-
Chương 189: Cảm giác thế nào
Giang Nguyễn Nguyễn hơi chần chờ.
Cô không muốn có dính líu gì với Lệ Bạc Thâm cả, nhưng không thể không thừa nhận đây là cách giải quyết tốt nhất.
Một lát sau, Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu đáp ứng: “Vậy làm phiền anh."
Lệ Bạc Thâm gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn lại bảo hai đứa nhỏ xuống giường, cô tự ngồi dậy rồi bước xuống.
Không ngờ vừa đứng lên thì trời đất đã quay cuồng, cũng may cô còn ở bên giường nên chỉ lảo đảo hai cái rồi có thể đỡ giường miễn cưỡng đứng vững.
"Tôi đỡ cô đi xuống." thím Lý vội vàng tiến lên muốn đỡ cô.
Trước mắt Giang Nguyễn Nguyễn là một màu tối đen, qua một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cô suy yếu gật gật đầu.
thím Lý tới đỡ cô đi hai bước, ba đứa nhỏ theo sát phía sau.
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không có sức lực gì, sức nặng đều đè lên người thím Lý làm bà đi tới cũng hơi quá sức.
Thấy thế, ba đứa nhỏ vươn tay muốn hỗ trợ.
Họ vừa vươn tay đã bị một bóng dáng cao lớn chặn lại.
Lệ Bạc Thâm cau mày đứng trước mặt thím Lý, không cho phép cãi lại mà mở miệng: “Để tôi, bà xem bọn nhỏ là được."
Nói xong, không đợi Giang Nguyễn Nguyễn phản ứng thì hắn đã chặn ngang bế cô lên.
Giang Nguyễn Nguyễn bị sốt nên phản ứng hơi chậm, qua vài giây mới phản ứng lại, cô từ chối hai cái, nhưng sức giãy dụa nhỏ đến đáng thương, người đàn ông vẫn ôm rất vững vàng.
Sau một lúc lâu, Giang Nguyễn Nguyễn vô lực dừng giãy dụa rồi nhíu mày kháng nghị: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi."
Lệ Bạc Thâm làm như không nghe thấy mà quay đầu dặn dò thím Lý: “Buổi tối bọn nhỏ còn chưa ăn cái gì, làm phiền bà cho tụi nhỏ ăn một bữa cơm, nếu chúng tôi trở về trễ thì cho tụi nó ngủ sớm đi."
thím Lý vội vàng đáp ứng.
Ba đứa nhỏ không vui lắm, nhắm mắt theo đuôi theo sát bọn họ đi thẳng tới bên cạnh xe, còn muốn leo lên xe.
Lệ Bạc Thâm đưa Giang Nguyễn Nguyễn vào xe rồi xoay người xách một tay một đứa nhỏ đi ra.
Bọn nhỏ xụ mặt, nhìn người phụ nữ trong xe lom lom.
"Tụi con đi theo chỉ làm cô ấy lo lắng, không dễ khôi phục, còn không bằng nghe lời ở nhà, ngoan ngoãn ăn cơm, nghỉ ngơi sớm hơn." Lệ Bạc Thâm cố nén tính khí mà trấn an.
Nghe vậy, bọn nhỏ không quá tin tưởng mà nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Ừ, các con nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ mẹ trở về."
Lúc này bọn nhỏ mới không tình nguyện mà gật gật đầu.
Lệ Bạc Thâm lên xe rồi ngồi xuống bên người Giang Nguyễn Nguyễn và đóng cửa xe, tránh khói tầm mắt bọn nhỏ rồi bảo tài xế mau chóng đến bệnh viện.
Ở cửa biệt thự, bọn nhỏ nhìn chằm chằm chiếc xe đi xa, sau đó mới lưu luyến mà bị thím Lý dẫn về.
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn nhìn vào kính chiếu hậu, thấy bọn nhỏ đã vào cửa thì mới yên lòng.
Trong xe rất ấm áp, Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, nghĩ đến bên cạnh còn có Lệ Bạc Thâm thì cô chỉ có thể cố ép mình đừng ngủ gật.
Nhưng dù sao cô cũng đang bị sốt, cô lại nhéo lòng bàn tay mình, nhưng mí mắt vẫn rất nặng nề, bất tri bất giác đã ngủ mất.
"Cảm giác thế nào?" Trên đường hơi kẹt xe, Lệ Bạc Thâm trầm giọng hỏi quan tâm một câu.
Sau một lúc lâu hắn vẫn không nghe thấy câu trả lời.
Quay đầu nhìn lại thì thấy cô đang nghiêng đầu ngủ say.
Thấy thế, trong lòng Lệ Bạc Thâm xẹt qua một chút phức tạp, trầm mặc thu tầm mắt lại rồi nói với tài xế: “Chạy chậm một chút."
Chỉ chốc lát sau, trên vai hắn đột nhiên cảm thấy nơi nặng nề.
Lệ Bạc Thâm quay đầu thì nhìn thấy gương mặt ngủ say của cô, ánh mắt hắn dần dần mềm mại lại.
