Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77-79
Chương 77: Chứng thực!
Không ngờ lại vì thế mà chôn vùi tính mạng mình.
“Được, thế thì lát nữa các em chờ trễ xíu rồi về”, Diệp Bắc Minh thở hắt ra một hơi.
“Ô, tại sao? Bọn em đã mua xong hết cả rồi”, Chu Nhược Giai khó hiểu hỏi.
Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Anh muốn ăn cá quế gần quê ngày trước, bây giờ các em đi mua một con về được không?”
“Được, thế thì anh ở nhà ngoan ngoãn chờ bọn em nhé”, Chu Nhược Giai đồng ý, còn ngọt ngào nói một câu.
Diệp Bắc Minh luôn miệng đồng ý.
Cúp điện thoại.
“Gọi người tới giải quyết nơi này, mấy người còn sống đó thì dẫn đi, điều tra rõ lai lịch và mục đích thật của chúng”, Diệp Bắc Minh chỉ vào mấy người da trắng kia.
Vạn Lăng Phong cung kính trả lời: “Rõ, thưa chủ nhân!”
Một giây sau, Vạn Lăng Phong như mãnh thú nhảy vào trong bầy sói, mấy người da trắng kia căn bản không phải là đối thủ.
Mỗi chiêu một người, tất cả đều bị bắt!
Ông ta lại gọi thêm vệ sĩ bên ngoài cửa phủ Diệp vào: “Hai mươi phút, rửa sạch nơi này”.
“Mấy tên da trắng này thì mang đi thẩm vấn!”
“Nhớ kỹ, giữ người sống!”
“Rõ!”
Mười mấy vệ sĩ của Vạn Lăng Phong đi tới dẫn nhóm người cả nam cả nữ đó đi!
“Đứng lại! Chiến thần Lăng Phong đang ở bên trong, người không phận sự cấm vào!”, ngoài cửa vang lên tiếng gào lớn.
Giọng nói đầy khiếp sợ của Chu Thiên Hạo vang lên” “Chiến thần Lăng Phong… Sao lại như thế?”
“Bắc Minh đâu? Diệp Bắc Minh đâu?”
“Để ông ấy vào”, Diệp Bắc Minh mở miệng.
Vệ sĩ của Vạn Lăng Phong không để ý tới.
Hoàn toàn phớt lờ lời Diệp Bắc Minh nói như không hề nghe thấy!
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Vạn Lăng Phong thầm nghĩ tiêu rồi, mau chóng quát lớn một tiếng: “Không nghe thấy lời cậu Diệp nói hả?”
Vẻ mặt đám vệ sĩ kia đầy khiếp sợ!
Quay đầu nhìn sang.
Má nó! Chuyện gì thế này?
Chợt nghe thấy giọng nói của Vạn Lăng Phong tiếp tục vang lên: “Từ giờ trở đi, lời cậu Diệp nói chính là lời tôi nói!”
“Không, lời cậu Diệp nói còn quan trọng hơn cả lời tôi!”
“Dù cậu Diệp muốn các người giết tôi thì các người cũng phải ra tay không chút do dự hay khách sáo nào!”
“Có nghe hiểu không?”
“Rõ!”, vệ sĩ Vạn Lăng Phong bồi dưỡng suốt nhiều năm, lòng đầy khiếp sợ, trăm miệng một lời nói.
“Trời ạ, rốt cuộc là sao thế này? Chiến thần… Chiến thần bị làm sao vậy? Thanh niên đó là hung thủ giết chết con ông ấy cơ mà? Sao thái độ của ông ấy với tên đó lại như vậy?”
Đám vệ sĩ thầm nghĩ.
Chu Thiên Hạo đã được cho vào, nhìn thấy xác chết đầy đất, nhìn đâu cũng thấy máu tươi thì họ sợ tới mức da đầu run lên.
“Ông… Ông chính là chiến thần Lăng Phong hả?”, đồng tử Chu Thiên Hạo co rụt lại.
Vạn Lăng Phong khẽ gật đầu: “Là tôi!”
Chu Thiên Hạo kêu to: “Bắc Minh, mau đi thôi! Ông ta muốn giết cháu!”
Vạn Lăng Phong cười khổ một tiếng, ông ta nào dám?
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chú Chu, Vạn Lăng Phong là người của mình”.
Chiến thần Lăng Phong?
Vạn Lăng Phong?
Người mình? Sao lại như thế!
Chu Thiên Hạo lập tức choáng váng, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Một chiến thần Lăng Phong như thế, là người đứng đầu hành tỉnh Đông Nam, lại là người nhà mình?
Bắc Minh mới giết chết con trai ông ta cơ mà?
Diệp Bắc Minh biết Chu Thiên Hạo đang bối rối điều gì, bèn nói: “Chú Chu, có một số việc sau này cháu sẽ giải thích”.
“Bây giờ, cháu có chuyện quan trọng hơn cần hỏi chú”.
Giọng Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề, trở nên vô cùng nặng nề.
Chu Thiên Hạo có cảm giác chẳng lành, nhưng vẫn gật đầu: “Cháu hỏi đi”.
“Chú Chu, chú với bố cháu là anh em kết nghĩa với nhau đúng chứ?”, Diệp Bắc Minh nói.
“Đúng vậy”.
Chu Thiên Hạo trả lời: “Sao đột nhiên cháu lại hỏi thế?”
“Vậy chắc chú cũng biết, cháu được bố nhặt về từ Long Đô vào hai mươi ba năm trước đúng không?”, Diệp Bắc Minh đột nhiên nói.
“Cháu… Cháu… Cháu…”
Mắt Chu Thiên Hạo trợn trừng, mặt đầy vẻ rung động.
Ông ấy lẩm bẩm chữ “cháu” cả buổi trời nhưng vẫn không thể nói tiếp được.
Diệp Bắc Minh thấy thế thì đã biết được đáp án: “Xem ra đó là sự thật”.
Sâu trong mắt anh là vẻ cô đơn!
Người bố người mẹ nuôi mình mười tám năm lại không phải là máu mủ ruột thịt.
Anh cả đã gọi mười tám năm cũng không chảy chung một dòng máu!
Chu Thiên Hạo im lặng một lát, mới chậm rãi nói: “Xem ra cháu đã biết rồi, không sai, cháu thật sự không phải là con ruột của anh Diệp”.
“Chú Chu biết được bao nhiêu?”
“Chú có thể nói thẳng cho cháu biết, bố cháu là người nhà họ Diệp ở Long Đô”, Chu Thiên Hạo cũng không giấu diếm gì.
Chuyện đã đến nước này, sớm muộn gì Diệp Bắc Minh cũng sẽ điều tra được!
“Diệp Minh Viễn hả?”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười tự giễu.
Chu Thiên Hạo giật mình: “Chuyện này mà cháu cũng biết hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Vạn Lăng Phong: “Có chiến thần hành tỉnh Đông Nam ở đây, cháu không biết cũng khó nhỉ?”
Vạn Lăng Phong vội vàng mở miệng:
“Chủ nhân, cậu nói quá lời!”
Chỉ có Diệp Bắc Minh và Chu Thiên Hạo nên Vạn Lăng Phong không gọi là cậu Diệp.
“Chủ nhân?”
Chu Thiên Hạo trợn sắp lòi cả mắt ra ngoài!
Chương 78: Phải làm thế nào đây?
Ông ấy cứ nghĩ cùng lắm Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong đều đạt được một thống nhất nào đó.
Hoặc vì một nguyên nhân khác mà tạm thời đứng cùng phe!
Nhưng ông ấy nằm mơ cũng không ngờ được rằng Vạn Lăng Phong lại gọi Diệp Bắc Minh là chủ nhân?
“Trời ạ! Bắc Minh, đó chính là Vạn Lăng Phong, người đứng đầu hành tỉnh Đông Nam, có được cái tên chiến thần đấy? Sao ông ta lại gọi cháu là chủ nhân?”, lòng Chu Thiên Hạo là cơn sóng thần gào thét.
Không thể bình tĩnh lại được!
Một lát sau, cuối cùng Chu Thiên Hạo cũng chấp nhận sự thật này.
Hơi thở ông ấy trở nên dồn dập nói: “Bắc Minh, chuyện này dừng lại ở đây thôi”.
“Cháu diệt nhà họ Triệu, lại hủy hoại thương hội Đông Doanh, bây giờ chiến thần Lăng Phong lại… Lại… Lại là người của cháu!”
“Đám nhà giàu ở Giang Nam sẵn sàng bỏ tiền bỏ sức ra xây dựng lại công ty của bố cháu năm đó”.
“Bố cháu ở trên trời có linh có thiêng cũng sẽ được ngủ một giấc yên bình!”
“Nghe chú khuyên một câu, đừng tiếp tục điều tra nữa, mau chóng kết hôn với Nhược Giai, sinh đứa nhỏ rồi sống đến hết đời là được”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không thể được, giải quyết xong chuyện Giang Nam, cháu phải đến Long Đô một chuyến”.
“Cái gì? Cháu định đến Long Đô ư!”, Chu Thiên Hạo chấn động.
Ông ấy vội vàng nói: “Không được đâu Bắc Minh, cháu nghe chú khuyên một câu”.
“Long Đô ngọa hổ tàng long, cháu tùy tiện đến Long Đô như thế, với tính tình của cháu, nói không chắc sẽ vướng phải họa ngập trời”.
Vạn Lăng Phong cũng giật mình: “Chủ nhân, Long Đô không giống như Giang Nam”.
“Dù là tôi thì cũng phải cẩn thận ở Long Đô, không dám làm xằng làm bậy”.
“Cậu đi Long Đô, nói không chừng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Diệp Bắc Minh buồn cười nói: “Cái chết của bố mẹ cháu, cứ bỏ qua như thế à?”
Chu Thiên Hạo giật mình: “Bắc Minh, cháu nói thế là sao?”
“Đến Long Đô, đích thân hỏi Diệp Minh Viễn xem ông ta có ý gì!”, Diệp Bắc Minh nhìn về hướng bắc.
“Và mẹ ruột của cháu, rốt cuộc là ai?”
……
Nửa tiếng sau.
Nhóm Chu Nhược Giai, Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến đã trở về.
Theo cùng họ là Lý Hương Liên cùng với Thẩm Hạc.
Vừa vào cổng phủ Diệp, Thẩm Hạc đã nhướng mày vì ngửi thấy một mùi máu tươi.
Hơn nửa giờ trôi qua, người của Vạn Lăng Phong đã sớm dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ phủ Diệp.
Mấy cô gái thì không nhận ra được điểm gì khác biệt!
“Cậu Diệp, xảy ra chuyện gì thế?”, Thẩm Hạc kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Chỉ là có mấy con bò đi lạc vào thôi, đã giải quyết hết cả rồi”.
“Thì ra là thế”, Thẩm Hạc nặng nề gật đầu.
Chu Nhược Giai cũng chạy tới, khoác lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Anh Bắc Minh, mấy người Nhược Tuyết đã kể với em rồi”.
“Khi bọn họ đã gặp phải đám người xấu ở Giang Nam, anh là người đã cứu họ”.
“Hả?”, Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Nhìn sang Hạ Nhược Tuyết!
Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết khẽ lắc đầu.
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được, cô gái đó không kể chuyện ở Kim Lăng cho Chu Nhược Giai.
Tôn Thiến bên cạnh hai mắt bùng lên lửa giận!
Nhìn thế nào cũng thấy Diệp Bắc Minh ngứa mắt!
Tuy Diệp Bắc Minh đã cứu cô ta, nhưng trong mắt Tôn Thiến, anh chắc chắn là kẻ lăng nhăng cặn bã.
Chu Nhược Giai vào trong bếp nấu cơm, Hạ Nhược Tuyết cũng vào trong giúp đỡ.
Thẩm Hạc đi tới báo: “Cậu Diệp, tôi đã hỏi được, lúc nãy có một đám người nước ngoài đến trang viên”.
“Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, người hầu đã thấy không ổn nên tất cả đã trốn vào trong mật đạo của phủ Diệp”.
“Mật đạo đó là do vua Giang Nam cho người chế tạo”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Người hầu của thập sư tỷ thì chắc chắn khả năng né tránh nguy hiểm cũng thuộc hạng thượng thừa!
“Diệp Bắc Minh!”
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói hùng hồn.
Khỏi cần quay đầu lại cũng biết, ngoài Tôn Thiến ra thì còn ai vào đây?
Cô gái ngực to não nhỏ thở hồng hộc đi tới.
Thẩm Hạc mỉm cười: “Cậu Diệp, tôi đi trước nhé”.
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nhìn Tôn Thiến: “Cô Tôn, chuyện gì thế?”
“Cô Tôn? Ha ha, anh tưởng anh gọi tôi là cô, cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha cho anh hả?", Tôn Thiến đi tới, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Mũi gần như dán chặt vào mặt Diệp Bắc Minh!
Làn gió thơm ngát ập tới!
“Anh đã có vợ chưa cưới rồi mà còn… Còn muốn ngủ với Nhược Tuyết ư?”
“Nếu không phải Nhược Tuyết hiền, cố giấu không nói cho vợ chưa cưới của anh”.
“Thì bây giờ anh đã thân bại danh liệt rồi”, Tôn Thiến vô cùng căm tức.
“Tốt nhất anh nên cho Nhược Tuyết một câu trả lời thuyết phục, Chu Nhược Giai cũng là một cô gái tốt! Sao anh lại cặn bã đến thế nhỉ? Một lần làm tổn thương cả hai cô gái!”, Tôn Thiến tức giận đến mức dậm chân.
“Tôi cho anh một cơ hội, bản thân anh mau giải quyết chuyện này đi”.
“Nếu không tôi sẽ cho anh biết mặt đấy!”, Tôn Thiến thở phì phì rời đi.
Diệp Bắc Minh thở dài.
Hơi khó xử rồi!
Chu Nhược Giai là vợ chưa cưới của anh.
Hạ Nhược Tuyết lại ngủ với anh.
Tuy cả hai không làm gì mang tính quyết định, nhưng cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm được?
Diệp Bắc Minh muốn hỏi thử mọi người xem, anh nên làm thế nào mới tốt?
Chương 79: Chiến thư tới, tướng quân Long Hồn đến
Một bữa cơm tối vui vẻ hòa thuận.
Diệp Bắc Minh lâu rồi chưa ăn một bữa cơm như vậy.
Mấy cô gái ở cùng nhau rất hòa hợp.
Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ muốn biết rõ mẹ mình là ai?
Có phải thật sự là Diệp Minh Viễn hạ lệnh giết mình?
“Cậu Diệp! Hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam đưa đến một phong bao chiến thư đóng kín”, Thẩm Hạc đi đến.
Đưa cho Diệp Bắc Minh một phong thư giấy ố vàng.
“Chiến thư?”
Diệp Bắc Minh nhướn mày.
Liếc mắt nhìn, không chút hứng thú ném sang một bên!
“Cậu Diệp, sao vậy?”, Thẩm Hạc kỳ quái.
Diệp Bắc Minh chỉ lá thư: “Tự ông xem đi”.
Thẩm Hạc giơ lá thư lên xem, mặt lập tức biến sắc: “Người của hiệp hội võ đạo hành tỉnh mời cậu Diệp ba ngày sau đến võ đài quyết tử chiến một trận?”
“Đây chính là võ đài!”
“Nơi luật pháp của Long Quốc không quản”.
“Đối với võ giả mà nói, ân oán quá nhiều, vì vậy có một quy định bất thành văn”.
“Chỉ cần võ giả lên võ đài, tương đương với ký kết giấy sinh tử”.
“Võ giả chết trên võ đài, quốc gia cũng sẽ không truy cứu”, Thẩm Hạc nghiêm túc nói.
“Không thú vị, không đi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Thẩm Hạc sửng sốt: “Cậu không đi?”
“Có gì thú vị chứ? Chẳng buồn lãng phí thời gian với bọn họ”, Diệp Bắc Minh lười biếng ngáp một cái.
Thẩm Hạc nhắc nhở: “Cậu Diệp, nếu cậu không đi, bọn họ nhất định sẽ nói cậu hèn nhát, đối với võ giả mà nói…”
“Mặc kệ cho bọn họ nói đi, tôi không hứng thú với danh tiếng”, Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.
Danh tiếng là gì?
Có thể làm cơm ăn không?
Hơn nữa, Diệp Bắc Minh đã quyết định ngày mai lên đường đi Long Đô!
Anh muốn gặp tận mặt hỏi Diệp Minh Viễn vì sao phải giết mình!
Mẹ ruột mình là ai?
Còn sống hay đã chết!
Hiệp hội hành tỉnh võ đạo Đông Nam?
Võ đài?
Ai thích thì cứ đi!
“Khụ, được rồi…”, Thẩm Hạc ho khan mấy tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ thanh niên bây giờ đều nghĩ thoáng như vậy sao?
Màn đêm buông xuống, cửa phủ Diệp.
Một chiếc xe Jeep màu xanh bộ đội đạp thắng xe, dừng lại.
Một người đàn ông trung niên và một đôi thanh niên nam nữ từ trên xe bước xuống.
Ba người đều mặc quân trang!
Đặc biệt là ở trên ngực có hoa văn hình rồng.
Vừa nhìn liền biết không phải bộ đội bình thường!
“Không biết đại soái nghĩ gì mà bắt chúng ta đi cả đêm đến đây, mời một thanh niên trẻ tuổi tên Diệp Bắc Minh gì đó gia nhập Long Hồn?”, cô gái bĩu môi, có chút không phục.
“Mấy ngày nay Diệp Bắc Minh gây ra náo động không nhỏ!”
Thanh niên trẻ tuổi bên cạnh nhàn nhạt nói: “Diệt nhà họ Triệu ở Giang Bắc, vua Giang Nam cũng chết vì hắn”.
“Nghe nói hai ngày gần đây lại diệt thương hội Đông Doanh, giết Quân Vô Hối con riêng của chiến thần Lăng Phong!”
“Đây chẳng phải là một tên phiền toái ư? Sao cứ đi gây chuyện khắp nơi thế?”, cô gái hết nói nổi.
Liếc mắt nhìn!
Vóc dáng cô ta cao ngất, ước chừng trên một mét bảy.
Eo được quân trang bó lại, lộ dáng đẹp.
Khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm, mắt hạnh trợn tròn, vùng trán lộ vẻ kiêu ngạo!
“Tôi cũng không biết tại sao đại soái lại muốn thu nhận người như vậy?”, nam thanh niên trẻ tuổi lắc đầu.
“Được rồi!”
Người đàn ông trung niên mặc quân trang trách mắng một tiếng: “Chuyện đại soái quyết định cũng đến lượt hai đứa bàn luận?”
“Cẩn thận sau khi về chú giam hai đứa lại đấy!”
Thanh niên mặc quân trang lập tức im miệng.
Cô gái xinh đẹp động lòng người nói: “Chú Dư, chú không nói, đại soái sao biết được?”
“Van xin chú, hồi năm mới cháu còn qua chú chúc Tết mà”.
“Sao chú lại như vậy chứ!”
“Đúng là hết cách với cháu”.
Người đàn ông quân trang tên Dư Thiên Long lắc đầu, lộ ra vẻ mặt cưng chiều: “Hai đứa các cháu, nếu không phải nể mặt chú với bố mẹ mấy đứa là chiến hữu, chắc chắn đã trừng phạt mấy đứa rồi!”
Hai người này một người là Dương Huyên Hách.
Một người là Đường Văn Quân.
Đều là con chiến hữu của Dư Thiên Long.
Xuất thân từ gia tộc lớn ở Long Đô!
“Cảm ơn chú Dư! Chú Dư là tốt nhất!”, Đường Văn Quân nịnh hót.
Dư Thiên Long vẻ mặt nghiêm túc: “Đến nơi rồi, đừng cười đùa cợt nhả”.
“Huyên Hách, cháu đi gõ cửa”.
“Dạ”.
Dương Huyên Hách chào theo quân lễ, sau đó bước lên bậc thềm, gõ cửa lớn phủ Diệp.
Một người làm thò đầu ra, nghi ngờ hỏi: “Các người tìm ai?”
Dương Huyên Hách mặt kiêu ngạo: “Nói với Diệp Bắc Minh là tướng quân Dư Thiên Long đội một bộ đội đặc chủng Long Hồn đích thân đến”.
“Bảo Diệp Bắc Minh qua nghênh đón!”
“Long Hồn chúng tôi tìm anh ta có việc!”
“Long Hồn?”, người làm phủ Diệp mặt liền biến sắc.
Anh ta không phải người bình thường, mà là một võ giả.
Đương nhiên biết Long Hồn ý là gì!
Anh ta vội vàng bẩm báo Diệp Bắc Minh.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh và Thẩm Hạc nói chuyện xong, anh gọi điện thoại cho Vạn Lăng Phong: “Ngày mai tôi chuẩn bị lên đường đi Long Đô một chuyến”.
“Vấn đề an toàn của phủ Diệp giao cho ông phụ trách!”
“Tôi không muốn sau khi quay về nhìn thấy bất kỳ ai bị thương hoặc là xảy ra vấn đề gì”.
Vạn Lăng Phong kinh hãi: “Chủ nhân, cậu… thật sự muốn đi Long Đô?”
“Đừng hỏi những gì không nên hỏi”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.
“Vâng! Tôi biết rồi”, Vạn Lăng Phong đáp.
Sau khi Diệp Bắc Minh dặn dò mấy câu, anh cúp máy.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng nói:
Không ngờ lại vì thế mà chôn vùi tính mạng mình.
“Được, thế thì lát nữa các em chờ trễ xíu rồi về”, Diệp Bắc Minh thở hắt ra một hơi.
“Ô, tại sao? Bọn em đã mua xong hết cả rồi”, Chu Nhược Giai khó hiểu hỏi.
Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Anh muốn ăn cá quế gần quê ngày trước, bây giờ các em đi mua một con về được không?”
“Được, thế thì anh ở nhà ngoan ngoãn chờ bọn em nhé”, Chu Nhược Giai đồng ý, còn ngọt ngào nói một câu.
Diệp Bắc Minh luôn miệng đồng ý.
Cúp điện thoại.
“Gọi người tới giải quyết nơi này, mấy người còn sống đó thì dẫn đi, điều tra rõ lai lịch và mục đích thật của chúng”, Diệp Bắc Minh chỉ vào mấy người da trắng kia.
Vạn Lăng Phong cung kính trả lời: “Rõ, thưa chủ nhân!”
Một giây sau, Vạn Lăng Phong như mãnh thú nhảy vào trong bầy sói, mấy người da trắng kia căn bản không phải là đối thủ.
Mỗi chiêu một người, tất cả đều bị bắt!
Ông ta lại gọi thêm vệ sĩ bên ngoài cửa phủ Diệp vào: “Hai mươi phút, rửa sạch nơi này”.
“Mấy tên da trắng này thì mang đi thẩm vấn!”
“Nhớ kỹ, giữ người sống!”
“Rõ!”
Mười mấy vệ sĩ của Vạn Lăng Phong đi tới dẫn nhóm người cả nam cả nữ đó đi!
“Đứng lại! Chiến thần Lăng Phong đang ở bên trong, người không phận sự cấm vào!”, ngoài cửa vang lên tiếng gào lớn.
Giọng nói đầy khiếp sợ của Chu Thiên Hạo vang lên” “Chiến thần Lăng Phong… Sao lại như thế?”
“Bắc Minh đâu? Diệp Bắc Minh đâu?”
“Để ông ấy vào”, Diệp Bắc Minh mở miệng.
Vệ sĩ của Vạn Lăng Phong không để ý tới.
Hoàn toàn phớt lờ lời Diệp Bắc Minh nói như không hề nghe thấy!
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Vạn Lăng Phong thầm nghĩ tiêu rồi, mau chóng quát lớn một tiếng: “Không nghe thấy lời cậu Diệp nói hả?”
Vẻ mặt đám vệ sĩ kia đầy khiếp sợ!
Quay đầu nhìn sang.
Má nó! Chuyện gì thế này?
Chợt nghe thấy giọng nói của Vạn Lăng Phong tiếp tục vang lên: “Từ giờ trở đi, lời cậu Diệp nói chính là lời tôi nói!”
“Không, lời cậu Diệp nói còn quan trọng hơn cả lời tôi!”
“Dù cậu Diệp muốn các người giết tôi thì các người cũng phải ra tay không chút do dự hay khách sáo nào!”
“Có nghe hiểu không?”
“Rõ!”, vệ sĩ Vạn Lăng Phong bồi dưỡng suốt nhiều năm, lòng đầy khiếp sợ, trăm miệng một lời nói.
“Trời ạ, rốt cuộc là sao thế này? Chiến thần… Chiến thần bị làm sao vậy? Thanh niên đó là hung thủ giết chết con ông ấy cơ mà? Sao thái độ của ông ấy với tên đó lại như vậy?”
Đám vệ sĩ thầm nghĩ.
Chu Thiên Hạo đã được cho vào, nhìn thấy xác chết đầy đất, nhìn đâu cũng thấy máu tươi thì họ sợ tới mức da đầu run lên.
“Ông… Ông chính là chiến thần Lăng Phong hả?”, đồng tử Chu Thiên Hạo co rụt lại.
Vạn Lăng Phong khẽ gật đầu: “Là tôi!”
Chu Thiên Hạo kêu to: “Bắc Minh, mau đi thôi! Ông ta muốn giết cháu!”
Vạn Lăng Phong cười khổ một tiếng, ông ta nào dám?
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chú Chu, Vạn Lăng Phong là người của mình”.
Chiến thần Lăng Phong?
Vạn Lăng Phong?
Người mình? Sao lại như thế!
Chu Thiên Hạo lập tức choáng váng, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Một chiến thần Lăng Phong như thế, là người đứng đầu hành tỉnh Đông Nam, lại là người nhà mình?
Bắc Minh mới giết chết con trai ông ta cơ mà?
Diệp Bắc Minh biết Chu Thiên Hạo đang bối rối điều gì, bèn nói: “Chú Chu, có một số việc sau này cháu sẽ giải thích”.
“Bây giờ, cháu có chuyện quan trọng hơn cần hỏi chú”.
Giọng Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề, trở nên vô cùng nặng nề.
Chu Thiên Hạo có cảm giác chẳng lành, nhưng vẫn gật đầu: “Cháu hỏi đi”.
“Chú Chu, chú với bố cháu là anh em kết nghĩa với nhau đúng chứ?”, Diệp Bắc Minh nói.
“Đúng vậy”.
Chu Thiên Hạo trả lời: “Sao đột nhiên cháu lại hỏi thế?”
“Vậy chắc chú cũng biết, cháu được bố nhặt về từ Long Đô vào hai mươi ba năm trước đúng không?”, Diệp Bắc Minh đột nhiên nói.
