Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
CHƯƠNG 6
Cố Du Du cười lớn, nói: “Em ngốc à, chị là phóng viên, muốn đào được bí mật thì phải tìm cách moi móc chứ, hơn nữa hôm nay chị đến văn phòng của ông ấy, rất có thể sẽ có ảnh của hai cha con. Chờ đấy, chị đã có cách, nhất định phải làm được, nếu không biết đến bao giờ mới có thể tăng lương thăng chức.”
“Nói cũng phải, chị thất đức như vậy, lại chẳng có giới hạn đạo đức, chắc chắn sẽ làm được thôi.” Kỷ Hi Nguyệt ra vẻ tự nhiên nói.
Cố Du Du sửng sốt, có chút không tin được Kỷ Hi Nguyệt sẽ nói chuyện với cô ta như vậy.
“Tiểu Nguyệt, em nói vậy là có ý gì, chị chẳng qua cũng chỉ muốn kiếm thêm chút cháo, tìm được tin tức nóng hổi khó khăn thế nào chẳng lẽ em không biết?” Vẻ mặt cô ta lập tức có chút cau có.
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, nói: “Chúng ta không giống nhau. Giả như chuyện một cô minh tinh bị làm nhục mà chị còn nói là đáng đời cô ấy, cái loại chuyện không có đạo đức này tôi không thể viết được.”
Đây là tin tức mà Cố Du Du đã tung lên mạng vài ngày trước. Chuyện này đã gây nên một cuộc gió mưa đẫm máu quy mô lớn giữa những anh hùng bàn phím và trở thành tiêu đề nóng hổi trên mạng internet.
Cố Du Du bước tới, nói với vẻ phát cáu: “Hôm nay em bị sao vậy? Em không muốn chị sống thoải mái đúng không? Chẳng phải nói bạn bè cùng nhau tiến lên sao?!”
“Xin lỗi nhé, tôi không có cái kiểu bạn tốt lục trà biểu* như chị!” Kỷ Hi Nguyệt nói ra câu này trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
(*Lục trà biểu: (tiếng anh gọi là green tea bitch) thuật ngữ này xuất hiện vào khoảng giữa tháng 3 hoặc đầu tháng 4/2013, dùng để miêu tả kiểu phụ nữ có dáng vẻ, hành động trong sáng, đáng yêu, thân thiện nhưng thực chất tâm hồn lại chất chứa những suy nghĩ xấu xa, xảo trá, luôn giả tạo và tư lợi cho bản thân. Gái “trà xanh” có thể hiểm nôm na là “miệng nam mô bụng bồ dao găm”- Nguồn: Google.)
Cố Du Du điếng người, không dám tin nhìn Kỷ Hi Nguyệt đến sững sỡ.
“Giỏi lắm Vương Nguyệt, cô dựa vào cái gì mà chửi mắng tôi như vậy? Nếu không phải cô vừa xấu vừa đần, có thể kiếm được chút ít tư liệu cho tôi, chắc tôi thèm làm bạn tốt với cô! Cô ghen tị với tôi đúng không!”
“Ghen tị? Đáng để ghen tị sao? Cố Du Du, tôi đã nói rồi, hôm nay cô sẽ không đào được thông tin gì về con gái của Kỷ Thượng Hải đâu.” Kỷ Hi Nguyệt chế nhạo.
“Tôi không đào được? Haha!” Cố Du Du nhìn đồng hồ, “Nếu tôi biết con gái của Kỷ Thượng Hải là ai, cô nói thế nào đây?”
“Cô muốn tôi nói gì?” Kỷ Hi Nguyệt thấy các đồng nghiệp khác cũng đang nhao nhao nhìn sang bên đây xem trò cười.
“Nếu hôm nay tôi tung ra được tin tức về đại tiểu thư nhà họ Kỷ, cô phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi!” Cố Du Du gần như dùng hết sức gào lên, phùng mang trợn má nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Ha! Nếu chị không đào ra được thì sao đây? Có phải cũng nên quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, bồi thường phí tổn tinh thần cho tôi không? Cố Du Du, không có sức lực thì đừng có la cho lớn!” Kỷ Hi Nguyệt dùng ánh mắt xem thường nhìn khuôn mặt tức đến đỏ bừng của Cố Du Du.
Cố Du Du tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cả người run cầm cập, nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt như muốn xé nát biểu cảm của cô.
“Được thôi! Vậy thì đánh cược đi, ai thua sẽ dập đầu xin lỗi, cộng thêm một ngàn tệ phí tổn thất tinh thần!” Cố Du Du ngày thường là một người keo kiệt, cơm nước gì cũng toàn ăn chùa của người khác, một nghìn tệ đối với cô ta mà nói là một con số rất lớn.
“Vậy ít quá, tối thiểu cũng phải dùng cả tháng lương mới kích thích!” Kỷ Hi Nguyệt khoanh hai tay đặt trước ngực, “Chị tự tin như vậy mà đánh cược chỉ có chút đỉnh đó thôi à? Là chị không dám hay cảm thấy bản thân không làm được?”
Sắc mặt Cố Du Du như cái bảng màu.Các đồng nghiệp bên cạnh đã bắt đầu nhốn nháo, những người phóng viên này không có ai là chịu ngồi yên xem kịch.
“Tiểu Nguyệt, rất có khí phách! Anh Hâm ủng hộ em! Nếu em thua, anh Hâm sẽ tài trợ cho em một thùng mì ăn liền!” Đồng nghiệp Trương Hâm hét lên với Kỷ Hi Nguyệt.
Mọi người ồ lên cười đùa, một anh béo điềm đạm khác cũng rống lên: “Cố Du Du, cược đi chứ, cô giỏi như vậy làm sao có thể thua được, cả một tháng lương lận đấy! Lương tháng của Tiểu Nguyệt cũng năm nghìn tệ chứ chả đùa .”
“Đúng vậy, tôi sẽ đặt cược năm nghìn tệ.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai, đôi mắt dưới cặp kính cận tỏ ra khinh thường Cố Du Du.
“Được thôi, cược thì cược!” Cố Du Du phẫn nộ lên tiếng, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Vương Nguyệt, quan hệ giữa chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt!”
“Chưa từng có quan hệ, làm sao có thể chấm dứt? Buồn cười!” Kỷ Hi Nguyệt khịt mũi, ngồi lại vị trí của mình.
CHƯƠNG 7
TẠI SAO BỊ BẮT NẠT
“Cô….!”
Cố Du Du tái mặt vì tức giận, không biết nên cãi lại thế nào. Cuối cùng, cô ta giật lấy túi xách rồi chạy ra ngoài trong ánh mắt ‘cười trên nỗi đau của người khác’của mọi người.
Thật ra Cố Du Du đã làm việc ở đài truyền hình Cảnh Long được hơn hai năm, nhưng vì thiếu chuẩn mực đạo đức, nên chẳng ai dám chân thành kết bạn với cô ta, cũng không ai sẵn lòng giúp đỡ, bởi vì trước đó từng có người giúp đỡ cô ta, cuối cùng lại bị cô ta cướp hết công trạng. Sau khi nhìn thấy cô ta bỏ chạy, tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất sảng khoái, chợt nhớ tới dáng vẻ nhếch nhác trốn chạy của cô kiếp trước, e là mọi người cũng cảm thấy sảng khoái như vậy.
Khẽ ngâm nga một giai điệu, kéo ghế đặt mông ngồi xuống, nhưng ngay sau đó, lập tức khóe miệng cô cứng đờ lại, đúng là vui quá hóa buồn, quên mất vết thương đêm qua mà cử động quá mạnh làm toàn thân cô đau nhức theo. Gương mặt ác ma chưa bao giờ nở lấy một nụ cười của Triệu Hàn Húc lập tức hiện ra trong đầu cô, khiến cô không khỏi rùng mình.
“Vương Nguyệt, sao hôm nay cô lại vùng dậy với Cố Du Du vậy?”
Phó phòng Trần Thanh ngồi bên cạnh hỏi cô.
“Anh Trần, anh chưa đọc tin tức về cô minh tinh bị làm nhục mấy ngày trước à? Mấy lời nói kiểu đó là của người nói sao?”