Cô không muốn có dính líu gì với Lệ Bạc Thâm cả, nhưng không thể không thừa nhận đây là cách giải quyết tốt nhất.
Một lát sau, Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu đáp ứng: “Vậy làm phiền anh."
Lệ Bạc Thâm gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn lại bảo hai đứa nhỏ xuống giường, cô tự ngồi dậy rồi bước xuống.
Không ngờ vừa đứng lên thì trời đất đã quay cuồng, cũng may cô còn ở bên giường nên chỉ lảo đảo hai cái rồi có thể đỡ giường miễn cưỡng đứng vững.
"Tôi đỡ cô đi xuống." thím Lý vội vàng tiến lên muốn đỡ cô.
Trước mắt Giang Nguyễn Nguyễn là một màu tối đen, qua một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cô suy yếu gật gật đầu.
thím Lý tới đỡ cô đi hai bước, ba đứa nhỏ theo sát phía sau.
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không có sức lực gì, sức nặng đều đè lên người thím Lý làm bà đi tới cũng hơi quá sức.
Thấy thế, ba đứa nhỏ vươn tay muốn hỗ trợ.
Họ vừa vươn tay đã bị một bóng dáng cao lớn chặn lại.
Lệ Bạc Thâm cau mày đứng trước mặt thím Lý, không cho phép cãi lại mà mở miệng: “Để tôi, bà xem bọn nhỏ là được."
Nói xong, không đợi Giang Nguyễn Nguyễn phản ứng thì hắn đã chặn ngang bế cô lên.
Giang Nguyễn Nguyễn bị sốt nên phản ứng hơi chậm, qua vài giây mới phản ứng lại, cô từ chối hai cái, nhưng sức giãy dụa nhỏ đến đáng thương, người đàn ông vẫn ôm rất vững vàng.
Sau một lúc lâu, Giang Nguyễn Nguyễn vô lực dừng giãy dụa rồi nhíu mày kháng nghị: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi."
Lệ Bạc Thâm làm như không nghe thấy mà quay đầu dặn dò thím Lý: “Buổi tối bọn nhỏ còn chưa ăn cái gì, làm phiền bà cho tụi nhỏ ăn một bữa cơm, nếu chúng tôi trở về trễ thì cho tụi nó ngủ sớm đi."
thím Lý vội vàng đáp ứng.
Ba đứa nhỏ không vui lắm, nhắm mắt theo đuôi theo sát bọn họ đi thẳng tới bên cạnh xe, còn muốn leo lên xe.
Lệ Bạc Thâm đưa Giang Nguyễn Nguyễn vào xe rồi xoay người xách một tay một đứa nhỏ đi ra.
Bọn nhỏ xụ mặt, nhìn người phụ nữ trong xe lom lom.
"Tụi con đi theo chỉ làm cô ấy lo lắng, không dễ khôi phục, còn không bằng nghe lời ở nhà, ngoan ngoãn ăn cơm, nghỉ ngơi sớm hơn." Lệ Bạc Thâm cố nén tính khí mà trấn an.
Nghe vậy, bọn nhỏ không quá tin tưởng mà nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Ừ, các con nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ mẹ trở về."
Lúc này bọn nhỏ mới không tình nguyện mà gật gật đầu.
Lệ Bạc Thâm lên xe rồi ngồi xuống bên người Giang Nguyễn Nguyễn và đóng cửa xe, tránh khói tầm mắt bọn nhỏ rồi bảo tài xế mau chóng đến bệnh viện.
Ở cửa biệt thự, bọn nhỏ nhìn chằm chằm chiếc xe đi xa, sau đó mới lưu luyến mà bị thím Lý dẫn về.
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn nhìn vào kính chiếu hậu, thấy bọn nhỏ đã vào cửa thì mới yên lòng.
Trong xe rất ấm áp, Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, nghĩ đến bên cạnh còn có Lệ Bạc Thâm thì cô chỉ có thể cố ép mình đừng ngủ gật.
Nhưng dù sao cô cũng đang bị sốt, cô lại nhéo lòng bàn tay mình, nhưng mí mắt vẫn rất nặng nề, bất tri bất giác đã ngủ mất.
"Cảm giác thế nào?" Trên đường hơi kẹt xe, Lệ Bạc Thâm trầm giọng hỏi quan tâm một câu.
Sau một lúc lâu hắn vẫn không nghe thấy câu trả lời.
Quay đầu nhìn lại thì thấy cô đang nghiêng đầu ngủ say.
Thấy thế, trong lòng Lệ Bạc Thâm xẹt qua một chút phức tạp, trầm mặc thu tầm mắt lại rồi nói với tài xế: “Chạy chậm một chút."
Chỉ chốc lát sau, trên vai hắn đột nhiên cảm thấy nơi nặng nề.
Lệ Bạc Thâm quay đầu thì nhìn thấy gương mặt ngủ say của cô, ánh mắt hắn dần dần mềm mại lại.