-
Chương 31-35
Chương 31 Cố tình nhắm vào cô
Những người có mặt đều sững sờ.
Nhìn thấy bản lý lịch của mình bị bàn tay to lớn đó cầm lấy, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Kể từ lúc nhìn thấy Lệ Bạc Thâm, cô đã cố tình tránh né, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn hai cha con một cái.
Thế nhưng hiện tại, người đàn ông này đột nhiên lấy đi bản lý lịch của cô, buộc cô phải nhìn hắn.
Cô không biết hắn muốn làm gì…
Lệ Bạc Thâm nắm chặt bản lý lịch trong tay, nhìn lướt qua khuôn mặt của Giang Nguyễn Nguyễn, mỗi lời nói ra đều có thâm ý: “Hiện nay có rất nhiều kẻ sẵn sàng làm giả lý lịch để ra ngoài lừa đảo. Tình trạng sức khỏe hiện tại của ông nội Tần không được lạc quan lắm nên đừng để bị lừa bởi những kẻ như thế.”
Vừa nói, hắn vừa thản nhiên mở bản lý lịch trên tay ra. Hắn đọc chậm rãi như thể thực sự muốn phân biệt bản lý lịch này là thật hay giả.
Ngôi trường Giang Nguyễn Nguyễn từng theo học và nơi cô từng làm việc đều hiện rõ trong mắt hắn.
Nhiều năm trôi qua, cuộc đời của Giang Nguyễn Nguyễn dần dần hiện lên trong đầu hắn.
Quả thực như cô nói, cuộc sống của cô ở nước ngoài những năm này rất tốt. Mỗi mục trong lý lịch của cô đều rất xuất sắc và nổi bật khiến người ta phải chú ý.
Thấy hắn kiểm tra lý lịch của mình, cảm xúc của Giang Nguyễn Nguyễn vô cùng phức tạp.
Chỉ thấy mỗi khi ánh mắt hắn di chuyển, sự mỉa mai trên khóe miệng của người đàn ông ngày càng rõ ràng.
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không đoán được trong lòng hắn nghĩ gì nên cô im lặng nắm chặt ngón tay và chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lệ Bạc Thâm đóng bản lý lịch trong tay lại.
Cùng lúc đó, toàn thân của Giang Nguyễn Nguyễn càng trở nên căng thẳng hơn.
“Nhìn qua…có vẻ như là thật.”
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, hắn đưa ra đề nghị với Tần Vũ Trì: “Tuy nhiên tốt nhất cậu vẫn nên kiểm tra trên mạng để xác nhận xem người này có thật không? Suy cho cùng, các loại giấy chứng nhận trong bản lý lịch này đều có thể mua được.”
Nghe được lời này, Giang Nguyễn Nguyễn không thể nhịn được nữa.
Người đàn ông này đã nói như vậy tới mấy lần, rõ ràng hắn đang nhắm vào cô và nghi ngờ y thuật của cô!
Bình thường Giang Nguyễn Nguyễn có thể nhẫn nhịn nhưng hiện tại sự việc có liên quan đến viện nghiên cứu nên cô nhất định phải nắm được cơ hội khám chữa bệnh cho ông cụ Tần!
Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nhìn Lệ Bạc Thâm và lạnh lùng đáp lại: “Giấy chứng nhận có thể mua được nhưng y thuật thì không ! Tôi có năng lực hay không, cứ đợi tôi khám bệnh cho ông cụ Tần đã. Tổng giám đốc Lệ không biết điều đó sao?”
Rõ ràng bầu không khí giữa hai người không hài hòa, thậm chí còn rất căng thẳng.
Tần Vũ Trì cảm thấy kỳ quái. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, chẳng lẽ hai người quen nhau sao?
Dẫu sao không phải ai cũng có thể động vào người đứng bên cạnh anh ta .
“Hai người quen nhau à?” Tần Vũ Phi hỏi thẳng.
Giang Nguyễn Nguyễn trả lời không chút do dự: “Không quen! Làm sao tôi có thể quen một người cao cao tại thượng như tổng giám đốc được?”
Nói xong, cô quay sang nói tiếp với Tần Vũ Trì: “Anh Tần, hôm nay tôi tới đây là để chữa bệnh cho ông cụ Tần. Nếu có thể thì mong anh đưa tôi lên kiểm tra bệnh tình của ông cụ Tần được không?”
Giang Nguyễn Nguyễn cố gắng tránh đối mặt với Lệ Bạc Thâm hết sức có thể.
Cô thay đổi chủ đề đột ngột khiến Tần Vũ Trì không kịp phản ứng.
Sắc mặt của Giang Nguyễn Nguyễn càng nghiêm túc hơn: “Tôi là bác sĩ, hôm nay tôi chỉ muốn biết bệnh tình của ông cụ Tần. Cho dù không thể chữa khỏi thì cũng không có hại gì đối với ông cụ. Xin anh hãy để tôi được lên khám, nếu như tôi có thể chữa khỏi bệnh thì ông cụ Tần sẽ có cơ hội sống sót nhưng nếu không chữa được thì tôi sẽ tự giác rời đi ngay tức khắc và sẽ không bao giờ làm phiền mọi người nữa.”
Chương 32 Chỉ còn một hơi thở cuối cùng
Chứng kiến lời thề chân thành của cô, Tần Vũ Trì có chút cảm động nhưng anh ta vẫn quay lại nhìn Lệ Bạc Thâm.
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nhìn người phụ nữ nghiêm túc ở đầu bên kia, không nói một lời.
Thấy vậy, Tần Vũ Trì gật đầu với Giang Nguyễn Nguyễn: “Vậy làm phiền bác sĩ Giang đi cùng với tôi.”
Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, cố hết sức phớt lờ ánh mắt của người đàn ông. Cô đứng dậy đi theo Tần Vũ Trì, đi ngang qua Lệ Bạc Thâm.
Nhìn thấy anh trai mình dẫn người phụ nữ trẻ này lên lầu, Tần Vũ Phi vẫn cảm thấy không yên tâm, vội đi theo bọn họ.
Bóng dáng ba người biến mất ở góc cầu thang.
Khi Tiểu Tinh Tinh thấy dì xinh đẹp rời đi, cô bé miễn cưỡng kéo cổ áo của ba, hy vọng ba sẽ đi cùng mình.
Lệ Bạc Thâm rời mắt khỏi góc cầu thang, hắn cụp mắt nhìn cô bé đang kéo mình, mím môi đi lên lầu.
Đi đến cửa phòng, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện khiến cho trái tim của cô thắt lại.
“Đến rồi.”
Tần Vũ Trì trầm giọng nói.
Giang Nguyễn Nguyễn lập tức thu hồi suy nghĩ, ép bản thân bình tĩnh lại và đi theo anh ta vào phòng.
Vừa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn quanh, cô chỉ thấy giữa phòng có một chiếc giường lớn, bên cạnh giường có mấy người mặc quần áo trắng. Có vẻ như đó là đội y tế được chuẩn bị đặc biệt cho ông cụ.
Căn phòng này chắc hẳn là phòng bệnh được bố trí riêng cho ông cụ Tần.
Như bên ngoài nói, nhà họ Tần rất coi trọng bệnh tình của ông cụ Tần.
Tần Vũ Trì đưa cô đến bên cạnh giường của ông cụ: “Bác sĩ Giang, mời cô.”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu, cúi đầu nhìn người nằm trên giường bệnh.
Ông cụ Tần yếu ớt nằm trên giường bệnh, người gầy trơ xương, hai má hóp lại. Trông dáng vẻ của ông cụ như ngọn đèn cạn dầu!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt của Giang Nguyễn Nguyễn trở nên nghiêm túc hẳn lên, lông mày nhíu chặt.
Quả thực tình hình của ông cụ Tần nghiêm trọng như Cố Vân Xuyên đã nói.
Cô không dám chậm trễ thêm nữa. Sau khi quan sát xong, cô lập tức nắm lấy cổ tay của ông cụ và cẩn thận bắt mạch.
Nhìn thấy hành động của cô, Tần Vũ Trì sững sờ.
Nhìn tư thế của người phụ nữ, anh ta không ngờ cô lại là một bác sĩ Trung y. Hơn nữa, đối với tình hình của ông cụ, cô chỉ đang chẩn mạch mà thôi.
Có điều trong khoảng thời gian này, bọn họ đã mời rất nhiều danh y từ Trung y đến Tây y để chữa bệnh cho ông cụ. Vì thế, anh ta cũng được chứng kiến rất nhiều kỹ thuật chữa bệnh khác nhau.
Khi nhìn thấy hành động của Giang Nguyễn Nguyễn, anh ta cũng chỉ ngạc nhiên mà không nói gì.
Giang Nguyễn Nguyễn ngồi bên giường bệnh, một tay nắm lấy tay của ông cụ còn một tay nắm lấy cổ tay của ông cụ. Cô hoàn toàn tập trung theo dõi mạch đập của ông cụ.
Chỉ là càng quan sát mạch đập của ông cụ, cô lại càng cảm thấy sợ hãi.
Ban đầu cô cho rằng triệu chứng mà Cố Vân Xuyên miêu tả đã vô cùng nghiêm trọng nhưng cô không ngờ tình trạng thực tế của ông cụ Tần còn tệ hơn những gì cô được nghe!
Trong quá trình chẩn mạch, cô cũng nhận thấy hơi thở của ông cụ rất yếu. Có thể nói ông cụ chỉ còn một hơi thở cuối cùng!
Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn đặt tay của ông cụ xuống với vẻ mặt nghiêm trọng. Cô đứng dậy đi về phía Tần Vũ Trì và những người khác.
“Bác sĩ Giang, có kết quả rồi sao? Bệnh tình của ông nội tôi thế nào rồi? Cô có phương pháp chữa trị nào không?”
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Trì thấy bác sĩ điều trị cho ông cụ có phản ứng như vậy, trong mắt anh ta có chút hy vọng.
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày, giọng điệu chất vấn: “Tình trạng của ông cụ nghiêm trọng như vậy, tại sao mọi người lại không đưa ông cụ đến bệnh viện? Tại sao ông cụ sắp mất mạng đến nơi rồi mà vẫn còn để người ở nhà?”
Chương 33: Phó Vi Trữ làm chỗ dựa cho họ
Nghe Giang Nguyễn Nguyễn nói thế, hai anh em Tần Vũ Trì và Tần Vũ Phỉ lập tức biến sắc.
"Cô nói bậy bạ gì vậy!" Tần Vũ Phỉ tức giận trừng Giang Nguyễn Nguyễn: “Rốt cục cô có thể trị không? Không trị được cứ việc nói thẳng, đừng đứng đây nguyền rủa ông nội tôi!"
Giang Nguyễn Nguyễn lạnh mặt đối diện với cô ta: “Tôi nói như vậy đã rất khách sáo, vì không kịp thời trị liệu trong thời gian dài, hiện tại các chức năng trong cô thể ông nội cô đã bắt đầu thoái hóa, sức đề kháng cũng suy giảm rất nhanh.
Theo lý thuyết, trong tình trạng này, đáng lẽ bệnh nhân phải kịp thời điều dưỡng cơ thể, nhưng đội chữa bệnh các người mời tới lại không để ý tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, trắng trợn dùng thuốc, đây căn bản không phải chữa bệnh, mà là đang đốt cháy tuổi thọ của ông ấy!"
Y sĩ trưởng cầm đầu trong đội chữa bệnh lập tức không vui, tiến lên đứng bên cạnh họ, rất hiên ngang mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Vị tiểu thư này, cô không hiểu rõ tình tình thì làm phiền đừng nhận xét bậy bạ. Tình trạng trước đó của ông cụ Tần rất nghiêm trọng, nếu không phải chúng tôi kịp thời cho ông ấy dùng thuốc thì ông căn bản không chịu được tới bây giờ! Xin cô đừng chất vấn sự chuyên nghiệp của chúng tôi! Hơn nữa chúng tôi là do Phó tiểu thư mời tới, sao lại hại cụ được?"
Giang Nguyễn Nguyễn nhạy bén nhận ra người chủ mà ông ta nhắc đến - Phó tiểu thư, Phó Vi Trữ?
Không ngờ đội chữa bệnh này là do Phó Vi Trữ mời tới, không biết cô ta tìm được nhóm người này từ chỗ nào mà ai cũng chỉ có cái mã bề ngoài, thế mà rất tự tin huênh hoang.
Nghĩ là có Phó Vi Trữ làm chỗ dựa thì cô sợ sao?
Sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn càng lạnh, trực tiếp đáp trả: “Chuyên nghiệp? Thứ cho tôi nói thẳng, tôi thật sự không nhìn ra tính chuyên nghiệp của các vị ở đâu. Nếu các vị có chút chuyên nghiệp thì đã không trị bệnh nhân thành như vậy!"
Y sĩ kia cứng họng, nghĩ đến dáng vẻ dầu hết đèn tắt bây giờ của ông cụ Tần, ông ta cau mày, không nói ra được câu nào.
