-
Chương 5: Vic
Chi nhìn Long đang ngồi chễm chệ trên sofa cùng con Panda ánh mắt gườm gườm. Từ khi nào mà hắn lại có thể cho mình cái quyền ra vào nhà cô như chốn không người như vậy? Có khi nào cô đã quá dễ tính với hắn rồi hay không?
- Đừng có mà cào nó thêm nữa, không thấy nó đã thảm lắm rồi à?
Chi gắt lên hòng ngăn chặn cái ngón tay đang cào cào vào mấy vết sần trên mặt sofa lúc trước đã bị Panda cào rách. Long nhíu mày vì không dưng lại bị quát như thế.
- Bàn cào móng của nó đâu?
Chi hất mắt về phía góc nhà mà thiểu não nói: - Nó có thèm cào đâu.
Long đặt Panda xuống mặt sofa lại không quên phẩy tay nhẹ một cái vào mũi nó rồi tiến đến bên cái bàn cào móng. Chi khó hiểu mà dõi theo từng bước của Long.
Hắn ngồi xuống chỗ cái bàn cào, vì Long quay lưng lại nên Chi cũng không rõ hắn đã làm gì với cái bàn cào, nhưng khi Panda chạy ra đó thì nó lại chỉ ở đó nhảy hẳn lên cái bàn cào, hai chân trước cứ thế cào lên đó, mũi còn hít hít thứ gì đó mà Chi không biết.
- Ồ, Panda, mày lại thích cào móng lại rồi. – Chi thích thú reo lên, hai tay lại chắp trước ngực, mắt hấp háy nhìn Panda.
Long ngước mắt lên nhìn Chi, cái vẻ mặt như đứa trẻ vừa phát kiến ra điều gì đó mới lạ của cô khiến hắn có chút sững người. Khi bắt gặp ánh mắt của Chi Long liền quay đi rồi đứng dậy phủi tay và rời khỏi chỗ đó.
- Này làm cách nào vậy? Sao nó lại cào rồi?
- Vì cô quá đần. – Long nhún vai nhếch mép cười mỉa mai.
Chi thay đổi sắc mặt, từ tươi cười thành cau có, miệng lại muốn chửi.
- Này cầm lấy, khi nào muốn nó thích thú với món đồ nào thì rắc một chút vào đó, một chút thôi đấy. Mà đừng lạm dụng đến khi nó nhờn là hết tác dụng đấy.
Nói rồi Long thủng thẳng rời khỏi nhà Chi mà không quay đầu lại. Chi ngớ người nhìn theo hắn, tay vẫn đang cầm cái gói mà Long đưa.
- Nhưng mà đây là cái gì? – Chi chạy theo Long ra đến cửa miệng hỏi to.
- Bye! – Long buông lời, tay lại dơ lên vẫy vẫy tỏ ý tạm biệt Chi rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Tiếng nẹt bô ầm ầm của con Dream đã được độ lại của hắn cất lên nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất trong màn đêm.
Chi nhìn gói đồ Long đưa cho khẽ mỉm cười rồi quay trở vào trong phòng. Đóng cửa lại.
Sau đó nhờ tìm hiểu Chi mới biết cái thứ trong gói mà Long đưa cho cô là cỏ mèo. Thì ra ngoài tác dụng gây kích thích hưng phấn cho loài mèo nó còn có tác dụng gây ngứa họng để chúng có thể khạc ra những búi lông khi liếm mà nó vô tình nuốt lại. Chi khẽ gật gù về những thông tin này. Cô tự trách bản thân đã không chịu tìm hiểu kỹ. Lại tự hỏi không hiểu tại sao Long lại biết. Có khi nào… Chi vội lắc lắc đầu xua đi cái ý nghĩ điên rồ là hắn nghĩ cho cô nên mới tìm hiểu ấy đi. Chắc là do hắn từng nuôi mèo nên mới biết mà không biết rằng lúc mà cô ca thán về Panda hôm trước hắn mới bắt đầu tìm hiểu.
