Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 94
Edit: Xíu Xíu
Beta: Rysa
Đại Tần bỏ ra không ít tiền bạc để đào tạo cấm vệ quân nhưng hết lần này đến lần khác đều không có triển vọng. Hay nói cũng không phải do đội cấm vệ quân không có triển vọng...Mà căn bản với phương thức huấn luyện như vậy vốn dĩ không thể tạo ra được một đội quân hùng mạnh.
Mặc dù Tần Dục để bọn hắn phụ trách gác đêm nhưng cũng không trông mong quá nhiều vào đối phương, hắn hạ trại cho đám người Vương phủ ở một chỗ, lại cho Triệu Nam bố trí người gác đêm.
Làm xong đâu đấy hết thảy, Tần Dục mới dẫn Lục Di Linh cùng lên chiếc xe ngựa tại vị trí trung tâm.
Chiếc xe ngựa mà hắn cùng Lục Di Linh ngồi lớn vô cùng, hai người ngủ tương đối rộng rãi, chỉ là thời tiết này có rất nhiều muỗi, không cẩn thận sẽ để chúng bay vào trong xe ngựa.
Tần Dục nghe thấy âm thanh muỗi kêu lập tức nhíu mày, nhưng rất nhanh lông mày của hắn lại giãn ra.
Vừa rồi hắn chê bai đội cấm vệ quân kia không chịu được khổ, lúc này bản thân mình cũng không thể vì mấy con muỗi mà không chịu được.
Mới còn đang nghĩ như thế, Tần Dục đã thấy Lục Di Linh ngồi dậy, sau đó đưa tay lên bắt muỗi.
Sau vài cái, trong xe ngựa đã không còn bất cứ âm thanh gì nữa, Lục Di Linh phủi tay, nói với hắn: "Để ta trị thương cho chàng."
"Đợi đã." Tần Dục cản Lục Di Linh lại.
"Sao?" Lục Di Linh không hiểu nhìn Tần Dục.
"Di Linh, nàng đi rửa tay trước đi." Tần Dục nói.
Lục Di Linh đi rửa tay rồi mới trị bệnh cho Tần Dục, vì nàng ra ra vào vào, thành ra lại tạo cơ hội cho mấy con muỗi bay vào.
Thật ra, trước đó chiếc xe ngựa này đã được xông lá ngải cứu, chỉ là nơi hoang vu này có quá nhiều muỗi.
Cuối cùng vẫn là Lục Di Linh tự tay giết chết mấy con muỗi kia, không còn bị chúng quấy nhiễu, Tần Dục ngủ rất ngon.
Những tướng sĩ Cấm vệ quân kia cũng ngủ rất say, bọn hắn chạy tới chạy lui bận bịu cả ngày, cho dù trước đó không thể ăn cơm, nhưng tốt xấu gì cũng đã uống nước ăn lương khô, lúc này ai nấy đều buồn ngủ không chịu nổi, nghiêng ngả xiêu vẹo lăn ra ngủ.
Nửa đêm, Kim Nham mơ mơ màng màng tỉnh lại, đột nhiên phát hiện có người đứng ngay trước mặt mình.
"Ai, chạy đến nơi này muốn hù dọa ta?" Kim Nham đứng dậy, bất mãn nhìn người kia, sau đó đột nhiên phát giác có điều không đúng. Người này căn bản không phải là binh lính cấm vệ quân.
"Địch tập kích!" Kim Nham nhảy dựng lên, binh lính xung quanh hắn cũng bị đánh thức, toàn bộ doanh trại là một cảnh hỗn loạn.
Sau đó cấm vệ quân lùng sục cả buổi. Nhưng bởi vì trời tối như bưng nên chỉ bắt được có năm tên thổ phỉ.
Mà điều khiến bọn hắn buồn bực nhất là, đồ của bọn hắn bị mất trộm rất nhiều.
"Đao của ta, không thấy đao của ta đâu cả!"
"Lương khô của ta cũng không thấy!"
"Giày của ta…”
…
Đội Cấm Vệ quân này vốn dĩ bố trí người gác đêm không được phép ngủ, thêm nữa nhóm người còn lại cũng có người chưa ngủ mà vẫn một lòng quan sát tình hình xung quanh.