Tần Vũ Phỉ thấy y sĩ trưởng đứng ngơ ra thì hơi biến sắc, tiến lên phía trước nói: "Miệng lưỡi của cô ghê gớm lắm, nói vậy chắc cô nắm chắc trị hết cho ông nội của tôi đúng không? Nếu không được thì làm phiền đừng nói nhảm được chứ?
Những năm qua chị Vi Trữ đã giới thiệu không ít bác sĩ tốt để trị cho ông nội tôi, anh Bạc Thâm cũng hao tâm phí sức. Kết quả cố gắng của họ đều là vô ích như cô nói hay sao?"
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy hắn mặt không cảm xúc thì lập tức dời mắt đi, thản nhiên nói: "Tôi nói sự thật thôi, có phải là vô ích không thì tôi nói không tính, sự thật bày ở trước mắt, mọi người đều hiểu rõ trong lòng."
"Cô!" Tần Vũ Phỉ không ngờ miệng lưỡi cô bén nhọn như thế, tức giận muốn cãi tiếp.
Tần Vũ Trì đứng bên cạnh thấy hai người đột nhiên căng thẳng thì cau mày liếc nhìn em gái mình.
Đối diện với ánh mắt anh, Tần Vũ Phỉ khó chịu ngậm miệng lại.
"Bác sĩ Giang, tôi thay em gái xin lỗi cô. Nhưng hiện tại tôi không quan tâm trước đó trị liệu như thế nào, tôi chỉ muốn biết rốt cục cô có nắm chắc không, nếu có thì xin mau chóng trị liệu, được chứ? Dù sao cô cũng nói tình trạng hiện tại của ông nội tôi không thể kéo dài nữa."
Tần Vũ Trì cảnh cáo em mình xong thì thành khẩn nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn.
Tần Vũ Phỉ đứng bên cạnh chanh chua nói: “Đúng vậy, không phải cô rất giỏi sao? Làm phiền mau trị liệu đi, tôi cũng rất hiếu kì cô có mấy phần bản lĩnh."
Giang Nguyễn Nguyễn coi như không nghe cô ta khiêu khích, quay người lại đi đến giường bệnh rồi nói với họ: "Hiện tại tôi muốn bắt đầu trị liệu, làm phiền cởi quần của ông cụ ra giúp tôi."
Chương 34: Ngã vào ngực hắn
Nghe thế, mọi người đều hơi ngạc nhiên. Bọn họ thấy rất nhiều danh y thử trị bệnh cho ông cụ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người muốn cởi áo ông.
Tần Vũ Trì là người phản ứng đầu tiên, cẩn thận hỏi một câu: “Cái này, nhất định phải làm vậy sao?"
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nổi mà nhìn anh ta một cái: “Tôi phải trị liệu cho ông cụ, quần áo rất vướng bận, các người ai đến giúp một tay? Làm phiền nhanh lên."
Trong nhất thời, trong phòng bao gồm đội chữa bệnh trước đó đều quay mặt nhìn nhau.
Đây là liệu pháp gì mà nhất định phải cởi áo người bệnh.
Tần Vũ Trì chần chờ hồi lâu, sau đó cắn răng một cái sải bước đi qua.
Thấy anh mình thỏa hiệp, Tần Vũ Phỉ sốt ruột: “Phương thức trị liệu của cô là gì? Tại sao..."
Vừa nói được nửa câu, cô ta lại nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn mở cái thùng y dược mang theo bên người ra, lấy một cái hộp cổ xưa làm bằng gỗ từ trong đó, bên trong có một thứ nhìn tương tự như cuộn da dê.
Sau khi mở ra, bên trong có đặt mấy trăm cây kim bạc lớn nhỏ khác nhau, chỉnh chỉnh tề tề.
Tần Vũ Phỉ bị thứ trước mắt làm kinh hãi, câu nói kế tiếp cũng bị nghẹn ngược vào trong.
Giang Nguyễn Nguyễn tập trung lấy những cây kim cần dùng ra rồi lấy cồn khử khuẩn, lời nói của Tần Vũ Phỉ chỉ chui từ bên tai này qua tai kia của cô, căn bản không lưu lại trong đầu, chớp mắt đã bị quên hết.
Trước mặt cô, Tần Vũ Trì đang cố hết sức kéo nửa người ông cụ lên tựa vào mình, một tay ổn định thân thể ông, tay còn lại cởi áo ông một cách khó khăn.
Hiện tại ông cụ không có chút ý thức nào cả, lại càng không thể phối hợp. Cứ như vậy, công việc của Tần Vũ Trì càng thêm phí sức.
Lệ Bạc Thâm yên lặng nhìn một loạt động tác của Giang Nguyễn Nguyễn bên giường bệnh, sắc mặt dần dần thâm trầm.
Thấy Tần Vũ Trì chật vật như vậy, hắn để Tiểu Tinh Tinh xuống đất, căn dặn một câu: “Ba đi giúp chú Vũ Trì, con phải ngoan, không được chạy loạn."
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn chằm chằm ba mình đi qua đám người rồi đứng lại bên giường bệnh, không nói một lời bắt đầu giúp chú Vũ Trì cởi áo cho cụ Tần.
"Cảm ơn anh Thâm." Tần Vũ Trì cảm kích nhìn hắn.
Lệ Bạc Thâm trầm mặc gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng phát giác Lệ Bạc Thâm xuất hiện bên giường bệnh, đôi mắt cô dao động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tập trung vào kim châm trong tay.
Rất nhanh, quần áo của ông cụ đều được cởi bỏ, thân thể chỉ có da bọc xương lộ ra trước mắt mọi người.
Giang Nguyễn Nguyễn sớm đã đoán được, cô trầm giọng dặn hai người: “Đỡ lấy, tôi bắt đầu châm."
Tần Vũ Trì nghiêm túc khẽ gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn Lệ Bạc Thâm, thấy hắn không có phản ứng cũng không lên tiếng, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu châm cứu cho ông cụ.
Châm thứ nhất đâm xuống, trong phòng lập tức vang lên một tiếng khiển trách: “Cô đang làm gì? Huyệt vị này có thể châm bậy được sao?"
Người nói chính là Tần Vũ Phỉ, cô ta xuất thân thế gia y học, mặc dù không am hiểu châm cứu, nhưng cũng nhìn ra châm này của Giang Nguyễn Nguyễn nguy hiểm đến mức nào.
Người thường còn có khả năng mất mạng, huống chi là ông cụ lúc này đã suy nhược.
