Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Mặc dù hết lần này đến lần khác từ chối, Hoàng thượng đã lấy một câu “Quân vô hý ngôn” cắt đứt lời nói của ta, ngay lập tức cho người mang chiếc đàn cổ ngàn vàng khó kiếm “Kinh đào” ban thưởng cho ta, bất đắc dĩ, ta phải quỳ xuống tạ ơn.
Giương mắt, ta chỉ thấy nụ cười mềm mại của Khánh phi nương nương được che giấu vô cùng hoàn mỹ, chỉ có người trong cuộc mới phát hiện ra sự ganh ghét.
Tiệc xong, những vị hoàng tử cáo từ nhau bên ngoài Tử Kinh Cung theo như lệ, cung tiễn Thái Tử đi trước.
Chiếc xe ngựa của Thái Tử và Diễm nhi vừa chạy qua bên người ta và Nam Thừa Diệu, thì Nam Thừa Miện nhấc rèm xe lên, ôn hòa nói: “Tam đệ, có muốn đến phủ của ta một chút không?”
Nam Thừa Diệu lười biếng cười: “Ngày lành cảnh đẹp thế này, tất nhiên là phải hồi phủ ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương mới đúng nha, Thái Tử điện hạ không phải cũng không hiểu.”
Nam Thừa Miện nở nụ cười: “Nếu Tam đệ đã nói vậy, ta cũng không miễn cưỡng, sẽ không làm lỡ thời gian tốt đẹp của Tam đệ.”
Nói xong, nhìn ta cười, liền ra lệnh cho xe ngựa chạy nhanh ra ngoài.
Đợi lúc trở lại Vương phủ, Sơ Ảnh vẫn hưng phấn không thôi: “Tiểu thư, người biết không, hiện giờ cả Tử Kinh Cung đều loan truyền, nói rằng tiếng đàn của người trong đại điện chẳng khác gì tiên âm lạc nhân gian. Đáng tiếc ta không có tư cách vào điện để tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà chỉ cần suy đoán cũng biết, thời điểm người đánh đàn, sẽ đẹp như thế nào, những người trong đại điện, chỉ sợ là nhìn đến ngây ngẩn cả người…”
Ta vội cười, cắt ngang lời nàng: “Được rồi Sơ Ảnh, còn không mau giúp ta tẩy trang, giằng co cả một ngày, ta cũng rất mệt mỏi”
Trong lòng khẽ thở dài, cứ tưởng buổi tối nay sẽ bình yên trôi qua, đúng là người tính không bằng trời tính, nếu như ngay cả Sơ Ảnh ở bên ngoài điện, mà lời nói cũng có thể miêu tả sinh động như vậy, chắc rằng, không cần mấy ngày, chỉ mỗi hôm nay thôi, câu chuyên này sẽ được thêm mắm thêm muối mà lan truyền khắp kinh thành.
Ta nhớ lúc trước khi chia tay mẫu thân, sắc mặt của người rất phức tạp, rõ ràng là người có chuyện muốn nói với ta, nhưng cuối cùng lại không có cơ hội để nói.
Sơ Ảnh một bên giúp ta tháo xuống trâm ngọc, một bên lại không kiềm chế được hăng hái hỏi tới: “Tiểu thư, người đánh đàn, Điện hạ cũng nhìn thấy, người có nói gì không?”
Ta hờ hững cười: “Điện hạ say, em cũng không phải không biết, còn có thể nói cái gì?”
Nàng lầu bầu nói: “Lúc đầu người đâu có say, dù sao cũng phải tỏ vẻ kinh ngạc chứ”
Ta mỉm cười: “Em muốn biết như vậy, chi bằng ngày mai tự mình đi hỏi người đi?”
Nàng đáng yêu rụt rụt cổ, liền im lặng. Ta biết, nàng đối với Nam Thừa Diệu, tuy rằng không hận, nhưng không ít thì nhiều cũng có phần sợ hãi. Tắm rửa xong, thay bộ y phục yêu thích bằng vải trắng mềm mại mà ngày thường ta vẫn mặc khi một mình sống trong Mặc Các, ngồi ở phía trước cửa sổ, mặc cho Sơ Ảnh ở phía sau chải vuốt lên mái tóc dài của ta.
Tâm tư, lại không nhịn được nhớ về bữa tiệc ngắm trăng mới vừa rồi, sự khác thường của Nam Thừa Diệu.
Yến tiệc vừa mới bắt đầu, hắn cố ý thân mật, chắc chắn không phải chỉ vì đơn giản muốn trêu đùa ta mà thôi.
Rồi sau đó, khi tiếng đàn của ta vừa dứt, tất nhiên là hắn say, chí ít ở trong mắt người ngoài là như thế.
Nhưng mà, chỉ có ta nhìn thấy, tận sâu trong đáy mắt kia là tia sáng lạnh nhạt. Khi ở trên xe ngựa, hắn luôn nhắm mắt, cất giấu cảm xúc của mình. Đến lúc tới Vương phủ, hắn nhìn ta cười một cái: “Vương phi hôm nay cũng đã mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi đi.”
Hắn không có ý định xuống xe ngựa, lời nói trong lúc đó lại không có nửa phần say rượu, ta vì thế mà mỉm cười hành lễ với hắn, được Tần An đỡ xuống xe ngựa, không nói thêm một câu. Rèm xe nặng nề khép lại, hắn ở bên trong, nhàn nhạt nhìn ra ngoài.
“Tiểu thư, tóc của người đã tốt lắm rồi, có lẽ hãy đi nghỉ sớm đi.” Sơ Ảnh buông lược ngọc, đi về phía lư hương, đặt vào một mảnh trầm hương, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. Ta gật đầu, liền nói: “Cũng được”
Định cởi áo ra, bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên một hồi tiếng đập cửa dồn dập, Sơ Ảnh ngạc nhiên nói: “Không biết là ai, mấy tiểu nha hoàn, em đã sớm bảo các nàng ngủ nha, không thấy đốt đèn cũng không có người thông báo, em đi xem thử.”
Vừa nói xong, nàng liền đi ra gian nhà bên ngoài, cất giọng hỏi: “Ai ở bên ngoài?”.
“Nô tì Tầm Vân, cầu kiến Vương phi.” Giọng nói rõ ràng của Tầm Vân vang lên trong màn đêm yên tĩnh, ta cùng Sơ Ảnh có phần nao nao.
Giương mắt, ta chỉ thấy nụ cười mềm mại của Khánh phi nương nương được che giấu vô cùng hoàn mỹ, chỉ có người trong cuộc mới phát hiện ra sự ganh ghét.
Tiệc xong, những vị hoàng tử cáo từ nhau bên ngoài Tử Kinh Cung theo như lệ, cung tiễn Thái Tử đi trước.
Chiếc xe ngựa của Thái Tử và Diễm nhi vừa chạy qua bên người ta và Nam Thừa Diệu, thì Nam Thừa Miện nhấc rèm xe lên, ôn hòa nói: “Tam đệ, có muốn đến phủ của ta một chút không?”
Nam Thừa Diệu lười biếng cười: “Ngày lành cảnh đẹp thế này, tất nhiên là phải hồi phủ ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương mới đúng nha, Thái Tử điện hạ không phải cũng không hiểu.”
Nam Thừa Miện nở nụ cười: “Nếu Tam đệ đã nói vậy, ta cũng không miễn cưỡng, sẽ không làm lỡ thời gian tốt đẹp của Tam đệ.”
Nói xong, nhìn ta cười, liền ra lệnh cho xe ngựa chạy nhanh ra ngoài.
Đợi lúc trở lại Vương phủ, Sơ Ảnh vẫn hưng phấn không thôi: “Tiểu thư, người biết không, hiện giờ cả Tử Kinh Cung đều loan truyền, nói rằng tiếng đàn của người trong đại điện chẳng khác gì tiên âm lạc nhân gian. Đáng tiếc ta không có tư cách vào điện để tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà chỉ cần suy đoán cũng biết, thời điểm người đánh đàn, sẽ đẹp như thế nào, những người trong đại điện, chỉ sợ là nhìn đến ngây ngẩn cả người…”
Ta vội cười, cắt ngang lời nàng: “Được rồi Sơ Ảnh, còn không mau giúp ta tẩy trang, giằng co cả một ngày, ta cũng rất mệt mỏi”
Trong lòng khẽ thở dài, cứ tưởng buổi tối nay sẽ bình yên trôi qua, đúng là người tính không bằng trời tính, nếu như ngay cả Sơ Ảnh ở bên ngoài điện, mà lời nói cũng có thể miêu tả sinh động như vậy, chắc rằng, không cần mấy ngày, chỉ mỗi hôm nay thôi, câu chuyên này sẽ được thêm mắm thêm muối mà lan truyền khắp kinh thành.