Suy đi tính lại Chi vẫn quyết định nên gửi cho hắn một tin nhắn cảm ơn. Dù sao thì cô cũng không phải loại không biết điều và cũng không muốn mang tiếng bất lịch sự đến lời cảm ơn cũng không biết nói. Không hắn lại được dịp móc máy cô.
Long liếc mắt nhìn màn hình điện thoại. Tin nhắn vừa gửi tới bỗng khiến hắn có gì đó phấn khởi trong lòng. Úp điện thoại xuống hắn với tay rót rượu đầy ly rồi bắt đầu nhập cuộc vui bất tận cùng đám bạn của mình.
Long là thế, hắn sống bất cần, nhưng cũng có nguyên tắc. Hắn không động đến kẻ nào không động đến hắn, cũng không thích dây vào bọn con gái phiền phức, mấy đứa đến đeo bám hắn đều là tự thân chứ hắn không có ý định dàng buộc đứa nào mang tiếng người yêu cả.
Con bé hôm rồi tỏ tình với Long không biết ăn phải bùa ngải gì của hắn mà lại cứ lẽo đẽo theo hắn nữa. Chẳng phải mình bé đó, vài đứa khác cũng thế, nhưng mấy đứa kia lại chẳng dám lộ liễu vì con nhỏ trưởng fans của hắn đã thầu hết rồi, đứa nào le ve đến thì coi chừng. Nhưng bé tỏ tình kia lại khác, ngày hôm đó chính hắn ra mặt bảo vệ. Tai họa này là do hắn tự tạo ra, nghiệp này là do hắn tự quật vào mặt mình không thể đổ cho ai.
Hiếu hất hàm với Long khi cô bé ấy đang đứng nép ngoài cửa phòng học rồi nháy mắt cùng Tiến hùa vào trêu chọc Long.
Hắn lừ mắt lẩm bẩm câu chửi thề hai thằng nhóc đàn em rồi đứng dậy đút tay túi quần, mặt lại chẳng làm ra vui vẻ gì mà đi ra hướng đó.
- Hai lít. Một tuần. – Hiếu dơ hai ngón tay lên cười gian xảo hất mắt khiêu khích Tiến.
- Tao cược một tháng. Thằng ngu, nó theo anh Long cả tuần lễ nay rồi. Năm lít.
Tiến phá lên cười gian trá trước cái mặt ngu độn của Hiếu. Cậu ta tuần vừa rồi sốt xuất huyết nên không tới trường làm sao mà biết được mọi chuyện xảy ra.
“Phịch!”
Hai thằng giật mình nhìn lại trên bàn, một gói bánh Long vừa quẳng lên ấy, hẳn là do cô bé kia tặng. Hắn lù lù ngồi xuống đấy, nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt. Tự nhiên lại bị đeo bám khiến Long vô cùng khó chịu.
Bản thân hắn lúc đứng ra bênh vực con bé cũng không nghĩ nhiều sẽ phiền phức đến thế này, tưởng đâu nó thấy khó mà rút lui ngờ đâu lại bị bám riết lấy. Đang yên đang lành lại nổi máu điên làm người tốt làm gì không biết. Đời này làm người tốt cũng khổ thật.
Hắn thì chẳng thể không đến trường. Ngày nào hắn không tới chắc chắn không sống yên ổn với Lan Chi, nên trộm vía dạo giờ hắn đi học đều. Bố mẹ hắn cũng chỉ mong có vậy, thầy cô trong khoa cũng chỉ mong có thế. Họ cũng ngán hắn lưu ban năm này qua năm khác lắm rồi. Cũng muốn tiễn vong đi cho nhanh. Nhưng nếu hắn mà cứ không đến trường thì cũng không thể cho hắn ra được.
Cái xã hội này nó vậy. Muốn đuổi lại chẳng thể đuổi, muốn cho lên lớp cũng chẳng thể cho lên.
Hiếu và Tiến kể ra có số hưởng, mấy thứ đồ bọn con gái mang đến cho Long hầu như đều vào tay họ hết, ngon có, tệ có, rất tệ cũng có luôn. Long thì chưa bao giờ hắn động đến mấy thứ đó dù một lần.