Tần Vũ Phỉ nghiêm mặt, đáy mắt hiện ra tia bối rối và tức giận: “Cô không biết thì đừng châm bậy! Giờ cô đang làm gì? Muốn hại chết ông nội tôi sao!"
Nói xong, cô ta hung tợn đẩy Giang Nguyễn Nguyễn một cái.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng nghe thấy lời chất vấn của cô ta, nhưng cô đang suy tư vị trí châm thứ hai nên không quan tấm đến.
Nhưng không ngờ Tần Vũ Phỉ lại đột nhiên xông đến, Giang Nguyễn Nguyễn không kịp phản ứng, bị cô ta đẩy một cái, cả người mất trọng tâm ngã qua bên cạnh, cuối cùng đâm thẳng vào ngực Lệ Bạc Thâm.
Chương 35 Xin lỗi cô ấy
Trước khi Giang Nguyễn Nguyễn kịp phản ứng thì cô đã bị người nào đó đỡ eo, nhờ vậy mà cơ thể mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Khi cô ngước mắt lên lập tức chạm phải một đôi mắt sâu hút đen thẳm.
Hai bên cứ nhìn nhau như thế làm thân thể Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cứng đờ lại, sau đó cô nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác rồi ngồi xuống giường.
Lệ Bạc Thâm cũng chỉ vô thức đỡ lấy cô, thế nhưng khi nhìn thấy cô tránh hắn như tránh thú dữ thì ánh mắt hắn lại trầm xuống, bàn tay to đang đặt trên eo cô cũng rụt về.
"Cô còn dám khẳng định mình đã nghiên cứu rất nhiều bệnh nan y, đây là thành quả nghiên cứu của cô sao? Tôi thấy mấy tấm chứng nhận của cô rõ là thứ bỏ tiền ra mua!"
Tần Vũ Phỉ hoàn toàn không để ý đến sự khác thường giữa hai người bọn họ, lúc này cô ta vẫn còn tức giận quay sang nói với Tần Vũ Trì: "Anh, em thấy rõ ràng cô ta là kẻ lừa đảo! Anh mau đuổi cô ta đi đi!"
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức hoàn hồn về, không chút khách sáo mà đáp trả cô ta: "Chẳng trách sao ông cụ Tần lại ra nông nỗi này, hóa ra là luôn có người cố ý ngăn cản việc trị liệu cho ông cụ. Nếu Tần tiểu thư đã kiên trì với quyết định này thì cứ làm vậy đi, cứ coi như là hôm nay tôi chưa từng tới đây vậy."
Nói xong, cô dứt khoát đứng dậy bỏ từng cây ngân châm vào túi đựng
Vừa rồi thái độ của cô còn rất kiên trì với việc xem bệnh cho ông cụ, không ai ngờ được bây giờ cô lại đi dứt khoát từ bỏ như vậy.
Tần Vũ Trì sững sờ vài giây rồi mới tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Bác sĩ Giang, thật sự rất xin lỗi cô, không giấu gì cô nhà chúng tôi là gia tộc y học cho nên chúng tôi cũng biết một ít về phương pháp châm cứu. Sở dĩ em gái tôi tức giận như vậy có lẽ là vì em ấy thấy huyệt đạo nơi cô châm vào có hơi nguy hiểm, em ấy nói vậy cũng vì lo lắng cho ông nội mà thôi. Mong cô đừng trách em ấy."
Giang Nguyễn Nguyễn tiếp tục thu dọn đồ đạc không thèm ngẩng đầu lên: "Tôi không muốn tiếp tục ở đây để người ngu dốt khinh bỉ mình. Hôm nay tôi đến đây mang theo thành ý chữa bệnh cho ông cụ, nếu như Tần tiểu thư đã không tin tưởng tôi thì thôi đi!"
Lời vừa rơi xuống, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp cất hộp thuốc đi, xoay người đi về phía cửa.
Tần Vũ Trì lo lắng, nhẹ nhàng đặt ông cụ nằm xuống nghỉ ngơi rồi đứng dậy đuổi theo: "Bác sĩ Giang, có gì chúng ta có thể từ từ nói, quả thật em gái tôi nói chuyện quá đáng thật, tôi sẽ bắt em ấy đích thân xin lỗi cô, xin cô hãy tiếp tục chữa trị cho ông nội tôi."
"Không cần, tôi không đỡ nổi lời xin lỗi của Tần tiểu thư." Giọng điệu của Giang Nguyễn Nguyễn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
Lệ Bạc Thâm đứng bên cạnh giường bệnh, lông mày nhíu lại, nặng nề nhìn bóng lưng của Giang Nguyễn Nguyễn.
Hắn có thể cảm nhận được người phụ nữ đó đang thực sự tức giận.
Ở bên cạnh, Tiểu Tinh Tinh cũng nhìn ra dì xinh đẹp đang không vui, ánh mắt cô bé toát ra vài phần lo lắng.
Cô bé còn chưa kịp chào hỏi dì xinh đẹp nữa, ai ngờ dì xinh đẹp lại bị chọc tức bỏ đi rồi...
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh Tinh tự nhiên cảm thấy tức giận, đôi chân nhỏ nhắn lê bước tới trước mặt Tần Vũ Phỉ, cô bé cầm cuốn sổ của mình hầm hừ viết vài chữ trên lên đó, kế tiếp lại giơ tới trước mặt Tần Vũ Phỉ.
Mọi người cũng chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của cô bé, ánh mắt bị những dòng chữ trên cuốn sổ của cô bé thu hút.
"Xin lỗi!"
Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt to tròn nhìn Tần Vũ Phỉ
Thấy thế, mặt Tần Vũ Phỉ nhất thời sượng trân, ánh mắt đảo quanh vờ như không nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, sau đó quay đầu nhìn về phía anh trai mình nói: "Anh, không được, chúng ta có thể tìm bác sĩ khác mà, em thật sự không thể tin tưởng được người này."
Thấy cô ta vẫn còn cứng miệng, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn càng lạnh hơn, bỉu môi mỉa mai Tần Vũ Phỉ: "Vậy thì tôi chúc Tần tiểu thư có thể tìm được bác sĩ vừa lòng đẹp ý, trước khi ông cụ Tần tắt thở."
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
Vừa bước được một bước, đã có người nắm lấy cổ tay cô.
Lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại, cô quay đầu lại với vẻ không hài lòng.
Kết quả là, khuôn mặt tuấn tú vô cảm của Lệ Bạc Thâm hiện ra trước mắt cô.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn tràn đầy ngạc nhiên.
