• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Độc sủng (1 Viewer)

  • Chương 5~6

Chương 5: Búp bê máu (4)

Edit: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

Dạ Sắc khẽ giật mình, anh liền thuận tay vò đầu cô: “Đám cảnh sát các em đần thật. Sắc Sắc, đây là ngày đầu tiên em quen tôi sao? Lần nào thấy tôi nói chuyện nghiêm túc là liền tin sái cổ. Lừa em thôi.”

Lòng bàn tay dịu dàng của Bùi Bạch Mặc áp ở đỉnh đầu Dạ Sắc, truyền hơi ấm cho cô.

Lừa người.

Dạ Sắc không biết câu chuyện Bùi Bạch Mặc kể là giả, hay nhân vật chính là cha anh mới giả.

Cũng có thể, anh nói lừa cô mới là giả.

**********

Ý nghĩa câu chuyện Bùi Bạch Mặc kể nằm ngay ở mặt chữ, không cần Dạ Sắc nhắc nhở, Lâm Khẩn đã gọi điện cho tổ trưởng Hứa Nam Khang báo cáo tình hình.

Không hiểu vì sao, họ cũng đều tin tưởng phán đoán của Bùi Bạch Mặc.

Trong chuyện mà Bùi Bạch Mặc kể, cô gái nhỏ kia là tội phạm giết người.

Cũng nói cho họ biết, hung thủ thật sự là người mà các cô chưa từng hoài nghi, con gái của Tần Chi, Tần Diêu Quang.

Là nữ, nên các nạn nhân không bị xâm hại về tình dục.

Mười bảy tuổi. Cùng tuổi với người bị hại, hai người đi như bạn bè sẽ không bị ai để ý, nên khi người bị hại mất tích trên đường phố sầm uất, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người qua đường, khi mất tích, cũng sẽ không có nhân chứng nào thông báo đầu mối hữu dụng cho cảnh sát.

****************

Hung thủ còn trẻ như vậy, đáng lẽ nên hồn nhiên chân thật sống đúng tuổi của mình.

Nghĩ đến Tần Hoài An đang hấp hối trên giường bệnh, Nguỵ Nghê đang cô lập mình trong phòng làm việc, còn cả Tần Chỉ đang trong trại tạm giam đợi mọi chuyện kết thúc, đáy lòng Dạ Sắc trầm xuống.

“Em đã gặp qua cô bé.” Dạ Sắc thầm nhớ lại dáng vẻ của Tần Diêu Quang: “Cô bé rất gầy, sao có thể di chuyển được thi thể?”

Bùi Bạch Mặc thản nhiên đáp: “Không có sức để vận chuyển thi thể, nhưng có khả năng lừa người sống xuống hầm, đến chỗ đồng không mông quạnh cùng mình.”

“Như thế thì sao lại loại bỏ hiềm nghi ở Ngụy Nghê? Cô ấy cũng là nữ, sau khi con gái mất tích, tình yêu, tình thân đều có biến cố, nhận hai đả kích lớn như vậy, tâm lý có vấn đề là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.” Dạ Sắc vẫn không cam lòng.

Bùi Bạch Mặc nhìn cô một cái, thở dài: “Thứ nhất, tất cả những bức tượng gốm mà Ngụy Nghê làm ra, đều cho thấy thuận tay trái, các đồ đạc cũng đều cầm bằng tay trái, những bức tranh trong phòng làm việc của cô ấy cũng có thể chứng minh điều đó. Mà những bức tượng gốm trong tầng hầm, không hề có chút đặc thù nào về việc thuận tay trái. Những bức tượng này cũng không được làm bởi Ngụy Nghê. Việc làm không có quy luật nhất định nào như chặt cụt tay, cụt đầu, có phong cách hoàn toàn khác biệt với việc xếp ngay ngắn những chiếc bàn gốm đã cũ, không ai sử dụng ở một bên.

Thứ hai, Ngụy Nghê là một nghệ nhân làm gốm, nếu muốn phát tiết cảm xúc, cũng sẽ vô thức chọn hai tay của nạn nhân. Mà những người bị hại được phát hiện, hai tay đều rất sạch sẽ, không bị tổn thương.