***
- Này. – Chi quẳng cái túi màu trắng lên bàn, ngay trước mặt Long.
Hắn nhíu mày khó chịu nhìn cô, miệng cũng không buồn cất lên hỏi bên trong là gì mà cứ tròng trọc nhìn Chi chờ đợi.
Chi khó chịu vì thái độ của hắn, cô lấy trong túi ra một cái vòng cổ bằng da bò màu nâu, bên trên còn đeo thêm một tấm biển nhỏ bằng kim loại có vẻ như là biển tên lại có chữ “Vic” được khắc trên ấy để xuống trước mặt Long.
Hắn có chút ngạc nhiên mắt lại liếc nhìn cái biển nhỏ kia rồi lại nhìn sang Chi.
- Cho Vic?
- Chẳng lẽ cậu đeo được à? hỏi thừa. – Chi mỉa mai.
- Tự nhiên lại tử tế với nó vậy? ngày thường mới nghe thấy tiếng đã hồn siêu phách tán... – Long nhếch mép cười đểu giả chả thấy chút thiện chí nào từ hắn.
- Dù sao thì nó tốt hơn một vài kẻ.
Chi không vừa liền xỏ xiên Long. Rõ ràng lúc mua nó ở tiệm đồ cho thú cưng cô không có ý đó, chỉ là lúc chọn vòng cho Panda liền nhớ Long từng xem vòng cho chó thì tiện tay chọn luôn cho con Vic của hắn một cái nhìn sịn sò hơn, vì cô nhớ lần cuối cùng cô ở nhà hắn trong tháng này con Vic vẫn đeo cái vòng cũ rách nát của nó.
Chi lò dò theo Long ra chuồng con Vic. Hắn đi trước, tay cầm cái vòng dùng ngón tay quay quay nó. Vừa đi vừa huýt sáo vừa thấy người nó sủa lên vài tiếng rồi nhận ra Long nó liền ngồi thè lưỡi mừng hắn. Nhìn thấy Chi nó lại nhổm dậy. Chi co rúm người nép phía sau Long mặc dù con Vic còn đang trong lồng nhưng cô vẫn sợ nó. Lần nào cô tới nhà này nó cũng sủa ầm lên nên cô sợ nó lắm.
Long liếc nhìn Chi một cái rồi quát con Vic im lặng. Bị chủ quát con Vic mất hứng cúi đầu rên ư ử trong lồng.
- Gì? – Chi tròn mắt nhìn Long khi hắn dơ cái vòng ra trước mặt mình.
- Tặng nó thì đeo vào cho nó. – Long thủng thẳng đáp, nhìn mặt hắn chẳng có chút nào giống như đang nói đùa hết.
Chi nhăn mặt lắc đầu nhìn hắn bằng ánh mắt kinh dị, hắn lại đi bảo cô đeo vòng cho con Vic? nó to đùng và hung dữ như vậy, nó còn to hơn cả cô. Chi cân vội cân vàng cũng chỉ được bốn mươi kg chứ mấy mà nó gần năm mươi cân chứ chẳng ít.
Chi chạy xa ra một góc khi Long mở chuồng cho con Vic đi ra. Hắn cầm chặt cái vòng cổ bằng da đã gần nát của nó. Chi ở gó kia chỉ dám len lén nhìn.
Long vẫy tay gọi Chi lại, cô nhăn mặt lắc lắc đầu, chân thì đã trèo tót lên cái bậu cửa gần đó.
- Đừng có lại đây. – Chi nói như gào lên, tay bắm chặt vào chấn song cửa cuống quýt cả lên.
Nghe tiếng quát của cô con Vic bị giật mình mà nhe răng nanh hầm hừ trực sủa liền bị Long quát một tiếng thì nó cắm cắm mặt xuống chỉ còn tiếng ư ử rên lên.
Thoát cái cả người lẫn chó đã đứng ngay dưới Chi. Chi méo mặt nhìn hắn.
- Xuống đây, nó chưa cắn người bao giờ. – Long cau mày ngồi xuống cạnh con Vic mà nói với Chi.
Con Vic thuộc giống chó Tsang – Khyi, một dòng của loài chó Ngao Tây Tạng. Chó dòng này hiền lành hơn so với những dòng Ngao Tây Tạng khác. Vì sống ở điều kiện nóng ấm như Việt Nam nên mặc dù đã trưởng thành thì cân nặng của nó cũng chưa đạt đến cực đại như những con khác sống ở vùng khí hậu lạnh. Con Vic không có đôi mắt tròn xoe đáng yêu như Panda mà thay vào đó là đôi mắt nhỏ hơi xếch một chút nhưng sắc bén, khả năng quan sát của nó khá tốt. Vic dương đôi mắt hí màu nâu lên nhìn Chi, dù là đã mở to hết cỡ thì nhìn thế nào cũng giống như đang buồn ngủ.
Hai tai to và dài của nó rủ xuống hai bên má đang xệ xuống, nó mới có mấy tuổi mà nhìn như già đời lắm vậy.
Chi run run dè chừng theo tay Long mà sờ nhè nhẹ vào đám lông xù lên như bờm sư tử của con Vic, nghe lời của Long nó ngồi im cho cô sờ mà không sủa loạn lên như trước nữa.
Thường ngày cho Vic đi dạo Long đều đeo dọ mõm cho nó vì sợ có ngày bất cẩn Vic tuột khỏi hắn mà làm bị thương người khác. Hắn cưng nó từ nhỏ, nó cũng chỉ nghe lời Long.
- Ngoan, ngoan chị Chị đeo vòng mới cho Vic nhé. – Chi âu yếm nhìn vào mắt nó miệng lại thủ thỉ, cô đang cố gắng bình tĩnh nhất để không sợ Vic rồi từ từ đeo vòng cổ vào cho nó. Mắt lại hơi nhìn Long. Hắn khẽ gật gật đầu trấn an cô. Chi gần như nín thở khi đeo vòng cho nó, chẳng thế mà khi vừa đeo xong cô liền lùi ra xa một chút rồi thở phào nhẹ nhõm.
Long dơ tay ra trước mặt Chi. Cô ngạc nhiên nhìn hắn.
- Đưa tay đây.
Chi không tự chủ mà đưa tay ra cho Long nắm lấy, hắn kéo cô lại gần, tay còn lại vẫn giữ chặt lấy dây đeo cổ của con Vic rồi đưa bàn tay đang nắm lấy tay Chi về miệng nó. Chi giật mình nắm chặt tay lại làm Long cũng có chút giật mình nhìn xuống cô. Ánh mắt hắn khác lạ, không giống mọi ngày, ánh mắt khiến người khác có thể tin tưởng được.
Con Vic liến liến lên các ngón tay đang nắm chặt của Chi, cô thở phào, mắt lại nhìn Long, khuôn mặt hắn chợt dãn ra, có ý như mỉm cười. Chi từ từ mở hẳn bàn tay ra cho con Vic dùng lưỡi dài ấm ấm ướt ướt liếm liếm vào lòng tay cô có cảm giác buồn buồn.
Để Chi quen dần với Vic, Long từ từ bỏ tay đang nắm tay Chi ra. Chi cười thật tươi thích thú vì cô có thể làm quen được với con Vic.
Trước giờ cô đều thấy nó vô cùng đáng sợ, vì ghét Long nên cô cũng không thích thú gì với những thứ của hắn bao gồm cả nó. Lại nghe được thêm mấy vụ chó cắn chết người, với cả các giai thoại đáng sợ về giống chó khổng lồ, nổi tiếng bản năng hung dữ này nên lại càng sợ nó hơn, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm thân với nó. Nhưng hôm nay cô lại có cái nhìn khác về con Vic, nó thân thiện và đáng yêu hơn những gì Chi đã tưởng tượng.
Chi có ý nghĩ táo bạo một ngày nào đó sẽ đưa Panda qua chơi cùng với Vic cho hai đứa đỡ buồn nữa. Nhưng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Cô mà nói chuyện này với Long chắc chắn hắn sẽ cười vào mặt vì cái suy nghĩ điên rồ đi cho mèo với chó làm bạn với nhau ấy mất.
- Đừng có mà cào nó thêm nữa, không thấy nó đã thảm lắm rồi à?
Chi gắt lên hòng ngăn chặn cái ngón tay đang cào cào vào mấy vết sần trên mặt sofa lúc trước đã bị Panda cào rách. Long nhíu mày vì không dưng lại bị quát như thế.
- Bàn cào móng của nó đâu?
Chi hất mắt về phía góc nhà mà thiểu não nói: - Nó có thèm cào đâu.
Long đặt Panda xuống mặt sofa lại không quên phẩy tay nhẹ một cái vào mũi nó rồi tiến đến bên cái bàn cào móng. Chi khó hiểu mà dõi theo từng bước của Long.
Hắn ngồi xuống chỗ cái bàn cào, vì Long quay lưng lại nên Chi cũng không rõ hắn đã làm gì với cái bàn cào, nhưng khi Panda chạy ra đó thì nó lại chỉ ở đó nhảy hẳn lên cái bàn cào, hai chân trước cứ thế cào lên đó, mũi còn hít hít thứ gì đó mà Chi không biết.
- Ồ, Panda, mày lại thích cào móng lại rồi. – Chi thích thú reo lên, hai tay lại chắp trước ngực, mắt hấp háy nhìn Panda.
Long ngước mắt lên nhìn Chi, cái vẻ mặt như đứa trẻ vừa phát kiến ra điều gì đó mới lạ của cô khiến hắn có chút sững người. Khi bắt gặp ánh mắt của Chi Long liền quay đi rồi đứng dậy phủi tay và rời khỏi chỗ đó.
- Này làm cách nào vậy? Sao nó lại cào rồi?
- Vì cô quá đần. – Long nhún vai nhếch mép cười mỉa mai.
Chi thay đổi sắc mặt, từ tươi cười thành cau có, miệng lại muốn chửi.
- Này cầm lấy, khi nào muốn nó thích thú với món đồ nào thì rắc một chút vào đó, một chút thôi đấy. Mà đừng lạm dụng đến khi nó nhờn là hết tác dụng đấy.
Nói rồi Long thủng thẳng rời khỏi nhà Chi mà không quay đầu lại. Chi ngớ người nhìn theo hắn, tay vẫn đang cầm cái gói mà Long đưa.
- Nhưng mà đây là cái gì? – Chi chạy theo Long ra đến cửa miệng hỏi to.
- Bye! – Long buông lời, tay lại dơ lên vẫy vẫy tỏ ý tạm biệt Chi rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Tiếng nẹt bô ầm ầm của con Dream đã được độ lại của hắn cất lên nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất trong màn đêm.
Chi nhìn gói đồ Long đưa cho khẽ mỉm cười rồi quay trở vào trong phòng. Đóng cửa lại.
Sau đó nhờ tìm hiểu Chi mới biết cái thứ trong gói mà Long đưa cho cô là cỏ mèo. Thì ra ngoài tác dụng gây kích thích hưng phấn cho loài mèo nó còn có tác dụng gây ngứa họng để chúng có thể khạc ra những búi lông khi liếm mà nó vô tình nuốt lại. Chi khẽ gật gù về những thông tin này. Cô tự trách bản thân đã không chịu tìm hiểu kỹ. Lại tự hỏi không hiểu tại sao Long lại biết. Có khi nào… Chi vội lắc lắc đầu xua đi cái ý nghĩ điên rồ là hắn nghĩ cho cô nên mới tìm hiểu ấy đi. Chắc là do hắn từng nuôi mèo nên mới biết mà không biết rằng lúc mà cô ca thán về Panda hôm trước hắn mới bắt đầu tìm hiểu.
Suy đi tính lại Chi vẫn quyết định nên gửi cho hắn một tin nhắn cảm ơn. Dù sao thì cô cũng không phải loại không biết điều và cũng không muốn mang tiếng bất lịch sự đến lời cảm ơn cũng không biết nói. Không hắn lại được dịp móc máy cô.