Hắn đây là…Có ý gì?
Những người có mặt đều sững sờ.
Nhìn thấy bản lý lịch của mình bị bàn tay to lớn đó cầm lấy, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Kể từ lúc nhìn thấy Lệ Bạc Thâm, cô đã cố tình tránh né, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn hai cha con một cái.
Thế nhưng hiện tại, người đàn ông này đột nhiên lấy đi bản lý lịch của cô, buộc cô phải nhìn hắn.
Cô không biết hắn muốn làm gì…
Lệ Bạc Thâm nắm chặt bản lý lịch trong tay, nhìn lướt qua khuôn mặt của Giang Nguyễn Nguyễn, mỗi lời nói ra đều có thâm ý: “Hiện nay có rất nhiều kẻ sẵn sàng làm giả lý lịch để ra ngoài lừa đảo. Tình trạng sức khỏe hiện tại của ông nội Tần không được lạc quan lắm nên đừng để bị lừa bởi những kẻ như thế.”
Vừa nói, hắn vừa thản nhiên mở bản lý lịch trên tay ra. Hắn đọc chậm rãi như thể thực sự muốn phân biệt bản lý lịch này là thật hay giả.
Ngôi trường Giang Nguyễn Nguyễn từng theo học và nơi cô từng làm việc đều hiện rõ trong mắt hắn.
Nhiều năm trôi qua, cuộc đời của Giang Nguyễn Nguyễn dần dần hiện lên trong đầu hắn.
Quả thực như cô nói, cuộc sống của cô ở nước ngoài những năm này rất tốt. Mỗi mục trong lý lịch của cô đều rất xuất sắc và nổi bật khiến người ta phải chú ý.
Thấy hắn kiểm tra lý lịch của mình, cảm xúc của Giang Nguyễn Nguyễn vô cùng phức tạp.
Chỉ thấy mỗi khi ánh mắt hắn di chuyển, sự mỉa mai trên khóe miệng của người đàn ông ngày càng rõ ràng.
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không đoán được trong lòng hắn nghĩ gì nên cô im lặng nắm chặt ngón tay và chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lệ Bạc Thâm đóng bản lý lịch trong tay lại.
Cùng lúc đó, toàn thân của Giang Nguyễn Nguyễn càng trở nên căng thẳng hơn.
“Nhìn qua…có vẻ như là thật.”
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, hắn đưa ra đề nghị với Tần Vũ Trì: “Tuy nhiên tốt nhất cậu vẫn nên kiểm tra trên mạng để xác nhận xem người này có thật không? Suy cho cùng, các loại giấy chứng nhận trong bản lý lịch này đều có thể mua được.”
Nghe được lời này, Giang Nguyễn Nguyễn không thể nhịn được nữa.
Người đàn ông này đã nói như vậy tới mấy lần, rõ ràng hắn đang nhắm vào cô và nghi ngờ y thuật của cô!
Bình thường Giang Nguyễn Nguyễn có thể nhẫn nhịn nhưng hiện tại sự việc có liên quan đến viện nghiên cứu nên cô nhất định phải nắm được cơ hội khám chữa bệnh cho ông cụ Tần!
Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nhìn Lệ Bạc Thâm và lạnh lùng đáp lại: “Giấy chứng nhận có thể mua được nhưng y thuật thì không ! Tôi có năng lực hay không, cứ đợi tôi khám bệnh cho ông cụ Tần đã. Tổng giám đốc Lệ không biết điều đó sao?”
Rõ ràng bầu không khí giữa hai người không hài hòa, thậm chí còn rất căng thẳng.
Tần Vũ Trì cảm thấy kỳ quái. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, chẳng lẽ hai người quen nhau sao?
Dẫu sao không phải ai cũng có thể động vào người đứng bên cạnh anh ta .
“Hai người quen nhau à?” Tần Vũ Phi hỏi thẳng.
Giang Nguyễn Nguyễn trả lời không chút do dự: “Không quen! Làm sao tôi có thể quen một người cao cao tại thượng như tổng giám đốc được?”
Nói xong, cô quay sang nói tiếp với Tần Vũ Trì: “Anh Tần, hôm nay tôi tới đây là để chữa bệnh cho ông cụ Tần. Nếu có thể thì mong anh đưa tôi lên kiểm tra bệnh tình của ông cụ Tần được không?”
Giang Nguyễn Nguyễn cố gắng tránh đối mặt với Lệ Bạc Thâm hết sức có thể.
Cô thay đổi chủ đề đột ngột khiến Tần Vũ Trì không kịp phản ứng.
Sắc mặt của Giang Nguyễn Nguyễn càng nghiêm túc hơn: “Tôi là bác sĩ, hôm nay tôi chỉ muốn biết bệnh tình của ông cụ Tần. Cho dù không thể chữa khỏi thì cũng không có hại gì đối với ông cụ. Xin anh hãy để tôi được lên khám, nếu như tôi có thể chữa khỏi bệnh thì ông cụ Tần sẽ có cơ hội sống sót nhưng nếu không chữa được thì tôi sẽ tự giác rời đi ngay tức khắc và sẽ không bao giờ làm phiền mọi người nữa.”
Chương 32 Chỉ còn một hơi thở cuối cùng
Chứng kiến lời thề chân thành của cô, Tần Vũ Trì có chút cảm động nhưng anh ta vẫn quay lại nhìn Lệ Bạc Thâm.
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nhìn người phụ nữ nghiêm túc ở đầu bên kia, không nói một lời.
Thấy vậy, Tần Vũ Trì gật đầu với Giang Nguyễn Nguyễn: “Vậy làm phiền bác sĩ Giang đi cùng với tôi.”
Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, cố hết sức phớt lờ ánh mắt của người đàn ông. Cô đứng dậy đi theo Tần Vũ Trì, đi ngang qua Lệ Bạc Thâm.
Nhìn thấy anh trai mình dẫn người phụ nữ trẻ này lên lầu, Tần Vũ Phi vẫn cảm thấy không yên tâm, vội đi theo bọn họ.
Bóng dáng ba người biến mất ở góc cầu thang.
Khi Tiểu Tinh Tinh thấy dì xinh đẹp rời đi, cô bé miễn cưỡng kéo cổ áo của ba, hy vọng ba sẽ đi cùng mình.
Lệ Bạc Thâm rời mắt khỏi góc cầu thang, hắn cụp mắt nhìn cô bé đang kéo mình, mím môi đi lên lầu.
Đi đến cửa phòng, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện khiến cho trái tim của cô thắt lại.
“Đến rồi.”
