• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đô Thị Cường Thiếu (6 Viewers)

  • Chương 7: Đánh Người Như Treo Tranh, Giết Người Chẳng Khác Gì Cắt Cỏ!

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 7: Đánh Người Như Treo Tranh, Giết Người Chẳng Khác Gì Cắt Cỏ!



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Trong đại sảnh võ đài im lặng đến nỗi nghe được tiếng kim rơi, trên võ đài chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Diệp Phàm.



Khi Lâm Phá Thiên thể hiện chiêu cuối “Dựa Núi” của Bát Cực, tình thế của Diệp Phàm đã vô cùng nguy hiểm.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Tuy rằng anh uống Tôi Thể Đan, thay da đổi thịt, nhưng nếu bị đánh chính diện, nếu không chết thì sẽ bị thương nặng.



Nhưng vào giây phút cuối cùng, Diệp Phàm cuối cùng cũng vượt qua rào cản tâm lý và thể hiện sức mạnh như một con Bạch Hổ để diệt yên thiên hạ.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Mặc dù Bát Cực Quyền được coi là mạnh nhất trong các loại võ, nhưng sức mạnh của Bạch Hổ này lại bắt nguồn từ “Tứ Linh Thần Thuật” do lão Ngụy truyền dạy, đó là phương pháp tu luyện trường sinh bất tử, há có thể sánh với các loại võ trên thế gian sao?



Tuy nhiên, sau cú đánh, Diệp Phàm cảm thấy yếu ớt chưa từng thấy, như thể tất cả sức lực của anh đã bị rút hết.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn









Anh biết rằng, do mình chưa hoàn toàn nắm bắt được loại sức mạnh hổ trắng này, mới xuất hiện tình trạng như vậy.



Lúc này, khuôn mặt của Sở Mộng Dao dưới võ đài giấu dưới những ngón tay đeo nhẫn, một đôi mắt đẹp từ kẽ hở giữa các ngón tay nhìn ra.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn thấy bóng dáng của Diệp Phàm đứng đầy kiêu hãnh trên đấu trường, trong khi Lâm Phá Thiên giống như một con chó chết, mềm nhũn trên đất và ngất đi.



“Trời ạ!”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Sở Mộng Dao trong tiềm thức kêu lên, với đôi mắt đẹp đẫm lệ và phấn khích nói: “Diệp Phàm, cậu đã thắng! Cậu thực sự đánh bại Lâm Phá Thiên?”



Trong giọng điệu của cô, đó là điều khó tin, nhưng nhiều hơn là vui mừng.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Chiến thắng của Diệp Phàm trong trận đấu trên võ đài này có nghĩa là cô đã lấy lại tự do cho phần đời còn lại của mình và Lâm Phá Thiên sẽ không quấy rầy cô ấy nữa!



Đúng lúc này, trong góc võ quán vang lên tiếng gầm thét như tiếng sư tử:



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Thiếu gia!”



Ngay sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, thân ảnh như chớp, xông tới bên cạnh Lâm Phá Thiên, ngón tay để ngang mũi.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Sau khi cảm thấy hơi thở yếu ớt, người đàn ông trung niên mới thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mạng của Lâm Phá Thiên vẫn còn. Nhưng nhìn xương ức trũng xuống của Lâm Phá Thiên, vẻ mặt ông ta vô cùng ảm đạm.



Đối với vết thương nghiêm trọng như vậy, cho dù bỏ ra nhiều tiền để thuê bác sĩ nổi tiếng chữa trị, có lẽ sẽ để lại di chứng nặng nề cho Lâm Phá Thiên, thậm chí anh ta còn khó luyện võ, trở thành kẻ vô dụng.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Lâm Phá Thiên còn trẻ như vậy đã luyện võ đến cấp năm, là người tài giỏi nhất của dòng họ Lâm và là niềm hy vọng của dòng họ Lâm trong tương lai!



Nhưng giờ đây, hy vọng này đã bị Diệp Phàm bóp nghẹt hoàn toàn!



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Đột nhiên, người đàn ông trung niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm trên võ đài, trong mắt bừng bừng lửa giận, hận không thểp giết chết anh, gầm lên:



“Tên nhãi, sao dám đả thương thiếu gia của tôi, hôm nay tôi cho chết không toàn thây tại nơi này để chuộc tội lỗi với thiếu gia!”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Nghe thấy lời đe dọa từ người đàn ông trung niên, Sở Mộng Dao liền thay đổi sắc mặt, kêu lên: “Diệp Phàm, chạy đi! Đây là Lâm Báo được nhà họ Lâm tôn thờ. Ông ta có võ cấp bảy và tại Tô Châu, Hàng Châu là đệ nhất cao thủ, cậu chắc chắn không phải là đối thủ của ông ta.”



Nghe Sở Mộng Dao nhắc nhở, Diệp Phàm đương nhiên không dám lơ là.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Sau khi đánh bại Lâm Phá Thiên bằng một cú đấm vừa rồi, hiện tại anh đã ở trong tình trạng rất yếu, không còn sức lực để chiến đấu nữa.



Trong khoảnh khắc sau đó, Diệp Phàm hầu như không do dự, nhảy ra khỏi võ đài, nắm chặt tay Sở Mộng Dao, cùng cô lao về phía cổng võ quán.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Hừ! Tiểu tử, muốn chạy sao? Trễ rồi!”



Lâm Báo gầm lên, sắc mặt nhuộm màu gớm ghiếc, thân hình giống như một viên đạn đại bác xuyên mới có thể xuyên thủng, hướng tim của Diệp Phàm mà đánh tới, động lực cực lớn, so với Lâm Phá Thiên còn mạnh hơn nhiều. .



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Cảm nhận được cơn gió mạnh sau lưng, Sở Mộng Dao đột nhiên thoát khỏi tay Diệp Phàm, sau đó mở rộng vòng tay chặn trước mặt anh, quay đầu hét lớn với Diệp Phàm:



“Diệp Phàm, mau chạy đi tôi giúp cậu cầm chân Lâm Báo! Tôi là tiểu thư của nhà họ Sở, ông ta sẽ không dám làm gì tôi.”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Nhìn thấy Sở Mộng Dao dùng thân thể mỏng manh bảo vệ chính mình, Diệp Phàm khóe mắt chua xót, cổ họng khô khốc, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng bị thứ gì đó đả động, vô cùng xúc động.



Một năm này, Diệp Phàm từ nam tử kiêu ngạo trên trời bị hạ phàm, bị người khác chế giễu, hành động bảo vệ của Sở Mộng Dao lúc này là lần đầu tiên ngoài người thân của hắn ra, có người đối xử tốt với anh như vậy!



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Nếu Diệp Phàm bỏ mặc cô, làm sao anh có thể được coi là một người đàn ông?



Nghĩ vậy, anh sải bước đi tới, gặp phải Lâm Báo công kích.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn










Cho dù hiện tại anh vô cùng yếu ớt, không có sức đấm, nhưng nhất định phải tiến lên!



Đây mới là người đàn ông thực sự!



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Đúng lúc này, giọng nói của lão Ngụy đột nhiên vang lên bên tai:



“Có tố chất, có máu liều, đây mới là một người đàn ông thực sự! Tiểu Phàm, trong cuộc chiến với Lâm Phá Thiên tôi đã không giúp đỡ cậu, nhưng lần này thì khác.”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Ngay khi lời của lão Ngụy vừa phát ra, Diệp Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một luồng lực mạnh mẽ, giống như sức mạnh của nước sông Dương Tử hoặc núi lửa phun trào.



Cảm giác yếu ớt trước đây đã được xóa sạch, tinh thần trở nên sảng khoái.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Diệp Phàm chỉ cảm thấy sức mạnh của mình tăng vọt trong tích tắc, thậm chí còn mang đến ảo giác, như thể có thể phá nát bầu trời và xé nát các vì sao chỉ bằng một cú đấm ngẫu nhiên.



Đây là sức mạnh nguyên thủy nhất và thuần khiết nhất!



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Lâm Báo, với hình dáng ban đầu nhanh như sấm sét, giờ đây với ông ta dường như chuyển động chậm lại, chậm như một con rùa.



“Đây, làm sao có thể được?”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Lúc này, một người luôn ẩn hiện trong bóng tối của võ quán, nhưng không ai để ý, cảm nhận được khí tức của Diệp Phàm thay đổi, như nhìn thấy điều gì đó khó tin, vẻ mặt biến đổi vô cùng, toàn thân chấn động, hai mắt như lóe lên ánh sáng.



Bỗng chốt, Diệp Phàm cuối cùng cũng ra tay.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Một cú đấm được tung ra, nhưng không có âm thanh phá vỡ không khí, dường như chỉ là một cách nói nhẹ nhàng, khiến người khác không có bất kỳ cảm giác nào, giống như một ông già trong công viên chơi Thái Cực Quyền trong buổi tập thể dục buổi sáng.



Nhưng mà, khi nắm đấm này rơi vào trong mắt Lâm Báo, lại khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi chưa từng có, ông ta vô thức thu tay lại che chắn trước mặt ông ta.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Bùm!”



Ngay sau đó, nắm đấm tay phải của Diệp Phàm đập vào tay Lâm Báo, khiến xương tay của ông ta lập tức vỡ nát và lìa xuống, thân thể của ông ta càng giống như bị tàu cao tốc đâm vào, bay ra ngoài và đập thẳng vào trên tường.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Điều kinh ngạc hơn nữa là cơ thể của Lâm Báo không trực tiếp rơi xuống đất, mà bị "treo" trên tường như một bức tranh và nó không di chuyển trong một thời gian dài, như thể thoát khỏi trọng lực và chịu một áp lực vô hình. Như bị đóng đinh vào tường.



Người lúc trước trốn trong bóng tối theo dõi trận chiến, sau khi nhìn thấy cảnh này thì thở ra một hơi, chậm rãi thốt ra những lời này:



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Đánh người như treo tranh!”



“Quyền Kinh” có câu: “Đánh người như treo tranh, giết người như cắt cỏ!”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Tương truyền rằng võ nghệ đã được luyện tập đến cực độ và sức mạnh của nắm đấm áp vào cơ thể kẻ thù, đánh bay nó trên tường, dính vào tường như một bức tranh trên tường, hồi lâu không thể rơi xuống.



Tuy nhiên, một cao thủ như vậy đã luyện võ đến mức hoàn hảo, ngay cả võ sư hạng chín cũng không làm được, chỉ có cao thủ huyền thoại mới có thể làm được!



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Tuy nhiên, các bậc thầy vĩ đại rất hiếm trên toàn bộ đất nước Trung Quốc, những người trẻ nhất cũng là ở độ tuổi 50 hoặc 60!



Mà Diệp Phàm ở trước mặt ông ta, dù chưa tới hai mươi tuổi, làm sao có thể có uy lực như vậy?



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Đột nhiên, ánh mắt của lão nhân gia lóe lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt lộ ra vẻ xuất thần, không còn che dấu bộ dáng, sải bước đi về phía Diệp Phàm và Sở Mộng Dao.



Sau khi nhìn thấy ông ta xuất hiện, Sở Mộng Dao kinh ngạc hét lên: “Ông Đổng, sao ông lại ở đây?”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Tiểu thư, chuyện giữa cô và thiếu gia nhà họ Lâm đã gây ra xáo trộn lớn như vậy, ông chủ lo lắng không yên, nên tôi đến xem một chút.”Ông lão nói.



“Ây da! Ông Đổng, bây giờ Lâm Phá Thiên và Lâm Báo đều bị thương, đây há chẳng phải cùng nhà họ Lâm gây thù chuốc oán sao?” Sở Mộng Dao lo lắng.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Ha! Ha! Ha. Tiểu thư, đừng lo lắng. Dù nhà họ Lâm có thế lực lớn nhưng nhà họ Sở chúng ta không sợ họ! Tôi lập tức cho người đưa Lâm Phá Thiên và Lâm Báo đến bệnh viện!”



Ông vừa nói xong, đột nhiên đưa mắt nhìn Diệp Phàm, chậm rãi nói: “Thiếu gia, tôi tên là Đồng Xuyên, tôi là quản gia của nhà họ Sở.”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Xin chào, ông Đổng, tôi tên là Diệp Phàm, cùng với Mộng Dao là...”



Diệp Phàm chỉ muốn nói từ “bạn cùng lớp”, nhưng nghĩ đến lời tỏ tình đặc biệt của Sở Mộng Dao trước đó, trước mặt gia đình cô, còn phải giả làm một đôi trời đất tác hợp nên lập tức đổi lời: “Tôi là bạn trai của Mộng Dao.”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








“Thật đúng là thiếu niên kiệt xuất.”



Ông nói tiếp: “Thiếu gia, người là bạn trai của tiểu thư, người đã giúp tiểu thư giải quyết chuyện lớn này, vậy thì theo chúng tôi trở về nhà họ Sở làm khách đi!



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom