Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Anh nắm cổ tay cô, ngón tay thon dài mạnh mẽ. Lúc nói chuyện với cô, giọng anh luôn dịu dàng mà kiên định, giống hệt như sáu năm trước.
Bất luận là Quý Tranh của sáu năm trước hay Quý Tranh của hiện tại, ánh mắt anh luôn sáng rực như ngọn lửa, đó là ánh sáng mà cô mãi miết đuổi theo, nhưng sẽ chẳng bao giờ có được.
Khương Cách không trả lời, bàn tay bị anh nắm cuộn lại thành quyền, tay còn lại cầm bóng bay. Cô lặng im, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Thoáng chốc đã đến tháng Ba, thời tiết Lê Thành đã ấm dần lên. Đoàn làm phim Giữa Mùa Chanh chuyển sang quay trong trường, khuôn viên trường đại học Lê Thành rất đẹp, đang độ hoa anh đào nở rộ, khắp mọi nẻo đường đều rợp cánh hoa anh đào bay.
Quay phim hơn một tháng, tiến độ của phim đã được một nửa, nhân viên trong đoàn cũng ngày càng thân thiết với nhau hơn. Đoàn phim quay trong sân trường hơn nửa tháng, mặc dù đã dựng dải ngăn cách quanh phim trường, nhưng vẫn có fan hâm mộ đến xem.
Địa vị của Khương Cách và Lê Tinh Thành là cao nhất trong đoàn làm phim, fan của Khương Cách có nam lẫn nữ, fan Lê Tinh Thành thì toàn là mấy cô gái trẻ tuổi. Tính tình anh ta hiền hòa, lúc không có cảnh quay thì ngồi nghỉ trên ghế, thỉnh thoảng có vài fan hâm mộ can đảm đến xin anh ta ký tên, anh ta đều vui vẻ ký cho, còn dặn dò fan phải chăm chỉ học hành.
Mấy cô gái vui như mở cờ trong bụng, liên tục vâng dạ rồi rời đi. Nhạc Bách Thanh ngồi bên cạnh Lê Tinh Thành cũng mỉm cười. Có fan được ký tên xong còn muốn chụp hình cùng Lê Tinh Thành, trước khi chụp còn nhìn Nhạc Bách Thanh nói: “Cô Nhạc ơi, em chụp với thầy Lê một tấm được không ạ?”
Nhạc Bách Thanh bật cười, hòa nhã nói: “Tất nhiên là được rồi, thầy Lê thích nhất mấy cô gái trẻ như các em đấy.”
Lê Tinh Thành liếc mắt nhìn cô ta, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, cô gái kia làm sao nhận ra được ý tứ trong lời của Nhạc Bách Thanh, chỉ luôn miệng nói cảm ơn rồi hỏi ý Lê Tinh Thành. Lê Tinh Thành gật đầu đồng ý.
Không chỉ có mỗi cô gái đó tới, mà bên cạnh còn có một nữ sinh khác mặc váy ngắn trang điểm xinh xắn. Thân hình nữ sinh hơi gầy, gương mặt tuổi trẻ căng mịn, tướng mạo cũng rất đẹp.
Cô ấy không chụp hình với Lê Tinh Thành, mà lại đưa mắt nhìn về phía Khương Cách. Nhạc Bách Thanh nhìn cô gái nhỏ, khuôn mặt non nớt, thân hình trẻ trung chưa trưởng thành, vẻ đẹp thanh xuân rạng ngời.
Với phụ nữ ở từng tuổi của Nhạc Bách Thanh, thứ cô ta hâm mộ và ghen tỵ không phải là vẻ đẹp và khí chất, mà là cơ thể trẻ trung đầy đặn.
Nhạc Bách Thanh nhìn nữ sinh ấy, dịu dàng cảm khái: “Tuổi trẻ thật là tốt, có những vai diễn chỉ dựa vào diễn xuất thôi thì không được. Mặc dù Khương Cách tuổi vẫn chưa lớn lắm, nhưng so với học sinh chân chính, vẫn thiếu vẻ ngây ngô.”
Nữ sinh nhận ra Nhạc Bách Thanh đang nói chuyện với mình thì hoàn hồn, cô ấy mỉm cười nhìn Nhạc Bách Thanh, hỏi: “Cô Nhạc, người đàn ông bên cạnh Khương Cách cũng là diễn viên ạ?”
Khương Cách đang ngồi nghỉ ở một góc khác của đoàn làm phim, cô đang đọc kịch bản. Quý Tranh ngồi cạnh cô, đôi chân thon dài hơi co lại. Anh đang ngước mắt nhìn tán cây anh đào, đường nét khuôn mặt anh tuấn tú, lúc ngẩng đầu, hầu kết lăn lăn, trông vô cùng gợi cảm. Thân hình anh cao lớn rắn rỏi, trên người mặt áo khoác và quần dài đơn giản, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên hơi thở nam tính.
Một người đàn ông như vậy, đáy mắt lại trong vắt, anh nhìn cánh hoa anh đào rơi lả tả, đưa tay ra đón những phiến hoa rơi trên tóc Khương Cách.
Tiếp xúc lâu ngày, Nhạc Bách Thanh đã hiểu được vì sao Khương Cách lại thích người đàn ông này. Anh ta có vẻ ngoài xuất sắc, trông mạnh mẽ, nhưng kỳ thật rất dịu dàng. Tính tình Khương Cách ương bướng mà lạnh lùng, trong đoàn làm phim không ai dám chọc vào, nhưng khi ở bên cạnh anh ta, cô lại ngoan ngoãn như mèo con.
Nhạc Bách Thanh hơi nhếch môi, trong mắt thoát hiện vẻ hào hứng: “Không phải, anh ta là vệ sĩ của Khương Cách, sao thế?”
“Ồ, anh ấy đẹp trai quá.” Cô gái đang xin chữ ký của Lê Tinh Thành thốt lên, sau đó chợt nhận ra điều gì, lập tức nói: “Thảo nào một đứa chẳng bao giờ theo đuổi thần tượng như cậu mới chịu đến đây với tớ, thì ra cậu muốn đến ngắm trai!”
Tính tình cô gái kia tuy cởi mở, nhưng lúc ấy vẫn đỏ mặt cười ngượng. Thiếu nữ ở tuổi thanh xuân phơi phới, lúc đỏ mặt cũng ngây ngô đến đáng yêu.
Nhạc Bách Thanh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nữ sinh, dịu dàng cổ vũ: “Thích thì theo đuổi thôi, tuổi trẻ phải xông xáo liều lĩnh, đừng để sau này phải hối hận. Chị nói cho em nghe nhé, anh ta còn độc thân đấy, đi xin cách liên lạc đi.”
Nữ sinh này vốn cũng bạo dạn, nghe Nhạc Bách Thanh nói như thế thì lập tức mỉm cười đáp: “Vâng ạ, cảm ơn cô Nhạc.”
Người trẻ tuổi luôn bạo dạn, huống chi bây giờ còn có tiền bối khích lệ. Nữ sinh xoay người tung tăng vui vẻ bước về phía Quý Tranh.
Nhạc Bách Thanh cười nhạt, dời mắt đi, lúc quay đầu thì thấy Lê Tinh Thành đang nhìn cô ta. Trong mắt anh ta mang theo cảm xúc khó diễn tả, lòng Nhạc Bách Thanh quặn đau, cô ta dời mắt đi, nói: “Sao thế? Anh ghen tị à? Cô bé đó không thích minh tinh như anh mà lại thích một tên vệ sĩ.”
Lê Tinh Thành nhìn cô ta, lông mày nhíu chặt: “Em biết Khương Cách rất bảo bọc vệ sĩ của mình mà.”
“Hai người họ chưa hẹn hò, mấy cô gái khác muốn làm sao thì làm chứ.” Nhạc Bách Thanh cười khẩy, nói đoạn, cô ta liếc mắt nhìn Lê Tinh Thành, nói: “Vả lại, cho dù có hẹn hò đi chăng nữa, chẳng phải cũng có phụ nữ ve vãn anh đấy thôi?”
Nhạc Bách Thanh còn chưa nói hết câu, Lê Tinh Thành đã tỏ vẻ chán chường, anh ta đặt kịch bản xuống rồi đứng dậy rời đi.
Những lúc thế này, phớt lờ còn khiến người ta đau lòng hơn cãi vã. Cô ta châm chọc khiêu khích, Lê Tinh Thành lại thẳng thừng ngó lơ. Những trận cãi vã đã trở thành quá khứ, đáy mắt Nhạc Bách Thanh phủ đầy mây đen, ánh mắt cay cay.
Nhưng cuối cùng, cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Cách.
Khương Cách phát giác được động tác của Quý Tranh, anh đặt cánh hoa trên tay lên kịch bản của cô. Viền cánh hoa hơi vểnh lên, dưới ánh mặt trời trông có phần lãng mạn.
Khương Cách liếc nhìn anh, Quý Tranh mỉm cười, bầu không khí giữa hai người ngọt ngào như hoa anh đào.
Bỗng có người tiến đến, Khương Cách hoàn hồn, ngước mắt nhìn nữ sinh đứng cạnh Quý Tranh, sau đó nhìn về phía Nhạc Bách Thanh.
Nữ sinh cụp mắt nhìn Quý Tranh, khuôn mặt đỏ bừng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện rõ niềm yêu thích, cô gái nhìn Quý Tranh cười nói: “Anh ơi, em muốn xin số điện thoại của anh.”
Cô gái vừa dứt lời, không chỉ Quý Tranh mà cả Lý Nam và Tiểu Bàng đều nhìn sang. Khương Cách ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng.
“Không được.” Ngắn gọn súc tích.
Dưới ánh mặt trời mùa xuân, cảm giác ấm áp lúc trước đã tan biến, Lý Nam và Tiểu Bàng đều cảm nhận được cơn giận dữ đang dâng trào của Khương Cách, chỉ dám dè dặt nhìn cô. Quý Tranh nghe cô nói vậy thì đưa mắt nhìn sang, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Vẻ đẹp của Khương Cách như món vũ khí khiến người ta phải chùn bước. Nữ sinh chớp mắt nhìn cô, sau đó mạnh miệng nói: “Em không hỏi chị.”
Quý Tranh cười nhạt, trả lời: “Nhưng tôi nghe theo cô ấy.”
Giọng anh dịu dàng mà điềm tĩnh, câu nói đột ngột ấy khiến nữ sinh sững sờ. Cô ấy nhìn Quý Tranh, thấy anh lịch sự mỉm cười. Nữ sinh nhíu chặt mày, dù sao cũng là con gái da mặt mỏng, cô ấy đành cắn môi rồi xoay người rời đi.
Sau một màn náo động, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.
Lý Nam và Tiểu Bàng rời đi, chỉ còn lại Quý Tranh và Khương Cách ở đây. Bầu không khí vẫn hơi lạnh lẽo, Khương Cách ngồi trên ghế, ngón tay cầm kịch bản dần trở nên trắng bệch. Cô nhìn Nhạc Bách Thanh đang ngồi bên kia, định đứng dậy đi sang.
Chưa kịp đứng lên, cô đã bị kéo lại. Quý Tranh nắm chặt cổ tay cô rồi đưa một ly nước ấm sang. Khương Cách ngước mắt, hàng lông mày nhíu chặt. Cho dù cô có lạnh lùng sắc bén đến mức nào, khi ở bên cạnh anh, tất cả đều tan biến. Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt anh, đáy mắt đong đầy dịu dàng, tựa như ngọn gió xuân thổi lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển.
“Sao lại giận rồi?”
Cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống như khẽ chạm vào trái tim cô. Sau đêm ở sân tập, Quý Tranh càng trở nên bạo dạn hơn trước kia, anh không đụng vào khôi giáp của cô, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, chờ cô tự mình trút bỏ.
Quai hàm Khương Cách bạnh ra, cô không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn anh. Trong bầu không khí tĩnh lặng có nắng ấm và hương hoa, cuối cùng, Quý Tranh dời mắt đi, anh nói: “Không cần tức giận, tôi sẽ không bao giờ làm trái ý em. Đừng quên, tôi là…”
“Anh là của tôi.”
Bị cô ngắt lời, Quý Tranh hơi sững sờ, đáy lòng như nồng nàn hương hoa, trái tim đập thình thịch, anh gật đầu, dịu dàng nói: “Phải, tôi là của em.”
Thấy cảm xúc của Khương Cách đã ổn định lại, Lý Nam bèn tiến đến, đưa điện thoại cho Khương Cách, nói: “Khương Gia, anh Thái Kỷ gọi.”
Quý Tranh cầm ly nước trong tay cô, Khương Cách nhận lấy điện thoại.
Dưới trướng Thái Kỷ có rất nhiều nghệ sĩ, đa phần bọn họ đều có trợ lý riêng, những người nổi tiếng cũng không cần anh ấy đi theo. Anh ấy thường ở công ty, hoặc đi bàn bạc với nhà đầu tư và trợ lý đạo diễn, công việc chủ yếu của anh ấy là giới thiệu hợp đồng cho nghệ sĩ.
Lần này anh ấy gọi điện thoại đến để báo với Khương Cách việc tham gia tuần lễ thời trang ở Ý cuối tuần này.
Với tiểu hoa lưu lượng trong nước, tài nguyên thời trang cũng là một trận chiến, vào tháng Hai tháng Ba mỗi năm, bốn tuần lễ thời trang lớn sẽ được tổ chức, các nhãn hiệu hoặc công ty sẽ mời minh tinh đến tham dự. Các tiểu hoa lưu lượng đang hot thường làm người đại diện cho nhãn hiệu, thế nên sẽ được phía nhãn hiệu mời đến xem trình diễn thời trang.
Tài nguyên thời trang của Khương Cách khá tốt, trong số bốn tiểu hoa, nhãn hiệu mà Khương Cách làm đại diện là thương hiệu thời trang lâu đời nhất, cao cấp nhất và được săn đón nhất trong nước, lần này cô được nhãn hiệu ấy mời đến tham dự.
Với những show trình diễn thời trang như thế này, bất kể có được mời hay không, các minh tinh đều sẽ đi. Đây là cơ hội ngàn vàng để thể hiện bản thân, nhóm stylist của mỗi minh tinh sẽ dốc hết vốn liếng để chuẩn bị trang phục, từ lúc đáp xuống sân bay đến lúc xem show trình diễn, ảnh chụp sẽ liên tục được cập nhật. Cuối cùng sẽ không thể thiếu một màn đọ nhan sắc.