Tần Vũ Trì trầm giọng nói.
Giang Nguyễn Nguyễn lập tức thu hồi suy nghĩ, ép bản thân bình tĩnh lại và đi theo anh ta vào phòng.
Vừa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn quanh, cô chỉ thấy giữa phòng có một chiếc giường lớn, bên cạnh giường có mấy người mặc quần áo trắng. Có vẻ như đó là đội y tế được chuẩn bị đặc biệt cho ông cụ.
Căn phòng này chắc hẳn là phòng bệnh được bố trí riêng cho ông cụ Tần.
Như bên ngoài nói, nhà họ Tần rất coi trọng bệnh tình của ông cụ Tần.
Tần Vũ Trì đưa cô đến bên cạnh giường của ông cụ: “Bác sĩ Giang, mời cô.”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu, cúi đầu nhìn người nằm trên giường bệnh.
Ông cụ Tần yếu ớt nằm trên giường bệnh, người gầy trơ xương, hai má hóp lại. Trông dáng vẻ của ông cụ như ngọn đèn cạn dầu!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt của Giang Nguyễn Nguyễn trở nên nghiêm túc hẳn lên, lông mày nhíu chặt.
Quả thực tình hình của ông cụ Tần nghiêm trọng như Cố Vân Xuyên đã nói.
Cô không dám chậm trễ thêm nữa. Sau khi quan sát xong, cô lập tức nắm lấy cổ tay của ông cụ và cẩn thận bắt mạch.
Nhìn thấy hành động của cô, Tần Vũ Trì sững sờ.
Nhìn tư thế của người phụ nữ, anh ta không ngờ cô lại là một bác sĩ Trung y. Hơn nữa, đối với tình hình của ông cụ, cô chỉ đang chẩn mạch mà thôi.
Có điều trong khoảng thời gian này, bọn họ đã mời rất nhiều danh y từ Trung y đến Tây y để chữa bệnh cho ông cụ. Vì thế, anh ta cũng được chứng kiến rất nhiều kỹ thuật chữa bệnh khác nhau.
Khi nhìn thấy hành động của Giang Nguyễn Nguyễn, anh ta cũng chỉ ngạc nhiên mà không nói gì.
Giang Nguyễn Nguyễn ngồi bên giường bệnh, một tay nắm lấy tay của ông cụ còn một tay nắm lấy cổ tay của ông cụ. Cô hoàn toàn tập trung theo dõi mạch đập của ông cụ.
Chỉ là càng quan sát mạch đập của ông cụ, cô lại càng cảm thấy sợ hãi.
Ban đầu cô cho rằng triệu chứng mà Cố Vân Xuyên miêu tả đã vô cùng nghiêm trọng nhưng cô không ngờ tình trạng thực tế của ông cụ Tần còn tệ hơn những gì cô được nghe!
Trong quá trình chẩn mạch, cô cũng nhận thấy hơi thở của ông cụ rất yếu. Có thể nói ông cụ chỉ còn một hơi thở cuối cùng!
Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn đặt tay của ông cụ xuống với vẻ mặt nghiêm trọng. Cô đứng dậy đi về phía Tần Vũ Trì và những người khác.
“Bác sĩ Giang, có kết quả rồi sao? Bệnh tình của ông nội tôi thế nào rồi? Cô có phương pháp chữa trị nào không?”
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Trì thấy bác sĩ điều trị cho ông cụ có phản ứng như vậy, trong mắt anh ta có chút hy vọng.
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày, giọng điệu chất vấn: “Tình trạng của ông cụ nghiêm trọng như vậy, tại sao mọi người lại không đưa ông cụ đến bệnh viện? Tại sao ông cụ sắp mất mạng đến nơi rồi mà vẫn còn để người ở nhà?”
Chương 33: Phó Vi Trữ làm chỗ dựa cho họ
Nghe Giang Nguyễn Nguyễn nói thế, hai anh em Tần Vũ Trì và Tần Vũ Phỉ lập tức biến sắc.
"Cô nói bậy bạ gì vậy!" Tần Vũ Phỉ tức giận trừng Giang Nguyễn Nguyễn: “Rốt cục cô có thể trị không? Không trị được cứ việc nói thẳng, đừng đứng đây nguyền rủa ông nội tôi!"
Giang Nguyễn Nguyễn lạnh mặt đối diện với cô ta: “Tôi nói như vậy đã rất khách sáo, vì không kịp thời trị liệu trong thời gian dài, hiện tại các chức năng trong cô thể ông nội cô đã bắt đầu thoái hóa, sức đề kháng cũng suy giảm rất nhanh.
Theo lý thuyết, trong tình trạng này, đáng lẽ bệnh nhân phải kịp thời điều dưỡng cơ thể, nhưng đội chữa bệnh các người mời tới lại không để ý tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, trắng trợn dùng thuốc, đây căn bản không phải chữa bệnh, mà là đang đốt cháy tuổi thọ của ông ấy!"
Y sĩ trưởng cầm đầu trong đội chữa bệnh lập tức không vui, tiến lên đứng bên cạnh họ, rất hiên ngang mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Vị tiểu thư này, cô không hiểu rõ tình tình thì làm phiền đừng nhận xét bậy bạ. Tình trạng trước đó của ông cụ Tần rất nghiêm trọng, nếu không phải chúng tôi kịp thời cho ông ấy dùng thuốc thì ông căn bản không chịu được tới bây giờ! Xin cô đừng chất vấn sự chuyên nghiệp của chúng tôi! Hơn nữa chúng tôi là do Phó tiểu thư mời tới, sao lại hại cụ được?"
Giang Nguyễn Nguyễn nhạy bén nhận ra người chủ mà ông ta nhắc đến - Phó tiểu thư, Phó Vi Trữ?
Không ngờ đội chữa bệnh này là do Phó Vi Trữ mời tới, không biết cô ta tìm được nhóm người này từ chỗ nào mà ai cũng chỉ có cái mã bề ngoài, thế mà rất tự tin huênh hoang.
Nghĩ là có Phó Vi Trữ làm chỗ dựa thì cô sợ sao?
Sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn càng lạnh, trực tiếp đáp trả: “Chuyên nghiệp? Thứ cho tôi nói thẳng, tôi thật sự không nhìn ra tính chuyên nghiệp của các vị ở đâu. Nếu các vị có chút chuyên nghiệp thì đã không trị bệnh nhân thành như vậy!"
Y sĩ kia cứng họng, nghĩ đến dáng vẻ dầu hết đèn tắt bây giờ của ông cụ Tần, ông ta cau mày, không nói ra được câu nào.
