Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
" Tiểu Thanh, Tiểu Thanh!"
Tiểu Thanh vừa chợp mắt, lại nghe tiếng gọi, mắt nhắm mắt mở, thấy một thái giám đứng trước mặt, vội vàng ngồi thẳng dậy. " Ngươi... ngươi là..."
Ninh Nhược Đình giơ ngọn đèn lên trước mặt " Là ta!"
" Nương nương, sao người lại ăn mặc như vậy?"
" Đừng nhiều lời, thay đi , rồi theo ta!" Ninh Nhược Đình đưa cho Tiểu Thanh một bộ đồ của thái giám.
Tiểu Thanh nghi hoặc, nhưng nghe lời giục giã gấp rút của chủ tử, nàng vội vàng thay xong, mới rụt rè hỏi " Nương nương, người muốn đi đâu?"
" Ra ngoài hoàng cung dạo chơi một chút!"
Tiểu Thanh kinh hoảng " Nương nương, không thể được, hoàng thượng phát hiện ra, sẽ bị trừng phạt nặng!"
" Làm sao hắn phát hiện được? Giờ này còn đang vui thú ở Ninh Vân các không phải sao?"
" Không được đâu thưa nương nương!"
" Bây giờ trời tối không nhiều người để ý đâu, sáng mai chúng ta trở về trước lúc bãi triều là được!"
" Nhưng..." Tiểu Thanh bắt đầu do dự.
" Ngươi không đi, vậy ta đi một mình!" Biết Tiểu Thanh lung lay, Ninh Nhược Đình liền tung ra đòn quyết định.
Tiểu Thanh hết cách, đành đi theo nàng.
Ra đến Tây Môn, lính canh nhìn thấy lệnh bài cung Vĩnh Thuỵ, lập tức cho qua. Vốn nơi ở của mấy tên thái giám ở ngoài nội cung, Ninh Nhược Đình và Tiểu Thanh qua nội cung, đi ra cung liền dễ dàng hơn, cái này cũng nhờ mặt mũi của Doãn quý phi đương thịnh sủng. Nô tài ra cung tìm đồ vật gì đó cho chủ tử cũng không lạ, miễn họ quay về trước giờ đóng cửa cung, cũng không phải chuyện gì to tát.
Haha, hai bộ đồ thái giám, cùng đường ra Tây Môn nàng đã sớm chuẩn bị cho ngày này rồi!
Giờ này, cũng chỉ còn kỹ viện và khách điếm mở cửa.
Hai người đi lại một lúc, tìm thấy một kỹ viện, người đẹp bên trong nô nức, mềm mại thướt tha,Ninh Nhược Đình không do dự kéo Tiểu Thanh vào trong.
Tiểu nhị nhanh chóng tiếp đón," Hai vị quan khách, mời, mời!"
Nàng chọn một góc khuất, ngồi xuống, gọi ra một bàn sơn hào hải vị, lại gọi hai bình rượu ngon.
" Nương nương, người đừng uống rượu!" Tiểu Thanh nói khẽ.
" Đừng có coi thường ta, tửu lượng của ta rất tốt đó!" Ninh Nhược Đình khoát tay, ý bảo Tiểu Thanh không cần lo lắng. Suy nghĩ của nàng giờ không rõ ràng, chỉ muốn mượn cay nồng của rượu làm mình mất tỉnh táo một chút, không tỉnh táo, sẽ không cần nghĩ nữa...
" Nương nương..." Tiểu Thanh biết mình khuyên ngăn không nổi, nàng thật hối hận lúc đầu đã không kiên quyết đến cùng, ngăn cản nương nương xuất cung!
Cùng lúc ấy ở Vĩnh Thuỵ cung.
" Hoàng thượng giá lâm." Tiếng thông truyền dõng dạc vang lên, khiến cho hạ nhân ở cung Vĩnh Thuỵ đều tỉnh táo lại, nghiêm trang hành lễ.
" Đừng làm ồn, để quý phi nghỉ ngơi." Lôi Thừa Vũ ra hiệu im lặng, cung nhân đều lui sang một bên đợi lệnh.
" Hồi hoàng thượng, nương nương không ở trong tẩm điện, người vào chỗ ở của cung nữ, đến giờ chưa thấy ra!" Một công công tiến lên nói.