Là người đại diện của cả khu vực châu Á, thân phận của Khương Cách khá đặc biệt, cô không thể nào vắng mặt vào tuần lễ thời trang. Tuần lễ thời trang năm nay bắt đầu vào thứ hai tuần sau, trưa thứ bảy tuần này Khương Cách phải rời Nam Thành bay đến Ý.
Cầm điện thoại, Khương Cách hỏi: “Phải đi bao lâu?”
“Bình thường luôn là bốn năm ngày.” Thái Kỷ nói xong thì hỏi: “Chẳng phải năm ngoái em đã đi rồi sao? Năm nào cũng như thế mà.”
Bốn năm ngày.
Quân nhân tại ngũ không thể tự tiện ra nước ngoài, cô phải xa Quý Tranh bốn năm ngày.
Thái Kỷ gọi điện thoại không chỉ vì tuần lễ thời trang, thấy đầu bên kia trầm mặc, Thái Kỷ ho khan một tiếng, rồi nói: “Khương Cách, phía đạo diễn Hoàng Ánh có liên lạc với em không?”
Chuyện Khương Cách thử vai ngay tại vườn trà, Lý Nam đã nói với Thái Kỷ. Lúc kể lại, Lý Nam vô cùng hào hứng, vốn dĩ Thái Kỷ cũng rất tự tin. Nhưng đã nửa tháng trôi qua, phía đạo diễn Hoàng Ánh vẫn không có chút động tĩnh.
Khương Cách trả lời: “Không có.”
Đầu bên kia, Thái Kỷ đã nôn nóng đến mức thở hắt ra.
Bộ phim Xích Hồng của đạo diễn Trần Trình đã xác định diễn viên, ba trong bốn tiểu hoa có cơ hội, cuối cùng vai diễn thuộc về Lý Tư Tân.
Hiện tại đây là vai diễn tốt nhất mà bốn tiểu hoa có thể tiếp xúc được, Lý Tư Tân giành được vai nữ chính của Xích Hồng, tháng tư phim bấm máy, sau khi công chiếu sẽ tranh cử giải thưởng Bạch Vũ, nếu giành được giải thưởng sẽ nổi tiếng vang dội, Lý Tư Tân sẽ trở thành người đầu tiên trong bốn tiểu hoa có tác phẩm tiêu biểu.
Điều này vô cùng có ý nghĩa với diễn viên, không cần chờ đến cuối năm, vị trí của bốn tiểu hoa sẽ được sắp xếp lại, Khương Cách khó lòng giữ được địa vị.
Thở dài xong, Thái Kỷ hỏi: “Vậy lịch trình tháng Tư của em ra sao?”
Khương Cách đứng dưới tán cây anh đào, cánh hoa rơi trên tóc cô, cô nhìn về phía sân tập cách đó không xa, nói: “Giúp em liên hệ với phim khác đi.”
Nếu phải đợi kết quả quá lâu, chưa chắc đó là kết quả tốt, dừng lại kịp thời, tìm giải pháp khác mới là cách xử lý tốt nhất.
Sau khi Xích Hồng tuyên bố Lý Tư Tân vào vai nữ chính, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng rất sốt sắng chờ tin tức từ đạo diễn Hoàng Ánh. Trong lúc Khương Cách gọi điện thoại, hai người cũng đứng nghe, nghe Khương Cách nói muốn liên lạc với bộ phim khác, hi vọng của bọn họ đã bị dập tắt hoàn toàn.
Sau khi cúp máy, Khương Cách bị gọi đi diễn, Lý Nam và Tiểu Bàng đứng chờ cùng Quý Tranh, Khương Cách cố gắng như thế lại không nhận được thành quả, Tiểu Bàng có phần bất bình: “Tự mình cố gắng thì không nhận được gì, vậy mà dựa vào đàn ông lại có thể hưởng lộc như thế.”
Lý Nam tiếp lời: “Lý Tư Tân có thể dựa vào Tiểu Bạch tổng là bởi vì Khương Gia không muốn làm vậy. Nếu Khương Gia đã muốn dựa thì làm gì đến lượt cô ta.”
Tiểu Bàng nói: “Đúng vậy, Lý Tư Tân không có Tiểu Bạch tổng thì chẳng là cái thá gì. Khương Gia không có ai vẫn là Gia!”
Cảnh quay tiếp theo, Khương Cách diễn cùng Nhạc Bách Thanh. Nữ phụ bất mãn vì nam chính từ chối mình, hẹn hò với nữ chính, nữ phụ tung tin trên diễn đàn trường rằng nữ chính quyến rũ bạn trai của cô ta. Nam chính là giáo sư trong khoa, vì thế nên bị trường học tạm thời đình chỉ dạy học. Nữ phụ hẹn nữ chính ra ngoài, muốn bảo nữ chính từ bỏ nam chính, nhưng nữ chính không đồng ý, giáng cho nữ phụ một bạt tai.
Cảnh quay trước đã xong, chỉ còn cảnh tát.
Nhạc Bách Thanh đang dặm lại lớp trang điểm, Khương Cách đứng chờ. Nhạc Bách Thanh vừa thấy cô thì cười nói: “Cô bé lúc nãy sao lại chạy đi mất vậy, cô bắt nạt người ta à? Cô bắt nạt người trong đoàn là đủ rồi, gây khó dễ cho một học sinh làm gì?”
Khương Cách vốn đang ngắm hoa anh đào, nghe thế thì dời mắt đi, đuôi mắt cô hơi nhướng lên. Nhạc Bách Thanh đã dặm xong lớp trang điểm, cô ta đứng dậy đi sang. Khương Cách cụp mắt liếc nhìn cô ta, đáy mắt lạnh như băng.
“Cô bảo cô ta tới phải không?”
Khi Khương Cách đứng cạnh Quý Tranh, trông cô vô cùng nhỏ bé, nhưng đó là do dáng người Quý Tranh quá cao lớn. Cô vốn cao một mét bảy, dù không mang giày cao gót, cô vẫn cao xấp xỉ Nhạc Bách Thanh đang đi giày cao gót. Tuy Nhạc Bách Thanh không thấp hơn Khương Cách là bao, nhưng khí chất lại kém xa.
Cơn giận của phụ nữ thường đáng sợ hơn cả đàn ông, vì đàn ông sẽ không đánh phụ nữ, nhưng phụ nữ thì chưa chắc. Cảnh quay tiếp theo Khương Cách sẽ đánh Nhạc Bách Thanh, lúc này cô ta mới hơi lo lắng, cô ta nhíu mày nói: “Thì sao? Cô muốn mượn cảnh quay để đánh tôi à?”
Chiến tranh giữa phụ nữ thường không có khói súng, đạo diễn cho rằng hai người đã chuẩn bị xong, bèn hô “action”. Cảnh quay bắt đầu, Khương Cách vung tay lên, Nhạc Bách Thanh giật thót.
Nhưng sau đó, đầu ngón tay lạnh buốt của Khương Cách khẽ lướt qua mặt cô ta. Cơn gió từ động tác vung tay của Khương Cách táp vào mặt Nhạc Bách Thanh.
“Đạt!” Đạo diễn hài lòng hô ngừng.
Nhạc Bách Thanh che mặt, giọng nói lạnh lùng của Khương Cách vang lên bên tai cô ta: “Đóng phim là đóng phim, nhân phẩm tôi không tệ đến mức đó.”
Nhạc Bách Thanh giương mắt nhìn Khương Cách, giọng Khương Cách đều đều.
“Nếu muốn đánh cô, không cần mượn cảnh quay, đánh thẳng mặt tôi cũng dám.”
Qua hơn một tháng hợp tác, việc quay phim đã trôi chảy hơn ban đầu rất nhiều, quá trình quay phim sắp đến hồi kết, đoàn phim cũng phải tăng cường độ làm việc. Buổi tối bọn họ quay phim đến mười giờ, sau khi hoàn tất công việc, mọi người không rời khỏi nhà hàng ven biển, mà quyết định nán lại tổ chức một buổi liên hoan.
Liên hoan của đoàn phim chủ yếu là để nhân viên thư giãn, tâm sự về công việc và tám đủ chuyện trên trời dưới đất, phòng bao ầm ĩ nhốn nháo. Khương Cách nán lại ăn vài món, giấc ngủ của cô không tốt nên rời đi trước. Lý Nam và Tiểu Bàng ở lại với mọi người, Quý Tranh đi cùng Khương Cách trở về khách sạn.
Bờ biển ban đêm rất yên tĩnh, nhà hàng mà đoàn phim dùng để quay nằm trên một con phố buôn bán. Đường đi không dài, ven đường còn có vài quán ăn đang mở cửa, thỉnh thoảng có người bước ra, chuông trên cửa phát ra tiếng vang lanh lảnh giữa không gian yên tĩnh.
Dưới chân là con đường lát đá, đường hơi dốc, bên trên có vài ngọn đèn đường, ánh đèn lập lòe chiếu sáng khe hở giữa những phiến đá dưới chân.
Khương Cách vùi mình trong áo khoác lông, ngọn đèn ven đường hắt bóng cô lên phiến đá xanh, trông cô như một chú gấu bông. Đến cuối con đường, lúc chuẩn bị lên xe, Quý Tranh hỏi: “Muốn đi dạo biển một lát không?”
Khương Cách ngẩng đầu nhìn anh, cô hơi xoay người, đi theo Quý Tranh ra bờ biển.Đọc trọn bộ tại truyenfull.vn!
Giữa tháng ba, gió đêm trên bờ biển lạnh buốt, mặt biển dập dờn, phía chân trời là vầng trăng khuyết, ánh trăng sáng tỏ phản chiếu xuống dòng nước.
Khương Cách mặc áo khoác nên không sợ lạnh. Dưới chân là bãi cát mềm mại mà lành lạnh, Khương Cách liếc nhìn Quý Tranh, anh chỉ mặc một lớp áo khoác, bên trong là áo len mỏng.
Cách ăn mặc của anh luôn rất đơn giản, nhưng dù quần áo có đơn giản đến mấy, mặc trên người anh trông vẫn rất ra dáng. Đi Ý xem trình diễn thời trang sẽ được chiêm ngưỡng rất nhiều người mẫu, dáng người của bọn họ rất chuẩn, nhưng Quý Tranh cũng không thua kém gì bọn họ.
Gió biển thổi vùn vụt như tiếng kèn. Trên con đường ven biển có một ngọn đèn trông như ngọn hải đăng thu nhỏ. Ánh đèn sáng rực, nhưng bờ cát vẫn tối mờ.
“Tôi phải đi Ý bốn năm ngày.” Hai người đứng trên bờ cát, Khương Cách mở lời.
Cô vẫn chưa nói chuyện này cho Quý Tranh. Anh dừng bước nhìn Khương Cách, trầm ngâm một hồi lâu, sau đó trả lời: “Khương Cách, tôi không ra nước ngoài được.”
Quân nhân tại ngũ muốn ra nước ngoài phải nộp đơn xin phê duyệt, hiện tại anh đang dưỡng thương, nếu không có giấy tờ cho phép ra nước ngoài trị bệnh, anh sẽ không thể nào ra nước ngoài, quân hàm của anh quá cao.
Lúc anh dừng bước, Khương Cách cũng dừng lại theo, gió thổi qua viền lông trên mũ áo cô, ánh đèn hắt lên khuôn mặt trắng nõn.
“Tôi biết.” Khương Cách nói.
Nghe cô nói, anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô. Gió lạnh mang theo hơi thở của anh phả lên mặt cô, ấm áp mà ngưa ngứa.
“Phải xa tôi nên không vui à?”
Vừa nhận điện thoại của Thái Kỷ, vẻ mặt của Khương Cách đã lạnh lùng. Từ lúc quay phim xong đến khi liên hoan, tâm trạng của cô vẫn không khá lên. Vì thế nên Quý Tranh mới dẫn cô về sớm, nhưng không trở lại khách sạn ngay mà đi dạo cho khuây khỏa.
Khuôn mặt tuấn tú của anh gần kề ngay trước mắt, Khương Cách thấy anh mỉm cười.
Suy nghĩ trong lòng bị vạch trần, trái tim cô đập rộn ràng, khuôn mặt nóng bừng lên, Khương Cách dời mắt tránh né, nhưng cô đã bị Quý Tranh bao vây cả bốn phía. Cô đút tay vào túi áo, định xoay người rời đi.
Quý Tranh bỗng chốc giữ chặt cánh tay cô, cơ thể cô hơi chao đảo, suýt chút nữa thì té ngã, cuối cùng lại được Quý Tranh kéo lại.
Khương Cách còn chưa kịp đứng vững đã vội vàng nói.
“Không phải…”Đọc trọn bộ tại truyenfull.vn!
Cô chưa kịp dứt lời, Quý Tranh đã kéo cô vào lòng mình. Hơi thở anh phả trên đỉnh đầu, cả người Khương Cách nóng hừng hực. Sau khi đứng vững, anh duỗi tay vào mũ áo cô.
Rõ ràng anh mặc rất phong phanh, nhưng bàn tay lại ấm nóng, anh đặt tay lên gáy cô, hơi chỉnh đầu cô để cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Khương Cách.” Quý Tranh cúi đầu nhìn vào mắt cô, khẽ gọi tên cô.
Giọng anh trầm thấp mà khàn khàn, như những hạt cát mịn lăn trên da cô, thắp lên ngọn lửa rực rỡ.
“Em đi, tôi đưa em ra sân bay, em về, tôi đến sân bay đón em. Trong mấy ngày ấy, tôi sẽ không tắt điện thoại, đảm bảo lúc nào cũng đầy pin. Chỉ cần em muốn gọi, tôi sẽ luôn có mặt. Biết chưa?”
Khương Cách ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt nâu phản chiếu ánh trăng sáng. Cô tựa vào bàn tay anh, trái tim tựa hồ như bị anh giữ trong lòng bàn tay.
“Biết rồi.” Khương Cách khẽ trả lời.
Sóng biển xô vào bờ cát, gió biển thổi vi vút, bóng lưng hai người bị ánh đèn kéo dài, chuyển động theo bước chân chậm rãi của bọn họ.
“Ở ngoài một mình phải chú ý điều gì?”
“Không được nổi giận lung tung.”
“Còn gì nữa?”Đọc trọn bộ tại truyenfull.vn!
