Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Phòng ngủ yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ kính hắt lên giường. Dưới ánh trăng, làn da cô trắng nõn, mái tóc đen dài, hàng mi cong vút, đôi mắt nâu sáng trong như vầng trăng, đáy mắt phản chiếu khuôn mặt của anh.
Lửa nóng trong cơ thể vẫn chưa giảm đi, Quý Tranh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở và trái tim loạn nhịp của cô. Mùi lê thơm ngọt quanh quẩn bên mũi, Quý Tranh tha thiết nhìn cô một lúc, rồi cúi đầu ôm chặt lấy cô.
Quay về đơn vị nghĩa là khoảng thời gian kế tiếp bọn họ sẽ không thể gặp nhau, từ lúc hai người ở bên nhau, đây là lần đầu tiên hai người phải cách xa nhau lâu như thế. Mà sau này bọn họ còn phải cách xa nhau vô số lần như vậy, đây là vì chức nghiệp của anh, không có cách nào tránh khỏi, cô chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận.
Bình tĩnh như thế không có nghĩa rằng cô không cảm thấy buồn vì phải rời xa anh, chỉ là cô hiểu rõ, bao dung và ủng hộ anh, thế nên mới kìm lòng che giấu vẻ rầu rĩ.
Sau khi nói chuyện với Cao Viễn, Quý Tranh không nói với Khương Cách điều gì, nhưng cô cũng phần nào đoán được. Quý Tranh đã hồi phục, anh phải trở về đơn vị tiếp tục thực hiện sứ mệnh quân nhân của mình.
Phòng ngủ đã yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở và nhịp đập trái tim hai người. Đêm tối vốn luôn dài đằng đẵng, nhưng đêm nay lại trôi qua nhanh bất thường.
Hơi thở cô phả lên cổ anh, ấm áp mà tê dại, Quý Tranh duỗi cánh tay, nhìn cô nói: “Ngày mai anh về đơn vị.”
Khương Cách dịu dàng ngước mắt nhìn anh, nói: “Ngày mai em phải đóng quảng cáo, còn nhận phỏng vấn cho tạp trí và đi quảng bá phim.”
Quý Tranh có chiến trường của mình, cô cũng vậy, tính ra công việc của cô không hề ít. Khi Quý Tranh vừa trở thành vệ sĩ của Khương Cách, Lý Nam từng âm thầm nói rằng với thể lực và phẩm chất của Khương Cách, nếu không làm minh tinh, cô cũng có thể vào quân đội.
Hai người mỉm cười trò chuyện, bầu không khí đầy dịu dàng. Quý Tranh vén mấy sợi tóc bên tai cô, lên tiếng hỏi.
“Nhiều hợp đồng lắm à?”
“Ừm, lúc trước em để dành được.” Khương Cách trả lời xong thì hỏi anh: “Trở về rồi anh phải tiếp tục huấn luyện sao?”
“Phải, ngoại trừ tập bắn thì còn phải rèn luyện cơ thể, mang vác vật nặng, bơi lội, leo núi…” Quý Tranh trả lời đơn giản rồi nói tiếp: “Anh là trung đội trưởng, còn phải phụ trách dẫn dắt đội huấn luyện.”
Khương Cách mân mê xương quai xanh của anh, hỏi thêm vài chuyện khác trong quân đội. Khoảng thời gian làm vệ sĩ cho cô, anh đã biết rõ cuộc sống của cô như thế nào, nhưng cô lại biết rất ít về anh. Nếu hiểu sâu hơn về cuộc sống của anh, cho dù hai người không ở cạnh nhau, cô cũng cảm thấy mình giống như đang bầu bạn bên cạnh anh.
Hai người hỏi đáp qua lại, Quý Tranh thấy cô muốn nghe thì bèn kể vài chuyện thú vị trong quân đội cho cô nghe, Khương Cách vừa nghe vừa bật cười khanh khách.
“Huấn luyện có chán lắm không?” Khương Cách hỏi.
“Cũng như công việc bình thường thôi.” Quý Tranh nói. Huấn luyện cũng giống như một công việc như diễn xuất, chỉ là yêu cầu về thể lực và ý chí cao hơn, cũng gian nan hơn, đương nhiên với anh những điều này không đáng nói.
Khương Cách nghe anh trả lời thì ngước mắt nhìn, hỏi tiếp: “Vậy khi nào anh mới được về?”
Cuộc trò chuyện giữa hai người bỗng ngắt đoạn, Quý Tranh sững lại, Khương Cách thu ngón tay về, nói: “Em có thể sắp xếp thời gian đến gặp anh.”
Dù sao Khương Cách cũng phải đóng phim, đôi khi còn phải quay ở địa điểm khác nhau, nếu biết trước ngày Quý Tranh được nghỉ ngơi, cô có thể sắp xếp để hai người có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Quý Tranh hiểu rõ rồi thì khẽ gật đầu, trả lời: “Giữa tháng Tám có một đợt diễn tập quân sự, sau đợt diễn tập anh sẽ được nghỉ một ngày.”
Thời gian nghỉ ngơi của lính đặc chủng rất ít, nhưng sau những đợt diễn tập quân sự lớn như thế, bọn họ luôn được nghỉ ngơi một ngày. Quân hàm Quý Tranh đã trên cấp úy, nhà cũng gần quân khu, anh được phép rời quân khu trở về nhà.
“Khi nào thì kết thúc?” Khương Cách hỏi.
“Điều này thì không nói chắc được.” Quý Tranh trả lời.
Những điều liên quan đến tin tức nội bộ của quân đội, Khương Cách sẽ không hỏi nhiều.
“Vậy bình thường chúng ta có được liên lạc không?” Khương Cách hỏi.
“Được, nhưng chỉ có anh liên lạc được với em.” Quý Tranh trả lời: “Em có thể nhắn tin, mỗi tuần anh có hai tiếng để nhắn tin nói chuyện với em.”
Nói rồi, Quý Tranh nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh trong vắt như hồ nước.
“Rất ít thời gian.” Quý Tranh nói.
“Em cũng không có gì nhiều để nói.” Khương Cách nói. Chỉ cần đối phương biết tâm ý của mình là được, không cần phải nói nhiều lời.
Quý Tranh mỉm cười, anh áp hai tay lên má cô, gọi: “Khương Cách.”
“Hửm?” Cô khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của anh, mái tóc dài xõa tung trên vai.
“Lần sau trở về, anh dẫn em về nhà nhé.” Quý Tranh nói.
Khương Cách ngước mắt hỏi: “Nhà nào cơ?”
“Nhà ông bà nội anh.” Quý Tranh trả lời: “Anh muốn dẫn em đến gặp ông bà.”
Khương Cách khẽ cắn môi dưới, rồi mỉm cười hôn lên môi Quý Tranh. Cô rúc người trong lòng anh, trả lời: “Vâng.”
Sáng sớm hôm sau, Thái Kỷ đã bảo Lý Nam và Tiểu Bàng đến nhà đón Khương Cách. Mặt trời vừa lên cao, nắng vẫn chưa quá nóng bức, trong không khí còn hơi mát từ sương sớm. Lý Nam và Tiểu Bàng đứng đầu hẻm nhìn Khương Cách đang bước ra.
Cô không mang theo nhiều đồ đạc, sau khi ở bên Quý Tranh, nơi đây cũng xem như nhà cô, cô chỉ thu dọn vài món đồ rồi rời đi. Trở lại làm việc, Khương Cách vẫn không có gì khác biệt, trông cô vẫn giống như những lần hai người đến đón cô.
Lý Nam mở cửa xe, Tiểu Bàng đưa bữa sáng cho Khương Cách, Khương Cách nhận lấy. Lý Nam vòng đến ghế lái, hỏi: “Anh Tranh đâu rồi?”
Uống một hớp sữa đậu nành, Khương Cách trả lời: “Anh ấy rời đi từ sớm rồi.”
Bộ đội bắt đầu huấn luyện lúc năm giờ rưỡi, từ năm giờ sáng Quý Tranh đã rời đi, như thế sẽ đuổi kịp nhóm huấn luyện sau giờ ăn sáng.
Lý Nam cười nói: “Chúng ta cũng bắt đầu bận rộn rồi.”
Khương Cách đáp lời rồi nói: “Đi thôi.”
Giải quyết xong vấn đề, cuộc sống lại trở về quỹ đạo, Khương Cách cũng bắt đầu bận rộn. Sau khi rời xa nhau, Khương Cách và Quý Tranh có rất ít thời gian tiếp xúc với nhau. Quý Tranh sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại của anh đến rất ngẫu nhiên, đôi khi là sáng sớm, đôi lúc là nửa đêm. Nhưng dù anh gọi lúc nào, Khương Cách cũng sẽ nhận, bởi vì có ít thời gian liên lạc, thế nên mỗi cú điện thoại đều vô cùng quý giá. Đôi khi anh gọi vào lúc cô đang quay phim, cô sẽ xin tạm dừng để nhận điện thoại mấy phút, sau đó trở lại xin lỗi mọi người trong đoàn phim.
Khoảng thời gian sau khi trở về đội, Quý Tranh rất bận rộn, ngoài trừ huấn luyện, anh còn phải tổ chức đợt tuyển chọn lính đặc chủng mới, phải điện thoại công tác khắp nơi trong nước để tuyển chọn binh lính mới cho đội lính đặc chủng. Song song với việc tuyển chọn lính, giữa tháng Tám, đợt diễn tập quân sự bắt đầu.
Đợt diễn tập quân sự lần này, bọn họ đối đầu với đội lính đặc chủng ở Tây Bắc. Đây cũng là lần diễn tập đầu tiên của Quý Tranh từ khi trở về đội. Diễn tập quân sự của lính đặc chủng khó khăn và trắc trở hơn hẳn quân đội bình thường, có rất nhiều tình huống khốc liệt, ngay cả những lính đặc chủng từng chinh chiến trăm trận cũng không chịu đựng nổi.
Quý Tranh cùng đội với bọn Lý Khả, anh phụ trách chỉ huy tác chiến. Nhiệm vụ của tiểu đội bọn họ là đột nhập vào địa phận của phe địch. Địa điểm đợt diễn tập quân sự lần này là vùng núi khô cằn nơi Tây Bắc, vách đá cheo leo, địa thế hiểm ác, quãng đường phải di chuyển và leo trèo trên vách núi rất khó khăn.
Tiểu đội bọn họ dừng lại giữa vách đá, Quý Tranh đạp chân lên khe đá, thám thính tình hình phía xa.
“Hai phút sau có thể tập kích.” Quý Tranh thám thính xong thì để ống nhòm xuống, nói tiếp: “Mọi người nghỉ ngơi rồi ăn chút gì bổ sung thể lực đi.”
Bọn họ xuất phát từ rạng sáng đến bây giờ đã chập tối, trên đường đi phải tránh thoát mai phục và trinh sát của phe định, hiện tại chỉ còn cách nơi đóng quân của phe địch một cây số, thắng bại sẽ được định đoạt tại phút này.
“Tiền tuyến báo tin quân địch đang đánh thẳng vào nơi đóng quân của chúng ta, Tây Bắc Hùng Ưng quả là cường bạo, nhưng lại quá thiếu đầu óc.” Nghê Ngạn vừa cắn lương khô vừa nói mỉa.
Trong quân khu, đa phần binh lính luôn không phục nhau. Mà ngoài quân khu, những đội lính đặc chủng cũng sẽ không phục nhau. Mỗi lần liên hợp chiến đấu diễn tập, bọn họ luôn tranh đấu đến mức một mất một còn.
Trong lúc nói chuyện, tiếng chim ưng bỗng vang lên, bọn họ đều ngước mắt nhìn sang.
Khí hậu ở Tây Bắc khác với Nam Thành, tiết trời vừa nóng vừa khô, khi đợt diễn tập vừa bắt đầu, bọn họ cũng không quen. Nhưng năng lực thích ứng của lính đặc chủng vốn xuất sắc, hiện tại môi trường đã hoàn toàn không ảnh hưởng đến bọn họ.
Dưới thời tiết khô hanh, bầu trời cũng như bị vắt cạn, nền trời xanh thẳm không một gợn mây, con chim ưng sải cánh bay lượn.
Bọn họ khẽ cười, Quý Tranh cắn lương khô, cầm ống nhòm quan sát tình hình, sau đó anh cho miếng lương khô vào miệng rồi thấp giọng nói: “Hành động!”
Quý Tranh vừa ra lệnh, cả đội lập tức chuẩn bị tập trung tinh thần. Bọn họ như những con rắn lặng lẽ di chuyển giữa khe đá về phía nơi đóng quân của phe địch.
Tiến vào địa bàn quân địch, bọn họ phá hủy trụ sở truyền tin của địch. Quý Tranh đánh úp chỉ huy của địch, khiến quân đội phe địch hỗn loạn. Đội lính đặc chủng Nam Thành giành thắng lợi lớn. Tuy rằng đây chỉ là một đợt diễn tập quân sự bình thường, nhưng cảm giác thắng lợi cũng khiến toàn bộ binh lính trong đội lính đặc chủng Nam Thành phấn khởi.
Quý Tranh và phân đội của mình ngồi xe của “quân địch” trở về nơi đóng quân của bọn họ, vừa bước xuống xe, bọn họ đã được nâng lên rồi tung lên cao. Trên bầu trời đen đầy sao lấp lánh, Quý Tranh bị tung lên cao, gần như có thể chạm đến các vì sao. Anh vui vẻ ăn mừng với bọn họ, cả người bừng bừng hứng khởi.
Kết thúc diễn tập, hai bên ngồi trên bãi đất trống cùng nhau ăn mừng. Sau bữa tiệc, đội Quý Tranh còn phải trở về Nam Thành ngay trong đêm. Trải qua mấy ngày diễn tập gian khổ, sức lực và tinh thần mọi người đều đã cạn kiệt, bèn ăn uống no say để hồi sức, ăn uống xong cả người cũng khỏe lên hẳn.
Bọn họ uống rượu, Quý Tranh không uống được nên thay bằng nước trà. Quý Tranh kính mấy trung đội trưởng và đại đội trưởng chiến khu Tây Bắc xong thì trở về bàn của trung đội ba.
Mọi người trên bàn đang bàn nhau xem ngày mai được nghỉ thì nên làm gì.
Quý Tranh cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, chẳng mấy chốc chủ đề đã chuyển đến anh. Quý Tranh rời đi lâu như thế, sau khi trở về anh vẫn là chỗ dựa đáng tin cậy của bọn họ, bọn họ vui mừng vì thắng lợi lần này, càng vui mừng hơn vì Quý Tranh đã trở lại tham gia diễn tập cùng bọn họ.
“Đội trưởng, ngày mai được nghỉ chúng ta đi đánh bóng rổ đi!” Trong đội có người nói.
Cậu ta vừa lên tiếng, Thẩm Văn đã la lên: “Đánh bóng rổ cái gì, mày nghĩ đội trưởng giống cái lũ ế mốc meo tụi bây à, anh ấy bận đi gặp chị dâu rồi!”
Vừa nghe câu này, mọi người lập tức ầm ĩ lên.
Nghê Ngạn nghe tiếng hò hét ồn ào thì chống cằm nhìn Quý Tranh, nói: “Đội trưởng, em chợt nhớ ra một chuyện.”
Quý Tranh nhìn cậu ấy hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh còn nhớ lần làm nhiệm vụ ở Campuchia không? Anh nói trong lòng anh có người thích rồi.” Nghê Ngạn trí nhớ rất tốt.
Nụ cười của Quý Tranh càng sâu hơn, anh hỏi: “Ừ, sao thế?”
Đây là tin tức lá cải hấp dẫn, vừa nghe Quý Tranh trả lời, Thẩm Văn và Lý Khả lập tức xúm lại. Nhiệm vụ lần ấy khiến Quý Tranh gặp chướng ngại tâm lý, nhưng hiện tại anh đã vượt qua được, mọi người cũng thoải mái nhắc đến chuyện này.
“Anh còn nói anh muốn tỏ tình với người anh thích.” Lý Khả tiếp lời.
Thẩm Văn hóng hớt, nói: “Ôi ôi! Chị dâu không biết chuyện này phải không?”
Mọi người xung quanh đều dỏng tai lên nghe, nghe Thẩm Văn nói, mọi người túm lấy tay Quý Tranh. Quý Tranh khẽ cười, ngón tay vuốt ly trà, nói: “Biết. Người anh nói chính là cô ấy.”
Nghe Quý Tranh trả lời, mọi người trên bàn đồng loạt ồ lên: “Vãi nồi!”
“Lãng mạn quá đi!”
“Cầu trung đội trưởng dạy bọn em theo đuổi gái!”
Mọi người trong đội hò hét ầm ĩ, bọn họ nghĩ bạn gái Quý Tranh không có thân phận gì đặc biệt, cho rằng đây chỉ là một câu chuyện trai thích gái trai theo đuổi gái bình thường.
Mọi người nhao nhao đòi Quý Tranh chỉ bảo, bỏ mặc ba người Thẩm Văn một bên. Thẩm Văn nhớ lại cảnh tượng lần trước, khi ấy Quý Tranh nói mình đã sáu năm không gặp cô gái mình thích, nói cách khác khi ấy Quý Tranh và Khương Cách hoàn toàn không quen biết nhau.
Thẩm Văn âm thầm hét lên “vãi nồi”, rồi lẩm bẩm: “Đội trưởng theo đuổi thần tượng à? Biến thần tượng thành bạn gái mình, quả là rất mạnh mẽ.”
Nghê Ngạn hâm mộ nói: “Chẳng biết tao có cơ hội ở bên Lâm Văn Dao không?”
Vừa nghe cậu ấy nói, Lý Khả và Thẩm Văn đồng loạt nhìn sang mắng: “Nằm mơ đi!”
Để bọn họ làm loạn một lúc, Quý Tranh rời khỏi bàn. Có người vừa báo Cao Viễn muốn gặp anh. Quý Tranh rời bàn rồi đi đến lều truyền tin.
Trong lều vẫn còn thiết bị đang hoạt động. Mọi người đều đang ầm ĩ bên ngoài, tiếng máy móc bị ngăn cách bên trong lều. Quý Tranh tiến vào lều thì nhìn thấy Cao Viễn.
Ông đứng cạnh bản đồ địa hình nghe điện thoại, ông đưa lưng về phía cửa nên không nhìn thấy Quý Tranh tiến vào. Quý Tranh không chào ngay mà đợi ông nói chuyện điện thoại xong.
Cú điện thoại đến từ quân đội, Cao Viễn đứng nghiêm nhận mệnh lệnh ở đầu bên kia.
“Đường dây ma túy đang thâm nhập vào phía biên giới Trung Quốc, phạm vi hoạt động của chúng cũng bắt đầu lan rộng đến bên trong nước ta. Nhằm ngăn chặn việc tình hình càng trở nên xấu đi, nước ta hợp tác với ba nước Đông Nam Á, phối hợp triển khai nhiệm vụ vây quét ma túy. Băng đảng ma túy luôn rất liều mạng, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, quyền lựa chọn người thuộc về các anh.”
Cao Viễn nhận mệnh lệnh, đáp: “Rõ!”
Nói chuyện điện thoại xong, Cao Viễn quay đầu lại nhìn thấy Quý Tranh đứng đó. Ông nhíu mày day trán hỏi: “Cậu đến từ lúc nào thế?”
Quý Tranh nhìn Cao Viễn, trên khuôn mặt bôi thuốc màu, đôi mắt đen trong vắt mà sáng rực.
“Đội trưởng Cao, xin hãy để tôi tham gia.” Quý Tranh nói.
Lửa nóng trong cơ thể vẫn chưa giảm đi, Quý Tranh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở và trái tim loạn nhịp của cô. Mùi lê thơm ngọt quanh quẩn bên mũi, Quý Tranh tha thiết nhìn cô một lúc, rồi cúi đầu ôm chặt lấy cô.
Quay về đơn vị nghĩa là khoảng thời gian kế tiếp bọn họ sẽ không thể gặp nhau, từ lúc hai người ở bên nhau, đây là lần đầu tiên hai người phải cách xa nhau lâu như thế. Mà sau này bọn họ còn phải cách xa nhau vô số lần như vậy, đây là vì chức nghiệp của anh, không có cách nào tránh khỏi, cô chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận.
Bình tĩnh như thế không có nghĩa rằng cô không cảm thấy buồn vì phải rời xa anh, chỉ là cô hiểu rõ, bao dung và ủng hộ anh, thế nên mới kìm lòng che giấu vẻ rầu rĩ.
Sau khi nói chuyện với Cao Viễn, Quý Tranh không nói với Khương Cách điều gì, nhưng cô cũng phần nào đoán được. Quý Tranh đã hồi phục, anh phải trở về đơn vị tiếp tục thực hiện sứ mệnh quân nhân của mình.
Phòng ngủ đã yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở và nhịp đập trái tim hai người. Đêm tối vốn luôn dài đằng đẵng, nhưng đêm nay lại trôi qua nhanh bất thường.
Hơi thở cô phả lên cổ anh, ấm áp mà tê dại, Quý Tranh duỗi cánh tay, nhìn cô nói: “Ngày mai anh về đơn vị.”
Khương Cách dịu dàng ngước mắt nhìn anh, nói: “Ngày mai em phải đóng quảng cáo, còn nhận phỏng vấn cho tạp trí và đi quảng bá phim.”
Quý Tranh có chiến trường của mình, cô cũng vậy, tính ra công việc của cô không hề ít. Khi Quý Tranh vừa trở thành vệ sĩ của Khương Cách, Lý Nam từng âm thầm nói rằng với thể lực và phẩm chất của Khương Cách, nếu không làm minh tinh, cô cũng có thể vào quân đội.
Hai người mỉm cười trò chuyện, bầu không khí đầy dịu dàng. Quý Tranh vén mấy sợi tóc bên tai cô, lên tiếng hỏi.
“Nhiều hợp đồng lắm à?”
“Ừm, lúc trước em để dành được.” Khương Cách trả lời xong thì hỏi anh: “Trở về rồi anh phải tiếp tục huấn luyện sao?”
“Phải, ngoại trừ tập bắn thì còn phải rèn luyện cơ thể, mang vác vật nặng, bơi lội, leo núi…” Quý Tranh trả lời đơn giản rồi nói tiếp: “Anh là trung đội trưởng, còn phải phụ trách dẫn dắt đội huấn luyện.”
Khương Cách mân mê xương quai xanh của anh, hỏi thêm vài chuyện khác trong quân đội. Khoảng thời gian làm vệ sĩ cho cô, anh đã biết rõ cuộc sống của cô như thế nào, nhưng cô lại biết rất ít về anh. Nếu hiểu sâu hơn về cuộc sống của anh, cho dù hai người không ở cạnh nhau, cô cũng cảm thấy mình giống như đang bầu bạn bên cạnh anh.
Hai người hỏi đáp qua lại, Quý Tranh thấy cô muốn nghe thì bèn kể vài chuyện thú vị trong quân đội cho cô nghe, Khương Cách vừa nghe vừa bật cười khanh khách.
“Huấn luyện có chán lắm không?” Khương Cách hỏi.
“Cũng như công việc bình thường thôi.” Quý Tranh nói. Huấn luyện cũng giống như một công việc như diễn xuất, chỉ là yêu cầu về thể lực và ý chí cao hơn, cũng gian nan hơn, đương nhiên với anh những điều này không đáng nói.
Khương Cách nghe anh trả lời thì ngước mắt nhìn, hỏi tiếp: “Vậy khi nào anh mới được về?”
Cuộc trò chuyện giữa hai người bỗng ngắt đoạn, Quý Tranh sững lại, Khương Cách thu ngón tay về, nói: “Em có thể sắp xếp thời gian đến gặp anh.”
Dù sao Khương Cách cũng phải đóng phim, đôi khi còn phải quay ở địa điểm khác nhau, nếu biết trước ngày Quý Tranh được nghỉ ngơi, cô có thể sắp xếp để hai người có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Quý Tranh hiểu rõ rồi thì khẽ gật đầu, trả lời: “Giữa tháng Tám có một đợt diễn tập quân sự, sau đợt diễn tập anh sẽ được nghỉ một ngày.”
Thời gian nghỉ ngơi của lính đặc chủng rất ít, nhưng sau những đợt diễn tập quân sự lớn như thế, bọn họ luôn được nghỉ ngơi một ngày. Quân hàm Quý Tranh đã trên cấp úy, nhà cũng gần quân khu, anh được phép rời quân khu trở về nhà.
“Khi nào thì kết thúc?” Khương Cách hỏi.
“Điều này thì không nói chắc được.” Quý Tranh trả lời.
Những điều liên quan đến tin tức nội bộ của quân đội, Khương Cách sẽ không hỏi nhiều.
“Vậy bình thường chúng ta có được liên lạc không?” Khương Cách hỏi.
“Được, nhưng chỉ có anh liên lạc được với em.” Quý Tranh trả lời: “Em có thể nhắn tin, mỗi tuần anh có hai tiếng để nhắn tin nói chuyện với em.”
Nói rồi, Quý Tranh nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh trong vắt như hồ nước.
“Rất ít thời gian.” Quý Tranh nói.
“Em cũng không có gì nhiều để nói.” Khương Cách nói. Chỉ cần đối phương biết tâm ý của mình là được, không cần phải nói nhiều lời.
Quý Tranh mỉm cười, anh áp hai tay lên má cô, gọi: “Khương Cách.”
“Hửm?” Cô khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của anh, mái tóc dài xõa tung trên vai.
“Lần sau trở về, anh dẫn em về nhà nhé.” Quý Tranh nói.
Khương Cách ngước mắt hỏi: “Nhà nào cơ?”
“Nhà ông bà nội anh.” Quý Tranh trả lời: “Anh muốn dẫn em đến gặp ông bà.”
Khương Cách khẽ cắn môi dưới, rồi mỉm cười hôn lên môi Quý Tranh. Cô rúc người trong lòng anh, trả lời: “Vâng.”
Sáng sớm hôm sau, Thái Kỷ đã bảo Lý Nam và Tiểu Bàng đến nhà đón Khương Cách. Mặt trời vừa lên cao, nắng vẫn chưa quá nóng bức, trong không khí còn hơi mát từ sương sớm. Lý Nam và Tiểu Bàng đứng đầu hẻm nhìn Khương Cách đang bước ra.
Cô không mang theo nhiều đồ đạc, sau khi ở bên Quý Tranh, nơi đây cũng xem như nhà cô, cô chỉ thu dọn vài món đồ rồi rời đi. Trở lại làm việc, Khương Cách vẫn không có gì khác biệt, trông cô vẫn giống như những lần hai người đến đón cô.
Lý Nam mở cửa xe, Tiểu Bàng đưa bữa sáng cho Khương Cách, Khương Cách nhận lấy. Lý Nam vòng đến ghế lái, hỏi: “Anh Tranh đâu rồi?”
Uống một hớp sữa đậu nành, Khương Cách trả lời: “Anh ấy rời đi từ sớm rồi.”
Bộ đội bắt đầu huấn luyện lúc năm giờ rưỡi, từ năm giờ sáng Quý Tranh đã rời đi, như thế sẽ đuổi kịp nhóm huấn luyện sau giờ ăn sáng.
Lý Nam cười nói: “Chúng ta cũng bắt đầu bận rộn rồi.”
Khương Cách đáp lời rồi nói: “Đi thôi.”
Giải quyết xong vấn đề, cuộc sống lại trở về quỹ đạo, Khương Cách cũng bắt đầu bận rộn. Sau khi rời xa nhau, Khương Cách và Quý Tranh có rất ít thời gian tiếp xúc với nhau. Quý Tranh sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại của anh đến rất ngẫu nhiên, đôi khi là sáng sớm, đôi lúc là nửa đêm. Nhưng dù anh gọi lúc nào, Khương Cách cũng sẽ nhận, bởi vì có ít thời gian liên lạc, thế nên mỗi cú điện thoại đều vô cùng quý giá. Đôi khi anh gọi vào lúc cô đang quay phim, cô sẽ xin tạm dừng để nhận điện thoại mấy phút, sau đó trở lại xin lỗi mọi người trong đoàn phim.
Khoảng thời gian sau khi trở về đội, Quý Tranh rất bận rộn, ngoài trừ huấn luyện, anh còn phải tổ chức đợt tuyển chọn lính đặc chủng mới, phải điện thoại công tác khắp nơi trong nước để tuyển chọn binh lính mới cho đội lính đặc chủng. Song song với việc tuyển chọn lính, giữa tháng Tám, đợt diễn tập quân sự bắt đầu.
Đợt diễn tập quân sự lần này, bọn họ đối đầu với đội lính đặc chủng ở Tây Bắc. Đây cũng là lần diễn tập đầu tiên của Quý Tranh từ khi trở về đội. Diễn tập quân sự của lính đặc chủng khó khăn và trắc trở hơn hẳn quân đội bình thường, có rất nhiều tình huống khốc liệt, ngay cả những lính đặc chủng từng chinh chiến trăm trận cũng không chịu đựng nổi.
Quý Tranh cùng đội với bọn Lý Khả, anh phụ trách chỉ huy tác chiến. Nhiệm vụ của tiểu đội bọn họ là đột nhập vào địa phận của phe địch. Địa điểm đợt diễn tập quân sự lần này là vùng núi khô cằn nơi Tây Bắc, vách đá cheo leo, địa thế hiểm ác, quãng đường phải di chuyển và leo trèo trên vách núi rất khó khăn.
Tiểu đội bọn họ dừng lại giữa vách đá, Quý Tranh đạp chân lên khe đá, thám thính tình hình phía xa.
“Hai phút sau có thể tập kích.” Quý Tranh thám thính xong thì để ống nhòm xuống, nói tiếp: “Mọi người nghỉ ngơi rồi ăn chút gì bổ sung thể lực đi.”
Bọn họ xuất phát từ rạng sáng đến bây giờ đã chập tối, trên đường đi phải tránh thoát mai phục và trinh sát của phe định, hiện tại chỉ còn cách nơi đóng quân của phe địch một cây số, thắng bại sẽ được định đoạt tại phút này.
“Tiền tuyến báo tin quân địch đang đánh thẳng vào nơi đóng quân của chúng ta, Tây Bắc Hùng Ưng quả là cường bạo, nhưng lại quá thiếu đầu óc.” Nghê Ngạn vừa cắn lương khô vừa nói mỉa.
Trong quân khu, đa phần binh lính luôn không phục nhau. Mà ngoài quân khu, những đội lính đặc chủng cũng sẽ không phục nhau. Mỗi lần liên hợp chiến đấu diễn tập, bọn họ luôn tranh đấu đến mức một mất một còn.
Trong lúc nói chuyện, tiếng chim ưng bỗng vang lên, bọn họ đều ngước mắt nhìn sang.
Khí hậu ở Tây Bắc khác với Nam Thành, tiết trời vừa nóng vừa khô, khi đợt diễn tập vừa bắt đầu, bọn họ cũng không quen. Nhưng năng lực thích ứng của lính đặc chủng vốn xuất sắc, hiện tại môi trường đã hoàn toàn không ảnh hưởng đến bọn họ.
Dưới thời tiết khô hanh, bầu trời cũng như bị vắt cạn, nền trời xanh thẳm không một gợn mây, con chim ưng sải cánh bay lượn.
Bọn họ khẽ cười, Quý Tranh cắn lương khô, cầm ống nhòm quan sát tình hình, sau đó anh cho miếng lương khô vào miệng rồi thấp giọng nói: “Hành động!”
Quý Tranh vừa ra lệnh, cả đội lập tức chuẩn bị tập trung tinh thần. Bọn họ như những con rắn lặng lẽ di chuyển giữa khe đá về phía nơi đóng quân của phe địch.
Tiến vào địa bàn quân địch, bọn họ phá hủy trụ sở truyền tin của địch. Quý Tranh đánh úp chỉ huy của địch, khiến quân đội phe địch hỗn loạn. Đội lính đặc chủng Nam Thành giành thắng lợi lớn. Tuy rằng đây chỉ là một đợt diễn tập quân sự bình thường, nhưng cảm giác thắng lợi cũng khiến toàn bộ binh lính trong đội lính đặc chủng Nam Thành phấn khởi.
Quý Tranh và phân đội của mình ngồi xe của “quân địch” trở về nơi đóng quân của bọn họ, vừa bước xuống xe, bọn họ đã được nâng lên rồi tung lên cao. Trên bầu trời đen đầy sao lấp lánh, Quý Tranh bị tung lên cao, gần như có thể chạm đến các vì sao. Anh vui vẻ ăn mừng với bọn họ, cả người bừng bừng hứng khởi.
Kết thúc diễn tập, hai bên ngồi trên bãi đất trống cùng nhau ăn mừng. Sau bữa tiệc, đội Quý Tranh còn phải trở về Nam Thành ngay trong đêm. Trải qua mấy ngày diễn tập gian khổ, sức lực và tinh thần mọi người đều đã cạn kiệt, bèn ăn uống no say để hồi sức, ăn uống xong cả người cũng khỏe lên hẳn.
Bọn họ uống rượu, Quý Tranh không uống được nên thay bằng nước trà. Quý Tranh kính mấy trung đội trưởng và đại đội trưởng chiến khu Tây Bắc xong thì trở về bàn của trung đội ba.
Mọi người trên bàn đang bàn nhau xem ngày mai được nghỉ thì nên làm gì.
Quý Tranh cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, chẳng mấy chốc chủ đề đã chuyển đến anh. Quý Tranh rời đi lâu như thế, sau khi trở về anh vẫn là chỗ dựa đáng tin cậy của bọn họ, bọn họ vui mừng vì thắng lợi lần này, càng vui mừng hơn vì Quý Tranh đã trở lại tham gia diễn tập cùng bọn họ.
“Đội trưởng, ngày mai được nghỉ chúng ta đi đánh bóng rổ đi!” Trong đội có người nói.
Cậu ta vừa lên tiếng, Thẩm Văn đã la lên: “Đánh bóng rổ cái gì, mày nghĩ đội trưởng giống cái lũ ế mốc meo tụi bây à, anh ấy bận đi gặp chị dâu rồi!”
Vừa nghe câu này, mọi người lập tức ầm ĩ lên.
Nghê Ngạn nghe tiếng hò hét ồn ào thì chống cằm nhìn Quý Tranh, nói: “Đội trưởng, em chợt nhớ ra một chuyện.”
Quý Tranh nhìn cậu ấy hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh còn nhớ lần làm nhiệm vụ ở Campuchia không? Anh nói trong lòng anh có người thích rồi.” Nghê Ngạn trí nhớ rất tốt.
Nụ cười của Quý Tranh càng sâu hơn, anh hỏi: “Ừ, sao thế?”
Đây là tin tức lá cải hấp dẫn, vừa nghe Quý Tranh trả lời, Thẩm Văn và Lý Khả lập tức xúm lại. Nhiệm vụ lần ấy khiến Quý Tranh gặp chướng ngại tâm lý, nhưng hiện tại anh đã vượt qua được, mọi người cũng thoải mái nhắc đến chuyện này.
“Anh còn nói anh muốn tỏ tình với người anh thích.” Lý Khả tiếp lời.
Thẩm Văn hóng hớt, nói: “Ôi ôi! Chị dâu không biết chuyện này phải không?”
Mọi người xung quanh đều dỏng tai lên nghe, nghe Thẩm Văn nói, mọi người túm lấy tay Quý Tranh. Quý Tranh khẽ cười, ngón tay vuốt ly trà, nói: “Biết. Người anh nói chính là cô ấy.”
Nghe Quý Tranh trả lời, mọi người trên bàn đồng loạt ồ lên: “Vãi nồi!”
“Lãng mạn quá đi!”
“Cầu trung đội trưởng dạy bọn em theo đuổi gái!”
Mọi người trong đội hò hét ầm ĩ, bọn họ nghĩ bạn gái Quý Tranh không có thân phận gì đặc biệt, cho rằng đây chỉ là một câu chuyện trai thích gái trai theo đuổi gái bình thường.
Mọi người nhao nhao đòi Quý Tranh chỉ bảo, bỏ mặc ba người Thẩm Văn một bên. Thẩm Văn nhớ lại cảnh tượng lần trước, khi ấy Quý Tranh nói mình đã sáu năm không gặp cô gái mình thích, nói cách khác khi ấy Quý Tranh và Khương Cách hoàn toàn không quen biết nhau.
Thẩm Văn âm thầm hét lên “vãi nồi”, rồi lẩm bẩm: “Đội trưởng theo đuổi thần tượng à? Biến thần tượng thành bạn gái mình, quả là rất mạnh mẽ.”
Nghê Ngạn hâm mộ nói: “Chẳng biết tao có cơ hội ở bên Lâm Văn Dao không?”
Vừa nghe cậu ấy nói, Lý Khả và Thẩm Văn đồng loạt nhìn sang mắng: “Nằm mơ đi!”
Để bọn họ làm loạn một lúc, Quý Tranh rời khỏi bàn. Có người vừa báo Cao Viễn muốn gặp anh. Quý Tranh rời bàn rồi đi đến lều truyền tin.
Trong lều vẫn còn thiết bị đang hoạt động. Mọi người đều đang ầm ĩ bên ngoài, tiếng máy móc bị ngăn cách bên trong lều. Quý Tranh tiến vào lều thì nhìn thấy Cao Viễn.
Ông đứng cạnh bản đồ địa hình nghe điện thoại, ông đưa lưng về phía cửa nên không nhìn thấy Quý Tranh tiến vào. Quý Tranh không chào ngay mà đợi ông nói chuyện điện thoại xong.
Cú điện thoại đến từ quân đội, Cao Viễn đứng nghiêm nhận mệnh lệnh ở đầu bên kia.
“Đường dây ma túy đang thâm nhập vào phía biên giới Trung Quốc, phạm vi hoạt động của chúng cũng bắt đầu lan rộng đến bên trong nước ta. Nhằm ngăn chặn việc tình hình càng trở nên xấu đi, nước ta hợp tác với ba nước Đông Nam Á, phối hợp triển khai nhiệm vụ vây quét ma túy. Băng đảng ma túy luôn rất liều mạng, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, quyền lựa chọn người thuộc về các anh.”
Cao Viễn nhận mệnh lệnh, đáp: “Rõ!”
Nói chuyện điện thoại xong, Cao Viễn quay đầu lại nhìn thấy Quý Tranh đứng đó. Ông nhíu mày day trán hỏi: “Cậu đến từ lúc nào thế?”
Quý Tranh nhìn Cao Viễn, trên khuôn mặt bôi thuốc màu, đôi mắt đen trong vắt mà sáng rực.
“Đội trưởng Cao, xin hãy để tôi tham gia.” Quý Tranh nói.