Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Thứ rẻ tiền mà xa xỉ
“Nàng sao thế?” Giọng Hồ Nguyên Ly bấy giờ, đã hoàn toàn mất đi sự cứng rắn khi giằng co bên điện lúc nãy.
“Vương gia muốn đưa nô tỳ đi đâu?” Ta hỏi, nhìn con ngựa mà Hồ Nguyên Ly dắt ra.
“Yến vương phủ.” Hồ Nguyên Ly trả lời không chút do dự.
“Vương gia nghĩ có thể đưa nô tỳ đi được sao?”
Hồ Nguyên Ly nhếch mày, giọng điệu nghe có phần lưu manh: “Sao hả? Lẽ nào nàng muốn ở lại Đông cung?”
Ta phớt lờ thái độ cố ý đùa ghẹo của hắn, thẳng thừng hỏi: “Hành động của vương gia chính là đang phá hủy bàn cờ mà thái tử dày công bố trí, thực sự không sợ lòng ngài ấy sinh khúc mắc ư?”
Rốt cuộc đôi mắt Hồ Nguyên Ly lóe lên nét kinh ngạc, thấy ta chẳng phải đang thăm dò, môi hắn mấp máy, cuối cùng chỉ nói một câu: “Làm sao mà nàng biết?”
“Biểu hiện của thái tử điện hạ và vương gia đã rõ ràng như thế, sao nô tỳ còn không biết cho được?” Ta nói chậm rãi, ngữ khí bình bình không phập phồng, như là đang nói chuyện của người khác.
“Từ khoảnh khắc nô tỳ bước chân vào Đông cung, sợ là thái tử điện hạ đã chuẩn bị sẵn sàng bắt giam nô tỳ, bằng không chung quanh trắc điện mà nô tỳ ngồi chờ sao lại chả có lấy một bóng người nào? Cố thị vệ trưởng trên đường dẫn nô tỳ vào cũng bị người gọi đi, thêm nữa, thái tử điện hạ sao có thể vừa đi vừa nhắc tới một chuyện cơ mật như vậy? Đó rành rành là nói cho nô tỳ nghe, rồi mượn lý do này để khiến nô tỳ không rời đi được.”
“Nàng đúng là thông minh.” Hồ Nguyên Ly khẽ bật cười một tiếng, đôi con ngươi sáng lấp lánh, là vẻ tán thưởng không hề che giấu.
Ta bỏ qua lời khen ngợi của hắn, tiếp tục nói: “Nên bây giờ vương gia vẫn nhất định muốn đưa nô tỳ ra khỏi Đông cung sao?”
Giọng Hồ Nguyên Ly chưa thay đổi, nhưng cũng vô cùng cương quyết, bất giác khiến người khác yên tâm hơn: “Đừng lo, người khác không được, ta thì không như vậy, huynh ấy sẽ không trút giận lên ta đâu.”
Đông cung và Yến vương phủ, chẳng cần so sánh cũng biết nên chọn bên nào.
Thế cho nên, khi Hồ Nguyên Ly vươn tay nâng ta lên ngựa, ta không chống cự. Chỉ là vừa ngồi vào chỗ của mình ta liền hỏi thêm một câu: “Chuyện hôm nay, vương gia thực sự không biết gì cả luôn sao?”
Động tác xoay người lên ngựa của Hồ Nguyên Ly sau lưng hơi khựng lại, giọng nói hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Đúng, ta cũng không biết tính toán của thái tử.”
Thấy ta trầm mặc, như sợ ta không tin, Hồ Nguyên Ly lên tiếng giải thích: “Đang đi trên đường thì tự dưng thái tử đề cập… cảm thấy chuyện của Tô Tử Thuần và thái tử phi có điều lạ thường. Sau đó nhìn thấy nàng đứng trong thiên điện ta mới phản ứng lại, vì vậy ta mới nhắc nhở nàng đừng nhiều lời, kết quả nàng có nghe lời ta đâu.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu Hồ Nguyên Ly nhuốm niềm mất mát. Ta không quay đầu, cứ thế ngồi trên lưng ngựa tiếp lời: “Thái tử điện hạ tự mình vạch kế hoạch, thì nô tỳ có chạy trốn đằng trời. Nếu đã định sẵn phải dấn thân vào bàn cờ này, vậy còn chần chờ gì mà không nhân cơ hội hỏi hết một lượt luôn, dù sao nô tỳ cũng không thể biết được mấy tin tức đó từ miệng của người thứ hai.”
Hồ Nguyên Ly phía sau bỗng dưng im lặng, hắn không giục ngựa chạy đi, ta cũng không nói gì thêm nữa.
Một hồi lâu sau giọng nói không rõ buồn vui của Hồ Nguyên Ly mới vang lên: “Đồ Mi, có phải nàng trách ta không?”
“Nô tỳ trách được gì vương gia chứ?” Ta bình thản nói, “Trách vương gia biết rõ chuyện của Vương Trác nhưng không nhắc nô tỳ và Tô Tử Thuần ư? Hay là trách vương gia rõ ràng biết cái chết của tiểu điện hạ có uẩn khúc, thế mà lại chẳng nhắc một lời, rồi lợi dụng nô tỳ để điều tra? Nô tỳ vốn chỉ là nô tài, vương gia làm thế là lẽ thường tình thôi.”
“Từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng nàng.” Giọng nói có phần sốt ruột của Hồ Nguyên Ly truyền vào tai, hắn dừng một lát rồi nói: “Ta thấy nàng ngày nào cũng ôm cả bụng băn khoăn, mới muốn liều lĩnh cùng nàng một phen, chỉ mong tâm trạng nàng tốt hơn chút xíu. Nào có ngờ nàng thực sự có thể hiểu nhiều chuyện đến thế, đó cũng là thu hoạch ngoài ý muốn của ta.”
Ta mím chặt môi chẳng nói chẳng rằng, Hồ Nguyên Ly chột dạ bảo: “Bất luận Vương Trác có tội hay không thì vẫn không thoát được khỏi kết cục bị xử tử. Dù sao kẻ đứng sau ông ta vì để đẩy ông ta lên gánh tội thay nên đã bắt đầu bày bố từ sớm, ngặt nỗi tính tình kẻ đó cũng như khúc gỗ, tự mình ngoan cố cắn chặt không buông, chẳng chừa lại cho người ta con đường sống, nên ta không có…”
“Vương gia đâu cần giải thích cho nô tỳ, đáng nhẽ nô tỳ không nên tham gia, giờ biết hay không biết thì có gì quan trọng nữa.” Ta cắt ngang ý muốn biện giải của Hồ Nguyên Ly.
Vừa dứt lời, khuôn mặt đã bị bàn tay Hồ Nguyên Ly xoay lại, hắn nhìn ta bằng đôi mắt đen tỏa sáng, giọng dịu đi hẳn, còn ẩn chứa chút ý cười: “Nàng thế này mà còn bảo không giận à?”
Ta bối rối gạt tay Hồ Nguyên Ly ra, mới đụng vào mu bàn tay hắn, chợt nghe hắn thở dài đánh thượt, nói: “Nàng giận ta cũng được, chứng tỏ lòng nàng không phải hoàn toàn không để ý ta.”
“Lời của vương gia cũng quá khiên…”
Chưa nói xong, Hồ Nguyên Ly đã buông tay giơ roi ngựa lên, ta hãy còn đang trong “giai đoạn” cáu kỉnh, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất, may mà kịp thời bám lấy cánh tay hắn mới ngồi được vững vàng.
Tiếng cười trầm thấp của Hồ Nguyên Ly vang lên từ phía sau, ta càng thêm tức giận, chuyển tay sang giữ chặt yên ngựa, không buồn quan tâm tới hắn nữa.
Nhưng lúc sắp ra khỏi Đông cung, Hồ Nguyên Ly bỗng ghé sát vào nhỏ giọng nói với ta: “Ta biết nàng xưa giờ miệng cứng lòng mềm, có điều hoàng thất này phần lớn đều là miệng mềm lòng cứng, nàng đừng vì lựa chọn của bọn họ mà ủ dột mãi thế.”
Ngón tay nắm yên ngựa khẽ siết, dường như Hồ Nguyên Ly cảm nhận được sự khác thường từ cơ thể ta, hắn lại giảng giải: “Nàng tưởng thái tử phi thực sự cho rằng thái tử không hề biết tí gì về chuyện sinh nở của mình sao? Họ đã là vợ chồng sáu bảy năm trời, còn có gì dối gạt được đối phương chứ? Chẳng qua một người không nhắc, một người không nói, đều vờ như mình hồ đồ. Chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, người ngoài sao có thể xen vào?”
Ta biết Hồ Nguyên Ly đang khuyên ta, cũng hiếm khi thấy hắn khuyên ta, nhưng lòng ta vẫn còn chút phiền muộn, chắc là vì ta không ở cùng một thời đại với họ, mới không lý giải được tình cảm và sự lựa chọn của họ.
Tương Nhã Đồng từng đối xử tốt với ta, cứu lấy ta từ tay Đức phi, lo nghĩ cho tương lai sau này của ta, và thậm chí là ban cho ta một mối hôn sự “tốt đẹp”.
Nên hôm nay bất ngờ biết được tin tức kia, ta mới suýt đánh mất đi lý trí.
Bây giờ coi bộ, bọn họ không một ai sai, sai là ta tự cho mình thông minh nhúng tay quá sâu, đương nhiên, còn có kẻ đầu sỏ… khiến sức khỏe Tương Nhã Đồng bị thương tổn.
“Chuyện thái tử phi từng bị tập kích, các ngài đã điều tra chưa?” Ta không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
Hồ Nguyên Ly đáp ngay tắp lự: “Tất nhiên là tra rồi, hiện tại đang chờ đợi thời cơ rồi công bố luôn một thể, bỏ đá xuống giếng mới là phương thức đánh trả thích hợp nhất.”
Thấy ta nói được câu lại im bặt, Hồ Nguyên Ly chủ động cất lời: “Nàng không muốn biết lý do ẩn sau chuyện này sao?”
“Không muốn.” Ta trả lời cực kỳ nhanh, “Nô tỳ chỉ tiện miệng hỏi, vương gia đừng nói gì với nô tỳ hết cả.”
Tiếng cười của Hồ Nguyên Ly lại vang, cười xong thì hắn không nhắc nữa.
Một lần nữa đến Yến vương phủ, vẫn là căn phòng lòe loẹt quen thuộc, ta không khỏi thốt lên: “Nô tỳ có thể ở phòng khác không?”
Hồ Nguyên Ly khoe khoang: “Khắp Yến vương phủ chả tìm được phòng nào tốt hơn phòng này đâu, không sao, nàng cứ thoải mái đi, yên tâm ở là được rồi.”
Ta cố gắng kiềm chế, cuối cùng chỉ nói: “Vậy nô tỳ phải ở đây bao lâu?”
“Nếu nàng muốn, ở cả đời luôn cũng được.” Hồ Nguyên Ly trả lời vô cùng nghiêm túc.
Lời vừa nói ra, tí thì ta đã không kiểm soát được biểu cảm của mình.
Tuy Hồ Nguyên Ly tìm cách pha trò hài, nhưng thâm tâm ta hiểu rõ sở dĩ hôm nay Cao Giới thả ta đi, là vì Hồ Nguyên Ly nói ta sẽ ở lại trong phủ hắn. Nên lúc này ta rất khó về Tần vương phủ, mà rời kinh thành lại càng là chuyện bất khả thi, chỉ sợ ta chưa bước khỏi kinh thành một trăm mét thì Cao Giới đã tìm tới tận cửa.
Mặc dù không biết tại sao Cao Giới đột ngột muốn giam giữ ta, có điều chắc hẳn hắn cũng không có ác ý gì, chẳng phải hắn đã để mặc Hồ Nguyên Ly đưa ta đi đó sao? Mà Hồ Nguyên Ly hiển nhiên sẽ không gây bất lợi cho ta.
Chỉ không biết sau khi Cao Yển nghe được tin sẽ có phản ứng gì, kỳ thực tạm thời ở đây cũng tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng phải chịu đựng Hồ Nguyên Ly “quấy rầy”, chí ít là không phải lo mình sẽ bị tặng cho người khác.
Hiện tại cũng chỉ đành đi từng bước tính từng bước, tâm tư của những người ngồi trên cao đều khó hiểu như nhau, hơn nữa thế cục căng thẳng, giờ ta chả muốn đếm xỉa nữa, còn sống là tốt lắm rồi.
Lần này Hồ Nguyên Ly không ngăn chặn tin tức, thả cho ta tự do muốn làm gì thì làm, bình thường ta ra phủ đi dạo hay đại loại vậy cũng không có người nào cản.
Hắn còn phái một tiểu nha hoàn thoạt trông tầm mười bốn mười lăm tuổi tới bên cạnh ta, tiểu nha hoàn đó tên là Ngô Đồng, người sáng dạ lanh lợi, thông tin nhanh nhạy, có thể giải đáp bất cứ điều gì ta hỏi, nhờ thế ta mới không bị tịt tin tức.
Qua lời của Ngô Đồng, ta biết được bên ngoài đang bàn tán sôi nổi về hạ nhân mà Cao Yển sai đến Đông cung đưa thiếp mời đã bị Cao Giới bỏ ngục hỏi tội, căn nguyên là do hạ nhân kia hậu đậu phá hư đồ của thái tử. Tuy sau Cao Yển có kêu người khác qua hòa giải vài lần, nhưng thái độ của Cao Giới vẫn chẳng lay chuyển chút nào.
Thế rồi quan hệ giữa hai người mỗi lúc một lâm vào bế tắc, Cao Giới gần như công khai chĩa mũi nhọn. Dù về sau Cao Yển không truy cứu việc này nữa, nhưng chuyện đó đã khiến y mất sạch thể diện, càng tỏ ra lạnh nhạt hơn với Cao Giới.
Có điều là ta vẫn yên ổn ở Yến vương phủ, không biết người nào đáng thương mắc lừa nào bị bắt vào nhà lao, từ ấy ta không còn dám chạy lang thang lung tung nữa, dẫu chỉ là nô tài, nhưng chỉ sợ sểnh ra một cái là sẽ đụng trúng “quý nhân” nào trí nhớ tốt nhận ra mình.
Về phần cách xoay sở trong sáng ngoài tối của bọn họ, ta chả có hơi đầu mà đi đoán mò.
Không phải ngày nào Hồ Nguyên Ly cũng xuất hiện trước mặt ta, hầu hết thời gian chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, vì thế ta ở yên trong Yến vương phủ, không có việc gì làm, nhàn rỗi quá đâm ra bứt rứt trong người.
Nam viện hết sức yên tĩnh, bình thường không người qua lại, làm ta sinh ảo giác mình đang ở ẩn.
Mà mỗi lần Hồ Nguyên Ly xuất hiện, y như rằng sẽ phá tan ảo giác đó.
“Hôm nay hoàng thượng tỉnh rồi, quyền giám quốc của thái tử đã đến lúc trả về.”
Hồ Nguyên Ly luôn thích nói mấy việc này với ta, chẳng mảy may quan tâm xem ta có muốn nghe không. Đương nhiên, hắn cũng chỉ nói thôi chứ chưa bao giờ hỏi ý kiến của ta, ta bèn coi hắn như là kênh tin tức trên tivi vậy.
“Ồ.” Ta trả lời qua loa có lệ, cầm trong tay món đồ thêu giết thời gian mà Ngô Đồng đưa, thêu cái này tốn sức cực kỳ.
Hồ Nguyên Ly thấy ta không để tâm lắm, hắn im lặng một chốc rồi nói: “Có phải nàng vẫn còn oán giận thái tử không?”