“Cháu… Cháu… Cháu…”
Mắt Chu Thiên Hạo trợn trừng, mặt đầy vẻ rung động.
Ông ấy lẩm bẩm chữ “cháu” cả buổi trời nhưng vẫn không thể nói tiếp được.
Diệp Bắc Minh thấy thế thì đã biết được đáp án: “Xem ra đó là sự thật”.
Sâu trong mắt anh là vẻ cô đơn!
Người bố người mẹ nuôi mình mười tám năm lại không phải là máu mủ ruột thịt.
Anh cả đã gọi mười tám năm cũng không chảy chung một dòng máu!
Chu Thiên Hạo im lặng một lát, mới chậm rãi nói: “Xem ra cháu đã biết rồi, không sai, cháu thật sự không phải là con ruột của anh Diệp”.
“Chú Chu biết được bao nhiêu?”
“Chú có thể nói thẳng cho cháu biết, bố cháu là người nhà họ Diệp ở Long Đô”, Chu Thiên Hạo cũng không giấu diếm gì.
Chuyện đã đến nước này, sớm muộn gì Diệp Bắc Minh cũng sẽ điều tra được!
“Diệp Minh Viễn hả?”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười tự giễu.
Chu Thiên Hạo giật mình: “Chuyện này mà cháu cũng biết hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Vạn Lăng Phong: “Có chiến thần hành tỉnh Đông Nam ở đây, cháu không biết cũng khó nhỉ?”
Vạn Lăng Phong vội vàng mở miệng:
“Chủ nhân, cậu nói quá lời!”
Chỉ có Diệp Bắc Minh và Chu Thiên Hạo nên Vạn Lăng Phong không gọi là cậu Diệp.
“Chủ nhân?”
Chu Thiên Hạo trợn sắp lòi cả mắt ra ngoài!
Chương 78: Phải làm thế nào đây?
Ông ấy cứ nghĩ cùng lắm Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong đều đạt được một thống nhất nào đó.
Hoặc vì một nguyên nhân khác mà tạm thời đứng cùng phe!
Nhưng ông ấy nằm mơ cũng không ngờ được rằng Vạn Lăng Phong lại gọi Diệp Bắc Minh là chủ nhân?
“Trời ạ! Bắc Minh, đó chính là Vạn Lăng Phong, người đứng đầu hành tỉnh Đông Nam, có được cái tên chiến thần đấy? Sao ông ta lại gọi cháu là chủ nhân?”, lòng Chu Thiên Hạo là cơn sóng thần gào thét.
Không thể bình tĩnh lại được!
Một lát sau, cuối cùng Chu Thiên Hạo cũng chấp nhận sự thật này.
Hơi thở ông ấy trở nên dồn dập nói: “Bắc Minh, chuyện này dừng lại ở đây thôi”.
“Cháu diệt nhà họ Triệu, lại hủy hoại thương hội Đông Doanh, bây giờ chiến thần Lăng Phong lại… Lại… Lại là người của cháu!”
“Đám nhà giàu ở Giang Nam sẵn sàng bỏ tiền bỏ sức ra xây dựng lại công ty của bố cháu năm đó”.
“Bố cháu ở trên trời có linh có thiêng cũng sẽ được ngủ một giấc yên bình!”
“Nghe chú khuyên một câu, đừng tiếp tục điều tra nữa, mau chóng kết hôn với Nhược Giai, sinh đứa nhỏ rồi sống đến hết đời là được”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không thể được, giải quyết xong chuyện Giang Nam, cháu phải đến Long Đô một chuyến”.
“Cái gì? Cháu định đến Long Đô ư!”, Chu Thiên Hạo chấn động.
Ông ấy vội vàng nói: “Không được đâu Bắc Minh, cháu nghe chú khuyên một câu”.
“Long Đô ngọa hổ tàng long, cháu tùy tiện đến Long Đô như thế, với tính tình của cháu, nói không chắc sẽ vướng phải họa ngập trời”.
Vạn Lăng Phong cũng giật mình: “Chủ nhân, Long Đô không giống như Giang Nam”.
“Dù là tôi thì cũng phải cẩn thận ở Long Đô, không dám làm xằng làm bậy”.
“Cậu đi Long Đô, nói không chừng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Diệp Bắc Minh buồn cười nói: “Cái chết của bố mẹ cháu, cứ bỏ qua như thế à?”
Chu Thiên Hạo giật mình: “Bắc Minh, cháu nói thế là sao?”
“Đến Long Đô, đích thân hỏi Diệp Minh Viễn xem ông ta có ý gì!”, Diệp Bắc Minh nhìn về hướng bắc.
“Và mẹ ruột của cháu, rốt cuộc là ai?”
……
Nửa tiếng sau.
Nhóm Chu Nhược Giai, Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến đã trở về.
Theo cùng họ là Lý Hương Liên cùng với Thẩm Hạc.
Vừa vào cổng phủ Diệp, Thẩm Hạc đã nhướng mày vì ngửi thấy một mùi máu tươi.
Hơn nửa giờ trôi qua, người của Vạn Lăng Phong đã sớm dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ phủ Diệp.
Mấy cô gái thì không nhận ra được điểm gì khác biệt!
“Cậu Diệp, xảy ra chuyện gì thế?”, Thẩm Hạc kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Chỉ là có mấy con bò đi lạc vào thôi, đã giải quyết hết cả rồi”.
“Thì ra là thế”, Thẩm Hạc nặng nề gật đầu.
Chu Nhược Giai cũng chạy tới, khoác lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Anh Bắc Minh, mấy người Nhược Tuyết đã kể với em rồi”.
“Khi bọn họ đã gặp phải đám người xấu ở Giang Nam, anh là người đã cứu họ”.
“Hả?”, Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Nhìn sang Hạ Nhược Tuyết!
Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết khẽ lắc đầu.
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được, cô gái đó không kể chuyện ở Kim Lăng cho Chu Nhược Giai.
Tôn Thiến bên cạnh hai mắt bùng lên lửa giận!
Nhìn thế nào cũng thấy Diệp Bắc Minh ngứa mắt!
Tuy Diệp Bắc Minh đã cứu cô ta, nhưng trong mắt Tôn Thiến, anh chắc chắn là kẻ lăng nhăng cặn bã.
Chu Nhược Giai vào trong bếp nấu cơm, Hạ Nhược Tuyết cũng vào trong giúp đỡ.
Thẩm Hạc đi tới báo: “Cậu Diệp, tôi đã hỏi được, lúc nãy có một đám người nước ngoài đến trang viên”.
“Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, người hầu đã thấy không ổn nên tất cả đã trốn vào trong mật đạo của phủ Diệp”.
“Mật đạo đó là do vua Giang Nam cho người chế tạo”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Người hầu của thập sư tỷ thì chắc chắn khả năng né tránh nguy hiểm cũng thuộc hạng thượng thừa!
“Diệp Bắc Minh!”
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói hùng hồn.
Khỏi cần quay đầu lại cũng biết, ngoài Tôn Thiến ra thì còn ai vào đây?
Cô gái ngực to não nhỏ thở hồng hộc đi tới.
Thẩm Hạc mỉm cười: “Cậu Diệp, tôi đi trước nhé”.
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nhìn Tôn Thiến: “Cô Tôn, chuyện gì thế?”
“Cô Tôn? Ha ha, anh tưởng anh gọi tôi là cô, cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha cho anh hả?", Tôn Thiến đi tới, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Mũi gần như dán chặt vào mặt Diệp Bắc Minh!
Làn gió thơm ngát ập tới!
“Anh đã có vợ chưa cưới rồi mà còn… Còn muốn ngủ với Nhược Tuyết ư?”
“Nếu không phải Nhược Tuyết hiền, cố giấu không nói cho vợ chưa cưới của anh”.
“Thì bây giờ anh đã thân bại danh liệt rồi”, Tôn Thiến vô cùng căm tức.
“Tốt nhất anh nên cho Nhược Tuyết một câu trả lời thuyết phục, Chu Nhược Giai cũng là một cô gái tốt! Sao anh lại cặn bã đến thế nhỉ? Một lần làm tổn thương cả hai cô gái!”, Tôn Thiến tức giận đến mức dậm chân.
“Tôi cho anh một cơ hội, bản thân anh mau giải quyết chuyện này đi”.
“Nếu không tôi sẽ cho anh biết mặt đấy!”, Tôn Thiến thở phì phì rời đi.
Diệp Bắc Minh thở dài.
Hơi khó xử rồi!
Chu Nhược Giai là vợ chưa cưới của anh.
Hạ Nhược Tuyết lại ngủ với anh.
Tuy cả hai không làm gì mang tính quyết định, nhưng cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm được?
Diệp Bắc Minh muốn hỏi thử mọi người xem, anh nên làm thế nào mới tốt?
Chương 79: Chiến thư tới, tướng quân Long Hồn đến
Một bữa cơm tối vui vẻ hòa thuận.
Diệp Bắc Minh lâu rồi chưa ăn một bữa cơm như vậy.
Mấy cô gái ở cùng nhau rất hòa hợp.
Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ muốn biết rõ mẹ mình là ai?
Có phải thật sự là Diệp Minh Viễn hạ lệnh giết mình?
“Cậu Diệp! Hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam đưa đến một phong bao chiến thư đóng kín”, Thẩm Hạc đi đến.
Đưa cho Diệp Bắc Minh một phong thư giấy ố vàng.
“Chiến thư?”
Diệp Bắc Minh nhướn mày.
Liếc mắt nhìn, không chút hứng thú ném sang một bên!
“Cậu Diệp, sao vậy?”, Thẩm Hạc kỳ quái.
Diệp Bắc Minh chỉ lá thư: “Tự ông xem đi”.
Thẩm Hạc giơ lá thư lên xem, mặt lập tức biến sắc: “Người của hiệp hội võ đạo hành tỉnh mời cậu Diệp ba ngày sau đến võ đài quyết tử chiến một trận?”
“Đây chính là võ đài!”
“Nơi luật pháp của Long Quốc không quản”.
“Đối với võ giả mà nói, ân oán quá nhiều, vì vậy có một quy định bất thành văn”.
“Chỉ cần võ giả lên võ đài, tương đương với ký kết giấy sinh tử”.
“Võ giả chết trên võ đài, quốc gia cũng sẽ không truy cứu”, Thẩm Hạc nghiêm túc nói.
“Không thú vị, không đi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Thẩm Hạc sửng sốt: “Cậu không đi?”
“Có gì thú vị chứ? Chẳng buồn lãng phí thời gian với bọn họ”, Diệp Bắc Minh lười biếng ngáp một cái.
Thẩm Hạc nhắc nhở: “Cậu Diệp, nếu cậu không đi, bọn họ nhất định sẽ nói cậu hèn nhát, đối với võ giả mà nói…”
“Mặc kệ cho bọn họ nói đi, tôi không hứng thú với danh tiếng”, Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.
Danh tiếng là gì?
Có thể làm cơm ăn không?
Hơn nữa, Diệp Bắc Minh đã quyết định ngày mai lên đường đi Long Đô!
Anh muốn gặp tận mặt hỏi Diệp Minh Viễn vì sao phải giết mình!
Mẹ ruột mình là ai?
Còn sống hay đã chết!
Hiệp hội hành tỉnh võ đạo Đông Nam?
Võ đài?
Ai thích thì cứ đi!
“Khụ, được rồi…”, Thẩm Hạc ho khan mấy tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ thanh niên bây giờ đều nghĩ thoáng như vậy sao?
Màn đêm buông xuống, cửa phủ Diệp.
Một chiếc xe Jeep màu xanh bộ đội đạp thắng xe, dừng lại.
Một người đàn ông trung niên và một đôi thanh niên nam nữ từ trên xe bước xuống.
Ba người đều mặc quân trang!
Đặc biệt là ở trên ngực có hoa văn hình rồng.
Vừa nhìn liền biết không phải bộ đội bình thường!
“Không biết đại soái nghĩ gì mà bắt chúng ta đi cả đêm đến đây, mời một thanh niên trẻ tuổi tên Diệp Bắc Minh gì đó gia nhập Long Hồn?”, cô gái bĩu môi, có chút không phục.
“Mấy ngày nay Diệp Bắc Minh gây ra náo động không nhỏ!”
Thanh niên trẻ tuổi bên cạnh nhàn nhạt nói: “Diệt nhà họ Triệu ở Giang Bắc, vua Giang Nam cũng chết vì hắn”.
“Nghe nói hai ngày gần đây lại diệt thương hội Đông Doanh, giết Quân Vô Hối con riêng của chiến thần Lăng Phong!”
“Đây chẳng phải là một tên phiền toái ư? Sao cứ đi gây chuyện khắp nơi thế?”, cô gái hết nói nổi.
Liếc mắt nhìn!
Vóc dáng cô ta cao ngất, ước chừng trên một mét bảy.
Eo được quân trang bó lại, lộ dáng đẹp.
Khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm, mắt hạnh trợn tròn, vùng trán lộ vẻ kiêu ngạo!
“Tôi cũng không biết tại sao đại soái lại muốn thu nhận người như vậy?”, nam thanh niên trẻ tuổi lắc đầu.
“Được rồi!”
Người đàn ông trung niên mặc quân trang trách mắng một tiếng: “Chuyện đại soái quyết định cũng đến lượt hai đứa bàn luận?”
“Cẩn thận sau khi về chú giam hai đứa lại đấy!”
Thanh niên mặc quân trang lập tức im miệng.
Cô gái xinh đẹp động lòng người nói: “Chú Dư, chú không nói, đại soái sao biết được?”
“Van xin chú, hồi năm mới cháu còn qua chú chúc Tết mà”.
“Sao chú lại như vậy chứ!”
“Đúng là hết cách với cháu”.
Người đàn ông quân trang tên Dư Thiên Long lắc đầu, lộ ra vẻ mặt cưng chiều: “Hai đứa các cháu, nếu không phải nể mặt chú với bố mẹ mấy đứa là chiến hữu, chắc chắn đã trừng phạt mấy đứa rồi!”
Hai người này một người là Dương Huyên Hách.
Một người là Đường Văn Quân.
Đều là con chiến hữu của Dư Thiên Long.
Xuất thân từ gia tộc lớn ở Long Đô!
“Cảm ơn chú Dư! Chú Dư là tốt nhất!”, Đường Văn Quân nịnh hót.
Dư Thiên Long vẻ mặt nghiêm túc: “Đến nơi rồi, đừng cười đùa cợt nhả”.
“Huyên Hách, cháu đi gõ cửa”.
“Dạ”.
Dương Huyên Hách chào theo quân lễ, sau đó bước lên bậc thềm, gõ cửa lớn phủ Diệp.
Một người làm thò đầu ra, nghi ngờ hỏi: “Các người tìm ai?”
Dương Huyên Hách mặt kiêu ngạo: “Nói với Diệp Bắc Minh là tướng quân Dư Thiên Long đội một bộ đội đặc chủng Long Hồn đích thân đến”.
“Bảo Diệp Bắc Minh qua nghênh đón!”
“Long Hồn chúng tôi tìm anh ta có việc!”
“Long Hồn?”, người làm phủ Diệp mặt liền biến sắc.
Anh ta không phải người bình thường, mà là một võ giả.
Đương nhiên biết Long Hồn ý là gì!
Anh ta vội vàng bẩm báo Diệp Bắc Minh.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh và Thẩm Hạc nói chuyện xong, anh gọi điện thoại cho Vạn Lăng Phong: “Ngày mai tôi chuẩn bị lên đường đi Long Đô một chuyến”.
“Vấn đề an toàn của phủ Diệp giao cho ông phụ trách!”
“Tôi không muốn sau khi quay về nhìn thấy bất kỳ ai bị thương hoặc là xảy ra vấn đề gì”.
Vạn Lăng Phong kinh hãi: “Chủ nhân, cậu… thật sự muốn đi Long Đô?”
“Đừng hỏi những gì không nên hỏi”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.
“Vâng! Tôi biết rồi”, Vạn Lăng Phong đáp.
Sau khi Diệp Bắc Minh dặn dò mấy câu, anh cúp máy.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng nói: