sẽ càng tồi tệ hơn, một cuộc chiến đẫm máu hơn sẽ xảy ra. Hắn sẽ xóa sổ cả Chu gia.
Vậy nên cô càng phải chuẩn bị tinh thần, bom rơi đạn lạc đang ở ngay trước mắt, Hàn Kỳ Âm cảm nhận bóng tối đang bao trùm tới gần mình. Liệu cô còn có thể sống sót hay không?
Cô nắm chặt lấy cần điều khiển, lúc nãy Tư Duệ cố tình công kích tốc độ rùa bò của cô nhưng chẳng mấy chốc Hàn Kỳ Âm đã nhìn thấy mấy dãy núi xa xa trước mắt, còn có cả chiếc trực thăng của Mạc Tư Huyền, khi cô chưa kịp báo cho Cố Thâm biết là đã đến nơi thì hàng loạt tiếng súng cùng tiếng bom vang lên xé toang bầu trời. Nhìn xuống phía dưới mặt đất là thuộc hạ của Chu Nham đang ngắm bắn vào trực thăng của Mạc Tư Huyền, nó né tránh đạn mà vẫn vững vàng, không hề lảo đảo. Khang Duật đang nhoài người ra từ trực thăng nã súng vào đám người của Chu gia, bên này thiết bị liên lạc vang lên giọng nói của Mạc Tư Huyền
“Lão đại…vũ khí của Chu Nham là loại vũ khí của Nam Huyền Dạ - Nam gia.”
Cố Thâm lạnh lùng nói
“Ném bom C-02 vào chúng.”
“Tuân lệnh! Lão đại.”
Hàn Kỳ Âm giữ vững tay lái, chiếc trực thăng tuy hơi lảo đảo ban đầu nhưng bây giờ đã bay thẳng được một đường, vừa lái cô vừa kín đáo quan sát sắc mặt Cố Thâm, nhưng hắn từ đầu đến cuối chỉ giữ vững bộ mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn ngồi vững chãi cho dù trực thăng có lảo đảo, hắn khoanh hai tay lại trước ngực, đôi mắt màu hổ phách bắt gặp ánh mắt cô, Hàn Kỳ Âm giống như chột dạ vội vàng đưa mắt ra chỗ khác. Tư Duệ nhìn tốc độ như rùa bò của cô, không nhịn được lại nói
“Cô lái chậm như vậy thì đến tối chúng ta mới đến nơi.”
Cô liếc nhìn Tư Duệ, bấy giờ mới để ý đến bề ngoài của anh ta, mắt xanh tóc đen, là con lai, gương mặt nhìn giống như là các minh tinh mới nổi, từ lúc cô xuất hiện anh ta đã luôn đánh giá cô, cả lúc lái trực thăng lúc nãy, rõ ràng là đang muốn công kích cô.
Hàn Kỳ Âm đến đây vì có mục đích, chính là tìm kiếm thông tin về cha mẹ cô, làm thuộc hạ của Cố Thâm, vì thế cô sẽ chỉ kiêng dè Cố Thâm, bản tính bình thường của cô cũng mặc kệ những người không thích mình, nhưng không đến nỗi để cho bọn họ lấn át. Cho dù Tư Duệ là thuộc hạ của hắn, thì anh ta cũng không phải hắn, không phải người đứng đầu của Cố gia, hơn nữa cô cũng cảm nhận được bọn họ không thích cô, nên cô chẳng có lí do gì để lấy lòng bọn họ.
“Vậy thì anh lên mà lái.” Hàn Kỳ Âm không chút nể mặt nói.
Tư Duệ ngạc nhiên không thốt lên lời, anh ta không thể ngờ được cô không kiêng dè chút nào như vậy, cô ta nói rằng anh ta lên mà lái? Nếu không phải là lão đại đang ngồi đây và muốn cô ta lái thì liệu cô ta có còn ngồi đấy không?
Hơn nữa Cố Thâm còn chưa lên tiếng, lại không bày tỏ thái độ gì với câu nói của cô ban nãy, Tư Duệ cũng e ngại không nói gì thêm. Hàn Thước bình thường đều là dáng vẻ trầm lặng, lúc này cũng phải mỉm cười thầm đánh giá cô.