Nếu đám thổ phỉ kia gióng trống khua chiêng tới, bọn họ nhất định sẽ sớm phát hiện ra. Nhưng hết lần này tới lần khác, đám thổ phỉ lại thừa dịp trời tối mà mò đến, không tiếng động trộm đồ.
Kỳ thực thủ vệ có nhìn thấy bóng người, nhưng cứ nghĩ đó là chiến hữu của mình, rốt cuộc trơ mắt nhìn đám trộm rời đi.
"Ta tưởng rằng có người đi tiểu đêm." Trong đó có một thủ vệ nói: "Đám thổ phỉ này có điều quái lạ." Bọn chúng không đến theo lẽ thường mà chỉ im lặng trộm ít đồ liền đi!
"Ngươi còn muốn thế nào? Muốn chúng đến hò hét ngay trước mặt?" Kim Nham khiển trách, cả người ảo não không thôi.
Thời điểm rời kinh thành, đội Cấm Vệ quân còn kiêu ngạo vạn phần, lúc này kiêu ngạo đã sớm bị đánh nát tươm.
Ngay cả một đám thường dân bọn hắn cũng không đối phó được, vậy mà còn nghĩ đến chuyện đi đánh người Nhung.
Kim Nham cùng thủ hạ đều mất hết tinh thần. Lúc này, Tần Dục cũng không làm vẻ ‘cái gì cũng không biết’ như trước kia nữa: "Cấm Vệ quân tinh nhuệ nhất Đại Tần chỉ có vậy?"
"Vương gia, thật xin lỗi." Kim Nham xin lỗi mà không phát hiện Tần Dục có điểm bất thường.
"Ngươi không cần phải nói xin lỗi với ta, người ngươi có lỗi cũng không phải ta." Tần Dục nói: "Người ngươi cảm thấy có lỗi có lẽ phải là bách tính Đại Tần. Liệu các ngươi có thể bảo vệ những người dân cấp dưỡng các ngươi không?"
"Thật xin lỗi." Kim Nham tiếp tục nói.
"Ngươi có thể giải quyết hết đám thổ phỉ nơi này sao?" Tần Dục lại hỏi.
Lần này Kim Nham chần chờ không đáp.
Lúc trước hắn thề non hẹn biển nói mình nhất định có thể tiêu diệt hết đám thổ phỉ ở huyện Vạn Sơn, nhưng thực tế thì sao? Sào huyệt của đám thổ phỉ kia đều ở trên núi, những nơi địa hình phức tạp. Dù hôm nay bọn hắn bắt được mấy tên thổ phỉ, để bọn chúng dẫn đường cũng chưa chắc bắt được hết cả đám.
Với lại... đám thổ phỉ huyện Vạn Sơn này cũng không chỉ có một hang ổ. Thậm chí...Đám thổ phỉ này thực lực còn khá mạnh.
Bằng không cũng không có chuyện thương nhân không ai dám đi qua nơi này.
"Chỗ ta có một số lão binh, đều từng chiến đấu trên chiến trường, ta cho các ngươi mượn, mong các ngươi đừng để ta thất vọng." Tần Dục nói.
Một năm này, nhờ có đám thương nhân, hắn có không ít cơ hội tiếp xúc với quân Tây Bắc, từ chỗ bọn hắn mang đi rất nhiều lão binh tàn tật.
Những lão binh này, một số được hắn sắp xếp trong điền trang của mình ở Tây Bắc, một số an bài trong quân đội, cũng mang một ít theo bên người, mà những người hắn mang theo đều có chút bản lĩnh.
Tần Dục có lòng mà không đủ lực, không có bản lĩnh có thể huấn luyện tốt cấm vệ quân, chỉ có thể gửi hy vọng vào những lão binh kia.
Điều khiến Tần Dục cảm thấy may mắn chính là những người trẻ tuổi trong cấm vệ quân đều rất có sức sống, hôm trước gặp khó, hôm sau liền có thể sốc lại tinh thần, bắt đầu la hét muốn đi đánh thổ phỉ.
Tần Dục ngăn lại, để bọn hắn đi theo những lão binh kia rèn luyện, trên đường sắp xếp cho bọn hắn rẽ đường rừng mà đi.
Những người này đi đường rừng chưa được mấy lần, không làm quen một chút, sao có thể đánh thổ phỉ?