Long liếc mắt nhìn màn hình điện thoại. Tin nhắn vừa gửi tới bỗng khiến hắn có gì đó phấn khởi trong lòng. Úp điện thoại xuống hắn với tay rót rượu đầy ly rồi bắt đầu nhập cuộc vui bất tận cùng đám bạn của mình.
Long là thế, hắn sống bất cần, nhưng cũng có nguyên tắc. Hắn không động đến kẻ nào không động đến hắn, cũng không thích dây vào bọn con gái phiền phức, mấy đứa đến đeo bám hắn đều là tự thân chứ hắn không có ý định dàng buộc đứa nào mang tiếng người yêu cả.
Con bé hôm rồi tỏ tình với Long không biết ăn phải bùa ngải gì của hắn mà lại cứ lẽo đẽo theo hắn nữa. Chẳng phải mình bé đó, vài đứa khác cũng thế, nhưng mấy đứa kia lại chẳng dám lộ liễu vì con nhỏ trưởng fans của hắn đã thầu hết rồi, đứa nào le ve đến thì coi chừng. Nhưng bé tỏ tình kia lại khác, ngày hôm đó chính hắn ra mặt bảo vệ. Tai họa này là do hắn tự tạo ra, nghiệp này là do hắn tự quật vào mặt mình không thể đổ cho ai.
Hiếu hất hàm với Long khi cô bé ấy đang đứng nép ngoài cửa phòng học rồi nháy mắt cùng Tiến hùa vào trêu chọc Long.
Hắn lừ mắt lẩm bẩm câu chửi thề hai thằng nhóc đàn em rồi đứng dậy đút tay túi quần, mặt lại chẳng làm ra vui vẻ gì mà đi ra hướng đó.
- Hai lít. Một tuần. – Hiếu dơ hai ngón tay lên cười gian xảo hất mắt khiêu khích Tiến.
- Tao cược một tháng. Thằng ngu, nó theo anh Long cả tuần lễ nay rồi. Năm lít.
Tiến phá lên cười gian trá trước cái mặt ngu độn của Hiếu. Cậu ta tuần vừa rồi sốt xuất huyết nên không tới trường làm sao mà biết được mọi chuyện xảy ra.
“Phịch!”
Hai thằng giật mình nhìn lại trên bàn, một gói bánh Long vừa quẳng lên ấy, hẳn là do cô bé kia tặng. Hắn lù lù ngồi xuống đấy, nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt. Tự nhiên lại bị đeo bám khiến Long vô cùng khó chịu.
Bản thân hắn lúc đứng ra bênh vực con bé cũng không nghĩ nhiều sẽ phiền phức đến thế này, tưởng đâu nó thấy khó mà rút lui ngờ đâu lại bị bám riết lấy. Đang yên đang lành lại nổi máu điên làm người tốt làm gì không biết. Đời này làm người tốt cũng khổ thật.
Hắn thì chẳng thể không đến trường. Ngày nào hắn không tới chắc chắn không sống yên ổn với Lan Chi, nên trộm vía dạo giờ hắn đi học đều. Bố mẹ hắn cũng chỉ mong có vậy, thầy cô trong khoa cũng chỉ mong có thế. Họ cũng ngán hắn lưu ban năm này qua năm khác lắm rồi. Cũng muốn tiễn vong đi cho nhanh. Nhưng nếu hắn mà cứ không đến trường thì cũng không thể cho hắn ra được.
Cái xã hội này nó vậy. Muốn đuổi lại chẳng thể đuổi, muốn cho lên lớp cũng chẳng thể cho lên.
Hiếu và Tiến kể ra có số hưởng, mấy thứ đồ bọn con gái mang đến cho Long hầu như đều vào tay họ hết, ngon có, tệ có, rất tệ cũng có luôn. Long thì chưa bao giờ hắn động đến mấy thứ đó dù một lần.
***
- Này. – Chi quẳng cái túi màu trắng lên bàn, ngay trước mặt Long.
