-
Chương 2: Panda
Đồng hồ điểm đúng mười giờ. Chi thở dài thất vọng quay vào trong phòng thi với tập đề trên tay. Đám sinh viên lúc này đã yên vị ngoan ngoãn ai ở yên chỗ ấy chờ đợi đề thi.
Cô phát đề cho từng người lại không quên lừ mắt nhắc nhở họ làm bài cho cần thận. Tờ đề thi cuối cùng cũng được phát xong. Chi bước đi được hai bước bỗng phát hiện ra có cái gì đó sai sai liền quay lại.
Long đã ngồi đó từ lúc nào mà cô không hề hay biết. Chi trợn mắt đứng ngơ người nhìn hắn đang nhăn răng cười nham nhở như muốn chọc tức cô vậy. Chi nghiến răng lẩm bẩm. Hai tay ngón tay giữ mà trở dơ lên tạo thành hình chữ V rồi co lại chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào hắn ý như muốn nói hắn đừng dở trò cô sẽ dõi theo hắn vậy.
Long bĩu môi, nhún vai tỏ vẻ khiêu khích cô, tay hắn lại xoay xoay cái bút nhìn đến ngứa mắt. Chi tiếng xuống cuối lớp quan sát đám sinh viên lắm trò, mấy cái trò dấu phao của họ qua thế nào được mắt cô. Làm như cô chưa từng đi học vậy.
Đề thi trắc nghiệm. Bốn mươi lăm phút với chín mươi câu hỏi. Mới chưa đầy nửa thời gian cô đã thấy Long xách balo đứng dậy rời khỏi bàn trong khi mấy đứa khác còn đang mắt trước mắt sau xôn xao cóp bài.
- Đi đâu? – Chi nhanh chân đứng trước mặt Long, trừng mắt nhìn hắn.
- Nộp bài. – Long nhâng nháo trợn lại mắt nhìn cô tay lại dơ bài thi của mình ra dúi vào tay cô rồi bỏ đi trước sự tức giận của Chi mà không quên huých vào vai cô một cái.
Chi nghiến răng nghiến lợi cô gắng kìm chế cái sự uất ức sắp sửa bùng nổ ngay lúc này.
- Cái gì?
Cả phòng im lặng đồn mắt về phía cô. Vì quá để tâm đến tên sinh viên ngỗ ngược kia mà trong một phút lơ là Chi để cảm xúc chi phối mà gắt lên khi một thanh niên kéo kéo tay áo cô.
Cậu chàng bị quát cũng ngớ người nhìn cô. Hình tượng cô trợ giảng thân thiện vui tươi thường ngày gần như sụp đổ.
- Ôi xin lỗi, Tiến gọi gì chi? – Chi khẽ rùng mình, đến cô cũng không ngấm nổi cái giọng thảo mai nhão nhoét của mình.
Ấy thế mà nó lại có tác dụng trong trường hợp này. Đám thanh niên trong lớp ồ lên một tiếng rồi quay vào công cuộc chép bài tiếp. Cậu chàng kia lại bị cô làm cho mụ mị nên quên mất vấn đề mình muốn hỏi là gì.
***
- Nhìn cái gì? – Hắn hất hàm nhìn cô khi Chi vô tình lướt mắt qua phía đó.
- Không thèm nhìn. Không phải cái loại anh vô tình vướng vào mắt tôi tôi cũng chẳng thèm nhìn. Cái loại anh ấy à trong mắt tôi chỉ là không khí thôi. – Chi nhếch mép nhìn hắn cười đầy khinh bỉ.
- Không khí? Thì ra tôi cũng quan trọng với cô phết. – Hắn không vừa mà buông lời châm trọc. – Này đừng bảo với tôi là cô hít thở bằng CO2 đấy nhé. Khà Khà.
Chi tức hắn ứ máu mà không nói được thêm lời nào. Còn hắn, hắn lại được dịp đắc ý vì lại thắng được cô một bàn như vậy.