“Chỉ được nổi giận với anh.”
Trong gió có tiếng cười dịu dàng của anh.
Bất luận là Quý Tranh của sáu năm trước hay Quý Tranh của hiện tại, ánh mắt anh luôn sáng rực như ngọn lửa, đó là ánh sáng mà cô mãi miết đuổi theo, nhưng sẽ chẳng bao giờ có được.
Khương Cách không trả lời, bàn tay bị anh nắm cuộn lại thành quyền, tay còn lại cầm bóng bay. Cô lặng im, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Thoáng chốc đã đến tháng Ba, thời tiết Lê Thành đã ấm dần lên. Đoàn làm phim Giữa Mùa Chanh chuyển sang quay trong trường, khuôn viên trường đại học Lê Thành rất đẹp, đang độ hoa anh đào nở rộ, khắp mọi nẻo đường đều rợp cánh hoa anh đào bay.
Quay phim hơn một tháng, tiến độ của phim đã được một nửa, nhân viên trong đoàn cũng ngày càng thân thiết với nhau hơn. Đoàn phim quay trong sân trường hơn nửa tháng, mặc dù đã dựng dải ngăn cách quanh phim trường, nhưng vẫn có fan hâm mộ đến xem.
Địa vị của Khương Cách và Lê Tinh Thành là cao nhất trong đoàn làm phim, fan của Khương Cách có nam lẫn nữ, fan Lê Tinh Thành thì toàn là mấy cô gái trẻ tuổi. Tính tình anh ta hiền hòa, lúc không có cảnh quay thì ngồi nghỉ trên ghế, thỉnh thoảng có vài fan hâm mộ can đảm đến xin anh ta ký tên, anh ta đều vui vẻ ký cho, còn dặn dò fan phải chăm chỉ học hành.
Mấy cô gái vui như mở cờ trong bụng, liên tục vâng dạ rồi rời đi. Nhạc Bách Thanh ngồi bên cạnh Lê Tinh Thành cũng mỉm cười. Có fan được ký tên xong còn muốn chụp hình cùng Lê Tinh Thành, trước khi chụp còn nhìn Nhạc Bách Thanh nói: “Cô Nhạc ơi, em chụp với thầy Lê một tấm được không ạ?”
Nhạc Bách Thanh bật cười, hòa nhã nói: “Tất nhiên là được rồi, thầy Lê thích nhất mấy cô gái trẻ như các em đấy.”
Lê Tinh Thành liếc mắt nhìn cô ta, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, cô gái kia làm sao nhận ra được ý tứ trong lời của Nhạc Bách Thanh, chỉ luôn miệng nói cảm ơn rồi hỏi ý Lê Tinh Thành. Lê Tinh Thành gật đầu đồng ý.
Không chỉ có mỗi cô gái đó tới, mà bên cạnh còn có một nữ sinh khác mặc váy ngắn trang điểm xinh xắn. Thân hình nữ sinh hơi gầy, gương mặt tuổi trẻ căng mịn, tướng mạo cũng rất đẹp.
Cô ấy không chụp hình với Lê Tinh Thành, mà lại đưa mắt nhìn về phía Khương Cách. Nhạc Bách Thanh nhìn cô gái nhỏ, khuôn mặt non nớt, thân hình trẻ trung chưa trưởng thành, vẻ đẹp thanh xuân rạng ngời.
Với phụ nữ ở từng tuổi của Nhạc Bách Thanh, thứ cô ta hâm mộ và ghen tỵ không phải là vẻ đẹp và khí chất, mà là cơ thể trẻ trung đầy đặn.
Nhạc Bách Thanh nhìn nữ sinh ấy, dịu dàng cảm khái: “Tuổi trẻ thật là tốt, có những vai diễn chỉ dựa vào diễn xuất thôi thì không được. Mặc dù Khương Cách tuổi vẫn chưa lớn lắm, nhưng so với học sinh chân chính, vẫn thiếu vẻ ngây ngô.”
Nữ sinh nhận ra Nhạc Bách Thanh đang nói chuyện với mình thì hoàn hồn, cô ấy mỉm cười nhìn Nhạc Bách Thanh, hỏi: “Cô Nhạc, người đàn ông bên cạnh Khương Cách cũng là diễn viên ạ?”
Khương Cách đang ngồi nghỉ ở một góc khác của đoàn làm phim, cô đang đọc kịch bản. Quý Tranh ngồi cạnh cô, đôi chân thon dài hơi co lại. Anh đang ngước mắt nhìn tán cây anh đào, đường nét khuôn mặt anh tuấn tú, lúc ngẩng đầu, hầu kết lăn lăn, trông vô cùng gợi cảm. Thân hình anh cao lớn rắn rỏi, trên người mặt áo khoác và quần dài đơn giản, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên hơi thở nam tính.
Một người đàn ông như vậy, đáy mắt lại trong vắt, anh nhìn cánh hoa anh đào rơi lả tả, đưa tay ra đón những phiến hoa rơi trên tóc Khương Cách.
Tiếp xúc lâu ngày, Nhạc Bách Thanh đã hiểu được vì sao Khương Cách lại thích người đàn ông này. Anh ta có vẻ ngoài xuất sắc, trông mạnh mẽ, nhưng kỳ thật rất dịu dàng. Tính tình Khương Cách ương bướng mà lạnh lùng, trong đoàn làm phim không ai dám chọc vào, nhưng khi ở bên cạnh anh ta, cô lại ngoan ngoãn như mèo con.
Nhạc Bách Thanh hơi nhếch môi, trong mắt thoát hiện vẻ hào hứng: “Không phải, anh ta là vệ sĩ của Khương Cách, sao thế?”
“Ồ, anh ấy đẹp trai quá.” Cô gái đang xin chữ ký của Lê Tinh Thành thốt lên, sau đó chợt nhận ra điều gì, lập tức nói: “Thảo nào một đứa chẳng bao giờ theo đuổi thần tượng như cậu mới chịu đến đây với tớ, thì ra cậu muốn đến ngắm trai!”
Tính tình cô gái kia tuy cởi mở, nhưng lúc ấy vẫn đỏ mặt cười ngượng. Thiếu nữ ở tuổi thanh xuân phơi phới, lúc đỏ mặt cũng ngây ngô đến đáng yêu.
Nhạc Bách Thanh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nữ sinh, dịu dàng cổ vũ: “Thích thì theo đuổi thôi, tuổi trẻ phải xông xáo liều lĩnh, đừng để sau này phải hối hận. Chị nói cho em nghe nhé, anh ta còn độc thân đấy, đi xin cách liên lạc đi.”
Nữ sinh này vốn cũng bạo dạn, nghe Nhạc Bách Thanh nói như thế thì lập tức mỉm cười đáp: “Vâng ạ, cảm ơn cô Nhạc.”
Người trẻ tuổi luôn bạo dạn, huống chi bây giờ còn có tiền bối khích lệ. Nữ sinh xoay người tung tăng vui vẻ bước về phía Quý Tranh.
Nhạc Bách Thanh cười nhạt, dời mắt đi, lúc quay đầu thì thấy Lê Tinh Thành đang nhìn cô ta. Trong mắt anh ta mang theo cảm xúc khó diễn tả, lòng Nhạc Bách Thanh quặn đau, cô ta dời mắt đi, nói: “Sao thế? Anh ghen tị à? Cô bé đó không thích minh tinh như anh mà lại thích một tên vệ sĩ.”
Lê Tinh Thành nhìn cô ta, lông mày nhíu chặt: “Em biết Khương Cách rất bảo bọc vệ sĩ của mình mà.”
“Hai người họ chưa hẹn hò, mấy cô gái khác muốn làm sao thì làm chứ.” Nhạc Bách Thanh cười khẩy, nói đoạn, cô ta liếc mắt nhìn Lê Tinh Thành, nói: “Vả lại, cho dù có hẹn hò đi chăng nữa, chẳng phải cũng có phụ nữ ve vãn anh đấy thôi?”
Nhạc Bách Thanh còn chưa nói hết câu, Lê Tinh Thành đã tỏ vẻ chán chường, anh ta đặt kịch bản xuống rồi đứng dậy rời đi.
Những lúc thế này, phớt lờ còn khiến người ta đau lòng hơn cãi vã. Cô ta châm chọc khiêu khích, Lê Tinh Thành lại thẳng thừng ngó lơ. Những trận cãi vã đã trở thành quá khứ, đáy mắt Nhạc Bách Thanh phủ đầy mây đen, ánh mắt cay cay.
Nhưng cuối cùng, cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Cách.
Khương Cách phát giác được động tác của Quý Tranh, anh đặt cánh hoa trên tay lên kịch bản của cô. Viền cánh hoa hơi vểnh lên, dưới ánh mặt trời trông có phần lãng mạn.
Khương Cách liếc nhìn anh, Quý Tranh mỉm cười, bầu không khí giữa hai người ngọt ngào như hoa anh đào.
Bỗng có người tiến đến, Khương Cách hoàn hồn, ngước mắt nhìn nữ sinh đứng cạnh Quý Tranh, sau đó nhìn về phía Nhạc Bách Thanh.
Nữ sinh cụp mắt nhìn Quý Tranh, khuôn mặt đỏ bừng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện rõ niềm yêu thích, cô gái nhìn Quý Tranh cười nói: “Anh ơi, em muốn xin số điện thoại của anh.”
Cô gái vừa dứt lời, không chỉ Quý Tranh mà cả Lý Nam và Tiểu Bàng đều nhìn sang. Khương Cách ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng.
“Không được.” Ngắn gọn súc tích.
Dưới ánh mặt trời mùa xuân, cảm giác ấm áp lúc trước đã tan biến, Lý Nam và Tiểu Bàng đều cảm nhận được cơn giận dữ đang dâng trào của Khương Cách, chỉ dám dè dặt nhìn cô. Quý Tranh nghe cô nói vậy thì đưa mắt nhìn sang, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Vẻ đẹp của Khương Cách như món vũ khí khiến người ta phải chùn bước. Nữ sinh chớp mắt nhìn cô, sau đó mạnh miệng nói: “Em không hỏi chị.”
Quý Tranh cười nhạt, trả lời: “Nhưng tôi nghe theo cô ấy.”
Giọng anh dịu dàng mà điềm tĩnh, câu nói đột ngột ấy khiến nữ sinh sững sờ. Cô ấy nhìn Quý Tranh, thấy anh lịch sự mỉm cười. Nữ sinh nhíu chặt mày, dù sao cũng là con gái da mặt mỏng, cô ấy đành cắn môi rồi xoay người rời đi.
Sau một màn náo động, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.
Lý Nam và Tiểu Bàng rời đi, chỉ còn lại Quý Tranh và Khương Cách ở đây. Bầu không khí vẫn hơi lạnh lẽo, Khương Cách ngồi trên ghế, ngón tay cầm kịch bản dần trở nên trắng bệch. Cô nhìn Nhạc Bách Thanh đang ngồi bên kia, định đứng dậy đi sang.
Chưa kịp đứng lên, cô đã bị kéo lại. Quý Tranh nắm chặt cổ tay cô rồi đưa một ly nước ấm sang. Khương Cách ngước mắt, hàng lông mày nhíu chặt. Cho dù cô có lạnh lùng sắc bén đến mức nào, khi ở bên cạnh anh, tất cả đều tan biến. Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt anh, đáy mắt đong đầy dịu dàng, tựa như ngọn gió xuân thổi lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển.
“Sao lại giận rồi?”
Cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống như khẽ chạm vào trái tim cô. Sau đêm ở sân tập, Quý Tranh càng trở nên bạo dạn hơn trước kia, anh không đụng vào khôi giáp của cô, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, chờ cô tự mình trút bỏ.
Quai hàm Khương Cách bạnh ra, cô không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn anh. Trong bầu không khí tĩnh lặng có nắng ấm và hương hoa, cuối cùng, Quý Tranh dời mắt đi, anh nói: “Không cần tức giận, tôi sẽ không bao giờ làm trái ý em. Đừng quên, tôi là…”
“Anh là của tôi.”
Bị cô ngắt lời, Quý Tranh hơi sững sờ, đáy lòng như nồng nàn hương hoa, trái tim đập thình thịch, anh gật đầu, dịu dàng nói: “Phải, tôi là của em.”
Thấy cảm xúc của Khương Cách đã ổn định lại, Lý Nam bèn tiến đến, đưa điện thoại cho Khương Cách, nói: “Khương Gia, anh Thái Kỷ gọi.”
Quý Tranh cầm ly nước trong tay cô, Khương Cách nhận lấy điện thoại.
Dưới trướng Thái Kỷ có rất nhiều nghệ sĩ, đa phần bọn họ đều có trợ lý riêng, những người nổi tiếng cũng không cần anh ấy đi theo. Anh ấy thường ở công ty, hoặc đi bàn bạc với nhà đầu tư và trợ lý đạo diễn, công việc chủ yếu của anh ấy là giới thiệu hợp đồng cho nghệ sĩ.
Lần này anh ấy gọi điện thoại đến để báo với Khương Cách việc tham gia tuần lễ thời trang ở Ý cuối tuần này.
Với tiểu hoa lưu lượng trong nước, tài nguyên thời trang cũng là một trận chiến, vào tháng Hai tháng Ba mỗi năm, bốn tuần lễ thời trang lớn sẽ được tổ chức, các nhãn hiệu hoặc công ty sẽ mời minh tinh đến tham dự. Các tiểu hoa lưu lượng đang hot thường làm người đại diện cho nhãn hiệu, thế nên sẽ được phía nhãn hiệu mời đến xem trình diễn thời trang.
Tài nguyên thời trang của Khương Cách khá tốt, trong số bốn tiểu hoa, nhãn hiệu mà Khương Cách làm đại diện là thương hiệu thời trang lâu đời nhất, cao cấp nhất và được săn đón nhất trong nước, lần này cô được nhãn hiệu ấy mời đến tham dự.
Với những show trình diễn thời trang như thế này, bất kể có được mời hay không, các minh tinh đều sẽ đi. Đây là cơ hội ngàn vàng để thể hiện bản thân, nhóm stylist của mỗi minh tinh sẽ dốc hết vốn liếng để chuẩn bị trang phục, từ lúc đáp xuống sân bay đến lúc xem show trình diễn, ảnh chụp sẽ liên tục được cập nhật. Cuối cùng sẽ không thể thiếu một màn đọ nhan sắc.