Hắn nhíu mày khó chịu nhìn cô, miệng cũng không buồn cất lên hỏi bên trong là gì mà cứ tròng trọc nhìn Chi chờ đợi.
Chi khó chịu vì thái độ của hắn, cô lấy trong túi ra một cái vòng cổ bằng da bò màu nâu, bên trên còn đeo thêm một tấm biển nhỏ bằng kim loại có vẻ như là biển tên lại có chữ “Vic” được khắc trên ấy để xuống trước mặt Long.
Hắn có chút ngạc nhiên mắt lại liếc nhìn cái biển nhỏ kia rồi lại nhìn sang Chi.
- Cho Vic?
- Chẳng lẽ cậu đeo được à? hỏi thừa. – Chi mỉa mai.
- Tự nhiên lại tử tế với nó vậy? ngày thường mới nghe thấy tiếng đã hồn siêu phách tán... – Long nhếch mép cười đểu giả chả thấy chút thiện chí nào từ hắn.
- Dù sao thì nó tốt hơn một vài kẻ.
Chi không vừa liền xỏ xiên Long. Rõ ràng lúc mua nó ở tiệm đồ cho thú cưng cô không có ý đó, chỉ là lúc chọn vòng cho Panda liền nhớ Long từng xem vòng cho chó thì tiện tay chọn luôn cho con Vic của hắn một cái nhìn sịn sò hơn, vì cô nhớ lần cuối cùng cô ở nhà hắn trong tháng này con Vic vẫn đeo cái vòng cũ rách nát của nó.
Chi lò dò theo Long ra chuồng con Vic. Hắn đi trước, tay cầm cái vòng dùng ngón tay quay quay nó. Vừa đi vừa huýt sáo vừa thấy người nó sủa lên vài tiếng rồi nhận ra Long nó liền ngồi thè lưỡi mừng hắn. Nhìn thấy Chi nó lại nhổm dậy. Chi co rúm người nép phía sau Long mặc dù con Vic còn đang trong lồng nhưng cô vẫn sợ nó. Lần nào cô tới nhà này nó cũng sủa ầm lên nên cô sợ nó lắm.
Long liếc nhìn Chi một cái rồi quát con Vic im lặng. Bị chủ quát con Vic mất hứng cúi đầu rên ư ử trong lồng.
- Gì? – Chi tròn mắt nhìn Long khi hắn dơ cái vòng ra trước mặt mình.
- Tặng nó thì đeo vào cho nó. – Long thủng thẳng đáp, nhìn mặt hắn chẳng có chút nào giống như đang nói đùa hết.
Chi nhăn mặt lắc đầu nhìn hắn bằng ánh mắt kinh dị, hắn lại đi bảo cô đeo vòng cho con Vic? nó to đùng và hung dữ như vậy, nó còn to hơn cả cô. Chi cân vội cân vàng cũng chỉ được bốn mươi kg chứ mấy mà nó gần năm mươi cân chứ chẳng ít.
Chi chạy xa ra một góc khi Long mở chuồng cho con Vic đi ra. Hắn cầm chặt cái vòng cổ bằng da đã gần nát của nó. Chi ở gó kia chỉ dám len lén nhìn.
Long vẫy tay gọi Chi lại, cô nhăn mặt lắc lắc đầu, chân thì đã trèo tót lên cái bậu cửa gần đó.
- Đừng có lại đây. – Chi nói như gào lên, tay bắm chặt vào chấn song cửa cuống quýt cả lên.
Nghe tiếng quát của cô con Vic bị giật mình mà nhe răng nanh hầm hừ trực sủa liền bị Long quát một tiếng thì nó cắm cắm mặt xuống chỉ còn tiếng ư ử rên lên.
Thoát cái cả người lẫn chó đã đứng ngay dưới Chi. Chi méo mặt nhìn hắn.
- Xuống đây, nó chưa cắn người bao giờ. – Long cau mày ngồi xuống cạnh con Vic mà nói với Chi.
Con Vic thuộc giống chó Tsang – Khyi, một dòng của loài chó Ngao Tây Tạng. Chó dòng này hiền lành hơn so với những dòng Ngao Tây Tạng khác. Vì sống ở điều kiện nóng ấm như Việt Nam nên mặc dù đã trưởng thành thì cân nặng của nó cũng chưa đạt đến cực đại như những con khác sống ở vùng khí hậu lạnh. Con Vic không có đôi mắt tròn xoe đáng yêu như Panda mà thay vào đó là đôi mắt nhỏ hơi xếch một chút nhưng sắc bén, khả năng quan sát của nó khá tốt. Vic dương đôi mắt hí màu nâu lên nhìn Chi, dù là đã mở to hết cỡ thì nhìn thế nào cũng giống như đang buồn ngủ.
Hai tai to và dài của nó rủ xuống hai bên má đang xệ xuống, nó mới có mấy tuổi mà nhìn như già đời lắm vậy.
Chi run run dè chừng theo tay Long mà sờ nhè nhẹ vào đám lông xù lên như bờm sư tử của con Vic, nghe lời của Long nó ngồi im cho cô sờ mà không sủa loạn lên như trước nữa.
Thường ngày cho Vic đi dạo Long đều đeo dọ mõm cho nó vì sợ có ngày bất cẩn Vic tuột khỏi hắn mà làm bị thương người khác. Hắn cưng nó từ nhỏ, nó cũng chỉ nghe lời Long.
- Ngoan, ngoan chị Chị đeo vòng mới cho Vic nhé. – Chi âu yếm nhìn vào mắt nó miệng lại thủ thỉ, cô đang cố gắng bình tĩnh nhất để không sợ Vic rồi từ từ đeo vòng cổ vào cho nó. Mắt lại hơi nhìn Long. Hắn khẽ gật gật đầu trấn an cô. Chi gần như nín thở khi đeo vòng cho nó, chẳng thế mà khi vừa đeo xong cô liền lùi ra xa một chút rồi thở phào nhẹ nhõm.
Long dơ tay ra trước mặt Chi. Cô ngạc nhiên nhìn hắn.
- Đưa tay đây.
Chi không tự chủ mà đưa tay ra cho Long nắm lấy, hắn kéo cô lại gần, tay còn lại vẫn giữ chặt lấy dây đeo cổ của con Vic rồi đưa bàn tay đang nắm lấy tay Chi về miệng nó. Chi giật mình nắm chặt tay lại làm Long cũng có chút giật mình nhìn xuống cô. Ánh mắt hắn khác lạ, không giống mọi ngày, ánh mắt khiến người khác có thể tin tưởng được.
Con Vic liến liến lên các ngón tay đang nắm chặt của Chi, cô thở phào, mắt lại nhìn Long, khuôn mặt hắn chợt dãn ra, có ý như mỉm cười. Chi từ từ mở hẳn bàn tay ra cho con Vic dùng lưỡi dài ấm ấm ướt ướt liếm liếm vào lòng tay cô có cảm giác buồn buồn.
Để Chi quen dần với Vic, Long từ từ bỏ tay đang nắm tay Chi ra. Chi cười thật tươi thích thú vì cô có thể làm quen được với con Vic.
Trước giờ cô đều thấy nó vô cùng đáng sợ, vì ghét Long nên cô cũng không thích thú gì với những thứ của hắn bao gồm cả nó. Lại nghe được thêm mấy vụ chó cắn chết người, với cả các giai thoại đáng sợ về giống chó khổng lồ, nổi tiếng bản năng hung dữ này nên lại càng sợ nó hơn, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm thân với nó. Nhưng hôm nay cô lại có cái nhìn khác về con Vic, nó thân thiện và đáng yêu hơn những gì Chi đã tưởng tượng.
Chi có ý nghĩ táo bạo một ngày nào đó sẽ đưa Panda qua chơi cùng với Vic cho hai đứa đỡ buồn nữa. Nhưng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Cô mà nói chuyện này với Long chắc chắn hắn sẽ cười vào mặt vì cái suy nghĩ điên rồ đi cho mèo với chó làm bạn với nhau ấy mất.