- Nhìn đi, nhìn cái kết quả thi của mình vừa rồi đi. – Chi quẳng cái danh sách kết quả thi giữa kì ngay trước mặt Long. Hắn bĩu môi chẳng thèm cầm tờ giấy a4 kia lên mà chỉ liếc một cái rồi cười khẩy cô.
Nếu không phải cái tin nhắn đe dọa nếu hắn không đến thi cô sẽ nói bố mẹ hắn khóa thẻ của hắn gửi tới lúc ấy thì còn lâu hắn mới thèm đến phòng thi. Nói đi thì cũng phải nói lại, cô ghét hắn thì hắn cũng chẳng ưa gì cô.
Không rõ cô đã bơm những gì và đầu bố mẹ hắn mà trước đây hắn có làm gì cũng chẳng bao giờ mẹ hắn khóa thẻ của hắn vì dù hắn có ngỗ nghịch thì bà cũng vẫn rất thương hắn. Vậy mà từ khi cô xuất hiện hắn trở nên thất sủng, là cô bày ra cái trò khóa thẻ ấy, bà lại tin tưởng cô hết mực chỉ cần ý cô đưa ra bà đều đồng thuận. Nói trắng ra là hắn cũng phải dè chừng cô vài phần.
- Còn cười được.
- Không lẽ tôi phải khóc? Đến phòng thi không phải là quá nể mặt cô còn gì nữa. Cái kết quả này nó có khác gì sau cơn mưa trời lại sáng đâu. Lạ qué gì đâu mà cứ gào rú lên. – Long bĩu môi cười khẩy, người lại đổ xuống đệm cao su êm êm mà nằm vắt chân chữ ngũ trên giường. - Nếu tự nhiên thấy điểm cao thì lúc ấy hãy hoảng. Hứ.
- Đang học mà nằm kềnh ra đấy. Có nghiêm túc được không? – Chi sôi máu mà rời khỏi chỗ đứng bên cạnh giường chỗ Long đang nằm ngả ngớn trên ấy.
Hắn bĩu môi nhìn cô một cái rồi lim dim nhắt lại như trêu ngươi Chi. Cô không vừa mà với gối lông vũ to đoành bên cạnh mà đập tới tấp lên người hắn. Cái gối toàn lông nhẹ hều ấy chả là gì so với sức trai của hắn, hắn vẫn thản nhiên nằm đó để cho Chi đập, với sức cô thì chỉ như gãi ngứa cho hắn.
- Ồ iên àm oái ì ậy? (đồ điên làm quái gì vậy?)
- Cho mày chết này.
Chi bất thình lình nhảy cả lên người hắn mà lấy gối đè lên mặt Long khiến hắn nhất thời bị làm cho nghẹt thở hoảng quá mà gào loạn lên trong trạng thái bị cái gối to đoành đè lên mặt, trên người lại bị Chi ngồi lên hai đầu gối cô cố sức ghì chặt xuống nệm không cho hắn thoát ra.
- Xin lỗi chưa chị chưa? – Chi nhơn mặt mà dùng giọng diễu cợt nói với tên nằm dưới mặt lại bị cái gối che đi.
- Con điên này. Có bỏ ra không? – Long không giãy nữa, giọng thấp một chút nói giọng như hết hơi nhưng vẫn pha chút bực tức.
- Xin lỗi đi đã. – Chi không vừa mà trêu ngươi hắn, cô đang giữ thế thượng phong nên được đà mà làm tới.
- Á… bỏ, bỏ ra. – Chi hoảng hốt mà kêu lên. Mới đó tình thế đã đảo ngược, cô lại bị Long ghì chặt dưới thân hắn. Thật may tay cô vẫn nắm chặt lấy cái gối nên giữa hai người có một cái gối ngăn cách.
- Tôi đã nói rồi mà, cái loại loắt choắt như cô đừng có giở trò… - Nói đoạn Long nhếch mép cười đê tiện, mặt lại tiến sát lại gần Chi. Tay cô nắm chặt lấy hai mép gối mắt trợn tròn lên khiếp sợ nhìn Long hai má lại đỏ dần dần.
- Cô có biết hành động vừa rồi của cô đã kích thích “thằng em” tôi không hả?
Long ghé sát tai Chi mà nói, giọng nói trầm trầm đầy ý giễu cợt cùng hơi ấm từ miệng hắn phải vào má Chi càng làm cô xấu hổ. Hắn lại dám nói ra mấy lời đó.
Cô có phải trẻ lên ba đâu mà không hiểu cái điều hắn đang ám chỉ là gì. Chi lấy hết sức bình sinh đẩy hắn ra, vừa lúc tưởng Chi bị mình dọa đến sợ Long không để ý nên nới lỏng tay liền bị cô đẩy ra. Theo đúng phản xạ tự vệ vốn có cô còn không thương tiếc mà đạp túi bụi vào bụng Long khiến hắn lăn cả xuống đất.
- Con điên này. Trêu thôi mà có cần quá khích vậy không? – Long ngã nháo nhào xuống đất miệng vẫn không thôi nhiếc móc Chi.
Cô ngồi trên giường ôm gối thủ thế mà nhìn hắn, ánh mắt đầy sự kinh dị. Hắn lại dám đi coi cô như mấy con bồ của hắn mà đùa cợt như vậy. Thật đáng đánh chết.
Long lồm cồm bò dậy phủ phủ mông quần liếc mắt sắc lẹm nhìn Chi một cái điệu dọa dẫm cô rồi trở lại cái bàn học ngay gần cửa sổ. Chi bị hắn dọa liền giật mình lùi lại một chút, tay ôm chặt lấy gối. Chỉ khi hắn trở về chỗ cô mới thả lỏng người buông gối xuống mà trườn xuống khỏi giường, tay chỉnh trang lại đầu tóc quần áo mà mon men tiến về phía bàn học nhưng vẫn ở tư thế dè chừng không dám lại gần Long.
Long nhìn cái điệu bộ bẽn lẽn dè chừng của cô thì có vẻ khinh bỉ ra mặt. Hắn luôn dè bỉu cô chỉ giỏi làm hàng mà không hề nể mặt cô một tí tẹo nào.
***
Vân Khánh ở trên màn hình điện thoại phá lên cười sằng sặc vì cái chuyện Lan Chi vừa kể. Hai người Tâm Anh và Tường San ở từng ô trên mà hình điện thoại của Chi cũng được phen cười như nắc nẻ, thật không ngờ cô bạn của họ lại bị tên học sinh cứng đầu kia hạ bệ như thế.
“Chắc chắn kiếp trước mày hay chơi khăm giáo viên nên kiếp này gặp phải cậu ta để trả nợ rồi. – Vân Khánh vẫn cười ngặt nghẽo mà phán. – Đấy kiếp này liệu mà ăn ở.”
“Nghe kể thì thằng nhóc đó cũng có làm gì quá mức đâu nhỉ? Nó chỉ trêu đùa Chi xíu xíu thôi mà.” – Tâm Anh bật cười lên tiếng.
- Này mấy người, mấy người có phải bạn tôi hay không? Thấy bạn mình bị đùa cợt như vậy còn đứng về phía hắn. Thiếu chút nữa là bị cướp sắc rồi.
“Phụt” – San ở đầu bên kia đang uống nước mà tí sặc khi nghe Chi ấm ức nói mình thiếu chút nữa bị cướp sắc. Thật quá tự đề cao mình hoặc mắt thằng nhóc đó có vấn đề.
“Nếu có cướp sắc thì nó cướp mấy đứa xôi thịt ngồn ngộn chứ cướp “giá đỗ” như mày thì có cái gì mà cướp. Khà khà.” – Vân Khánh lại được đà cười giễu cợt Chi.
Chi điên máu mà nhiếc móc đám chị em bạn dì chỉ nhè cơ hội mà giễu cợt cô. “Giá đỗ” thì đã sao chứ. Đầu to người thẳng tưng thì thế nào chứ? Không phải Vân Khánh với Tâm Anh cũng cùng một sào với cô cả hay sao? Nhưng mà suy đi tính lại thì dù sao Vân Khánh cũng có Khánh Anh đính hôn rồi. Tâm Anh cũng có Hải săn đón. San thì cũng sắp sửa kết hôn cùng Hải Nam. Chỉ còn lại mình cô bơ vơ giữa tinh không này. Nghĩ thật tủi thân.