Đương nhiên hắn làm như vậy cũng là có suy tính khác.
Tây Bắc bên kia...có thể nói là không có mấy con đường.
Đường đi ở Đại Tần có rất ít đường được xếp đá, đa số đều là đường đất.
Những quan đạo [1] này là do quan phủ phát động dân chúng lao dịch san bằng mà có. Nhiều con đường khác là đi mãi tạo thành lối.
[1] quan đạo: đường do tập thể xây dựng sửa chữa.
Mà hai loại đường này nếu ít người đi, qua một thời gian cũng sẽ bị cỏ dại bao trùm, cuối cùng đường cũng không còn nữa.
Tây Bắc bên kia không có đường, không thích ứng một chút, đến lúc đó bọn hắn sợ là muốn đi tiếp sẽ có chút khó khăn.
Bởi vì chọn đường khó mà đi, hai ngày sau đó, tốc độ của đoàn quân cực kỳ chậm.
Đoán chừng lần này vì bọn hắn luôn ở cùng một chỗ nên bọn cướp không có cơ hội tấn công.
- --
Hai ngày sau, đoàn người Tần Dục đến huyện Vạn Sơn.
Huyện Vạn Sơn dựa vào lưng núi trông như một bức tường thành, chỉ là bức tường thành này quá mức đổ nát, còn gãy đứt mất một đoạn, có cũng như không.
Huyện Vạn Sơn này không có Tri huyện [3], phụ trách sự vụ huyện nha là một Huyện thừa [4] người bản địa.
[3] Tri huyện (bát phẩm): Đứng đầu một huyện.
[4] Huyện thừa (cửu phẩm): lo công văn, sổ sách trong huyện, phụ giúp Tri huyện.
Tên Huyện thừa này dẫn theo nha dịch cùng bách tính trong huyện tập trung ở cửa thành, ba quỳ chín lạy tiếp đón đoàn người Tần Dục vào thành, sau khi vào thành, hắn nhường lại huyện nha cho Tần Dục ở.
Tên Huyện thừa này làm rất nhiều thứ, nhưng Tần Dục vẫn không xuống xe ngựa, ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy hắn một cái.
Xuyên qua cửa sổ xe ngựa, Tần Dục nhìn một chút cảnh vật ở bên ngoài.
Nhưng dù vậy, tên Huyện thừa này vẫn hết sức nhiệt tình đon đả, tận lực dâng lên chút đồ mà hắn cho là đồ tốt, ví dụ như chút thịt rừng.
Tần Dục nhận lấy những món đồ kia.
Cái huyện Vạn Sơn này nhiều núi, trên núi cũng không thiếu các loại động vật tự nhiên, con mồi mà tên Huyện thừa kia đưa tới không chỉ có số lượng không nhỏ, mà còn đều rất mới mẻ.
Đã liên tiếp ba ngày chưa nhận được tiếp tế, thức ăn tươi thủ hạ Tần Dục mang theo sớm đã ăn hết không còn một mẩu, bởi thế Tần Dục rất thích những con mồi này, vừa đưa đến liền cho người phanh ngực mổ bụng, thu dọn về để nấu.
Dưới sự chỉ dẫn của lão binh quân Tây Bắc, Kim Nham bố trí cấm vệ quân luân phiên tuần tra phòng thủ, lúc đến tìm Tần Dục báo cáo, hắn nhìn thấy trong sân viện Tần Dục dựng lên mấy nồi lớn, mà nồi nào cũng đều đang nấu thịt.
Tần Dục ngồi trên xe lăn, dùng một cái xẻng cán dài quấy thịt trong nồi.
Thấy cảnh này, Kim Nham không tránh khỏi có chút tức giận.
Đến ngày hôm nay, hắn cũng sớm nhìn ra được vị Đoan vương này chẳng phải là loại người lương thiện giống như hắn nghĩ ban đầu, thậm chí lúc ấy Đoan vương nói với hắn những lời như thế, đoán chừng chỉ vì đùa giỡn hắn.
Hắn một lòng cho rằng Đoan vương là người tốt, thế nhưng Đoan vương vốn dĩ chỉ coi hắn như một trò cười.
Kim Nham không tránh khỏi có chút tức giận đối với Đoan vương, lại thấy thủ hạ của mình còn chưa vạch được bộ mặt thật của các binh sĩ dưới tay Đoan vương, càng cảm thấy bực bội.
Lần này trông thấy Tần Dục ngồi nhàn nhã nấu thịt, hắn càng bất mãn: "Vương gia, bách tính huyện thành nơi này vô cùng nghèo khó, rất nhiều người ngay cả cơm cũng không có để ăn, ngài..."
Đó đều là đồ Huyện thừa đưa lên, Vương gia nhà hắn sao lại nhận hết toàn bộ thế này?
"Cho nên?" Tần Dục hỏi lại.
Kim Nham cũng không biết nói cái gì mới phải, hắn đột nhiên nhớ đến tên Huyện thừa cẩn thận từng li từng tí nghe ngóng sở thích của Đoan vương từ chỗ hắn: "Vương gia, Huyện thừa bên kia vẫn luôn muốn bái kiến ngài, vì sao ngài không gặp hắn?"
"Kim Nham, ngươi không phát hiện ra nơi này có chỗ bất thường sao?" Tần Dục ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt mình.
"Bất thường? Bất thường chỗ nào?" Kim Nham mờ mịt.
"Cái huyện Vạn Sơn này đa số đều là thổ phỉ, nhiều năm trở lại đây, người bị cướp giật cũng rất nhiều, đã như thế, dân chúng nơi này tại sao đều toàn nghèo như vậy, ngay cả một phú hộ cũng không có?" Tần Dục hỏi lại.
Nơi này vốn dĩ đã nghèo...Đồ cướp về cũng không đủ cho họ ăn? Kim Nham vẫn không hiểu.
"Còn có, ngươi có chú ý không, từ khi vào thành đến giờ, cơ bản toàn gặp nam tử thành niên mà không hề thấy có bất kỳ nữ nhân, hài tử nào." Tần Dục lại nói.
Huyện Vạn Sơn kiếp trước hắn có nghe nói đến, nhưng cũng không chú ý tới nhiều, cũng không biết tình hình cụ thể.
Nhưng dù vậy, hắn cũng nhìn ra có điều không thích hợp.
Beta: Rysa
Đại Tần bỏ ra không ít tiền bạc để đào tạo cấm vệ quân nhưng hết lần này đến lần khác đều không có triển vọng. Hay nói cũng không phải do đội cấm vệ quân không có triển vọng...Mà căn bản với phương thức huấn luyện như vậy vốn dĩ không thể tạo ra được một đội quân hùng mạnh.
Mặc dù Tần Dục để bọn hắn phụ trách gác đêm nhưng cũng không trông mong quá nhiều vào đối phương, hắn hạ trại cho đám người Vương phủ ở một chỗ, lại cho Triệu Nam bố trí người gác đêm.
Làm xong đâu đấy hết thảy, Tần Dục mới dẫn Lục Di Linh cùng lên chiếc xe ngựa tại vị trí trung tâm.
Chiếc xe ngựa mà hắn cùng Lục Di Linh ngồi lớn vô cùng, hai người ngủ tương đối rộng rãi, chỉ là thời tiết này có rất nhiều muỗi, không cẩn thận sẽ để chúng bay vào trong xe ngựa.
Tần Dục nghe thấy âm thanh muỗi kêu lập tức nhíu mày, nhưng rất nhanh lông mày của hắn lại giãn ra.
Vừa rồi hắn chê bai đội cấm vệ quân kia không chịu được khổ, lúc này bản thân mình cũng không thể vì mấy con muỗi mà không chịu được.
Mới còn đang nghĩ như thế, Tần Dục đã thấy Lục Di Linh ngồi dậy, sau đó đưa tay lên bắt muỗi.
Sau vài cái, trong xe ngựa đã không còn bất cứ âm thanh gì nữa, Lục Di Linh phủi tay, nói với hắn: "Để ta trị thương cho chàng."
"Đợi đã." Tần Dục cản Lục Di Linh lại.
"Sao?" Lục Di Linh không hiểu nhìn Tần Dục.
"Di Linh, nàng đi rửa tay trước đi." Tần Dục nói.
Lục Di Linh đi rửa tay rồi mới trị bệnh cho Tần Dục, vì nàng ra ra vào vào, thành ra lại tạo cơ hội cho mấy con muỗi bay vào.