Hàn Kỳ Âm nói vậy, nhưng đâu phải cô không muốn lái nhanh hơn, là do cô không biết làm cách nào, thôi vậy, cứ an toàn là trên hết. Cố Thâm cũng không nói gì, nếu như cô lái trực thăng chẳng may có sự cố, khiến hắn chết, thì có lẽ đây là lí do nực cười nhất trong giới hắc đạo.
Cô cũng phải tự thấy mắc cười với suy nghĩ của mình, không nhịn được khóe môi hơi nhếch lên, lúc này thanh âm lạnh lẽo bá đạo mới vang lên sau một khoảng thời gian im lặng
“Chú ý vào.” Hắn nói.
Cô lập tức thu lại nụ cười, ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc đáp lời hắn
“Vâng. Lão đại.”
Tư Duệ nhìn bộ dạng lấy lòng Cố Thâm của cô, “hừ” nhẹ một tiếng, sau đó hướng mắt ra ngoài. Cố Thâm sau khi nói xong thì nhắm mắt lại giống như ban nãy, cô cứ tưởng hắn đã ngủ nhưng không phải, hắn vẫn có thể quan sát được tất cả mọi thứ.
Nếu trên đời này có một người đã nhắm mắt mà dáng vẻ vẫn lạnh lùng bá đạo, khiến cho người khác phải kiêng dè không dám lại gần, thì có lẽ chỉ có một mình hắn.
Lúc nhắm mắt, lông mi của hắn rủ xuống, bờ môi khẽ mím lại, một vài lọn tóc rơi trước trán, làn da lộ ra dưới áo sơ mi màu đồng quyến rũ, hắn hơi tựa người vào ghế, lúc này cô mới nhìn thấy có một vết sẹo lộ ra một chút trước ngực hắn. Mi mắt hắn hơi động đậy, Hàn Kỳ Âm lại một lần nữa tránh đi, cô nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn hắn thêm nữa.
Hắn mở mắt ra, màu vàng càng khiến hắn như một vương tử, ánh mắt nhìn cô một lúc từ phía sau rồi mới chậm rãi nhắm lại.
Chiếc trực thăng của cô đang hướng đến vùng núi Tây An, Thiểm Tây. Trước đây Hàn Kỳ Âm từng đến đây cùng với cha mẹ mình, vậy mà bây giờ chỉ còn lại một mình cô, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cô không muốn nó lộ ra trước mặt Cố Thâm, đây không phải là lúc để cô buồn bã, càng không phải nơi để cô có thể rơi nước mắt.
Ở đây chỉ có thế giới hắc đạo đen tối tràn đầy máu và thuốc súng.
Cô nhớ lại cuộc chiến hôm qua giữa Chu gia và Cố gia, hai bên đánh nhau vô cùng ác liệt, thương vong vô số, thuộc hạ của Cố Thâm cũng bị thương không ít. Lần này hắn còn đích thân đi, kết quả e rằng sẽ càng tồi tệ hơn, một cuộc chiến đẫm máu hơn sẽ xảy ra. Hắn sẽ xóa sổ cả Chu gia.
Vậy nên cô càng phải chuẩn bị tinh thần, bom rơi đạn lạc đang ở ngay trước mắt, Hàn Kỳ Âm cảm nhận bóng tối đang bao trùm tới gần mình. Liệu cô còn có thể sống sót hay không?
Cô nắm chặt lấy cần điều khiển, lúc nãy Tư Duệ cố tình công kích tốc độ rùa bò của cô nhưng chẳng mấy chốc Hàn Kỳ Âm đã nhìn thấy mấy dãy núi xa xa trước mắt, còn có cả chiếc trực thăng của Mạc Tư Huyền, khi cô chưa kịp báo cho Cố Thâm biết là đã đến nơi thì hàng loạt tiếng súng cùng tiếng bom vang lên xé toang bầu trời. Nhìn xuống phía dưới mặt đất là thuộc hạ của Chu Nham đang ngắm bắn vào trực thăng của Mạc Tư Huyền, nó né tránh đạn mà vẫn vững vàng, không hề lảo đảo. Khang Duật đang nhoài người ra từ trực thăng nã súng vào đám người của Chu gia, bên này thiết bị liên lạc vang lên giọng nói của Mạc Tư Huyền
“Lão đại…vũ khí của Chu Nham là loại vũ khí của Nam Huyền Dạ - Nam gia.”
Cố Thâm lạnh lùng nói
“Ném bom C-02 vào chúng.”
“Tuân lệnh! Lão đại.”