Ta không dừng tay, mở miệng nói thẳng: “Sao có thể chứ? Nô tỳ là hạ nhân, nào dám có ý nghĩ khác với thái tử?”
Hồ Nguyên Ly ngồi xuống ghế tựa, lưng ngả ra sau, duỗi eo, chậm rãi nói: “Thái tử cũng là thân bất do kỷ, làm sao không muốn đòi lại công bằng cho vợ con mình. Trách thì trách vị ngồi ở trên kia quá bất công, chứng cứ bày ra trước mặt cũng chả buồn nhìn, lúc nào đụng đến mình thì có khi mới không nhắm mắt làm ngơ nữa. Nên thái tử hiện tại chỉ có thể kiên nhẫn đợi.”
Ta cúi đầu, chăm chú đâm thêu, so ra thì thêu còn khó hơn luyện chữ rất nhiều. Tuy Ngô Đồng có hướng dẫn nhưng ta vẫn cảm giác hai mắt mình nhìn đến nỗi sắp mù lòa mất rồi. Nếu không phải vì quá rảnh thì có ai thèm vào mà làm chứ?
Kim thêu chợt bị cướp đi, ta trừng mắt nhìn Hồ Nguyên Ly. Vẻ mặt hắn nom như khó bề tưởng tượng, quan sát “bức thêu” trong tay, nửa buổi trời mới uyển chuyển mở lời: “Sao nàng lại chọn hoa văn xấu thế này?”
Chọn xấu ư? Rõ ràng là ta thêu tệ.
Ta muốn giành lại, Hồ Nguyên Ly vòng tay giấu ra sau, nhìn ta bằng cặp mắt tội nghiệp: “Vất vả lắm ta mới nói chuyện với nàng được một lúc, nàng đợi lát rồi chơi không được à?”
Ta không nhào đến giành giật với hắn, chỉ là ngoài miệng vẫn nói: “Chẳng lẽ vương gia quên rồi, nô tỳ nói giờ không muốn nghe việc đó nữa.”
Hồ Nguyên Ly nghe ta nói vô cùng bình tĩnh, cũng không phải đang giận lẫy, con ngươi hắn đảo vòng, từ tốn bảo: “Thế ta sẽ kể cho nàng nghe chuyện hồi nhỏ của ta, nhìn nàng là biết sẽ không chủ động hỏi thăm chuyện của ta đâu, thôi thì để ta chủ động vậy.”
Đây là phòng của hắn, ta không trốn ra ngoài được, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi lại, chuẩn bị làm “trò cười” nghe giải sầu.
Hồ Nguyên Ly không xấu hổ chút nào, bắt đầu dòng hồi tưởng: “Khi còn nhỏ, cha mẹ chủ yếu để ta ở trong hoàng thành, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới về thăm ta. Lúc trước khi tổ phụ còn sống, toàn bỏ lại cha mẹ ta, một mình đưa ta đi theo đường hành quân của ngài, đưa ta đi ngắm nhìn núi non sông biển, thảo nguyên mênh mông. Nên sau này cha ta phàn nàn, bảo tính nết ta ngang ngược không nghe lời, phần nhiều là trách nhiệm của tổ phụ.”
Hồ Nguyên Ly nhớ lại quá khứ nhưng chẳng có vẻ gì là buồn khổ, khiến ta không khỏi có chút ngưỡng mộ, bởi vì trong tâm trí của hắn, dường như chỉ giữ gìn những ký ức tươi đẹp.
Giọng Hồ Nguyên Ly bỗng thay đổi: “Về sau ta ở lại hoàng thành, cùng mấy người thái tử đi học, ban đầu ta thân với Tề vương nhất, từ bé hắn đã xuất chúng hơn người. Nhưng dần dần ta lại không thích ở chung với hắn nữa, bởi vì người quá mức nổi trội, ắt sẽ có phần kiêu căng, không hợp với tính của ta. Thái tử thì khỏi phải nói, dù ta có quậy phá cỡ nào cũng không thấy huynh ấy giở giọng, mới đầu ta còn nghĩ huynh ấy đang giả bộ, sau mới phát hiện huynh ấy vốn là như thế, lòng bao dung rộng lớn hơn bất cứ ai.”
Nghe Hồ Nguyên Ly lại nói đến chủ đề này, ta lặng lẽ trợn trắng mắt, hóa ra đây mới là chủ ý chân chính của hắn.
“Còn cả lão Ngũ ngày nào cũng lẽo đẽo sau thái tử, mới đầu ta không muốn gặp đâu, đàn ông đàn ang gì mà khó đoán như hũ nút, nhiều lúc làm người đang sống sờ sờ nghẹn họng tưởng chết, bị người ta bắt nạt vẫn cứ im ỉm im ỉm, chả biết phản kích gì sất. Khi đó, để giúp huynh ấy học được cách đánh trả, ta rước cho huynh ấy một đống rắc rối, đều nhờ thái tử giảng hòa cho chúng ta. May có thái tử, ta càn quấy là thế, nhưng cuối cùng cũng không trở mặt thành thù với lão Ngũ.”
Càng nghe càng thấy không ổn, ta không nhịn được ngắt lời hắn: “Không phải vương gia nói kể chuyện của mình à?”
Hồ Nguyên Ly hồn nhiên đáp: “Đúng rồi, đây là chuyện của ta đấy, để ta nói tiếp…”
(còn tiếp)
“Vương gia muốn đưa nô tỳ đi đâu?” Ta hỏi, nhìn con ngựa mà Hồ Nguyên Ly dắt ra.
“Yến vương phủ.” Hồ Nguyên Ly trả lời không chút do dự.
“Vương gia nghĩ có thể đưa nô tỳ đi được sao?”
Hồ Nguyên Ly nhếch mày, giọng điệu nghe có phần lưu manh: “Sao hả? Lẽ nào nàng muốn ở lại Đông cung?”
Ta phớt lờ thái độ cố ý đùa ghẹo của hắn, thẳng thừng hỏi: “Hành động của vương gia chính là đang phá hủy bàn cờ mà thái tử dày công bố trí, thực sự không sợ lòng ngài ấy sinh khúc mắc ư?”
Rốt cuộc đôi mắt Hồ Nguyên Ly lóe lên nét kinh ngạc, thấy ta chẳng phải đang thăm dò, môi hắn mấp máy, cuối cùng chỉ nói một câu: “Làm sao mà nàng biết?”
“Biểu hiện của thái tử điện hạ và vương gia đã rõ ràng như thế, sao nô tỳ còn không biết cho được?” Ta nói chậm rãi, ngữ khí bình bình không phập phồng, như là đang nói chuyện của người khác.
“Từ khoảnh khắc nô tỳ bước chân vào Đông cung, sợ là thái tử điện hạ đã chuẩn bị sẵn sàng bắt giam nô tỳ, bằng không chung quanh trắc điện mà nô tỳ ngồi chờ sao lại chả có lấy một bóng người nào? Cố thị vệ trưởng trên đường dẫn nô tỳ vào cũng bị người gọi đi, thêm nữa, thái tử điện hạ sao có thể vừa đi vừa nhắc tới một chuyện cơ mật như vậy? Đó rành rành là nói cho nô tỳ nghe, rồi mượn lý do này để khiến nô tỳ không rời đi được.”
“Nàng đúng là thông minh.” Hồ Nguyên Ly khẽ bật cười một tiếng, đôi con ngươi sáng lấp lánh, là vẻ tán thưởng không hề che giấu.
Ta bỏ qua lời khen ngợi của hắn, tiếp tục nói: “Nên bây giờ vương gia vẫn nhất định muốn đưa nô tỳ ra khỏi Đông cung sao?”
Giọng Hồ Nguyên Ly chưa thay đổi, nhưng cũng vô cùng cương quyết, bất giác khiến người khác yên tâm hơn: “Đừng lo, người khác không được, ta thì không như vậy, huynh ấy sẽ không trút giận lên ta đâu.”
Đông cung và Yến vương phủ, chẳng cần so sánh cũng biết nên chọn bên nào.
Thế cho nên, khi Hồ Nguyên Ly vươn tay nâng ta lên ngựa, ta không chống cự. Chỉ là vừa ngồi vào chỗ của mình ta liền hỏi thêm một câu: “Chuyện hôm nay, vương gia thực sự không biết gì cả luôn sao?”
Động tác xoay người lên ngựa của Hồ Nguyên Ly sau lưng hơi khựng lại, giọng nói hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Đúng, ta cũng không biết tính toán của thái tử.”
Thấy ta trầm mặc, như sợ ta không tin, Hồ Nguyên Ly lên tiếng giải thích: “Đang đi trên đường thì tự dưng thái tử đề cập… cảm thấy chuyện của Tô Tử Thuần và thái tử phi có điều lạ thường. Sau đó nhìn thấy nàng đứng trong thiên điện ta mới phản ứng lại, vì vậy ta mới nhắc nhở nàng đừng nhiều lời, kết quả nàng có nghe lời ta đâu.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu Hồ Nguyên Ly nhuốm niềm mất mát. Ta không quay đầu, cứ thế ngồi trên lưng ngựa tiếp lời: “Thái tử điện hạ tự mình vạch kế hoạch, thì nô tỳ có chạy trốn đằng trời. Nếu đã định sẵn phải dấn thân vào bàn cờ này, vậy còn chần chờ gì mà không nhân cơ hội hỏi hết một lượt luôn, dù sao nô tỳ cũng không thể biết được mấy tin tức đó từ miệng của người thứ hai.”
Hồ Nguyên Ly phía sau bỗng dưng im lặng, hắn không giục ngựa chạy đi, ta cũng không nói gì thêm nữa.
Một hồi lâu sau giọng nói không rõ buồn vui của Hồ Nguyên Ly mới vang lên: “Đồ Mi, có phải nàng trách ta không?”
“Nô tỳ trách được gì vương gia chứ?” Ta bình thản nói, “Trách vương gia biết rõ chuyện của Vương Trác nhưng không nhắc nô tỳ và Tô Tử Thuần ư? Hay là trách vương gia rõ ràng biết cái chết của tiểu điện hạ có uẩn khúc, thế mà lại chẳng nhắc một lời, rồi lợi dụng nô tỳ để điều tra? Nô tỳ vốn chỉ là nô tài, vương gia làm thế là lẽ thường tình thôi.”
“Từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng nàng.” Giọng nói có phần sốt ruột của Hồ Nguyên Ly truyền vào tai, hắn dừng một lát rồi nói: “Ta thấy nàng ngày nào cũng ôm cả bụng băn khoăn, mới muốn liều lĩnh cùng nàng một phen, chỉ mong tâm trạng nàng tốt hơn chút xíu. Nào có ngờ nàng thực sự có thể hiểu nhiều chuyện đến thế, đó cũng là thu hoạch ngoài ý muốn của ta.”
Ta mím chặt môi chẳng nói chẳng rằng, Hồ Nguyên Ly chột dạ bảo: “Bất luận Vương Trác có tội hay không thì vẫn không thoát được khỏi kết cục bị xử tử. Dù sao kẻ đứng sau ông ta vì để đẩy ông ta lên gánh tội thay nên đã bắt đầu bày bố từ sớm, ngặt nỗi tính tình kẻ đó cũng như khúc gỗ, tự mình ngoan cố cắn chặt không buông, chẳng chừa lại cho người ta con đường sống, nên ta không có…”
“Vương gia đâu cần giải thích cho nô tỳ, đáng nhẽ nô tỳ không nên tham gia, giờ biết hay không biết thì có gì quan trọng nữa.” Ta cắt ngang ý muốn biện giải của Hồ Nguyên Ly.
Vừa dứt lời, khuôn mặt đã bị bàn tay Hồ Nguyên Ly xoay lại, hắn nhìn ta bằng đôi mắt đen tỏa sáng, giọng dịu đi hẳn, còn ẩn chứa chút ý cười: “Nàng thế này mà còn bảo không giận à?”
Ta bối rối gạt tay Hồ Nguyên Ly ra, mới đụng vào mu bàn tay hắn, chợt nghe hắn thở dài đánh thượt, nói: “Nàng giận ta cũng được, chứng tỏ lòng nàng không phải hoàn toàn không để ý ta.”
“Lời của vương gia cũng quá khiên…”
Chưa nói xong, Hồ Nguyên Ly đã buông tay giơ roi ngựa lên, ta hãy còn đang trong “giai đoạn” cáu kỉnh, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất, may mà kịp thời bám lấy cánh tay hắn mới ngồi được vững vàng.
Tiếng cười trầm thấp của Hồ Nguyên Ly vang lên từ phía sau, ta càng thêm tức giận, chuyển tay sang giữ chặt yên ngựa, không buồn quan tâm tới hắn nữa.
Nhưng lúc sắp ra khỏi Đông cung, Hồ Nguyên Ly bỗng ghé sát vào nhỏ giọng nói với ta: “Ta biết nàng xưa giờ miệng cứng lòng mềm, có điều hoàng thất này phần lớn đều là miệng mềm lòng cứng, nàng đừng vì lựa chọn của bọn họ mà ủ dột mãi thế.”
Ngón tay nắm yên ngựa khẽ siết, dường như Hồ Nguyên Ly cảm nhận được sự khác thường từ cơ thể ta, hắn lại giảng giải: “Nàng tưởng thái tử phi thực sự cho rằng thái tử không hề biết tí gì về chuyện sinh nở của mình sao? Họ đã là vợ chồng sáu bảy năm trời, còn có gì dối gạt được đối phương chứ? Chẳng qua một người không nhắc, một người không nói, đều vờ như mình hồ đồ. Chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, người ngoài sao có thể xen vào?”
Ta biết Hồ Nguyên Ly đang khuyên ta, cũng hiếm khi thấy hắn khuyên ta, nhưng lòng ta vẫn còn chút phiền muộn, chắc là vì ta không ở cùng một thời đại với họ, mới không lý giải được tình cảm và sự lựa chọn của họ.
Tương Nhã Đồng từng đối xử tốt với ta, cứu lấy ta từ tay Đức phi, lo nghĩ cho tương lai sau này của ta, và thậm chí là ban cho ta một mối hôn sự “tốt đẹp”.
Nên hôm nay bất ngờ biết được tin tức kia, ta mới suýt đánh mất đi lý trí.
Bây giờ coi bộ, bọn họ không một ai sai, sai là ta tự cho mình thông minh nhúng tay quá sâu, đương nhiên, còn có kẻ đầu sỏ… khiến sức khỏe Tương Nhã Đồng bị thương tổn.
“Chuyện thái tử phi từng bị tập kích, các ngài đã điều tra chưa?” Ta không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
Hồ Nguyên Ly đáp ngay tắp lự: “Tất nhiên là tra rồi, hiện tại đang chờ đợi thời cơ rồi công bố luôn một thể, bỏ đá xuống giếng mới là phương thức đánh trả thích hợp nhất.”
Thấy ta nói được câu lại im bặt, Hồ Nguyên Ly chủ động cất lời: “Nàng không muốn biết lý do ẩn sau chuyện này sao?”
“Không muốn.” Ta trả lời cực kỳ nhanh, “Nô tỳ chỉ tiện miệng hỏi, vương gia đừng nói gì với nô tỳ hết cả.”
Tiếng cười của Hồ Nguyên Ly lại vang, cười xong thì hắn không nhắc nữa.
Một lần nữa đến Yến vương phủ, vẫn là căn phòng lòe loẹt quen thuộc, ta không khỏi thốt lên: “Nô tỳ có thể ở phòng khác không?”
Hồ Nguyên Ly khoe khoang: “Khắp Yến vương phủ chả tìm được phòng nào tốt hơn phòng này đâu, không sao, nàng cứ thoải mái đi, yên tâm ở là được rồi.”
Ta cố gắng kiềm chế, cuối cùng chỉ nói: “Vậy nô tỳ phải ở đây bao lâu?”
“Nếu nàng muốn, ở cả đời luôn cũng được.” Hồ Nguyên Ly trả lời vô cùng nghiêm túc.
Lời vừa nói ra, tí thì ta đã không kiểm soát được biểu cảm của mình.
Tuy Hồ Nguyên Ly tìm cách pha trò hài, nhưng thâm tâm ta hiểu rõ sở dĩ hôm nay Cao Giới thả ta đi, là vì Hồ Nguyên Ly nói ta sẽ ở lại trong phủ hắn. Nên lúc này ta rất khó về Tần vương phủ, mà rời kinh thành lại càng là chuyện bất khả thi, chỉ sợ ta chưa bước khỏi kinh thành một trăm mét thì Cao Giới đã tìm tới tận cửa.
Mặc dù không biết tại sao Cao Giới đột ngột muốn giam giữ ta, có điều chắc hẳn hắn cũng không có ác ý gì, chẳng phải hắn đã để mặc Hồ Nguyên Ly đưa ta đi đó sao? Mà Hồ Nguyên Ly hiển nhiên sẽ không gây bất lợi cho ta.
Chỉ không biết sau khi Cao Yển nghe được tin sẽ có phản ứng gì, kỳ thực tạm thời ở đây cũng tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng phải chịu đựng Hồ Nguyên Ly “quấy rầy”, chí ít là không phải lo mình sẽ bị tặng cho người khác.
Hiện tại cũng chỉ đành đi từng bước tính từng bước, tâm tư của những người ngồi trên cao đều khó hiểu như nhau, hơn nữa thế cục căng thẳng, giờ ta chả muốn đếm xỉa nữa, còn sống là tốt lắm rồi.
Lần này Hồ Nguyên Ly không ngăn chặn tin tức, thả cho ta tự do muốn làm gì thì làm, bình thường ta ra phủ đi dạo hay đại loại vậy cũng không có người nào cản.
Hắn còn phái một tiểu nha hoàn thoạt trông tầm mười bốn mười lăm tuổi tới bên cạnh ta, tiểu nha hoàn đó tên là Ngô Đồng, người sáng dạ lanh lợi, thông tin nhanh nhạy, có thể giải đáp bất cứ điều gì ta hỏi, nhờ thế ta mới không bị tịt tin tức.
Qua lời của Ngô Đồng, ta biết được bên ngoài đang bàn tán sôi nổi về hạ nhân mà Cao Yển sai đến Đông cung đưa thiếp mời đã bị Cao Giới bỏ ngục hỏi tội, căn nguyên là do hạ nhân kia hậu đậu phá hư đồ của thái tử. Tuy sau Cao Yển có kêu người khác qua hòa giải vài lần, nhưng thái độ của Cao Giới vẫn chẳng lay chuyển chút nào.
Thế rồi quan hệ giữa hai người mỗi lúc một lâm vào bế tắc, Cao Giới gần như công khai chĩa mũi nhọn. Dù về sau Cao Yển không truy cứu việc này nữa, nhưng chuyện đó đã khiến y mất sạch thể diện, càng tỏ ra lạnh nhạt hơn với Cao Giới.
Có điều là ta vẫn yên ổn ở Yến vương phủ, không biết người nào đáng thương mắc lừa nào bị bắt vào nhà lao, từ ấy ta không còn dám chạy lang thang lung tung nữa, dẫu chỉ là nô tài, nhưng chỉ sợ sểnh ra một cái là sẽ đụng trúng “quý nhân” nào trí nhớ tốt nhận ra mình.
Về phần cách xoay sở trong sáng ngoài tối của bọn họ, ta chả có hơi đầu mà đi đoán mò.
Không phải ngày nào Hồ Nguyên Ly cũng xuất hiện trước mặt ta, hầu hết thời gian chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, vì thế ta ở yên trong Yến vương phủ, không có việc gì làm, nhàn rỗi quá đâm ra bứt rứt trong người.
Nam viện hết sức yên tĩnh, bình thường không người qua lại, làm ta sinh ảo giác mình đang ở ẩn.
Mà mỗi lần Hồ Nguyên Ly xuất hiện, y như rằng sẽ phá tan ảo giác đó.
“Hôm nay hoàng thượng tỉnh rồi, quyền giám quốc của thái tử đã đến lúc trả về.”
Hồ Nguyên Ly luôn thích nói mấy việc này với ta, chẳng mảy may quan tâm xem ta có muốn nghe không. Đương nhiên, hắn cũng chỉ nói thôi chứ chưa bao giờ hỏi ý kiến của ta, ta bèn coi hắn như là kênh tin tức trên tivi vậy.
“Ồ.” Ta trả lời qua loa có lệ, cầm trong tay món đồ thêu giết thời gian mà Ngô Đồng đưa, thêu cái này tốn sức cực kỳ.
Hồ Nguyên Ly thấy ta không để tâm lắm, hắn im lặng một chốc rồi nói: “Có phải nàng vẫn còn oán giận thái tử không?”
Ta không dừng tay, mở miệng nói thẳng: “Sao có thể chứ? Nô tỳ là hạ nhân, nào dám có ý nghĩ khác với thái tử?”
Hồ Nguyên Ly ngồi xuống ghế tựa, lưng ngả ra sau, duỗi eo, chậm rãi nói: “Thái tử cũng là thân bất do kỷ, làm sao không muốn đòi lại công bằng cho vợ con mình. Trách thì trách vị ngồi ở trên kia quá bất công, chứng cứ bày ra trước mặt cũng chả buồn nhìn, lúc nào đụng đến mình thì có khi mới không nhắm mắt làm ngơ nữa. Nên thái tử hiện tại chỉ có thể kiên nhẫn đợi.”
Ta cúi đầu, chăm chú đâm thêu, so ra thì thêu còn khó hơn luyện chữ rất nhiều. Tuy Ngô Đồng có hướng dẫn nhưng ta vẫn cảm giác hai mắt mình nhìn đến nỗi sắp mù lòa mất rồi. Nếu không phải vì quá rảnh thì có ai thèm vào mà làm chứ?
Kim thêu chợt bị cướp đi, ta trừng mắt nhìn Hồ Nguyên Ly. Vẻ mặt hắn nom như khó bề tưởng tượng, quan sát “bức thêu” trong tay, nửa buổi trời mới uyển chuyển mở lời: “Sao nàng lại chọn hoa văn xấu thế này?”
Chọn xấu ư? Rõ ràng là ta thêu tệ.
Ta muốn giành lại, Hồ Nguyên Ly vòng tay giấu ra sau, nhìn ta bằng cặp mắt tội nghiệp: “Vất vả lắm ta mới nói chuyện với nàng được một lúc, nàng đợi lát rồi chơi không được à?”
Ta không nhào đến giành giật với hắn, chỉ là ngoài miệng vẫn nói: “Chẳng lẽ vương gia quên rồi, nô tỳ nói giờ không muốn nghe việc đó nữa.”
Hồ Nguyên Ly nghe ta nói vô cùng bình tĩnh, cũng không phải đang giận lẫy, con ngươi hắn đảo vòng, từ tốn bảo: “Thế ta sẽ kể cho nàng nghe chuyện hồi nhỏ của ta, nhìn nàng là biết sẽ không chủ động hỏi thăm chuyện của ta đâu, thôi thì để ta chủ động vậy.”
Đây là phòng của hắn, ta không trốn ra ngoài được, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi lại, chuẩn bị làm “trò cười” nghe giải sầu.
Hồ Nguyên Ly không xấu hổ chút nào, bắt đầu dòng hồi tưởng: “Khi còn nhỏ, cha mẹ chủ yếu để ta ở trong hoàng thành, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới về thăm ta. Lúc trước khi tổ phụ còn sống, toàn bỏ lại cha mẹ ta, một mình đưa ta đi theo đường hành quân của ngài, đưa ta đi ngắm nhìn núi non sông biển, thảo nguyên mênh mông. Nên sau này cha ta phàn nàn, bảo tính nết ta ngang ngược không nghe lời, phần nhiều là trách nhiệm của tổ phụ.”
Hồ Nguyên Ly nhớ lại quá khứ nhưng chẳng có vẻ gì là buồn khổ, khiến ta không khỏi có chút ngưỡng mộ, bởi vì trong tâm trí của hắn, dường như chỉ giữ gìn những ký ức tươi đẹp.
Giọng Hồ Nguyên Ly bỗng thay đổi: “Về sau ta ở lại hoàng thành, cùng mấy người thái tử đi học, ban đầu ta thân với Tề vương nhất, từ bé hắn đã xuất chúng hơn người. Nhưng dần dần ta lại không thích ở chung với hắn nữa, bởi vì người quá mức nổi trội, ắt sẽ có phần kiêu căng, không hợp với tính của ta. Thái tử thì khỏi phải nói, dù ta có quậy phá cỡ nào cũng không thấy huynh ấy giở giọng, mới đầu ta còn nghĩ huynh ấy đang giả bộ, sau mới phát hiện huynh ấy vốn là như thế, lòng bao dung rộng lớn hơn bất cứ ai.”
Nghe Hồ Nguyên Ly lại nói đến chủ đề này, ta lặng lẽ trợn trắng mắt, hóa ra đây mới là chủ ý chân chính của hắn.
“Còn cả lão Ngũ ngày nào cũng lẽo đẽo sau thái tử, mới đầu ta không muốn gặp đâu, đàn ông đàn ang gì mà khó đoán như hũ nút, nhiều lúc làm người đang sống sờ sờ nghẹn họng tưởng chết, bị người ta bắt nạt vẫn cứ im ỉm im ỉm, chả biết phản kích gì sất. Khi đó, để giúp huynh ấy học được cách đánh trả, ta rước cho huynh ấy một đống rắc rối, đều nhờ thái tử giảng hòa cho chúng ta. May có thái tử, ta càn quấy là thế, nhưng cuối cùng cũng không trở mặt thành thù với lão Ngũ.”
Càng nghe càng thấy không ổn, ta không nhịn được ngắt lời hắn: “Không phải vương gia nói kể chuyện của mình à?”
Hồ Nguyên Ly hồn nhiên đáp: “Đúng rồi, đây là chuyện của ta đấy, để ta nói tiếp…”
(còn tiếp)