Thứ ba, vụ án này là ‘Búp bê máu’, những con búp bê xuất hiện trong vụ án là loại búp bê bán chạy nhất của một công ty đồ sứ năm 2001. Năm 2001 cũng là năm Tần Diêu Quang mất tích. Hồ sơ đi học của cô bé cũng chỉ có từ năm 2002 trở đi. Loại búp bê này, hẳn là có một ý nghĩa nhất định nào đó đối với cô bé. Mà đối với Ngụy Nghê, một năm con gái mất tích, thứ mà cô ấy không thể tiếp xúc nhất, hẳn là đồ chơi yêu thích nhất của con gái mình.”

Anh nói đến đây mới dừng lại bổ sung: “Vết thương trí mạng của người bị hại đều là cắt cổ, dẫn đến tình trạng đứt động mạch, nạn nhân tử vong vì mất quá nhiều máu. Bình thường hung thủ chọn cách cắt cổ, vì hai nguyên nhân: một là tránh cho người bị hại thét lên, gây chú ý; hai là vì năng lực hạn chế, nên không thể giết người bằng cách khác được, cắt cổ chủ yếu đòi hỏi kĩ thuật của hung thủ, không cần đến sức mạnh.”

**************

Rất nhanh sau đó, phía Hứa Nam Khang gửi lại tin, không thấy chút tung tích nào của Tần Diêu Quang.

Kí túc xá, trường học, nhà họ Tần, nhà họ Ngụy…. Tất cả những nơi mà họ nghĩ cô sẽ xuất hiện, đều không thấy người.

“Có khi nào là cô ấy đến chỗ thi thể cuối cùng mà cảnh sát chưa phát hiện ra không. Bùi đại thần, anh thấy sao?”

Dạ Sắc vươn tay gõ trán cậu ta: “Chúng ta không biết vị trí thi thể cuối cùng nằm ở đâu.”

Bùi Bạch Mặc nhìn động tác giữa hai người, nhíu mày: “Ừm, một ý nghĩ không tồi. Đệ tử của Dạ Sắc nhìn xa trông rộng, cậu phân tích thử xem nào, thi thể cuối cùng giờ có khả năng đang ở đâu?”

Tay Lâm Khẩn run run, nhìn Bùi Bạch Mặc qua kính chiếu hậu: “Hôm nay, em không hề chọc anh!”

Bùi Bạch Mặc cây ngay không sợ chết đứng: “Cậu thấy tôi đang làm khó cậu?”

Lâm Khẩn vô thức lắc đầu: “Đâu có, Đại Thần, anh đừng có vu khống.”

Bùi Bạch Mặc lại càng hùng hồn hơn: “Vừa rồi đúng là tôi định làm khó cậu.”

Dạ Sắc nghe xong, không nhịn được, hai bả vai rung lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Khẩn mang theo vẻ hả hê khó giấu.

“Cậu thấy khó xử, vậy thôi quên đi.” Giọng nói của Bùi Bạch Mặc nghe có vẻ như cực kì tiếc nuối, thậm chí còn có chút ủy khuất,

Người thật sự bị ủy khuất là Lâm Khẩn, cố nuốt uất ức xuống bụng, nuốt đến mức nội thương.

*********************

Manh mối Tần Diêu Quang để lại không nhiều.

Cảnh lực của đội hình sự theo dõi tập trung ở mấy người quen của Ngụy Nghê và Tần Hoài An, rất ít người bố trí quanh thân nhân của Tần Diêu Quang.

Lâm Khẩn nghe theo đề nghị của Bùi Bạch Mặc, lái xe trở lại khu vực bên ngoài phòng làm việc của Ngụy Nghê.

Cậu vốn là người hễ yên tĩnh là sẽ muốn làm gì đó phát ra tiếng động, không chịu được, hỏi hai vị tiền bối trong xe: “Có khi nào cô ấy vào trại giam thăm Tần Chỉ không?”

Lần này Dạ Sắc phũ phàng đả kích cậu ta: “Cậu cho rằng Tần Diêu Quang bắt cóc con của Lý Gia Thành, xong còn nghênh ngang xuất hiện đòi tiền chuộc từ người bị hại? Cô ta đến trại giam làm gì, tự chui đầu vào lưới hay cướp ngục? Cậu nghĩ đây là phim à!”