Ta nhớ lúc trước khi chia tay mẫu thân, sắc mặt của người rất phức tạp, rõ ràng là người có chuyện muốn nói với ta, nhưng cuối cùng lại không có cơ hội để nói.
Sơ Ảnh một bên giúp ta tháo xuống trâm ngọc, một bên lại không kiềm chế được hăng hái hỏi tới: “Tiểu thư, người đánh đàn, Điện hạ cũng nhìn thấy, người có nói gì không?”
Ta hờ hững cười: “Điện hạ say, em cũng không phải không biết, còn có thể nói cái gì?”
Nàng lầu bầu nói: “Lúc đầu người đâu có say, dù sao cũng phải tỏ vẻ kinh ngạc chứ”
Ta mỉm cười: “Em muốn biết như vậy, chi bằng ngày mai tự mình đi hỏi người đi?”
Nàng đáng yêu rụt rụt cổ, liền im lặng. Ta biết, nàng đối với Nam Thừa Diệu, tuy rằng không hận, nhưng không ít thì nhiều cũng có phần sợ hãi. Tắm rửa xong, thay bộ y phục yêu thích bằng vải trắng mềm mại mà ngày thường ta vẫn mặc khi một mình sống trong Mặc Các, ngồi ở phía trước cửa sổ, mặc cho Sơ Ảnh ở phía sau chải vuốt lên mái tóc dài của ta.
Tâm tư, lại không nhịn được nhớ về bữa tiệc ngắm trăng mới vừa rồi, sự khác thường của Nam Thừa Diệu.
Yến tiệc vừa mới bắt đầu, hắn cố ý thân mật, chắc chắn không phải chỉ vì đơn giản muốn trêu đùa ta mà thôi.
Rồi sau đó, khi tiếng đàn của ta vừa dứt, tất nhiên là hắn say, chí ít ở trong mắt người ngoài là như thế.
Nhưng mà, chỉ có ta nhìn thấy, tận sâu trong đáy mắt kia là tia sáng lạnh nhạt. Khi ở trên xe ngựa, hắn luôn nhắm mắt, cất giấu cảm xúc của mình. Đến lúc tới Vương phủ, hắn nhìn ta cười một cái: “Vương phi hôm nay cũng đã mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi đi.”
Hắn không có ý định xuống xe ngựa, lời nói trong lúc đó lại không có nửa phần say rượu, ta vì thế mà mỉm cười hành lễ với hắn, được Tần An đỡ xuống xe ngựa, không nói thêm một câu. Rèm xe nặng nề khép lại, hắn ở bên trong, nhàn nhạt nhìn ra ngoài.
“Tiểu thư, tóc của người đã tốt lắm rồi, có lẽ hãy đi nghỉ sớm đi.” Sơ Ảnh buông lược ngọc, đi về phía lư hương, đặt vào một mảnh trầm hương, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. Ta gật đầu, liền nói: “Cũng được”
Định cởi áo ra, bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên một hồi tiếng đập cửa dồn dập, Sơ Ảnh ngạc nhiên nói: “Không biết là ai, mấy tiểu nha hoàn, em đã sớm bảo các nàng ngủ nha, không thấy đốt đèn cũng không có người thông báo, em đi xem thử.”
Vừa nói xong, nàng liền đi ra gian nhà bên ngoài, cất giọng hỏi: “Ai ở bên ngoài?”.
“Nô tì Tầm Vân, cầu kiến Vương phi.” Giọng nói rõ ràng của Tầm Vân vang lên trong màn đêm yên tĩnh, ta cùng Sơ Ảnh có phần nao nao.