Là người đại diện của cả khu vực châu Á, thân phận của Khương Cách khá đặc biệt, cô không thể nào vắng mặt vào tuần lễ thời trang. Tuần lễ thời trang năm nay bắt đầu vào thứ hai tuần sau, trưa thứ bảy tuần này Khương Cách phải rời Nam Thành bay đến Ý.
Cầm điện thoại, Khương Cách hỏi: “Phải đi bao lâu?”
“Bình thường luôn là bốn năm ngày.” Thái Kỷ nói xong thì hỏi: “Chẳng phải năm ngoái em đã đi rồi sao? Năm nào cũng như thế mà.”
Bốn năm ngày.
Quân nhân tại ngũ không thể tự tiện ra nước ngoài, cô phải xa Quý Tranh bốn năm ngày.
Thái Kỷ gọi điện thoại không chỉ vì tuần lễ thời trang, thấy đầu bên kia trầm mặc, Thái Kỷ ho khan một tiếng, rồi nói: “Khương Cách, phía đạo diễn Hoàng Ánh có liên lạc với em không?”
Chuyện Khương Cách thử vai ngay tại vườn trà, Lý Nam đã nói với Thái Kỷ. Lúc kể lại, Lý Nam vô cùng hào hứng, vốn dĩ Thái Kỷ cũng rất tự tin. Nhưng đã nửa tháng trôi qua, phía đạo diễn Hoàng Ánh vẫn không có chút động tĩnh.
Khương Cách trả lời: “Không có.”
Đầu bên kia, Thái Kỷ đã nôn nóng đến mức thở hắt ra.
Bộ phim Xích Hồng của đạo diễn Trần Trình đã xác định diễn viên, ba trong bốn tiểu hoa có cơ hội, cuối cùng vai diễn thuộc về Lý Tư Tân.
Hiện tại đây là vai diễn tốt nhất mà bốn tiểu hoa có thể tiếp xúc được, Lý Tư Tân giành được vai nữ chính của Xích Hồng, tháng tư phim bấm máy, sau khi công chiếu sẽ tranh cử giải thưởng Bạch Vũ, nếu giành được giải thưởng sẽ nổi tiếng vang dội, Lý Tư Tân sẽ trở thành người đầu tiên trong bốn tiểu hoa có tác phẩm tiêu biểu.
Điều này vô cùng có ý nghĩa với diễn viên, không cần chờ đến cuối năm, vị trí của bốn tiểu hoa sẽ được sắp xếp lại, Khương Cách khó lòng giữ được địa vị.
Thở dài xong, Thái Kỷ hỏi: “Vậy lịch trình tháng Tư của em ra sao?”
Khương Cách đứng dưới tán cây anh đào, cánh hoa rơi trên tóc cô, cô nhìn về phía sân tập cách đó không xa, nói: “Giúp em liên hệ với phim khác đi.”
Nếu phải đợi kết quả quá lâu, chưa chắc đó là kết quả tốt, dừng lại kịp thời, tìm giải pháp khác mới là cách xử lý tốt nhất.
Sau khi Xích Hồng tuyên bố Lý Tư Tân vào vai nữ chính, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng rất sốt sắng chờ tin tức từ đạo diễn Hoàng Ánh. Trong lúc Khương Cách gọi điện thoại, hai người cũng đứng nghe, nghe Khương Cách nói muốn liên lạc với bộ phim khác, hi vọng của bọn họ đã bị dập tắt hoàn toàn.
Sau khi cúp máy, Khương Cách bị gọi đi diễn, Lý Nam và Tiểu Bàng đứng chờ cùng Quý Tranh, Khương Cách cố gắng như thế lại không nhận được thành quả, Tiểu Bàng có phần bất bình: “Tự mình cố gắng thì không nhận được gì, vậy mà dựa vào đàn ông lại có thể hưởng lộc như thế.”
Lý Nam tiếp lời: “Lý Tư Tân có thể dựa vào Tiểu Bạch tổng là bởi vì Khương Gia không muốn làm vậy. Nếu Khương Gia đã muốn dựa thì làm gì đến lượt cô ta.”
Tiểu Bàng nói: “Đúng vậy, Lý Tư Tân không có Tiểu Bạch tổng thì chẳng là cái thá gì. Khương Gia không có ai vẫn là Gia!”
Cảnh quay tiếp theo, Khương Cách diễn cùng Nhạc Bách Thanh. Nữ phụ bất mãn vì nam chính từ chối mình, hẹn hò với nữ chính, nữ phụ tung tin trên diễn đàn trường rằng nữ chính quyến rũ bạn trai của cô ta. Nam chính là giáo sư trong khoa, vì thế nên bị trường học tạm thời đình chỉ dạy học. Nữ phụ hẹn nữ chính ra ngoài, muốn bảo nữ chính từ bỏ nam chính, nhưng nữ chính không đồng ý, giáng cho nữ phụ một bạt tai.
Cảnh quay trước đã xong, chỉ còn cảnh tát.
Nhạc Bách Thanh đang dặm lại lớp trang điểm, Khương Cách đứng chờ. Nhạc Bách Thanh vừa thấy cô thì cười nói: “Cô bé lúc nãy sao lại chạy đi mất vậy, cô bắt nạt người ta à? Cô bắt nạt người trong đoàn là đủ rồi, gây khó dễ cho một học sinh làm gì?”
Khương Cách vốn đang ngắm hoa anh đào, nghe thế thì dời mắt đi, đuôi mắt cô hơi nhướng lên. Nhạc Bách Thanh đã dặm xong lớp trang điểm, cô ta đứng dậy đi sang. Khương Cách cụp mắt liếc nhìn cô ta, đáy mắt lạnh như băng.
“Cô bảo cô ta tới phải không?”
Khi Khương Cách đứng cạnh Quý Tranh, trông cô vô cùng nhỏ bé, nhưng đó là do dáng người Quý Tranh quá cao lớn. Cô vốn cao một mét bảy, dù không mang giày cao gót, cô vẫn cao xấp xỉ Nhạc Bách Thanh đang đi giày cao gót. Tuy Nhạc Bách Thanh không thấp hơn Khương Cách là bao, nhưng khí chất lại kém xa.
Cơn giận của phụ nữ thường đáng sợ hơn cả đàn ông, vì đàn ông sẽ không đánh phụ nữ, nhưng phụ nữ thì chưa chắc. Cảnh quay tiếp theo Khương Cách sẽ đánh Nhạc Bách Thanh, lúc này cô ta mới hơi lo lắng, cô ta nhíu mày nói: “Thì sao? Cô muốn mượn cảnh quay để đánh tôi à?”
Chiến tranh giữa phụ nữ thường không có khói súng, đạo diễn cho rằng hai người đã chuẩn bị xong, bèn hô “action”. Cảnh quay bắt đầu, Khương Cách vung tay lên, Nhạc Bách Thanh giật thót.
Nhưng sau đó, đầu ngón tay lạnh buốt của Khương Cách khẽ lướt qua mặt cô ta. Cơn gió từ động tác vung tay của Khương Cách táp vào mặt Nhạc Bách Thanh.
“Đạt!” Đạo diễn hài lòng hô ngừng.
Nhạc Bách Thanh che mặt, giọng nói lạnh lùng của Khương Cách vang lên bên tai cô ta: “Đóng phim là đóng phim, nhân phẩm tôi không tệ đến mức đó.”
Nhạc Bách Thanh giương mắt nhìn Khương Cách, giọng Khương Cách đều đều.
“Nếu muốn đánh cô, không cần mượn cảnh quay, đánh thẳng mặt tôi cũng dám.”
Qua hơn một tháng hợp tác, việc quay phim đã trôi chảy hơn ban đầu rất nhiều, quá trình quay phim sắp đến hồi kết, đoàn phim cũng phải tăng cường độ làm việc. Buổi tối bọn họ quay phim đến mười giờ, sau khi hoàn tất công việc, mọi người không rời khỏi nhà hàng ven biển, mà quyết định nán lại tổ chức một buổi liên hoan.
Liên hoan của đoàn phim chủ yếu là để nhân viên thư giãn, tâm sự về công việc và tám đủ chuyện trên trời dưới đất, phòng bao ầm ĩ nhốn nháo. Khương Cách nán lại ăn vài món, giấc ngủ của cô không tốt nên rời đi trước. Lý Nam và Tiểu Bàng ở lại với mọi người, Quý Tranh đi cùng Khương Cách trở về khách sạn.
Bờ biển ban đêm rất yên tĩnh, nhà hàng mà đoàn phim dùng để quay nằm trên một con phố buôn bán. Đường đi không dài, ven đường còn có vài quán ăn đang mở cửa, thỉnh thoảng có người bước ra, chuông trên cửa phát ra tiếng vang lanh lảnh giữa không gian yên tĩnh.
Dưới chân là con đường lát đá, đường hơi dốc, bên trên có vài ngọn đèn đường, ánh đèn lập lòe chiếu sáng khe hở giữa những phiến đá dưới chân.
Khương Cách vùi mình trong áo khoác lông, ngọn đèn ven đường hắt bóng cô lên phiến đá xanh, trông cô như một chú gấu bông. Đến cuối con đường, lúc chuẩn bị lên xe, Quý Tranh hỏi: “Muốn đi dạo biển một lát không?”
Khương Cách ngẩng đầu nhìn anh, cô hơi xoay người, đi theo Quý Tranh ra bờ biển.Đọc trọn bộ tại truyenfull.vn!
Giữa tháng ba, gió đêm trên bờ biển lạnh buốt, mặt biển dập dờn, phía chân trời là vầng trăng khuyết, ánh trăng sáng tỏ phản chiếu xuống dòng nước.
Khương Cách mặc áo khoác nên không sợ lạnh. Dưới chân là bãi cát mềm mại mà lành lạnh, Khương Cách liếc nhìn Quý Tranh, anh chỉ mặc một lớp áo khoác, bên trong là áo len mỏng.
Cách ăn mặc của anh luôn rất đơn giản, nhưng dù quần áo có đơn giản đến mấy, mặc trên người anh trông vẫn rất ra dáng. Đi Ý xem trình diễn thời trang sẽ được chiêm ngưỡng rất nhiều người mẫu, dáng người của bọn họ rất chuẩn, nhưng Quý Tranh cũng không thua kém gì bọn họ.
Gió biển thổi vùn vụt như tiếng kèn. Trên con đường ven biển có một ngọn đèn trông như ngọn hải đăng thu nhỏ. Ánh đèn sáng rực, nhưng bờ cát vẫn tối mờ.
“Tôi phải đi Ý bốn năm ngày.” Hai người đứng trên bờ cát, Khương Cách mở lời.
Cô vẫn chưa nói chuyện này cho Quý Tranh. Anh dừng bước nhìn Khương Cách, trầm ngâm một hồi lâu, sau đó trả lời: “Khương Cách, tôi không ra nước ngoài được.”
Quân nhân tại ngũ muốn ra nước ngoài phải nộp đơn xin phê duyệt, hiện tại anh đang dưỡng thương, nếu không có giấy tờ cho phép ra nước ngoài trị bệnh, anh sẽ không thể nào ra nước ngoài, quân hàm của anh quá cao.
Lúc anh dừng bước, Khương Cách cũng dừng lại theo, gió thổi qua viền lông trên mũ áo cô, ánh đèn hắt lên khuôn mặt trắng nõn.
“Tôi biết.” Khương Cách nói.
Nghe cô nói, anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô. Gió lạnh mang theo hơi thở của anh phả lên mặt cô, ấm áp mà ngưa ngứa.
“Phải xa tôi nên không vui à?”
Vừa nhận điện thoại của Thái Kỷ, vẻ mặt của Khương Cách đã lạnh lùng. Từ lúc quay phim xong đến khi liên hoan, tâm trạng của cô vẫn không khá lên. Vì thế nên Quý Tranh mới dẫn cô về sớm, nhưng không trở lại khách sạn ngay mà đi dạo cho khuây khỏa.
Khuôn mặt tuấn tú của anh gần kề ngay trước mắt, Khương Cách thấy anh mỉm cười.
Suy nghĩ trong lòng bị vạch trần, trái tim cô đập rộn ràng, khuôn mặt nóng bừng lên, Khương Cách dời mắt tránh né, nhưng cô đã bị Quý Tranh bao vây cả bốn phía. Cô đút tay vào túi áo, định xoay người rời đi.
Quý Tranh bỗng chốc giữ chặt cánh tay cô, cơ thể cô hơi chao đảo, suýt chút nữa thì té ngã, cuối cùng lại được Quý Tranh kéo lại.
Khương Cách còn chưa kịp đứng vững đã vội vàng nói.
“Không phải…”Đọc trọn bộ tại truyenfull.vn!
Cô chưa kịp dứt lời, Quý Tranh đã kéo cô vào lòng mình. Hơi thở anh phả trên đỉnh đầu, cả người Khương Cách nóng hừng hực. Sau khi đứng vững, anh duỗi tay vào mũ áo cô.
Rõ ràng anh mặc rất phong phanh, nhưng bàn tay lại ấm nóng, anh đặt tay lên gáy cô, hơi chỉnh đầu cô để cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Khương Cách.” Quý Tranh cúi đầu nhìn vào mắt cô, khẽ gọi tên cô.
Giọng anh trầm thấp mà khàn khàn, như những hạt cát mịn lăn trên da cô, thắp lên ngọn lửa rực rỡ.
“Em đi, tôi đưa em ra sân bay, em về, tôi đến sân bay đón em. Trong mấy ngày ấy, tôi sẽ không tắt điện thoại, đảm bảo lúc nào cũng đầy pin. Chỉ cần em muốn gọi, tôi sẽ luôn có mặt. Biết chưa?”
Khương Cách ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt nâu phản chiếu ánh trăng sáng. Cô tựa vào bàn tay anh, trái tim tựa hồ như bị anh giữ trong lòng bàn tay.
“Biết rồi.” Khương Cách khẽ trả lời.
Sóng biển xô vào bờ cát, gió biển thổi vi vút, bóng lưng hai người bị ánh đèn kéo dài, chuyển động theo bước chân chậm rãi của bọn họ.
“Ở ngoài một mình phải chú ý điều gì?”
“Không được nổi giận lung tung.”
“Còn gì nữa?”Đọc trọn bộ tại truyenfull.vn!
“Chỉ được nổi giận với anh.”
Trong gió có tiếng cười dịu dàng của anh.