Tần Vũ Phỉ thấy y sĩ trưởng đứng ngơ ra thì hơi biến sắc, tiến lên phía trước nói: "Miệng lưỡi của cô ghê gớm lắm, nói vậy chắc cô nắm chắc trị hết cho ông nội của tôi đúng không? Nếu không được thì làm phiền đừng nói nhảm được chứ?
Những năm qua chị Vi Trữ đã giới thiệu không ít bác sĩ tốt để trị cho ông nội tôi, anh Bạc Thâm cũng hao tâm phí sức. Kết quả cố gắng của họ đều là vô ích như cô nói hay sao?"
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy hắn mặt không cảm xúc thì lập tức dời mắt đi, thản nhiên nói: "Tôi nói sự thật thôi, có phải là vô ích không thì tôi nói không tính, sự thật bày ở trước mắt, mọi người đều hiểu rõ trong lòng."
"Cô!" Tần Vũ Phỉ không ngờ miệng lưỡi cô bén nhọn như thế, tức giận muốn cãi tiếp.
Tần Vũ Trì đứng bên cạnh thấy hai người đột nhiên căng thẳng thì cau mày liếc nhìn em gái mình.
Đối diện với ánh mắt anh, Tần Vũ Phỉ khó chịu ngậm miệng lại.
"Bác sĩ Giang, tôi thay em gái xin lỗi cô. Nhưng hiện tại tôi không quan tâm trước đó trị liệu như thế nào, tôi chỉ muốn biết rốt cục cô có nắm chắc không, nếu có thì xin mau chóng trị liệu, được chứ? Dù sao cô cũng nói tình trạng hiện tại của ông nội tôi không thể kéo dài nữa."
Tần Vũ Trì cảnh cáo em mình xong thì thành khẩn nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn.
Tần Vũ Phỉ đứng bên cạnh chanh chua nói: “Đúng vậy, không phải cô rất giỏi sao? Làm phiền mau trị liệu đi, tôi cũng rất hiếu kì cô có mấy phần bản lĩnh."
Giang Nguyễn Nguyễn coi như không nghe cô ta khiêu khích, quay người lại đi đến giường bệnh rồi nói với họ: "Hiện tại tôi muốn bắt đầu trị liệu, làm phiền cởi quần của ông cụ ra giúp tôi."
Chương 34: Ngã vào ngực hắn
Nghe thế, mọi người đều hơi ngạc nhiên. Bọn họ thấy rất nhiều danh y thử trị bệnh cho ông cụ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người muốn cởi áo ông.
Tần Vũ Trì là người phản ứng đầu tiên, cẩn thận hỏi một câu: “Cái này, nhất định phải làm vậy sao?"
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nổi mà nhìn anh ta một cái: “Tôi phải trị liệu cho ông cụ, quần áo rất vướng bận, các người ai đến giúp một tay? Làm phiền nhanh lên."
Trong nhất thời, trong phòng bao gồm đội chữa bệnh trước đó đều quay mặt nhìn nhau.
Đây là liệu pháp gì mà nhất định phải cởi áo người bệnh.
Tần Vũ Trì chần chờ hồi lâu, sau đó cắn răng một cái sải bước đi qua.
Thấy anh mình thỏa hiệp, Tần Vũ Phỉ sốt ruột: “Phương thức trị liệu của cô là gì? Tại sao..."
Vừa nói được nửa câu, cô ta lại nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn mở cái thùng y dược mang theo bên người ra, lấy một cái hộp cổ xưa làm bằng gỗ từ trong đó, bên trong có một thứ nhìn tương tự như cuộn da dê.
Sau khi mở ra, bên trong có đặt mấy trăm cây kim bạc lớn nhỏ khác nhau, chỉnh chỉnh tề tề.
Tần Vũ Phỉ bị thứ trước mắt làm kinh hãi, câu nói kế tiếp cũng bị nghẹn ngược vào trong.
Giang Nguyễn Nguyễn tập trung lấy những cây kim cần dùng ra rồi lấy cồn khử khuẩn, lời nói của Tần Vũ Phỉ chỉ chui từ bên tai này qua tai kia của cô, căn bản không lưu lại trong đầu, chớp mắt đã bị quên hết.
Trước mặt cô, Tần Vũ Trì đang cố hết sức kéo nửa người ông cụ lên tựa vào mình, một tay ổn định thân thể ông, tay còn lại cởi áo ông một cách khó khăn.
Hiện tại ông cụ không có chút ý thức nào cả, lại càng không thể phối hợp. Cứ như vậy, công việc của Tần Vũ Trì càng thêm phí sức.
Lệ Bạc Thâm yên lặng nhìn một loạt động tác của Giang Nguyễn Nguyễn bên giường bệnh, sắc mặt dần dần thâm trầm.
Thấy Tần Vũ Trì chật vật như vậy, hắn để Tiểu Tinh Tinh xuống đất, căn dặn một câu: “Ba đi giúp chú Vũ Trì, con phải ngoan, không được chạy loạn."
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn chằm chằm ba mình đi qua đám người rồi đứng lại bên giường bệnh, không nói một lời bắt đầu giúp chú Vũ Trì cởi áo cho cụ Tần.
"Cảm ơn anh Thâm." Tần Vũ Trì cảm kích nhìn hắn.
Lệ Bạc Thâm trầm mặc gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng phát giác Lệ Bạc Thâm xuất hiện bên giường bệnh, đôi mắt cô dao động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tập trung vào kim châm trong tay.
Rất nhanh, quần áo của ông cụ đều được cởi bỏ, thân thể chỉ có da bọc xương lộ ra trước mắt mọi người.
Giang Nguyễn Nguyễn sớm đã đoán được, cô trầm giọng dặn hai người: “Đỡ lấy, tôi bắt đầu châm."
Tần Vũ Trì nghiêm túc khẽ gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn Lệ Bạc Thâm, thấy hắn không có phản ứng cũng không lên tiếng, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu châm cứu cho ông cụ.
Châm thứ nhất đâm xuống, trong phòng lập tức vang lên một tiếng khiển trách: “Cô đang làm gì? Huyệt vị này có thể châm bậy được sao?"
Người nói chính là Tần Vũ Phỉ, cô ta xuất thân thế gia y học, mặc dù không am hiểu châm cứu, nhưng cũng nhìn ra châm này của Giang Nguyễn Nguyễn nguy hiểm đến mức nào.
Người thường còn có khả năng mất mạng, huống chi là ông cụ lúc này đã suy nhược.