Thật ra, trước đó chiếc xe ngựa này đã được xông lá ngải cứu, chỉ là nơi hoang vu này có quá nhiều muỗi.
Cuối cùng vẫn là Lục Di Linh tự tay giết chết mấy con muỗi kia, không còn bị chúng quấy nhiễu, Tần Dục ngủ rất ngon.
Những tướng sĩ Cấm vệ quân kia cũng ngủ rất say, bọn hắn chạy tới chạy lui bận bịu cả ngày, cho dù trước đó không thể ăn cơm, nhưng tốt xấu gì cũng đã uống nước ăn lương khô, lúc này ai nấy đều buồn ngủ không chịu nổi, nghiêng ngả xiêu vẹo lăn ra ngủ.
Nửa đêm, Kim Nham mơ mơ màng màng tỉnh lại, đột nhiên phát hiện có người đứng ngay trước mặt mình.
"Ai, chạy đến nơi này muốn hù dọa ta?" Kim Nham đứng dậy, bất mãn nhìn người kia, sau đó đột nhiên phát giác có điều không đúng. Người này căn bản không phải là binh lính cấm vệ quân.
"Địch tập kích!" Kim Nham nhảy dựng lên, binh lính xung quanh hắn cũng bị đánh thức, toàn bộ doanh trại là một cảnh hỗn loạn.
Sau đó cấm vệ quân lùng sục cả buổi. Nhưng bởi vì trời tối như bưng nên chỉ bắt được có năm tên thổ phỉ.
Mà điều khiến bọn hắn buồn bực nhất là, đồ của bọn hắn bị mất trộm rất nhiều.
"Đao của ta, không thấy đao của ta đâu cả!"
"Lương khô của ta cũng không thấy!"
"Giày của ta…”
…
Đội Cấm Vệ quân này vốn dĩ bố trí người gác đêm không được phép ngủ, thêm nữa nhóm người còn lại cũng có người chưa ngủ mà vẫn một lòng quan sát tình hình xung quanh.
Nếu đám thổ phỉ kia gióng trống khua chiêng tới, bọn họ nhất định sẽ sớm phát hiện ra. Nhưng hết lần này tới lần khác, đám thổ phỉ lại thừa dịp trời tối mà mò đến, không tiếng động trộm đồ.
Kỳ thực thủ vệ có nhìn thấy bóng người, nhưng cứ nghĩ đó là chiến hữu của mình, rốt cuộc trơ mắt nhìn đám trộm rời đi.
"Ta tưởng rằng có người đi tiểu đêm." Trong đó có một thủ vệ nói: "Đám thổ phỉ này có điều quái lạ." Bọn chúng không đến theo lẽ thường mà chỉ im lặng trộm ít đồ liền đi!
"Ngươi còn muốn thế nào? Muốn chúng đến hò hét ngay trước mặt?" Kim Nham khiển trách, cả người ảo não không thôi.
Thời điểm rời kinh thành, đội Cấm Vệ quân còn kiêu ngạo vạn phần, lúc này kiêu ngạo đã sớm bị đánh nát tươm.
Ngay cả một đám thường dân bọn hắn cũng không đối phó được, vậy mà còn nghĩ đến chuyện đi đánh người Nhung.
Kim Nham cùng thủ hạ đều mất hết tinh thần. Lúc này, Tần Dục cũng không làm vẻ ‘cái gì cũng không biết’ như trước kia nữa: "Cấm Vệ quân tinh nhuệ nhất Đại Tần chỉ có vậy?"
"Vương gia, thật xin lỗi." Kim Nham xin lỗi mà không phát hiện Tần Dục có điểm bất thường.
"Ngươi không cần phải nói xin lỗi với ta, người ngươi có lỗi cũng không phải ta." Tần Dục nói: "Người ngươi cảm thấy có lỗi có lẽ phải là bách tính Đại Tần. Liệu các ngươi có thể bảo vệ những người dân cấp dưỡng các ngươi không?"
"Thật xin lỗi." Kim Nham tiếp tục nói.
"Ngươi có thể giải quyết hết đám thổ phỉ nơi này sao?" Tần Dục lại hỏi.
Lần này Kim Nham chần chờ không đáp.