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn anh ta. Trần Thanh sửng sốt, sau đó liền nói
“Cố Du Du vì muốn giành lấy tin tức hàng đầu mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, đúng thật là đáng sợ! Nhưng đã làm một người phóng viên, nếu không có chút ý tưởng hay ho, e rằng cũng không thể trụ lâu được trong ngành.”
Kỷ Hi Nguyệt lười đáp lại, trong lòng thầm nghĩ anh ta cũng chẳng phải người tử tế gì. Cô cúi đầu lấy điện thoại ra, mở WeChat gửi tin nhắn cho bố cô.
“Bố, bố không được chấp nhận cuộc phỏng vấn của Cố Du Du, cô ta muốn vạch trần con. Bố nhất định không được gặp cô ta, bằng không con sẽ khóc cho bố xem.”
Kỷ Hi Nguyệt còn chèn thêm một biểu tượng cảm xúc khóc lóc vào cuối câu.
Khi Kỷ Thượng Hải ngồi trong văn phòng đọc được tin nhắn này, ông đã nở một nụ cười đầy ý vị. Đứa con gái nghịch ngợm của ông rốt cuộc cũng tình nguyện liên lạc với người bố này rồi.
“Bố đã hẹn gặp mặt ở văn phòng lúc bốn giờ, hủy đi thì có vẻ rất bất lịch sự.”
Kỷ Thượng Hải trả lời con gái.
“Bố kiếm cớ từ chối cô ta, cuối tuần này con sẽ đi uống trà chiều với bố.”
Kỷ Hi Nguyệt gửi đi một biểu cảm đắc ý.
“Chốt kèo!”
Hai từ này được gửi qua với tốc độ nhanh chóng. Kỷ Hi Nguyệt bật cười, quả nhiên là bố cô.
Nhưng nghĩ đến những gì đã xảy ra với bố cô trong kiếp trước, nụ cười trên mặt cô chợt tắt. Kỷ Hi Nguyệt nằm dài trên bàn làm việc, trong đầu không ngừng sắp xếp lại những ký ức về kiếp trước. Thay đổi lớn nhất ở kiếp trước là hôm nay sau khi Cố Du Du vạch trần cô, cô đã bị mất công việc làm phóng viên. Sau đó cô chỉ có thể trở lại tập đoàn Kỷ Hải với tư cách là tiểu thư nhà họ Kỷ, và rồi gặp phải tên súc sinh Tần Hạo.
Nghĩ tới đây, Kỷ Hi Nguyệt ra sức vân vê ấn đường của mình, lần này cô nhất định phải giữ lấy công việc phóng viên này, cho nên những chuyện tiếp theo đây cũng phải thay đổi cho phù hợp. Song, cho dù thay đổi thế nào, kẻ xấu vẫn là kẻ xấu, nợ nần của kiếp trước, kiếp này cô phải tính toán cho rõ ràng!
“Chú ý! Cửa hàng châu báu Nam Phong đã bị cướp cách đây năm phút. Nhanh chóng đến hiện trường! Trần Thanh, lần này anh đi đi!”
Đột nhiên giọng nói lớn tiếng của trưởng phòng tin tức Lộc Hùng vang lên trên chương trình phát thanh. Trần Thanh lập tức nhảy dựng lên, đeo cặp công vụ lên lưng, sốt sắng nói
“Vương Nguyệt, Lưu Hải không có ở đây, cô làm trợ lý cho tôi!”
Lưu Hải là cộng sự của Trần Thanh mỗi khi anh ta đi ra ngoài.
Thân thể Kỷ Hi Nguyệt khó chịu không muốn hoạt động, hơn nữa cô đã hứa với Triệu Hàn Húc sẽ về trước buổi tối, lần này mà đi lăn qua lộn lại không biết mấy giờ mới xong.
“Anh Trần, hôm nay người em không được thoải mái, hay là anh bảo anh béo đi cùng anh được không?”
Khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt xoắn lại.
Trần Thanh không ngờ rằng Kỷ Hi Nguyệt sẽ từ chối, dù sao cô cũng là nhân viên thực tập, còn anh ta không những là đàn anh mà còn là phó phòng, đúng là mất hết mặt mũi.
“Sao vừa rồi gây gổ với Cố Du Du không thấy cô mệt mỏi? Đây là công việc! Đừng tưởng rằng báo cáo vài vấn đề nóng hổi thì có thể trốn tránh khó nhọc, còn không nhanh chân lên!”
Trần Thanh bỗng nhiên lớn tiếng, nhìn bộ dáng xấu xí như ma lem của Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt ghét bỏ. Trên thực tế, Trần Thanh chọn Kỷ Hi Nguyệt vì cô thực tập sinh này thông minh lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn và nắm bắt tin tức rất tốt, biết nhấn vào điểm nào sẽ được cư dân mạng và khán giả truyền hình thích nhất.
Anh béo là người thật thà, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đúng là mệt thật liền nói
“Trần Thanh, thôi bỏ đi, để tôi đi cho, Tiểu Nguyệt có vẻ thật sự không được thoải mái.”
“Không thoải mái chỗ nào, tôi vừa thấy cô ta cầm điện thoại hí hửng ca hát mà, Vương Nguyệt, rốt cuộc cô có đi hay là không?”
Mặt của Trần Thanh đanh lại.
CHƯƠNG 8
Kỷ Hi Nguyệt rất muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại bây giờ cô chỉ là một thực tập sinh, không phải là Kỷ tiểu thư nên chỉ có thể bấm bụng chịu đựng. Ai bảo cô thích công việc này làm gì. Năm đó cô thi vào Đại học Truyền thông cũng bởi vì bản thân muốn làm phóng viên. Tất nhiên nếu dựa vào quan hệ, Kỷ tiểu thư như cô vẫn có thể làm phóng viên, nhưng cô cảm thấy như vậy thì chẳng có gì ý nghĩa. Bản chất của cô kỳ thực là một người không chịu thua kém ai, cô muốn tự mình tạo ra một số thành tích tốt đẹp.
“Anh béo, cảm ơn nhé, để em đi được rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể đứng dậy, mang thiết bị làm việc trên lưng rồi vội vàng theo chân Trần Thanh. Sải chân chạy với khoảng cách rộng khiến cơ thể cô càng thêm đau đớn, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Mau lên, với tốc độ này của cô mà đòi lấy được thông tin đầu tay sao? Mấy cái sự kiện nóng hổi lúc trước là cô mèo mù vớ được cá rán à!”
Lời nói mỉa mai của Trần Thanh khiến Kỷ Hi Nguyệt nhận ra vị đàn anh này thực sự đang ghen tị với khả năng của một thực tập sinh như cô.
“Anh Trần, anh cũng nên điều tra chút ít về ông chủ của Châu báu Nam phong chứ!”
Kỷ Hi Nguyệt không chút khách khí nói.
Trần Thanh ngẩn người một hồi rồi bực bội nói lại
“Tôi mà còn cần cô dạy sao.”
Nói xong anh ta chui tọt vào xe săn tin của công ty.
Công ty có vài chiếc xe chuyên dùng để đi thu thập tin tức, ngày thường luôn bố trí tài xế chờ sẵn ở bãi đậu xe, hễ có tin tức là mọi người có thể đi ngay, vì việc thu thập tin tức luôn được ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa, hiện nay sự cạnh tranh về truyền thông ngày càng trở nên gay gắt, ngoài truyền thông truyền hình, truyền thông báo chí còn có nhiều loại truyền thông đa dạng qua mạng xã hội.
Đối thủ lão làng của đài truyền hình Cảng Long là đài truyền hình Hương Thành cũng thường xuyên giáp mặt với nhau ở hiện trường. Ai ai cũng tranh đua với thới gian, có thể nói là tranh thủ từng giây từng phút.
Lên xe ngồi ngay ngắn, Kỷ Hi Nguyệt lập tức lấy máy ảnh chuyên dụng ra. Trần Thanh sau khi tìm kiếm thông tin trên máy tính bảng thì hào hứng nói
“Thật không ngờ Châu báu Nam Phong lại là sản nghiệp của tập đoàn đế vương Triệu Thị, lần này chúng ta phải tận dụng tốt cơ hội!”
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói
“Công việc kinh doanh của Châu báu Nam Phong rất phát đạt. Nghe nói là lấy phong cách Việt Quốc* cổ xưa làm thiết kế trang sức chủ đạo, được một số vị phu nhân quyền quý và bạn bè nước ngoài ưa chuộng, đơn đặt hàng liên tục đổ về.”
(Việt Quốc (越国): không nên nhầm với Việt Nam (越南), là một chư hầu của nhà Chu thời Xuân Thu và chiến quốc trong lịch sử Trung Quốc, lãnh thổ quốc gia này tương ứng hiện tại ở vùng đất phía nam Trường Giang, ven biển Chiết Giang, Trung Quốc – Nguồn: Google.)
Bản thân Kỷ Hi Nguyệt đã từng đặt làm vài món trang sức ở Châu báu Nam Phong cho bố mình tặng người khác.
“Làm sao cô biết?”
Trần Thanh kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Phụ nữ ai chẳng thích châu báu. Tôi không có khả năng mua nó, nhưng không có nghĩa là tôi không thể tìm hiểu về nó.”
Kỷ Hi Nguyệt nói với vẻ khinh thường.
Sắc mặt Trần Thanh có chút méo mó, sau đó không khách khí nói
“Lát nữa cô nhớ chụp ảnh nhiều vào, up lên càng sớm càng tốt. Nếu trên mạng lan truyền rộng rãi, rất có thể sếp sẽ cho phát lên tin tức truyền hình. Đến lúc đó chúng ta sẽ có phần thưởng, cô cũng có thể mua được châu báu Nam Phong.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta bằng nửa con mắt, nói
“Tôi biết rồi.”
Trần Thanh cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt là loại trẻ tuổi bướng bỉnh, luôn tự cho mình là đúng, kiêu căng ngạo mạng, không coi ai ra gì. Nếu không phải cô được việc, thông minh lanh lợi, anh ta cũng chẳng muốn kêu cô theo làm cộng sự. Chiếc ô tô nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc, tài xế của bộ phận tin tức điêu luyện như một tay lái lụa, đoạn đường phải mất tận 30 đến 40 phút thì bây giờ đến nơi chỉ sau 20 phút.
Châu báu Nam Phong không nằm ở khu vực náo nhiệt nhất, mà ngược lại, do tập trung vào tùy biến đại chúng* nên đã chọn một con hẽm yên tĩnh hơn, nhưng gần đó cũng có nhiều cửa hàng quần áo và quán cà phê.
(Tùy biến đại chúng (Customization): theo định nghĩa trong kinh tế, customization là tùy chỉnh theo yêu cầu của khách hàng. Hình thức này được gọi là cá nhân hóa. Sản phẩm của bạn sẽ do bạn thiết kế, màu sắc là do bạn lựa chọn. Các nhà sản xuất chỉ thực hiện lắp ráp theo đúng yêu cầu mà bạn lựa chọn. Họ sẽ hoàn thành và gửi sản phẩm về cho bạn – Nguồn: Google.)
Ngay tại lúc này, ven đường đông nghịt người, quần chúng ai ai cũng dùng di động để chụp ảnh, bàn tán ra vào xôn xao. Tuy nhiên, độ tin cậy của những bức ảnh được những người qua đường đăng tải lên làm sao có sức ảnh hưởng bằng những tin tức chính thức truyền ra từ đài truyền hình Cảnh Long.
Trần Thanh nhảy xuống xe tiến vào hiện trường, còn bảo Kỷ Hi Nguyệt nhanh chân. Đáng tiếc Kỷ Hi Nguyệt vừa hoạt động thì đau đến tái mặt, nghĩ đến sự tàn bạo của đại ma vương Triệu Húc Hàn đêm qua, hai chân cô chỉ muốn khuỵu xuống.
Cắn răng cố nén cơn đau, cô cầm máy ảnh bắt đầu quay cảnh hiện trường. Ở bên trong, Trần Thanh đang cố giữ lấy quản lý của Châu báu Nam Phong và các nhân viên của cửa hàng để thu thập ý kiến bằng đủ loại ghi âm và ghi chép, cũng như thăm dò thêm bên phía cảnh sát gần như đã hoàn thành việc điều tra hiện trường.
“Vương Nguyệt!”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.
CHƯƠNG 9
Kỷ Hi Nguyệt quay lại thì nhìn thấy Ngô Phương Châu, một anh thanh niên đẹp trai trong bộ đồng phục cảnh sát. Trước đây Kỷ Hi Nguyệt đã từng gặp mặt Ngô Phương Châu vài lần khi cô chạy tin ở hiện trường. Để có được những thông tin đầu tay, Kỷ Hi Nguyệt đã lân la làm quen với anh chàng cảnh sát dễ thương này, lâu dần cũng được coi là thân thiết.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Ngô Phương Châu khá tốt, bởi vì Ngô Phương Châu không hề kỳ thị bộ dạng trang điểm xấu xí của cô lúc này.
“Ngô Phương Châu, anh đang làm nhiệm vụ ở đây à.”
Kỷ Hi Nguyệt phấn khích nói
“Anh có thấy hình dáng của tên cướp hay xe cộ gì đó không? Không có ai bị thương chứ? Có bắt được tên nào không?”
Ngô Phương Châu lắc đầu nói
“Vẫn đang khoanh vùng điều tra quanh đây, vừa nãy mới nghe được kha khá từ những người dân xung quanh, có thể tiết lộ cho cô chút ít.”
“Thật sao, cám ơn anh, lần sau tôi mời anh đi uống cà phê nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức lộ ra một nụ cười tươi rói.
Cô biết cảnh sát không được phép tùy tiện tiết lộ tiến trình của vụ án, nhưng một số việc không quan trọng lắm vẫn có thể cho phóng viên biết. Dù sao đôi khi cảnh sát cũng cần sự trợ giúp đặc biệt từ những người phóng viên khi xử lý vụ án.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng làm theo lời tường thuật của Ngô Phương Châu, chụp một bức ảnh để minh họa rồi nhanh chóng sắp xếp từ ngữ để đánh máy. Sau khi Trần Thanh ra thì viết thêm chút tâm trạng tức giận của cửa hàng châu báu bị hại. Một mẩu tin nhanh chóng được đăng tải lên trang web chính thức của đài truyền hình Cảnh Long.
Trần Thanh thấy tốc độ làm việc của cô thực tập sinh Kỷ Hi Nguyệt này rất nhanh nhẹn, sắp xếp ổn thỏa, lại biết tìm cảnh sát để phối hợp thì không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác. Cũng may hôm nay kéo cô đi, nếu không bình thường phỏng chừng cũng phải mười phút sau mới có thể đăng bài. Bởi vì tốc độ xử lý của cộng sự Lưu Hải không nhanh bằng cô gái này.
Trong phút chốc, Trần Thanh có một loại cảm giác muốn đổi người hợp tác.
Kỷ Hi Nguyệt hiện là một phóng viên tập sự, cô không hợp tác chính thức với bất kỳ vị đàn anh nào, đôi khi còn ra ngoài hoạt động một mình. Thành thật mà nói, có khả năng thu thập được vài điểm tin nóng cũng đủ cho thấy cô gái nhỏ này thực sự có tài làm phóng viên.
“Tiểu Nguyệt, nhanh chóng về đài gấp, sếp nói rằng tin tin tức này có thể lên bản tin truyền hình lúc 8 giờ tối, chúng ta còn phải phát đi thông cáo báo chí.”
Trần Thanh nhận được điện thoại của Lộc Hùng thì phấn khích tới nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Kỷ Hi Nguyệt nhảy dựng lên
“Sao cơ? Không được, buổi tối tôi có việc, không thể làm thêm giờ. Anh Trần, anh tự hoàn thành đi, tôi phải đi đây!”
Sau khi nói xong, mặc kệ Trần Thanh giậm chân mắng nhiếc thế nào sau lưng cô cũng bỏ ngoài tai, nhanh chóng bỏ chạy với tốc độ nhanh nhẩt. So với Trần Thanh, cô càng sợ cái tên đại ma vương Triệu Húc Hàn hơn.
Trần Thanh tức giận đến nhe răng múa vuốt, thầm nghĩ ngày mai nhất định phải cho con bé đáng chết này biết chút lễ độ, thật sự không coi đàn anh này ra gì! Kỷ Hi Nguyệt giơ tay lên nhìn, đã gần năm giờ, cô vội vàng chạy ra ngoài đường lớn bắt taxi. Lúc cô đi làm là bảo tài xế trong biệt thự đưa đến, nhưng lại không để cho người ta chờ, cho nên lúc này muốn đi xe cũng không có mà đi. Nhưng cô đã hứa với Triệu Húc Hàn sẽ về nhà ăn tối, thông thường thời gian ăn tối không được vượt quá sáu giờ.
Nếu cô về muộn, không biết đại ma vương có cho rằng cô lén lút đi gặp Triệu Vân Sâm rồi nổi giận đùng đùng lên không. Cô không chịu nổi nữa, mà cũng không muốn chịu.
Vô Cốt vẫn luôn đi theo Kỷ Hi Nguyệt, thấy cô cứ nhảy lên nhảy xuống như con khỉ, sắc mặt đau khổ đứng đón xe taxi, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp từ từ co lại. Mỗi khi nhìn Kỷ Hi Nguyệt trong thân phận là một phóng viên quả thực không tài nào vừa mắt, vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp lại đi làm cho mình xấu như ma lem. Còn đi làm cái gì mà phóng viên tập sự, thật không biết ông chủ tại sao lại dung túng cô như vậy? Kỷ Hi Nguyệt khó khắn lắm mới chặn được một chiếc taxi, lúc nhảy lên xe cô phải hít thở sâu vài hơi.
Vừa nghe cô nói đến biệt thự ngự cảnh ở lưng chừng núi, tài xế liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi lặp lại
“Cô bé, cô nói là tới biệt thự ngự cảnh ở lưng chừng núi? Biệt thự của Triệu gia?”
“Đúng!”
Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói, câu hỏi này cô đã gặp không ít lần ở kiếp trước. Đúng là mắt chó nhìn người hèn, chẳng lẽ biệt thự của Triệu gia thì không đi được sao?
Chương 10
CUỘC ĐỐI THOẠI TRONG BỮA CƠM
Tài xế không nói chuyện nữa mà bắt đầu nhấn chân ga cho xe chạy. Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ nôn nóng, liên tục đưa mắt nhìn ra sắc trời ngoài xe. Đừng tối nhanh như vậy chứ, trời mà tối thì cô nhất định sẽ bị nhốt trong căn phòng màu đen. Cứ nghĩ tới điều này là khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng bệch, lần này cô không thể chọc giận Triệu Húc Hàn được.
Mất hơn nửa giờ mới đến nơi, sau khi thanh toán tiền, tài xế nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt cấp tốc xuống xe chạy về hướng cánh cửa sắt cao vút được chạm khắc hoa văn kia. Có vẻ như hả hê muốn nhìn xem cô bé này thực sự vào được bên trong hay không, anh ta không ngại bỏ ra chút thời gian chờ đợi.
“Tôi về rồi đây, tôi về rồi!”
Kỷ Hi Nguyệt lấy hai tay đập vào cánh cửa lớn rồi hét lên. Sau đó tài xế taxi sững sờ, cánh cửa sắt ấy vậy mà thật sự mở ra, cô gái nhỏ nhanh chóng chạy về phía ngôi biệt thự đồ sộ.
“Chú Vương, đại ma vương, không, Triệu Húc Hàn đã về chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt đầu đổ đầy mồ hôi, theo bản năng việc đầu tiên là muốn hỏi xem Triệu Húc Hàn đã trở về chưa, chú Vương là quản gia ở đây.
“Cậu chủ vẫn chưa về, nhưng cậu chủ có nói là sẽ quay về dùng bữa tối. Kỷ tiểu thư, hay là cô đi tắm rửa trước, với bộ dạng này cậu chủ có thể sẽ không thích đâu.”
Chú Vương là một người đàn ông trung niên hói đầu rất bảo thủ. Dưới sự quản lý của ông, mọi thứ trong biệt thự luôn trật tự ngăn nắp, sạch sẽ gọn gàng. Ngay cả những chậu phong lan trong sân vườn cũng không bao giờ nhìn thấy một cánh hoa rơi rụng.
“Được rồi, tôi đi ngay đây!”
Kỷ Hi Nguyệt bất chợt thở phào nhẹ nhõm, đúng là nguy hiểm thật, cũng may là cô nhanh chân.
Cô biết Triệu Húc Hàn không thích cách trang điểm xấu xí này của cô, cứ mỗi lần nhìn thấy là biểu cảm giống như ‘mưa rền gió nổi’, thế nên về đến nhà mà bộ dạng vẫn dơ dơ bẩn bẩn như vậy, chắc chắn sẽ bị ánh mắt sắc lạnh của anh tùng xẻo mà chết. May là trong biệt thự này Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn vài bộ quần áo, vì Triệu Húc Hàn hay bất thình lình kéo cô tới đây, cho nên anh luôn giúp cô chuẩn bị sẵn trang phục, chỉ có điều đồ mà anh chuẩn bị toàn là quần áo modern theo mùa.
Tuy vậy, Kỷ Hi Nguyệt vẫn đổi sang trang phục phóng viên khi cô ra ngoài, đó là những bộ quần áo mà cô đã liều mạng đấu tranh mới có thể giữ lại.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay một bộ đồ ở nhà màu trắng kem, bước xuống lầu với một lọn tóc đuôi ngựa bồng bềnh trong đầy sức sống. Thế nhưng cô lại cảm thấy rất mệt mỏi, lại có chút cảm giác lâng lâng như đi trên không.
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa xe, Kỷ Hi Nguyệt giật nảy mình, toàn thân lập tức căng thẳng. Dù ở bên ngoài cô có kiên cường thế nào đi nữa, nhưng khi đối mặt với Triệu Húc Hàn trong thâm tâm cô luôn có sự ám ảnh.
Một thân hình mảnh khảnh tiến vào bên trong, khi Triệu Húc Hàn nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt không hề có chút kinh ngạc, biểu hiện vẫn lạnh lùng như cũ, anh bước thẳng lên lầu mà không nói lấy một lời nào.
“Kỷ tiểu thư, bữa tối sắp bắt đầu rồi. Cô đến phòng ăn ngồi trước đi.”
Chú Vương tiến đến gọi Kỷ Hi Nguyệt.
Vốn dĩ là Kỷ Hi Nguyệt muốn nở một nụ cười khi đối diện với Triệu Húc Hàn, nhưng khi nhìn thấy cái khuôn mặt như thay ma đó, cô bị dọa đến mức cười không nổi. Cuối cùng, nụ cười trên mặt bị đóng băng, trái tim nhỏ bé của cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phòng ăn rất rộng rãi và thoáng đãng, bên ngoài cửa sổ sát sàn là vườn hoa với nhiều loại phong lan quý hiếm đua nhau nở rộ, làm cho trái tim đang lo lắng sợ hãi của Kỷ Hi Nguyệt cũng từ từ thả lỏng. Sau khi uống một ly nước trái cây, nghe thấy tiếng bước chân, Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng đứng dậy ngay ngắn như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Triệu Húc Hàn bước đến chỗ ngồi chính, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi sau đó ngồi xuống.
Kỷ Hi Nguyệt vừa định ngồi xuống thì Triệu Húc Hàn bỗng ho một tiếng, dọa cho Kỷ Hi Nguyệt lại giật nảy lên, nhìn anh hoảng sợ.
“Ngồi đi.”
Thực ra Triệu Húc Hàn chỉ muốn kêu cô ngồi xuống, nhưng mà bộ dạng ngoan ngoãn của Kỷ Hi Nguyệt hôm nay có gì đó sai sai, vì vậy anh mới ho một chút để xoa dịu bầu không khí.
Cố Du Du cười lớn, nói: “Em ngốc à, chị là phóng viên, muốn đào được bí mật thì phải tìm cách moi móc chứ, hơn nữa hôm nay chị đến văn phòng của ông ấy, rất có thể sẽ có ảnh của hai cha con. Chờ đấy, chị đã có cách, nhất định phải làm được, nếu không biết đến bao giờ mới có thể tăng lương thăng chức.”
“Nói cũng phải, chị thất đức như vậy, lại chẳng có giới hạn đạo đức, chắc chắn sẽ làm được thôi.” Kỷ Hi Nguyệt ra vẻ tự nhiên nói.
Cố Du Du sửng sốt, có chút không tin được Kỷ Hi Nguyệt sẽ nói chuyện với cô ta như vậy.
“Tiểu Nguyệt, em nói vậy là có ý gì, chị chẳng qua cũng chỉ muốn kiếm thêm chút cháo, tìm được tin tức nóng hổi khó khăn thế nào chẳng lẽ em không biết?” Vẻ mặt cô ta lập tức có chút cau có.
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, nói: “Chúng ta không giống nhau. Giả như chuyện một cô minh tinh bị làm nhục mà chị còn nói là đáng đời cô ấy, cái loại chuyện không có đạo đức này tôi không thể viết được.”
Đây là tin tức mà Cố Du Du đã tung lên mạng vài ngày trước. Chuyện này đã gây nên một cuộc gió mưa đẫm máu quy mô lớn giữa những anh hùng bàn phím và trở thành tiêu đề nóng hổi trên mạng internet.
Cố Du Du bước tới, nói với vẻ phát cáu: “Hôm nay em bị sao vậy? Em không muốn chị sống thoải mái đúng không? Chẳng phải nói bạn bè cùng nhau tiến lên sao?!”
“Xin lỗi nhé, tôi không có cái kiểu bạn tốt lục trà biểu* như chị!” Kỷ Hi Nguyệt nói ra câu này trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
(*Lục trà biểu: (tiếng anh gọi là green tea bitch) thuật ngữ này xuất hiện vào khoảng giữa tháng 3 hoặc đầu tháng 4/2013, dùng để miêu tả kiểu phụ nữ có dáng vẻ, hành động trong sáng, đáng yêu, thân thiện nhưng thực chất tâm hồn lại chất chứa những suy nghĩ xấu xa, xảo trá, luôn giả tạo và tư lợi cho bản thân. Gái “trà xanh” có thể hiểm nôm na là “miệng nam mô bụng bồ dao găm”- Nguồn: Google.)
Cố Du Du điếng người, không dám tin nhìn Kỷ Hi Nguyệt đến sững sỡ.
“Giỏi lắm Vương Nguyệt, cô dựa vào cái gì mà chửi mắng tôi như vậy? Nếu không phải cô vừa xấu vừa đần, có thể kiếm được chút ít tư liệu cho tôi, chắc tôi thèm làm bạn tốt với cô! Cô ghen tị với tôi đúng không!”
“Ghen tị? Đáng để ghen tị sao? Cố Du Du, tôi đã nói rồi, hôm nay cô sẽ không đào được thông tin gì về con gái của Kỷ Thượng Hải đâu.” Kỷ Hi Nguyệt chế nhạo.
“Tôi không đào được? Haha!” Cố Du Du nhìn đồng hồ, “Nếu tôi biết con gái của Kỷ Thượng Hải là ai, cô nói thế nào đây?”
“Cô muốn tôi nói gì?” Kỷ Hi Nguyệt thấy các đồng nghiệp khác cũng đang nhao nhao nhìn sang bên đây xem trò cười.
“Nếu hôm nay tôi tung ra được tin tức về đại tiểu thư nhà họ Kỷ, cô phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi!” Cố Du Du gần như dùng hết sức gào lên, phùng mang trợn má nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Ha! Nếu chị không đào ra được thì sao đây? Có phải cũng nên quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, bồi thường phí tổn tinh thần cho tôi không? Cố Du Du, không có sức lực thì đừng có la cho lớn!” Kỷ Hi Nguyệt dùng ánh mắt xem thường nhìn khuôn mặt tức đến đỏ bừng của Cố Du Du.
Cố Du Du tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cả người run cầm cập, nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt như muốn xé nát biểu cảm của cô.
“Được thôi! Vậy thì đánh cược đi, ai thua sẽ dập đầu xin lỗi, cộng thêm một ngàn tệ phí tổn thất tinh thần!” Cố Du Du ngày thường là một người keo kiệt, cơm nước gì cũng toàn ăn chùa của người khác, một nghìn tệ đối với cô ta mà nói là một con số rất lớn.
“Vậy ít quá, tối thiểu cũng phải dùng cả tháng lương mới kích thích!” Kỷ Hi Nguyệt khoanh hai tay đặt trước ngực, “Chị tự tin như vậy mà đánh cược chỉ có chút đỉnh đó thôi à? Là chị không dám hay cảm thấy bản thân không làm được?”
Sắc mặt Cố Du Du như cái bảng màu.Các đồng nghiệp bên cạnh đã bắt đầu nhốn nháo, những người phóng viên này không có ai là chịu ngồi yên xem kịch.
“Tiểu Nguyệt, rất có khí phách! Anh Hâm ủng hộ em! Nếu em thua, anh Hâm sẽ tài trợ cho em một thùng mì ăn liền!” Đồng nghiệp Trương Hâm hét lên với Kỷ Hi Nguyệt.
Mọi người ồ lên cười đùa, một anh béo điềm đạm khác cũng rống lên: “Cố Du Du, cược đi chứ, cô giỏi như vậy làm sao có thể thua được, cả một tháng lương lận đấy! Lương tháng của Tiểu Nguyệt cũng năm nghìn tệ chứ chả đùa .”
“Đúng vậy, tôi sẽ đặt cược năm nghìn tệ.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai, đôi mắt dưới cặp kính cận tỏ ra khinh thường Cố Du Du.
“Được thôi, cược thì cược!” Cố Du Du phẫn nộ lên tiếng, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Vương Nguyệt, quan hệ giữa chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt!”
“Chưa từng có quan hệ, làm sao có thể chấm dứt? Buồn cười!” Kỷ Hi Nguyệt khịt mũi, ngồi lại vị trí của mình.
CHƯƠNG 7
TẠI SAO BỊ BẮT NẠT
“Cô….!”
Cố Du Du tái mặt vì tức giận, không biết nên cãi lại thế nào. Cuối cùng, cô ta giật lấy túi xách rồi chạy ra ngoài trong ánh mắt ‘cười trên nỗi đau của người khác’của mọi người.
Thật ra Cố Du Du đã làm việc ở đài truyền hình Cảnh Long được hơn hai năm, nhưng vì thiếu chuẩn mực đạo đức, nên chẳng ai dám chân thành kết bạn với cô ta, cũng không ai sẵn lòng giúp đỡ, bởi vì trước đó từng có người giúp đỡ cô ta, cuối cùng lại bị cô ta cướp hết công trạng. Sau khi nhìn thấy cô ta bỏ chạy, tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất sảng khoái, chợt nhớ tới dáng vẻ nhếch nhác trốn chạy của cô kiếp trước, e là mọi người cũng cảm thấy sảng khoái như vậy.
Khẽ ngâm nga một giai điệu, kéo ghế đặt mông ngồi xuống, nhưng ngay sau đó, lập tức khóe miệng cô cứng đờ lại, đúng là vui quá hóa buồn, quên mất vết thương đêm qua mà cử động quá mạnh làm toàn thân cô đau nhức theo. Gương mặt ác ma chưa bao giờ nở lấy một nụ cười của Triệu Hàn Húc lập tức hiện ra trong đầu cô, khiến cô không khỏi rùng mình.
“Vương Nguyệt, sao hôm nay cô lại vùng dậy với Cố Du Du vậy?”
Phó phòng Trần Thanh ngồi bên cạnh hỏi cô.
“Anh Trần, anh chưa đọc tin tức về cô minh tinh bị làm nhục mấy ngày trước à? Mấy lời nói kiểu đó là của người nói sao?”
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn anh ta. Trần Thanh sửng sốt, sau đó liền nói
“Cố Du Du vì muốn giành lấy tin tức hàng đầu mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, đúng thật là đáng sợ! Nhưng đã làm một người phóng viên, nếu không có chút ý tưởng hay ho, e rằng cũng không thể trụ lâu được trong ngành.”
Kỷ Hi Nguyệt lười đáp lại, trong lòng thầm nghĩ anh ta cũng chẳng phải người tử tế gì. Cô cúi đầu lấy điện thoại ra, mở WeChat gửi tin nhắn cho bố cô.
“Bố, bố không được chấp nhận cuộc phỏng vấn của Cố Du Du, cô ta muốn vạch trần con. Bố nhất định không được gặp cô ta, bằng không con sẽ khóc cho bố xem.”
Kỷ Hi Nguyệt còn chèn thêm một biểu tượng cảm xúc khóc lóc vào cuối câu.
Khi Kỷ Thượng Hải ngồi trong văn phòng đọc được tin nhắn này, ông đã nở một nụ cười đầy ý vị. Đứa con gái nghịch ngợm của ông rốt cuộc cũng tình nguyện liên lạc với người bố này rồi.
“Bố đã hẹn gặp mặt ở văn phòng lúc bốn giờ, hủy đi thì có vẻ rất bất lịch sự.”
Kỷ Thượng Hải trả lời con gái.
“Bố kiếm cớ từ chối cô ta, cuối tuần này con sẽ đi uống trà chiều với bố.”
Kỷ Hi Nguyệt gửi đi một biểu cảm đắc ý.
“Chốt kèo!”
Hai từ này được gửi qua với tốc độ nhanh chóng. Kỷ Hi Nguyệt bật cười, quả nhiên là bố cô.
Nhưng nghĩ đến những gì đã xảy ra với bố cô trong kiếp trước, nụ cười trên mặt cô chợt tắt. Kỷ Hi Nguyệt nằm dài trên bàn làm việc, trong đầu không ngừng sắp xếp lại những ký ức về kiếp trước. Thay đổi lớn nhất ở kiếp trước là hôm nay sau khi Cố Du Du vạch trần cô, cô đã bị mất công việc làm phóng viên. Sau đó cô chỉ có thể trở lại tập đoàn Kỷ Hải với tư cách là tiểu thư nhà họ Kỷ, và rồi gặp phải tên súc sinh Tần Hạo.
Nghĩ tới đây, Kỷ Hi Nguyệt ra sức vân vê ấn đường của mình, lần này cô nhất định phải giữ lấy công việc phóng viên này, cho nên những chuyện tiếp theo đây cũng phải thay đổi cho phù hợp. Song, cho dù thay đổi thế nào, kẻ xấu vẫn là kẻ xấu, nợ nần của kiếp trước, kiếp này cô phải tính toán cho rõ ràng!
“Chú ý! Cửa hàng châu báu Nam Phong đã bị cướp cách đây năm phút. Nhanh chóng đến hiện trường! Trần Thanh, lần này anh đi đi!”
Đột nhiên giọng nói lớn tiếng của trưởng phòng tin tức Lộc Hùng vang lên trên chương trình phát thanh. Trần Thanh lập tức nhảy dựng lên, đeo cặp công vụ lên lưng, sốt sắng nói
“Vương Nguyệt, Lưu Hải không có ở đây, cô làm trợ lý cho tôi!”
Lưu Hải là cộng sự của Trần Thanh mỗi khi anh ta đi ra ngoài.
Thân thể Kỷ Hi Nguyệt khó chịu không muốn hoạt động, hơn nữa cô đã hứa với Triệu Hàn Húc sẽ về trước buổi tối, lần này mà đi lăn qua lộn lại không biết mấy giờ mới xong.
“Anh Trần, hôm nay người em không được thoải mái, hay là anh bảo anh béo đi cùng anh được không?”
Khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt xoắn lại.
Trần Thanh không ngờ rằng Kỷ Hi Nguyệt sẽ từ chối, dù sao cô cũng là nhân viên thực tập, còn anh ta không những là đàn anh mà còn là phó phòng, đúng là mất hết mặt mũi.
“Sao vừa rồi gây gổ với Cố Du Du không thấy cô mệt mỏi? Đây là công việc! Đừng tưởng rằng báo cáo vài vấn đề nóng hổi thì có thể trốn tránh khó nhọc, còn không nhanh chân lên!”
Trần Thanh bỗng nhiên lớn tiếng, nhìn bộ dáng xấu xí như ma lem của Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt ghét bỏ. Trên thực tế, Trần Thanh chọn Kỷ Hi Nguyệt vì cô thực tập sinh này thông minh lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn và nắm bắt tin tức rất tốt, biết nhấn vào điểm nào sẽ được cư dân mạng và khán giả truyền hình thích nhất.
Anh béo là người thật thà, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đúng là mệt thật liền nói
“Trần Thanh, thôi bỏ đi, để tôi đi cho, Tiểu Nguyệt có vẻ thật sự không được thoải mái.”
“Không thoải mái chỗ nào, tôi vừa thấy cô ta cầm điện thoại hí hửng ca hát mà, Vương Nguyệt, rốt cuộc cô có đi hay là không?”
Mặt của Trần Thanh đanh lại.
CHƯƠNG 8
Kỷ Hi Nguyệt rất muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại bây giờ cô chỉ là một thực tập sinh, không phải là Kỷ tiểu thư nên chỉ có thể bấm bụng chịu đựng. Ai bảo cô thích công việc này làm gì. Năm đó cô thi vào Đại học Truyền thông cũng bởi vì bản thân muốn làm phóng viên. Tất nhiên nếu dựa vào quan hệ, Kỷ tiểu thư như cô vẫn có thể làm phóng viên, nhưng cô cảm thấy như vậy thì chẳng có gì ý nghĩa. Bản chất của cô kỳ thực là một người không chịu thua kém ai, cô muốn tự mình tạo ra một số thành tích tốt đẹp.
“Anh béo, cảm ơn nhé, để em đi được rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể đứng dậy, mang thiết bị làm việc trên lưng rồi vội vàng theo chân Trần Thanh. Sải chân chạy với khoảng cách rộng khiến cơ thể cô càng thêm đau đớn, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Mau lên, với tốc độ này của cô mà đòi lấy được thông tin đầu tay sao? Mấy cái sự kiện nóng hổi lúc trước là cô mèo mù vớ được cá rán à!”
Lời nói mỉa mai của Trần Thanh khiến Kỷ Hi Nguyệt nhận ra vị đàn anh này thực sự đang ghen tị với khả năng của một thực tập sinh như cô.
“Anh Trần, anh cũng nên điều tra chút ít về ông chủ của Châu báu Nam phong chứ!”
Kỷ Hi Nguyệt không chút khách khí nói.
Trần Thanh ngẩn người một hồi rồi bực bội nói lại
“Tôi mà còn cần cô dạy sao.”
Nói xong anh ta chui tọt vào xe săn tin của công ty.
Công ty có vài chiếc xe chuyên dùng để đi thu thập tin tức, ngày thường luôn bố trí tài xế chờ sẵn ở bãi đậu xe, hễ có tin tức là mọi người có thể đi ngay, vì việc thu thập tin tức luôn được ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa, hiện nay sự cạnh tranh về truyền thông ngày càng trở nên gay gắt, ngoài truyền thông truyền hình, truyền thông báo chí còn có nhiều loại truyền thông đa dạng qua mạng xã hội.
Đối thủ lão làng của đài truyền hình Cảng Long là đài truyền hình Hương Thành cũng thường xuyên giáp mặt với nhau ở hiện trường. Ai ai cũng tranh đua với thới gian, có thể nói là tranh thủ từng giây từng phút.
Lên xe ngồi ngay ngắn, Kỷ Hi Nguyệt lập tức lấy máy ảnh chuyên dụng ra. Trần Thanh sau khi tìm kiếm thông tin trên máy tính bảng thì hào hứng nói
“Thật không ngờ Châu báu Nam Phong lại là sản nghiệp của tập đoàn đế vương Triệu Thị, lần này chúng ta phải tận dụng tốt cơ hội!”
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói
“Công việc kinh doanh của Châu báu Nam Phong rất phát đạt. Nghe nói là lấy phong cách Việt Quốc* cổ xưa làm thiết kế trang sức chủ đạo, được một số vị phu nhân quyền quý và bạn bè nước ngoài ưa chuộng, đơn đặt hàng liên tục đổ về.”
(Việt Quốc (越国): không nên nhầm với Việt Nam (越南), là một chư hầu của nhà Chu thời Xuân Thu và chiến quốc trong lịch sử Trung Quốc, lãnh thổ quốc gia này tương ứng hiện tại ở vùng đất phía nam Trường Giang, ven biển Chiết Giang, Trung Quốc – Nguồn: Google.)
Bản thân Kỷ Hi Nguyệt đã từng đặt làm vài món trang sức ở Châu báu Nam Phong cho bố mình tặng người khác.
“Làm sao cô biết?”
Trần Thanh kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Phụ nữ ai chẳng thích châu báu. Tôi không có khả năng mua nó, nhưng không có nghĩa là tôi không thể tìm hiểu về nó.”
Kỷ Hi Nguyệt nói với vẻ khinh thường.
Sắc mặt Trần Thanh có chút méo mó, sau đó không khách khí nói
“Lát nữa cô nhớ chụp ảnh nhiều vào, up lên càng sớm càng tốt. Nếu trên mạng lan truyền rộng rãi, rất có thể sếp sẽ cho phát lên tin tức truyền hình. Đến lúc đó chúng ta sẽ có phần thưởng, cô cũng có thể mua được châu báu Nam Phong.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta bằng nửa con mắt, nói
“Tôi biết rồi.”
Trần Thanh cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt là loại trẻ tuổi bướng bỉnh, luôn tự cho mình là đúng, kiêu căng ngạo mạng, không coi ai ra gì. Nếu không phải cô được việc, thông minh lanh lợi, anh ta cũng chẳng muốn kêu cô theo làm cộng sự. Chiếc ô tô nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc, tài xế của bộ phận tin tức điêu luyện như một tay lái lụa, đoạn đường phải mất tận 30 đến 40 phút thì bây giờ đến nơi chỉ sau 20 phút.
Châu báu Nam Phong không nằm ở khu vực náo nhiệt nhất, mà ngược lại, do tập trung vào tùy biến đại chúng* nên đã chọn một con hẽm yên tĩnh hơn, nhưng gần đó cũng có nhiều cửa hàng quần áo và quán cà phê.
(Tùy biến đại chúng (Customization): theo định nghĩa trong kinh tế, customization là tùy chỉnh theo yêu cầu của khách hàng. Hình thức này được gọi là cá nhân hóa. Sản phẩm của bạn sẽ do bạn thiết kế, màu sắc là do bạn lựa chọn. Các nhà sản xuất chỉ thực hiện lắp ráp theo đúng yêu cầu mà bạn lựa chọn. Họ sẽ hoàn thành và gửi sản phẩm về cho bạn – Nguồn: Google.)
Ngay tại lúc này, ven đường đông nghịt người, quần chúng ai ai cũng dùng di động để chụp ảnh, bàn tán ra vào xôn xao. Tuy nhiên, độ tin cậy của những bức ảnh được những người qua đường đăng tải lên làm sao có sức ảnh hưởng bằng những tin tức chính thức truyền ra từ đài truyền hình Cảnh Long.
Trần Thanh nhảy xuống xe tiến vào hiện trường, còn bảo Kỷ Hi Nguyệt nhanh chân. Đáng tiếc Kỷ Hi Nguyệt vừa hoạt động thì đau đến tái mặt, nghĩ đến sự tàn bạo của đại ma vương Triệu Húc Hàn đêm qua, hai chân cô chỉ muốn khuỵu xuống.
Cắn răng cố nén cơn đau, cô cầm máy ảnh bắt đầu quay cảnh hiện trường. Ở bên trong, Trần Thanh đang cố giữ lấy quản lý của Châu báu Nam Phong và các nhân viên của cửa hàng để thu thập ý kiến bằng đủ loại ghi âm và ghi chép, cũng như thăm dò thêm bên phía cảnh sát gần như đã hoàn thành việc điều tra hiện trường.
“Vương Nguyệt!”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.
CHƯƠNG 9
Kỷ Hi Nguyệt quay lại thì nhìn thấy Ngô Phương Châu, một anh thanh niên đẹp trai trong bộ đồng phục cảnh sát. Trước đây Kỷ Hi Nguyệt đã từng gặp mặt Ngô Phương Châu vài lần khi cô chạy tin ở hiện trường. Để có được những thông tin đầu tay, Kỷ Hi Nguyệt đã lân la làm quen với anh chàng cảnh sát dễ thương này, lâu dần cũng được coi là thân thiết.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Ngô Phương Châu khá tốt, bởi vì Ngô Phương Châu không hề kỳ thị bộ dạng trang điểm xấu xí của cô lúc này.
“Ngô Phương Châu, anh đang làm nhiệm vụ ở đây à.”
Kỷ Hi Nguyệt phấn khích nói
“Anh có thấy hình dáng của tên cướp hay xe cộ gì đó không? Không có ai bị thương chứ? Có bắt được tên nào không?”
Ngô Phương Châu lắc đầu nói
“Vẫn đang khoanh vùng điều tra quanh đây, vừa nãy mới nghe được kha khá từ những người dân xung quanh, có thể tiết lộ cho cô chút ít.”
“Thật sao, cám ơn anh, lần sau tôi mời anh đi uống cà phê nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức lộ ra một nụ cười tươi rói.
Cô biết cảnh sát không được phép tùy tiện tiết lộ tiến trình của vụ án, nhưng một số việc không quan trọng lắm vẫn có thể cho phóng viên biết. Dù sao đôi khi cảnh sát cũng cần sự trợ giúp đặc biệt từ những người phóng viên khi xử lý vụ án.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng làm theo lời tường thuật của Ngô Phương Châu, chụp một bức ảnh để minh họa rồi nhanh chóng sắp xếp từ ngữ để đánh máy. Sau khi Trần Thanh ra thì viết thêm chút tâm trạng tức giận của cửa hàng châu báu bị hại. Một mẩu tin nhanh chóng được đăng tải lên trang web chính thức của đài truyền hình Cảnh Long.
Trần Thanh thấy tốc độ làm việc của cô thực tập sinh Kỷ Hi Nguyệt này rất nhanh nhẹn, sắp xếp ổn thỏa, lại biết tìm cảnh sát để phối hợp thì không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác. Cũng may hôm nay kéo cô đi, nếu không bình thường phỏng chừng cũng phải mười phút sau mới có thể đăng bài. Bởi vì tốc độ xử lý của cộng sự Lưu Hải không nhanh bằng cô gái này.
Trong phút chốc, Trần Thanh có một loại cảm giác muốn đổi người hợp tác.
Kỷ Hi Nguyệt hiện là một phóng viên tập sự, cô không hợp tác chính thức với bất kỳ vị đàn anh nào, đôi khi còn ra ngoài hoạt động một mình. Thành thật mà nói, có khả năng thu thập được vài điểm tin nóng cũng đủ cho thấy cô gái nhỏ này thực sự có tài làm phóng viên.
“Tiểu Nguyệt, nhanh chóng về đài gấp, sếp nói rằng tin tin tức này có thể lên bản tin truyền hình lúc 8 giờ tối, chúng ta còn phải phát đi thông cáo báo chí.”
Trần Thanh nhận được điện thoại của Lộc Hùng thì phấn khích tới nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Kỷ Hi Nguyệt nhảy dựng lên
“Sao cơ? Không được, buổi tối tôi có việc, không thể làm thêm giờ. Anh Trần, anh tự hoàn thành đi, tôi phải đi đây!”
Sau khi nói xong, mặc kệ Trần Thanh giậm chân mắng nhiếc thế nào sau lưng cô cũng bỏ ngoài tai, nhanh chóng bỏ chạy với tốc độ nhanh nhẩt. So với Trần Thanh, cô càng sợ cái tên đại ma vương Triệu Húc Hàn hơn.
Trần Thanh tức giận đến nhe răng múa vuốt, thầm nghĩ ngày mai nhất định phải cho con bé đáng chết này biết chút lễ độ, thật sự không coi đàn anh này ra gì! Kỷ Hi Nguyệt giơ tay lên nhìn, đã gần năm giờ, cô vội vàng chạy ra ngoài đường lớn bắt taxi. Lúc cô đi làm là bảo tài xế trong biệt thự đưa đến, nhưng lại không để cho người ta chờ, cho nên lúc này muốn đi xe cũng không có mà đi. Nhưng cô đã hứa với Triệu Húc Hàn sẽ về nhà ăn tối, thông thường thời gian ăn tối không được vượt quá sáu giờ.
Nếu cô về muộn, không biết đại ma vương có cho rằng cô lén lút đi gặp Triệu Vân Sâm rồi nổi giận đùng đùng lên không. Cô không chịu nổi nữa, mà cũng không muốn chịu.
Vô Cốt vẫn luôn đi theo Kỷ Hi Nguyệt, thấy cô cứ nhảy lên nhảy xuống như con khỉ, sắc mặt đau khổ đứng đón xe taxi, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp từ từ co lại. Mỗi khi nhìn Kỷ Hi Nguyệt trong thân phận là một phóng viên quả thực không tài nào vừa mắt, vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp lại đi làm cho mình xấu như ma lem. Còn đi làm cái gì mà phóng viên tập sự, thật không biết ông chủ tại sao lại dung túng cô như vậy? Kỷ Hi Nguyệt khó khắn lắm mới chặn được một chiếc taxi, lúc nhảy lên xe cô phải hít thở sâu vài hơi.
Vừa nghe cô nói đến biệt thự ngự cảnh ở lưng chừng núi, tài xế liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi lặp lại
“Cô bé, cô nói là tới biệt thự ngự cảnh ở lưng chừng núi? Biệt thự của Triệu gia?”
“Đúng!”
Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói, câu hỏi này cô đã gặp không ít lần ở kiếp trước. Đúng là mắt chó nhìn người hèn, chẳng lẽ biệt thự của Triệu gia thì không đi được sao?
Chương 10
CUỘC ĐỐI THOẠI TRONG BỮA CƠM
Tài xế không nói chuyện nữa mà bắt đầu nhấn chân ga cho xe chạy. Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ nôn nóng, liên tục đưa mắt nhìn ra sắc trời ngoài xe. Đừng tối nhanh như vậy chứ, trời mà tối thì cô nhất định sẽ bị nhốt trong căn phòng màu đen. Cứ nghĩ tới điều này là khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng bệch, lần này cô không thể chọc giận Triệu Húc Hàn được.
Mất hơn nửa giờ mới đến nơi, sau khi thanh toán tiền, tài xế nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt cấp tốc xuống xe chạy về hướng cánh cửa sắt cao vút được chạm khắc hoa văn kia. Có vẻ như hả hê muốn nhìn xem cô bé này thực sự vào được bên trong hay không, anh ta không ngại bỏ ra chút thời gian chờ đợi.
“Tôi về rồi đây, tôi về rồi!”
Kỷ Hi Nguyệt lấy hai tay đập vào cánh cửa lớn rồi hét lên. Sau đó tài xế taxi sững sờ, cánh cửa sắt ấy vậy mà thật sự mở ra, cô gái nhỏ nhanh chóng chạy về phía ngôi biệt thự đồ sộ.
“Chú Vương, đại ma vương, không, Triệu Húc Hàn đã về chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt đầu đổ đầy mồ hôi, theo bản năng việc đầu tiên là muốn hỏi xem Triệu Húc Hàn đã trở về chưa, chú Vương là quản gia ở đây.
“Cậu chủ vẫn chưa về, nhưng cậu chủ có nói là sẽ quay về dùng bữa tối. Kỷ tiểu thư, hay là cô đi tắm rửa trước, với bộ dạng này cậu chủ có thể sẽ không thích đâu.”
Chú Vương là một người đàn ông trung niên hói đầu rất bảo thủ. Dưới sự quản lý của ông, mọi thứ trong biệt thự luôn trật tự ngăn nắp, sạch sẽ gọn gàng. Ngay cả những chậu phong lan trong sân vườn cũng không bao giờ nhìn thấy một cánh hoa rơi rụng.
“Được rồi, tôi đi ngay đây!”
Kỷ Hi Nguyệt bất chợt thở phào nhẹ nhõm, đúng là nguy hiểm thật, cũng may là cô nhanh chân.
Cô biết Triệu Húc Hàn không thích cách trang điểm xấu xí này của cô, cứ mỗi lần nhìn thấy là biểu cảm giống như ‘mưa rền gió nổi’, thế nên về đến nhà mà bộ dạng vẫn dơ dơ bẩn bẩn như vậy, chắc chắn sẽ bị ánh mắt sắc lạnh của anh tùng xẻo mà chết. May là trong biệt thự này Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn vài bộ quần áo, vì Triệu Húc Hàn hay bất thình lình kéo cô tới đây, cho nên anh luôn giúp cô chuẩn bị sẵn trang phục, chỉ có điều đồ mà anh chuẩn bị toàn là quần áo modern theo mùa.
Tuy vậy, Kỷ Hi Nguyệt vẫn đổi sang trang phục phóng viên khi cô ra ngoài, đó là những bộ quần áo mà cô đã liều mạng đấu tranh mới có thể giữ lại.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay một bộ đồ ở nhà màu trắng kem, bước xuống lầu với một lọn tóc đuôi ngựa bồng bềnh trong đầy sức sống. Thế nhưng cô lại cảm thấy rất mệt mỏi, lại có chút cảm giác lâng lâng như đi trên không.
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa xe, Kỷ Hi Nguyệt giật nảy mình, toàn thân lập tức căng thẳng. Dù ở bên ngoài cô có kiên cường thế nào đi nữa, nhưng khi đối mặt với Triệu Húc Hàn trong thâm tâm cô luôn có sự ám ảnh.
Một thân hình mảnh khảnh tiến vào bên trong, khi Triệu Húc Hàn nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt không hề có chút kinh ngạc, biểu hiện vẫn lạnh lùng như cũ, anh bước thẳng lên lầu mà không nói lấy một lời nào.
“Kỷ tiểu thư, bữa tối sắp bắt đầu rồi. Cô đến phòng ăn ngồi trước đi.”
Chú Vương tiến đến gọi Kỷ Hi Nguyệt.
Vốn dĩ là Kỷ Hi Nguyệt muốn nở một nụ cười khi đối diện với Triệu Húc Hàn, nhưng khi nhìn thấy cái khuôn mặt như thay ma đó, cô bị dọa đến mức cười không nổi. Cuối cùng, nụ cười trên mặt bị đóng băng, trái tim nhỏ bé của cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phòng ăn rất rộng rãi và thoáng đãng, bên ngoài cửa sổ sát sàn là vườn hoa với nhiều loại phong lan quý hiếm đua nhau nở rộ, làm cho trái tim đang lo lắng sợ hãi của Kỷ Hi Nguyệt cũng từ từ thả lỏng. Sau khi uống một ly nước trái cây, nghe thấy tiếng bước chân, Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng đứng dậy ngay ngắn như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Triệu Húc Hàn bước đến chỗ ngồi chính, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi sau đó ngồi xuống.
Kỷ Hi Nguyệt vừa định ngồi xuống thì Triệu Húc Hàn bỗng ho một tiếng, dọa cho Kỷ Hi Nguyệt lại giật nảy lên, nhìn anh hoảng sợ.
“Ngồi đi.”
Thực ra Triệu Húc Hàn chỉ muốn kêu cô ngồi xuống, nhưng mà bộ dạng ngoan ngoãn của Kỷ Hi Nguyệt hôm nay có gì đó sai sai, vì vậy anh mới ho một chút để xoa dịu bầu không khí.