Hắn chau mày, tiến lại mấy gian phòng dành cho cung nữ, đêm hôm khuya khoắt, nàng ấy tới đây làm gì chứ?
" Quý phi?"
Không có tiếng trả lời.
Hắn kéo mạnh cửa phòng ra.
" Quý phi?"
Các cung nữ ngồi bật dậy, vội vàng quỳ hành lễ.
Đèn đều được thắp lên hết. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu nổi có chuyện gì.
Chỉ thấy chỗ nằm của một người duy nhất- Tiểu Thanh trống không.
Trong đầu xuất hiện dự cảm không lành, hắn gằn từng tiếng một " Quý phi đâu?"
" Hoàng thượng xin bớt giận."
Lôi Thừa Vũ sao có thể nguôi giận, một quý phi, một cung nữ nửa đêm biến mất, có thể là đi làm chuyện tốt gì đây?
" Cung nữ hầu hạ bên người quý phi đâu?" Canh phòng của hậu cung quá lơi lỏng rồi.
Mấy cung nữ nhìn nhau " Hồi bẩm hoàng thượng,... Tiểu Thanh tỷ, tỷ ấy... không có ở đây ạ!"
" Khốn kiếp!" Hắn gằn giọng, trong mắt loé lên tia nguy hiểm đáng sợ. " Điều động toàn bộ ngự lâm quân, trong một canh giờ, tìm bằng được quý phi cho trẫm, không được đánh động người ngoài!"
Qua một canh giờ, tìm kiếm trong cung không có kết quả, còn Ninh Nhược Đình- kẻ gây hoạ vẫn ung dung ăn uống.
Vương tổng quản lật đật chạy tới " Hồi hoàng thượng, cấm vệ Tây Môn nói, vừa rồi có hai thái giám của Vĩnh Thuỵ cung ra ngoài, nói là phụng mệnh nương nương!"
" Thái giám?" Hắn quay lại, không kìm nén được mà gầm lên " Khốn kiếp, là quý phi cùng cung nữ kia cải trang, mau, chuẩn bị ngựa, trẫm phải xuất cung tìm nàng ấy!" Lôi Thừa Vũ chửi thề một tiếng, hắn chưa từng thất thố thế này, vội vã lệnh cho người dẫn tuấn mã đến.
" Hoàng thượng, có thể cho người đi..."
" Trẫm sẽ đích thân tìm nàng ấy, cho ngự lâm dừng lại đi, cứ nói trẫm đã tìm được nàng trong cung, chuyện trẫm xuất cung ai cũng không được nói!"
" Nô tài tuân mệnh."
Kỹ viện.
" Bà chủ, cho cô nương xinh đẹp tới đây!" Ninh Nhược Đình ngà ngà say, lớn tiếng nói.
Bà chủ kỹ viện mặt trát đầy son phấn, áo quần loè loẹt tiến lại gần, nàng liền nhét vào tay bà ta một nén bạc.
" Mau lên!"
" Vâng vâng, quan khách xin chờ cho một lát!" Bà ta nhìn bạc trong tay mắt sáng rực lên, vội vàng gọi mỹ nữ tới.
" Nương nương, người làm gì vậy?" Tiểu Thanh lo lắng vô cùng, nương nương đúng là làm loạn quá rồi!
" Sao hả? Hắn có thể tìm nữ nhân, tại sao ta không thể? Hả?" Nàng lè nhè nói.
Nhấp một ngụm rượu, lại hung hăng cho một miếng thịt đầy ớt đỏ tươi vào miệng, vị giác nhất thời tê liệt, làm đầu óc Ninh Nhược Đình tỉnh táo ra đôi chút.
Nàng uống thêm rượu, vị cay càng thêm xé lưỡi, nước mắt cứ thế trào ra.
" Nương nương..."
" Bộ dạng của ta có phải rất ngốc nghếch không? Hắn nói ta ngốc, nói ta ngốc..."
" Nương nương, người đừng vì chuyện hoàng thượng không tới mà đau lòng nữa." Tiểu Thanh ngăn lại bàn tay nàng sắp đưa chén rượu lên miệng.