Tần Vũ Phỉ nghiêm mặt, đáy mắt hiện ra tia bối rối và tức giận: “Cô không biết thì đừng châm bậy! Giờ cô đang làm gì? Muốn hại chết ông nội tôi sao!"
Nói xong, cô ta hung tợn đẩy Giang Nguyễn Nguyễn một cái.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng nghe thấy lời chất vấn của cô ta, nhưng cô đang suy tư vị trí châm thứ hai nên không quan tấm đến.
Nhưng không ngờ Tần Vũ Phỉ lại đột nhiên xông đến, Giang Nguyễn Nguyễn không kịp phản ứng, bị cô ta đẩy một cái, cả người mất trọng tâm ngã qua bên cạnh, cuối cùng đâm thẳng vào ngực Lệ Bạc Thâm.
Chương 35 Xin lỗi cô ấy
Trước khi Giang Nguyễn Nguyễn kịp phản ứng thì cô đã bị người nào đó đỡ eo, nhờ vậy mà cơ thể mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Khi cô ngước mắt lên lập tức chạm phải một đôi mắt sâu hút đen thẳm.
Hai bên cứ nhìn nhau như thế làm thân thể Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cứng đờ lại, sau đó cô nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác rồi ngồi xuống giường.
Lệ Bạc Thâm cũng chỉ vô thức đỡ lấy cô, thế nhưng khi nhìn thấy cô tránh hắn như tránh thú dữ thì ánh mắt hắn lại trầm xuống, bàn tay to đang đặt trên eo cô cũng rụt về.
"Cô còn dám khẳng định mình đã nghiên cứu rất nhiều bệnh nan y, đây là thành quả nghiên cứu của cô sao? Tôi thấy mấy tấm chứng nhận của cô rõ là thứ bỏ tiền ra mua!"
Tần Vũ Phỉ hoàn toàn không để ý đến sự khác thường giữa hai người bọn họ, lúc này cô ta vẫn còn tức giận quay sang nói với Tần Vũ Trì: "Anh, em thấy rõ ràng cô ta là kẻ lừa đảo! Anh mau đuổi cô ta đi đi!"
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức hoàn hồn về, không chút khách sáo mà đáp trả cô ta: "Chẳng trách sao ông cụ Tần lại ra nông nỗi này, hóa ra là luôn có người cố ý ngăn cản việc trị liệu cho ông cụ. Nếu Tần tiểu thư đã kiên trì với quyết định này thì cứ làm vậy đi, cứ coi như là hôm nay tôi chưa từng tới đây vậy."
Nói xong, cô dứt khoát đứng dậy bỏ từng cây ngân châm vào túi đựng
Vừa rồi thái độ của cô còn rất kiên trì với việc xem bệnh cho ông cụ, không ai ngờ được bây giờ cô lại đi dứt khoát từ bỏ như vậy.
Tần Vũ Trì sững sờ vài giây rồi mới tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Bác sĩ Giang, thật sự rất xin lỗi cô, không giấu gì cô nhà chúng tôi là gia tộc y học cho nên chúng tôi cũng biết một ít về phương pháp châm cứu. Sở dĩ em gái tôi tức giận như vậy có lẽ là vì em ấy thấy huyệt đạo nơi cô châm vào có hơi nguy hiểm, em ấy nói vậy cũng vì lo lắng cho ông nội mà thôi. Mong cô đừng trách em ấy."
Giang Nguyễn Nguyễn tiếp tục thu dọn đồ đạc không thèm ngẩng đầu lên: "Tôi không muốn tiếp tục ở đây để người ngu dốt khinh bỉ mình. Hôm nay tôi đến đây mang theo thành ý chữa bệnh cho ông cụ, nếu như Tần tiểu thư đã không tin tưởng tôi thì thôi đi!"
Lời vừa rơi xuống, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp cất hộp thuốc đi, xoay người đi về phía cửa.
Tần Vũ Trì lo lắng, nhẹ nhàng đặt ông cụ nằm xuống nghỉ ngơi rồi đứng dậy đuổi theo: "Bác sĩ Giang, có gì chúng ta có thể từ từ nói, quả thật em gái tôi nói chuyện quá đáng thật, tôi sẽ bắt em ấy đích thân xin lỗi cô, xin cô hãy tiếp tục chữa trị cho ông nội tôi."
"Không cần, tôi không đỡ nổi lời xin lỗi của Tần tiểu thư." Giọng điệu của Giang Nguyễn Nguyễn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
Lệ Bạc Thâm đứng bên cạnh giường bệnh, lông mày nhíu lại, nặng nề nhìn bóng lưng của Giang Nguyễn Nguyễn.
Hắn có thể cảm nhận được người phụ nữ đó đang thực sự tức giận.
Ở bên cạnh, Tiểu Tinh Tinh cũng nhìn ra dì xinh đẹp đang không vui, ánh mắt cô bé toát ra vài phần lo lắng.
Cô bé còn chưa kịp chào hỏi dì xinh đẹp nữa, ai ngờ dì xinh đẹp lại bị chọc tức bỏ đi rồi...
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh Tinh tự nhiên cảm thấy tức giận, đôi chân nhỏ nhắn lê bước tới trước mặt Tần Vũ Phỉ, cô bé cầm cuốn sổ của mình hầm hừ viết vài chữ trên lên đó, kế tiếp lại giơ tới trước mặt Tần Vũ Phỉ.
Mọi người cũng chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của cô bé, ánh mắt bị những dòng chữ trên cuốn sổ của cô bé thu hút.
"Xin lỗi!"
Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt to tròn nhìn Tần Vũ Phỉ
Thấy thế, mặt Tần Vũ Phỉ nhất thời sượng trân, ánh mắt đảo quanh vờ như không nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, sau đó quay đầu nhìn về phía anh trai mình nói: "Anh, không được, chúng ta có thể tìm bác sĩ khác mà, em thật sự không thể tin tưởng được người này."
Thấy cô ta vẫn còn cứng miệng, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn càng lạnh hơn, bỉu môi mỉa mai Tần Vũ Phỉ: "Vậy thì tôi chúc Tần tiểu thư có thể tìm được bác sĩ vừa lòng đẹp ý, trước khi ông cụ Tần tắt thở."
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
Vừa bước được một bước, đã có người nắm lấy cổ tay cô.
Lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại, cô quay đầu lại với vẻ không hài lòng.
Kết quả là, khuôn mặt tuấn tú vô cảm của Lệ Bạc Thâm hiện ra trước mắt cô.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn tràn đầy ngạc nhiên.
Hắn đây là…Có ý gì?