Lúc trước hắn thề non hẹn biển nói mình nhất định có thể tiêu diệt hết đám thổ phỉ ở huyện Vạn Sơn, nhưng thực tế thì sao? Sào huyệt của đám thổ phỉ kia đều ở trên núi, những nơi địa hình phức tạp. Dù hôm nay bọn hắn bắt được mấy tên thổ phỉ, để bọn chúng dẫn đường cũng chưa chắc bắt được hết cả đám.
Với lại... đám thổ phỉ huyện Vạn Sơn này cũng không chỉ có một hang ổ. Thậm chí...Đám thổ phỉ này thực lực còn khá mạnh.
Bằng không cũng không có chuyện thương nhân không ai dám đi qua nơi này.
"Chỗ ta có một số lão binh, đều từng chiến đấu trên chiến trường, ta cho các ngươi mượn, mong các ngươi đừng để ta thất vọng." Tần Dục nói.
Một năm này, nhờ có đám thương nhân, hắn có không ít cơ hội tiếp xúc với quân Tây Bắc, từ chỗ bọn hắn mang đi rất nhiều lão binh tàn tật.
Những lão binh này, một số được hắn sắp xếp trong điền trang của mình ở Tây Bắc, một số an bài trong quân đội, cũng mang một ít theo bên người, mà những người hắn mang theo đều có chút bản lĩnh.
Tần Dục có lòng mà không đủ lực, không có bản lĩnh có thể huấn luyện tốt cấm vệ quân, chỉ có thể gửi hy vọng vào những lão binh kia.
Điều khiến Tần Dục cảm thấy may mắn chính là những người trẻ tuổi trong cấm vệ quân đều rất có sức sống, hôm trước gặp khó, hôm sau liền có thể sốc lại tinh thần, bắt đầu la hét muốn đi đánh thổ phỉ.
Tần Dục ngăn lại, để bọn hắn đi theo những lão binh kia rèn luyện, trên đường sắp xếp cho bọn hắn rẽ đường rừng mà đi.
Những người này đi đường rừng chưa được mấy lần, không làm quen một chút, sao có thể đánh thổ phỉ?
Đương nhiên hắn làm như vậy cũng là có suy tính khác.
Tây Bắc bên kia...có thể nói là không có mấy con đường.
Đường đi ở Đại Tần có rất ít đường được xếp đá, đa số đều là đường đất.
Những quan đạo [1] này là do quan phủ phát động dân chúng lao dịch san bằng mà có. Nhiều con đường khác là đi mãi tạo thành lối.
[1] quan đạo: đường do tập thể xây dựng sửa chữa.
Mà hai loại đường này nếu ít người đi, qua một thời gian cũng sẽ bị cỏ dại bao trùm, cuối cùng đường cũng không còn nữa.
Tây Bắc bên kia không có đường, không thích ứng một chút, đến lúc đó bọn hắn sợ là muốn đi tiếp sẽ có chút khó khăn.
Bởi vì chọn đường khó mà đi, hai ngày sau đó, tốc độ của đoàn quân cực kỳ chậm.
Đoán chừng lần này vì bọn hắn luôn ở cùng một chỗ nên bọn cướp không có cơ hội tấn công.
- --
Hai ngày sau, đoàn người Tần Dục đến huyện Vạn Sơn.
Huyện Vạn Sơn dựa vào lưng núi trông như một bức tường thành, chỉ là bức tường thành này quá mức đổ nát, còn gãy đứt mất một đoạn, có cũng như không.
Huyện Vạn Sơn này không có Tri huyện [3], phụ trách sự vụ huyện nha là một Huyện thừa [4] người bản địa.
[3] Tri huyện (bát phẩm): Đứng đầu một huyện.
[4] Huyện thừa (cửu phẩm): lo công văn, sổ sách trong huyện, phụ giúp Tri huyện.
Tên Huyện thừa này dẫn theo nha dịch cùng bách tính trong huyện tập trung ở cửa thành, ba quỳ chín lạy tiếp đón đoàn người Tần Dục vào thành, sau khi vào thành, hắn nhường lại huyện nha cho Tần Dục ở.
Tên Huyện thừa này làm rất nhiều thứ, nhưng Tần Dục vẫn không xuống xe ngựa, ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy hắn một cái.
Xuyên qua cửa sổ xe ngựa, Tần Dục nhìn một chút cảnh vật ở bên ngoài.
Nhưng dù vậy, tên Huyện thừa này vẫn hết sức nhiệt tình đon đả, tận lực dâng lên chút đồ mà hắn cho là đồ tốt, ví dụ như chút thịt rừng.
Tần Dục nhận lấy những món đồ kia.
Cái huyện Vạn Sơn này nhiều núi, trên núi cũng không thiếu các loại động vật tự nhiên, con mồi mà tên Huyện thừa kia đưa tới không chỉ có số lượng không nhỏ, mà còn đều rất mới mẻ.
Đã liên tiếp ba ngày chưa nhận được tiếp tế, thức ăn tươi thủ hạ Tần Dục mang theo sớm đã ăn hết không còn một mẩu, bởi thế Tần Dục rất thích những con mồi này, vừa đưa đến liền cho người phanh ngực mổ bụng, thu dọn về để nấu.
Dưới sự chỉ dẫn của lão binh quân Tây Bắc, Kim Nham bố trí cấm vệ quân luân phiên tuần tra phòng thủ, lúc đến tìm Tần Dục báo cáo, hắn nhìn thấy trong sân viện Tần Dục dựng lên mấy nồi lớn, mà nồi nào cũng đều đang nấu thịt.
Tần Dục ngồi trên xe lăn, dùng một cái xẻng cán dài quấy thịt trong nồi.
Thấy cảnh này, Kim Nham không tránh khỏi có chút tức giận.
Đến ngày hôm nay, hắn cũng sớm nhìn ra được vị Đoan vương này chẳng phải là loại người lương thiện giống như hắn nghĩ ban đầu, thậm chí lúc ấy Đoan vương nói với hắn những lời như thế, đoán chừng chỉ vì đùa giỡn hắn.
Hắn một lòng cho rằng Đoan vương là người tốt, thế nhưng Đoan vương vốn dĩ chỉ coi hắn như một trò cười.
Kim Nham không tránh khỏi có chút tức giận đối với Đoan vương, lại thấy thủ hạ của mình còn chưa vạch được bộ mặt thật của các binh sĩ dưới tay Đoan vương, càng cảm thấy bực bội.
Lần này trông thấy Tần Dục ngồi nhàn nhã nấu thịt, hắn càng bất mãn: "Vương gia, bách tính huyện thành nơi này vô cùng nghèo khó, rất nhiều người ngay cả cơm cũng không có để ăn, ngài..."
Đó đều là đồ Huyện thừa đưa lên, Vương gia nhà hắn sao lại nhận hết toàn bộ thế này?
"Cho nên?" Tần Dục hỏi lại.
Kim Nham cũng không biết nói cái gì mới phải, hắn đột nhiên nhớ đến tên Huyện thừa cẩn thận từng li từng tí nghe ngóng sở thích của Đoan vương từ chỗ hắn: "Vương gia, Huyện thừa bên kia vẫn luôn muốn bái kiến ngài, vì sao ngài không gặp hắn?"
"Kim Nham, ngươi không phát hiện ra nơi này có chỗ bất thường sao?" Tần Dục ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt mình.
"Bất thường? Bất thường chỗ nào?" Kim Nham mờ mịt.
"Cái huyện Vạn Sơn này đa số đều là thổ phỉ, nhiều năm trở lại đây, người bị cướp giật cũng rất nhiều, đã như thế, dân chúng nơi này tại sao đều toàn nghèo như vậy, ngay cả một phú hộ cũng không có?" Tần Dục hỏi lại.
Nơi này vốn dĩ đã nghèo...Đồ cướp về cũng không đủ cho họ ăn? Kim Nham vẫn không hiểu.
"Còn có, ngươi có chú ý không, từ khi vào thành đến giờ, cơ bản toàn gặp nam tử thành niên mà không hề thấy có bất kỳ nữ nhân, hài tử nào." Tần Dục lại nói.
Huyện Vạn Sơn kiếp trước hắn có nghe nói đến, nhưng cũng không chú ý tới nhiều, cũng không biết tình hình cụ thể.
Nhưng dù vậy, hắn cũng nhìn ra có điều không thích hợp.