" Ai nói ta đau lòng? Ta làm sao lại vì hắn đau lòng?" Ninh Nhược Đình cứng đầu cãi lại, hắn đối với nàng có là gì đâu? Sao phải đau lòng? Sao phải buồn tủi? Đúng, nàng là phúc tinh, chính vì thế cho nên nàng mới dám làm càn đến mức này, mới không sợ hắn nổi giận mà giết mình. Nàng, đang làm cái gì thế này?
Lý Đằng theo Lôi Thừa Vũ ra ngoài, thắc mắc hỏi" Hoàng thượng, kinh thành rộng lớn như vậy, phải tìm nương nương ở đâu?"
"Giờ này cũng chỉ còn kỹ viện hoặc quán trọ. Nàng ấy chưa thể đi xa hoàng cung, tìm mấy nơi gần đây trước."
Lôi Thừa Vũ cùng Lý Đằng tìm hết gần mười cái kỹ viện cùng khách điếm gần hoàng cung nhất, vẫn không tìm được nàng.
Mỹ nữ được đưa tới bàn Ninh Nhược Đình, bà chủ quán ra hiệu, nàng ta lập tức hiểu ý, mềm mại đi đến.
Nàng hung hăng lấy tay chỉ vào kỹ nữ " Nhan sắc như vậy mà gọi là mỹ nữ hả? Các ngươi có phải bị mù không?"
Tú bà thấy vậy, cười cười, trong mắt loé lên thâm hiểm, đưa mắt ra hiệu cho hai người ở xa xa, liền nói " Quan khách, đây chính là một trong những người xinh đẹp nhất của chúng tôi!"
Nàng ngẩng đầu lên, hai má đỏ bừng vì rượu, lè nhè nói " Thế mà nói là xinh đẹp? Các ngươi đều mắt mù."
Tú bà nhếch môi cười :" Quan khách nói đúng, dung mạo các cô nương ở hàn xá đúng là không được bằng quan khách đây... Cô nương vui lòng ở lại với lão nương ta, vừa nhàn hạ lại sung sướng!"
Bị phát hiện rồi!
Tại sao nàng lại ngốc như vậy, một chút cải trang có thể qua mắt ai chứ? Hơn nữa, giọng nói lại là bằng chứng tố cáo rõ ràng nhất. Trong phim cổ trang nữ giả nam đều không bị phát hiện, đúng là nhảm nhí! Vài phần say rượu trong đầu óc Ninh Nhược Đình đều tan biến bằng sạch, lo sợ nhìn xunh quanh, trong lòng âm thầm mắng bản thân ngu ngốc không dưới nghìn lần.
Bà ta ngoắc tay, hai nam nhân vóc người to lớn tiến lên, vác nàng và Tiểu Thanh như hai cái bao tải lên vai.
Tiểu Thanh khóc lớn lên :" Thả ta ra, thả ra mau!"
Ninh Nhược Đình đập mạnh tay lên lưng tên kia " Đồ khốn, mau buông ta ra!"
" Các ngươi có biết chúng ta là ai không hả? Mau thả quý phi nương nương ra!"
Tú bà cười khẩy : "Cái gì quý phi? Vậy ta đây chính là hoàng thái hậu đi!" Bà ta đoán, nữ cải nam trang đi vào kỹ viện, còn là vào giờ này, hẳn không phải con cái nhà đàng hoàng gì.
" Hỗn xược!" Tiếng quát của Lý Đằng khiến cho đám người trong kỹ viện ngừng tay, đồng loạt quay ra cửa.
Lôi Thừa Vũ, Lý Đằng cùng hai thị vệ tiến vào trong.
Nhìn đến Ninh Nhược Đình vùng vẫy trên vai nam nhân kia, ánh mắt Lôi Thừa Vũ u ám tối
sầm lại. Giỏi, giỏi lắm! Ninh Nhược Đình, nàng giỏi lắm.
Lôi Thừa Vũ kiềm nén ý định xông lên, đoạt lấy nàng ngay lập tức, hắn sợ manh động sẽ thương tổn tới nàng.
" Còn không mau thả người?" Lý Đằng tức giận quát, đám người này đúng là không biết trời cao đất dày.
" Ngươi là ai? Ngươi có quyền gì ra lệnh cho chúng ta?" Tú bà chỉ vào bọn họ, quát lớn.
"Còn không mau quỳ xuống?" Lý Đằng tiến lên, nhanh như chớp rút kiếm kề vào cổ tú bà.
Trong kỹ viện một phen náo loạn. Khách khứa nhất loạt tháo chạy, kỹ nữ xô đẩy nhau, chạy lên lầu lánh nạn, sợ rằng không cẩn thận, đao kiếm không có mắt, lại chịu chết oan.
Hai tên đang giữ Ninh Nhược Đình và Tiểu Thanh thả hai người họ, Ninh Nhược Đình choáng váng, lảo đảo suýt ngã, lại được một đôi tay mạnh mẽ kéo vào lòng.
" Hoàng thượng, đám người này giải quyết ra sao?"
" Đem kỹ viện này, phá bỏ. Còn người... " Hắn hừ lạnh "Ngươi xem mà làm đi!"
Hắn bế nàng trong lòng, leo lên ngựa.
Ninh Nhược Đình mềm yếu gục đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn đập thình thịch.
Ở gần bên nhau như vậy.
" Ninh Nhược Đình, nàng thật to gan!"
Bao nhiêu nóng giận của hắn, chỉ cần ôm nàng vào lòng, thấy nàng vẫn an toàn, đều tiêu tan hết. Lời nói dù trách cứ nhưng vẫn đầy sự yêu chiều.
Mũ của nàng đã rơi từ lúc ở kỹ viện, mái tóc búi cao trải qua một hồi vật lộn, xoã tung ra bay lượn.
"Nhược Đình..." Hắn thì thầm, cằm tì lên đỉnh đầu nàng.
Gọi nàng thân mật như vậy? Ninh Nhược Đình ngạc nhiên, nàng và hắn, từ bao giờ trở nên thân thiết tới mức có thể gọi như vậy?
" Nhược Đình..." Lôi Thừa Vũ dịu dàng lặp lại, cánh tay siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn.
" Hoàng thượng... tạ ơn người..." Nàng khẽ khàng nói, cánh tay vô thức vòng qua hông hắn.
Lôi Thừa Vũ hít một hơi thật sâu mùi hương trên tóc nàng " Nàng là nữ nhân của ta, ai cũng không được làm hại!"
" Tiểu Thanh, Tiểu Thanh!"
Tiểu Thanh vừa chợp mắt, lại nghe tiếng gọi, mắt nhắm mắt mở, thấy một thái giám đứng trước mặt, vội vàng ngồi thẳng dậy. " Ngươi... ngươi là..."
Ninh Nhược Đình giơ ngọn đèn lên trước mặt " Là ta!"
" Nương nương, sao người lại ăn mặc như vậy?"
" Đừng nhiều lời, thay đi , rồi theo ta!" Ninh Nhược Đình đưa cho Tiểu Thanh một bộ đồ của thái giám.
Tiểu Thanh nghi hoặc, nhưng nghe lời giục giã gấp rút của chủ tử, nàng vội vàng thay xong, mới rụt rè hỏi " Nương nương, người muốn đi đâu?"
" Ra ngoài hoàng cung dạo chơi một chút!"
Tiểu Thanh kinh hoảng " Nương nương, không thể được, hoàng thượng phát hiện ra, sẽ bị trừng phạt nặng!"
" Làm sao hắn phát hiện được? Giờ này còn đang vui thú ở Ninh Vân các không phải sao?"
" Không được đâu thưa nương nương!"
" Bây giờ trời tối không nhiều người để ý đâu, sáng mai chúng ta trở về trước lúc bãi triều là được!"
" Nhưng..." Tiểu Thanh bắt đầu do dự.
" Ngươi không đi, vậy ta đi một mình!" Biết Tiểu Thanh lung lay, Ninh Nhược Đình liền tung ra đòn quyết định.
Tiểu Thanh hết cách, đành đi theo nàng.
Ra đến Tây Môn, lính canh nhìn thấy lệnh bài cung Vĩnh Thuỵ, lập tức cho qua. Vốn nơi ở của mấy tên thái giám ở ngoài nội cung, Ninh Nhược Đình và Tiểu Thanh qua nội cung, đi ra cung liền dễ dàng hơn, cái này cũng nhờ mặt mũi của Doãn quý phi đương thịnh sủng. Nô tài ra cung tìm đồ vật gì đó cho chủ tử cũng không lạ, miễn họ quay về trước giờ đóng cửa cung, cũng không phải chuyện gì to tát.
Haha, hai bộ đồ thái giám, cùng đường ra Tây Môn nàng đã sớm chuẩn bị cho ngày này rồi!
Giờ này, cũng chỉ còn kỹ viện và khách điếm mở cửa.
Hai người đi lại một lúc, tìm thấy một kỹ viện, người đẹp bên trong nô nức, mềm mại thướt tha,Ninh Nhược Đình không do dự kéo Tiểu Thanh vào trong.
Tiểu nhị nhanh chóng tiếp đón," Hai vị quan khách, mời, mời!"
Nàng chọn một góc khuất, ngồi xuống, gọi ra một bàn sơn hào hải vị, lại gọi hai bình rượu ngon.
" Nương nương, người đừng uống rượu!" Tiểu Thanh nói khẽ.
" Đừng có coi thường ta, tửu lượng của ta rất tốt đó!" Ninh Nhược Đình khoát tay, ý bảo Tiểu Thanh không cần lo lắng. Suy nghĩ của nàng giờ không rõ ràng, chỉ muốn mượn cay nồng của rượu làm mình mất tỉnh táo một chút, không tỉnh táo, sẽ không cần nghĩ nữa...
" Nương nương..." Tiểu Thanh biết mình khuyên ngăn không nổi, nàng thật hối hận lúc đầu đã không kiên quyết đến cùng, ngăn cản nương nương xuất cung!
Cùng lúc ấy ở Vĩnh Thuỵ cung.
" Hoàng thượng giá lâm." Tiếng thông truyền dõng dạc vang lên, khiến cho hạ nhân ở cung Vĩnh Thuỵ đều tỉnh táo lại, nghiêm trang hành lễ.
" Đừng làm ồn, để quý phi nghỉ ngơi." Lôi Thừa Vũ ra hiệu im lặng, cung nhân đều lui sang một bên đợi lệnh.
" Hồi hoàng thượng, nương nương không ở trong tẩm điện, người vào chỗ ở của cung nữ, đến giờ chưa thấy ra!" Một công công tiến lên nói.
Hắn chau mày, tiến lại mấy gian phòng dành cho cung nữ, đêm hôm khuya khoắt, nàng ấy tới đây làm gì chứ?
" Quý phi?"
Không có tiếng trả lời.
Hắn kéo mạnh cửa phòng ra.
" Quý phi?"
Các cung nữ ngồi bật dậy, vội vàng quỳ hành lễ.
Đèn đều được thắp lên hết. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu nổi có chuyện gì.
Chỉ thấy chỗ nằm của một người duy nhất- Tiểu Thanh trống không.
Trong đầu xuất hiện dự cảm không lành, hắn gằn từng tiếng một " Quý phi đâu?"
" Hoàng thượng xin bớt giận."
Lôi Thừa Vũ sao có thể nguôi giận, một quý phi, một cung nữ nửa đêm biến mất, có thể là đi làm chuyện tốt gì đây?
" Cung nữ hầu hạ bên người quý phi đâu?" Canh phòng của hậu cung quá lơi lỏng rồi.
Mấy cung nữ nhìn nhau " Hồi bẩm hoàng thượng,... Tiểu Thanh tỷ, tỷ ấy... không có ở đây ạ!"
" Khốn kiếp!" Hắn gằn giọng, trong mắt loé lên tia nguy hiểm đáng sợ. " Điều động toàn bộ ngự lâm quân, trong một canh giờ, tìm bằng được quý phi cho trẫm, không được đánh động người ngoài!"
Qua một canh giờ, tìm kiếm trong cung không có kết quả, còn Ninh Nhược Đình- kẻ gây hoạ vẫn ung dung ăn uống.
Vương tổng quản lật đật chạy tới " Hồi hoàng thượng, cấm vệ Tây Môn nói, vừa rồi có hai thái giám của Vĩnh Thuỵ cung ra ngoài, nói là phụng mệnh nương nương!"
" Thái giám?" Hắn quay lại, không kìm nén được mà gầm lên " Khốn kiếp, là quý phi cùng cung nữ kia cải trang, mau, chuẩn bị ngựa, trẫm phải xuất cung tìm nàng ấy!" Lôi Thừa Vũ chửi thề một tiếng, hắn chưa từng thất thố thế này, vội vã lệnh cho người dẫn tuấn mã đến.
" Hoàng thượng, có thể cho người đi..."
" Trẫm sẽ đích thân tìm nàng ấy, cho ngự lâm dừng lại đi, cứ nói trẫm đã tìm được nàng trong cung, chuyện trẫm xuất cung ai cũng không được nói!"
" Nô tài tuân mệnh."
Kỹ viện.
" Bà chủ, cho cô nương xinh đẹp tới đây!" Ninh Nhược Đình ngà ngà say, lớn tiếng nói.
Bà chủ kỹ viện mặt trát đầy son phấn, áo quần loè loẹt tiến lại gần, nàng liền nhét vào tay bà ta một nén bạc.
" Mau lên!"
" Vâng vâng, quan khách xin chờ cho một lát!" Bà ta nhìn bạc trong tay mắt sáng rực lên, vội vàng gọi mỹ nữ tới.
" Nương nương, người làm gì vậy?" Tiểu Thanh lo lắng vô cùng, nương nương đúng là làm loạn quá rồi!
" Sao hả? Hắn có thể tìm nữ nhân, tại sao ta không thể? Hả?" Nàng lè nhè nói.
Nhấp một ngụm rượu, lại hung hăng cho một miếng thịt đầy ớt đỏ tươi vào miệng, vị giác nhất thời tê liệt, làm đầu óc Ninh Nhược Đình tỉnh táo ra đôi chút.
Nàng uống thêm rượu, vị cay càng thêm xé lưỡi, nước mắt cứ thế trào ra.
" Nương nương..."
" Bộ dạng của ta có phải rất ngốc nghếch không? Hắn nói ta ngốc, nói ta ngốc..."
" Nương nương, người đừng vì chuyện hoàng thượng không tới mà đau lòng nữa." Tiểu Thanh ngăn lại bàn tay nàng sắp đưa chén rượu lên miệng.
" Ai nói ta đau lòng? Ta làm sao lại vì hắn đau lòng?" Ninh Nhược Đình cứng đầu cãi lại, hắn đối với nàng có là gì đâu? Sao phải đau lòng? Sao phải buồn tủi? Đúng, nàng là phúc tinh, chính vì thế cho nên nàng mới dám làm càn đến mức này, mới không sợ hắn nổi giận mà giết mình. Nàng, đang làm cái gì thế này?
Lý Đằng theo Lôi Thừa Vũ ra ngoài, thắc mắc hỏi" Hoàng thượng, kinh thành rộng lớn như vậy, phải tìm nương nương ở đâu?"
"Giờ này cũng chỉ còn kỹ viện hoặc quán trọ. Nàng ấy chưa thể đi xa hoàng cung, tìm mấy nơi gần đây trước."
Lôi Thừa Vũ cùng Lý Đằng tìm hết gần mười cái kỹ viện cùng khách điếm gần hoàng cung nhất, vẫn không tìm được nàng.
Mỹ nữ được đưa tới bàn Ninh Nhược Đình, bà chủ quán ra hiệu, nàng ta lập tức hiểu ý, mềm mại đi đến.
Nàng hung hăng lấy tay chỉ vào kỹ nữ " Nhan sắc như vậy mà gọi là mỹ nữ hả? Các ngươi có phải bị mù không?"
Tú bà thấy vậy, cười cười, trong mắt loé lên thâm hiểm, đưa mắt ra hiệu cho hai người ở xa xa, liền nói " Quan khách, đây chính là một trong những người xinh đẹp nhất của chúng tôi!"
Nàng ngẩng đầu lên, hai má đỏ bừng vì rượu, lè nhè nói " Thế mà nói là xinh đẹp? Các ngươi đều mắt mù."
Tú bà nhếch môi cười :" Quan khách nói đúng, dung mạo các cô nương ở hàn xá đúng là không được bằng quan khách đây... Cô nương vui lòng ở lại với lão nương ta, vừa nhàn hạ lại sung sướng!"
Bị phát hiện rồi!
Tại sao nàng lại ngốc như vậy, một chút cải trang có thể qua mắt ai chứ? Hơn nữa, giọng nói lại là bằng chứng tố cáo rõ ràng nhất. Trong phim cổ trang nữ giả nam đều không bị phát hiện, đúng là nhảm nhí! Vài phần say rượu trong đầu óc Ninh Nhược Đình đều tan biến bằng sạch, lo sợ nhìn xunh quanh, trong lòng âm thầm mắng bản thân ngu ngốc không dưới nghìn lần.
Bà ta ngoắc tay, hai nam nhân vóc người to lớn tiến lên, vác nàng và Tiểu Thanh như hai cái bao tải lên vai.
Tiểu Thanh khóc lớn lên :" Thả ta ra, thả ra mau!"
Ninh Nhược Đình đập mạnh tay lên lưng tên kia " Đồ khốn, mau buông ta ra!"
" Các ngươi có biết chúng ta là ai không hả? Mau thả quý phi nương nương ra!"
Tú bà cười khẩy : "Cái gì quý phi? Vậy ta đây chính là hoàng thái hậu đi!" Bà ta đoán, nữ cải nam trang đi vào kỹ viện, còn là vào giờ này, hẳn không phải con cái nhà đàng hoàng gì.
" Hỗn xược!" Tiếng quát của Lý Đằng khiến cho đám người trong kỹ viện ngừng tay, đồng loạt quay ra cửa.
Lôi Thừa Vũ, Lý Đằng cùng hai thị vệ tiến vào trong.
Nhìn đến Ninh Nhược Đình vùng vẫy trên vai nam nhân kia, ánh mắt Lôi Thừa Vũ u ám tối
sầm lại. Giỏi, giỏi lắm! Ninh Nhược Đình, nàng giỏi lắm.
Lôi Thừa Vũ kiềm nén ý định xông lên, đoạt lấy nàng ngay lập tức, hắn sợ manh động sẽ thương tổn tới nàng.
" Còn không mau thả người?" Lý Đằng tức giận quát, đám người này đúng là không biết trời cao đất dày.
" Ngươi là ai? Ngươi có quyền gì ra lệnh cho chúng ta?" Tú bà chỉ vào bọn họ, quát lớn.
"Còn không mau quỳ xuống?" Lý Đằng tiến lên, nhanh như chớp rút kiếm kề vào cổ tú bà.
Trong kỹ viện một phen náo loạn. Khách khứa nhất loạt tháo chạy, kỹ nữ xô đẩy nhau, chạy lên lầu lánh nạn, sợ rằng không cẩn thận, đao kiếm không có mắt, lại chịu chết oan.
Hai tên đang giữ Ninh Nhược Đình và Tiểu Thanh thả hai người họ, Ninh Nhược Đình choáng váng, lảo đảo suýt ngã, lại được một đôi tay mạnh mẽ kéo vào lòng.
" Hoàng thượng, đám người này giải quyết ra sao?"
" Đem kỹ viện này, phá bỏ. Còn người... " Hắn hừ lạnh "Ngươi xem mà làm đi!"
Hắn bế nàng trong lòng, leo lên ngựa.
Ninh Nhược Đình mềm yếu gục đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn đập thình thịch.
Ở gần bên nhau như vậy.
" Ninh Nhược Đình, nàng thật to gan!"
Bao nhiêu nóng giận của hắn, chỉ cần ôm nàng vào lòng, thấy nàng vẫn an toàn, đều tiêu tan hết. Lời nói dù trách cứ nhưng vẫn đầy sự yêu chiều.
Mũ của nàng đã rơi từ lúc ở kỹ viện, mái tóc búi cao trải qua một hồi vật lộn, xoã tung ra bay lượn.
"Nhược Đình..." Hắn thì thầm, cằm tì lên đỉnh đầu nàng.
Gọi nàng thân mật như vậy? Ninh Nhược Đình ngạc nhiên, nàng và hắn, từ bao giờ trở nên thân thiết tới mức có thể gọi như vậy?
" Nhược Đình..." Lôi Thừa Vũ dịu dàng lặp lại, cánh tay siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn.
" Hoàng thượng... tạ ơn người..." Nàng khẽ khàng nói, cánh tay vô thức vòng qua hông hắn.
Lôi Thừa Vũ hít một hơi thật sâu mùi hương trên tóc nàng " Nàng là nữ nhân của ta, ai cũng không được làm hại!"