Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-30
Chương 26: Phát bệnh
“Ông nội, ông vẫn tin lời nói của anh ta là thật à, nhân sâm này ngâm với nước, ông đã uống cả hơn nửa năm rồi, đây là đơn thuốc của thần y Lĩnh Nam kê đó”, Hàn Nguyệt chu môi.
“Cũng phải”.
Hàn Kim Long cười gật đầu, lời của một thanh niên trẻ tuổi, chẳng lẽ còn hơn cả của thần y Lĩnh Nam?
Một tách trà nhân sâm đổ vào bụng, sắc mặt của Hàn Kim Long hồng nhuận hơn mấy phần.
Bên trong bụng, có một luồng hơi ấm tràn qua, vô cùng thoải mái.
Nhưng một giây sau, sắc mặt của Hàn Kim Long bỗng nhiên thay đổi, đau đớn ôm chặt lấy bụng mình, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy ra trên trán, vô cùng đau đớn cuộn người lại trên sô pha.
“Ông nội, ông bị làm sao thế?”, Hàn Nguyệt kinh hoảng.
“Đau... đau bụng... nước nhân sâm này...”.
“Có vấn đề!”, Hàn Kim Long nhe răng trợn mắt, gương mặt già nua đau đớn đến mức biến dạng.
Hàn Nguyệt kinh hoảng kêu lên: “Sao lại thế được? Nước nhân sâm này ông đã uống mấy tháng rồi”.
“Đều là nhân sâm già hái từ núi Trường Bạch, là do chú Quân tự dẫn người đi hái về mà”.
“Nhân sâm này không thể có vấn đề được”.
Hàn Nguyệt bỗng hoang mang.
Cô ta vội vàng gọi bác sĩ đến.
Một người đàn ông trung niên lưng đeo hộp thuốc vội vàng xuất hiện kiểm tra tình trạng của Hàn Kim Long.
“Biểu hiện của ông cụ là do khí huyết quá nhiều, khí huyết va chạm với kinh mạch, cho nên mới đau đớn như vậy”, người đàn ông trung niên giải thích, ông ta vội vàng nghĩ cách để giảm bớt cơn đau cho Hàn Kim Long.
Nhưng đáng tiếc là tay nghề không cao nên hầu như chẳng có tác dụng gì.
Thuốc giảm đau, châm cứu đều không có chút xíu tác dụng nào.
“Không được, luồng khí huyết này giống như đột nhiên xuất hiện vậy”.
“Chuyện này là sao?”, người đàn ông sốt ruột đi vòng vòng.
Ông ta đã hành nghề y ba mươi năm nhưng chưa từng gặp phải tình trạng này.
Hàn Nguyệt đầy vẻ lo lắng sốt ruột: “Bác sĩ Tống, ông là cao đồ của thần y Linh Nam, mau nghĩ cách đi”.
“Hàn tiểu thư, tôi... tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ”, Tống Hải Xương lắc đầu, tay cầm khăn lau mồ hôi vã ra như mưa trên trán.
“Cái gì? Ông cũng không biết?”
Gương mặt nhỏ của Hàn Nguyệt trắng bệch.
“Bác sĩ Tống, lấy châm bạc đâm vào huyệt Dũng Tuyền một tấc ba phân, huyệt Côn Luân hai tấc, huyệt Phi Dương nửa tấc xem sao”, Hàn Kim Long cố nén cơn đau đớn nói.
“Ông nội?”
Hàn Nguyệt giật mình ngạc nhiên.
Đây không phải là mẹo của người thanh niên nói nhăng nói cuội kia sao.
“Ông cụ, ông biết được phương pháp này từ đâu vậy?”, Tống Hải Xương ngẩn ra, mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Hàn Kim Long lắc đầu, nén đau: “Không có thời gian giải thích, ông cứ thử trước đi”.
“Được”.
Tống Hải Xương thấy Hàn Kim Long kiên quyết thì không nói thêm gì nữa.
Ông ta nhấc tay dứt khoát hạ châm!
Hoàn toàn dựa theo ba huyệt vị mà Diệp Bắc Minh nói, không hề sai lệch chút nào.
Đến khi cây châm thứ ba cắm xuống, cảm giác về cơn đau đớn bên trong người Hàn Kim Long lập tức dừng lại.
“Không đau nữa rồi”.
Hàn Kim Long ngẩn ra.
“Cái gì?”
Hàn Nguyệt cũng trợn tròn đôi mắt đẹp, gương mặt xinh xắn mang đầy vẻ khó tin.
“Đợi chút”.
Đôi mắt già nua của Hàn Kim Long bỗng nhiên sáng rực lên.
Một cảnh tượng không ngờ được bỗng xuất hiện!
Ông ta run rẩy cử động đôi chân mình!
Sau đó từ từ đứng dậy!
“Ông nội!”
Hàn Nguyệt ngạc nhiên hô lên một tiếng, suýt chút nữa bật khóc, đôi mắt đẹp đỏ ửng.
“Ta đứng lên được rồi?”
Hàn Kim Long cũng đầy vẻ ngạc nhiên, không dám tin.
Ông ta đã liệt năm năm nay rồi, chỉ có thể ngồi trên xe lăn qua ngày.
Chỉ dựa theo phương pháp châm cứu của Diệp Bắc Minh, liên tiếp châm ba lần!
Lại có thể đứng lên được rồi?
“Ông cụ, ông...”, Tống Hải Xương cũng giật mình bàng hoàng không thôi, trợn tròn hai mắt suýt chút nữa là hóa đá.
Y thuật của mình từ lúc nào lại tài ba thế này?
Không thể nào!
“Ha ha ha ha...”.
Hàn Kim Long ngửa mặt lên trời cười, cực kỳ kích động, ông ta nhìn về phía Hàn Nguyệt dặn dò: “Nguyệt Nhi, mau, cháu lập tức quay về sơn trang quốc tế Cẩm Viên, nhất định phải tìm được người thanh niên kia”.
“Bằng bất kỳ giá nào cũng phải đưa cậu ta đến gặp lão phu, bất luận phải trả bao nhiêu tiền”.
“Được, ông nội, cháu lập tức đi ngay”, Hàn Nguyệt xúc động gật đầu.
Cô ta biết ông nội có thể đứng lên được thì điều đó có nghĩa là gì!
Đối với nhà họ Hàn ở Trung Hải mà nói, đây chính là một tin vui vô cùng lớn!
...
Tốc độ lái xe của Diệp Bắc Minh cực nhanh, vốn dĩ quãng đường phải mất ba tiếng đồng hồ, thì chỉ hai tiếng anh đã đến kịp Kim Lăng.
Sơn trang Long Hồ rất nổi tiếng ở Kim Lăng, chỉ tùy ý hỏi một ai đó là biết được vị trí cụ thể ngay.
Đây là một hòn đảo nhỏ nằm ở ngay giữa trung tâm Long Hồ, được xây dựng thành một tòa sơn trang, ngoại trừ các quan chức cấp cao và người hiển quý ra, người bình thường không có tư cách lên đảo.
Lúc này, đúng vào nửa đêm, mấy ngư dân đánh cá xong đang chuẩn bị thu lưới về nhà.
“Lão Trương, thu hoạch hôm nay thế nào?”, một ngư dân trong số đó nói.
Lão Trương không trả lời, mà chỉ đứng ở trên thuyền cá, ngạc nhiên nhìn về một phía: “Thần... thần tiên!”
“Thần tiên cái gì?”
Ngư dân đang nói chuyện đầy vẻ kỳ quái, sau đó nương theo ánh mắt của lão Trương nhìn qua!
Bỗng giật thót mình, hai tròng mắt như muốn lọt ra ngoài!
Chỉ thấy, một bóng người dẫm trên một cành cây lướt đi trên mặt nước!
Sau lưng người đó văng lên một làn sóng nước cao đến mười mét, người đó vậy mà lại đang đạp trên mặt nước hồ!
Người này, chính là Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đến được Long Hồ, không tìm thấy thuyền cá nào, cho nên mới nhặt một cành cây, dùng chân khí đẩy cành cây đi về phía đảo.
Sau khi lên đảo, Diệp Bắc Minh rất dễ dàng tìm được cửa chính của sơn trang Long Hồ, mấy chục cái camera an ninh đều nhắm thẳng về phía anh, cũng biết được anh đã đến đây.
“Tôi đến rồi, sư tỷ của tôi ở đâu?”
Diệp Bắc Minh quát lớn, âm thanh như tiếng rồng ngâm hổ gầm, vang vọng khắp cả sơn trang Long Hồ.
Chương 27: Giết đến sơn trang Long Hồ
Người trong sơn trang đều kinh ngạc, một người đàn ông trung niên xông vào phòng giám sát, ngạc nhiên nhìn hình ảnh trong camera: "Tôi cho cậu ta ba tiếng thế mà cậu ta lại tới nhanh như vậy?"
"Đợi đã, cậu ta lên đảo bằng cách nào?"
"Trích xuất camera trên hồ tôi xem".
Người đàn ông trung niên nói.
Người trong phòng giám sát lập tức trích xuất video trên mặt hồ ra.
Không xem không biết, vừa thấy đã giật mình.
Gần như tất cả mọi người trong phòng giám sát đều kinh ngạc đến ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối.
Diệp Bắc Minh thế mà đạp lên trên một nhánh cây trôi tới?
Nói đúng hơn là dùng một tốc độ còn nhanh hơn ca nô lao đi.
"Tên nhóc đó!"
Khóe mắt người đàn ông trung niên giật giật, lạnh lùng bảo: "Chuẩn bị rượu độc cho tôi, mở cửa ra để cậu ta vào".
Ông ta vừa nói xong, cánh cửa sắt lớn của sơn trang Long Hồ lập tức mở ra.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm, lúc này Mặt Trời đã xuống núi, màn đêm dần buông.
Xung quanh sáng lên những ngọn đèn choi mắt, đủ loại đèn pha rọi thẳng về phía anh khiến người ta khó mở mắt ra nổi.
Diệp Bắc Minh lại chẳng hề sợ hãi, nhanh chóng bước vào sơn trang Long Hồ.
Đằng trước nhanh chóng xuất hiện một vài lực lượng vũ trang!
Bọn họ dẫn Diệp Bắc Minh băng qua vườn hoa rồi đi vào trong một cái đại sảnh.
Xung quanh đâu đâu cũng là những người đàn ông vác súng trên vai, trang bị tận răng.
Người đàn ông trung niên trong phòng giám sát xuất hiện, dưới sự bảo vệ của một đám binh lính cầm súng đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh.
"Là ông?"
Khi Diệp Bắc Minh nhìn thấy ông ta thì trong mắt lập tức tràn ngập tơ máu.
Ông ta chính là tên võ giả thứ hai giết vào nhà họ Diệp ở năm đó, cũng là một trong những kẻ giết bố mẹ và anh hai.
Hồng Ngũ, chủ nhân của sơn trang Long Hồ.
Võ giả cấp Thiên!
Năm năm trước, ông ta và một gã tay sai bên cạnh vua Giang Nam đã cùng nhau giết vào nhà họ Diệp.
Cái chết của cậu bảy Diệp, Chu Hương Liên, Diệp Bắc Phong đều có liên quan đến ông ta.
Ông ta có đốt thành tro thì Diệp Bắc Minh vẫn nhận ra được!
"Là tôi, không ngờ mới năm năm mà thực lực của cậu đã khiến người ta kiêng kỵ như vậy! Lướt sóng mà đến, dùng chân khí đúng không? Cậu là Tông Sư võ đạo rồi à?", Hồng Ngũ nghiêm nghị hỏi.
"Nhà họ Triệu đã bị tiêu diệt, vua Giang Nam đã chết!"
"Nhóc con, cậu đúng là khiến người ta phải kinh ngạc đấy!"
"Hèn gì, năm năm trước có người muốn giết cả nhà cậu!"
"Năm năm sau, lại có người bỏ ra 1 tỷ để mua mạng của cậu!"
Hồng Ngũ lắc đầu: "Cậu biết không? Ở Long Quốc, giết một vị Tông Sư cũng chỉ cần 100 triệu mà thôi".
"Cậu có tài đức gì mà trị giá cả 1 tỷ?"
"Ai muốn giết tôi?", ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi.
"Cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết hả?"
Hồng Ngũ cười, mấy trăm cái họng súng lập tức chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh.
Dù Diệp Bắc Minh là Tông Sư thì dưới mấy trăm khẩu đồng loạt nổ súng cũng phải bị bắn thành cái sàng.
Nếu là cổ đại thì võ giả cấp Tông Sư có thể nói là vô địch!
Có thể lấy đầu tướng địch giữa mấy chục ngàn quân!
Nhưng ở xã hội hiện đại, dưới mưa bom bão đạn thì võ giả cấp Tông Sư cũng phải ngỏm củ tỏi!
"Sư tỷ của tôi đâu?", Diệp Bắc Minh hỏi.
"Ha ha ha, người phụ nữ đó à?", Hồng Ngũ nhàn nhạt liếc Diệp Bắc Minh, chỉ vào bàn trà bên cạnh, bên trên đặt một ly rượu độc: "Uống nó, tôi sẽ cho cậu biết Vương Như Yên ở đâu".
"Được!"
Diệp Bắc Minh không hề chần chờ, dứt khoát bước tới, bưng ly rượu độc lên uống một hơi cạn sạch.
"Cậu cũng không hỏi đó là cái gì à?", Lông mày Hồng Ngũ giật giật, cảm thấy hơi khó tin.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt đáp: "Đơn giản là rượu độc hay độc dược gì thôi".
"Thông minh, tiếc là cậu cũng rất ngu", Hồng Ngũ thương hại nhìn Diệp Bắc Minh nói.
"Vương Như Yên có thân phận cỡ nào, sao tôi có thể đụng vào cô ta chứ?"
"Tôi chỉ là mua hacker, phá hủy sim điện thoại của Vương Như Yên khiến cậu không gọi được cho cô ta mà thôi", Hồng Ngũ hài hước liếc Diệp Bắc Minh, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
"Không ngờ, cậu quan tâm quá sẽ loạn, vậy mà lại tin Vương Như Yên ở trong tay tôi thật?"
"Sư tỷ không sao, vậy là tốt rồi", Diệp Bắc Minh mỉm cười nói.
Hồng Ngũ ngó Diệp Bắc Minh, mặt mày đầy vẻ khó hiểu hỏi: "Sao cậu lại không lo gì cho mình?"
"Thứ ban nãy cậu uống chính là độc Mạn Đà La, không có thuốc nào có thể cứu chữa được".
"Hơn nữa, phấn hoa của Mạn Đà La có thể làm nội lực của cậu biến mất".
"Diệp Bắc Minh, sự cố gắng trong năm năm của cậu, tập võ năm năm, hôm nay đều trở nên công cốc!", Hồng Ngũ bỗng dưng quát, cả người tràn ngập khí thế bước tới, thoát khỏi vòng bảo vệ của mọi người nói:
"Hôm nay, tôi sẽ giết con cá lọt lưới vào năm năm trước là cậu!"
"Sau đó, đi nhận 1 tỷ tiền thưởng!"
"Ông biết không, tôi có một người thầy tên là Dược Vương Miêu Cương?", Diệp Bắc Minh bỗng nói: "Khi tôi bước vào cửa thì Mạn Đà La kia của ông đã bị tôi giải rồi".
"Dược Vương Miêu Cương nào?"
Hồng Ngũ nhướn mày.
Bỗng dưng, ông ta như nhớ đến gì đó!
Hồng Ngũ khó có thể tin hỏi: "Dược Vương Miêu Cương, ý cậu là Dược Vương Miêu Cương kia? Người từng dùng sức một mình độc chết một trăm ngàn người?"
"Xem ra trên đời này vẫn có người biết đến thầy Cửu Thập Ngũ của tôi", Diệp Bắc Minh xoa cằm nói.
"Cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết kẻ đứng đằng sau, tôi sẽ cho ông chết một cách nhẹ nhàng".
"Nằm mơ đi!"
Chương 28: Vặn gãy cổ một Tông Sư võ đạo
Sắc mặt Hồng Ngũ sa sầm, vô thức lùi lại mấy bước rồi vẫy tay bảo: "Giết cậu ta!"
"Tạch, tạch, tạch!"
Mấy trăm người đồng loạt nổ súng, đạn đoàng đoàng bắn ra như mưa, nhắm thẳng về phía Diệp Bắc Minh.
Toàn bộ đại sảnh, thoáng chốc tràn ngập ánh lửa.
Bàn chân Diệp Bắc Minh khẽ trượt, ngồi xổm xuống quét ngang ra.
Mười mấy tay súng lập tức bị đá gãy chân, ngã xuống đất rên rỉ.
Viên đạn sượt qua bên người, Diệp Bắc Minh lại giống như một con cá chạch, thoải mái né được toàn bộ.
Tốc độ của anh thế mà còn nhanh hơn cả đạn!
Con ngươi Hồng Ngũ quả thật muốn rớt ra khỏi tròng!
Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh tựa như một quả tên lửa xuyên thủng đám người. Mấy trăm người nổ súng, nhưng lại chẳng thể làm được gì anh.
Đây lại là ở trong đại sảnh, trang trí cả mấy chục triệu lập tức hóa thành mây khói.
Đạn bắn ra còn bắn bị thương rất nhiều người cùng phe.
Chỉ chưa đến 5 phút ngắn ngủi mà hầu như mấy trăm người kia đã nằm la liệt dưới đất, không có ai còn đứng nổi.
Chỉ còn lại Hồng Ngũ và mười mấy vệ sĩ bên cạnh hoảng sợ nhìn anh!
Cậu ta... rốt cuộc là người hay quỷ?
"Đứng... đứng lại..."
Mười mấy vệ sĩ còn sót lại run giọng, tay còn không cầm nổi súng, run bần bật chỉ vào Diệp Bắc Minh nói.
"Tôi chỉ muốn Hồng Ngũ".
Diệp Bắc Minh thong dong bước tới.
"A!"
"Quỷ, cậu ta là quỷ!"
Mười mấy vệ sĩ như nổi điên vứt bỏ súng ống chạy ra khỏi đại sảnh.
Diệp Bắc Minh cũng không có đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn Hồng Ngũ.
"Vèo!"
Hồng Ngũ thấy tình hình không ổn, xoay người bỏ chạy!
Tốc độ của ông ta cực nhanh, hóa thành một loạt tàn ảnh!
Dù gì cũng là võ giả cấp Thiên, dốc hết sức lực chạy trốn thì vẫn rất nhanh!
Nhưng, tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh hơn!
Khi Hồng Ngũ vừa lao ra được ba bước thì Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta, giơ chân quét ngang.
"Răng rắc" một tiếng giòn tan.
"Á!"
Hai chân Hồng Ngũ trực tiếp bị đá gãy, hiện ra một sự vặn vẹo cực kỳ khủng bố.
"Nói, hồi đó là ai đã ra lệnh giết bố mẹ tôi?"
"Hôm nay lại là ai đã ra 1 tỷ muốn giết tôi?"
Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu Hồng Ngũ, lạnh lùng hỏi.
"Dừng tay!"
Bỗng dưng, một giọng nói suy yếu lại lạnh lùng vang lên.
Một thanh niên dẫn theo một đám trai xinh gái đẹp bước ra từ cánh cửa bên cạnh.
Bọn họ quần áo lụa là, không phú cũng quý.
Họ thấy xác chết la liệt nhưng cũng không kinh ngạc, chỉ là cau mày.
Có người còn bịt mũi, cảm thấy mùi máu quá nồng!
Nhưng cũng chẳng còn gì khác.
Thanh niên dẫn đầu mặt mày trắng bệch, bước chân phù phiếm, vừa nhìn đã biết cơ thể bị đào rỗng.
Vành mắt gã thâm quầng, để tóc dài như một người bệnh đã lâu không thấy ánh Mặt Trời.
"Mày là tên nào mà dám đến sơn trang Long Hồ quậy phá, thả ông ta ra!", thanh niên sắc mặt trắng bệch mở miệng, giọng điều đầy vẻ thượng đẳng.
Giả Thành Húc!
Cháu đích tôn nhà họ Giả, gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Kim Lăng.
Gã không học vấn không nghề nghiệp, chỉ là một tên công tử bột.
Trong thế hệ trẻ của nhà họ Giả, Giả Thành Húc có thể xem như một tên ăn hại.
Nhưng mẹ gã lại cực kỳ trâu bò, là con gái của một ông lớn ở Long Đô.
Tuy mai sau Giả Thành Húc không thể trở thành gia chủ nhà họ Giả, nhưng có chọc thủng trời ở Kim Lăng cũng chẳng ai dám làm gì gã.
"Cậu Giả, cứu tôi..."
Hồng Ngũ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng mở miệng.
Những người này đều là con cháu của bốn gia tộc lớn, tụ họp trong sơn trang Long Hồ vào đêm nay.
Họ nghe thấy tiếng súng nên đều chạy tới.
Sau đó, đã xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Diệp Bắc Minh liếc Giả Thành Húc, mặt mày lạnh lẽo: "Mày là cái thá gì mà bảo tao thả người? Nơi này không có chuyện của mày, biến!"
"Mày nói cái gì?"
Sắc mặt Giả Thành Húc lập tức sa sầm.
Những thanh niên trong bốn gia tộc lớn khác có mặt ở đây đều không biết Diệp Bắc Minh, nghe thấy anh nói vậy thì đều kinh ngạc.
Kia chính là Giả Thành Húc đó, anh ta điên rồi hả?
"Tao nói, mày biến!", Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.
"Đánh gãy tay chân cậu ta, ném xuống hồ đút cho cá ăn", Giả Thành Húc lạnh lùng chỉ vào Diệp Bắc Minh nói.
"Vâng!"
Một ông lão đứng đằng sau Giả Thành Húc gật đầu đáp!
Ông ta giẫm một cái, y như một con Liệp Báo xông tới, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ông ta vẫn chưa ra tay mà là cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh hỏi: "Có phải quá nhanh nên bị dọa rồi đúng không?"
"Tông Sư võ đạo?"
Diệp Bắc Minh híp mắt.
"Nhóc con, cậu cũng có chút kiến thức đấy. Nghe thấy cậu Giả nói gì không? Để tôi ra tay hay tự cậu...", ông lão cười khẩy hỏi.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã hét thảm một tiếng: "A..."
Bởi vì Diệp Bắc Minh đã ra tay trước!
Chỉ thấy, anh vươn tay bóp lấy cổ ông lão y như xách một con gà con rồi giơ ông ta lên cao.
"Rắc" một tiếng giòn tan.
Vị Tông Sư võ đạo kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Diệp Bắc Minh vặn gãy cổ một cách dễ dàng rồi ném sang bên cạnh.
Cả quá trình còn chưa tới 3 giây!
Hiện trường lập tức im phăng phắc!
Những thanh niên trong bốn gia tộc lớn đi cùng Giả Thành Húc đều hít ngược một hơi, không nhịn được hoảng sợ lùi ra sau!
Mẹ nó, kia cũng khủng bố quá rồi!
Bọn họ chơi với Giả Thành Húc nên đương nhiên biết thực lực đáng sợ của ông lão kia, ông ta tuyệt đối là Tông Sư võ đạo!
Chương 29: Giả Thành Húc chết
Tông Sư võ đạo hàng thật giá thật đó!
Kia chính là Tông Sư võ đạo đấy! Là mẹ Giả Thành Húc tự mình dặn dò ở cạnh bảo vệ gã.
Tông Sư võ đạo là người có thể giơ tay đỡ được cả đạn vậy mà cứ như một con thỏ bị thanh niên trước mặt giơ tay bóp chết?
Thanh niên kia bao tuổi rồi?
Trông còn trẻ hơn cả họ!
20?
Hay là 25?
Mẹ nó, đáng sợ quá rồi. Hầu như tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Dù là Hồng Ngũ cũng không nhịn được rùng mình, quên mất cơn đau ở hai chân.
Tông Sư võ đạo đều bị Diệp Bắc Minh giơ tay bóp chết, trong lòng ông ta cũng không còn chút hy vọng nào.
Chỉ có mình Giả Thành Húc là khóe mắt run rẩy một chút!
Đúng vậy, gã cũng không sợ. Tuy cũng kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại.
Ông ngoại gã là một nhân vật lớn ở Long Đô, chiến thần Giả Thành Húc còn không sợ huống chi là một thanh niên.
Hơn nữa, Giả Thành Húc cũng đoán được thân phận của thanh niên kia. Gã phun ra ba chữ: "Diệp Bắc Minh?"
Tuy Giả Thành Húc quần là áo lụa, nhưng gã lại rất thông minh.
Nhà họ Triệu ở Giang Nam bị diệt, vua Giang Nam chết!
Mặc dù Giả Thành Húc ở Kim Lăng xa xôi, song tin tức lại rất nhanh nhạy!
Gã công tử bột, nhưng không ngu!
Ngoài Diệp Bắc Minh thì chẳng ai còn trẻ vậy đã có thể thuận tay giết chết Tông Sư. Ở Kim Lăng không có người nào trâu bò như vậy hết!
"Cái gì?"
"Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh!"
"Là cậu ta đã diệt sĩ tộc nhà họ Triệu và vua Giang Nam?", ngoài Giả Thành Húc thì những thanh niên của các gia tộc khác đều vô thức lùi ra sau mấy bước.
Giả Thành Húc không sợ Diệp Bắc Minh, nhưng họ thì sợ.
Họ cũng không có lai lịch khủng bố như Giả Thành Húc!
"Nếu biết tao, còn không mau biến đi!", Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.
"Ha ha ha ha!"
Giả Thành Húc bỗng phá lên cười, giọng điệu có chút điên cuồng, hoàn toàn không coi Diệp Bắc Minh ra cái thá gì: "Mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Mày cho rằng tao là loại rác rưởi như nhà họ Triệu hay vua Giang Nam à?"
"Mày giết tùy tùng của tao, còn bảo tao biến?"
"Mày tin tao tùy tiện ra lệnh một tiếng là có thể khiến mày chết không chỗ chôn không?"
Sau khi Giả Thành Húc nói xong bèn cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh.
"Mày ồn ào ghê!"
Diệp Bắc Minh cũng mặc kệ cái tên tự cho là hay kia, nhấc chân đá một viên đạn trên mặt đất xuyên thủng đầu Giả Thành Húc!
"Phụt!"
Tiếng cười im bặt.
Giả Thành Húc trợn mắt, trên trán có một cái lỗ, máu chảy ồ ạt.
"Bịch!"
Xác của gã ngã thẳng xuống đất, con ngươi như muốn trợn ra khỏi tròng!
Vẻ mặt của Giả Thành Húc tràn ngập vẻ hoảng sợ, giống như đang hỏi mày không biết thân phận của tao sao?
Sao mày lại dám giết tao?
"Cậu Giả..."
"Chết, chết rồi! Cậu Giả chết rồi!"
"A!"
Sau từng tiếng la hoảng sợ, mọi người như phát điên không màng tất cả lao ra khỏi đại sảnh.
Giả Thành Húc chết, Kim Lăng sắp trở trời rồi!
Diệp Bắc Minh chỉ muốn tìm ra kẻ đã giết bố mẹ mình, Giả Thành Húc gì đó, anh hoàn toàn không quan tâm.
"Tôi không muốn phải hỏi lại vấn đề ban nãy một lần nữa đâu", Diệp Bắc Minh rũ mắt nhìn Hồng Ngũ trên mặt đất, bình tĩnh nói.
Hỗng Ngũ run rẩy, khó khăn ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Tên rác rưởi bị ông ta đuổi giết 5 năm trước vậy mà lại có thực lực cỡ này!
Ngay cả Giả Thành Húc cũng dám giết!
Hồng Ngũ cười khổ: "Không ngờ mới năm năm mà cậu đã trở nên khủng bố đến vậy".
"Trả lời câu hỏi đi", Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
"Rắc".
Anh giơ chân giẫm xuống, trực tiếp đạp gãy một cánh tay của Hồng Ngũ.
"A!", Hồng Ngũ hét thảm, vội vàng mở miệng: "Tôi nói, tôi nói... Tôi thật sự không biết người giết bố mẹ cậu, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết vua Giang Nam là đệ tử của chiến thần Lăng Phong. Có lẽ, ông ta sẽ biết".
"Chiến thần Lăng Phong?", Diệp Bắc Minh nhướn mày.
Hình như cái tên Quân Vô Hối kia chính là đại biểu cho chiến thần Lăng Phong đến bắt thập sư tỷ!
Chỉ là, thất bại mà về!
Lẽ nào là chiến thần Lăng Phong muốn giết mình?
"Xem ra, cần tìm một cơ hội đi tìm chiến thần Lăng Phong một chuyến rồi", Diệp Bắc Minh thầm nghĩ.
Anh vẫn chưa vì thân phận của chiến thần Lăng Phong mà chùn bước.
Bất kể là ai, chỉ cần là kẻ thù giết bố mẹ mình, dù là ông trời thì anh cũng phải trả thù.
"Là ai treo giải thưởng 1 tỷ thuê người giết tôi?", Diệp Bắc Minh lại hỏi.
"Là người của tổ chức Thiên Sát", Hồng Ngũ đáp.
Diệp Bắc Minh nhướn mày: "Tổ chức Thiên Sát nào?"
"Cậu không biết tổ chức Thiên Sát?", Hồng Ngũ khá là kinh ngạc.
Năm năm qua, Diệp Bắc Minh đã từ một sinh viên đại học trở thành một Tông Sư võ đạo!
Chắc hẳn cũng đã trải qua rất nhiều thứ mới đúng!
Thế nhưng, cậu ta thế mà lại không biết tổ chức Thiên Sát?
Theo lý, chỉ cần là võ giả trên cảnh giới Tông Sư đều biết đến tổ chức Thiên Sả mới đúng.
Diệp Bắc Chân giẫm lên đầu Hồng Ngũ, rũ mắt lạnh lùng nhìn ông ta. Hồng Ngũ thấy thế chợt rùng mình, vội vàng giải thích: "Tổ chức Thiên Sát là tổ chức sát thủ bậc nhất Long Quốc. Bất cứ võ giả nào, chỉ cần tiến vào cảnh giới Tông Sư thì đều bị họ tìm đến cửa, khiến những người đó trở thành một thành viên trong họ".
"Tổ chức Thiên Sát có thể đe dọa được Tông Sư?", Diệp Bắc Minh có hơi bất ngờ hỏi.
Chương 30: Cài bom
“Đúng vậy, tổ chức Thiên Sát này rất đáng sợ, chỉ cần là nhiệm vụ bọn họ giao cho, dù là võ giả cấp Tông Sư cũng phải hoàn thành, nếu không sẽ bị đuổi giết”, Hồng Ngũ nặng nề gật đầu.
“Vậy nghĩa là tổ chức Thiên Sát bảo ông đến giết tôi?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Hồng Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không không không, không phải, tôi nhận nhiệm vụ trên diễn đàn của tổ chức Thiên Sát”.
Ông ta lấy điện thoại ra.
Dùng một ngón tay để mở khoá, sau đó vào một phần mềm ẩn.
Bấm vào xem thì thấy là giao diện của một diễn đàn.
Diệp Bắc Minh cầm lấy, nhìn thấy một loạt bài đăng treo thưởng ở vị trí trang đầu của diễn đàn.
[Sát lệnh Nhân: Giết người giàu nhất tỉnh Tây Nam – Lý Sùng Giang, thưởng ba trăm triệu!]
[Sát lệnh Địa: Giết vua Giang Đông, thưởng năm trăm triệu!]
[Sát lệnh Thiên: Giết Diệp Bắc Minh, thưởng một tỷ!]
Diệp Bắc Minh nhìn lệnh treo thưởng của mình, bấm vào xem thì thấy thông tin cực kỳ chi tiết.
Còn có một bức ảnh thời cấp ba của anh!
Hồng Ngũ nói: “Đây là ba loại lệnh treo thưởng với mức tiền thưởng khác nhau, ai cũng có thể nhận”.
“Cậu có thể lập nick trên diễn đàn sau đó đăng lệnh treo thưởng, chỉ cần được duyệt thì quản trị viên sẽ đăng giúp cậu”.
“Nhưng trước tiên cậu phải chuyển tiền thưởng vào tài khoản ngân hàng của nước ngoài đã”.
“Thời hạn là một tuần, sau một tuần nếu treo giải thưởng thất bại thì sẽ không được hoàn lại tiền”.
“Nếu treo thưởng thành công thì chỉ cần lấy ra chứng cứ đã giết được người trong lệnh là sẽ nhận được toàn bộ tiền thưởng”.
Hồng Ngũ nhìn Diệp Bắc Minh: “Bắt đầu từ giờ phút này hẳn là sẽ có rất nhiều sát thủ muốn giết cậu, tất cả sát thủ của Long Quốc hầu như đều có thể nhìn thấy lệnh treo thưởng này”.
“Trong đó chắc chắn có không ít Tông Sư võ đạo, cậu cũng biết một tỷ lớn nhường nào mà”.
Nghe Hồng Ngũ giải thích xong, Diệp Bắc Minh đã có hiểu biết nhất định về tổ chức Thiên Sát.
“Nói như vậy thì ông cũng không biết là ai muốn giết tôi phải không?”, Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
“Đúng thế”, Hồng Ngũ đáp.
“Ông cũng không biết là ai hạ lệnh cho vua Giang Nam giết cả nhà tôi”, Diệp Bắc Minh tiếp tục nói.
“Đúng…”
Nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Diệp Bắc Minh, Hồng Ngũ không kìm được rùng mình.
“Vậy tôi giữ ông lại còn có tác dụng gì nữa?”, Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng rồi dứt khoát dẫm nát đầu Hồng Ngũ.
Hiện tại chỉ có hai manh mối, một là chiến thần Lăng Phong!
Hai là tổ chức Thiên Sát!
“Reng reng reng!”
Khi Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì điện thoại đổ chuông, anh nhấn nút trả lời.
“Sư đệ, thế nào rồi?”
“Điện thoại chị bỗng nhiên bị hỏng, không bắt được sóng, chị đã gọi người đến sửa ngay rồi nhưng không ngờ lại thấy cuộc gọi nhỡ của em, chị lo em gặp phải chuyện gì”, giọng nói lo lắng của Thập sư tỷ vang lên.
“Sư tỷ, em không sao”, Diệp Bắc Minh đáp.
Vương Như Yên cảm nhận được sự khác thường của Diệp Bắc Minh thì vội hỏi: “Em đang ở đâu?”
Diệp Bắc Minh đáp: “Sơn trang Long Hồ”.
“Em ở đó làm gì?”, Vương Như Yên có dự cảm không lành.
Diệp Bắc Minh giải thích tường tận vấn đề một lượt cho cô ấy: “Hồng Ngũ gửi tin nhắn cho em nói chị đang ở trong tay ông ta, lừa em đến sơn trang Long Hồ, em đã giết Hồng Ngũ và đám thuộc hạ của ông ta rồi”.
“Trong khoảng thời gian đó có một người tên Giả Thành Húc gì đó đến gây sự với em, nhưng bị em bóp chết rồi”.
Vương Như Yên sửng sốt: “Cái gì? Em giết Giả Thành Húc rồi hả?”
“Có vấn đề gì sao sư tỷ?”, Diệp Bắc Minh tò mò.
Vương Như Yên bật cười: “Không vấn đề gì, chỉ là một Giả Thành Húc nho nhỏ thôi mà, giết rồi thì thôi”.
“Chuyện này em không cần lo, em ở sơn trang Long Hồ chờ chị, chị tới đón em ngay đây”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Mười lăm phút sau có tiếng ầm ầm vang lên trên bầu trời đêm, một chiếc trực thăng đáp xuống bãi cỏ bên ngoài sơn trang Long Hồ.
Vương Như Yên nhảy xuống máy bay, nhìn Diệp Bắc Minh toàn thân đầy máu: “Sư đệ, em có bị thương không?”
“Toàn là máu của người khác thôi”.
Diệp Bắc Minh cười thoải mái.
“Em nhìn em xem, lại làm mình bẩn hết người rồi”, Vương Như Yên trách móc nhìn anh: “Đi, theo sư tỷ về nhà, sư tỷ dẫn em đi tắm”.
“Ừm”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu rồi cùng Vương Như Yên lên máy bay, đi thẳng đến một trang viên.
Trên đường đi, Diệp Bắc Minh hỏi: “Sư tỷ, chị có biết tổ chức Thiên Sát không?”
Vương Như Yên nhìn anh lấy làm lạ: “Đương nhiên là biết rồi, em hỏi điều này làm gì?”
Diệp Bắc Minh đưa điện thoại của Hồng Ngũ cho Vương Như Yên, bảo cô ấy xem diễn đàn của tổ chức Thiên Sát.
Nhìn số tiền thưởng cao ngất trời một tỷ tệ, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Như Yên hơi trầm xuống: “Đáng chết, là kẻ nào to gan dám quang minh chính đại đăng sát lệnh Thiên giết em trên diễn đàn Thiên Sát thế?”
“Tít tít! Tít tít! Tít tít…”
Lúc này, bên tai hai người vang lên những tiếng tít tít.
“Âm thanh gì thế nhỉ?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
“Không ổn!”
Vương Như Yên biến sắc, đứng bật dậy, mở ghế máy bay.
Trong đó có một quả bom đang đếm ngược, thời gian chỉ còn mười giây.
“Gay rồi!”
“Ông nội, ông vẫn tin lời nói của anh ta là thật à, nhân sâm này ngâm với nước, ông đã uống cả hơn nửa năm rồi, đây là đơn thuốc của thần y Lĩnh Nam kê đó”, Hàn Nguyệt chu môi.
“Cũng phải”.
Hàn Kim Long cười gật đầu, lời của một thanh niên trẻ tuổi, chẳng lẽ còn hơn cả của thần y Lĩnh Nam?
Một tách trà nhân sâm đổ vào bụng, sắc mặt của Hàn Kim Long hồng nhuận hơn mấy phần.
Bên trong bụng, có một luồng hơi ấm tràn qua, vô cùng thoải mái.
Nhưng một giây sau, sắc mặt của Hàn Kim Long bỗng nhiên thay đổi, đau đớn ôm chặt lấy bụng mình, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy ra trên trán, vô cùng đau đớn cuộn người lại trên sô pha.
“Ông nội, ông bị làm sao thế?”, Hàn Nguyệt kinh hoảng.
“Đau... đau bụng... nước nhân sâm này...”.
“Có vấn đề!”, Hàn Kim Long nhe răng trợn mắt, gương mặt già nua đau đớn đến mức biến dạng.
Hàn Nguyệt kinh hoảng kêu lên: “Sao lại thế được? Nước nhân sâm này ông đã uống mấy tháng rồi”.
“Đều là nhân sâm già hái từ núi Trường Bạch, là do chú Quân tự dẫn người đi hái về mà”.
“Nhân sâm này không thể có vấn đề được”.
Hàn Nguyệt bỗng hoang mang.
Cô ta vội vàng gọi bác sĩ đến.
Một người đàn ông trung niên lưng đeo hộp thuốc vội vàng xuất hiện kiểm tra tình trạng của Hàn Kim Long.
“Biểu hiện của ông cụ là do khí huyết quá nhiều, khí huyết va chạm với kinh mạch, cho nên mới đau đớn như vậy”, người đàn ông trung niên giải thích, ông ta vội vàng nghĩ cách để giảm bớt cơn đau cho Hàn Kim Long.
Nhưng đáng tiếc là tay nghề không cao nên hầu như chẳng có tác dụng gì.
Thuốc giảm đau, châm cứu đều không có chút xíu tác dụng nào.
“Không được, luồng khí huyết này giống như đột nhiên xuất hiện vậy”.
“Chuyện này là sao?”, người đàn ông sốt ruột đi vòng vòng.
Ông ta đã hành nghề y ba mươi năm nhưng chưa từng gặp phải tình trạng này.
Hàn Nguyệt đầy vẻ lo lắng sốt ruột: “Bác sĩ Tống, ông là cao đồ của thần y Linh Nam, mau nghĩ cách đi”.
“Hàn tiểu thư, tôi... tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ”, Tống Hải Xương lắc đầu, tay cầm khăn lau mồ hôi vã ra như mưa trên trán.
“Cái gì? Ông cũng không biết?”
Gương mặt nhỏ của Hàn Nguyệt trắng bệch.
“Bác sĩ Tống, lấy châm bạc đâm vào huyệt Dũng Tuyền một tấc ba phân, huyệt Côn Luân hai tấc, huyệt Phi Dương nửa tấc xem sao”, Hàn Kim Long cố nén cơn đau đớn nói.
“Ông nội?”
Hàn Nguyệt giật mình ngạc nhiên.
Đây không phải là mẹo của người thanh niên nói nhăng nói cuội kia sao.
“Ông cụ, ông biết được phương pháp này từ đâu vậy?”, Tống Hải Xương ngẩn ra, mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Hàn Kim Long lắc đầu, nén đau: “Không có thời gian giải thích, ông cứ thử trước đi”.
“Được”.
Tống Hải Xương thấy Hàn Kim Long kiên quyết thì không nói thêm gì nữa.
Ông ta nhấc tay dứt khoát hạ châm!
Hoàn toàn dựa theo ba huyệt vị mà Diệp Bắc Minh nói, không hề sai lệch chút nào.
Đến khi cây châm thứ ba cắm xuống, cảm giác về cơn đau đớn bên trong người Hàn Kim Long lập tức dừng lại.
“Không đau nữa rồi”.
Hàn Kim Long ngẩn ra.
“Cái gì?”
Hàn Nguyệt cũng trợn tròn đôi mắt đẹp, gương mặt xinh xắn mang đầy vẻ khó tin.
“Đợi chút”.
Đôi mắt già nua của Hàn Kim Long bỗng nhiên sáng rực lên.
Một cảnh tượng không ngờ được bỗng xuất hiện!
Ông ta run rẩy cử động đôi chân mình!
Sau đó từ từ đứng dậy!
“Ông nội!”
Hàn Nguyệt ngạc nhiên hô lên một tiếng, suýt chút nữa bật khóc, đôi mắt đẹp đỏ ửng.
“Ta đứng lên được rồi?”
Hàn Kim Long cũng đầy vẻ ngạc nhiên, không dám tin.
Ông ta đã liệt năm năm nay rồi, chỉ có thể ngồi trên xe lăn qua ngày.
Chỉ dựa theo phương pháp châm cứu của Diệp Bắc Minh, liên tiếp châm ba lần!
Lại có thể đứng lên được rồi?
“Ông cụ, ông...”, Tống Hải Xương cũng giật mình bàng hoàng không thôi, trợn tròn hai mắt suýt chút nữa là hóa đá.
Y thuật của mình từ lúc nào lại tài ba thế này?
Không thể nào!
“Ha ha ha ha...”.
Hàn Kim Long ngửa mặt lên trời cười, cực kỳ kích động, ông ta nhìn về phía Hàn Nguyệt dặn dò: “Nguyệt Nhi, mau, cháu lập tức quay về sơn trang quốc tế Cẩm Viên, nhất định phải tìm được người thanh niên kia”.
“Bằng bất kỳ giá nào cũng phải đưa cậu ta đến gặp lão phu, bất luận phải trả bao nhiêu tiền”.
“Được, ông nội, cháu lập tức đi ngay”, Hàn Nguyệt xúc động gật đầu.
Cô ta biết ông nội có thể đứng lên được thì điều đó có nghĩa là gì!
Đối với nhà họ Hàn ở Trung Hải mà nói, đây chính là một tin vui vô cùng lớn!
...
Tốc độ lái xe của Diệp Bắc Minh cực nhanh, vốn dĩ quãng đường phải mất ba tiếng đồng hồ, thì chỉ hai tiếng anh đã đến kịp Kim Lăng.
Sơn trang Long Hồ rất nổi tiếng ở Kim Lăng, chỉ tùy ý hỏi một ai đó là biết được vị trí cụ thể ngay.
Đây là một hòn đảo nhỏ nằm ở ngay giữa trung tâm Long Hồ, được xây dựng thành một tòa sơn trang, ngoại trừ các quan chức cấp cao và người hiển quý ra, người bình thường không có tư cách lên đảo.
Lúc này, đúng vào nửa đêm, mấy ngư dân đánh cá xong đang chuẩn bị thu lưới về nhà.
“Lão Trương, thu hoạch hôm nay thế nào?”, một ngư dân trong số đó nói.
Lão Trương không trả lời, mà chỉ đứng ở trên thuyền cá, ngạc nhiên nhìn về một phía: “Thần... thần tiên!”
“Thần tiên cái gì?”
Ngư dân đang nói chuyện đầy vẻ kỳ quái, sau đó nương theo ánh mắt của lão Trương nhìn qua!
Bỗng giật thót mình, hai tròng mắt như muốn lọt ra ngoài!
Chỉ thấy, một bóng người dẫm trên một cành cây lướt đi trên mặt nước!
Sau lưng người đó văng lên một làn sóng nước cao đến mười mét, người đó vậy mà lại đang đạp trên mặt nước hồ!
Người này, chính là Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đến được Long Hồ, không tìm thấy thuyền cá nào, cho nên mới nhặt một cành cây, dùng chân khí đẩy cành cây đi về phía đảo.
Sau khi lên đảo, Diệp Bắc Minh rất dễ dàng tìm được cửa chính của sơn trang Long Hồ, mấy chục cái camera an ninh đều nhắm thẳng về phía anh, cũng biết được anh đã đến đây.
“Tôi đến rồi, sư tỷ của tôi ở đâu?”
Diệp Bắc Minh quát lớn, âm thanh như tiếng rồng ngâm hổ gầm, vang vọng khắp cả sơn trang Long Hồ.
Chương 27: Giết đến sơn trang Long Hồ
Người trong sơn trang đều kinh ngạc, một người đàn ông trung niên xông vào phòng giám sát, ngạc nhiên nhìn hình ảnh trong camera: "Tôi cho cậu ta ba tiếng thế mà cậu ta lại tới nhanh như vậy?"
"Đợi đã, cậu ta lên đảo bằng cách nào?"
"Trích xuất camera trên hồ tôi xem".
Người đàn ông trung niên nói.
Người trong phòng giám sát lập tức trích xuất video trên mặt hồ ra.
Không xem không biết, vừa thấy đã giật mình.
Gần như tất cả mọi người trong phòng giám sát đều kinh ngạc đến ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối.
Diệp Bắc Minh thế mà đạp lên trên một nhánh cây trôi tới?
Nói đúng hơn là dùng một tốc độ còn nhanh hơn ca nô lao đi.
"Tên nhóc đó!"
Khóe mắt người đàn ông trung niên giật giật, lạnh lùng bảo: "Chuẩn bị rượu độc cho tôi, mở cửa ra để cậu ta vào".
Ông ta vừa nói xong, cánh cửa sắt lớn của sơn trang Long Hồ lập tức mở ra.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm, lúc này Mặt Trời đã xuống núi, màn đêm dần buông.
Xung quanh sáng lên những ngọn đèn choi mắt, đủ loại đèn pha rọi thẳng về phía anh khiến người ta khó mở mắt ra nổi.
Diệp Bắc Minh lại chẳng hề sợ hãi, nhanh chóng bước vào sơn trang Long Hồ.
Đằng trước nhanh chóng xuất hiện một vài lực lượng vũ trang!
Bọn họ dẫn Diệp Bắc Minh băng qua vườn hoa rồi đi vào trong một cái đại sảnh.
Xung quanh đâu đâu cũng là những người đàn ông vác súng trên vai, trang bị tận răng.
Người đàn ông trung niên trong phòng giám sát xuất hiện, dưới sự bảo vệ của một đám binh lính cầm súng đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh.
"Là ông?"
Khi Diệp Bắc Minh nhìn thấy ông ta thì trong mắt lập tức tràn ngập tơ máu.
Ông ta chính là tên võ giả thứ hai giết vào nhà họ Diệp ở năm đó, cũng là một trong những kẻ giết bố mẹ và anh hai.
Hồng Ngũ, chủ nhân của sơn trang Long Hồ.
Võ giả cấp Thiên!
Năm năm trước, ông ta và một gã tay sai bên cạnh vua Giang Nam đã cùng nhau giết vào nhà họ Diệp.
Cái chết của cậu bảy Diệp, Chu Hương Liên, Diệp Bắc Phong đều có liên quan đến ông ta.
Ông ta có đốt thành tro thì Diệp Bắc Minh vẫn nhận ra được!
"Là tôi, không ngờ mới năm năm mà thực lực của cậu đã khiến người ta kiêng kỵ như vậy! Lướt sóng mà đến, dùng chân khí đúng không? Cậu là Tông Sư võ đạo rồi à?", Hồng Ngũ nghiêm nghị hỏi.
"Nhà họ Triệu đã bị tiêu diệt, vua Giang Nam đã chết!"
"Nhóc con, cậu đúng là khiến người ta phải kinh ngạc đấy!"
"Hèn gì, năm năm trước có người muốn giết cả nhà cậu!"
"Năm năm sau, lại có người bỏ ra 1 tỷ để mua mạng của cậu!"
Hồng Ngũ lắc đầu: "Cậu biết không? Ở Long Quốc, giết một vị Tông Sư cũng chỉ cần 100 triệu mà thôi".
"Cậu có tài đức gì mà trị giá cả 1 tỷ?"
"Ai muốn giết tôi?", ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi.
"Cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết hả?"
Hồng Ngũ cười, mấy trăm cái họng súng lập tức chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh.
Dù Diệp Bắc Minh là Tông Sư thì dưới mấy trăm khẩu đồng loạt nổ súng cũng phải bị bắn thành cái sàng.
Nếu là cổ đại thì võ giả cấp Tông Sư có thể nói là vô địch!
Có thể lấy đầu tướng địch giữa mấy chục ngàn quân!
Nhưng ở xã hội hiện đại, dưới mưa bom bão đạn thì võ giả cấp Tông Sư cũng phải ngỏm củ tỏi!
"Sư tỷ của tôi đâu?", Diệp Bắc Minh hỏi.
"Ha ha ha, người phụ nữ đó à?", Hồng Ngũ nhàn nhạt liếc Diệp Bắc Minh, chỉ vào bàn trà bên cạnh, bên trên đặt một ly rượu độc: "Uống nó, tôi sẽ cho cậu biết Vương Như Yên ở đâu".
"Được!"
Diệp Bắc Minh không hề chần chờ, dứt khoát bước tới, bưng ly rượu độc lên uống một hơi cạn sạch.
"Cậu cũng không hỏi đó là cái gì à?", Lông mày Hồng Ngũ giật giật, cảm thấy hơi khó tin.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt đáp: "Đơn giản là rượu độc hay độc dược gì thôi".
"Thông minh, tiếc là cậu cũng rất ngu", Hồng Ngũ thương hại nhìn Diệp Bắc Minh nói.
"Vương Như Yên có thân phận cỡ nào, sao tôi có thể đụng vào cô ta chứ?"
"Tôi chỉ là mua hacker, phá hủy sim điện thoại của Vương Như Yên khiến cậu không gọi được cho cô ta mà thôi", Hồng Ngũ hài hước liếc Diệp Bắc Minh, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
"Không ngờ, cậu quan tâm quá sẽ loạn, vậy mà lại tin Vương Như Yên ở trong tay tôi thật?"
"Sư tỷ không sao, vậy là tốt rồi", Diệp Bắc Minh mỉm cười nói.
Hồng Ngũ ngó Diệp Bắc Minh, mặt mày đầy vẻ khó hiểu hỏi: "Sao cậu lại không lo gì cho mình?"
"Thứ ban nãy cậu uống chính là độc Mạn Đà La, không có thuốc nào có thể cứu chữa được".
"Hơn nữa, phấn hoa của Mạn Đà La có thể làm nội lực của cậu biến mất".
"Diệp Bắc Minh, sự cố gắng trong năm năm của cậu, tập võ năm năm, hôm nay đều trở nên công cốc!", Hồng Ngũ bỗng dưng quát, cả người tràn ngập khí thế bước tới, thoát khỏi vòng bảo vệ của mọi người nói:
"Hôm nay, tôi sẽ giết con cá lọt lưới vào năm năm trước là cậu!"
"Sau đó, đi nhận 1 tỷ tiền thưởng!"
"Ông biết không, tôi có một người thầy tên là Dược Vương Miêu Cương?", Diệp Bắc Minh bỗng nói: "Khi tôi bước vào cửa thì Mạn Đà La kia của ông đã bị tôi giải rồi".
"Dược Vương Miêu Cương nào?"
Hồng Ngũ nhướn mày.
Bỗng dưng, ông ta như nhớ đến gì đó!
Hồng Ngũ khó có thể tin hỏi: "Dược Vương Miêu Cương, ý cậu là Dược Vương Miêu Cương kia? Người từng dùng sức một mình độc chết một trăm ngàn người?"
"Xem ra trên đời này vẫn có người biết đến thầy Cửu Thập Ngũ của tôi", Diệp Bắc Minh xoa cằm nói.
"Cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết kẻ đứng đằng sau, tôi sẽ cho ông chết một cách nhẹ nhàng".
"Nằm mơ đi!"
Chương 28: Vặn gãy cổ một Tông Sư võ đạo
Sắc mặt Hồng Ngũ sa sầm, vô thức lùi lại mấy bước rồi vẫy tay bảo: "Giết cậu ta!"
"Tạch, tạch, tạch!"
Mấy trăm người đồng loạt nổ súng, đạn đoàng đoàng bắn ra như mưa, nhắm thẳng về phía Diệp Bắc Minh.
Toàn bộ đại sảnh, thoáng chốc tràn ngập ánh lửa.
Bàn chân Diệp Bắc Minh khẽ trượt, ngồi xổm xuống quét ngang ra.
Mười mấy tay súng lập tức bị đá gãy chân, ngã xuống đất rên rỉ.
Viên đạn sượt qua bên người, Diệp Bắc Minh lại giống như một con cá chạch, thoải mái né được toàn bộ.
Tốc độ của anh thế mà còn nhanh hơn cả đạn!
Con ngươi Hồng Ngũ quả thật muốn rớt ra khỏi tròng!
Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh tựa như một quả tên lửa xuyên thủng đám người. Mấy trăm người nổ súng, nhưng lại chẳng thể làm được gì anh.
Đây lại là ở trong đại sảnh, trang trí cả mấy chục triệu lập tức hóa thành mây khói.
Đạn bắn ra còn bắn bị thương rất nhiều người cùng phe.
Chỉ chưa đến 5 phút ngắn ngủi mà hầu như mấy trăm người kia đã nằm la liệt dưới đất, không có ai còn đứng nổi.
Chỉ còn lại Hồng Ngũ và mười mấy vệ sĩ bên cạnh hoảng sợ nhìn anh!
Cậu ta... rốt cuộc là người hay quỷ?
"Đứng... đứng lại..."
Mười mấy vệ sĩ còn sót lại run giọng, tay còn không cầm nổi súng, run bần bật chỉ vào Diệp Bắc Minh nói.
"Tôi chỉ muốn Hồng Ngũ".
Diệp Bắc Minh thong dong bước tới.
"A!"
"Quỷ, cậu ta là quỷ!"
Mười mấy vệ sĩ như nổi điên vứt bỏ súng ống chạy ra khỏi đại sảnh.
Diệp Bắc Minh cũng không có đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn Hồng Ngũ.
"Vèo!"
Hồng Ngũ thấy tình hình không ổn, xoay người bỏ chạy!
Tốc độ của ông ta cực nhanh, hóa thành một loạt tàn ảnh!
Dù gì cũng là võ giả cấp Thiên, dốc hết sức lực chạy trốn thì vẫn rất nhanh!
Nhưng, tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh hơn!
Khi Hồng Ngũ vừa lao ra được ba bước thì Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta, giơ chân quét ngang.
"Răng rắc" một tiếng giòn tan.
"Á!"
Hai chân Hồng Ngũ trực tiếp bị đá gãy, hiện ra một sự vặn vẹo cực kỳ khủng bố.
"Nói, hồi đó là ai đã ra lệnh giết bố mẹ tôi?"
"Hôm nay lại là ai đã ra 1 tỷ muốn giết tôi?"
Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu Hồng Ngũ, lạnh lùng hỏi.
"Dừng tay!"
Bỗng dưng, một giọng nói suy yếu lại lạnh lùng vang lên.
Một thanh niên dẫn theo một đám trai xinh gái đẹp bước ra từ cánh cửa bên cạnh.
Bọn họ quần áo lụa là, không phú cũng quý.
Họ thấy xác chết la liệt nhưng cũng không kinh ngạc, chỉ là cau mày.
Có người còn bịt mũi, cảm thấy mùi máu quá nồng!
Nhưng cũng chẳng còn gì khác.
Thanh niên dẫn đầu mặt mày trắng bệch, bước chân phù phiếm, vừa nhìn đã biết cơ thể bị đào rỗng.
Vành mắt gã thâm quầng, để tóc dài như một người bệnh đã lâu không thấy ánh Mặt Trời.
"Mày là tên nào mà dám đến sơn trang Long Hồ quậy phá, thả ông ta ra!", thanh niên sắc mặt trắng bệch mở miệng, giọng điều đầy vẻ thượng đẳng.
Giả Thành Húc!
Cháu đích tôn nhà họ Giả, gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Kim Lăng.
Gã không học vấn không nghề nghiệp, chỉ là một tên công tử bột.
Trong thế hệ trẻ của nhà họ Giả, Giả Thành Húc có thể xem như một tên ăn hại.
Nhưng mẹ gã lại cực kỳ trâu bò, là con gái của một ông lớn ở Long Đô.
Tuy mai sau Giả Thành Húc không thể trở thành gia chủ nhà họ Giả, nhưng có chọc thủng trời ở Kim Lăng cũng chẳng ai dám làm gì gã.
"Cậu Giả, cứu tôi..."
Hồng Ngũ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng mở miệng.
Những người này đều là con cháu của bốn gia tộc lớn, tụ họp trong sơn trang Long Hồ vào đêm nay.
Họ nghe thấy tiếng súng nên đều chạy tới.
Sau đó, đã xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Diệp Bắc Minh liếc Giả Thành Húc, mặt mày lạnh lẽo: "Mày là cái thá gì mà bảo tao thả người? Nơi này không có chuyện của mày, biến!"
"Mày nói cái gì?"
Sắc mặt Giả Thành Húc lập tức sa sầm.
Những thanh niên trong bốn gia tộc lớn khác có mặt ở đây đều không biết Diệp Bắc Minh, nghe thấy anh nói vậy thì đều kinh ngạc.
Kia chính là Giả Thành Húc đó, anh ta điên rồi hả?
"Tao nói, mày biến!", Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.
"Đánh gãy tay chân cậu ta, ném xuống hồ đút cho cá ăn", Giả Thành Húc lạnh lùng chỉ vào Diệp Bắc Minh nói.
"Vâng!"
Một ông lão đứng đằng sau Giả Thành Húc gật đầu đáp!
Ông ta giẫm một cái, y như một con Liệp Báo xông tới, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ông ta vẫn chưa ra tay mà là cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh hỏi: "Có phải quá nhanh nên bị dọa rồi đúng không?"
"Tông Sư võ đạo?"
Diệp Bắc Minh híp mắt.
"Nhóc con, cậu cũng có chút kiến thức đấy. Nghe thấy cậu Giả nói gì không? Để tôi ra tay hay tự cậu...", ông lão cười khẩy hỏi.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã hét thảm một tiếng: "A..."
Bởi vì Diệp Bắc Minh đã ra tay trước!
Chỉ thấy, anh vươn tay bóp lấy cổ ông lão y như xách một con gà con rồi giơ ông ta lên cao.
"Rắc" một tiếng giòn tan.
Vị Tông Sư võ đạo kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Diệp Bắc Minh vặn gãy cổ một cách dễ dàng rồi ném sang bên cạnh.
Cả quá trình còn chưa tới 3 giây!
Hiện trường lập tức im phăng phắc!
Những thanh niên trong bốn gia tộc lớn đi cùng Giả Thành Húc đều hít ngược một hơi, không nhịn được hoảng sợ lùi ra sau!
Mẹ nó, kia cũng khủng bố quá rồi!
Bọn họ chơi với Giả Thành Húc nên đương nhiên biết thực lực đáng sợ của ông lão kia, ông ta tuyệt đối là Tông Sư võ đạo!
Chương 29: Giả Thành Húc chết
Tông Sư võ đạo hàng thật giá thật đó!
Kia chính là Tông Sư võ đạo đấy! Là mẹ Giả Thành Húc tự mình dặn dò ở cạnh bảo vệ gã.
Tông Sư võ đạo là người có thể giơ tay đỡ được cả đạn vậy mà cứ như một con thỏ bị thanh niên trước mặt giơ tay bóp chết?
Thanh niên kia bao tuổi rồi?
Trông còn trẻ hơn cả họ!
20?
Hay là 25?
Mẹ nó, đáng sợ quá rồi. Hầu như tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Dù là Hồng Ngũ cũng không nhịn được rùng mình, quên mất cơn đau ở hai chân.
Tông Sư võ đạo đều bị Diệp Bắc Minh giơ tay bóp chết, trong lòng ông ta cũng không còn chút hy vọng nào.
Chỉ có mình Giả Thành Húc là khóe mắt run rẩy một chút!
Đúng vậy, gã cũng không sợ. Tuy cũng kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại.
Ông ngoại gã là một nhân vật lớn ở Long Đô, chiến thần Giả Thành Húc còn không sợ huống chi là một thanh niên.
Hơn nữa, Giả Thành Húc cũng đoán được thân phận của thanh niên kia. Gã phun ra ba chữ: "Diệp Bắc Minh?"
Tuy Giả Thành Húc quần là áo lụa, nhưng gã lại rất thông minh.
Nhà họ Triệu ở Giang Nam bị diệt, vua Giang Nam chết!
Mặc dù Giả Thành Húc ở Kim Lăng xa xôi, song tin tức lại rất nhanh nhạy!
Gã công tử bột, nhưng không ngu!
Ngoài Diệp Bắc Minh thì chẳng ai còn trẻ vậy đã có thể thuận tay giết chết Tông Sư. Ở Kim Lăng không có người nào trâu bò như vậy hết!
"Cái gì?"
"Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh!"
"Là cậu ta đã diệt sĩ tộc nhà họ Triệu và vua Giang Nam?", ngoài Giả Thành Húc thì những thanh niên của các gia tộc khác đều vô thức lùi ra sau mấy bước.
Giả Thành Húc không sợ Diệp Bắc Minh, nhưng họ thì sợ.
Họ cũng không có lai lịch khủng bố như Giả Thành Húc!
"Nếu biết tao, còn không mau biến đi!", Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.
"Ha ha ha ha!"
Giả Thành Húc bỗng phá lên cười, giọng điệu có chút điên cuồng, hoàn toàn không coi Diệp Bắc Minh ra cái thá gì: "Mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Mày cho rằng tao là loại rác rưởi như nhà họ Triệu hay vua Giang Nam à?"
"Mày giết tùy tùng của tao, còn bảo tao biến?"
"Mày tin tao tùy tiện ra lệnh một tiếng là có thể khiến mày chết không chỗ chôn không?"
Sau khi Giả Thành Húc nói xong bèn cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh.
"Mày ồn ào ghê!"
Diệp Bắc Minh cũng mặc kệ cái tên tự cho là hay kia, nhấc chân đá một viên đạn trên mặt đất xuyên thủng đầu Giả Thành Húc!
"Phụt!"
Tiếng cười im bặt.
Giả Thành Húc trợn mắt, trên trán có một cái lỗ, máu chảy ồ ạt.
"Bịch!"
Xác của gã ngã thẳng xuống đất, con ngươi như muốn trợn ra khỏi tròng!
Vẻ mặt của Giả Thành Húc tràn ngập vẻ hoảng sợ, giống như đang hỏi mày không biết thân phận của tao sao?
Sao mày lại dám giết tao?
"Cậu Giả..."
"Chết, chết rồi! Cậu Giả chết rồi!"
"A!"
Sau từng tiếng la hoảng sợ, mọi người như phát điên không màng tất cả lao ra khỏi đại sảnh.
Giả Thành Húc chết, Kim Lăng sắp trở trời rồi!
Diệp Bắc Minh chỉ muốn tìm ra kẻ đã giết bố mẹ mình, Giả Thành Húc gì đó, anh hoàn toàn không quan tâm.
"Tôi không muốn phải hỏi lại vấn đề ban nãy một lần nữa đâu", Diệp Bắc Minh rũ mắt nhìn Hồng Ngũ trên mặt đất, bình tĩnh nói.
Hỗng Ngũ run rẩy, khó khăn ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Tên rác rưởi bị ông ta đuổi giết 5 năm trước vậy mà lại có thực lực cỡ này!
Ngay cả Giả Thành Húc cũng dám giết!
Hồng Ngũ cười khổ: "Không ngờ mới năm năm mà cậu đã trở nên khủng bố đến vậy".
"Trả lời câu hỏi đi", Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
"Rắc".
Anh giơ chân giẫm xuống, trực tiếp đạp gãy một cánh tay của Hồng Ngũ.
"A!", Hồng Ngũ hét thảm, vội vàng mở miệng: "Tôi nói, tôi nói... Tôi thật sự không biết người giết bố mẹ cậu, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết vua Giang Nam là đệ tử của chiến thần Lăng Phong. Có lẽ, ông ta sẽ biết".
"Chiến thần Lăng Phong?", Diệp Bắc Minh nhướn mày.
Hình như cái tên Quân Vô Hối kia chính là đại biểu cho chiến thần Lăng Phong đến bắt thập sư tỷ!
Chỉ là, thất bại mà về!
Lẽ nào là chiến thần Lăng Phong muốn giết mình?
"Xem ra, cần tìm một cơ hội đi tìm chiến thần Lăng Phong một chuyến rồi", Diệp Bắc Minh thầm nghĩ.
Anh vẫn chưa vì thân phận của chiến thần Lăng Phong mà chùn bước.
Bất kể là ai, chỉ cần là kẻ thù giết bố mẹ mình, dù là ông trời thì anh cũng phải trả thù.
"Là ai treo giải thưởng 1 tỷ thuê người giết tôi?", Diệp Bắc Minh lại hỏi.
"Là người của tổ chức Thiên Sát", Hồng Ngũ đáp.
Diệp Bắc Minh nhướn mày: "Tổ chức Thiên Sát nào?"
"Cậu không biết tổ chức Thiên Sát?", Hồng Ngũ khá là kinh ngạc.
Năm năm qua, Diệp Bắc Minh đã từ một sinh viên đại học trở thành một Tông Sư võ đạo!
Chắc hẳn cũng đã trải qua rất nhiều thứ mới đúng!
Thế nhưng, cậu ta thế mà lại không biết tổ chức Thiên Sát?
Theo lý, chỉ cần là võ giả trên cảnh giới Tông Sư đều biết đến tổ chức Thiên Sả mới đúng.
Diệp Bắc Chân giẫm lên đầu Hồng Ngũ, rũ mắt lạnh lùng nhìn ông ta. Hồng Ngũ thấy thế chợt rùng mình, vội vàng giải thích: "Tổ chức Thiên Sát là tổ chức sát thủ bậc nhất Long Quốc. Bất cứ võ giả nào, chỉ cần tiến vào cảnh giới Tông Sư thì đều bị họ tìm đến cửa, khiến những người đó trở thành một thành viên trong họ".
"Tổ chức Thiên Sát có thể đe dọa được Tông Sư?", Diệp Bắc Minh có hơi bất ngờ hỏi.
Chương 30: Cài bom
“Đúng vậy, tổ chức Thiên Sát này rất đáng sợ, chỉ cần là nhiệm vụ bọn họ giao cho, dù là võ giả cấp Tông Sư cũng phải hoàn thành, nếu không sẽ bị đuổi giết”, Hồng Ngũ nặng nề gật đầu.
“Vậy nghĩa là tổ chức Thiên Sát bảo ông đến giết tôi?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Hồng Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không không không, không phải, tôi nhận nhiệm vụ trên diễn đàn của tổ chức Thiên Sát”.
Ông ta lấy điện thoại ra.
Dùng một ngón tay để mở khoá, sau đó vào một phần mềm ẩn.
Bấm vào xem thì thấy là giao diện của một diễn đàn.
Diệp Bắc Minh cầm lấy, nhìn thấy một loạt bài đăng treo thưởng ở vị trí trang đầu của diễn đàn.
[Sát lệnh Nhân: Giết người giàu nhất tỉnh Tây Nam – Lý Sùng Giang, thưởng ba trăm triệu!]
[Sát lệnh Địa: Giết vua Giang Đông, thưởng năm trăm triệu!]
[Sát lệnh Thiên: Giết Diệp Bắc Minh, thưởng một tỷ!]
Diệp Bắc Minh nhìn lệnh treo thưởng của mình, bấm vào xem thì thấy thông tin cực kỳ chi tiết.
Còn có một bức ảnh thời cấp ba của anh!
Hồng Ngũ nói: “Đây là ba loại lệnh treo thưởng với mức tiền thưởng khác nhau, ai cũng có thể nhận”.
“Cậu có thể lập nick trên diễn đàn sau đó đăng lệnh treo thưởng, chỉ cần được duyệt thì quản trị viên sẽ đăng giúp cậu”.
“Nhưng trước tiên cậu phải chuyển tiền thưởng vào tài khoản ngân hàng của nước ngoài đã”.
“Thời hạn là một tuần, sau một tuần nếu treo giải thưởng thất bại thì sẽ không được hoàn lại tiền”.
“Nếu treo thưởng thành công thì chỉ cần lấy ra chứng cứ đã giết được người trong lệnh là sẽ nhận được toàn bộ tiền thưởng”.
Hồng Ngũ nhìn Diệp Bắc Minh: “Bắt đầu từ giờ phút này hẳn là sẽ có rất nhiều sát thủ muốn giết cậu, tất cả sát thủ của Long Quốc hầu như đều có thể nhìn thấy lệnh treo thưởng này”.
“Trong đó chắc chắn có không ít Tông Sư võ đạo, cậu cũng biết một tỷ lớn nhường nào mà”.
Nghe Hồng Ngũ giải thích xong, Diệp Bắc Minh đã có hiểu biết nhất định về tổ chức Thiên Sát.
“Nói như vậy thì ông cũng không biết là ai muốn giết tôi phải không?”, Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
“Đúng thế”, Hồng Ngũ đáp.
“Ông cũng không biết là ai hạ lệnh cho vua Giang Nam giết cả nhà tôi”, Diệp Bắc Minh tiếp tục nói.
“Đúng…”
Nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Diệp Bắc Minh, Hồng Ngũ không kìm được rùng mình.
“Vậy tôi giữ ông lại còn có tác dụng gì nữa?”, Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng rồi dứt khoát dẫm nát đầu Hồng Ngũ.
Hiện tại chỉ có hai manh mối, một là chiến thần Lăng Phong!
Hai là tổ chức Thiên Sát!
“Reng reng reng!”
Khi Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì điện thoại đổ chuông, anh nhấn nút trả lời.
“Sư đệ, thế nào rồi?”
“Điện thoại chị bỗng nhiên bị hỏng, không bắt được sóng, chị đã gọi người đến sửa ngay rồi nhưng không ngờ lại thấy cuộc gọi nhỡ của em, chị lo em gặp phải chuyện gì”, giọng nói lo lắng của Thập sư tỷ vang lên.
“Sư tỷ, em không sao”, Diệp Bắc Minh đáp.
Vương Như Yên cảm nhận được sự khác thường của Diệp Bắc Minh thì vội hỏi: “Em đang ở đâu?”
Diệp Bắc Minh đáp: “Sơn trang Long Hồ”.
“Em ở đó làm gì?”, Vương Như Yên có dự cảm không lành.
Diệp Bắc Minh giải thích tường tận vấn đề một lượt cho cô ấy: “Hồng Ngũ gửi tin nhắn cho em nói chị đang ở trong tay ông ta, lừa em đến sơn trang Long Hồ, em đã giết Hồng Ngũ và đám thuộc hạ của ông ta rồi”.
“Trong khoảng thời gian đó có một người tên Giả Thành Húc gì đó đến gây sự với em, nhưng bị em bóp chết rồi”.
Vương Như Yên sửng sốt: “Cái gì? Em giết Giả Thành Húc rồi hả?”
“Có vấn đề gì sao sư tỷ?”, Diệp Bắc Minh tò mò.
Vương Như Yên bật cười: “Không vấn đề gì, chỉ là một Giả Thành Húc nho nhỏ thôi mà, giết rồi thì thôi”.
“Chuyện này em không cần lo, em ở sơn trang Long Hồ chờ chị, chị tới đón em ngay đây”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Mười lăm phút sau có tiếng ầm ầm vang lên trên bầu trời đêm, một chiếc trực thăng đáp xuống bãi cỏ bên ngoài sơn trang Long Hồ.
Vương Như Yên nhảy xuống máy bay, nhìn Diệp Bắc Minh toàn thân đầy máu: “Sư đệ, em có bị thương không?”
“Toàn là máu của người khác thôi”.
Diệp Bắc Minh cười thoải mái.
“Em nhìn em xem, lại làm mình bẩn hết người rồi”, Vương Như Yên trách móc nhìn anh: “Đi, theo sư tỷ về nhà, sư tỷ dẫn em đi tắm”.
“Ừm”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu rồi cùng Vương Như Yên lên máy bay, đi thẳng đến một trang viên.
Trên đường đi, Diệp Bắc Minh hỏi: “Sư tỷ, chị có biết tổ chức Thiên Sát không?”
Vương Như Yên nhìn anh lấy làm lạ: “Đương nhiên là biết rồi, em hỏi điều này làm gì?”
Diệp Bắc Minh đưa điện thoại của Hồng Ngũ cho Vương Như Yên, bảo cô ấy xem diễn đàn của tổ chức Thiên Sát.
Nhìn số tiền thưởng cao ngất trời một tỷ tệ, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Như Yên hơi trầm xuống: “Đáng chết, là kẻ nào to gan dám quang minh chính đại đăng sát lệnh Thiên giết em trên diễn đàn Thiên Sát thế?”
“Tít tít! Tít tít! Tít tít…”
Lúc này, bên tai hai người vang lên những tiếng tít tít.
“Âm thanh gì thế nhỉ?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
“Không ổn!”
Vương Như Yên biến sắc, đứng bật dậy, mở ghế máy bay.
Trong đó có một quả bom đang đếm ngược, thời gian chỉ còn mười giây.
“Gay rồi!”