Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 51
Edit: Halina
Beta: Nhược Vy
"Tần Dục suốt ngày đối nghịch với bổn vương, một ngày nào đó bổn vương sẽ cho hắn đẹp mặt!" Tần Diệu ngồi trong phủ mình tức giận.
Tần Nhạc đi xử lý nạn hạn hán, trong tay hắn có bao nhiêu bạc? Tuyệt đối là muốn kiếm chác một chút rồi đề bạt người nhà, vậy mà Tần Dục còn cố tình quấy rối!
Tần Diệu quả thực chán ghét Tần Dục đến cùng cực, đáng tiếc là không có biện pháp đối phó hắn. Tuy bây giờ không có biện pháp đối phó Tần Dục, nhưng sau này chắc sẽ không thành vấn đề.
Nghĩ đến Thanh Vân đạo trưởng, trên mặt Tần Diệu tỏ ra vui mừng.
Sợ Phụ Hoàng phát hiện Thanh Vân đạo trưởng có quan hệ với Tiêu gia, tạm thời Thanh Vân đạo trưởng không thể nói giúp mẫu phi hắn được, nhưng cũng đã bắt đầu ám chỉ phụ hoàng và Tần Dục tương khắc, bọn họ còn tìm vài chứng cớ để chứng minh việc này, sớm muộn gì cũng có một ngày phụ hoàng chán ghét Tần Dục.
Tần Diệu và mưu sĩ của mình thương lượng một lúc, khi trở lại hậu viện thì gọi quản gia về để hỏi tình huống của Đoan Vương phủ.
Hắn có sắp xếp người ở Đoan Vương phủ, người đó còn mua chuộc thái giám bên cạnh Tần Dục, hắn ta sẽ báo cáo tất cả hành động của Đoan Vương cho hắn biết, đáng tiếc Tần Dục lại giống như một người tu khổ hạnh vậy, thật sự rất khó nắm được nhược điểm.
Sau khi quản gia báo lại chuyện của Đoan vương phủ thì Tần Diệu đột nhiên hỏi: "Ngươi có thể cho Tần Dục ăn vài thứ không nên ăn không?" Hắn thật sự muốn trực tiếp hạ độc giết Tần Dục...
Quản gia nghe Tần Diệu nói thì hoảng sợ, nhanh chóng nói: "Vương gia, đồ ăn của Đoan Vương đều được người hắn tín nhiệm kiểm tra, xuống tay rất khó, hơn nữa cho dù có tìm được cơ hội xuống tay thì người mà chúng ta mua chuộc nhất định cũng không muốn làm." Bọn họ mua chuộc thái giám Thọ An bên cạnh Tần Dục, người kia nguyện ý nói cho bọn họ chút tin tức, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng như hạ độc thì tuyệt đối không chịu làm.
Tần Diệu nghe thấy quản gia nói vậy thì có chút mất mát.
Mà ở Đoan Vương phủ, Tần Dục đang xem sổ sách Thọ Hỉ dâng lên lại nhịn không được có chút buồn cười.
Lần trước ở chùa Tần An, hắn tương kế tựu kế thiết kế ngược lại Tiêu Quý phi, vốn tưởng rằng sau chuyện đó Thọ An không thể kiếm thêm tiền từ Duệ Vương phủ được, không ngờ sau này mọi chuyện rối loạn, Tần Diệu vẫn không phát hiện ra Thọ An có vấn đề, chỉ cho rằng vận khí của mình không tốt.
Vận khí của hắn ta thật sự không tốt lắm... Tần Dục cười thu tiền lại, rồi tìm người lấy giấy bút đến, bắt đầu viết thư cho tên quan viên mình sắp xếp ở Trung Nguyên, kêu hắn phối hợp với Vương Kỳ Khai.
Lần này Vương Kỳ Khai đến Trung Nguyên không cần một đồng tiền từ quốc khố, nhìn qua thì có vẻ thiệt thòi nhưng cũng không phải không có lợi.
Một khi Vương Kỳ Khai cầm tiền từ quốc khố, tất nhiên sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, lúc làm việc Vĩnh Thành Đế cũng trách móc nặng nề hơn rất nhiều, đương nhiên điều quan trọng là tiền lấy từ quốc khố phát xuống dưới, mặc dù có Vương Kỳ Khai giám sát nhưng qua tay rất nhiều quan viên, cuối cùng số bạc có thể dùng cho dân chúng chỉ sợ còn không đến một nửa.
Hiện tại Vương Kỳ Khai không lấy một đồng nào từ quốc khố, sau khi đến đó thì có thể tùy cơ ứng biến, ví dụ như nhìn thấy quan viên tham ô hối lộ, dù Vương Kỳ Khai bắt hắn lại thì chắc hẳn Vĩnh Thành Đế cũng sẽ không nói gì.
Vương Kỳ Khai không có tiền, chỉ có thể dùng cách này để kiếm tiền, không phải sao? Nói không chừng Vĩnh Thành Đế còn cảm thấy Vương Kỳ Khai rất thông minh.
Mà sau khi Vương Kỳ Khai giết chết mấy con sâu mọt thì tất nhiên quan viên bên Trung Nguyên sẽ thuận theo ít nhiều, về sau mặc kệ hắn làm chuyện gì cũng sẽ thuận lợi hơn.
Tần Dục chuẩn bị một chút rồi không quan tâm đến nạn hạn hán nữa, nghĩ đến một chuyện khác.
Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Chiêu Dương công chúa.
Cuối năm ngoái, sau khi đến điền trang ở ngoại thành thì Chiêu Dương đã ở đó mấy tháng không trở về, Triệu Hoàng hậu nhớ nàng không chịu được nên có nói chuyện này với Tần Dục vài lần.
Tần Dục cảm thấy Chiêu Dương ở ngoại thành rất tốt, nhưng không thể để nàng ở mãi ngoài đó được. Đến nay chuyện Hoắc gia ở Kinh thành đã không còn ai nói đến nữa, cũng không có ai muốn giúp Hoắc gia, bây giờ đã là lúc để Chiêu Dương hòa ly (ly hôn) với Hoắc Thọ.
Nghĩ vậy, Tần Dục liền phái người đến điền trang ở ngoại thành đón Chiêu Dương trở về.
Ngày hôm sau Chiêu Dương đã trở lại, mang theo rất nhiều đặc sản từ điền trang, từ các loại rau dưa đến gà vịt thịt cá, có thể nói là cái gì cũng có, thậm chí trong đó còn bao gồm hai con gà mà nàng tự tay nuôi lớn, đặc biệt mang về cho Tần Dục ăn.
Tần Dục biết chuyện này thì vừa buồn cười vừa cảm động, để Chiêu Dương xử lý xong thì tới gặp hắn.
Có lẽ vì gần đây trời nóng gay gắt, Chiêu Dương trước mặt Tần Dục không chỉ gầy đi một chút mà còn đen hơn.
Đại Tần luôn đề cao làn da trắng, mà trước nay Chiêu Dương có màu da ngăm đen, nên không được người ta thích, Tần Dục thì lại cảm thấy như vậy không tệ, trông rất khỏe mạnh.
Hơn nữa có đen thì bây giờ Chiêu Dương cũng xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
"Hoàng huynh..." Chiêu Dương dùng tay kéo quần áo của mình, có chút ngượng ngùng nhìn Tần Dục, nàng để mình trở nên đen như vậy, hoàng huynh của nàng... Sợ là sẽ không vui.
"Chiêu Dương nhìn khoẻ mạnh hơn nhiều, rất tốt." Tần Dục lại khen ngợi Chiêu Dương.
Mắt Chiêu Dương lấp lánh, ngẩng đầu lên nhìn Tần Dục, bị Lục Di Ninh đang luyện chữ bên cạnh Tần Dục trừng một cái.
"Qua sáu ngày nữa chính là sinh nhật Chiêu Dương, ta đã giúp muội dọn dẹp sạch sẽ phủ công chúa rồi, đến lúc đó, muội mời vài người đến phủ công chúa dự sinh nhật, thuận tiện lộ mặt luôn." Tần Dục lại nói.
"Phủ công chúa?" Chiêu Dương sửng sốt, đối với nàng phủ công chúa chính là một cái lao tù, những ngày ở phủ công chúa lúc nào cũng cực kỳ đau khổ, bây giờ nàng không muốn trở về đó nữa.
"Chỉ là một buổi yến hội thôi, ngày thường muội vẫn ở trong Đoan Vương phủ, về sau muốn ra ngoại thành thì cứ việc đi." Tần Dục nhìn ra tâm tư của Chiêu Dương, hoàng tử bọn họ muốn xuất cung ra khỏi thành thì phải nhận được phê chuẩn, nhưng Chiêu Dương là công chúa thì không cần, về sau nàng có thể ra ngoại thành vui chơi bất cứ lúc nào.
Nghe Tần Dục nói vậy, Chiêu Dương mừng rỡ ra mặt, rồi tiếp tục bị Lục Di Ninh trừng mắt một cái.
Chiêu Dương công chúa trở lại!
Từ khi Chiêu Dương phân phát rất nhiều thiệp mời ra ngoài, tin tức này liền truyền khắp mọi nơi trong Kinh thành.
Năm ngoái sau khi Hoắc gia xảy ra chuyện thì Chiêu Dương công chúa không hề lộ diện, ngay cả yến Trừ Tịch cũng không tham dự, nhất định là cực kỳ đau lòng, hiện tại nàng lại xuất hiện ở Kinh thành lần nữa, chắc là cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên.
Nhưng không biết nàng có đưa người Hoắc gia nghèo túng về phủ công chúa không.
Tính tình Chiêu Dương công chúa yếu đuối, quả thực là một người đơn giản, rất nhiều người không hề coi trọng nàng, nhưng vì phía sau nàng còn có Triệu Hoàng hậu và Đoan vương, người khác không thể khinh thường.
Bởi vậy ít nhất mọi người đều tỏ vẻ cung kính với Chiêu Dương công chúa, nhận được thiệp mời thì ai ai cũng phải chuẩn bị để tham gia tiệc sinh nhật.
Trước khi tổ chức tiệc sinh nhật, Tần Dục đã dẫn Chiêu Dương vào cung.
Hai người đến gặp Triệu Hoàng hậu trước, Triệu Hoàng hậu vừa thấy nữ nhi đã khóc: "Chiêu Dương của mẫu hậu, con chịu khổ rồi..." Nữ nhi trắng trắng mập mập của bà trở nên đen gầy như vậy, Triệu Hoàng hậu cực kỳ đau lòng, thậm chí còn oán thầm Tần Dục —— sao nhi tử của bà lại ném Chiêu Dương ở ngoài thành không quan tâm vậy chứ?
"Mẫu hậu, con không sao." Chiêu Dương vội vàng nói, mấy tháng nay, nàng không hề thấy khổ mà ngược lại còn thấy rất vui vẻ.
"Chiêu Dương..." Triệu Hoàng hậu lại nghĩ nữ nhi đang an ủi mình nên càng đau lòng.
Triệu Hoàng hậu cảm thấy Chiêu Dương chịu khổ, đương nhiên Vĩnh Thành Đế cũng cảm thấy như vậy.
Lúc Tần Dục dẫn Chiêu Dương đến gặp Vĩnh Thành Đế, Vĩnh Thành Đế nhìn chằm chằm Chiêu Dương một hồi lâu mới nói: "Chiêu Dương, Hoắc Thọ kia không biết tốt xấu, đừng đưa hắn về nữa." Nữ nhi này của ông đã gầy đến mức ông thể nhận ra rồi...
"Dạ, phụ hoàng." Chiêu Dương đồng ý. Thời gian trôi qua lâu như vậy, bây giờ nàng đã không nhớ rõ bộ dáng của Hoắc Thọ nữa, chung quy cũng vì khi đó nàng không dám nhìn chằm chằm Hoắc Thọ.
"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nhờ." Tần Dục đột nhiên nói.
"Chuyện gì?" Vĩnh Thành Đế hỏi.
"Phụ hoàng, nhi thần muốn xin phụ hoàng cho Chiêu Dương một đạo thánh chỉ, cho phép Chiêu Dương và Hoắc Thọ hòa ly." Tần Dục nói.
"Hòa ly?" Vĩnh Thành Đế nhướn mày.
Hòa ly? Chiêu Dương kinh hỉ nhìn Tần Dục.
Hoàng huynh đã sắp xếp người bên cạnh nàng, nói nàng thân là hoàng nữ thì có thể không đưa phò mã về nhà, nàng cũng quyết định sau này không đưa Hoắc Thọ về nữa, nhưng không ngờ còn có thể hợp cách.
"Phụ hoàng, lúc trước Hoắc Thọ có nữ nhân ở ngoài, đến nay vẫn ở chung với nhau, còn sinh cho hắn một nhi tử." Tần Dục nói, tỏ vẻ rất tức giận, hiện tại người Hoắc gia đều chán ghét Hoắc Thọ, càng chán ghét nữ nhân kia, Hoắc Thọ ở bên ngoài chịu uất ức, thậm chí còn đánh chửi nàng ta.
Vốn dĩ Vĩnh Thành Đế đã cảm thấy hòa ly cũng không thành vấn đề, bây giờ nghe đến chuyện này thì lập tức nói: "Phúc Quý, đi làm một thánh chỉ để Chiêu Dương công chúa hòa ly với Hoắc Thọ."
Trước khi Chiêu Dương tiến cung vẫn là thê tử của Hoắc Thọ, sau khi xuất cung đã là người tự do.
"Hoàng huynh, đa tạ." Ra khỏi cung, Chiêu Dương cảm kích nhìn Tần Dục.
"Muội là muội muội của ta, không cần nói cảm ơn." Tần Dục nói: "Sau này muội muốn sống thế nào thì sống thế ấy, coi trọng nam tử nào thì cứ nói với ta."
Chiêu Dương đỏ mặt, nhất thời cúi đầu.
Tần Dục thấy Chiêu Dương như vậy thì lại có chút nhớ Lục Di Ninh, ở trước mặt hắn, từ xưa đến nay Di Ninh đều to gan, sẽ không tỏ vẻ xấu hổ như vậy...
Chớp mắt đã đến sinh nhật Chiêu Dương.
Triệu Hoàng hậu thưởng rất nhiều thứ, có lẽ vì thương tiếc cho làn da của nữ nhi nên còn tặng riêng một cung nữ am hiểu trang điểm, kêu nàng ấy mang theo rất nhiều son phấn đến trang điểm cho Chiêu Dương.
Chiêu Dương từng rất mập, cái đó có muốn che cũng không che được, nhưng giờ nàng chỉ có làn da đen, tô son trát phấn xong thì đã che được, búi một kiểu tóc xinh đẹp, vẽ lông mày, son môi thì như biến thành một người khác.
Thậm chí còn cực kỳ xinh đẹp.
Lúc Triệu Hoàng hậu còn trẻ là mỹ nhân, diện mạo Vĩnh Thành Đế lại càng không tệ, tất nhiên Chiêu Dương không hề xấu, trước kia nàng rất béo nên khiến cho sắc đẹp của mình bị che lấp, bây giờ thì không như vậy nữa rồi.
Trang điểm xong, dung mạo của Chiêu Dương chỉ kém dung mạo của Lục Di Ninh lúc này một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không thua hai vị Hoàng tử phi kia.
Lúc ở ngoại thành, ngày nào Chiêu Dương cũng dạy mấy đứa nhỏ kia đọc sách, còn tự mình trồng vài thứ và nuôi dưỡng đám gà vịt, cực kỳ bận rộn nên đã lâu không chú ý đến diện mạo của mình, hiện tại đột nhiên thấy mỹ nhân trong gương, thiếu chút nữa vui mừng đến bật khóc.
Beta: Nhược Vy
"Tần Dục suốt ngày đối nghịch với bổn vương, một ngày nào đó bổn vương sẽ cho hắn đẹp mặt!" Tần Diệu ngồi trong phủ mình tức giận.
Tần Nhạc đi xử lý nạn hạn hán, trong tay hắn có bao nhiêu bạc? Tuyệt đối là muốn kiếm chác một chút rồi đề bạt người nhà, vậy mà Tần Dục còn cố tình quấy rối!
Tần Diệu quả thực chán ghét Tần Dục đến cùng cực, đáng tiếc là không có biện pháp đối phó hắn. Tuy bây giờ không có biện pháp đối phó Tần Dục, nhưng sau này chắc sẽ không thành vấn đề.
Nghĩ đến Thanh Vân đạo trưởng, trên mặt Tần Diệu tỏ ra vui mừng.
Sợ Phụ Hoàng phát hiện Thanh Vân đạo trưởng có quan hệ với Tiêu gia, tạm thời Thanh Vân đạo trưởng không thể nói giúp mẫu phi hắn được, nhưng cũng đã bắt đầu ám chỉ phụ hoàng và Tần Dục tương khắc, bọn họ còn tìm vài chứng cớ để chứng minh việc này, sớm muộn gì cũng có một ngày phụ hoàng chán ghét Tần Dục.
Tần Diệu và mưu sĩ của mình thương lượng một lúc, khi trở lại hậu viện thì gọi quản gia về để hỏi tình huống của Đoan Vương phủ.
Hắn có sắp xếp người ở Đoan Vương phủ, người đó còn mua chuộc thái giám bên cạnh Tần Dục, hắn ta sẽ báo cáo tất cả hành động của Đoan Vương cho hắn biết, đáng tiếc Tần Dục lại giống như một người tu khổ hạnh vậy, thật sự rất khó nắm được nhược điểm.
Sau khi quản gia báo lại chuyện của Đoan vương phủ thì Tần Diệu đột nhiên hỏi: "Ngươi có thể cho Tần Dục ăn vài thứ không nên ăn không?" Hắn thật sự muốn trực tiếp hạ độc giết Tần Dục...
Quản gia nghe Tần Diệu nói thì hoảng sợ, nhanh chóng nói: "Vương gia, đồ ăn của Đoan Vương đều được người hắn tín nhiệm kiểm tra, xuống tay rất khó, hơn nữa cho dù có tìm được cơ hội xuống tay thì người mà chúng ta mua chuộc nhất định cũng không muốn làm." Bọn họ mua chuộc thái giám Thọ An bên cạnh Tần Dục, người kia nguyện ý nói cho bọn họ chút tin tức, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng như hạ độc thì tuyệt đối không chịu làm.
Tần Diệu nghe thấy quản gia nói vậy thì có chút mất mát.
Mà ở Đoan Vương phủ, Tần Dục đang xem sổ sách Thọ Hỉ dâng lên lại nhịn không được có chút buồn cười.
Lần trước ở chùa Tần An, hắn tương kế tựu kế thiết kế ngược lại Tiêu Quý phi, vốn tưởng rằng sau chuyện đó Thọ An không thể kiếm thêm tiền từ Duệ Vương phủ được, không ngờ sau này mọi chuyện rối loạn, Tần Diệu vẫn không phát hiện ra Thọ An có vấn đề, chỉ cho rằng vận khí của mình không tốt.
Vận khí của hắn ta thật sự không tốt lắm... Tần Dục cười thu tiền lại, rồi tìm người lấy giấy bút đến, bắt đầu viết thư cho tên quan viên mình sắp xếp ở Trung Nguyên, kêu hắn phối hợp với Vương Kỳ Khai.
Lần này Vương Kỳ Khai đến Trung Nguyên không cần một đồng tiền từ quốc khố, nhìn qua thì có vẻ thiệt thòi nhưng cũng không phải không có lợi.
Một khi Vương Kỳ Khai cầm tiền từ quốc khố, tất nhiên sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, lúc làm việc Vĩnh Thành Đế cũng trách móc nặng nề hơn rất nhiều, đương nhiên điều quan trọng là tiền lấy từ quốc khố phát xuống dưới, mặc dù có Vương Kỳ Khai giám sát nhưng qua tay rất nhiều quan viên, cuối cùng số bạc có thể dùng cho dân chúng chỉ sợ còn không đến một nửa.
Hiện tại Vương Kỳ Khai không lấy một đồng nào từ quốc khố, sau khi đến đó thì có thể tùy cơ ứng biến, ví dụ như nhìn thấy quan viên tham ô hối lộ, dù Vương Kỳ Khai bắt hắn lại thì chắc hẳn Vĩnh Thành Đế cũng sẽ không nói gì.
Vương Kỳ Khai không có tiền, chỉ có thể dùng cách này để kiếm tiền, không phải sao? Nói không chừng Vĩnh Thành Đế còn cảm thấy Vương Kỳ Khai rất thông minh.
Mà sau khi Vương Kỳ Khai giết chết mấy con sâu mọt thì tất nhiên quan viên bên Trung Nguyên sẽ thuận theo ít nhiều, về sau mặc kệ hắn làm chuyện gì cũng sẽ thuận lợi hơn.
Tần Dục chuẩn bị một chút rồi không quan tâm đến nạn hạn hán nữa, nghĩ đến một chuyện khác.
Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Chiêu Dương công chúa.
Cuối năm ngoái, sau khi đến điền trang ở ngoại thành thì Chiêu Dương đã ở đó mấy tháng không trở về, Triệu Hoàng hậu nhớ nàng không chịu được nên có nói chuyện này với Tần Dục vài lần.
Tần Dục cảm thấy Chiêu Dương ở ngoại thành rất tốt, nhưng không thể để nàng ở mãi ngoài đó được. Đến nay chuyện Hoắc gia ở Kinh thành đã không còn ai nói đến nữa, cũng không có ai muốn giúp Hoắc gia, bây giờ đã là lúc để Chiêu Dương hòa ly (ly hôn) với Hoắc Thọ.
Nghĩ vậy, Tần Dục liền phái người đến điền trang ở ngoại thành đón Chiêu Dương trở về.
Ngày hôm sau Chiêu Dương đã trở lại, mang theo rất nhiều đặc sản từ điền trang, từ các loại rau dưa đến gà vịt thịt cá, có thể nói là cái gì cũng có, thậm chí trong đó còn bao gồm hai con gà mà nàng tự tay nuôi lớn, đặc biệt mang về cho Tần Dục ăn.
Tần Dục biết chuyện này thì vừa buồn cười vừa cảm động, để Chiêu Dương xử lý xong thì tới gặp hắn.
Có lẽ vì gần đây trời nóng gay gắt, Chiêu Dương trước mặt Tần Dục không chỉ gầy đi một chút mà còn đen hơn.
Đại Tần luôn đề cao làn da trắng, mà trước nay Chiêu Dương có màu da ngăm đen, nên không được người ta thích, Tần Dục thì lại cảm thấy như vậy không tệ, trông rất khỏe mạnh.
Hơn nữa có đen thì bây giờ Chiêu Dương cũng xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
"Hoàng huynh..." Chiêu Dương dùng tay kéo quần áo của mình, có chút ngượng ngùng nhìn Tần Dục, nàng để mình trở nên đen như vậy, hoàng huynh của nàng... Sợ là sẽ không vui.
"Chiêu Dương nhìn khoẻ mạnh hơn nhiều, rất tốt." Tần Dục lại khen ngợi Chiêu Dương.
Mắt Chiêu Dương lấp lánh, ngẩng đầu lên nhìn Tần Dục, bị Lục Di Ninh đang luyện chữ bên cạnh Tần Dục trừng một cái.
"Qua sáu ngày nữa chính là sinh nhật Chiêu Dương, ta đã giúp muội dọn dẹp sạch sẽ phủ công chúa rồi, đến lúc đó, muội mời vài người đến phủ công chúa dự sinh nhật, thuận tiện lộ mặt luôn." Tần Dục lại nói.
"Phủ công chúa?" Chiêu Dương sửng sốt, đối với nàng phủ công chúa chính là một cái lao tù, những ngày ở phủ công chúa lúc nào cũng cực kỳ đau khổ, bây giờ nàng không muốn trở về đó nữa.
"Chỉ là một buổi yến hội thôi, ngày thường muội vẫn ở trong Đoan Vương phủ, về sau muốn ra ngoại thành thì cứ việc đi." Tần Dục nhìn ra tâm tư của Chiêu Dương, hoàng tử bọn họ muốn xuất cung ra khỏi thành thì phải nhận được phê chuẩn, nhưng Chiêu Dương là công chúa thì không cần, về sau nàng có thể ra ngoại thành vui chơi bất cứ lúc nào.
Nghe Tần Dục nói vậy, Chiêu Dương mừng rỡ ra mặt, rồi tiếp tục bị Lục Di Ninh trừng mắt một cái.
Chiêu Dương công chúa trở lại!
Từ khi Chiêu Dương phân phát rất nhiều thiệp mời ra ngoài, tin tức này liền truyền khắp mọi nơi trong Kinh thành.
Năm ngoái sau khi Hoắc gia xảy ra chuyện thì Chiêu Dương công chúa không hề lộ diện, ngay cả yến Trừ Tịch cũng không tham dự, nhất định là cực kỳ đau lòng, hiện tại nàng lại xuất hiện ở Kinh thành lần nữa, chắc là cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên.
Nhưng không biết nàng có đưa người Hoắc gia nghèo túng về phủ công chúa không.
Tính tình Chiêu Dương công chúa yếu đuối, quả thực là một người đơn giản, rất nhiều người không hề coi trọng nàng, nhưng vì phía sau nàng còn có Triệu Hoàng hậu và Đoan vương, người khác không thể khinh thường.
Bởi vậy ít nhất mọi người đều tỏ vẻ cung kính với Chiêu Dương công chúa, nhận được thiệp mời thì ai ai cũng phải chuẩn bị để tham gia tiệc sinh nhật.
Trước khi tổ chức tiệc sinh nhật, Tần Dục đã dẫn Chiêu Dương vào cung.
Hai người đến gặp Triệu Hoàng hậu trước, Triệu Hoàng hậu vừa thấy nữ nhi đã khóc: "Chiêu Dương của mẫu hậu, con chịu khổ rồi..." Nữ nhi trắng trắng mập mập của bà trở nên đen gầy như vậy, Triệu Hoàng hậu cực kỳ đau lòng, thậm chí còn oán thầm Tần Dục —— sao nhi tử của bà lại ném Chiêu Dương ở ngoài thành không quan tâm vậy chứ?
"Mẫu hậu, con không sao." Chiêu Dương vội vàng nói, mấy tháng nay, nàng không hề thấy khổ mà ngược lại còn thấy rất vui vẻ.
"Chiêu Dương..." Triệu Hoàng hậu lại nghĩ nữ nhi đang an ủi mình nên càng đau lòng.
Triệu Hoàng hậu cảm thấy Chiêu Dương chịu khổ, đương nhiên Vĩnh Thành Đế cũng cảm thấy như vậy.
Lúc Tần Dục dẫn Chiêu Dương đến gặp Vĩnh Thành Đế, Vĩnh Thành Đế nhìn chằm chằm Chiêu Dương một hồi lâu mới nói: "Chiêu Dương, Hoắc Thọ kia không biết tốt xấu, đừng đưa hắn về nữa." Nữ nhi này của ông đã gầy đến mức ông thể nhận ra rồi...
"Dạ, phụ hoàng." Chiêu Dương đồng ý. Thời gian trôi qua lâu như vậy, bây giờ nàng đã không nhớ rõ bộ dáng của Hoắc Thọ nữa, chung quy cũng vì khi đó nàng không dám nhìn chằm chằm Hoắc Thọ.
"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nhờ." Tần Dục đột nhiên nói.
"Chuyện gì?" Vĩnh Thành Đế hỏi.
"Phụ hoàng, nhi thần muốn xin phụ hoàng cho Chiêu Dương một đạo thánh chỉ, cho phép Chiêu Dương và Hoắc Thọ hòa ly." Tần Dục nói.
"Hòa ly?" Vĩnh Thành Đế nhướn mày.
Hòa ly? Chiêu Dương kinh hỉ nhìn Tần Dục.
Hoàng huynh đã sắp xếp người bên cạnh nàng, nói nàng thân là hoàng nữ thì có thể không đưa phò mã về nhà, nàng cũng quyết định sau này không đưa Hoắc Thọ về nữa, nhưng không ngờ còn có thể hợp cách.
"Phụ hoàng, lúc trước Hoắc Thọ có nữ nhân ở ngoài, đến nay vẫn ở chung với nhau, còn sinh cho hắn một nhi tử." Tần Dục nói, tỏ vẻ rất tức giận, hiện tại người Hoắc gia đều chán ghét Hoắc Thọ, càng chán ghét nữ nhân kia, Hoắc Thọ ở bên ngoài chịu uất ức, thậm chí còn đánh chửi nàng ta.
Vốn dĩ Vĩnh Thành Đế đã cảm thấy hòa ly cũng không thành vấn đề, bây giờ nghe đến chuyện này thì lập tức nói: "Phúc Quý, đi làm một thánh chỉ để Chiêu Dương công chúa hòa ly với Hoắc Thọ."
Trước khi Chiêu Dương tiến cung vẫn là thê tử của Hoắc Thọ, sau khi xuất cung đã là người tự do.
"Hoàng huynh, đa tạ." Ra khỏi cung, Chiêu Dương cảm kích nhìn Tần Dục.
"Muội là muội muội của ta, không cần nói cảm ơn." Tần Dục nói: "Sau này muội muốn sống thế nào thì sống thế ấy, coi trọng nam tử nào thì cứ nói với ta."
Chiêu Dương đỏ mặt, nhất thời cúi đầu.
Tần Dục thấy Chiêu Dương như vậy thì lại có chút nhớ Lục Di Ninh, ở trước mặt hắn, từ xưa đến nay Di Ninh đều to gan, sẽ không tỏ vẻ xấu hổ như vậy...
Chớp mắt đã đến sinh nhật Chiêu Dương.
Triệu Hoàng hậu thưởng rất nhiều thứ, có lẽ vì thương tiếc cho làn da của nữ nhi nên còn tặng riêng một cung nữ am hiểu trang điểm, kêu nàng ấy mang theo rất nhiều son phấn đến trang điểm cho Chiêu Dương.
Chiêu Dương từng rất mập, cái đó có muốn che cũng không che được, nhưng giờ nàng chỉ có làn da đen, tô son trát phấn xong thì đã che được, búi một kiểu tóc xinh đẹp, vẽ lông mày, son môi thì như biến thành một người khác.
Thậm chí còn cực kỳ xinh đẹp.
Lúc Triệu Hoàng hậu còn trẻ là mỹ nhân, diện mạo Vĩnh Thành Đế lại càng không tệ, tất nhiên Chiêu Dương không hề xấu, trước kia nàng rất béo nên khiến cho sắc đẹp của mình bị che lấp, bây giờ thì không như vậy nữa rồi.
Trang điểm xong, dung mạo của Chiêu Dương chỉ kém dung mạo của Lục Di Ninh lúc này một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không thua hai vị Hoàng tử phi kia.
Lúc ở ngoại thành, ngày nào Chiêu Dương cũng dạy mấy đứa nhỏ kia đọc sách, còn tự mình trồng vài thứ và nuôi dưỡng đám gà vịt, cực kỳ bận rộn nên đã lâu không chú ý đến diện mạo của mình, hiện tại đột nhiên thấy mỹ nhân trong gương, thiếu chút nữa vui mừng đến bật khóc.