- Ảnh bìa
- Tác giả
- Priest
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Đam mỹ
- HE
- Trinh Thám
- Tiểu Thuyết
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 180 chương + ngoại truyện
- Nguồn
- thuyluunien.wordpress
- Lượt đọc
- 19,593
- Cập nhật
Truyện diễn biến theo từng giai đoạn, từ lúc còn nhỏ đến giai đoạn trưởng thành rồi quan hệ xã hội, những nổi đau tổn thương sâu sắc...
Chúng ta không ngừng tìm hiểu nguyên nhân cũng như tìm hiểu động cơ xuất phát của những kẻ phạm tội, phải tìm kiếm những niềm vui nỗi buồn sự an lạc và yếu ớt nhất của họ, không những thử đặt mình vào hoàn cảnh của họ mà còn phải cảm thông cho họ, tha thứ cho họ, không phải để cho tội ác một lý do trốn tránh, không phải để bái phục trước sự phức tạp của nhân tính, không phải để xét lại mâu thuẫn xã hội, càng không phải để dị hóa cả chính mình thành quái vật.
Chúng ta chỉ đang tìm cho mình, và cho những người vẫn gửi gắm kỳ vọng vào thế giới này – một lời giải thích công bằng mà thôi.
Lạc Văn Chu và Lạc Một Nồi song song ngồi trên sofa, hoang mang nhìn nhau một cái.
Phí Độ đặt một tay ra sau lưng, hơi cúi người như chuẩn bị lên đài biểu diễn, đứng một chân vẫn phát huy tốt không bị ảnh hưởng, hết sức tiêu sái. Sau đó hắn đưa bàn tay giấu sau lưng ra, trong tay hắn vậy mà còn cầm một đóa hoa hồng chớm nở, cài lên cổ áo Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu: “…”
Anh đã dự cảm được nội dung “kiểm điểm” là gì, song vẫn không dám tin, họ Phí có thể không biết xấu hổ đến mức tự mình đọc.
Nhưng chủ tịch Phí chính là người không biết xấu hổ như vậy.
Phí Độ hắng giọng, trước Lạc Một Nồi vẻ mặt hoang mang, không chút ngại ngùng đọc thư tình tên là “bản kiểm điểm” của hắn: “Tim tôi có một khóm hoa, đón nắng gắt nở ra…”
“Em có thấy buồn nôn không Phí Độ, em bệnh à!”
“… Thơm hơn mọi loại rượu ngon.”
“Nhóc con, bảo chú viết kiểm điểm, chú lại lôi anh chú ra giải trí, thật sự cho là anh không trị được chú hả!”
“Nóng rực… Ơ này, quân tử động khẩu bất động thủ…”
Lạc Văn Chu phủi hết da gà da vịt, nhổ mầm bệnh buồn nôn Phí Độ về trồng trong phòng ngủ. Lạc Một Nồi ôm dúm lông đuôi còn sót lại gặm một lúc, đôi tai dựng thẳng giật giật theo tiếng cười đùa và tiếng xin tha trong phòng vọng ra, tiếp tục tứ đại giai không làm bạn với lông đuôi.
Chúng ta không ngừng tìm hiểu nguyên nhân cũng như tìm hiểu động cơ xuất phát của những kẻ phạm tội, phải tìm kiếm những niềm vui nỗi buồn sự an lạc và yếu ớt nhất của họ, không những thử đặt mình vào hoàn cảnh của họ mà còn phải cảm thông cho họ, tha thứ cho họ, không phải để cho tội ác một lý do trốn tránh, không phải để bái phục trước sự phức tạp của nhân tính, không phải để xét lại mâu thuẫn xã hội, càng không phải để dị hóa cả chính mình thành quái vật.
Chúng ta chỉ đang tìm cho mình, và cho những người vẫn gửi gắm kỳ vọng vào thế giới này – một lời giải thích công bằng mà thôi.
Lạc Văn Chu và Lạc Một Nồi song song ngồi trên sofa, hoang mang nhìn nhau một cái.
Phí Độ đặt một tay ra sau lưng, hơi cúi người như chuẩn bị lên đài biểu diễn, đứng một chân vẫn phát huy tốt không bị ảnh hưởng, hết sức tiêu sái. Sau đó hắn đưa bàn tay giấu sau lưng ra, trong tay hắn vậy mà còn cầm một đóa hoa hồng chớm nở, cài lên cổ áo Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu: “…”
Anh đã dự cảm được nội dung “kiểm điểm” là gì, song vẫn không dám tin, họ Phí có thể không biết xấu hổ đến mức tự mình đọc.
Nhưng chủ tịch Phí chính là người không biết xấu hổ như vậy.
Phí Độ hắng giọng, trước Lạc Một Nồi vẻ mặt hoang mang, không chút ngại ngùng đọc thư tình tên là “bản kiểm điểm” của hắn: “Tim tôi có một khóm hoa, đón nắng gắt nở ra…”
“Em có thấy buồn nôn không Phí Độ, em bệnh à!”
“… Thơm hơn mọi loại rượu ngon.”
“Nhóc con, bảo chú viết kiểm điểm, chú lại lôi anh chú ra giải trí, thật sự cho là anh không trị được chú hả!”
“Nóng rực… Ơ này, quân tử động khẩu bất động thủ…”
Lạc Văn Chu phủi hết da gà da vịt, nhổ mầm bệnh buồn nôn Phí Độ về trồng trong phòng ngủ. Lạc Một Nồi ôm dúm lông đuôi còn sót lại gặm một lúc, đôi tai dựng thẳng giật giật theo tiếng cười đùa và tiếng xin tha trong phòng vọng ra, tiếp tục tứ đại giai không làm bạn với lông đuôi.
Last edited by a moderator: