Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Cô rất thích hợp
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Bạch Doanh Thần nghiêng đầu nhìn Phổ Thi Phương ở khóe mắt với khoảng cách gần, lạnh giọng thì thầm vào tai hắn.
Phổ Thi Phương dường như đã chọc đúng điểm yếu của Bạch Doanh Thần, hắn ta cười cười:"Bạch thiếu, anh dành địa bàn với tôi, tôi có thể bỏ qua... Nhưng còn chuyện chính, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được. Thẩm Gia Tuyết đang ở trong tay của tôi, nếu trong tháng tới, anh vẫn chưa mang số thuốc nổ đến cho tôi, thì tôi không chắc Thẩm Gia Tuyết sẽ toàn mạng trở về."
"Nếu anh dám làm gì Gia Tuyết, tôi sẽ không tha cho anh!"
"Bạch thiếu gia quá khích lời rồi, anh sẽ không làm vậy. Nếu trong tay tôi ngày nào còn cô ta thì ngày đó anh phải kiêng nể tôi." Hắn cười đắc ý, đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo cho Bạch Doanh Thần rồi tiếp tục nói:"Đám đàn em của tôi thật sự lỗ mãn, Bạch thiếu yên tâm tôi sẽ về dạy dỗ lại chúng!"
Ánh mắt biến thái của tên Phổ Thi Phương này đột ngột liếc nhìn cô gái đứng sau Bạch Doang Thần, khóe môi chợt nhếch lên, lòng sinh hứng thú. Một Thẩm Gia Tuyết đã điều khiển được Bạch Doanh Thần rồi, vậy nếu có thêm cô ta nữa chẳng phải cũng rất có lợi thế sao? Hắn ôm nuôi suy nghĩ như vậy, hắn tự cho rằng hắn thông minh, nhân cơ hội còn ở Trung Đông, lập thêm một kế hoạch để bắt cô lại.
Đường Hân mất cảm tình với hắn ngay từ khi gặp mặt lần đầu, tặng hắn một cái liếc sắc bén, đầy khinh miệt.
Đợi khi hắn rời khỏi hẳn, sự phẫn nộ của Bạch Doanh Thần mới dâng tới đỉnh điểm. Anh rút khẩu sau thắt lưng mình ra, lên đạn, đưa tay sang một hướng liên tiếp bóp cò năm cái, tiếng súng kêu vang rợp trời, khiến Đường Hân cũng phải giật mình.
Đám vệ sĩ còn lại ở ngoài sợ xảy ra bất trắc gì nên lập tức công vào. Trịnh Thiên đứng cạnh Đường Hân phất tay ra lệnh cho những người đó rời khỏi, cử chỉ, thái độ của anh trước sự phẫn nộ, kích động của Bạch Doanh Thần rất đỗi bình thường, tự nhiên như chưa xảy ra chuyện gì, giống như vấn đề này rất hay thường xuyên xảy ra, tiếp xúc riết rồi cũng quen.
Những chiếc bình sứ đặt trong góc cũng theo viên đạn của anh mà nổ tung thành những mảnh vụn. Nếu hắn ta làm tổn hại đến một sợi tóc của Thẩm Gia Tuyết thì dù cho Phổ Thi Phương chịu đòn thế nào đi chăng nữa, vỡ thành nghìn mảnh vụn như những chiếc bình sứ kia anh cũng sẽ không nhân nhượng mà buông tha.
Bạch Doanh Thần ném khẩu súng xuống đất rồi một mạch rời khỏi. Đường Hân bỏ tay đang che tai xuống, nhìn Trịnh Thiên với ánh mắt ngỡ ngàng.
Trịnh Thiên biết cô đang muốn hỏi gì, anh cũng không tiện kể nên chỉ lắc đầu cho qua chuyện.
......
Đêm đến, Đường Hân lại một mình rời khỏi tòa nhà, dạo chơi quanh con phố, con người ở đây không những vui chơi ban ngày mà ban đêm ngày càng náo nhiệt hơn, sôi động hơn. Tiếng nhạc sập sình của buổi tiệc ngoài trời, cùng những ánh đèn led đủ màu càng làm dấy lên sự hứng thú của Đường Hân.
Cô rảo bước đi tới liền động chạm với người bản địa, bọn chúng hình như là cố ý vậy mà còn gây sự với cô. Một tên cao lớn trong số chúng liền bước tới, đẩy vai cô khiến cô khập khiễng mà bất giác lùi về sau vài bước. Cùng với đó là những lời chế nhạo, khinh bỉ:"Con nhỏ này, mày mù à? Không thấy ông đang đứng ở đây hay sao?" Hắn ta vừa nói vừa đẩy vai cô, cùng đàn em của hắn lấn tới từng bước. Đường Hân cũng thuận theo động tác của hắn mà lùi từng bước.
........
Bạch Doanh Thần sau khi dùng bữa tối xong thì đi vào phòng hệ thống kiểm tra thông tin một lần nữa để chắc chắn dữ liệu không bị lộ ra ngoài. Sau một hồi kiểm tra, không thấy có điều gì bất thường, Bạch Doanh Thần mới yên tâm và rời khỏi.
Bước ra ngoài, Bạch Doanh Thần nhìn thấy Trịnh Mặc liền ngoắt tay ra hiệu. Trịnh Mặc bỏ dở việc liền chạy tới:"Bạch thiếu!"
"Gọi Đường Hân cùng Swan tới phòng tôi!" Bạch Doanh Thần nhướng mày ra lệnh, sau đó thì cất bước rời khỏi.
Theo lời Bạch Doanh Thần, Trịnh Mặc nhanh chóng đi tới phòng của Đường Hân, lịch sự đưa tay lên gõ cửa.
Tiếng nói nhẹ nhàng của Swan từ trong phòng phát ra:"Ai đó?"
Nghe thấy vậy Trịnh Mặc không chờ đợi mở cửa cũng không trả lời mà thẳng tay mở cửa rồi đi vào.
Swan bất giác nhíu mày lại, nghi hoặc nhìn Trịnh Mặc:"Anh vào đây làm gì?"
"Chị cô đâu rồi!" Trịnh Mặc nhìn Swan ngồi thư giãn vừa uống trà vừa xem phim, cất tiếng lạnh nhạt hỏi.
Tư thế của Swan vẫn rất thoải mái và ung dung, cô cầm tách trà lên uống một ngụm rồi thản nhiên trả lời:"Anh tìm chị tôi làm gì?" Sau đó, cô suy nghĩ được gì liền nhướng mày nói tiếp:"Tôi... không... biết!"
Rõ ràng là đang khiêu khích, Trịnh Mặc liếm môi, hờ hững đi tới, lạnh nhạt kéo Swan đứng dậy rồi đưa cô rời khỏi phòng.
Nhìn thấy biểu hiện của Trịnh Mặc kéo mình đi một cách thô lỗ như vậy, cô liền lên tiếng, ra sức thu tay lại:"Này, Trịnh Mặc! Anh kéo tôi đi đâu vậy? Tôi còn chưa ăn xong mà!"
Trịnh Mặc vẫn không nói không rằng ra sức ép cô đi theo mình, đến khi vào thang máy rồi, anh mới buông tay cô ra.
Swan xoa xoa cổ tay của mình, rồi liếc xéo Trịnh Mặc một cái:"Đối xử với con gái, nhẹ nhàng một chút anh sẽ chết à?"
"Tôi không thích nhẹ nhàng với ai cả. Mà cô là con gái sao?" Trịnh Mặc nhếch môi cười giễu cợt, thản nhiên nói. Swan tức đến mức đầu cũng muốn bốc khói. Cô nhíu mày nhìn anh:"Anh!... Tôi không chấp anh!"
Cửa thang máy mở, mỗi người mang một vẻ mặt đi ra. Một lát sau, Trịnh Mặc đưa Swan tới. Chỉ có một mình Swan, không có Đường Hân khiến Bạch Doanh Thần không khỏi nghi hoặc.
"Sao chỉ có mình cô?" Bạch Doanh Thần câu mày hỏi.
"Hân Hân chị ấy..."
....
Ở phía buổi tiệc ngoài trời, bọn người bản địa vẫn không chịu buông tha cho Đường Hân. Chúng liền tục sấn tới, chửi mắng khiến người có tính nóng nảy như Đường Hân phải bộc phát.
"Này, sao mày không nói gì hả? Xem thường ông này sao. Này có biết, ai là trùm ở đây không hả?" Hắn ta trêu ghẹo mái tóc của cô, cười gian tà:"Xem ra, tạo phải dạy..."
"Chát!" Hắn chưa kịp nói hết câu, Đường Hân một tay hất tay hắn ra khỏi người mình, một tay vung cái tát mạnh vào mặt hắn, cái tát rất mạnh khiến khuôn mặt bỗng chốc biến sắc. Hắn còn chưa kịp định hình lại thì Đường Hân đá cho thêm một cú đá vào ngực khiến hắn bay xa mấy mét.
Mấy tên còn lại nhìn thấy như vậy cũng khá sốc, nhưng vẫn không dám bỏ qua nhiệm vụ mà Phổ Thi Phương giao cho.
Lần lượt từng tên một liền xông tới, vùng tay vung chân ra những cước đòn mà bọn chúng học được áp dụng lên cô, nhìn cách bọn chúng tung chiêu, Đường Hân đoán chắc chúng không phải là thủ hạ quèn mà là những tay sát thủ điêu luyện.
Tình hình này, Đường Hân không thể chạy vì bọn chúng quá đông, đành phải đánh. Tuy nói chúng là tay sát thủ, nhưng độ tàn nhẫn và máu lạnh không ai sánh bằng Đường Hân, một khi cô đã cô đã nổi giận thì tất hẳn sẽ dùng lực mạnh, từng tên một bị đánh nằm lăn ra đất.
Bỗng nhiên một lực lớn tác động ở phía sau cô làm cô ngã khụy xuống, phía khuỷu tay vẫn còn đau nhưng ngoài gắng gượng thì không làm được gì khác. Tên sát thủ vừa mới đánh lén cô vừa nãy, bây giờ liền xông tới, Đường Hân phản ứng nhanh nhẹn, quay đầu đá vào khuỷu chân của hắn, khiến hắn mất thế mà ngã nhào về phía trước, đầu gối Đường Hân làm vật đệm, đầu tên đó đập xuống đầu gối cô, vì đau hay sao đấy mà bất tỉnh nhân sự.
Đường Hân đứng lên định tiếp tục, nhưng có ai đó từ phía sau cô xông tới, đá hai tên đứng đầu bay xa tám mét, Đường Hân bất giác quay đầu, anh ta đã tiến lên đứng ngay cạnh cô. Đường Hân khẽ nhíu mày, vừa bất ngờ lại vừa hứng thú:"Bạch Doanh Thần, sao anh lại ở đây?"
"Đến trả ơn cứu mạng cho cô!" Bạch Doanh Thần lạnh lùng trả lời, hai người không nói chuyện với nhau nữa mà xông thẳng lên rồi đánh tay không với bọn chúng.
Không hiểu sao khi nhìn thấy Bạch Doanh Thần bọn chúng lấy thế lùi nhanh vài bước, sau đó hô khẩu lệnh:"Đi!" Rồi cùng nhau chạy mất hút.
Bạch Doanh Thần cũng vô cùng ngỡ ngàng, anh quay nhìn cô thấy cô đang ôm cánh vai nhăn mặt đau đớn, anh liếc mắt nhìn lại bọn chúng sau đó liền đưa Đường Hân rời khỏi.
....
Đường Hân ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn đám người của Bạch Doanh Thần đang dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn mình. Bất giác cô lại cảm thấy hoàng mang:"Các người... các người sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Một ngày cô không gây ra chuyện cô chịu không nổi à?" Bạch Doanh Thần tức tối, nghiêm nghị nhìn cô, lạnh nhạt hỏi.
"Tôi gây ra chuyện gì chứ, rõ ràng đám người đó đụng trúng tôi, lại còn kiếm chuyện vô cớ, còn chủ động ra tay trước, lúc ấy tôi chỉ tùy cơ ứng biến, làm sao trách tôi được. Vả lại, bọn chúng là sát thủ, anh muốn tôi chết à?"
Lời cô nói cũng đúng nhưng anh tức giận trách móc cô như vậy là vì an toàn của cô, chứ không vì anh quan tâm tới người bản địa trên địa bàn của mình.
"Được rồi, lần sau hạn chế đi long ngông ngoài đường lại, nếu không không ai rảnh mà đến giải vây cho cô như này nữa đâu!" Anh chỉ cơ bản nhắc nhở vậy thôi, chứ tính khí nóng nảy của cô, không gây chuyện ở ngoài thì cũng là kiếm chuyện với nội bộ ở tòa nhà, cô mà ngồi yên mới là lạ.
Lời Bạch Doanh Thần nói như lệnh, Đường Hân gật đầu nhưng không phục lắm, cô bĩu môi quay mặt đi hướng khác:"Hiểu rồi!"
"Bạch thiếu, người bản địa đột nhiên gây chuyện như vậy, hay là để tôi đi điều tra?" Trịnh Thiên bước tới, nghiêm nghị cất tiếng.
Bạch Doanh Thần bỏ hai tay vào túi, khóe thôi hồng nhạt khẽ vẽ thành hình cung, mỉm cười như châm biếm.
"Cần gì phải điều tra? Người thích gây chuyện với tôi ngoài Phổ Thi Phương ra thì còn ai vào đây?"
Đường Hân khoanh tay, vắt chéo chân thản nhiên nói thêm:"Khi nãy anh có súng mà, sao không một phát bắn chết chúng, vừa hả giận cũng như để cảnh cáo?"
"Đối với chúng, dùng súng thì tốt đạn tôi lắm, đạn tôi chế ra chỉ dùng cho những người xứng đáng." Bạch Doanh Thần mỉm cười đầy mê hoặc, đầy ẩn ý:"Tôi thấy cô cũng rất thích hợp đấy!"
Đường Hân đơ người một lát rồi khẽ liếc xéo anh:"Cảm ơn anh đã khen ngợi, nhưng tôi nghĩ tôi không có nhu cầu với đạn của anh đâu."
Trịnh Mặc và Trịnh Thiên cùng nhau mím môi cười khẽ. Sau đó nhận ra tín hiệu từ Bạch Doanh Thần, cả hai người các anh đều chào rồi rời khỏi phòng.
Đường Hân cũng tính đứng dậy rồi rời đi những vừa nhích mông khỏi ghế, Bạch Doanh Thần liền lạnh nhạt ra lệnh khiến cô giật thót tim, và ngồi ngay ngắn.
"Ngồi xuống!" Bạch Doanh Thần chậm rãi, hai tay bỏ túi đi tới gần cô:"Cô muốn đi đâu?"
"Về phòng, ngủ!" Đường Hân thản nhiên trả lời.
Nhưng dường như Bạch Doanh Thần không bận tâm, anh đặt tay lên vài cô, rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
"Ui!... Đau, anh làm gì vậy?"
"Cởi áo ra!"
Phổ Thi Phương dường như đã chọc đúng điểm yếu của Bạch Doanh Thần, hắn ta cười cười:"Bạch thiếu, anh dành địa bàn với tôi, tôi có thể bỏ qua... Nhưng còn chuyện chính, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được. Thẩm Gia Tuyết đang ở trong tay của tôi, nếu trong tháng tới, anh vẫn chưa mang số thuốc nổ đến cho tôi, thì tôi không chắc Thẩm Gia Tuyết sẽ toàn mạng trở về."
"Nếu anh dám làm gì Gia Tuyết, tôi sẽ không tha cho anh!"
"Bạch thiếu gia quá khích lời rồi, anh sẽ không làm vậy. Nếu trong tay tôi ngày nào còn cô ta thì ngày đó anh phải kiêng nể tôi." Hắn cười đắc ý, đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo cho Bạch Doanh Thần rồi tiếp tục nói:"Đám đàn em của tôi thật sự lỗ mãn, Bạch thiếu yên tâm tôi sẽ về dạy dỗ lại chúng!"
Ánh mắt biến thái của tên Phổ Thi Phương này đột ngột liếc nhìn cô gái đứng sau Bạch Doang Thần, khóe môi chợt nhếch lên, lòng sinh hứng thú. Một Thẩm Gia Tuyết đã điều khiển được Bạch Doanh Thần rồi, vậy nếu có thêm cô ta nữa chẳng phải cũng rất có lợi thế sao? Hắn ôm nuôi suy nghĩ như vậy, hắn tự cho rằng hắn thông minh, nhân cơ hội còn ở Trung Đông, lập thêm một kế hoạch để bắt cô lại.
Đường Hân mất cảm tình với hắn ngay từ khi gặp mặt lần đầu, tặng hắn một cái liếc sắc bén, đầy khinh miệt.
Đợi khi hắn rời khỏi hẳn, sự phẫn nộ của Bạch Doanh Thần mới dâng tới đỉnh điểm. Anh rút khẩu sau thắt lưng mình ra, lên đạn, đưa tay sang một hướng liên tiếp bóp cò năm cái, tiếng súng kêu vang rợp trời, khiến Đường Hân cũng phải giật mình.
Đám vệ sĩ còn lại ở ngoài sợ xảy ra bất trắc gì nên lập tức công vào. Trịnh Thiên đứng cạnh Đường Hân phất tay ra lệnh cho những người đó rời khỏi, cử chỉ, thái độ của anh trước sự phẫn nộ, kích động của Bạch Doanh Thần rất đỗi bình thường, tự nhiên như chưa xảy ra chuyện gì, giống như vấn đề này rất hay thường xuyên xảy ra, tiếp xúc riết rồi cũng quen.
Những chiếc bình sứ đặt trong góc cũng theo viên đạn của anh mà nổ tung thành những mảnh vụn. Nếu hắn ta làm tổn hại đến một sợi tóc của Thẩm Gia Tuyết thì dù cho Phổ Thi Phương chịu đòn thế nào đi chăng nữa, vỡ thành nghìn mảnh vụn như những chiếc bình sứ kia anh cũng sẽ không nhân nhượng mà buông tha.
Bạch Doanh Thần ném khẩu súng xuống đất rồi một mạch rời khỏi. Đường Hân bỏ tay đang che tai xuống, nhìn Trịnh Thiên với ánh mắt ngỡ ngàng.
Trịnh Thiên biết cô đang muốn hỏi gì, anh cũng không tiện kể nên chỉ lắc đầu cho qua chuyện.
......
Đêm đến, Đường Hân lại một mình rời khỏi tòa nhà, dạo chơi quanh con phố, con người ở đây không những vui chơi ban ngày mà ban đêm ngày càng náo nhiệt hơn, sôi động hơn. Tiếng nhạc sập sình của buổi tiệc ngoài trời, cùng những ánh đèn led đủ màu càng làm dấy lên sự hứng thú của Đường Hân.
Cô rảo bước đi tới liền động chạm với người bản địa, bọn chúng hình như là cố ý vậy mà còn gây sự với cô. Một tên cao lớn trong số chúng liền bước tới, đẩy vai cô khiến cô khập khiễng mà bất giác lùi về sau vài bước. Cùng với đó là những lời chế nhạo, khinh bỉ:"Con nhỏ này, mày mù à? Không thấy ông đang đứng ở đây hay sao?" Hắn ta vừa nói vừa đẩy vai cô, cùng đàn em của hắn lấn tới từng bước. Đường Hân cũng thuận theo động tác của hắn mà lùi từng bước.
........
Bạch Doanh Thần sau khi dùng bữa tối xong thì đi vào phòng hệ thống kiểm tra thông tin một lần nữa để chắc chắn dữ liệu không bị lộ ra ngoài. Sau một hồi kiểm tra, không thấy có điều gì bất thường, Bạch Doanh Thần mới yên tâm và rời khỏi.
Bước ra ngoài, Bạch Doanh Thần nhìn thấy Trịnh Mặc liền ngoắt tay ra hiệu. Trịnh Mặc bỏ dở việc liền chạy tới:"Bạch thiếu!"
"Gọi Đường Hân cùng Swan tới phòng tôi!" Bạch Doanh Thần nhướng mày ra lệnh, sau đó thì cất bước rời khỏi.
Theo lời Bạch Doanh Thần, Trịnh Mặc nhanh chóng đi tới phòng của Đường Hân, lịch sự đưa tay lên gõ cửa.
Tiếng nói nhẹ nhàng của Swan từ trong phòng phát ra:"Ai đó?"
Nghe thấy vậy Trịnh Mặc không chờ đợi mở cửa cũng không trả lời mà thẳng tay mở cửa rồi đi vào.
Swan bất giác nhíu mày lại, nghi hoặc nhìn Trịnh Mặc:"Anh vào đây làm gì?"
"Chị cô đâu rồi!" Trịnh Mặc nhìn Swan ngồi thư giãn vừa uống trà vừa xem phim, cất tiếng lạnh nhạt hỏi.
Tư thế của Swan vẫn rất thoải mái và ung dung, cô cầm tách trà lên uống một ngụm rồi thản nhiên trả lời:"Anh tìm chị tôi làm gì?" Sau đó, cô suy nghĩ được gì liền nhướng mày nói tiếp:"Tôi... không... biết!"
Rõ ràng là đang khiêu khích, Trịnh Mặc liếm môi, hờ hững đi tới, lạnh nhạt kéo Swan đứng dậy rồi đưa cô rời khỏi phòng.
Nhìn thấy biểu hiện của Trịnh Mặc kéo mình đi một cách thô lỗ như vậy, cô liền lên tiếng, ra sức thu tay lại:"Này, Trịnh Mặc! Anh kéo tôi đi đâu vậy? Tôi còn chưa ăn xong mà!"
Trịnh Mặc vẫn không nói không rằng ra sức ép cô đi theo mình, đến khi vào thang máy rồi, anh mới buông tay cô ra.
Swan xoa xoa cổ tay của mình, rồi liếc xéo Trịnh Mặc một cái:"Đối xử với con gái, nhẹ nhàng một chút anh sẽ chết à?"
"Tôi không thích nhẹ nhàng với ai cả. Mà cô là con gái sao?" Trịnh Mặc nhếch môi cười giễu cợt, thản nhiên nói. Swan tức đến mức đầu cũng muốn bốc khói. Cô nhíu mày nhìn anh:"Anh!... Tôi không chấp anh!"
Cửa thang máy mở, mỗi người mang một vẻ mặt đi ra. Một lát sau, Trịnh Mặc đưa Swan tới. Chỉ có một mình Swan, không có Đường Hân khiến Bạch Doanh Thần không khỏi nghi hoặc.
"Sao chỉ có mình cô?" Bạch Doanh Thần câu mày hỏi.
"Hân Hân chị ấy..."
....
Ở phía buổi tiệc ngoài trời, bọn người bản địa vẫn không chịu buông tha cho Đường Hân. Chúng liền tục sấn tới, chửi mắng khiến người có tính nóng nảy như Đường Hân phải bộc phát.
"Này, sao mày không nói gì hả? Xem thường ông này sao. Này có biết, ai là trùm ở đây không hả?" Hắn ta trêu ghẹo mái tóc của cô, cười gian tà:"Xem ra, tạo phải dạy..."
"Chát!" Hắn chưa kịp nói hết câu, Đường Hân một tay hất tay hắn ra khỏi người mình, một tay vung cái tát mạnh vào mặt hắn, cái tát rất mạnh khiến khuôn mặt bỗng chốc biến sắc. Hắn còn chưa kịp định hình lại thì Đường Hân đá cho thêm một cú đá vào ngực khiến hắn bay xa mấy mét.
Mấy tên còn lại nhìn thấy như vậy cũng khá sốc, nhưng vẫn không dám bỏ qua nhiệm vụ mà Phổ Thi Phương giao cho.
Lần lượt từng tên một liền xông tới, vùng tay vung chân ra những cước đòn mà bọn chúng học được áp dụng lên cô, nhìn cách bọn chúng tung chiêu, Đường Hân đoán chắc chúng không phải là thủ hạ quèn mà là những tay sát thủ điêu luyện.
Tình hình này, Đường Hân không thể chạy vì bọn chúng quá đông, đành phải đánh. Tuy nói chúng là tay sát thủ, nhưng độ tàn nhẫn và máu lạnh không ai sánh bằng Đường Hân, một khi cô đã cô đã nổi giận thì tất hẳn sẽ dùng lực mạnh, từng tên một bị đánh nằm lăn ra đất.
Bỗng nhiên một lực lớn tác động ở phía sau cô làm cô ngã khụy xuống, phía khuỷu tay vẫn còn đau nhưng ngoài gắng gượng thì không làm được gì khác. Tên sát thủ vừa mới đánh lén cô vừa nãy, bây giờ liền xông tới, Đường Hân phản ứng nhanh nhẹn, quay đầu đá vào khuỷu chân của hắn, khiến hắn mất thế mà ngã nhào về phía trước, đầu gối Đường Hân làm vật đệm, đầu tên đó đập xuống đầu gối cô, vì đau hay sao đấy mà bất tỉnh nhân sự.
Đường Hân đứng lên định tiếp tục, nhưng có ai đó từ phía sau cô xông tới, đá hai tên đứng đầu bay xa tám mét, Đường Hân bất giác quay đầu, anh ta đã tiến lên đứng ngay cạnh cô. Đường Hân khẽ nhíu mày, vừa bất ngờ lại vừa hứng thú:"Bạch Doanh Thần, sao anh lại ở đây?"
"Đến trả ơn cứu mạng cho cô!" Bạch Doanh Thần lạnh lùng trả lời, hai người không nói chuyện với nhau nữa mà xông thẳng lên rồi đánh tay không với bọn chúng.
Không hiểu sao khi nhìn thấy Bạch Doanh Thần bọn chúng lấy thế lùi nhanh vài bước, sau đó hô khẩu lệnh:"Đi!" Rồi cùng nhau chạy mất hút.
Bạch Doanh Thần cũng vô cùng ngỡ ngàng, anh quay nhìn cô thấy cô đang ôm cánh vai nhăn mặt đau đớn, anh liếc mắt nhìn lại bọn chúng sau đó liền đưa Đường Hân rời khỏi.
....
Đường Hân ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn đám người của Bạch Doanh Thần đang dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn mình. Bất giác cô lại cảm thấy hoàng mang:"Các người... các người sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Một ngày cô không gây ra chuyện cô chịu không nổi à?" Bạch Doanh Thần tức tối, nghiêm nghị nhìn cô, lạnh nhạt hỏi.
"Tôi gây ra chuyện gì chứ, rõ ràng đám người đó đụng trúng tôi, lại còn kiếm chuyện vô cớ, còn chủ động ra tay trước, lúc ấy tôi chỉ tùy cơ ứng biến, làm sao trách tôi được. Vả lại, bọn chúng là sát thủ, anh muốn tôi chết à?"
Lời cô nói cũng đúng nhưng anh tức giận trách móc cô như vậy là vì an toàn của cô, chứ không vì anh quan tâm tới người bản địa trên địa bàn của mình.
"Được rồi, lần sau hạn chế đi long ngông ngoài đường lại, nếu không không ai rảnh mà đến giải vây cho cô như này nữa đâu!" Anh chỉ cơ bản nhắc nhở vậy thôi, chứ tính khí nóng nảy của cô, không gây chuyện ở ngoài thì cũng là kiếm chuyện với nội bộ ở tòa nhà, cô mà ngồi yên mới là lạ.
Lời Bạch Doanh Thần nói như lệnh, Đường Hân gật đầu nhưng không phục lắm, cô bĩu môi quay mặt đi hướng khác:"Hiểu rồi!"
"Bạch thiếu, người bản địa đột nhiên gây chuyện như vậy, hay là để tôi đi điều tra?" Trịnh Thiên bước tới, nghiêm nghị cất tiếng.
Bạch Doanh Thần bỏ hai tay vào túi, khóe thôi hồng nhạt khẽ vẽ thành hình cung, mỉm cười như châm biếm.
"Cần gì phải điều tra? Người thích gây chuyện với tôi ngoài Phổ Thi Phương ra thì còn ai vào đây?"
Đường Hân khoanh tay, vắt chéo chân thản nhiên nói thêm:"Khi nãy anh có súng mà, sao không một phát bắn chết chúng, vừa hả giận cũng như để cảnh cáo?"
"Đối với chúng, dùng súng thì tốt đạn tôi lắm, đạn tôi chế ra chỉ dùng cho những người xứng đáng." Bạch Doanh Thần mỉm cười đầy mê hoặc, đầy ẩn ý:"Tôi thấy cô cũng rất thích hợp đấy!"
Đường Hân đơ người một lát rồi khẽ liếc xéo anh:"Cảm ơn anh đã khen ngợi, nhưng tôi nghĩ tôi không có nhu cầu với đạn của anh đâu."
Trịnh Mặc và Trịnh Thiên cùng nhau mím môi cười khẽ. Sau đó nhận ra tín hiệu từ Bạch Doanh Thần, cả hai người các anh đều chào rồi rời khỏi phòng.
Đường Hân cũng tính đứng dậy rồi rời đi những vừa nhích mông khỏi ghế, Bạch Doanh Thần liền lạnh nhạt ra lệnh khiến cô giật thót tim, và ngồi ngay ngắn.
"Ngồi xuống!" Bạch Doanh Thần chậm rãi, hai tay bỏ túi đi tới gần cô:"Cô muốn đi đâu?"
"Về phòng, ngủ!" Đường Hân thản nhiên trả lời.
Nhưng dường như Bạch Doanh Thần không bận tâm, anh đặt tay lên vài cô, rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
"Ui!... Đau, anh làm gì vậy?"
"Cởi áo ra!"