Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 6: Triệu Mẫn - Quận chúa Nguyên triều xinh đẹp và tình yêu đầy thử thách
Xuất thân danh giá
Tên thật là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, nàng là con gái của Nhữ Dương Vương Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ, muội tử của Khố Khố Đặc Mục Nhĩ (tên Hán là Vương bảo Bảo). Được Hoàng đế sắc phong là Thiệu Mẫn quận chúa, cái tên Triệu Mẫn cũng từ tước hiệu này mà ra do nàng giống huynh trưởng thích ăn mặc , nói tiếng Hán (họ Triệu này chính là Tập đoàn hoàng tộc Triệu Khuông Dẫn cai trị nhà Tống). Lớn lên nàng được cha cho thống suất đám võ sĩ Mông - Hán.
Sắc đẹp và trí tuệ
Nàng có vẻ đẹp sắc nước hương trời, ánh thu ba lóng lánh, diễm lệ phi phàm, được tôn vinh là đệ nhất mỹ nhân Mông Cổ. Dương Tiêu có lần nhận xét nàng: “Triệu cô nương từ dung mạo, hình dáng có thể nói là một mỹ nữ người Hán, thế mà khi nhìn nàng hành sự thì nét man dã của con gái Phiên bang hiện ra ngay”. Ngay cả giọng nói của nàng cũng cực kỳ trong trẻo và thánh thót khiến Trương giáo chủ cũng phải nhớ tới từng nụ cười của nàng, từng tiếng nói của nàng và cả dáng đi của nàng. Không chỉ xinh đẹp mà nàng còn sở hữu trí tuệ tuyệt vời, quỷ kế đa đoan có phần độc ác, mưu lược tâm cơ biến hóa vô cùng khiến Vô Kỵ coi mình không phải là đối thủ của nàng tuy rằng võ công của nàng chẳng hơn mình.
Cuộc đối đầu giữa nàng và Trương giáo chủ ở Lục Liễu Sơn Trang
Mới gặp gỡ lần đầu tiên nàng đã cho Trương giáo chủ… sập hầm
Sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, được cha và anh cưng chiều hết mực, lắm kẻ hầu người hạ nên tính nàng ương bướng từ nhỏ, muốn người khác phải luôn làm theo ý mình. Vì vậy mà khi tại Lục Liễu Sơn Trang, khi Vô Kỵ "xin" vài cây hoa về làm giải dược để cứu các lãnh đạo Minh giáo bị nàng hạ độc bằng Túy Tiên Linh Phù và Kỳ Lăng Hương Mộc. Nàng ra lệnh cho Trương Vô Kỵ: "Ngươi có giỏi thì đến gần ta ba bước". Trương giáo chủ biết nàng định bẫy mình nên nói: "Cô muốn nói gì cũng được, bảo tôi nhát chết cũng không sao." Rồi chàng quay lưng bỏ đi. Biết kế khích tướng của mình không thành, nàng bèn đổi chiến thuật: giả vờ ỉ ôi một hồi rồi rút kiếm tự sát khiến Vô Kỵ tưởng thật liền ra tay ngăn cản, đi được vài bước về phía nàng thì chàng bị rơi xuống cương lao ở dưới đất với tay kéo theo Triệu Mẫn xuống dưới. Trong cương lao chàng giở mọi trò tra tấn nàng từ phun nước bọt vào tấm vải bịt miệng mũi nàng cho đến vận dụng Cửu Dương Chân Khí lên ngón tay để cù bàn chân nàng khiến Triệu Mẫn cười, khóc mếu… chịu không nổi phải năn nỉ ỉ ôi xin thua rồi nàng mới thả chàng ra. Từ đụng chạm da thịt cho đến sinh ra xúc cảm tưởng nhớ rồi mới nảy sinh tình cảm giữa hai con người chưa biết yêu lần nào. Từ đây Triệu Mẫn đặc biệt chú ý lưu tâm đến chàng Trương của chúng ta.
Cuộc quậy phá sương sương của Triệu Mẫn ở Võ Đang
Sau khi bị Vô Kỵ làm nhục và phá zin chân mình dưới cương lao, Triệu Mẫn nghiến răng trả thù bằng cách gây hiểu lầm giữa các phái với Minh giáo bằng cách điều động thuộc hạ dưới quyền như Huyền Minh nhị lão, Thần tiễn bát hùng, A Đại – A Nhị - A Tam [ba tên thiếu lâm Tây vực] và các hàng cao thủ khác lên “dọn” sạch sẽ phái Thiếu Lâm và mục tiêu tiếp theo là Võ Đang để giá họa cho Minh giáo bằng câu thơ khắc sau mười sáu pho tượng La Hán:
“Tiên tru Thiếu Lâm
Tái diệt Võ Đang
Duy ngã Minh giáo
Võ lâm xưng vương”
Nàng và bọn thuộc hạ giả dạng Minh giáo hùng hổ kéo lên Võ Đang vào điện Tam Thanh ép Trương Tam Phong phải quy phục triều đình mà chẳng ngờ tên tiểu tử họ Trương đã đợi sẵn trong đó, Tam Phong thẳng thừng từ chối và mắng nàng một trận. Ruột gan sôi lên nàng ra lệnh cho đám thuộc hạ chuẩn bị quyết chiến thì Minh giáo thật đến kịp lúc ngăn cản hành động của nàng. Trải vài trận sương sương không thấy Vô Kỵ đâu, nàng có vẻ sốt ruột nên hỏi: "Trương giáo chủ của các ngươi đâu? Bảo y ra gặp ta!" thì bị Chu Điên đớp lại: "Ơ hay, cô nương không còn giả dạng làm giáo chủ của chúng ta nữa à? Trông cô nương nhỏ hơn giáo chủ ta mấy tuổi hay là làm giáo chủ phu nhân của bọn ta nghen? Chu mỗ xem ra cũng xứng đôi", lời vừa dứt cả bọn người Minh giáo cười ha hả, Vô Kỵ đứng sau các đạo đồng cũng ngượng đỏ mặt hơi lắc đầu. Còn nàng thì đỏ mặt e thẹn không nói được câu nào vội đằng hắng mấy tiếng để chữa thẹn và trở lại tính cách khí khái của nam nhi yêu cầu Tam Phong ra đấu, Vô Kỵ vội ra mặt thay thế Tam Phong quyết đấu với bọn A Tam, A Nhị và thắng chúng nhờ Tam Phong truyền thụ cho chàng bộ tâm pháp Thái Cực Quyền của ông và Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Di mà chàng đã luyện thành. Lúc này Triệu Mẫn mới nhận ra anh chàng đạo đồng liên tiếp đánh bại các cao thủ của mình là Trương giáo chủ đã ấy ấy mình dưới cương lao Lục Liễu Trang, Vô Kỵ bèn xin nàng trao cho Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao và nàng bắt chàng phải hứa thực hiện cho mình ba việc mới trao thuốc giải.
Nhưng khi thấy cây trâm mà nàng tặng cho giáo chủ lại ở yên tóc Tiểu Chiêu khiến nàng nổi cơn giận sương sương ra lệnh A Đại chặt tay anh chàng "không hiểu tâm lý con gái gì cả", A Đại tuân lệnh ra đấu và bị Vô Kỵ chặt đứt cánh tay nhờ bộ Thái cực kiếm pháp cũng do Tam Phong chỉ dạy cho chàng. Thuộc hạ liên tiếp bị bại trận cộng với việc Minh giáo ở đây liên thủ với Võ Đang khiến kế hoạch của nàng bị vỡ và nàng lệnh tất cả rút lui khỏi Võ Đang.
Cuối cùng Trương giáo chủ cũng đã chặn đứng âm mưu của nàng lại đi kèm với lời hứa sẽ giúp nàng ba việc. Việc chưa thấy đâu thì chàng Trương bị dính đòn Huyền Minh Thần Chưởng khi đang khinh công xông tới lấy tay chộp vai bắt nàng lại.
Lá thư tình đầu tiên của nàng gửi Trương giáo chủ
Tiên liệu trước chàng xin không được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao để chữa thương cho hai vị sư bá và sư thúc của mình thì sẽ đến chỗ mình để lấy cắp nên Triệu Mẫn gài bẫy Vô Kỵ bằng cách hi sinh mấy tên thuộc hạ đã được nàng bôi độc dược Thất Trùng Thất Hoa Cao lên người chúng và kết quả chàng đinh ninh lấy được thuốc giải mà không ngờ đó là thuốc độc đem bôi lên người hai vị thúc bá của mình khiến họ rên la quằn quại, lúc này Vô Kỵ mới bừng tỉnh nhận ra nàng quả là đối thủ khó xơi và đầy quỷ kế.
Hôm sau nàng và đám cận vệ thủng thẳng lên Võ Đang thăm chàng, chàng cầm kiếm chạy ra cầm theo cây trâm trả lại cho Triệu Mẫn mà nàng tặng riêng cho mình rồi xí xa xí xào một hồi đòi giết nàng rồi sau đó... tự tử, nàng bật cười giễu cợt nói: " Công tử muốn chết thì cứ việc, chẳng liên quan gì đến tôi." Nàng nhận ra Vô Kỵ đang bị kích động mạnh vì đang cho tính mạng hai vị thúc bá của mình khiến nàng cũng chút mủi lòng nên gỡ thế bí cho chàng: nếu chàng đồng ý làm ba việc thì sẽ trao thuốc giải Thất Trùng Thất Hoa Cao và Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cho chàng ( đâu ngờ sau này nàng trao tấm thân ngà ngọc cho chàng Kỵ luôn ). Vô Kỵ đồng ý điều kiện của nàng và nàng mỉm cười cắm lại cây trâm lên búi tóc Vô Kỵ và quay lưng đi nói: " Thuốc giải sẽ đến ngay." kèm lá thư tỏ tình đầu tiên của nàng đề rằng:
“Trương giáo chủ thân khải:
Hộp vàng ấy hai tầng vốn sẵn,
Linh cao kia nằm ẩn bên trong.
Châu hoa ở giữa trống không,
Dược phương dấu đó để phòng cần đưa.
Hai món sớm tặng người quân tử,
Sao lại còn đôn đáo làm chi?
Vật hèn tuy chẳng đáng gì,
Đem lòng rẻ rúng coi như đất bùn.
Dẫu sao cũng từ tay tiện thiếp,
Nỡ lòng nào chàng lại coi khinh?
Tặng cho người ở kẻ ăn,
Hóa ra phụ tấm chân tình này sao?”
Trương giáo chủ đọc đi đọc lại cảm thấy… sượng sùng.
Đụng độ tại chùa Vạn An
Sau có được tin Triệu Mẫn bắt giam Lục đại phái tại chùa Vạn An ở Đại Đô do Chu Nguyên Chương cung cấp, Vô Kỵ lập tức cùng Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu đến Đại Đô do thám.
Vào lúc chiều tối cả ba đột nhập chùa Vạn An, mò ra được chỗ Triệu Mẫn đang học lén võ công của cao thủ Lục đại phái. Chàng nhìn lên trên, thấy trên một cái đôn thấp bọc gấm có một đôi bàn chân mang giày đoạn màu vàng nhạt, đầu giày có đính một hạt minh châu. Trương Vô Kỵ chợt rung động trong lòng, thấy đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn, mắt cá chân tròn trịa, dường như quen quen, chính là đôi bàn chân mà chàng đã nắm được lúc ở Lục Liễu Trang của Triệu Mẫn. Khi chàng gặp lại nàng trên núi Võ Đang, hai bên là kẻ thù nhưng lúc này nhìn thấy đôi bàn chân nhỏ nhắn đó, hồi tưởng lại cảm giác lúc tay mình chạm vào bàn chân đó, tự nhiên đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.
=> Xúc cảm tưởng nhớ của Kỵ về nàng Quận chúa.
Thấy Triệu Mẫn sắp rạch mặt Chỉ Nhược chàng ném cái hộp vàng mà nàng tặng ra đỡ đường kiếm, mình thì xông vào bảo vệ Chỉ Nhược khiến Triệu Mẫn thất thần đầy vẻ u uất không vui. Khi cô nàng Triệu Mẫn nghe chàng nói luôn mang theo cái hộp khiến nàng rất vui trong lòng vì nàng cũng có một vị trí nhất định trong tim chàng. Chàng và nàng cứ dây dưa chuyện cái hộp khiến chàng phải nghĩ là: “Cô và tôi đều đang thống suất cao thủ võ lâm cứ dây dưa chuyện cái hộp không thấy ngượng à?”. Khi biết chàng và Chỉ Nhược có mối quan hệ thân thiết từ trước, có phải do cơn ghen hay tính tò mò nổi lên hay không mà nàng liền bắt buộc chàng: “Huynh có chịu nói tình cảm giữa hai người cho ta nghe không hay là muốn cô bạn thanh mai trúc mã này có vài đường rạch trên mặt?”
Thấy giáo chủ đang trong tình thế lưỡng nan giữa hai cô nàng, Thanh Dực Bức Vương liền ra tay đe dọa khiến Triệu Mẫn sợ xanh mặt không dám làm càn rồi ông phóng ra khỏi chùa Vạn An. Vô Kỵ được giải vây nên nói sẽ tạ tội với nàng sau rồi cùng với Dương Tiêu rời khỏi sau khi chắc chắn rằng Triệu Mẫn sẽ khong ra tay làm hại Chỉ Nhược.
Sáng sớm hôm sau, Quang Minh Hữu sứ Phạm Dao đến tương kiến giáo chủ và giải bày tâm sự những năm qua ông ở đâu và làm gì cho giáo chủ, Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu nghe. Sau đó cả bốn người bàn kế hoạch cứu Lục Đại phái.
Buổi hẹn hò đầu tiên tại tửu điếm nhỏ
Trời hoàng hôn đang loe lói những tia nắng cuối cùng, Triệu Mẫn đến gặp Phạm Dao và yêu cầu ông đi theo hộ tống mình đến gặp tiểu tử Trương Vô Kỵ,. Trong lúc đi theo ông quan sát thấy nàng trang điểm , sắc phục đẹp hơn mọi ngày, hơi thở thì gấp gáp, gương mặt thì đỏ ửng biết rằng Quận chúa đã si tình giáo chủ rồi, bất giác ông mỉm cười. Triệu Mẫn quay lại trừng mắt khiến ông không dám cười, gặp được Vô Kỵ nàng đá ông Phạm Dao ra chỗ khác nói: "Để tôi và giáo chủ của ông còn tâm sự nữa".
=> Tình yêu của nàng đã bắt đầu chớm nở.
Do nàng là nữ tử Mông Cổ lại là lãnh đạo của đám võ sĩ Mông – Hán nên trông nàng không kém cạnh gì các bậc nam nhi đại trượng phu.
Mà điều đặc biệt là cánh đàn ông rất thích nhậu, chính vì vậy Triệu Mẫn nắm bắt được đặc điểm này nên chủ động rủ Vô Kỵ… đi nhậu để giải bày tình yêu của mình. Nàng uống rượu giỏi chẳng kém đàn ông, nói chuyện giang hồ có những chuyện mà không ai biết, thật là hào sảng.
Khi uống rượu cùng Vô Kỵ tại một tửu điếm nhỏ, nàng tâm sự với Vô Kỵ rằng nếu nàng là con trai thì sẽ giết thật nhiều người để làm nên sự nghiệp thật oanh liệt như tổ tiên Thành Cát Tư Hãn, Đà Lôi, Hốt Tất Liệt ngày trước. Rồi nàng nghĩ nếu mình là tình nương của chàng khi mình bị giết không biết chàng nghĩ thế nào? nên đặt câu hỏi với chàng và chàng trả lời “đau buồn chết được, khi Vi Nhất Tiếu đòi giết cô khiến tôi rất lo cho cô, chỉ mong cô được an toàn”. Nghe chàng nói thế, nàng… cúi đầu mỉm cười!
Bất chợt nàng hỏi chàng: Giữa nàng và Chu Chỉ Nhược, ai đẹp hơn? Vô Kỵ lúng ta lúng túng không biết trả lời sao nhưng khi nhìn nàng được soi sáng bởi ánh nến khiến sắc đẹp kiều diễm của nàng thêm bội phần, chàng buông lời: dĩ nhiên cô đẹp hơn; khiến nàng e thẹn cúi đầu mỉm cười.
Ở bên nàng, Vô Kỵ cảm thấy bình yên đến lạ, không bị áp lực bởi chức giáo chủ mang lại cho chàng; chàng trút những bầu tâm sự lẫn khúc mắc trong lòng mà trước nay chàng chưa hề tâm sự với ai mà lại nói cho Triệu Mẫn nghe khiến chàng cũng thấy lạ, nàng chăm chú nghe xong thì nhận xét về những khúc mắc, tâm sự của chàng bằng thái độ chân thành và quan tâm.
Rồi nàng đề nghị chàng làm việc đầu tiên cho nàng là đi lấy thanh Đồ Long đao, mục đích là chỉ muốn được mãi ở bên cạnh Trương giáo chủ thôi.
Cách nàng tỏ tình với Trương giáo chủ cũng thẳng thắn không ngại ngùng, e ấp như các cô gái Trung Nguyên (vì người Mông Cổ nói yêu là yêu, ghét là ghét chứ không quanh co) và cũng không kém phần đặc biệt: cắn mạnh vào tay chàng Trương rồi bôi Khứ Hủ Tiêu Cơ Cao lên vết thương loét ra thêm để đảm bảo rằng dấu răng của mình trên tay chàng không hề mất như chàng đã cắn Ân Ly khiến Ân Ly chỉ yêu một mình Vô Kỵ vì Triệu Mẫn chỉ muốn Vô Kỵ nhớ nàng suốt đời.
Sự hi sinh không tính đếm vì tình yêu
Không chỉ yêu thương tình lang hết mình mà nàng cũng hy sinh cho người mình yêu thật nhiều như lúc nàng liều mình dùng Thiên Địa Đồng Thọ (kiếm pháp con dao hai lưỡi khiến ta và địch lưỡng bại câu thương của Ân Lê Đình) giải cứu Vô Kỵ khỏi ba tên sứ giả Tổng đàn giáo xứ Ba Tư, kết quả nàng bị thương vùng bụng do kiếm rạch bị mất máu rất nhiều hay như nàng bị trúng chưởng tưởng suýt chết của Du Liên Châu nhị hiệp phái Võ Đang khi nàng cố gắng giải oan cho Vô Kỵ bị hiểu lầm giết Mạc Thanh Cốc thất hiệp. Nàng cũng cứu Vô Kỵ khỏi bị mang tiếng là đứa con bất hếu, bất nghĩa với Tạ Tốn sau khi điều tra ra được Chỉ Nhược lấy cắp Đồ Long đao, Ỷ Thiên kiếm và ám hại Tạ Tốn để cho Cái Bang bắt ông ta đi bằng cách phá hôn lễ của Vô Kỵ - Chỉ Nhược. Triệu Mẫn cũng lấy thân mình đỡ đòn cho Vô Kỵ khi Lộc Trượng Khách tính đánh chàng thêm một đòn Huyền Minh Thần Chưởng và bảo vệ chàng khỏi bị giết bởi phụ thân nàng Nhữ Dương Vương Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ.
Sẵn sàng bỏ tất cả vì tình yêu
Nàng biết rõ tình yêu của mình và Trương Vô Kỵ sẽ gặp rất nhiều trắc trở, phản đối từ phe chống Nguyên và phe phụ thân nàng Nhữ Dương Vương. Vì vậy mà nàng nói thẳng với Vô Kỵ: “Chàng là người Hán, thiếp cũng là người Hán; chàng là người Mông, thiếp cũng là người Mông. Trong lòng chàng nghĩ ngợi bao nhiêu điều quân quốc đại sự nên phân biệt kẻ Hoa người Di, canh cánh chuyện quyền thế uy danh, hưng vong được mất. Còn thiếp ư? Vô Kỵ ca ca, trong lòng thiếp chỉ có một điều, đó là chàng mà thôi. Chàng là người tốt hay là người xấu, đối với thiếp thật cũng chẳng khác chút nào. Cả đời này, thiếp chung quy vẫn gả cho chàng.” Qua lời tâm sự trìu mến này thấy rõ Triệu Mẫn muốn làm thê tử suốt đời của chàng Trương.
Vì yêu mà nàng sẵn sàng từ bỏ tất cả để theo Trương Vô Kỵ cho dù Vô Kỵ có cưới ai đi chăng nữa thì nàng cũng vẫn theo chàng vì nàng nói rằng: “Thiếp đã quyết ý đi theo chàng để chịu khổ, còn huynh trưởng thiếp thì sớm muộn gì rồi cũng phải đắc tội với huynh ấy thôi. Chàng đã bái thiên địa với Chu cô nương thiếp cũng không quan tâm. Thiếp chỉ sợ chàng không cho thiếp đi theo, còn chuyện gì thiếp cũng không màng đến”. Vô Kỵ tuy biết nàng đối với mình rất yêu thương nhưng cũng có lúc nghĩ đến chẳng qua chỉ là tình yêu con gái mới lớn, nhất thời ý động, đâu ngờ nàng bỏ hết vinh hoa phú quý coi như đất bùn, một mối thâm tình như vậy khiến chàng phải cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy trên khuôn mặt tiều tụy xanh xao tình ý triền miên, ánh mắt long lanh, thật không gì kiều mị hơn, Trương Vô Kỵ nhịn không nổi phải hôn lên đôi môi đang mấp máy của nàng một cái.
Công lao thầm lặng của Tiểu Chiêu
Tình yêu Vô Kỵ - Triệu Mẫn tác thành không thể không kể đến công của Tiểu Chiêu khi cô gửi gắm giáo chủ họ Trương cho Triệu Mẫn để sang Ba Tư làm thánh nữ thế mạng cho mẹ cô Đại Ỷ Ti và cũng cứu mạng cho Trương Vô Kỵ, Tạ Tốn, Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược, Ân Ly. Trước lúc chia tay, cô kéo tay Triệu Mẫn ra riêng dặn rằng: “Triệu cô nương, tôi sẽ đi Ba Tư, sau này không bao giờ… có thể chiếu cố giáo chủ nữa. Võ công của y mặc dù cao, nhưng tâm địa quá tốt, dễ bị thay đổi bởi người khác, mong cô về sau chiếu cố cho y. Tôi biết cô là người trong lòng của giáo chủ, y thà không cần tính mạng cũng muốn bảo vệ cô bình an chu toàn". Tiểu Chiêu là người đầu tiên nói như vậy, trong lòng nàng đương nhiên cảm kích Tiểu Chiêu. Nàng hỏi: "Sao cô biết?", Tiểu Chiêu đáp: "Tôi đương nhiên biết. Tôi đã sớm nhìn ra nhưng ngoảnh mặt làm thinh. Tôi toàn tâm toàn ý muốn làm tiểu nha đầu của giáo chủ, vĩnh viễn ở bên cạnh hầu hạ y, cho dù y cưới cô làm phu nhân, tôi cũng đối với y như vậy". Ta thấy rằng công của Tiểu Chiêu thầm lặng chỉ mình Triệu Mẫn biết.
Vô Kỵ đối với tình yêu của Triệu Mẫn:
Vô Kỵ đối với Chỉ Nhược vừa kính vừa sợ, còn đối với nàng vừa hận vừa sợ.
Chàng nói: "Hận là hận cô đã phá nhân duyên tốt đẹp của tôi với Chỉ Nhược."
Triệu Mẫn hỏi: "Thế còn sợ? Chàng sợ thiếp cái gì?"
Chàng đáp: "Sợ muội không chịu đền bù cho ta."
Triệu Mẫn ngơ ngẩn hỏi lại: "Đền cho chàng cái gì?"
Vô Kỵ cười đáp: "Tối nay muội phải đem thân trả nợ, đền cho ta đêm động phòng hoa chúc."
Triệu Mẫn đỏ bừng mặt vội nói: "Không... không được đâu. Hãy để thiếp thưa chuyện với cha thiếp, với ca ca rồi hãy... rồi hãy..."
Vô Kỵ nói: "Thế cha muội nhất định không đồng ý chuyện chúng mình thì sao?"
Nàng thở dài: "Thì lúc ấy đi với tên tiểu ma đầu làm một tiểu ma bà vậy."
Thì ra Vô Kỵ cũng yêu nàng sâu đậm lắm nhưng chưa nhận rõ ra thôi.
Sau nỗ lực cứu nghĩa phụ Tạ Tốn bất thành, Vô Kỵ vội trở về bên tình nương thì trời đổ mưa to, rẽ vào con hẻm chàng bất động nhìn thấy người yêu mặc cơn trọng bệnh dằm mưa đang đứng ngó qua lại trông ngóng đợi chàng về khiến lòng Vô Kỵ quặn thắt, lòng nghèn nghẹn cảm động bất chợt trào dâng muốn che chở nàng vào lòng khiến chàng quăng bỏ cây dù chạy đến chỗ nàng, hai tay chàng rờ khuôn mặt nàng nói: "Sao muội không chịu nghe lời ta ở nhà nghỉ ngơi uống thuốc mà lại ra đây dằm mưa? Rủi có chuyện gì thì sao?" Mẫn đáp: "Thiếp sợ Trương đại giáo chủ bỏ rơi thiếp." Nghe nàng nói thế, chàng ôm chặt nàng vào lòng và nói: "Không bao giờ có chuyện ta bỏ rơi muội cả." Khiến cho Vô Kỵ tự nhủ mãi sẽ không xa rời nàng dù chỉ một bước.
Nỗ lực, công sức được đền đáp kèm cái giá phải trả
Cha của Triệu Mẫn bị trúng kế của Minh giáo mà chết, Triệu Mẫn đau đớn dằn lòng một mình một ngựa kéo chở quan tài của cha đem về quê hương Đại mạc chôn cất. Trước khi đi nàng trao cho Vô Kỵ tấm vải của nàng để khi không có nàng bên cạnh thì chàng có thể lấy ra ngắm cho đỡ nhớ.
Riêng Vô Kỵ thì vô cùng tức giận vì bị đám thuộc hạ qua mặt nên càng quyết tâm khi xong công cuộc giải phóng Trung Nguyên thì sẽ ly khai mãi mãi khỏi Minh giáo.
Xong xuôi mọi việc ổn thỏa, Vô Kỵ sắp xếp hành trang lên đường đi Mông Cổ và tìm thấy Triệu Mẫn đang lùa bầy cừu uống nước sông, lòng hân hoan vui mừng trỗi dậy chàng chạy đến chỗ nàng ôm nàng rồi nhấc bổng nàng lên xoay mấy vòng.
Sau đó cả hai ngày ngày cưỡi ngựa du ngoạn vùng thảo nguyên thơ mộng này. Một tương lai đầy hứa hẹn đang chờ đón họ./.
Tên thật là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, nàng là con gái của Nhữ Dương Vương Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ, muội tử của Khố Khố Đặc Mục Nhĩ (tên Hán là Vương bảo Bảo). Được Hoàng đế sắc phong là Thiệu Mẫn quận chúa, cái tên Triệu Mẫn cũng từ tước hiệu này mà ra do nàng giống huynh trưởng thích ăn mặc , nói tiếng Hán (họ Triệu này chính là Tập đoàn hoàng tộc Triệu Khuông Dẫn cai trị nhà Tống). Lớn lên nàng được cha cho thống suất đám võ sĩ Mông - Hán.
Sắc đẹp và trí tuệ
Nàng có vẻ đẹp sắc nước hương trời, ánh thu ba lóng lánh, diễm lệ phi phàm, được tôn vinh là đệ nhất mỹ nhân Mông Cổ. Dương Tiêu có lần nhận xét nàng: “Triệu cô nương từ dung mạo, hình dáng có thể nói là một mỹ nữ người Hán, thế mà khi nhìn nàng hành sự thì nét man dã của con gái Phiên bang hiện ra ngay”. Ngay cả giọng nói của nàng cũng cực kỳ trong trẻo và thánh thót khiến Trương giáo chủ cũng phải nhớ tới từng nụ cười của nàng, từng tiếng nói của nàng và cả dáng đi của nàng. Không chỉ xinh đẹp mà nàng còn sở hữu trí tuệ tuyệt vời, quỷ kế đa đoan có phần độc ác, mưu lược tâm cơ biến hóa vô cùng khiến Vô Kỵ coi mình không phải là đối thủ của nàng tuy rằng võ công của nàng chẳng hơn mình.
Cuộc đối đầu giữa nàng và Trương giáo chủ ở Lục Liễu Sơn Trang
Mới gặp gỡ lần đầu tiên nàng đã cho Trương giáo chủ… sập hầm
Sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, được cha và anh cưng chiều hết mực, lắm kẻ hầu người hạ nên tính nàng ương bướng từ nhỏ, muốn người khác phải luôn làm theo ý mình. Vì vậy mà khi tại Lục Liễu Sơn Trang, khi Vô Kỵ "xin" vài cây hoa về làm giải dược để cứu các lãnh đạo Minh giáo bị nàng hạ độc bằng Túy Tiên Linh Phù và Kỳ Lăng Hương Mộc. Nàng ra lệnh cho Trương Vô Kỵ: "Ngươi có giỏi thì đến gần ta ba bước". Trương giáo chủ biết nàng định bẫy mình nên nói: "Cô muốn nói gì cũng được, bảo tôi nhát chết cũng không sao." Rồi chàng quay lưng bỏ đi. Biết kế khích tướng của mình không thành, nàng bèn đổi chiến thuật: giả vờ ỉ ôi một hồi rồi rút kiếm tự sát khiến Vô Kỵ tưởng thật liền ra tay ngăn cản, đi được vài bước về phía nàng thì chàng bị rơi xuống cương lao ở dưới đất với tay kéo theo Triệu Mẫn xuống dưới. Trong cương lao chàng giở mọi trò tra tấn nàng từ phun nước bọt vào tấm vải bịt miệng mũi nàng cho đến vận dụng Cửu Dương Chân Khí lên ngón tay để cù bàn chân nàng khiến Triệu Mẫn cười, khóc mếu… chịu không nổi phải năn nỉ ỉ ôi xin thua rồi nàng mới thả chàng ra. Từ đụng chạm da thịt cho đến sinh ra xúc cảm tưởng nhớ rồi mới nảy sinh tình cảm giữa hai con người chưa biết yêu lần nào. Từ đây Triệu Mẫn đặc biệt chú ý lưu tâm đến chàng Trương của chúng ta.
Cuộc quậy phá sương sương của Triệu Mẫn ở Võ Đang
Sau khi bị Vô Kỵ làm nhục và phá zin chân mình dưới cương lao, Triệu Mẫn nghiến răng trả thù bằng cách gây hiểu lầm giữa các phái với Minh giáo bằng cách điều động thuộc hạ dưới quyền như Huyền Minh nhị lão, Thần tiễn bát hùng, A Đại – A Nhị - A Tam [ba tên thiếu lâm Tây vực] và các hàng cao thủ khác lên “dọn” sạch sẽ phái Thiếu Lâm và mục tiêu tiếp theo là Võ Đang để giá họa cho Minh giáo bằng câu thơ khắc sau mười sáu pho tượng La Hán:
“Tiên tru Thiếu Lâm
Tái diệt Võ Đang
Duy ngã Minh giáo
Võ lâm xưng vương”
Nàng và bọn thuộc hạ giả dạng Minh giáo hùng hổ kéo lên Võ Đang vào điện Tam Thanh ép Trương Tam Phong phải quy phục triều đình mà chẳng ngờ tên tiểu tử họ Trương đã đợi sẵn trong đó, Tam Phong thẳng thừng từ chối và mắng nàng một trận. Ruột gan sôi lên nàng ra lệnh cho đám thuộc hạ chuẩn bị quyết chiến thì Minh giáo thật đến kịp lúc ngăn cản hành động của nàng. Trải vài trận sương sương không thấy Vô Kỵ đâu, nàng có vẻ sốt ruột nên hỏi: "Trương giáo chủ của các ngươi đâu? Bảo y ra gặp ta!" thì bị Chu Điên đớp lại: "Ơ hay, cô nương không còn giả dạng làm giáo chủ của chúng ta nữa à? Trông cô nương nhỏ hơn giáo chủ ta mấy tuổi hay là làm giáo chủ phu nhân của bọn ta nghen? Chu mỗ xem ra cũng xứng đôi", lời vừa dứt cả bọn người Minh giáo cười ha hả, Vô Kỵ đứng sau các đạo đồng cũng ngượng đỏ mặt hơi lắc đầu. Còn nàng thì đỏ mặt e thẹn không nói được câu nào vội đằng hắng mấy tiếng để chữa thẹn và trở lại tính cách khí khái của nam nhi yêu cầu Tam Phong ra đấu, Vô Kỵ vội ra mặt thay thế Tam Phong quyết đấu với bọn A Tam, A Nhị và thắng chúng nhờ Tam Phong truyền thụ cho chàng bộ tâm pháp Thái Cực Quyền của ông và Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Di mà chàng đã luyện thành. Lúc này Triệu Mẫn mới nhận ra anh chàng đạo đồng liên tiếp đánh bại các cao thủ của mình là Trương giáo chủ đã ấy ấy mình dưới cương lao Lục Liễu Trang, Vô Kỵ bèn xin nàng trao cho Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao và nàng bắt chàng phải hứa thực hiện cho mình ba việc mới trao thuốc giải.
Nhưng khi thấy cây trâm mà nàng tặng cho giáo chủ lại ở yên tóc Tiểu Chiêu khiến nàng nổi cơn giận sương sương ra lệnh A Đại chặt tay anh chàng "không hiểu tâm lý con gái gì cả", A Đại tuân lệnh ra đấu và bị Vô Kỵ chặt đứt cánh tay nhờ bộ Thái cực kiếm pháp cũng do Tam Phong chỉ dạy cho chàng. Thuộc hạ liên tiếp bị bại trận cộng với việc Minh giáo ở đây liên thủ với Võ Đang khiến kế hoạch của nàng bị vỡ và nàng lệnh tất cả rút lui khỏi Võ Đang.
Cuối cùng Trương giáo chủ cũng đã chặn đứng âm mưu của nàng lại đi kèm với lời hứa sẽ giúp nàng ba việc. Việc chưa thấy đâu thì chàng Trương bị dính đòn Huyền Minh Thần Chưởng khi đang khinh công xông tới lấy tay chộp vai bắt nàng lại.
Lá thư tình đầu tiên của nàng gửi Trương giáo chủ
Tiên liệu trước chàng xin không được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao để chữa thương cho hai vị sư bá và sư thúc của mình thì sẽ đến chỗ mình để lấy cắp nên Triệu Mẫn gài bẫy Vô Kỵ bằng cách hi sinh mấy tên thuộc hạ đã được nàng bôi độc dược Thất Trùng Thất Hoa Cao lên người chúng và kết quả chàng đinh ninh lấy được thuốc giải mà không ngờ đó là thuốc độc đem bôi lên người hai vị thúc bá của mình khiến họ rên la quằn quại, lúc này Vô Kỵ mới bừng tỉnh nhận ra nàng quả là đối thủ khó xơi và đầy quỷ kế.
Hôm sau nàng và đám cận vệ thủng thẳng lên Võ Đang thăm chàng, chàng cầm kiếm chạy ra cầm theo cây trâm trả lại cho Triệu Mẫn mà nàng tặng riêng cho mình rồi xí xa xí xào một hồi đòi giết nàng rồi sau đó... tự tử, nàng bật cười giễu cợt nói: " Công tử muốn chết thì cứ việc, chẳng liên quan gì đến tôi." Nàng nhận ra Vô Kỵ đang bị kích động mạnh vì đang cho tính mạng hai vị thúc bá của mình khiến nàng cũng chút mủi lòng nên gỡ thế bí cho chàng: nếu chàng đồng ý làm ba việc thì sẽ trao thuốc giải Thất Trùng Thất Hoa Cao và Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cho chàng ( đâu ngờ sau này nàng trao tấm thân ngà ngọc cho chàng Kỵ luôn ). Vô Kỵ đồng ý điều kiện của nàng và nàng mỉm cười cắm lại cây trâm lên búi tóc Vô Kỵ và quay lưng đi nói: " Thuốc giải sẽ đến ngay." kèm lá thư tỏ tình đầu tiên của nàng đề rằng:
“Trương giáo chủ thân khải:
Hộp vàng ấy hai tầng vốn sẵn,
Linh cao kia nằm ẩn bên trong.
Châu hoa ở giữa trống không,
Dược phương dấu đó để phòng cần đưa.
Hai món sớm tặng người quân tử,
Sao lại còn đôn đáo làm chi?
Vật hèn tuy chẳng đáng gì,
Đem lòng rẻ rúng coi như đất bùn.
Dẫu sao cũng từ tay tiện thiếp,
Nỡ lòng nào chàng lại coi khinh?
Tặng cho người ở kẻ ăn,
Hóa ra phụ tấm chân tình này sao?”
Trương giáo chủ đọc đi đọc lại cảm thấy… sượng sùng.
Đụng độ tại chùa Vạn An
Sau có được tin Triệu Mẫn bắt giam Lục đại phái tại chùa Vạn An ở Đại Đô do Chu Nguyên Chương cung cấp, Vô Kỵ lập tức cùng Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu đến Đại Đô do thám.
Vào lúc chiều tối cả ba đột nhập chùa Vạn An, mò ra được chỗ Triệu Mẫn đang học lén võ công của cao thủ Lục đại phái. Chàng nhìn lên trên, thấy trên một cái đôn thấp bọc gấm có một đôi bàn chân mang giày đoạn màu vàng nhạt, đầu giày có đính một hạt minh châu. Trương Vô Kỵ chợt rung động trong lòng, thấy đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn, mắt cá chân tròn trịa, dường như quen quen, chính là đôi bàn chân mà chàng đã nắm được lúc ở Lục Liễu Trang của Triệu Mẫn. Khi chàng gặp lại nàng trên núi Võ Đang, hai bên là kẻ thù nhưng lúc này nhìn thấy đôi bàn chân nhỏ nhắn đó, hồi tưởng lại cảm giác lúc tay mình chạm vào bàn chân đó, tự nhiên đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.
=> Xúc cảm tưởng nhớ của Kỵ về nàng Quận chúa.
Thấy Triệu Mẫn sắp rạch mặt Chỉ Nhược chàng ném cái hộp vàng mà nàng tặng ra đỡ đường kiếm, mình thì xông vào bảo vệ Chỉ Nhược khiến Triệu Mẫn thất thần đầy vẻ u uất không vui. Khi cô nàng Triệu Mẫn nghe chàng nói luôn mang theo cái hộp khiến nàng rất vui trong lòng vì nàng cũng có một vị trí nhất định trong tim chàng. Chàng và nàng cứ dây dưa chuyện cái hộp khiến chàng phải nghĩ là: “Cô và tôi đều đang thống suất cao thủ võ lâm cứ dây dưa chuyện cái hộp không thấy ngượng à?”. Khi biết chàng và Chỉ Nhược có mối quan hệ thân thiết từ trước, có phải do cơn ghen hay tính tò mò nổi lên hay không mà nàng liền bắt buộc chàng: “Huynh có chịu nói tình cảm giữa hai người cho ta nghe không hay là muốn cô bạn thanh mai trúc mã này có vài đường rạch trên mặt?”
Thấy giáo chủ đang trong tình thế lưỡng nan giữa hai cô nàng, Thanh Dực Bức Vương liền ra tay đe dọa khiến Triệu Mẫn sợ xanh mặt không dám làm càn rồi ông phóng ra khỏi chùa Vạn An. Vô Kỵ được giải vây nên nói sẽ tạ tội với nàng sau rồi cùng với Dương Tiêu rời khỏi sau khi chắc chắn rằng Triệu Mẫn sẽ khong ra tay làm hại Chỉ Nhược.
Sáng sớm hôm sau, Quang Minh Hữu sứ Phạm Dao đến tương kiến giáo chủ và giải bày tâm sự những năm qua ông ở đâu và làm gì cho giáo chủ, Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu nghe. Sau đó cả bốn người bàn kế hoạch cứu Lục Đại phái.
Buổi hẹn hò đầu tiên tại tửu điếm nhỏ
Trời hoàng hôn đang loe lói những tia nắng cuối cùng, Triệu Mẫn đến gặp Phạm Dao và yêu cầu ông đi theo hộ tống mình đến gặp tiểu tử Trương Vô Kỵ,. Trong lúc đi theo ông quan sát thấy nàng trang điểm , sắc phục đẹp hơn mọi ngày, hơi thở thì gấp gáp, gương mặt thì đỏ ửng biết rằng Quận chúa đã si tình giáo chủ rồi, bất giác ông mỉm cười. Triệu Mẫn quay lại trừng mắt khiến ông không dám cười, gặp được Vô Kỵ nàng đá ông Phạm Dao ra chỗ khác nói: "Để tôi và giáo chủ của ông còn tâm sự nữa".
=> Tình yêu của nàng đã bắt đầu chớm nở.
Do nàng là nữ tử Mông Cổ lại là lãnh đạo của đám võ sĩ Mông – Hán nên trông nàng không kém cạnh gì các bậc nam nhi đại trượng phu.
Mà điều đặc biệt là cánh đàn ông rất thích nhậu, chính vì vậy Triệu Mẫn nắm bắt được đặc điểm này nên chủ động rủ Vô Kỵ… đi nhậu để giải bày tình yêu của mình. Nàng uống rượu giỏi chẳng kém đàn ông, nói chuyện giang hồ có những chuyện mà không ai biết, thật là hào sảng.
Khi uống rượu cùng Vô Kỵ tại một tửu điếm nhỏ, nàng tâm sự với Vô Kỵ rằng nếu nàng là con trai thì sẽ giết thật nhiều người để làm nên sự nghiệp thật oanh liệt như tổ tiên Thành Cát Tư Hãn, Đà Lôi, Hốt Tất Liệt ngày trước. Rồi nàng nghĩ nếu mình là tình nương của chàng khi mình bị giết không biết chàng nghĩ thế nào? nên đặt câu hỏi với chàng và chàng trả lời “đau buồn chết được, khi Vi Nhất Tiếu đòi giết cô khiến tôi rất lo cho cô, chỉ mong cô được an toàn”. Nghe chàng nói thế, nàng… cúi đầu mỉm cười!
Bất chợt nàng hỏi chàng: Giữa nàng và Chu Chỉ Nhược, ai đẹp hơn? Vô Kỵ lúng ta lúng túng không biết trả lời sao nhưng khi nhìn nàng được soi sáng bởi ánh nến khiến sắc đẹp kiều diễm của nàng thêm bội phần, chàng buông lời: dĩ nhiên cô đẹp hơn; khiến nàng e thẹn cúi đầu mỉm cười.
Ở bên nàng, Vô Kỵ cảm thấy bình yên đến lạ, không bị áp lực bởi chức giáo chủ mang lại cho chàng; chàng trút những bầu tâm sự lẫn khúc mắc trong lòng mà trước nay chàng chưa hề tâm sự với ai mà lại nói cho Triệu Mẫn nghe khiến chàng cũng thấy lạ, nàng chăm chú nghe xong thì nhận xét về những khúc mắc, tâm sự của chàng bằng thái độ chân thành và quan tâm.
Rồi nàng đề nghị chàng làm việc đầu tiên cho nàng là đi lấy thanh Đồ Long đao, mục đích là chỉ muốn được mãi ở bên cạnh Trương giáo chủ thôi.
Cách nàng tỏ tình với Trương giáo chủ cũng thẳng thắn không ngại ngùng, e ấp như các cô gái Trung Nguyên (vì người Mông Cổ nói yêu là yêu, ghét là ghét chứ không quanh co) và cũng không kém phần đặc biệt: cắn mạnh vào tay chàng Trương rồi bôi Khứ Hủ Tiêu Cơ Cao lên vết thương loét ra thêm để đảm bảo rằng dấu răng của mình trên tay chàng không hề mất như chàng đã cắn Ân Ly khiến Ân Ly chỉ yêu một mình Vô Kỵ vì Triệu Mẫn chỉ muốn Vô Kỵ nhớ nàng suốt đời.
Sự hi sinh không tính đếm vì tình yêu
Không chỉ yêu thương tình lang hết mình mà nàng cũng hy sinh cho người mình yêu thật nhiều như lúc nàng liều mình dùng Thiên Địa Đồng Thọ (kiếm pháp con dao hai lưỡi khiến ta và địch lưỡng bại câu thương của Ân Lê Đình) giải cứu Vô Kỵ khỏi ba tên sứ giả Tổng đàn giáo xứ Ba Tư, kết quả nàng bị thương vùng bụng do kiếm rạch bị mất máu rất nhiều hay như nàng bị trúng chưởng tưởng suýt chết của Du Liên Châu nhị hiệp phái Võ Đang khi nàng cố gắng giải oan cho Vô Kỵ bị hiểu lầm giết Mạc Thanh Cốc thất hiệp. Nàng cũng cứu Vô Kỵ khỏi bị mang tiếng là đứa con bất hếu, bất nghĩa với Tạ Tốn sau khi điều tra ra được Chỉ Nhược lấy cắp Đồ Long đao, Ỷ Thiên kiếm và ám hại Tạ Tốn để cho Cái Bang bắt ông ta đi bằng cách phá hôn lễ của Vô Kỵ - Chỉ Nhược. Triệu Mẫn cũng lấy thân mình đỡ đòn cho Vô Kỵ khi Lộc Trượng Khách tính đánh chàng thêm một đòn Huyền Minh Thần Chưởng và bảo vệ chàng khỏi bị giết bởi phụ thân nàng Nhữ Dương Vương Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ.
Sẵn sàng bỏ tất cả vì tình yêu
Nàng biết rõ tình yêu của mình và Trương Vô Kỵ sẽ gặp rất nhiều trắc trở, phản đối từ phe chống Nguyên và phe phụ thân nàng Nhữ Dương Vương. Vì vậy mà nàng nói thẳng với Vô Kỵ: “Chàng là người Hán, thiếp cũng là người Hán; chàng là người Mông, thiếp cũng là người Mông. Trong lòng chàng nghĩ ngợi bao nhiêu điều quân quốc đại sự nên phân biệt kẻ Hoa người Di, canh cánh chuyện quyền thế uy danh, hưng vong được mất. Còn thiếp ư? Vô Kỵ ca ca, trong lòng thiếp chỉ có một điều, đó là chàng mà thôi. Chàng là người tốt hay là người xấu, đối với thiếp thật cũng chẳng khác chút nào. Cả đời này, thiếp chung quy vẫn gả cho chàng.” Qua lời tâm sự trìu mến này thấy rõ Triệu Mẫn muốn làm thê tử suốt đời của chàng Trương.
Vì yêu mà nàng sẵn sàng từ bỏ tất cả để theo Trương Vô Kỵ cho dù Vô Kỵ có cưới ai đi chăng nữa thì nàng cũng vẫn theo chàng vì nàng nói rằng: “Thiếp đã quyết ý đi theo chàng để chịu khổ, còn huynh trưởng thiếp thì sớm muộn gì rồi cũng phải đắc tội với huynh ấy thôi. Chàng đã bái thiên địa với Chu cô nương thiếp cũng không quan tâm. Thiếp chỉ sợ chàng không cho thiếp đi theo, còn chuyện gì thiếp cũng không màng đến”. Vô Kỵ tuy biết nàng đối với mình rất yêu thương nhưng cũng có lúc nghĩ đến chẳng qua chỉ là tình yêu con gái mới lớn, nhất thời ý động, đâu ngờ nàng bỏ hết vinh hoa phú quý coi như đất bùn, một mối thâm tình như vậy khiến chàng phải cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy trên khuôn mặt tiều tụy xanh xao tình ý triền miên, ánh mắt long lanh, thật không gì kiều mị hơn, Trương Vô Kỵ nhịn không nổi phải hôn lên đôi môi đang mấp máy của nàng một cái.
Công lao thầm lặng của Tiểu Chiêu
Tình yêu Vô Kỵ - Triệu Mẫn tác thành không thể không kể đến công của Tiểu Chiêu khi cô gửi gắm giáo chủ họ Trương cho Triệu Mẫn để sang Ba Tư làm thánh nữ thế mạng cho mẹ cô Đại Ỷ Ti và cũng cứu mạng cho Trương Vô Kỵ, Tạ Tốn, Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược, Ân Ly. Trước lúc chia tay, cô kéo tay Triệu Mẫn ra riêng dặn rằng: “Triệu cô nương, tôi sẽ đi Ba Tư, sau này không bao giờ… có thể chiếu cố giáo chủ nữa. Võ công của y mặc dù cao, nhưng tâm địa quá tốt, dễ bị thay đổi bởi người khác, mong cô về sau chiếu cố cho y. Tôi biết cô là người trong lòng của giáo chủ, y thà không cần tính mạng cũng muốn bảo vệ cô bình an chu toàn". Tiểu Chiêu là người đầu tiên nói như vậy, trong lòng nàng đương nhiên cảm kích Tiểu Chiêu. Nàng hỏi: "Sao cô biết?", Tiểu Chiêu đáp: "Tôi đương nhiên biết. Tôi đã sớm nhìn ra nhưng ngoảnh mặt làm thinh. Tôi toàn tâm toàn ý muốn làm tiểu nha đầu của giáo chủ, vĩnh viễn ở bên cạnh hầu hạ y, cho dù y cưới cô làm phu nhân, tôi cũng đối với y như vậy". Ta thấy rằng công của Tiểu Chiêu thầm lặng chỉ mình Triệu Mẫn biết.
Vô Kỵ đối với tình yêu của Triệu Mẫn:
Vô Kỵ đối với Chỉ Nhược vừa kính vừa sợ, còn đối với nàng vừa hận vừa sợ.
Chàng nói: "Hận là hận cô đã phá nhân duyên tốt đẹp của tôi với Chỉ Nhược."
Triệu Mẫn hỏi: "Thế còn sợ? Chàng sợ thiếp cái gì?"
Chàng đáp: "Sợ muội không chịu đền bù cho ta."
Triệu Mẫn ngơ ngẩn hỏi lại: "Đền cho chàng cái gì?"
Vô Kỵ cười đáp: "Tối nay muội phải đem thân trả nợ, đền cho ta đêm động phòng hoa chúc."
Triệu Mẫn đỏ bừng mặt vội nói: "Không... không được đâu. Hãy để thiếp thưa chuyện với cha thiếp, với ca ca rồi hãy... rồi hãy..."
Vô Kỵ nói: "Thế cha muội nhất định không đồng ý chuyện chúng mình thì sao?"
Nàng thở dài: "Thì lúc ấy đi với tên tiểu ma đầu làm một tiểu ma bà vậy."
Thì ra Vô Kỵ cũng yêu nàng sâu đậm lắm nhưng chưa nhận rõ ra thôi.
Sau nỗ lực cứu nghĩa phụ Tạ Tốn bất thành, Vô Kỵ vội trở về bên tình nương thì trời đổ mưa to, rẽ vào con hẻm chàng bất động nhìn thấy người yêu mặc cơn trọng bệnh dằm mưa đang đứng ngó qua lại trông ngóng đợi chàng về khiến lòng Vô Kỵ quặn thắt, lòng nghèn nghẹn cảm động bất chợt trào dâng muốn che chở nàng vào lòng khiến chàng quăng bỏ cây dù chạy đến chỗ nàng, hai tay chàng rờ khuôn mặt nàng nói: "Sao muội không chịu nghe lời ta ở nhà nghỉ ngơi uống thuốc mà lại ra đây dằm mưa? Rủi có chuyện gì thì sao?" Mẫn đáp: "Thiếp sợ Trương đại giáo chủ bỏ rơi thiếp." Nghe nàng nói thế, chàng ôm chặt nàng vào lòng và nói: "Không bao giờ có chuyện ta bỏ rơi muội cả." Khiến cho Vô Kỵ tự nhủ mãi sẽ không xa rời nàng dù chỉ một bước.
Nỗ lực, công sức được đền đáp kèm cái giá phải trả
Cha của Triệu Mẫn bị trúng kế của Minh giáo mà chết, Triệu Mẫn đau đớn dằn lòng một mình một ngựa kéo chở quan tài của cha đem về quê hương Đại mạc chôn cất. Trước khi đi nàng trao cho Vô Kỵ tấm vải của nàng để khi không có nàng bên cạnh thì chàng có thể lấy ra ngắm cho đỡ nhớ.
Riêng Vô Kỵ thì vô cùng tức giận vì bị đám thuộc hạ qua mặt nên càng quyết tâm khi xong công cuộc giải phóng Trung Nguyên thì sẽ ly khai mãi mãi khỏi Minh giáo.
Xong xuôi mọi việc ổn thỏa, Vô Kỵ sắp xếp hành trang lên đường đi Mông Cổ và tìm thấy Triệu Mẫn đang lùa bầy cừu uống nước sông, lòng hân hoan vui mừng trỗi dậy chàng chạy đến chỗ nàng ôm nàng rồi nhấc bổng nàng lên xoay mấy vòng.
Sau đó cả hai ngày ngày cưỡi ngựa du ngoạn vùng thảo nguyên thơ mộng này. Một tương lai đầy hứa hẹn đang chờ đón họ./.