“Sư phụ, chị thật sự nghĩ em bị thiểu năng à! Mặc dù Tần Diêu Quang mới có mười bảy tuổi, nhưng IQ và EQ chắc chắn sẽ không thấp. Cô ấy đã hoàn toàn tỉnh ngộ thì sao? Cô ấy không ra tay với cha mẹ mình, chứng tỏ vẫn còn có tình cảm. Tần Chỉ vào tù, trước đó hai nhà Tần Ngụy hẳn là đã phát hiện ra con gái mình có chỗ không đúng, nhưng lại bao che. Giờ cô ấy phủi mông bỏ chạy, cha mẹ cô ấy phải làm sao?” Lâm Khẩn cãi lại.

“Tưởng tượng luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực lại luôn phũ phàng.”

Dạ Sắc vừa nói xong câu đó, liền nghe thấy tiếng mở cửa xe.

Quay người lại, quả nhiên, Bùi Bạch Mặc vừa mở cửa xuống xe.

Cô xuống xe theo anh, thấy cách đó không xa là đội xe của Hứa Nam Khang đang tiến đến.

Hứa Nam Khang gật đầu với anh từ xa: “Cảm xúc của Ngụy Nghê rất ổn định, vừa mới gọi rất nhiều đồ ăn từ bên ngoài phân phát cho các nhân viên tăng ca của chúng tôi.”

“Đã xác nhận thân phận của nhân viên chuyển phát nhanh đó chưa?” Bùi Bạch Mặc hỏi nghiêm túc.

“Không có vấn đề gì, đội cảnh sát hình sự mặc thường phục đã kiểm tra qua.”

Bùi Bạch Mặc gật đầu, lùi lại, trong lúc xoay người, liếc về tầng bốn của khu Kim Hoàn, thấy có một cánh cửa sổ đang mở, để lộ dáng vẻ đang nhìn ra xa của Ngụy Nghê.

Góc cô đang nhìn, là đường lớn chạy qua Kim Hoàn.

Bùi Bạch Mặc nhíu mày, lập tức mở miệng: “Phương tiện của nhân viên chuyển phát nhanh đó là gì?”

“Xe BYD màu vàng.” Hứa Nam Khang đáp.

“Lập tức phái người chặn chiếc xe này lại, kiểm tra cốp sau.”

Ánh mắt Hứa Nam Khang sáng lên, nhưng ngay sau đó lại xám lại: “Ý anh là Tần Diêu Quang vừa mượn cốp xe của nhân viên chuyển phát nhanh để trốn khỏi chỗ này?”

Bùi Bạch Mặc không lên tiếng phủ nhận.

Hứa Nam Khang gọi cho người của đội cảnh sát, nhanh chóng ra lệnh, liên hệ phối hợp với các bộ phận khác. Hứa Nam Khang cũng đi cùng lái xe của đội cảnh sát hình sự, đến vị trí của chiếc BYD kia.

Mọi người rút lui, Dạ Sắc cũng từ từ trở về cùng Bùi Bạch Mặc.

Còn chưa đến chỗ Lâm Khẩn dừng xe, anh lại dừng bước.

“Xe của nhân viên chuyển phát nhanh lộ liễu như vậy, mức độ mạo hiểm quá lớn. Không đúng!”

Anh dường như tự lẩm bẩm một mình, sau đó bắt lấy tay Dạ Sắc: “Gọi cho Hứa Nam Khang, kiểm tra cốp xe của đám xe cảnh sát ra ngoài cùng anh ta.”

“Chỗ của Ngụy Nghê có nhiều cảnh sát như vậy, nếu cô ta dám tới, chắc chắn sẽ chọn cách an toàn nhất để rời đi.”

Ánh mắt Dạ Sắc run lên: “Cô ta sao dám coi thường cảnh sát đến vậy….”

Khi gọi được cho Hứa Nam Khang, Dạ Sắc vội vàng truyền đạt lại ý của Bùi Bạch Mặc.

Đầu dây bên kia, Hứa Nam Khang chửi thề: “Tôi và mấy chiếc xe khác vừa vào quốc lộ đã bị chiếc xe kia lừa vào trạm xăng.”

Anh vừa nói, vừa nhảy xuống mở cốp xe cảnh sát, bên trong không có bóng dáng của Tần Diêu Quang.

Anh khẽ thở phào, vừa định đóng cốp xe lại, đúng lúc ấy nhìn qua nắp cốp, có một tấm thẻ màu trắng được dắt vào đó. Trên đó viết bảy chữ cái tiếng anh: “GOODBYE”.

.

Chương 6: Búp bê máu (5)

Edit: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

Việc tìm Tần Diêu Quang đến đó là đứt manh mối.

Chân tướng được vạch trần, đội cảnh sát hình sự vẫn không lấy được chút thông tin nào từ Tần Chỉ và Ngụy Nghê.

Lâm Khẩn cầm hồ sơ vụ án, chậc lưỡi khen ngợi: ” Chỉ số IQ và lòng can đảm của Tần Diêu Quang đúng là hơn người. Em đến trường học hỏi thăm bạn học của cô bé với đội cảnh sát hình sự. Tất cả đều nói cô ta rất lạc quan, học hành chăm chỉ. Trốn kĩ như vậy, làm em rất ngạc nhiên, rốt cuộc trong một năm bị lừa kia, cô ta rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì. Hơn nữa, dám nghênh ngang coi xe cảnh sát như taxi đi ké một đoạn đường, cô ta tự tin rằng mình có thể trốn thoát được? Rõ là coi thường IQ của cảnh sát mà.”

“Lâm công tử, đặc biệt nhắc cậụ, cậu cũng là một trong những người cảnh sát đáng khinh bỉ đấy.” Dạ Sắc ngồi một bên, mở tờ báo cũ của ngày hôm đó, đúng lúc ấy ngẩng lên đả kích Lâm Khẩn.

Tin tức mà đội cảnh sát hình sự cố đè xuống, vẫn bị các phóng viên vạch trần thêm thắt một chút máu me ghê rợn nhất có thể, thân thế của người bị hại cuối cùng đã đạt hiệu quả bi thảm nhất.

Cô bé mồ côi bị lừa, mới đoàn tụ được với cha mẹ ruột cách đây không lâu.

Không những có dáng vẻ na ná Tần Diêu Quang, mà thân thế tương tự.

Không thấy thi thể của người bị hại đâu.

Dạ Sắc xoa xoa mắt, sau đó nhìn chằm chằm không chớp mắt vào ảnh chụp của người bị hại trên báo.

Có khi nào, người bị hại cuối cùng còn sống không?

**************

Vụ án rơi vào ngõ cụt.

Bùi Bạch Mặc không phải là cảnh sát chính quy, anh về biệt thự đóng cửa, từ chối tiếp khách, Dạ Sắc vội vã cầm lấy tờ báo cũ kia, lái xe từ cục cảnh sát về phía biệt thự ở ngoại ô.

Cô cần người đồng ý với ý nghĩ của cô.

Còn sống, tức là vẫn còn hi vọng.

***********

Sương mù trên núi vẫn dày đặc như cũ, tất cả cảnh vật đều bị bao phủ bởi màn sương trắng xóa.

Dạ Sắc mất kiên nhẫn rung chuông, nắm tay lại gõ cửa, càng gõ càng nhanh.

Vì cô chạy nhanh, tóc mái hơi dính vào trán, vểnh lên.

Cuối cùng cũng có người mở cửa, Dạ Sắc không đợi nhìn rõ đối phương đã ngay lập tức lên tiếng: “Sư thúc, em có phát hiện mới.”

Người đứng ở cửa, lại không phải là dáng người như ngọc của Bùi Bạch Mặc.

Tóc xù, mắt xanh, khuôn mặt như tạc tượng, dáng vẻ cao to.

Người này, nhiều năm trước Dạ Sắc gặp rất nhiều lần, không quá xa lạ.

Cô bất giác muốn quay đầu chạy, nhưng người kia lại kéo vai cô sang bên cạnh, tiện tay đóng cửa lại, rồi đứng trước đó.

Anh ta lầm bầm ra một chuỗi tiếng Trung không lưu loát, Dạ Sắc nghe không rõ, chỉ thấy anh ta nhíu mày, dường như đang cố nhớ xem đã từng gặp cô ở đâu.

Trái tim vừa bị treo ngược lên của cô liền được hạ xuống, tiện tay sờ sờ mặt mình, hơi nóng…. Vì căng thẳng. Cô vô ý nói ra một câu xin lỗi bằng tiếng Đức.

Dứt lời mới ngớ người: Chết cha!

Quả nhiên, ánh mắt người tóc nâu sáng rỡ, vẻ mặt nghiêm túc mau chóng nở nụ cười.

“Katze!” Người đàn ông ấy nhào đến ôm cô vào lòng, “Tôi rất nhớ cô.”

Dạ Sắc biết trình độ tiếng Trung của anh ta, nên không thèm so đo về hàm ý của hai chữ ‘nhớ cô’.

Cô khẽ giãy người, thoát khỏi vòng ôm của người đàn ông đó, chưa kịp lên tiếng khách sáo vài câu, khóe mắt đã thấy có bóng người ở cầu thang bước xuống phòng khách.

Bùi Bạch Mặc đứng dựa tường, tóc mái ướt được vuốt lên tùy ý. Mặc một chiếc áo liền mũ màu trắng sữa, dáng vẻ nhẹ nhàng thư thái sau khi tắm xong.

Dạ Sắc đứng yên. Người đàn ông tóc nâu kia nhìn Bùi Bạch Mặc rồi lại nhìn Dạ Sắc, đột nhiên vỗ tay: “J, sao lại không nói cho tôi biết là hai người ở cùng nhau.”

****

Tốc độ rời đi của Dạ Sắc, nhanh hơn nhiều so với hiệu suất vào cửa của cô.

Bùi Bạch Mặc dường như vừa nghe xong ý định của cô đến đây, cô đã chạy ra cửa rồi.

Anh vô thức tiến lên, đúng lúc ấy bên tai anh vang lên một tiếng cản bước anh lại.

Người đàn ông tóc nâu ngơ ra: “J, tôi dọa cô gái của cậu à?”

Bùi Bạch Mặc từ từ đi xuống lầu, ngồi vào chiếc sofa nằm ở phòng khách: “Nên cậu định bồi thường cho tôi ư?”

Người đàn ông kia cười toe toét, ngồi xuống cạnh Bùi Bạch Mặc: “Nể tình tôi ngủ với cậu nhiều năm như vậy, coi như tôi nợ cậu lần này đi.”

Bùi Bạch Mặc nhìn anh ta đầy ghét bỏ: “Linser, vừa phải thôi.”

Linser vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dựa vào người anh: “Cậu về nước là vì Katze?”

Bùi Bạch Mặc nhíu mày: “Katze là sư điệt (1) của tôi.”

(1): Sư điệt: Học trò của sư huynh/ sư tỉ.

Linser mếu máo: “J, cậu có thể mở rộng mắt nhìn người ra không?! Katze không chỉ là sư điệt của cậu, đó còn là một người con gái.”

Bùi Bạch Mặc: “Giống như cậu, trừ việc là bạn cùng phòng với tôi, còn là một tên bán nam bán nữ.”

Linser nhíu mày nhìn anh đầy khó hiểu: “Katze thích cậu.”

“Cậu cũng thích tôi.” Bùi Bạch Mặc gần như lập tức đáp trả.

Linser thấy nói mãi không thông, hơi nôn nóng: “Chuyện này không giống nhau. Cô ấy thích cậu, muốn trở thành bạn đời của cậu. Bạn đời, chuyện này chắc cậu phải hiểu chứ.”

Bỗng nhiên Bùi Bạch Mặc quay đầu lại, mặt đối mắt với Linser.

“Rất lâu trước kia, hầu như ngày nào cô ấy cũng ở dưới lầu nhà chúng ta, muốn tình cờ gặp được cậu, cuối cùng lại đều trùng hợp gặp phải tôi. Tôi biết, cậu chắc chắn không biết, nhiều năm trước ấy, có một cô gái rất chân thành, muốn dùng cách tình cờ gặp nhau để theo đuổi cậu.”

Đột nhiên Bùi Bạch Mặc nhíu chặt mày, Linser vỗ vỗ vai anh: “Nén bi thương, đấy chính là bỏ lỡ một cô ngốc trong truyền thuyết.”

************

Dạ Sắc biết, năm 21 tuổi cô rất ngốc, nhưng nếu quay lại thời kì ấy, có lẽ cô sẽ còn ngốc hơn lúc bấy giờ.

Cô không biết trên thế giới này có người nào bất hạnh hơn cô không. Khi còn trẻ, lấy hết dũng khí để theo đuổi một người, nhưng người được theo đuổi kia lại không biết mình đang được theo đuổi.

Linser là một nhân chứng bất đắc dĩ của cô, lần thứ hai anh ta xuất hiện, đối với cô mà nói, đúng là không tốt chút nào.

Cô cứ miên man suy nghĩ, những ý nghĩ liên quan đến vụ án của Tần Diêu Quang hoàn toàn bị cắt ngang.

Nếu như người bị hại vẫn còn sống…..

Dạ Sắc vò đầu, vừa định nghĩ tiếp, lại bị cuộc điện thoại Lữ Tống Tống đã lâu không gặp xen ngang một lần nữa.

************************

Lữ Tống Tống là phóng viên ở tỉnh N, năm nay chuyển sang làm DJ của đài phát thanh, chẳng qua chỉ là vì hứng thú mà thôi.

Thái độ của Lữ Tống Tống hôm nay rất khác, không nói chuyện phiếm, mà cô kể lại sự việc kì lạ mà mình vừa gặp phải: “Hôm nay khi dẫn chương trình phát thanh, mình có nhận hai cuộc điện thoại từ khán thính giả, rất kì lạ, đối phương không chịu nói gì hết, chỉ đọc ra một dãy số. Dù mình có cố gọi lại thế nào cũng không được.”

Dứt lời, cô ta lại nói thêm: “Nhưng mà, cô gái kia, giọng nói rất dễ nghe, vừa trong vừa ngọt.”

Dạ Sắc đỡ trán: “Lữ tiểu thư, câu có thể chú ý đến những điều bình thường hơn được không?”

“Được rồi, Sắc Sắc, là một người nhân dân áo vải bình thường, mình có cảm giác rất bất an, hay cậu trích quỹ tình thương của mình, tư vấn tâm lý giúp mình một chút. Thứ nhất, lúc đầu mình nghĩ cuộc điện thoại ấy chỉ là một trò đùa, không để mắt đến. Nhưng khi cuộc gọi thứ hai xuất hiện, mình mới cảm thấy có gì đó sai sai. May là hoãn kịp thời, tránh cho cuộc gọi kì lạ này bị truyền ra ngoài. Nhưng mình cố gắng nhớ xem cuộc gọi thứ hai nói gì. Rất lộn xộn, là một chuỗi số không có quy luật nào hết.”

Dạ Sắc hỏi cẩn thận: “Chương trình của cậu mỗi ngày nhận chừng bao nhiêu cuộc điện thoại.”

“Mình nghe trực tiếp chỉ nửa giờ, mỗi lần nói chuyện với thính giả cũng không nhiều, cùng lắm là năm đến sáu cuộc. Hai cuộc điện thoại này đều gọi vào lúc mới bắt đầu phát thanh trực tiếp, lúc nào cũng ở trạng thái đang gọi. Mình nhờ đồng nghiệp điều tra thử, nhưng số điện thoại bị ẩn đi, không thấy có ghi chép nào, nên mình mới càng nghi ngờ hơn.

“Tiết mục phát thanh này chủ đề là gì?”

Lữ Tống Tống hạ thấp giọng xuống: “Vấn đề ngày hôm nay…. Là bản đưa tin đặc biệt về… Vụ án liên hoàn kia.”

Nghe đến đó, sắc mặt Dạ Sắc trầm xuống: “Mình biết rồi, gửi cho mình dãy số kia đi. Còn nữa, nếu cậu sợ, thì đến tìm Tiêu Tử Quy đi. Trước giờ anh ta chưa bao giờ từ chối mỹ nữ, hai người từ nhỏ đã cùng nằm trên một chiếc giường, chuyện này cậu hẳn là rõ hơn mình.”

“Dạ! Sắc!”

Dạ Sắc đưa di động ra xa một chút, một lúc sau mới đưa trở lại bên tai. “Tống Tống, tận dụng cơ hội. Đàn ông và phụ nữ, đều có ý nghĩ thủ thân như ngọc. Cậu là người phụ nữ đầu tiên của anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ thủ thân như ngọc vì cậu cả đời. Tên đàn ông như Tiêu Tử Quy, chắc chắn sẽ bắt cậu phải chịu trách nhiệm. Chắc chắn đấy!”

Lữ Tống Tống hừ một cái, nói tiếp: “Nói dễ nghe nhỉ, mình chỉ muốn ngủ với người đàn ông của mình thôi. Cúp đây.”

*************

Không lâu sau, Lữ Tống Tống gửi dãy số kia cho Dạ Sắc.

Dạ Sắc mở tin nhắn ra, bên trong đúng là một dãy số lộn xộn bất quy tắc.

2531

3647

0514

1689

0375

8321

9354

4673

Những dòng số lộn xộn này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Liệu có liên quan gì đến Tần Diêu Quang đã mất tích hay không?

Lòng Dạ Sắc ngổn ngang hàng trăm mối thắc mắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom