Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 851-860
Chương 851: Tiêu chuẩn làm bạn gái
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Trần Á Nam đang đi sau lưng, sau đó cười nói: “Thế thì tốt. Đây chỉ là quảng cáo đầu tay của Á Nam. Chỉ cần tên tuổi của cậu ấy được nổi tiếng, sau này các nhà quảng cáo sẽ tự khắc kéo đến chỉ đích danh cậu ấy nhận quảng cáo.”
Trần Á Nam nghe Kỷ Hi Nguyệt gọi cậu là Á Nam thì vui vẻ không thôi, đôi mắt của cậu không tài nào dời khỏi cô.
Cậu càng nhìn càng thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp, có khí chất, thân thiện và ấm áp, hơn nữa còn tốt bụng và chính nghĩa, thực sự không hề có khuyết điểm, là tiêu chuẩn bạn gái trong lòng cậu ấy.
Chỉ là cô nói cô đã có bạn trai, còn đẹp trai hơn cậu. Cậu thật sự không tin. Trong lòng chỉ ước gì hai người họ có thể chia tay, sau đó cậu sẽ cố gắng để kiếm tiền, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ theo đuổi cô.
Kỷ Hi Nguyệt mà biết tên thanh niên Trần Á Nam có suy nghĩ như vậy, dám chắc cô sẽ tức đến thổ huyết.
“Cám ơn học tỷ đã cho tôi cơ hội lần này!” Trần Á Nam liền nói.
“Vậy thì cậu cũng cần phải nắm bắt cơ hội mới được. Phải rồi, tôi có kêu Cố thiếu sắp xếp cho cậu một vệ sĩ, người đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt đặc biệt quan tâm vấn đề này, vì Trần Á Nam vẫn phải đi học, nên cô sợ cậu lại xảy ra chuyện.
“À à, A Đào ấy hả? Anh ấy đang trong phòng nghĩ. Trong công ty tôi không muốn anh ấy đi theo. Kỷ tiểu thư, chị sợ tôi về trường sẽ xảy ra chuyện sao?”
Trong lòng Trần Á Nam vô cùng ấm áp.
“Ừm, mặc dù mấy tên bắt nạt cậu đã bị vào tù dạy dỗ cho một trận, nhưng chúng ta cũng phải cảnh giác. Cậu là cây hái ra tiền của tôi, không thể xảy ra chuyện được. Lúc nào ra ngoài cậu cũng phải mang theo A Đào đấy, biết không?”
“Vâng, tôi biết rồi. Nhưng tôi đã chuyển vào công ty sống, thỉnh thoảng quay về trường một chuyến là được rồi, như vậy A Đào sẽ nhàn nhã hơn.” Trần Á Nam cảm thấy hơi lãng phí nhân lực.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không sao, tôi để A Đào cho cậu, không những làm vệ sĩ mà cũng có thể làm trợ lý cho cậu nữa. Cậu cứ dạy anh ấy làm việc, sau này anh ấy sẽ đi theo cậu. Nếu anh ấy thích, cậu có thể để anh ấy đóng vai phụ luôn cũng được. Thanh niên mà, chắc chắn sẽ cố gắng, cứ cho họ chút cơ hội đi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn học tỷ.” Trần Á Nam sau một hồi sửng sốt thì cũng đã hiểu ra.
Mộ Dung Phong cười nói: “Á Nam, đợi tới lúc cậu trở thành ngôi sao rồi một mình A Đào cũng không đủ đâu. Mỗi lần ra đường ít nhất cũng phải vài người đi cùng.”
Trần Á Nam lại lắc đầu: “Quản lý Mộ Dung, chuyện đó, chuyện đó vẫn còn sớm lắm.”
“Không sớm đâu, tôi có thể thấy trước được cậu sẽ nổi tiếng trong tương lai không xa.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, sau đó ba người cùng bước vào văn phòng.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam cùng ngồi lên sô pha, còn Mộ Dung Phong thì đến mở màn hình chiếu trên tường.
Ngay sau đó, đoạn phim quảng cáo của Trần Á Nam được phát ra.
Trong quảng cáo, dưới bầu trời xanh mây trắng, trong ngôi biệt thự nhà Tây, một mỹ nam đang đắm mình trong hồ bơi xanh biếc. Dáng người tuy có chút gầy gò, nhưng nhìn rất bắt mắt.
Trần Á Nam có chút đỏ mặt, len len đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ, liệu cô nhìn thấy vóc dáng của cậu như vậy có thích không.
Nghĩ đến chuyện cô gái này đã thấy phần mông của cậu, khuôn mặt đẹp trai lại nóng bừng lên.
Mỹ nam ra khỏi hồ bơi và đi thẳng đến vòi hoa sen bên cạnh, bắt đầu lấy dầu gội gội đầu. Mái tóc mềm mại, bọt mịn tinh tế, đôi mắt nhắm nghiền, kết hợp với góc độ ngẩng đầu trông vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi sấy tóc khô, cậu sảng khoái lắc đầu, để cho từng lớp tóc thoải mái bay lượn, sau đó còn nhìn vào ống kính nở một nụ cười tỏa nắng với lực sát thương cực cao.
Kế tiếp là phần quảng cáo sản phẩm, và kết thúc.
“Tuyệt vời!”Kỷ Hi Nguyệt lập tức vỗ tay, xoay đầu nhìn Trần Á Nam cười nói, “Rất tốt, lần đầu tiên mà đã đạt hiệu quả như vậy, cậu đúng là một mầm non ưu tú!”
Trần Á Nam xấu hổ đáp: “Đều là do quản lý Mộ Dung sắp xếp, tôi cứ thế mà làm theo thôi.”
Chương 852: Cậu là tiểu thịt tươi mà
Mộ Dung Phong rất tâm đắc: “Đó cũng là vì cậu có tiềm năng, có năng lực tiếp thu, cộng với nụ cười tỏa nắng, sức trẻ dồi dào đấy chứ.”
“Chất lượng như vậy có thể giao hàng được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói.
Mộ Dung Phong đáp: “Vậy để tôi báo với Cố tổng một tiếng.” Nói rồi anh ấy ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam.
Trần Á Nam nhìn gương mềm mại và mịn màng của Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt lấp lánh: “Học tỷ, thật sự rất cảm ơn chị.”
“Sao lại khách sáo nữa rồi? Tôi đã nói là sau này cậu sẽ trả lại mà.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, sau đó vỗ vai cậu ấy, “Cậu vẫn còn hơi yếu, ráng rèn luyện thân thể mỗi ngày biết không?”
Trần Á Nam lại đỏ bừng mặt: “Vậy, vậy quảng cáo đó trông tôi hơi gầy đúng không? Quản lý Mộ Dung nói nhất định phải quay như vậy, mà tôi, quả thực tôi cũng thấy hơi gầy thật.”
“Nhìn cũng tạm ổn, tiểu thịt tươi mà. Nhưng sau này nếu cậu muốn phát triển thêm nhiều con đường, thì nhất định phải có một cơ thể khỏe mạnh.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Lát nữa tôi sẽ kêu thiết kế một phòng tập thể dục ở đây, để các cậu rãnh lúc nào thì vào tập lúc đó. Quay phim rất vất vả, nên cậu phải có sức khỏe tốt mới được.”
Trần Á Nam cứ nhìn cô chăm chú, vị sếp như này có phải quá tốt rồi không?
“Sao thế? Cảm động quá à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Vậy cậu phải cố gắng hết sức để báo đáp tôi đấy nhé. Được rồi, cậu về học tiếp đi, tôi qua thăm Lưu Uy đây.”
Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, Trần Á Nam đột nhiên kéo cô lại: “Học tỷ, tôi, tôi có thể mời chị ăn trưa được không? Lần trước để chị mời khách, nên tôi vẫn muốn mời chị bữa cơm.”
“Thế à, nhưng hiện tại tôi chưa biết có rãnh không nữa. Lát nữa trả lời cậu sau nhé?” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nói, nụ cười của cô mang theo cảm giác như một vị trưởng bối đang nhìn tiểu bối.
“Được. Chị nhất định phải cho tôi cơ hội mời chị bữa cơm đấy, nếu không tôi không biết làm thế nào để cảm ơn chị nữa.” Trần Á Nam lật đật nói.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì rời đi.
Trần Á Nam nhìn cô đi về phía đối diện, tầm mắt không cách dời khỏi bóng lưng cô, đột nhiên sau lưng có người vỗ cậu một cái.
Trần Á Nam xoay đầu nhìn, là A Đào.
“Sao đấy? Thích cô chủ của các cậu rồi à?” A Đào vẫn còn chút cảm giác lưu manh.
Trần Á Nam nghe xong, lập tức mặt đỏ tai hồng nói: “Anh, anh đừng nói bậy bạ. Tôi, tôi chỉ là cảm kích vì chị ấy đã cho tôi cơ hội lần này thôi. Nếu không có chị ấy, cuộc sống của tôi có lẽ đã sụp đổ rồi.”
A Đào nhìn theo bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt, cũng cảm giác có chút không đúng, sau đó nói: “A Nam, không phải Kỷ tiểu thư đã cứu cậu đấy chứ?”
“Sao anh biết?” Trần Á Nam kinh ngạc.
A Đào lại nhìn sang bên đó, càng nhìn càng thấy bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt và Vương Nguyệt giống nhau, cả khí chất cũng rất giống, chỉ là mặt mũi của hai người không có điểm nào ăn nhập.
A Đào lại nghĩ đến cách trang điểm khoa trương của Vương Nguyệt, nếu đầu tóc ngắn đó biến thành mái tóc dài, tháo cặp kính gọng gỗ to bản ra, có lẽ cũng không đến nỗi xấu xí như vậy.
Hơn nữa Vương Nguyệt cũng từng cứu người, cho nên A Đào cảm giác hai người này là một, chỉ là không dám mạnh miệng khẳng định thôi.
“Bởi vì tôi cũng từng được Kỷ tiểu thư cho cơ hội. Tôi và A Minh, A Hổ thực chất là ba tên lưu manh. Chính Kỷ tiểu thư đã cho chúng tôi cơ hội để làm lại cuộc đời. Kỷ tiểu thư thực sự rất tốt tính, lại còn xinh đẹp như vậy nữa, là đàn ông ai mà chẳng thích.” A Đào nói.
“Anh đừng nằm mơ nữa, Kỷ tiểu thư đã có bạn trai rồi.” Trần Á Nam buồn bực đáp.
“Thật à? Không biết người đàn ông nào may mắn thế nhỉ.” A Đào cũng rất ngưỡng mộ.
“Đi thôi, nếu anh không có việc gì làm thì có thể theo tôi học diễn xuất, Kỷ tiểu thư có nói vậy.” Trần Á Nam cười nói.
A Đào kinh ngạc: “Thật sao?”
Chương 853: Tẩu hỏa nhập ma rồi sao
Trần Á Nam đắc ý gật đầu: “Cho nên anh cũng có cơ hội trở thành ngôi sao đấy.”
“Thôi đi, với cái dáng vẻ này của tôi á? Tôi chỉ hy vọng cậu mau mau nổi tiếng, để một vệ sĩ như tôi cũng được thơm ké. Đến lúc đó nội việc tôi bán ảnh có chữ ký của cậu thôi cũng đủ kiếm được bộn tiền rồi, haha.” A Đào giảo hoạt nói.
Khóe miệng Trần Á Nam khẽ giật giật: “Đi thôi, còn chưa bắt đầu mà đã muốn phát tài rồi.” Nói xong cậu bỏ đi.
“Nói thật mà. Tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ làm được. Tôi tin vào ánh mắt của Kỷ tiểu thư.” A Đào đuổi theo nói với cậu, nhưng trong lòng vẫn đang lấn cấn vấn đề Kỷ Hi Nguyệt rốt cuộc có phải là Vương Nguyệt hay không.
Kỷ Hi Nguyệt đã đến phòng sáng tác của Lưu Uy. Bên trong rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ máy tính lộp bộp. Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, hay là không vào nữa, mất công lại làm phiền cậu ấy sáng tác, lỡ như đang đến đoạn tuôn trào cảm hứng thì sao.
Nghĩ vậy nên cô đành quay lại văn phòng của Cố Cửu. Bên trong có một gian phòng nhỏ chuẩn bị riêng cho cô, nhưng vì cô không hay đến, nên Cố Cửu đã dùng làm phòng nghĩ, song vẫn đầy đủ bàn làm việc.
Cố Cửu thấy cô vào đó mở máy tính lên thì biết cô chuẩn bị làm việc, nên không quấy rầy cô nữa.
Kỷ Hi Nguyệt liên lạc với bên cảnh sát trước, sau đó trò chuyện với Liễu Đông về đài truyền hình một lúc, kế đến là lướt sơ qua trang web đã đăng tải mấy bản tin của cô.
Phát hiện bình luận của người dân khá cực đoan, khiến cô chỉ biết lắc đầu.
Nhưng may là tiếng nói của chính nghĩa cũng rất nhiều, vì xét cho cùng, trấn áp được bọn buôn lậu m.a tú.y đều là chuyện mà mọi người đều muốn nhìn thấy.
Chỉ là mọi người đều tung hô Vương Nguyệt như một vị anh hùng, làm cô thực sự có chút sầu não.
Tạo hình của Vương Nguyệt vốn để che đậy đi thân phận của Kỷ Hi Nguyệt, vì cô nghĩ đơn giản là khiêm tốn để làm việc, chứ đâu ngờ bây giờ danh tiếng của Vương Nguyệt lại sắp vượt xa Kỷ Hi Nguyệt như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt chung quy chỉ là Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chuyện mọi người biết cũng là nhất thời, nhưng ngược lại tên tuổi của Vương Nguyệt thỉnh thoảng lại xuất hiện trên các trang báo, mà toàn là những tin tức liên quan đến tội phạm.
Cô đứng lên bước tới trước cửa sổ, thầm nghĩ, liệu trưởng phòng Kim đã nói cho lão đại của bọn buôn lậu m.a tú.y biết Vương Nguyệt cô là Kỷ Hi Nguyệt chưa nhỉ? Có vẻ cho đến bây giờ, bọn buôn lậu m.a tú.y vẫn chưa biết cô là Kỷ Hi Nguyệt.
Cũng có thể là trưởng phòng Kim không muốn lộ tẩy, nên không nói cho bọn buôn lậu m.a tú.y biết. Vì suy cho cùng, nếu ông ta nói ra, mọi người sẽ biết ông ta là người đã tiết lộ bí mật.
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt cứ miên man suy nghĩ, nghĩ đến vợ cũ của trưởng phòng Kim, rồi Kiều Mộc Kiều Thanh, sau đó là mấy tên buôn lậu m.a tú.y vừa mới tóm được. Nói thẳng ra, bây giờ cô gần như đã đắc tội với toàn bộ thành viên của tổ chức buôn lậu m.a tú.y này, nên chung quy cô vẫn phải chú ý an toàn hơn.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt vô thức nhớ đến bài Thái Cực Quyền sáng nay.
Trong lòng cô không khỏi hào hứng, lập tức đứng thẳng người, nhắm nghiền hai mắt, đứng trước cửa sổ lớn của văn phòng bắt đầu đánh Thái Cực Quyền.
Mà cửa văn phòng của cô lại thông với bên ngoài của Cố Cửu, nên lúc Cố Cửu đứng dậy pha cà phê, tình cờ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đứng trước cửa sổ đánh Thái Cực Quyền.
Khóe miệng Cố Cửu khẽ run rẩy. Đột nhiên phát hiện cô nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ này khiến anh ấy tưởng đâu cô tập luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Sao đi theo Triệu Húc Hàn lại trở thành cao thủ võ lâm thần thần bí bí thế nhỉ?
Cố Cửu càng nhìn càng kinh ngạc. Anh ấy phát hiện một cô gái vốn dĩ xinh đẹp hoạt bát như Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã hoàn toàn thay đổi, nhất là hơi thở trên người cô.
Nhưng càng nhìn càng cảm thấy cô như đang dung hòa vào môi trường xung quanh. Trước mắt anh ấy, cô không còn là một cô gái xinh đẹp nữa, mà là một bức tranh đang hòa quyện vào không gian.
Cố Cửu không thể biểu đạt được cảm giác này, chỉ cảm thấy quá sức thần kỳ, giống như Kỷ Hi Nguyệt không còn là người nữa, mà bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất vào không khí.
Cố Cửu không dám đến quấy rầy. Anh ấy cảm giác Kỷ Hi Nguyệt như sắp trở thành thần tiên. Trong lòng anh ấy thực sự có chút sợ hãi, luyện khí công mà có thể thành ra như vậy nữa sao?
Chương 854: Cảnh tượng khó tin
Cố Cửu đã từng nhìn thấy Triệu Húc Hàn đánh Thái Cực Quyền, tuy rằng cũng hệt như nước chảy mây trôi, nhưng chung quy vẫn giống người, vẫn nhìn rõ ràng được từng động tác và có thể cảm nhận được, nhưng với Kỷ Hi Nguyệt thì lại cho anh ấy cái cảm giác thoát ẩn thoắt hiện.
Cố Cửu sợ đến tái mặt, cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có điểm bất thường. Anh ấy lập tức chạy ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nghe anh ấy kể xong, sửng sốt nói: “Anh cảm thấy như vậy thật à?”
“Tôi lừa cậu làm gì, hình như có lúc cô ấy còn biến mất theo không khí luôn đấy. Dọa tôi hết cả hồn. Hàn thiếu, cô ấy thật sự đang tu luyện khí công sao?” Cố Cửu không biết chuyện đó, cho nên cứ cảm thấy mông lung như một trò đùa, dễ hù chết người khác.
“Đúng vậy, điều này cho thấy tài năng thiên bẩm của Kỷ Hi Nguyệt là cực kỳ cao, ngay cả tôi cũng còn kém rất xa!” Triệu Húc Hàn nói, “Xem ra sau này chúng ta không cần bận tâm về sự an nguy của cô ấy nữa rồi.”
“Thật vậy ư? Sao tôi cứ cảm thấy khó tin thế nhỉ!” Trong lòng Cố Cửu cứ thấp thỏm bất an.
“Bây giờ anh thử ném thứ gì đó qua xem cô ấy phản ứng thế nào.” Triệu Húc Hàn chợt nảy ra ý tưởng, “Nhớ quay lại video cho tôi xem nữa.”
Cố Cửu nghệt ra mấy giây, sau đó nói: “Được, cậu đợi tôi chút.” Nói rồi anh ấy cúp máy, mở video và đi đến phòng làm việc của Kỷ Hi Nguyệt.
Anh ấy còn cầm theo một cây bút, sau đó ném vào Kỷ Hi Nguyệt đang nhắm mắt đánh quyền với dáng vẻ rất kỳ dị.
Kết quả là một màn thần kỳ đã xảy ra. Cây bút đó không hề trúng vào người Kỷ Hi Nguyệt, mà nó đi dọc theo hình vòng cung của đường quyền trên hai tay cô, lửng lơ trên không, như thể có thứ gì đó đang cầm cây bút.
Cố Cửu thực sự chấn kinh, chạy đến dùng tay vỗ nhẹ vào cây bút đang bay lượn theo cánh tay cô, đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt mở mắt ra, hất cánh tay một cái, cây bút lao thẳng về phía Cố Cửu.
“Wow!” Cố Cửu lập tức thét lên một tiếng, sau đó chiếc điện thoại rớt xuống đất, cả người anh ấy cũng lùi lại phía sau hai bước, đụng trúng vào khung cửa.
Kỷ Hi Nguyệt lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đầy sự sắc bén, khiến Cố Cửu hết sức hãi hùng, cảm giác như cô đã trở thành một con người khác.
Là loại cao thủ chân chính có thể dùng ánh mắt giết chết người khác. Ánh mắt đó giống như bản chất, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy đau đớn.
“Tiểu Nguyệt, cô dọa chết tôi rồi.” Cố Cửu vung vẫy cánh tay.
Mặc dù cây bút trúng chiếc điện thoại, nhưng phản lực quá mạnh nên vẫn khiến cánh tay của anh ấy tê dại, hơn nữa luồng sức mạnh này còn khiến anh ấy phải lùi lại hai bước.
Kỷ Hi Nguyệt liền thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy tới: “Anh không sao chứ? Khi không anh ném bút vào tôi làm gì?”
“Cô quá dọa người rồi! Tôi phải kìm nén cơn đả kích trước đã.” Cố Cửu cuống quýt chạy ra sô pha ngồi xuống, uống hai ngụm nước trà lấy lại bình tĩnh.
Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài, nhặt chiếc di động lên và mở ra. Cũng may là điện thoại không bị hỏng, nhưng đột nhiên có cuộc gọi tới.
Trên đó viết hai chữ Hàn thiếu. Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói: “Cố thiếu, anh Hàn gọi điện thoại cho anh này! Anh nhận máy nhanh đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nhận điện thoại: “Hàn thiếu, tôi bị cậu hại chết rồi. Để tôi gửi video qua cho cậu xem.” Nói rồi anh ấy lại cúp máy.
“Ê, tôi muốn nghe điện thoại mà!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức dậm chân.
“Để tôi gửi video cho cậu ấy đã rồi gọi lại.” Cố Cửu trợn mắt nói.
“Video gì vậy? Vừa nãy anh quay lại cảnh tôi đánh quyền sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy, cô cũng tự mình xem đi. Cô thật sự rất đáng sợ, giống hệt như yêu quái vậy đó.” Cố Cửu liếc cô một cái, sau đó chuyển qua cho Triệu Húc Hàn một bản, rồi lại mở ra cho cô xem.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy mình dùng luồng khí bắt được cây bút, đến bản thân cô cũng giật cả mình.
“Đây, đây là khí công sao?” Kỷ Hi Nguyệt lắp bắp nói.
Chương 855: Thái độ của cao thủ
Cố Cửu không khách khí nói: “Chứ gì nữa, chính cô cũng không biết à? Cây bút đó vốn dĩ không thể sát thương, vậy mà còn quay ngược lại đánh tôi. Sao tôi xui xẻo thế không biết.” Nói rồi anh ấy sờ sờ cánh tay mình, đến bây giờ vẫn còn thấy đau.
Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói: “Xin lỗi nhé. Vừa nãy thực sự đầu óc tôi như đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì, chỉ cảm giác là cả người như đang bay lên không, sau đó có thứ gì đó bay đến, tôi cũng bắt lấy một cách rất tự nhiên, nhưng sau khi bắt được tôi cảm thấy hơi đột ngột, cho nên mới trả lại cho anh.”
“Hứ! Nếu đổi lại là con dao có khi tôi đi bán muối rồi đấy.” Cố Cửu buồn bực nói.
“Haha, được rồi được rồi, tôi nhận sai còn chưa được sao? Lần sau sẽ không có nữa đâu, tôi sẽ cẩn thận. Thật sự lần này tôi chưa kiểm soát được, mà cũng là lần đầu tiên tôi xảy ra tình huống như vậy. Tôi mới học khí công hai ngày thôi, nên chưa thành thạo lắm.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng dỗ dành.
Di động của Cố Cửu lại vang lên, đương nhiên là điện thoại của Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức giật lấy, vui sướng thét lên: “Anh Hàn!”
Triệu Húc Hàn bị tiếng gọi của cô làm cho giật mình, sau đó nói: “Sao đến công ty rồi mà còn đánh Thái Cực Quyền?”
“Tại em chán quá nên đánh thử một chút ấy mà. Em cũng không ngờ lại có dáng vẻ như vậy, còn làm Cố thiếu bị thương nữa.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Hai người các cô quá đáng lắm luôn á, cứ bắt nạt tôi thôi!” Cố Cửu ấm ức nói.
Triệu Húc Hàn liền nói: “Mặc kệ anh ta đi! Em cảm thấy thế nào rồi? Đã thành thục chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Cố Cửu mà không khỏi buồn cười.
“Vẫn chưa đâu. Chỉ cảm thấy rất thần kỳ thôi. Anh Hàn, hình như em quá lợi hại rồi phải không? Sao em cứ cảm thấy mình quá mức huyền huyễn vậy nhỉ? Trong thời buổi bây giờ mà còn có người như vậy thì có khác gì là thiên hạ vô địch đâu?”
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, đến việc bản thân được trọng sinh cũng có thể xảy ra, vậy thì chuyện huyền huyễn như thế này nếu có xảy ra cô cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng bất kể thế nào thì những thứ như khí công cũng rất hoang đường và khó lý giải, song bây giờ lại chân chân thực thực xảy ra trên người cô.
“Đúng vậy, sau này em chắc chắn sẽ trở thành thiên hạ vô địch.” Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, ngay cả bản thân anh cũng phải tu luyện mất hai năm mới đạt đến cảnh giới dùng khí công nắm bút như Kỷ Hi Nguyệt.
Vậy mà người phụ nữ này chỉ tốn có hai ngày! Đây không phải thiên hạ vô địch chứ là cái gì?
“Haha, thật à? Vậy là em hoàn toàn có thể bắt sống bọn buôn lậu m.a tú.y rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói.
“Không được! Vừa học đi mà em đã muốn chạy rồi là sao? Em hiểu cách thức tránh đạn chưa? Biết viên đạn bay nhanh thế nào không? Phải luyện tập thêm thì em mới nắm vững được khí công hơn nữa. Đừng kiêu căng tự mãn, bây giờ so với La Hi và Long Bân em còn kém rất xa đấy.” Triệu Húc Hàn tức giận nói.
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi bị đả kích: “La Hi và Long Bân trâu bò thế cơ à?” Điều này không phải chứng tỏ anh càng lợi hại hơn sao?
“Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, em sẽ không bao giờ biết được cao thủ chân chính có bao nhiêu đáng sợ đâu, cho nên phải không ngừng trau dồi bản thân thêm mạnh mẽ mới là thái độ của một cao thủ chân chính nhất và hiệu quả nhất.” Triệu Húc Hàn nghiêm khắc nói.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo: “Được rồi, em hiểu rồi. Anh Hàn, em đã nói chuyện xong với bố rồi, tối nay chúng ta về bên đó ăn cơm nhé.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt: “Anh có cần chuẩn bị quà gì không?”
“À, không cần đâu, tới ăn bữa cơm thôi mà. Đừng nghiêm túc quá là được.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Nhưng Tâm Lan và Ngô Vĩ cũng đã đến đây rồi, em không biết tối nay bọn họ có tìm em không, nếu mà có tìm em thì chúng ta cùng đến nhà em ăn cơm luôn nhé?”
Triệu Húc Hàn nghệt ra, còn Cố Cửu bên đây thì lập tức oán trách: “Wow! Mấy người hẹn nhau ăn cơm mà không rủ tôi luôn! Quá đáng thiệt chứ!”
Chương 856: Anh náo loạn cái gì
Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Anh Hàn đi gặp trưởng bối, anh náo loạn cái gì?”
Mắt Cố Cửu chợt sáng lên: “Hàn thiếu muốn đi gặp bố cô? Đây là con rể muốn diện kiến bố vợ? Vậy chắc Hàn thiếu căng thẳng lắm đây! Hàn thiếu, Hàn thiếu, cậu có căng thẳng không?”
Cố Cửu không khỏi thét lên.
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, nhưng đúng là đã bị Cố Cửu nói trúng tim đen. Quả thực anh có chút căng thẳng, cho nên sáng nay lúc ra cửa anh không hề chủ động hỏi Kỷ Hi Nguyệt, mà đợi Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp.
Vì anh cảm thấy trễ được ngày nào thì hay ngày đó, nhưng xem ra bây giờ số trời đã định. Anh thực sự rất căng thẳng. Cho nên mới hỏi Kỷ Hi Nguyệt phải mua quà gì, chứ không thể tay không mà đến được.
Nhưng có Hạ Tâm Lan đi cùng cũng coi như là chuyện tốt, người càng đông sẽ càng bớt ngượng ngùng.
“Anh không có ý kiến, nhưng anh vẫn phải mua chút quà mọn, nếu không sẽ kỳ cục lắm. Bố em thích gì? Rượu Tây? Thuốc lá?” Triệu Húc Hàn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười đáp: “Anh Hàn, anh đừng cho bố em uống rượu Tây, ông ấy cùng lắm chỉ uống được chút rượu vang thôi, còn thuốc lá thì em không cho ông ấy hút, không tốt cho sức khỏe. Hay là anh mang một chai rượu vang đến đi, không cần loại tốt lắm đâu, mất công ông ấy lại tiếc không uống.”
Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi trả lời; “Được, vậy lát tối anh qua đón em hay sao?”
“Không cần đâu, để em qua chỗ anh cho. Dù sao ở bên đây cũng không có chuyện gì làm cả.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Ừm, không có việc gì thì về sớm đi, nói chuyện với Cố Cửu không có gì thú vị đâu.” Triệu Húc Hàn vẫn lo lắng người bạn tốt này sẽ ngấp nghé người phụ nữ của mình.
“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng ròi cúp máy. Cố Cửu liền trách cô có trăng quên đèn.
“Tiểu Nguyệt, nếu tối nay Tâm Lan không đi thì tôi cũng không đi, nhưng nếu Tâm Lan đi thì tôi càng không thể vắng mặt, nếu không sẽ không đáng mặt bạn bè.” Cố Cửu đương nhiên muốn đi xem kịch hay.
Kỷ Hi Nguyệt không khách khí nói: “Biết rồi, Tâm Lan chắc chắn sẽ gọi cho anh, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy cô ấy liên lạc, có lẽ trên Cục đang họp.”
“Lãnh đạo Cục chắc chắn sẽ mở cuộc họp và thiết đãi, nên tôi cũng không dám làm phiền. Khi nào rãnh cô ấy sẽ tự động liên lạc. Cô cứ yên tâm làm việc của mình đi. Nếu không có gì gấp gáp, cô ấy sẽ ở lại đây mấy ngày cùng Ngô Vĩ đi dạo một vòng Cảng Thành.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt. Đợi họ xong việc, tôi sẽ xin nghĩ mấy ngày đưa hai người họ đi chơi.”
“Tốt thế cơ à?” Cố Cửu có chút bất ngờ.
“Anh không biết vì anh mà tôi với Tâm Lan đã trở thành bạn tốt sao? Nhắc đến cũng phải cảm ơn anh, vì đã cho tôi có thêm một người bạn tốt.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Cố Cửu sửng sốt, sau đó trong lòng thầm chua xót. Đúng vậy, bạn gái giả của mình lại trở thành bạn tốt của Hạ Tâm Lan, còn mình lại đi thích cô bạn gái giả này, làm sao đây?
Triệu Húc Hàn rõ ràng là rất thật lòng với Kỷ Hi Nguyệt, nên có vẻ anh ấy đã hết hy vọng.
Chỉ là nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt sau này phải đối mặt với một gia tộc Triệu Thị khổng lồ, chắc chắn sẽ nguy hiểm tứ phía, đến lúc đó Triệu Húc Hàn có thể bảo vệ cho cô được nữa không?
Anh ấy vẫn có chút lo lắng, cho nên bản thân cũng muốn trở thành hậu phương vững chắc của cô. Để làm được chủ mẫu Triệu gia có ba điều kiện, điều kiện thứ nhất là hạ gục được ba người, nhưng bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã học được khí công, nên xem ra điều kiện này không cần phải lo lắng.
Điều kiện thứ hai là tài sản. Mặc dù tập đoàn Kỷ Hải rất có thực lực, nhưng so với Quốc Tế Úy Lam thì vẫn còn kém rất xa, vì vậy Kỷ Hi Nguyệt cần phải tự phát triển sự nghiệp của bản thân.
Húc Nguyệt chỉ là bước đầu tiên, đợi đến khi ổn định và phát triển rồi mới làm được nhiều thứ hơn. Bản thân anh ấy cũng sẽ nổ lực kiếm tiền giùm cô, thậm chí là nhận cô làm em gái nuôi để giúp đỡ, miễn là cô có thể nhận được hạnh phúc chân chính cho bản thân.
Chương 857: Theo đuổi
Gia thế của Cố gia không phải là hạng tầm thường, nếu Kỷ Hi Nguyệt trở thành em gái nuôi của Cố Cửu, Triệu gia chắc chắn cũng sẽ cân nhắc vài phần, huống hồ mẹ của Cố Cửu cũng rất thích Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng mọi thứ vẫn là chuyện của sau này, đợi đến lúc đó rồi hẵng nói. Biết đâu đến lúc đó Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt vì bất đồng quan điểm mà chia tay thì sao?
Kỷ Hi Nguyệt quay lại văn phòng, đóng cửa, tiếp tục đánh Thái Cực Quyền. Trong lòng cô vẫn đang hưng phấn vì tình huống lúc nãy, nhất là sau khi xem xong video của Cố Cửu, cô tự cảm thấy mình thực sự rất lợi hại.
Do đó bây giờ cô phải rèn sắt nhân lúc còn nóng, tranh thủ nắm vững và tập luyện cho linh hoạt.
Cố Cửu thấy cô đóng cửa là biết cô sắp làm gì.
Mãi cho đến giờ cơm trưa, anh ấy mới gõ cửa.
“Tiểu Nguyệt, cô không định ăn cơm trưa à?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức dừng việc luyện tập: “Aiya, tôi quên bén đi mất. À đúng rồi, để tôi hẹn Trần Á Nam đi ăn trưa.”
“Tên tiểu tử đó đến đây tìm cô rồi này!” Cố Cửu đưa mắt nhìn Trần Á Nam đang đứng ngoài cửa, thầm nghĩ không ngờ tên tiểu tử này còn muốn mời Kỷ Hi Nguyệt đi ăn cơm. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cậu ấy, không lẽ đã thích Kỷ Hi Nguyệt rồi sao?
“Có, đi chứ. Cố thiếu, anh tự đi ăn cơm một mình nha, Á Nam chỉ mời mình tôi à.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười haha, sau đó cùng Trần Á Nam đi ra ngoài.
“Tiểu Nguyệt, các cô đi đâu ăn cơm vậy?” Cố Cửu lo lắng nói, “Vệ sĩ của cô đâu?”
“Ăn ở gần đây thôi. Chắc La Hi đi tìm Tiêu Ân rồi, dù sao cũng sát bên mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vậy cô nhớ cẩn thận một chút.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt liền cười vui vẻ: “Bây giờ tôi là cao thủ rồi, anh yên tâm đi.’
Cố Cửu dở khóc dở cười, anh ấy đúng là toàn lo thừa.
Thang máy xuống tầng một thì vô tình gặp Vô Cốt đang đi mua đồ mang về. Thấy Kỷ Hi Nguyệt, cô ta khá bất ngờ, sau đó lại nhìn sang Trần Á Nam.
“Kỷ tiểu thư.” Vô Cốt miễn cưỡng chào hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt cũng máy móc gật đầu, sau đó cùng Trần Á Nam rời khỏi.
Trần Á Nam nhìn Vô Cốt rồi quay sang thì thào nói nhỏ với cô: “Học tỷ, bà chị Vô Cốt, vệ sĩ của Cố tổng đó nhìn lạnh lùng nhỉ.”
“Ừm, người ta lạnh lùng xinh đẹp thế đấy, có hứng thú không?” Kỷ Hi Nguyệt chọc cậu.
Trần Á Nam liền đáp: “Tôi không muốn bị lạnh cóng đâu. Kiểu ấm áp đáng yêu mới hợp với tôi hơn.”
“Cậu ấy à, tuổi đang nhỏ bớt nghĩ đến chuyện trai gái đi. Phải tập trung vào sự nghiệp trước rồi lập gia đình sau, nếu không sau này sẽ vất vả lắm đấy. Với lại tôi thấy đàn ông mỗi tuổi đều có một gu bạn gái khác nhau, biết đâu bây giờ cậu thích kiểm ấm áp đáng yêu, nhưng vài năm nữa lại thích kiểu lạnh lùng cao quý thì sao? Cho nên cứ đợi trưởng thành thêm chút nữa rồi hẵng nói!”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, uốn nắn lại tư tưởng cho cậu.
“Gì chứ, tôi cũng sắp hai mươi rồi, kết giao bạn gái là chuyện bình thường. Mấy đứa bạn học bằng tuổi tôi có bạn gái cả rồi đấy.” Trần Á Nam mếu máo nói.
“Vậy sao cậu chưa có?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Đừng nói với tôi là vì đẹp trai quá nhé.”
“Haha.” Trần Á Nam không khỏi bật cười, “Cũng có thể nói như vậy, với lại tôi giữ thân như ngọc nữa, nên chưa từng có với bạn gái.”
“Vậy người theo đuổi cậu thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.
“Nói thật là hồi học cấp ba ngày nào tôi cũng nhận được thư tình, nên đâm ra rất sợ phụ nữ.” Trần Á Nam nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu: “Đúng là có số hưởng mà không biết hưởng, nhưng như vậy cũng tốt, để tầm mắt lên cao một chút sẽ tốt hơn.”
“Ừm, tôi sẽ nổ lực nâng cao bản thân, sau đó theo đuổi người con gái mình thích.” Trần Á Nam nhìn Kỷ Hi Nguyệt với đôi mắt lấp lánh, sự yêu thích cũng không tài nào che giấu được.
Có lẽ đây chính là cảm giác yêu thầm ai đó, mà còn là mối tình đầu.
Chương 858: Cô chạy làm gì
Bây giờ Trần Á Nam được nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt là đã rất mãn nguyện, bất kể cô làm gì, nói gì, cậu đều cảm thấy rất vừa mắt. Cả một buổi sáng cậu đều nghĩ đến cô, cứ muốn ở bên cạnh cô.
Hiện tại có thể đi ăn cơm riêng với cô, cậu cảm thấy ông trời như đang giúp đỡ cậu. Nhưng cậu biết cô có bạn trai rồi, cho nên không dám xử sự quá phận, mất công cô lại ghét bỏ cậu.
Dù sao bây giờ cậu vẫn chưa đủ tư cách, nên được ngắm nhìn cô là đã tốt rồi. Cô vẫn còn trẻ, nên hiện tại có bạn trai thì đã làm sao? Biết đâu một vài năm nữa tan vỡ thì sao? Đến lúc đó cậu có sự nghiệp rồi, có thể quang minh chính đại để theo đuổi cô.
Không thể không công nhận, cách nghĩ của Trần Á Nam rất hay.
Trong khu ẩm thực nằm trong tòa nhà đối diện tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam tìm một chỗ trống trong quán lẩu chua cay rồi ngồi xuống.
Hai người đều thích ăn cay, nên rất ăn nhịp với nhau.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam ngồi chung với nhau như học tỷ và học đệ, cả hai đều giống như sinh viên đại học. Hai người kêu một nồi lẩu lớn, còn kêu thêm bia tươi, sau đó bắt đầu hả hê ăn uống trò chuyện.
Hai người nhắc về thời học sinh, sau đó lại nói về gia cảnh của Trần Á Nam, gia cảnh của Kỷ Hi Nguyệt, rồi quá trình trưởng thành và nổi loạn của từng người. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, cảm giác rất thoải mái và tự do, làm Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác như đang quay về thời học sinh.
Ăn xong bữa trưa cũng ngót nghét hơn một tiếng, Trần Á Nam chủ động thanh toán hóa đơn, sau đó hai người sánh vai nhau vừa cười nói vừa ra khỏi khu ẩm thực.
Nhưng vừa ra khỏi khu ẩm thực, Kỷ Hi Nguyệt liền thấy Triệu Húc Hàn đang đội nón đen và khẩu trang đen đi về hướng cô, bên cạnh là gương mặt thất thểu của Tiêu Ân.
Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt, cuống quýt nói: “Á Nam, cậu về trước nhé, tôi có chút việc.” Nói xong cô xoay người bỏ chạy.
“Học tỷ!” Trần Á Nam không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng gọi một tiếng, nhưng chỉ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ba chân bốn cẳng chạy sang lối đi khác.
Sau đó Trần Á Nam nhìn thấy có hai người ông đuổi theo cô, cậu hết hồn, tức thì cũng ba chân bốn cẳng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa gọi điện thoại cho Cố Cửu.
Cố Cửu vừa nhận được điện thoại cũng thót tim, nhưng nghe có người đàn ông cao ráo mang khẩu trang với nón đen đuổi theo Kỷ Hi Nguyệt thì anh ấy nghĩ ngay đến Triệu Húc Hàn.
E là người đàn ông này lại nổi cơn ghen tam bành rồi. Thấy Kỷ Hi Nguyệt và một tiểu thịt tươi ăn trưa với nhau lâu như vậy, chắc chắn đứng ngồi không yên muốn đến bắt người.
Quả nhiên vừa gọi điện đến hỏi thăm, Triệu Húc Hàn chỉ ừm một tiếng rồi cúp máy.
Cố Cửu âm thầm vuốt mồ hôi cho Kỷ Hi Nguyệt, tự nhiên cô chạy làm gì chứ? Lần bỏ chạy này, e là Triệu Húc Hàn sẽ càng tức giận hơn.
Kỷ Hi Nguyệt không hề muốn chạy trốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Triệu Húc Hàn, bản năng sợ hãi của cô lại trỗi dậy và cứ thế bỏ chạy, với lại cô cũng sợ anh nổi giận lên sẽ đánh Trần Á Nam.
Cho nên chạy là thượng sách. Sau khi chạy xuống lầu, cô lao thẳng vào tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
Triệu Húc Hàn ở phía sau dừng bước, để Tiêu Ân đuổi theo cô, còn anh thì từ bãi đậu xe phía sau đi thẳng lên lầu.
Trần Á Nam cũng đuổi đến cửa tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rồi dừng lại, sau đó gọi điện thoại cho Cố Cửu.
“Á Nam, cậu quay về đi, hai người đó là người quen của Tiểu Nguyệt, chắc có chuyện gấp, tôi đã hỏi thăm rồi.” Cố Cửu nói với Trần Á Nam.
“Thật sự không sao chứ?” Trần Á Nam rất lo lắng, nhưng tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rất cao cấp, ngoài cửa có bảo vệ, cậu mà đi vào chắc chắn sẽ bị cản lại.
“Không sao đâu, về rồi tôi giải thích với cậu sau.” Cố Cửu cảm thấy nên để cậu thanh niên này biết sự thật là Kỷ Hi Nguyệt đã có bạn trai.
Trần Á Nam lập tức quay về, còn Kỷ Hi Nguyệt thì chạy thẳng tới tầng cao nhất.
Chương 859: Anh tệ vậy sao
Lúc Kỷ Hi Nguyệt vừa chạy vào đại sảnh của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, có rất nhiều người đã bị cô làm cho giật mình, bảo vệ định chạy tới ngăn cản, nhưng thấy Tiêu Ân đang chạy vào phía sau, mọi người mới dần bình tĩnh lại.
Chỉ là mọi người đều rất tò mò, trợ lý Tiêu đuổi theo cô gái này làm gì? Sao nhìn cô gái này cũng có chút quen mắt?
Và chỉ một chốc sau, có người đã nhận ra cô là Kỷ đại tiểu thư. Thế là đủ loại suy đoán đã nổ ra, mọi người nhao nhao bàn tán.
Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng lên tầng cao nhất, sau đó mở cửa văn phòng của Triệu Húc Hàn bước vào, ngồi trên sô pha đợi anh.
Tiêu Ân nhanh chân hơn Triệu Húc Hàn một chút, vì Triệu Húc Hàn phải đi vòng lui phía sau, đề phòng có người nhận ra.
“Đại tiểu thư, cô chạy làm gì vậy?!” Tiêu Ân vừa bước vào đã lo lắng nói, sau đó dặn dò thư ký đi pha trà.
Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra: “Tại sao các anh lại xuất hiện ở đó? Sao không gọi điện thoại trước cho tôi? Muốn dọa tôi chết hay gì!”
“Tại cậu chủ không cho tôi nhắc nhở cô chứ bộ. Anh ấy muốn tự mình qua xem chàng thanh niên đã hẹn ăn trưa với cô!” Tiêu Ân cũng sầu não.
“Sao các anh lại biết tôi đi ăn trưa với Trần Á Nam?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn chửi thề.
“Hồi nãy tôi vào hỏi cậu chủ trưa nay muốn ăn gì, anh ấy bảo cô đang ở Húc Nguyệt, muốn qua rủ cô ăn chung. Sau đó anh ấy gọi cho La Hi, La Hi nói cô đang qua bên cạnh ăn trưa với Trần Á Nam rồi.” Tiêu Ân cười khổ nói.
“Cho nên anh Hàn muốn đến bắt tôi?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Không phải, chỉ là ăn xong rồi mà vẫn chưa thấy cô về, nên cậu chủ muốn đi xem thử, đâu ngờ cô vừa thấy bọn tôi đã bỏ chạy thục mạng!” Tiêu Ân nói, “Đại tiểu thư, đừng nói cô đã làm chuyện gì áy náy đấy chứ?”
“Anh mới làm chuyện gì áy náy thì có. Tôi một lòng một dạ với anh Hàn, làm sao có thể làm ra chuyện áy náy được. Chẳng qua là tôi sợ anh Hàn lên cơn ghen, rồi lại đánh Trần Á Nam thì làm thế nào đây? Anh quên Triệu Vân Sâm rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa nói.
Cô vừa dứt câu đã thấy Triệu Húc Hàn mặt đầy u ám bước vào, hai mắt còn đầy lửa giận.
Tiêu Ân cho Kỷ Hi Nguyệt một biểu cảm tự cầu phúc, sau đó bỏ chạy.
“Anh ở trong lòng em tệ đến vậy sao?” Triệu Húc Hàn vừa bước vào đã nhìn thấy nụ cười mỉa trên mặt Kỷ Hi Nguyệt, thế là lửa giận lại sôi sục.
Anh chỉ muốn qua bên đó xem cô với Trần Á Nam ăn cơm thế nào, vậy mà vừa thấy anh cô đã bỏ chạy, làm như sợ người ta nhận ra anh là người yêu cô hay gì?
“Anh Hàn, đương nhiên không phải. Anh đừng tức giận mà, nghe em giải thích được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền chạy đến, kéo anh ngồi xuống sô pha.
“Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt liền ôm cánh tay anh, nói: “Đây chỉ là phản ứng bản năng em sợ anh đánh người khác thôi mà. Với lại, không phải anh từng nói là không muốn để người khác nhìn thấy anh sao? Em lại lười phải giải thích, cho nên bỏ chạy cho khỏe.”
“Sợ anh đánh người khác? Anh hổ báo tới vậy à?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Haha, không phải không phải, tại em có chút hoảng sợ thôi. Chuyện trước đây của anh, lẽ nào anh quên rồi? Nếu không em cũng đâu bị chấn thương tâm lý như bây giờ.” Kỷ Hi Nguyệt liền lôi nhược điểm của mình ra.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó cũng không nói nên lời, vì đây quả thực là chuyện làm anh tự trách nhất.
Nhưng ban ngày ban mặc đi ăn cơm với người khác, nhìn thấy anh mà lại hoảng sợ vậy sao? Anh đâu phải đại ma vương!
“Em với Trần Á Nam chỉ là học tỷ học đệ, anh không ghen đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.
“Sao ăn lâu vậy?” Triệu Húc Hàn nhíu mày, “Có chuyện gì mà nói lắm thế?”
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, vậy mà còn nói không ghen?
“Tán gẫu mấy chuyện ở trường ấy mà, với lại bây giờ cậu ấy đã là diễn viên ký hợp đồng với Húc Nguyệt chúng ta, em đương nhiên phải dạy cho cậu ấy một số thứ, để sau này cậu ấy trở thành cây hái ra tiền cho chúng ta.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt lấp lánh lấp lánh.
“Em nói chắc như vậy, lẽ nào anh không biết kiếm tiền?” Triệu Húc Hàn lộ vẻ ghen tị.
Chương 860: Bàn tay hư hỏng
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Dĩ nhiên anh Hàn là người kiếm tiền giỏi nhất, nhưng làm gì có ai chê tiền nhiều đâu, đúng không? Với lại, nếu em muốn Húc Nguyệt càng ngày càng lớn mạnh, thì sau này không chỉ ăn cơm với mỗi cậu ấy mà còn nhiều người khác nữa, nên Anh Hàn, anh không thể ghen với công việc như vậy được.”
“Vậy tại sao em không dẫn La Hi theo?” Triệu Húc Hàn cũng vì không thấy La Hi ở đó mới cảm thấy có vấn đề.
“Bởi vì La Hi là vệ sĩ của Vương Nguyệt, chứ đâu phải vệ sĩ của Kỷ Hi Nguyệt, anh quên rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
Triệu Húc Hàn quả nhiên nghệt mặt ra một lúc, sau đó bất thình lình nói: “Long Bân sắp về rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến những lời La Hi từng nói với cô: “Vậy, vậy anh định sắp xếp cho anh ấy thế nào? Em thấy La Hi hình như thích đi theo em hơn.”
“Ồ?” Triệu Húc Hàn liền nheo mắt lại, “Tại sao? Em làm gì cậu ta rồi?”
“Anh Hàn, em thì có thể làm gì được? Chắc là bọn họ thấy em thân thiện dễ gần hơn vị chủ nhân như anh thôi.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn khóc, sao nội tâm người đàn ông này lại phong phú thế nhỉ.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Long Bân cũng nói muốn theo em.”
“Vậy làm thế nào đây? La Hi và Long Bân đều muốn theo em?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Bây giờ xem ra em đã có hai thân phận, nên vẫn cần có hai vệ sĩ. La Hi là vệ sĩ bên cạnh Vương Nguyệt hẳn đã nhiều người biết, đặc biệt là bên phía cảnh sát và Cục Thành phố, hoặc là những người đã xem tin tức mới, nên tạm thời để Long Bân đi theo Kỷ Hi Nguyệt đi.” Triệu Húc Hàn nói xong tự mình gật đầu, “Nói chung là bên cạnh em lúc nào cũng không thể thiếu hai người này.”
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói: “Anh Hàn, anh quên em đã học được khí công rồi sao? Như vậy không phải sẽ lãng phí nhân lực lắm sao? Hai người bọn họ còn là vệ sĩ cao cấp nữa chứ. Đúng rồi anh Hàn, sao bên cạnh anh không thấy có ai vậy? Thực lực của Tiêu Ân đâu bằng bọn họ đâu?”
“Ai nói anh không có?” Triệu Húc Hàn khẽ nhướn mày.
“Đâu? Sao em không thấy?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói.
“Lúc cần mới xuất hiện thôi.” Triệu Húc Hàn bày ra biểm cảm ‘em không hiểu đâu’, “Trước khi thực lực của em vượt qua bọn họ, phải để hai người bọn họ chia ra theo sát hai thân phận của em. Với lại, bình thường em cũng có thể kêu bọn họ làm việc cho em mà đúng không?”
“Anh Hàn, có phải anh quá tốt với em rồi không? Hai người vệ sĩ này không rẻ đâu đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt có chút ngại ngùng.
“Ừm, đắt nhưng anh có thể chi trả nổi, nhưng em bị thương thì anh không chịu nổi.” Lời nói của Triệu Húc Hàn có thể xem là những lời đường mật.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, lập tức nhào tới ôm chầm lấy anh, sau đó hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Anh Hàn đối xử với em tốt như vậy, làm sao em có thể thích người đàn ông khác được đây? Anh cứ yên tâm nhé, em là của một mình anh thôi, nhưng anh cũng phải tin tưởng em đấy biết không?”
Triệu Húc Hàn liền vươn tay ôm cô vào lòng: “Ai kêu em cứ lén la lén lút.”
“Em nào có!” Kỷ Hi Nguyệt thực sự khóc không ra nước mắt.
“Húc Nguyệt có Cố Cửu như hổ đói rình mồi với em là anh đã không yên tâm rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm mấy ngôi sao nam, mà em lại xinh đẹp như vậy, anh sợ tình địch của anh sẽ càng ngày càng nhiều.” Triệu Húc Hàn quả thực có chút lo lắng.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười haha: “Anh Hàn, xem ra anh không có lòng tin với bản thân nhỉ.”
Triệu Húc Hàn liền mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, đem cả người cô ôm chặt vào lòng, coi như đang trừng phạt cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười khúc khích, nhưng nhanh chóng bị áp đảo bởi sự nhiệt tình của anh.
Giữa ban ngày ở trong phòng làm việc hôn kiểu Pháp, Kỷ Hi Nguyệt không những không phát bệnh tâm lý mà ngược lại còn rung động, riêng Triệu Húc Hàn thì có phần dè dặt thận trọng.
Nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt nhiệt tình vuốt ve lưng anh, đương nhiên anh cũng buông thả. Biết cô có thể chấp nhận, bàn tay to theo bản năng cũng trở nên phóng túng hơn.
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Trần Á Nam đang đi sau lưng, sau đó cười nói: “Thế thì tốt. Đây chỉ là quảng cáo đầu tay của Á Nam. Chỉ cần tên tuổi của cậu ấy được nổi tiếng, sau này các nhà quảng cáo sẽ tự khắc kéo đến chỉ đích danh cậu ấy nhận quảng cáo.”
Trần Á Nam nghe Kỷ Hi Nguyệt gọi cậu là Á Nam thì vui vẻ không thôi, đôi mắt của cậu không tài nào dời khỏi cô.
Cậu càng nhìn càng thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp, có khí chất, thân thiện và ấm áp, hơn nữa còn tốt bụng và chính nghĩa, thực sự không hề có khuyết điểm, là tiêu chuẩn bạn gái trong lòng cậu ấy.
Chỉ là cô nói cô đã có bạn trai, còn đẹp trai hơn cậu. Cậu thật sự không tin. Trong lòng chỉ ước gì hai người họ có thể chia tay, sau đó cậu sẽ cố gắng để kiếm tiền, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ theo đuổi cô.
Kỷ Hi Nguyệt mà biết tên thanh niên Trần Á Nam có suy nghĩ như vậy, dám chắc cô sẽ tức đến thổ huyết.
“Cám ơn học tỷ đã cho tôi cơ hội lần này!” Trần Á Nam liền nói.
“Vậy thì cậu cũng cần phải nắm bắt cơ hội mới được. Phải rồi, tôi có kêu Cố thiếu sắp xếp cho cậu một vệ sĩ, người đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt đặc biệt quan tâm vấn đề này, vì Trần Á Nam vẫn phải đi học, nên cô sợ cậu lại xảy ra chuyện.
“À à, A Đào ấy hả? Anh ấy đang trong phòng nghĩ. Trong công ty tôi không muốn anh ấy đi theo. Kỷ tiểu thư, chị sợ tôi về trường sẽ xảy ra chuyện sao?”
Trong lòng Trần Á Nam vô cùng ấm áp.
“Ừm, mặc dù mấy tên bắt nạt cậu đã bị vào tù dạy dỗ cho một trận, nhưng chúng ta cũng phải cảnh giác. Cậu là cây hái ra tiền của tôi, không thể xảy ra chuyện được. Lúc nào ra ngoài cậu cũng phải mang theo A Đào đấy, biết không?”
“Vâng, tôi biết rồi. Nhưng tôi đã chuyển vào công ty sống, thỉnh thoảng quay về trường một chuyến là được rồi, như vậy A Đào sẽ nhàn nhã hơn.” Trần Á Nam cảm thấy hơi lãng phí nhân lực.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không sao, tôi để A Đào cho cậu, không những làm vệ sĩ mà cũng có thể làm trợ lý cho cậu nữa. Cậu cứ dạy anh ấy làm việc, sau này anh ấy sẽ đi theo cậu. Nếu anh ấy thích, cậu có thể để anh ấy đóng vai phụ luôn cũng được. Thanh niên mà, chắc chắn sẽ cố gắng, cứ cho họ chút cơ hội đi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn học tỷ.” Trần Á Nam sau một hồi sửng sốt thì cũng đã hiểu ra.
Mộ Dung Phong cười nói: “Á Nam, đợi tới lúc cậu trở thành ngôi sao rồi một mình A Đào cũng không đủ đâu. Mỗi lần ra đường ít nhất cũng phải vài người đi cùng.”
Trần Á Nam lại lắc đầu: “Quản lý Mộ Dung, chuyện đó, chuyện đó vẫn còn sớm lắm.”
“Không sớm đâu, tôi có thể thấy trước được cậu sẽ nổi tiếng trong tương lai không xa.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, sau đó ba người cùng bước vào văn phòng.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam cùng ngồi lên sô pha, còn Mộ Dung Phong thì đến mở màn hình chiếu trên tường.
Ngay sau đó, đoạn phim quảng cáo của Trần Á Nam được phát ra.
Trong quảng cáo, dưới bầu trời xanh mây trắng, trong ngôi biệt thự nhà Tây, một mỹ nam đang đắm mình trong hồ bơi xanh biếc. Dáng người tuy có chút gầy gò, nhưng nhìn rất bắt mắt.
Trần Á Nam có chút đỏ mặt, len len đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ, liệu cô nhìn thấy vóc dáng của cậu như vậy có thích không.
Nghĩ đến chuyện cô gái này đã thấy phần mông của cậu, khuôn mặt đẹp trai lại nóng bừng lên.
Mỹ nam ra khỏi hồ bơi và đi thẳng đến vòi hoa sen bên cạnh, bắt đầu lấy dầu gội gội đầu. Mái tóc mềm mại, bọt mịn tinh tế, đôi mắt nhắm nghiền, kết hợp với góc độ ngẩng đầu trông vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi sấy tóc khô, cậu sảng khoái lắc đầu, để cho từng lớp tóc thoải mái bay lượn, sau đó còn nhìn vào ống kính nở một nụ cười tỏa nắng với lực sát thương cực cao.
Kế tiếp là phần quảng cáo sản phẩm, và kết thúc.
“Tuyệt vời!”Kỷ Hi Nguyệt lập tức vỗ tay, xoay đầu nhìn Trần Á Nam cười nói, “Rất tốt, lần đầu tiên mà đã đạt hiệu quả như vậy, cậu đúng là một mầm non ưu tú!”
Trần Á Nam xấu hổ đáp: “Đều là do quản lý Mộ Dung sắp xếp, tôi cứ thế mà làm theo thôi.”
Chương 852: Cậu là tiểu thịt tươi mà
Mộ Dung Phong rất tâm đắc: “Đó cũng là vì cậu có tiềm năng, có năng lực tiếp thu, cộng với nụ cười tỏa nắng, sức trẻ dồi dào đấy chứ.”
“Chất lượng như vậy có thể giao hàng được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói.
Mộ Dung Phong đáp: “Vậy để tôi báo với Cố tổng một tiếng.” Nói rồi anh ấy ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam.
Trần Á Nam nhìn gương mềm mại và mịn màng của Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt lấp lánh: “Học tỷ, thật sự rất cảm ơn chị.”
“Sao lại khách sáo nữa rồi? Tôi đã nói là sau này cậu sẽ trả lại mà.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, sau đó vỗ vai cậu ấy, “Cậu vẫn còn hơi yếu, ráng rèn luyện thân thể mỗi ngày biết không?”
Trần Á Nam lại đỏ bừng mặt: “Vậy, vậy quảng cáo đó trông tôi hơi gầy đúng không? Quản lý Mộ Dung nói nhất định phải quay như vậy, mà tôi, quả thực tôi cũng thấy hơi gầy thật.”
“Nhìn cũng tạm ổn, tiểu thịt tươi mà. Nhưng sau này nếu cậu muốn phát triển thêm nhiều con đường, thì nhất định phải có một cơ thể khỏe mạnh.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Lát nữa tôi sẽ kêu thiết kế một phòng tập thể dục ở đây, để các cậu rãnh lúc nào thì vào tập lúc đó. Quay phim rất vất vả, nên cậu phải có sức khỏe tốt mới được.”
Trần Á Nam cứ nhìn cô chăm chú, vị sếp như này có phải quá tốt rồi không?
“Sao thế? Cảm động quá à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Vậy cậu phải cố gắng hết sức để báo đáp tôi đấy nhé. Được rồi, cậu về học tiếp đi, tôi qua thăm Lưu Uy đây.”
Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, Trần Á Nam đột nhiên kéo cô lại: “Học tỷ, tôi, tôi có thể mời chị ăn trưa được không? Lần trước để chị mời khách, nên tôi vẫn muốn mời chị bữa cơm.”
“Thế à, nhưng hiện tại tôi chưa biết có rãnh không nữa. Lát nữa trả lời cậu sau nhé?” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nói, nụ cười của cô mang theo cảm giác như một vị trưởng bối đang nhìn tiểu bối.
“Được. Chị nhất định phải cho tôi cơ hội mời chị bữa cơm đấy, nếu không tôi không biết làm thế nào để cảm ơn chị nữa.” Trần Á Nam lật đật nói.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì rời đi.
Trần Á Nam nhìn cô đi về phía đối diện, tầm mắt không cách dời khỏi bóng lưng cô, đột nhiên sau lưng có người vỗ cậu một cái.
Trần Á Nam xoay đầu nhìn, là A Đào.
“Sao đấy? Thích cô chủ của các cậu rồi à?” A Đào vẫn còn chút cảm giác lưu manh.
Trần Á Nam nghe xong, lập tức mặt đỏ tai hồng nói: “Anh, anh đừng nói bậy bạ. Tôi, tôi chỉ là cảm kích vì chị ấy đã cho tôi cơ hội lần này thôi. Nếu không có chị ấy, cuộc sống của tôi có lẽ đã sụp đổ rồi.”
A Đào nhìn theo bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt, cũng cảm giác có chút không đúng, sau đó nói: “A Nam, không phải Kỷ tiểu thư đã cứu cậu đấy chứ?”
“Sao anh biết?” Trần Á Nam kinh ngạc.
A Đào lại nhìn sang bên đó, càng nhìn càng thấy bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt và Vương Nguyệt giống nhau, cả khí chất cũng rất giống, chỉ là mặt mũi của hai người không có điểm nào ăn nhập.
A Đào lại nghĩ đến cách trang điểm khoa trương của Vương Nguyệt, nếu đầu tóc ngắn đó biến thành mái tóc dài, tháo cặp kính gọng gỗ to bản ra, có lẽ cũng không đến nỗi xấu xí như vậy.
Hơn nữa Vương Nguyệt cũng từng cứu người, cho nên A Đào cảm giác hai người này là một, chỉ là không dám mạnh miệng khẳng định thôi.
“Bởi vì tôi cũng từng được Kỷ tiểu thư cho cơ hội. Tôi và A Minh, A Hổ thực chất là ba tên lưu manh. Chính Kỷ tiểu thư đã cho chúng tôi cơ hội để làm lại cuộc đời. Kỷ tiểu thư thực sự rất tốt tính, lại còn xinh đẹp như vậy nữa, là đàn ông ai mà chẳng thích.” A Đào nói.
“Anh đừng nằm mơ nữa, Kỷ tiểu thư đã có bạn trai rồi.” Trần Á Nam buồn bực đáp.
“Thật à? Không biết người đàn ông nào may mắn thế nhỉ.” A Đào cũng rất ngưỡng mộ.
“Đi thôi, nếu anh không có việc gì làm thì có thể theo tôi học diễn xuất, Kỷ tiểu thư có nói vậy.” Trần Á Nam cười nói.
A Đào kinh ngạc: “Thật sao?”
Chương 853: Tẩu hỏa nhập ma rồi sao
Trần Á Nam đắc ý gật đầu: “Cho nên anh cũng có cơ hội trở thành ngôi sao đấy.”
“Thôi đi, với cái dáng vẻ này của tôi á? Tôi chỉ hy vọng cậu mau mau nổi tiếng, để một vệ sĩ như tôi cũng được thơm ké. Đến lúc đó nội việc tôi bán ảnh có chữ ký của cậu thôi cũng đủ kiếm được bộn tiền rồi, haha.” A Đào giảo hoạt nói.
Khóe miệng Trần Á Nam khẽ giật giật: “Đi thôi, còn chưa bắt đầu mà đã muốn phát tài rồi.” Nói xong cậu bỏ đi.
“Nói thật mà. Tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ làm được. Tôi tin vào ánh mắt của Kỷ tiểu thư.” A Đào đuổi theo nói với cậu, nhưng trong lòng vẫn đang lấn cấn vấn đề Kỷ Hi Nguyệt rốt cuộc có phải là Vương Nguyệt hay không.
Kỷ Hi Nguyệt đã đến phòng sáng tác của Lưu Uy. Bên trong rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ máy tính lộp bộp. Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, hay là không vào nữa, mất công lại làm phiền cậu ấy sáng tác, lỡ như đang đến đoạn tuôn trào cảm hứng thì sao.
Nghĩ vậy nên cô đành quay lại văn phòng của Cố Cửu. Bên trong có một gian phòng nhỏ chuẩn bị riêng cho cô, nhưng vì cô không hay đến, nên Cố Cửu đã dùng làm phòng nghĩ, song vẫn đầy đủ bàn làm việc.
Cố Cửu thấy cô vào đó mở máy tính lên thì biết cô chuẩn bị làm việc, nên không quấy rầy cô nữa.
Kỷ Hi Nguyệt liên lạc với bên cảnh sát trước, sau đó trò chuyện với Liễu Đông về đài truyền hình một lúc, kế đến là lướt sơ qua trang web đã đăng tải mấy bản tin của cô.
Phát hiện bình luận của người dân khá cực đoan, khiến cô chỉ biết lắc đầu.
Nhưng may là tiếng nói của chính nghĩa cũng rất nhiều, vì xét cho cùng, trấn áp được bọn buôn lậu m.a tú.y đều là chuyện mà mọi người đều muốn nhìn thấy.
Chỉ là mọi người đều tung hô Vương Nguyệt như một vị anh hùng, làm cô thực sự có chút sầu não.
Tạo hình của Vương Nguyệt vốn để che đậy đi thân phận của Kỷ Hi Nguyệt, vì cô nghĩ đơn giản là khiêm tốn để làm việc, chứ đâu ngờ bây giờ danh tiếng của Vương Nguyệt lại sắp vượt xa Kỷ Hi Nguyệt như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt chung quy chỉ là Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chuyện mọi người biết cũng là nhất thời, nhưng ngược lại tên tuổi của Vương Nguyệt thỉnh thoảng lại xuất hiện trên các trang báo, mà toàn là những tin tức liên quan đến tội phạm.
Cô đứng lên bước tới trước cửa sổ, thầm nghĩ, liệu trưởng phòng Kim đã nói cho lão đại của bọn buôn lậu m.a tú.y biết Vương Nguyệt cô là Kỷ Hi Nguyệt chưa nhỉ? Có vẻ cho đến bây giờ, bọn buôn lậu m.a tú.y vẫn chưa biết cô là Kỷ Hi Nguyệt.
Cũng có thể là trưởng phòng Kim không muốn lộ tẩy, nên không nói cho bọn buôn lậu m.a tú.y biết. Vì suy cho cùng, nếu ông ta nói ra, mọi người sẽ biết ông ta là người đã tiết lộ bí mật.
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt cứ miên man suy nghĩ, nghĩ đến vợ cũ của trưởng phòng Kim, rồi Kiều Mộc Kiều Thanh, sau đó là mấy tên buôn lậu m.a tú.y vừa mới tóm được. Nói thẳng ra, bây giờ cô gần như đã đắc tội với toàn bộ thành viên của tổ chức buôn lậu m.a tú.y này, nên chung quy cô vẫn phải chú ý an toàn hơn.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt vô thức nhớ đến bài Thái Cực Quyền sáng nay.
Trong lòng cô không khỏi hào hứng, lập tức đứng thẳng người, nhắm nghiền hai mắt, đứng trước cửa sổ lớn của văn phòng bắt đầu đánh Thái Cực Quyền.
Mà cửa văn phòng của cô lại thông với bên ngoài của Cố Cửu, nên lúc Cố Cửu đứng dậy pha cà phê, tình cờ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đứng trước cửa sổ đánh Thái Cực Quyền.
Khóe miệng Cố Cửu khẽ run rẩy. Đột nhiên phát hiện cô nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ này khiến anh ấy tưởng đâu cô tập luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Sao đi theo Triệu Húc Hàn lại trở thành cao thủ võ lâm thần thần bí bí thế nhỉ?
Cố Cửu càng nhìn càng kinh ngạc. Anh ấy phát hiện một cô gái vốn dĩ xinh đẹp hoạt bát như Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã hoàn toàn thay đổi, nhất là hơi thở trên người cô.
Nhưng càng nhìn càng cảm thấy cô như đang dung hòa vào môi trường xung quanh. Trước mắt anh ấy, cô không còn là một cô gái xinh đẹp nữa, mà là một bức tranh đang hòa quyện vào không gian.
Cố Cửu không thể biểu đạt được cảm giác này, chỉ cảm thấy quá sức thần kỳ, giống như Kỷ Hi Nguyệt không còn là người nữa, mà bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất vào không khí.
Cố Cửu không dám đến quấy rầy. Anh ấy cảm giác Kỷ Hi Nguyệt như sắp trở thành thần tiên. Trong lòng anh ấy thực sự có chút sợ hãi, luyện khí công mà có thể thành ra như vậy nữa sao?
Chương 854: Cảnh tượng khó tin
Cố Cửu đã từng nhìn thấy Triệu Húc Hàn đánh Thái Cực Quyền, tuy rằng cũng hệt như nước chảy mây trôi, nhưng chung quy vẫn giống người, vẫn nhìn rõ ràng được từng động tác và có thể cảm nhận được, nhưng với Kỷ Hi Nguyệt thì lại cho anh ấy cái cảm giác thoát ẩn thoắt hiện.
Cố Cửu sợ đến tái mặt, cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có điểm bất thường. Anh ấy lập tức chạy ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nghe anh ấy kể xong, sửng sốt nói: “Anh cảm thấy như vậy thật à?”
“Tôi lừa cậu làm gì, hình như có lúc cô ấy còn biến mất theo không khí luôn đấy. Dọa tôi hết cả hồn. Hàn thiếu, cô ấy thật sự đang tu luyện khí công sao?” Cố Cửu không biết chuyện đó, cho nên cứ cảm thấy mông lung như một trò đùa, dễ hù chết người khác.
“Đúng vậy, điều này cho thấy tài năng thiên bẩm của Kỷ Hi Nguyệt là cực kỳ cao, ngay cả tôi cũng còn kém rất xa!” Triệu Húc Hàn nói, “Xem ra sau này chúng ta không cần bận tâm về sự an nguy của cô ấy nữa rồi.”
“Thật vậy ư? Sao tôi cứ cảm thấy khó tin thế nhỉ!” Trong lòng Cố Cửu cứ thấp thỏm bất an.
“Bây giờ anh thử ném thứ gì đó qua xem cô ấy phản ứng thế nào.” Triệu Húc Hàn chợt nảy ra ý tưởng, “Nhớ quay lại video cho tôi xem nữa.”
Cố Cửu nghệt ra mấy giây, sau đó nói: “Được, cậu đợi tôi chút.” Nói rồi anh ấy cúp máy, mở video và đi đến phòng làm việc của Kỷ Hi Nguyệt.
Anh ấy còn cầm theo một cây bút, sau đó ném vào Kỷ Hi Nguyệt đang nhắm mắt đánh quyền với dáng vẻ rất kỳ dị.
Kết quả là một màn thần kỳ đã xảy ra. Cây bút đó không hề trúng vào người Kỷ Hi Nguyệt, mà nó đi dọc theo hình vòng cung của đường quyền trên hai tay cô, lửng lơ trên không, như thể có thứ gì đó đang cầm cây bút.
Cố Cửu thực sự chấn kinh, chạy đến dùng tay vỗ nhẹ vào cây bút đang bay lượn theo cánh tay cô, đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt mở mắt ra, hất cánh tay một cái, cây bút lao thẳng về phía Cố Cửu.
“Wow!” Cố Cửu lập tức thét lên một tiếng, sau đó chiếc điện thoại rớt xuống đất, cả người anh ấy cũng lùi lại phía sau hai bước, đụng trúng vào khung cửa.
Kỷ Hi Nguyệt lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đầy sự sắc bén, khiến Cố Cửu hết sức hãi hùng, cảm giác như cô đã trở thành một con người khác.
Là loại cao thủ chân chính có thể dùng ánh mắt giết chết người khác. Ánh mắt đó giống như bản chất, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy đau đớn.
“Tiểu Nguyệt, cô dọa chết tôi rồi.” Cố Cửu vung vẫy cánh tay.
Mặc dù cây bút trúng chiếc điện thoại, nhưng phản lực quá mạnh nên vẫn khiến cánh tay của anh ấy tê dại, hơn nữa luồng sức mạnh này còn khiến anh ấy phải lùi lại hai bước.
Kỷ Hi Nguyệt liền thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy tới: “Anh không sao chứ? Khi không anh ném bút vào tôi làm gì?”
“Cô quá dọa người rồi! Tôi phải kìm nén cơn đả kích trước đã.” Cố Cửu cuống quýt chạy ra sô pha ngồi xuống, uống hai ngụm nước trà lấy lại bình tĩnh.
Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài, nhặt chiếc di động lên và mở ra. Cũng may là điện thoại không bị hỏng, nhưng đột nhiên có cuộc gọi tới.
Trên đó viết hai chữ Hàn thiếu. Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói: “Cố thiếu, anh Hàn gọi điện thoại cho anh này! Anh nhận máy nhanh đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nhận điện thoại: “Hàn thiếu, tôi bị cậu hại chết rồi. Để tôi gửi video qua cho cậu xem.” Nói rồi anh ấy lại cúp máy.
“Ê, tôi muốn nghe điện thoại mà!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức dậm chân.
“Để tôi gửi video cho cậu ấy đã rồi gọi lại.” Cố Cửu trợn mắt nói.
“Video gì vậy? Vừa nãy anh quay lại cảnh tôi đánh quyền sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy, cô cũng tự mình xem đi. Cô thật sự rất đáng sợ, giống hệt như yêu quái vậy đó.” Cố Cửu liếc cô một cái, sau đó chuyển qua cho Triệu Húc Hàn một bản, rồi lại mở ra cho cô xem.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy mình dùng luồng khí bắt được cây bút, đến bản thân cô cũng giật cả mình.
“Đây, đây là khí công sao?” Kỷ Hi Nguyệt lắp bắp nói.
Chương 855: Thái độ của cao thủ
Cố Cửu không khách khí nói: “Chứ gì nữa, chính cô cũng không biết à? Cây bút đó vốn dĩ không thể sát thương, vậy mà còn quay ngược lại đánh tôi. Sao tôi xui xẻo thế không biết.” Nói rồi anh ấy sờ sờ cánh tay mình, đến bây giờ vẫn còn thấy đau.
Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói: “Xin lỗi nhé. Vừa nãy thực sự đầu óc tôi như đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì, chỉ cảm giác là cả người như đang bay lên không, sau đó có thứ gì đó bay đến, tôi cũng bắt lấy một cách rất tự nhiên, nhưng sau khi bắt được tôi cảm thấy hơi đột ngột, cho nên mới trả lại cho anh.”
“Hứ! Nếu đổi lại là con dao có khi tôi đi bán muối rồi đấy.” Cố Cửu buồn bực nói.
“Haha, được rồi được rồi, tôi nhận sai còn chưa được sao? Lần sau sẽ không có nữa đâu, tôi sẽ cẩn thận. Thật sự lần này tôi chưa kiểm soát được, mà cũng là lần đầu tiên tôi xảy ra tình huống như vậy. Tôi mới học khí công hai ngày thôi, nên chưa thành thạo lắm.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng dỗ dành.
Di động của Cố Cửu lại vang lên, đương nhiên là điện thoại của Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức giật lấy, vui sướng thét lên: “Anh Hàn!”
Triệu Húc Hàn bị tiếng gọi của cô làm cho giật mình, sau đó nói: “Sao đến công ty rồi mà còn đánh Thái Cực Quyền?”
“Tại em chán quá nên đánh thử một chút ấy mà. Em cũng không ngờ lại có dáng vẻ như vậy, còn làm Cố thiếu bị thương nữa.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Hai người các cô quá đáng lắm luôn á, cứ bắt nạt tôi thôi!” Cố Cửu ấm ức nói.
Triệu Húc Hàn liền nói: “Mặc kệ anh ta đi! Em cảm thấy thế nào rồi? Đã thành thục chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Cố Cửu mà không khỏi buồn cười.
“Vẫn chưa đâu. Chỉ cảm thấy rất thần kỳ thôi. Anh Hàn, hình như em quá lợi hại rồi phải không? Sao em cứ cảm thấy mình quá mức huyền huyễn vậy nhỉ? Trong thời buổi bây giờ mà còn có người như vậy thì có khác gì là thiên hạ vô địch đâu?”
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, đến việc bản thân được trọng sinh cũng có thể xảy ra, vậy thì chuyện huyền huyễn như thế này nếu có xảy ra cô cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng bất kể thế nào thì những thứ như khí công cũng rất hoang đường và khó lý giải, song bây giờ lại chân chân thực thực xảy ra trên người cô.
“Đúng vậy, sau này em chắc chắn sẽ trở thành thiên hạ vô địch.” Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, ngay cả bản thân anh cũng phải tu luyện mất hai năm mới đạt đến cảnh giới dùng khí công nắm bút như Kỷ Hi Nguyệt.
Vậy mà người phụ nữ này chỉ tốn có hai ngày! Đây không phải thiên hạ vô địch chứ là cái gì?
“Haha, thật à? Vậy là em hoàn toàn có thể bắt sống bọn buôn lậu m.a tú.y rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói.
“Không được! Vừa học đi mà em đã muốn chạy rồi là sao? Em hiểu cách thức tránh đạn chưa? Biết viên đạn bay nhanh thế nào không? Phải luyện tập thêm thì em mới nắm vững được khí công hơn nữa. Đừng kiêu căng tự mãn, bây giờ so với La Hi và Long Bân em còn kém rất xa đấy.” Triệu Húc Hàn tức giận nói.
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi bị đả kích: “La Hi và Long Bân trâu bò thế cơ à?” Điều này không phải chứng tỏ anh càng lợi hại hơn sao?
“Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, em sẽ không bao giờ biết được cao thủ chân chính có bao nhiêu đáng sợ đâu, cho nên phải không ngừng trau dồi bản thân thêm mạnh mẽ mới là thái độ của một cao thủ chân chính nhất và hiệu quả nhất.” Triệu Húc Hàn nghiêm khắc nói.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo: “Được rồi, em hiểu rồi. Anh Hàn, em đã nói chuyện xong với bố rồi, tối nay chúng ta về bên đó ăn cơm nhé.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt: “Anh có cần chuẩn bị quà gì không?”
“À, không cần đâu, tới ăn bữa cơm thôi mà. Đừng nghiêm túc quá là được.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Nhưng Tâm Lan và Ngô Vĩ cũng đã đến đây rồi, em không biết tối nay bọn họ có tìm em không, nếu mà có tìm em thì chúng ta cùng đến nhà em ăn cơm luôn nhé?”
Triệu Húc Hàn nghệt ra, còn Cố Cửu bên đây thì lập tức oán trách: “Wow! Mấy người hẹn nhau ăn cơm mà không rủ tôi luôn! Quá đáng thiệt chứ!”
Chương 856: Anh náo loạn cái gì
Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Anh Hàn đi gặp trưởng bối, anh náo loạn cái gì?”
Mắt Cố Cửu chợt sáng lên: “Hàn thiếu muốn đi gặp bố cô? Đây là con rể muốn diện kiến bố vợ? Vậy chắc Hàn thiếu căng thẳng lắm đây! Hàn thiếu, Hàn thiếu, cậu có căng thẳng không?”
Cố Cửu không khỏi thét lên.
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, nhưng đúng là đã bị Cố Cửu nói trúng tim đen. Quả thực anh có chút căng thẳng, cho nên sáng nay lúc ra cửa anh không hề chủ động hỏi Kỷ Hi Nguyệt, mà đợi Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp.
Vì anh cảm thấy trễ được ngày nào thì hay ngày đó, nhưng xem ra bây giờ số trời đã định. Anh thực sự rất căng thẳng. Cho nên mới hỏi Kỷ Hi Nguyệt phải mua quà gì, chứ không thể tay không mà đến được.
Nhưng có Hạ Tâm Lan đi cùng cũng coi như là chuyện tốt, người càng đông sẽ càng bớt ngượng ngùng.
“Anh không có ý kiến, nhưng anh vẫn phải mua chút quà mọn, nếu không sẽ kỳ cục lắm. Bố em thích gì? Rượu Tây? Thuốc lá?” Triệu Húc Hàn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười đáp: “Anh Hàn, anh đừng cho bố em uống rượu Tây, ông ấy cùng lắm chỉ uống được chút rượu vang thôi, còn thuốc lá thì em không cho ông ấy hút, không tốt cho sức khỏe. Hay là anh mang một chai rượu vang đến đi, không cần loại tốt lắm đâu, mất công ông ấy lại tiếc không uống.”
Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi trả lời; “Được, vậy lát tối anh qua đón em hay sao?”
“Không cần đâu, để em qua chỗ anh cho. Dù sao ở bên đây cũng không có chuyện gì làm cả.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Ừm, không có việc gì thì về sớm đi, nói chuyện với Cố Cửu không có gì thú vị đâu.” Triệu Húc Hàn vẫn lo lắng người bạn tốt này sẽ ngấp nghé người phụ nữ của mình.
“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng ròi cúp máy. Cố Cửu liền trách cô có trăng quên đèn.
“Tiểu Nguyệt, nếu tối nay Tâm Lan không đi thì tôi cũng không đi, nhưng nếu Tâm Lan đi thì tôi càng không thể vắng mặt, nếu không sẽ không đáng mặt bạn bè.” Cố Cửu đương nhiên muốn đi xem kịch hay.
Kỷ Hi Nguyệt không khách khí nói: “Biết rồi, Tâm Lan chắc chắn sẽ gọi cho anh, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy cô ấy liên lạc, có lẽ trên Cục đang họp.”
“Lãnh đạo Cục chắc chắn sẽ mở cuộc họp và thiết đãi, nên tôi cũng không dám làm phiền. Khi nào rãnh cô ấy sẽ tự động liên lạc. Cô cứ yên tâm làm việc của mình đi. Nếu không có gì gấp gáp, cô ấy sẽ ở lại đây mấy ngày cùng Ngô Vĩ đi dạo một vòng Cảng Thành.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt. Đợi họ xong việc, tôi sẽ xin nghĩ mấy ngày đưa hai người họ đi chơi.”
“Tốt thế cơ à?” Cố Cửu có chút bất ngờ.
“Anh không biết vì anh mà tôi với Tâm Lan đã trở thành bạn tốt sao? Nhắc đến cũng phải cảm ơn anh, vì đã cho tôi có thêm một người bạn tốt.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Cố Cửu sửng sốt, sau đó trong lòng thầm chua xót. Đúng vậy, bạn gái giả của mình lại trở thành bạn tốt của Hạ Tâm Lan, còn mình lại đi thích cô bạn gái giả này, làm sao đây?
Triệu Húc Hàn rõ ràng là rất thật lòng với Kỷ Hi Nguyệt, nên có vẻ anh ấy đã hết hy vọng.
Chỉ là nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt sau này phải đối mặt với một gia tộc Triệu Thị khổng lồ, chắc chắn sẽ nguy hiểm tứ phía, đến lúc đó Triệu Húc Hàn có thể bảo vệ cho cô được nữa không?
Anh ấy vẫn có chút lo lắng, cho nên bản thân cũng muốn trở thành hậu phương vững chắc của cô. Để làm được chủ mẫu Triệu gia có ba điều kiện, điều kiện thứ nhất là hạ gục được ba người, nhưng bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã học được khí công, nên xem ra điều kiện này không cần phải lo lắng.
Điều kiện thứ hai là tài sản. Mặc dù tập đoàn Kỷ Hải rất có thực lực, nhưng so với Quốc Tế Úy Lam thì vẫn còn kém rất xa, vì vậy Kỷ Hi Nguyệt cần phải tự phát triển sự nghiệp của bản thân.
Húc Nguyệt chỉ là bước đầu tiên, đợi đến khi ổn định và phát triển rồi mới làm được nhiều thứ hơn. Bản thân anh ấy cũng sẽ nổ lực kiếm tiền giùm cô, thậm chí là nhận cô làm em gái nuôi để giúp đỡ, miễn là cô có thể nhận được hạnh phúc chân chính cho bản thân.
Chương 857: Theo đuổi
Gia thế của Cố gia không phải là hạng tầm thường, nếu Kỷ Hi Nguyệt trở thành em gái nuôi của Cố Cửu, Triệu gia chắc chắn cũng sẽ cân nhắc vài phần, huống hồ mẹ của Cố Cửu cũng rất thích Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng mọi thứ vẫn là chuyện của sau này, đợi đến lúc đó rồi hẵng nói. Biết đâu đến lúc đó Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt vì bất đồng quan điểm mà chia tay thì sao?
Kỷ Hi Nguyệt quay lại văn phòng, đóng cửa, tiếp tục đánh Thái Cực Quyền. Trong lòng cô vẫn đang hưng phấn vì tình huống lúc nãy, nhất là sau khi xem xong video của Cố Cửu, cô tự cảm thấy mình thực sự rất lợi hại.
Do đó bây giờ cô phải rèn sắt nhân lúc còn nóng, tranh thủ nắm vững và tập luyện cho linh hoạt.
Cố Cửu thấy cô đóng cửa là biết cô sắp làm gì.
Mãi cho đến giờ cơm trưa, anh ấy mới gõ cửa.
“Tiểu Nguyệt, cô không định ăn cơm trưa à?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức dừng việc luyện tập: “Aiya, tôi quên bén đi mất. À đúng rồi, để tôi hẹn Trần Á Nam đi ăn trưa.”
“Tên tiểu tử đó đến đây tìm cô rồi này!” Cố Cửu đưa mắt nhìn Trần Á Nam đang đứng ngoài cửa, thầm nghĩ không ngờ tên tiểu tử này còn muốn mời Kỷ Hi Nguyệt đi ăn cơm. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cậu ấy, không lẽ đã thích Kỷ Hi Nguyệt rồi sao?
“Có, đi chứ. Cố thiếu, anh tự đi ăn cơm một mình nha, Á Nam chỉ mời mình tôi à.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười haha, sau đó cùng Trần Á Nam đi ra ngoài.
“Tiểu Nguyệt, các cô đi đâu ăn cơm vậy?” Cố Cửu lo lắng nói, “Vệ sĩ của cô đâu?”
“Ăn ở gần đây thôi. Chắc La Hi đi tìm Tiêu Ân rồi, dù sao cũng sát bên mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vậy cô nhớ cẩn thận một chút.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt liền cười vui vẻ: “Bây giờ tôi là cao thủ rồi, anh yên tâm đi.’
Cố Cửu dở khóc dở cười, anh ấy đúng là toàn lo thừa.
Thang máy xuống tầng một thì vô tình gặp Vô Cốt đang đi mua đồ mang về. Thấy Kỷ Hi Nguyệt, cô ta khá bất ngờ, sau đó lại nhìn sang Trần Á Nam.
“Kỷ tiểu thư.” Vô Cốt miễn cưỡng chào hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt cũng máy móc gật đầu, sau đó cùng Trần Á Nam rời khỏi.
Trần Á Nam nhìn Vô Cốt rồi quay sang thì thào nói nhỏ với cô: “Học tỷ, bà chị Vô Cốt, vệ sĩ của Cố tổng đó nhìn lạnh lùng nhỉ.”
“Ừm, người ta lạnh lùng xinh đẹp thế đấy, có hứng thú không?” Kỷ Hi Nguyệt chọc cậu.
Trần Á Nam liền đáp: “Tôi không muốn bị lạnh cóng đâu. Kiểu ấm áp đáng yêu mới hợp với tôi hơn.”
“Cậu ấy à, tuổi đang nhỏ bớt nghĩ đến chuyện trai gái đi. Phải tập trung vào sự nghiệp trước rồi lập gia đình sau, nếu không sau này sẽ vất vả lắm đấy. Với lại tôi thấy đàn ông mỗi tuổi đều có một gu bạn gái khác nhau, biết đâu bây giờ cậu thích kiểm ấm áp đáng yêu, nhưng vài năm nữa lại thích kiểu lạnh lùng cao quý thì sao? Cho nên cứ đợi trưởng thành thêm chút nữa rồi hẵng nói!”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, uốn nắn lại tư tưởng cho cậu.
“Gì chứ, tôi cũng sắp hai mươi rồi, kết giao bạn gái là chuyện bình thường. Mấy đứa bạn học bằng tuổi tôi có bạn gái cả rồi đấy.” Trần Á Nam mếu máo nói.
“Vậy sao cậu chưa có?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Đừng nói với tôi là vì đẹp trai quá nhé.”
“Haha.” Trần Á Nam không khỏi bật cười, “Cũng có thể nói như vậy, với lại tôi giữ thân như ngọc nữa, nên chưa từng có với bạn gái.”
“Vậy người theo đuổi cậu thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.
“Nói thật là hồi học cấp ba ngày nào tôi cũng nhận được thư tình, nên đâm ra rất sợ phụ nữ.” Trần Á Nam nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu: “Đúng là có số hưởng mà không biết hưởng, nhưng như vậy cũng tốt, để tầm mắt lên cao một chút sẽ tốt hơn.”
“Ừm, tôi sẽ nổ lực nâng cao bản thân, sau đó theo đuổi người con gái mình thích.” Trần Á Nam nhìn Kỷ Hi Nguyệt với đôi mắt lấp lánh, sự yêu thích cũng không tài nào che giấu được.
Có lẽ đây chính là cảm giác yêu thầm ai đó, mà còn là mối tình đầu.
Chương 858: Cô chạy làm gì
Bây giờ Trần Á Nam được nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt là đã rất mãn nguyện, bất kể cô làm gì, nói gì, cậu đều cảm thấy rất vừa mắt. Cả một buổi sáng cậu đều nghĩ đến cô, cứ muốn ở bên cạnh cô.
Hiện tại có thể đi ăn cơm riêng với cô, cậu cảm thấy ông trời như đang giúp đỡ cậu. Nhưng cậu biết cô có bạn trai rồi, cho nên không dám xử sự quá phận, mất công cô lại ghét bỏ cậu.
Dù sao bây giờ cậu vẫn chưa đủ tư cách, nên được ngắm nhìn cô là đã tốt rồi. Cô vẫn còn trẻ, nên hiện tại có bạn trai thì đã làm sao? Biết đâu một vài năm nữa tan vỡ thì sao? Đến lúc đó cậu có sự nghiệp rồi, có thể quang minh chính đại để theo đuổi cô.
Không thể không công nhận, cách nghĩ của Trần Á Nam rất hay.
Trong khu ẩm thực nằm trong tòa nhà đối diện tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam tìm một chỗ trống trong quán lẩu chua cay rồi ngồi xuống.
Hai người đều thích ăn cay, nên rất ăn nhịp với nhau.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam ngồi chung với nhau như học tỷ và học đệ, cả hai đều giống như sinh viên đại học. Hai người kêu một nồi lẩu lớn, còn kêu thêm bia tươi, sau đó bắt đầu hả hê ăn uống trò chuyện.
Hai người nhắc về thời học sinh, sau đó lại nói về gia cảnh của Trần Á Nam, gia cảnh của Kỷ Hi Nguyệt, rồi quá trình trưởng thành và nổi loạn của từng người. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, cảm giác rất thoải mái và tự do, làm Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác như đang quay về thời học sinh.
Ăn xong bữa trưa cũng ngót nghét hơn một tiếng, Trần Á Nam chủ động thanh toán hóa đơn, sau đó hai người sánh vai nhau vừa cười nói vừa ra khỏi khu ẩm thực.
Nhưng vừa ra khỏi khu ẩm thực, Kỷ Hi Nguyệt liền thấy Triệu Húc Hàn đang đội nón đen và khẩu trang đen đi về hướng cô, bên cạnh là gương mặt thất thểu của Tiêu Ân.
Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt, cuống quýt nói: “Á Nam, cậu về trước nhé, tôi có chút việc.” Nói xong cô xoay người bỏ chạy.
“Học tỷ!” Trần Á Nam không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng gọi một tiếng, nhưng chỉ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ba chân bốn cẳng chạy sang lối đi khác.
Sau đó Trần Á Nam nhìn thấy có hai người ông đuổi theo cô, cậu hết hồn, tức thì cũng ba chân bốn cẳng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa gọi điện thoại cho Cố Cửu.
Cố Cửu vừa nhận được điện thoại cũng thót tim, nhưng nghe có người đàn ông cao ráo mang khẩu trang với nón đen đuổi theo Kỷ Hi Nguyệt thì anh ấy nghĩ ngay đến Triệu Húc Hàn.
E là người đàn ông này lại nổi cơn ghen tam bành rồi. Thấy Kỷ Hi Nguyệt và một tiểu thịt tươi ăn trưa với nhau lâu như vậy, chắc chắn đứng ngồi không yên muốn đến bắt người.
Quả nhiên vừa gọi điện đến hỏi thăm, Triệu Húc Hàn chỉ ừm một tiếng rồi cúp máy.
Cố Cửu âm thầm vuốt mồ hôi cho Kỷ Hi Nguyệt, tự nhiên cô chạy làm gì chứ? Lần bỏ chạy này, e là Triệu Húc Hàn sẽ càng tức giận hơn.
Kỷ Hi Nguyệt không hề muốn chạy trốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Triệu Húc Hàn, bản năng sợ hãi của cô lại trỗi dậy và cứ thế bỏ chạy, với lại cô cũng sợ anh nổi giận lên sẽ đánh Trần Á Nam.
Cho nên chạy là thượng sách. Sau khi chạy xuống lầu, cô lao thẳng vào tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
Triệu Húc Hàn ở phía sau dừng bước, để Tiêu Ân đuổi theo cô, còn anh thì từ bãi đậu xe phía sau đi thẳng lên lầu.
Trần Á Nam cũng đuổi đến cửa tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rồi dừng lại, sau đó gọi điện thoại cho Cố Cửu.
“Á Nam, cậu quay về đi, hai người đó là người quen của Tiểu Nguyệt, chắc có chuyện gấp, tôi đã hỏi thăm rồi.” Cố Cửu nói với Trần Á Nam.
“Thật sự không sao chứ?” Trần Á Nam rất lo lắng, nhưng tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rất cao cấp, ngoài cửa có bảo vệ, cậu mà đi vào chắc chắn sẽ bị cản lại.
“Không sao đâu, về rồi tôi giải thích với cậu sau.” Cố Cửu cảm thấy nên để cậu thanh niên này biết sự thật là Kỷ Hi Nguyệt đã có bạn trai.
Trần Á Nam lập tức quay về, còn Kỷ Hi Nguyệt thì chạy thẳng tới tầng cao nhất.
Chương 859: Anh tệ vậy sao
Lúc Kỷ Hi Nguyệt vừa chạy vào đại sảnh của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, có rất nhiều người đã bị cô làm cho giật mình, bảo vệ định chạy tới ngăn cản, nhưng thấy Tiêu Ân đang chạy vào phía sau, mọi người mới dần bình tĩnh lại.
Chỉ là mọi người đều rất tò mò, trợ lý Tiêu đuổi theo cô gái này làm gì? Sao nhìn cô gái này cũng có chút quen mắt?
Và chỉ một chốc sau, có người đã nhận ra cô là Kỷ đại tiểu thư. Thế là đủ loại suy đoán đã nổ ra, mọi người nhao nhao bàn tán.
Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng lên tầng cao nhất, sau đó mở cửa văn phòng của Triệu Húc Hàn bước vào, ngồi trên sô pha đợi anh.
Tiêu Ân nhanh chân hơn Triệu Húc Hàn một chút, vì Triệu Húc Hàn phải đi vòng lui phía sau, đề phòng có người nhận ra.
“Đại tiểu thư, cô chạy làm gì vậy?!” Tiêu Ân vừa bước vào đã lo lắng nói, sau đó dặn dò thư ký đi pha trà.
Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra: “Tại sao các anh lại xuất hiện ở đó? Sao không gọi điện thoại trước cho tôi? Muốn dọa tôi chết hay gì!”
“Tại cậu chủ không cho tôi nhắc nhở cô chứ bộ. Anh ấy muốn tự mình qua xem chàng thanh niên đã hẹn ăn trưa với cô!” Tiêu Ân cũng sầu não.
“Sao các anh lại biết tôi đi ăn trưa với Trần Á Nam?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn chửi thề.
“Hồi nãy tôi vào hỏi cậu chủ trưa nay muốn ăn gì, anh ấy bảo cô đang ở Húc Nguyệt, muốn qua rủ cô ăn chung. Sau đó anh ấy gọi cho La Hi, La Hi nói cô đang qua bên cạnh ăn trưa với Trần Á Nam rồi.” Tiêu Ân cười khổ nói.
“Cho nên anh Hàn muốn đến bắt tôi?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Không phải, chỉ là ăn xong rồi mà vẫn chưa thấy cô về, nên cậu chủ muốn đi xem thử, đâu ngờ cô vừa thấy bọn tôi đã bỏ chạy thục mạng!” Tiêu Ân nói, “Đại tiểu thư, đừng nói cô đã làm chuyện gì áy náy đấy chứ?”
“Anh mới làm chuyện gì áy náy thì có. Tôi một lòng một dạ với anh Hàn, làm sao có thể làm ra chuyện áy náy được. Chẳng qua là tôi sợ anh Hàn lên cơn ghen, rồi lại đánh Trần Á Nam thì làm thế nào đây? Anh quên Triệu Vân Sâm rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa nói.
Cô vừa dứt câu đã thấy Triệu Húc Hàn mặt đầy u ám bước vào, hai mắt còn đầy lửa giận.
Tiêu Ân cho Kỷ Hi Nguyệt một biểu cảm tự cầu phúc, sau đó bỏ chạy.
“Anh ở trong lòng em tệ đến vậy sao?” Triệu Húc Hàn vừa bước vào đã nhìn thấy nụ cười mỉa trên mặt Kỷ Hi Nguyệt, thế là lửa giận lại sôi sục.
Anh chỉ muốn qua bên đó xem cô với Trần Á Nam ăn cơm thế nào, vậy mà vừa thấy anh cô đã bỏ chạy, làm như sợ người ta nhận ra anh là người yêu cô hay gì?
“Anh Hàn, đương nhiên không phải. Anh đừng tức giận mà, nghe em giải thích được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền chạy đến, kéo anh ngồi xuống sô pha.
“Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt liền ôm cánh tay anh, nói: “Đây chỉ là phản ứng bản năng em sợ anh đánh người khác thôi mà. Với lại, không phải anh từng nói là không muốn để người khác nhìn thấy anh sao? Em lại lười phải giải thích, cho nên bỏ chạy cho khỏe.”
“Sợ anh đánh người khác? Anh hổ báo tới vậy à?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Haha, không phải không phải, tại em có chút hoảng sợ thôi. Chuyện trước đây của anh, lẽ nào anh quên rồi? Nếu không em cũng đâu bị chấn thương tâm lý như bây giờ.” Kỷ Hi Nguyệt liền lôi nhược điểm của mình ra.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó cũng không nói nên lời, vì đây quả thực là chuyện làm anh tự trách nhất.
Nhưng ban ngày ban mặc đi ăn cơm với người khác, nhìn thấy anh mà lại hoảng sợ vậy sao? Anh đâu phải đại ma vương!
“Em với Trần Á Nam chỉ là học tỷ học đệ, anh không ghen đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.
“Sao ăn lâu vậy?” Triệu Húc Hàn nhíu mày, “Có chuyện gì mà nói lắm thế?”
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, vậy mà còn nói không ghen?
“Tán gẫu mấy chuyện ở trường ấy mà, với lại bây giờ cậu ấy đã là diễn viên ký hợp đồng với Húc Nguyệt chúng ta, em đương nhiên phải dạy cho cậu ấy một số thứ, để sau này cậu ấy trở thành cây hái ra tiền cho chúng ta.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt lấp lánh lấp lánh.
“Em nói chắc như vậy, lẽ nào anh không biết kiếm tiền?” Triệu Húc Hàn lộ vẻ ghen tị.
Chương 860: Bàn tay hư hỏng
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Dĩ nhiên anh Hàn là người kiếm tiền giỏi nhất, nhưng làm gì có ai chê tiền nhiều đâu, đúng không? Với lại, nếu em muốn Húc Nguyệt càng ngày càng lớn mạnh, thì sau này không chỉ ăn cơm với mỗi cậu ấy mà còn nhiều người khác nữa, nên Anh Hàn, anh không thể ghen với công việc như vậy được.”
“Vậy tại sao em không dẫn La Hi theo?” Triệu Húc Hàn cũng vì không thấy La Hi ở đó mới cảm thấy có vấn đề.
“Bởi vì La Hi là vệ sĩ của Vương Nguyệt, chứ đâu phải vệ sĩ của Kỷ Hi Nguyệt, anh quên rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
Triệu Húc Hàn quả nhiên nghệt mặt ra một lúc, sau đó bất thình lình nói: “Long Bân sắp về rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến những lời La Hi từng nói với cô: “Vậy, vậy anh định sắp xếp cho anh ấy thế nào? Em thấy La Hi hình như thích đi theo em hơn.”
“Ồ?” Triệu Húc Hàn liền nheo mắt lại, “Tại sao? Em làm gì cậu ta rồi?”
“Anh Hàn, em thì có thể làm gì được? Chắc là bọn họ thấy em thân thiện dễ gần hơn vị chủ nhân như anh thôi.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn khóc, sao nội tâm người đàn ông này lại phong phú thế nhỉ.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Long Bân cũng nói muốn theo em.”
“Vậy làm thế nào đây? La Hi và Long Bân đều muốn theo em?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Bây giờ xem ra em đã có hai thân phận, nên vẫn cần có hai vệ sĩ. La Hi là vệ sĩ bên cạnh Vương Nguyệt hẳn đã nhiều người biết, đặc biệt là bên phía cảnh sát và Cục Thành phố, hoặc là những người đã xem tin tức mới, nên tạm thời để Long Bân đi theo Kỷ Hi Nguyệt đi.” Triệu Húc Hàn nói xong tự mình gật đầu, “Nói chung là bên cạnh em lúc nào cũng không thể thiếu hai người này.”
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói: “Anh Hàn, anh quên em đã học được khí công rồi sao? Như vậy không phải sẽ lãng phí nhân lực lắm sao? Hai người bọn họ còn là vệ sĩ cao cấp nữa chứ. Đúng rồi anh Hàn, sao bên cạnh anh không thấy có ai vậy? Thực lực của Tiêu Ân đâu bằng bọn họ đâu?”
“Ai nói anh không có?” Triệu Húc Hàn khẽ nhướn mày.
“Đâu? Sao em không thấy?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói.
“Lúc cần mới xuất hiện thôi.” Triệu Húc Hàn bày ra biểm cảm ‘em không hiểu đâu’, “Trước khi thực lực của em vượt qua bọn họ, phải để hai người bọn họ chia ra theo sát hai thân phận của em. Với lại, bình thường em cũng có thể kêu bọn họ làm việc cho em mà đúng không?”
“Anh Hàn, có phải anh quá tốt với em rồi không? Hai người vệ sĩ này không rẻ đâu đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt có chút ngại ngùng.
“Ừm, đắt nhưng anh có thể chi trả nổi, nhưng em bị thương thì anh không chịu nổi.” Lời nói của Triệu Húc Hàn có thể xem là những lời đường mật.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, lập tức nhào tới ôm chầm lấy anh, sau đó hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Anh Hàn đối xử với em tốt như vậy, làm sao em có thể thích người đàn ông khác được đây? Anh cứ yên tâm nhé, em là của một mình anh thôi, nhưng anh cũng phải tin tưởng em đấy biết không?”
Triệu Húc Hàn liền vươn tay ôm cô vào lòng: “Ai kêu em cứ lén la lén lút.”
“Em nào có!” Kỷ Hi Nguyệt thực sự khóc không ra nước mắt.
“Húc Nguyệt có Cố Cửu như hổ đói rình mồi với em là anh đã không yên tâm rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm mấy ngôi sao nam, mà em lại xinh đẹp như vậy, anh sợ tình địch của anh sẽ càng ngày càng nhiều.” Triệu Húc Hàn quả thực có chút lo lắng.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười haha: “Anh Hàn, xem ra anh không có lòng tin với bản thân nhỉ.”
Triệu Húc Hàn liền mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, đem cả người cô ôm chặt vào lòng, coi như đang trừng phạt cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười khúc khích, nhưng nhanh chóng bị áp đảo bởi sự nhiệt tình của anh.
Giữa ban ngày ở trong phòng làm việc hôn kiểu Pháp, Kỷ Hi Nguyệt không những không phát bệnh tâm lý mà ngược lại còn rung động, riêng Triệu Húc Hàn thì có phần dè dặt thận trọng.
Nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt nhiệt tình vuốt ve lưng anh, đương nhiên anh cũng buông thả. Biết cô có thể chấp nhận, bàn tay to theo bản năng cũng trở nên phóng túng hơn.