“Trêu vậy thôi chứ, dù sao cậu ta cũng là đàn ông. Mày cứ nên cẩn thận giữ mình.”
Vân Khánh thu khóe miệng lại nghiêm túc mà nói với Lan Chi. Chi chợt sững người. Đã bao giờ cô coi hắn như một người đàn ông đâu? Là cô quá vô tư khi nghĩ rằng hắn kém tuổi cô mà quên đi mất hắn hai mươi hai tuổi rưỡi rồi chứ chẳng phải đứa trẻ lên ba mà cô lại có thể vô tư trêu đùa hắn. Mà thật ra là toàn bị hắn chơi lại chứ có thắng lần nào đâu. Đến cái trò bắn gà hắn cũng phải giành thắng với cô mới chịu được.
Con người Long ưa chinh phục, thích trèo lên đầu kẻ khác ngồi chứ không phải loại chịu thua thiệt bao giờ, kiểu hắn là cái kiểu kém miếng sẽ khó chịu đến bứt dứt nên mới có cái chuyện chỉ vì bị Nam tẩn cho một trận ở DJ bar mà ghi thù đi bắt cóc San hòng dụ Nam đến để xử lý anh ai ngờ đâu lại bị anh tẩn cho sống giở chết giở cả mấy tháng trời. Rạn xương sườn, tay gãy cũng mới tháo bột chưa được bao lâu.
Con người hắn không xấu nhưng hắn thích tỏ ra làm người xấu, đặc biệt với là Lan Chi, hắn không vừa mắt cô, luôn cho là cô bỏ bùa bố mẹ hắn làm hắn lao đao vì họ nên cứ hay choành chọe với cô, mà cô thì cũng không hề vừa chút nào. Hắn một câu cô cũng phải một câu mới chịu được nên chẳng bao giờ cuộc chiến giữa hai người kết thúc trong vui vẻ.
Hai kẻ này chẳng kẻ nào chịu nhường kẻ nào. Lan Chi giỏi làm hàng với người khác nhưng lại luôn bị hắn bóc mẽ, luôn bị hắn làm cho cứng họng mặc dù những triết lý của cô nói đều rất đúng. Nhưng những điều đó chỉ đúng với kẻ hiểu lý lẽ, còn với Long. Hắn chẳng tuân theo cái nguyên tắc hay lý lẽ nào cả. Mọi lý lẽ đều bị hắn bẻ cong một cách vô cùng hợp lý.
- Panda à, mày nói xem cái thằng đó sao lúc nào cũng tưng tửng như vậy? Chẳng đáng yêu như Panda nhỉ.
- Ngoao!
Chi với tay bế con mèo cưng của mình lên mà nói chuyện với nó như một người bạn. Cô xốc nách nó mà dơ lên trước mặt, hai chân sau của nó thẳng tưng, miệng nó lại ngoác ra kêu lên một tiếng rồi mắt láo liên nhìn Chi như thể muốn nói bỏ "Panda xuống, Panda muốn được cưng nựng. Panda không phải tên đáng ghét đó" vậy. Tiếng “gờ rừ… gờ rừ…” phát ra từ cuống họng Panda, người nó lại rung rung lên như thể đang bị rùng mình vì cái cách bế thô thiển của Chi.
- Ngoao!
- Biết rồi, biết rồi. Ngoan. – Chi đặt Panda vào lòng, tay lại vuốt ve bộ lông đen tuyền dài dài mà mềm mại của nó. Panda tỏ ra hài lòng mà lim dim mắt lại hưởng thụ. Tiếng “gờ rừ… gờ rừ…” vẫn đều đều phát ra.
Panda về cùng nhà với Chi sau khi Vân Khánh đi vài tháng. Vào một ngày đẹp trời khi chi đang học cùng Long ở nhà anh ta chợt thất tiếng con Vic nhà Long sủa lên điên loạn. Cả hai không ai bảo ai liền chạy ra xem có chuyện gì thì phát hiện ra Panda bé nhỏ khi ấy chỉ là một nhúm lông nhỏ đang sợ hãi vì kẻ to lớn trước mặt là con Vic phải nặng bằng Chi đang sủa điên loạn trước mặt.
Panda bé nhỏ tội nghiệp hoảng loạn nép sát người vào chân của chậu cây cảnh mà cong người lông dựng lên như tự vệ trong vô vọng.
Lan Chi cẩn thận lại gần nó, Long thì đứng chắn trước mặt con Vic quát nó im lặng, nhưng phải một lúc sau cái mồm nó mới im lại được. Panda tội nghiệp đưa mắt nhìn Chi khi cô cất tiếng “meo… meo…”
Thật may con Vic bị nhốt trong chuồng chứ nếu không một Panda chứ mười Panda lúc ấy nó chỉ tợp cho một phát là đi đời nhà ma lâu rồi. Đến Chi thấy nó xồ ra còn co rúm người sợ chết khiếp nữa là.
Cả Chi và Long đều không biết con vật bé nhỏ này từ đâu mà xuất hiện, nó ở lại nhà Long vài ngày lại không có ai đến tìm, mà hắn cũng kết kiên nhẫn vì tiếng kêu “ngoao, ngoao” không biết vì lạ nhà hay nhớ mẹ của nó mà hắn nằng nặc bắt Chi mang nó đi ngay cho khuất mắt. Thế là từ đó Panda về ở với cô.
Cái tên Panda của nó không phải tự nhiên có. Là do Long và Chi sau một hồi tra google và tranh cãi mới quyết định được. Con mèo với màu lông đen tuyền mềm mại lúc đó nó chỉ vừa bằng nắm tay của Chi cô thích thú đặt nó trong lòng bàn tay mà đưa ngón tay chạm chạm vào đầu vào mũi nó trêu đùa.
- Lông đen tuyền, trên đầu lại có một đám lông trắng. Chắc chắn khiếp trước nó là gấu trúc rồi. – Chi di di ngón trỏ lên đám lông trắng trên đầu con mèo nhỏ thích thú reo lên. – Panda, gọi nó là Panda.
- Tùy, Panda hay Honda gì cũng được. Tùy. – Long thủng thẳng đáp khi Chi đang vui vẻ nhìn hắn, hắn đã quá chán ngán khi phải tranh cãi với cô chỉ vì cái tên của một con mèo hoang rồi. Chi khẽ lườm hắn một cái rồi quay sang chơi đùa cùng Panda mà ngó lơ kẻ đang dè bỉu mình kia.
Cái tên Panda theo nó đến giờ. Panda thích ăn Me – O. Thích được dụi dụi vào chân Lan Chi và thích được cô chủ ôm ngủ mỗi đêm. Panda là mèo đực.
Cô phát đề cho từng người lại không quên lừ mắt nhắc nhở họ làm bài cho cần thận. Tờ đề thi cuối cùng cũng được phát xong. Chi bước đi được hai bước bỗng phát hiện ra có cái gì đó sai sai liền quay lại.
Long đã ngồi đó từ lúc nào mà cô không hề hay biết. Chi trợn mắt đứng ngơ người nhìn hắn đang nhăn răng cười nham nhở như muốn chọc tức cô vậy. Chi nghiến răng lẩm bẩm. Hai tay ngón tay giữ mà trở dơ lên tạo thành hình chữ V rồi co lại chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào hắn ý như muốn nói hắn đừng dở trò cô sẽ dõi theo hắn vậy.
Long bĩu môi, nhún vai tỏ vẻ khiêu khích cô, tay hắn lại xoay xoay cái bút nhìn đến ngứa mắt. Chi tiếng xuống cuối lớp quan sát đám sinh viên lắm trò, mấy cái trò dấu phao của họ qua thế nào được mắt cô. Làm như cô chưa từng đi học vậy.
Đề thi trắc nghiệm. Bốn mươi lăm phút với chín mươi câu hỏi. Mới chưa đầy nửa thời gian cô đã thấy Long xách balo đứng dậy rời khỏi bàn trong khi mấy đứa khác còn đang mắt trước mắt sau xôn xao cóp bài.
- Đi đâu? – Chi nhanh chân đứng trước mặt Long, trừng mắt nhìn hắn.
- Nộp bài. – Long nhâng nháo trợn lại mắt nhìn cô tay lại dơ bài thi của mình ra dúi vào tay cô rồi bỏ đi trước sự tức giận của Chi mà không quên huých vào vai cô một cái.
Chi nghiến răng nghiến lợi cô gắng kìm chế cái sự uất ức sắp sửa bùng nổ ngay lúc này.
- Cái gì?
Cả phòng im lặng đồn mắt về phía cô. Vì quá để tâm đến tên sinh viên ngỗ ngược kia mà trong một phút lơ là Chi để cảm xúc chi phối mà gắt lên khi một thanh niên kéo kéo tay áo cô.
Cậu chàng bị quát cũng ngớ người nhìn cô. Hình tượng cô trợ giảng thân thiện vui tươi thường ngày gần như sụp đổ.
- Ôi xin lỗi, Tiến gọi gì chi? – Chi khẽ rùng mình, đến cô cũng không ngấm nổi cái giọng thảo mai nhão nhoét của mình.
Ấy thế mà nó lại có tác dụng trong trường hợp này. Đám thanh niên trong lớp ồ lên một tiếng rồi quay vào công cuộc chép bài tiếp. Cậu chàng kia lại bị cô làm cho mụ mị nên quên mất vấn đề mình muốn hỏi là gì.
***
- Nhìn cái gì? – Hắn hất hàm nhìn cô khi Chi vô tình lướt mắt qua phía đó.
- Không thèm nhìn. Không phải cái loại anh vô tình vướng vào mắt tôi tôi cũng chẳng thèm nhìn. Cái loại anh ấy à trong mắt tôi chỉ là không khí thôi. – Chi nhếch mép nhìn hắn cười đầy khinh bỉ.
- Không khí? Thì ra tôi cũng quan trọng với cô phết. – Hắn không vừa mà buông lời châm trọc. – Này đừng bảo với tôi là cô hít thở bằng CO2 đấy nhé. Khà Khà.
Chi tức hắn ứ máu mà không nói được thêm lời nào. Còn hắn, hắn lại được dịp đắc ý vì lại thắng được cô một bàn như vậy.
- Nhìn đi, nhìn cái kết quả thi của mình vừa rồi đi. – Chi quẳng cái danh sách kết quả thi giữa kì ngay trước mặt Long. Hắn bĩu môi chẳng thèm cầm tờ giấy a4 kia lên mà chỉ liếc một cái rồi cười khẩy cô.
Nếu không phải cái tin nhắn đe dọa nếu hắn không đến thi cô sẽ nói bố mẹ hắn khóa thẻ của hắn gửi tới lúc ấy thì còn lâu hắn mới thèm đến phòng thi. Nói đi thì cũng phải nói lại, cô ghét hắn thì hắn cũng chẳng ưa gì cô.
Không rõ cô đã bơm những gì và đầu bố mẹ hắn mà trước đây hắn có làm gì cũng chẳng bao giờ mẹ hắn khóa thẻ của hắn vì dù hắn có ngỗ nghịch thì bà cũng vẫn rất thương hắn. Vậy mà từ khi cô xuất hiện hắn trở nên thất sủng, là cô bày ra cái trò khóa thẻ ấy, bà lại tin tưởng cô hết mực chỉ cần ý cô đưa ra bà đều đồng thuận. Nói trắng ra là hắn cũng phải dè chừng cô vài phần.
- Còn cười được.
- Không lẽ tôi phải khóc? Đến phòng thi không phải là quá nể mặt cô còn gì nữa. Cái kết quả này nó có khác gì sau cơn mưa trời lại sáng đâu. Lạ qué gì đâu mà cứ gào rú lên. – Long bĩu môi cười khẩy, người lại đổ xuống đệm cao su êm êm mà nằm vắt chân chữ ngũ trên giường. - Nếu tự nhiên thấy điểm cao thì lúc ấy hãy hoảng. Hứ.
- Đang học mà nằm kềnh ra đấy. Có nghiêm túc được không? – Chi sôi máu mà rời khỏi chỗ đứng bên cạnh giường chỗ Long đang nằm ngả ngớn trên ấy.
Hắn bĩu môi nhìn cô một cái rồi lim dim nhắt lại như trêu ngươi Chi. Cô không vừa mà với gối lông vũ to đoành bên cạnh mà đập tới tấp lên người hắn. Cái gối toàn lông nhẹ hều ấy chả là gì so với sức trai của hắn, hắn vẫn thản nhiên nằm đó để cho Chi đập, với sức cô thì chỉ như gãi ngứa cho hắn.
- Ồ iên àm oái ì ậy? (đồ điên làm quái gì vậy?)
- Cho mày chết này.
Chi bất thình lình nhảy cả lên người hắn mà lấy gối đè lên mặt Long khiến hắn nhất thời bị làm cho nghẹt thở hoảng quá mà gào loạn lên trong trạng thái bị cái gối to đoành đè lên mặt, trên người lại bị Chi ngồi lên hai đầu gối cô cố sức ghì chặt xuống nệm không cho hắn thoát ra.
- Xin lỗi chưa chị chưa? – Chi nhơn mặt mà dùng giọng diễu cợt nói với tên nằm dưới mặt lại bị cái gối che đi.
- Con điên này. Có bỏ ra không? – Long không giãy nữa, giọng thấp một chút nói giọng như hết hơi nhưng vẫn pha chút bực tức.
- Xin lỗi đi đã. – Chi không vừa mà trêu ngươi hắn, cô đang giữ thế thượng phong nên được đà mà làm tới.
- Á… bỏ, bỏ ra. – Chi hoảng hốt mà kêu lên. Mới đó tình thế đã đảo ngược, cô lại bị Long ghì chặt dưới thân hắn. Thật may tay cô vẫn nắm chặt lấy cái gối nên giữa hai người có một cái gối ngăn cách.
- Tôi đã nói rồi mà, cái loại loắt choắt như cô đừng có giở trò… - Nói đoạn Long nhếch mép cười đê tiện, mặt lại tiến sát lại gần Chi. Tay cô nắm chặt lấy hai mép gối mắt trợn tròn lên khiếp sợ nhìn Long hai má lại đỏ dần dần.
- Cô có biết hành động vừa rồi của cô đã kích thích “thằng em” tôi không hả?
Long ghé sát tai Chi mà nói, giọng nói trầm trầm đầy ý giễu cợt cùng hơi ấm từ miệng hắn phải vào má Chi càng làm cô xấu hổ. Hắn lại dám nói ra mấy lời đó.
Cô có phải trẻ lên ba đâu mà không hiểu cái điều hắn đang ám chỉ là gì. Chi lấy hết sức bình sinh đẩy hắn ra, vừa lúc tưởng Chi bị mình dọa đến sợ Long không để ý nên nới lỏng tay liền bị cô đẩy ra. Theo đúng phản xạ tự vệ vốn có cô còn không thương tiếc mà đạp túi bụi vào bụng Long khiến hắn lăn cả xuống đất.
- Con điên này. Trêu thôi mà có cần quá khích vậy không? – Long ngã nháo nhào xuống đất miệng vẫn không thôi nhiếc móc Chi.
Cô ngồi trên giường ôm gối thủ thế mà nhìn hắn, ánh mắt đầy sự kinh dị. Hắn lại dám đi coi cô như mấy con bồ của hắn mà đùa cợt như vậy. Thật đáng đánh chết.
Long lồm cồm bò dậy phủ phủ mông quần liếc mắt sắc lẹm nhìn Chi một cái điệu dọa dẫm cô rồi trở lại cái bàn học ngay gần cửa sổ. Chi bị hắn dọa liền giật mình lùi lại một chút, tay ôm chặt lấy gối. Chỉ khi hắn trở về chỗ cô mới thả lỏng người buông gối xuống mà trườn xuống khỏi giường, tay chỉnh trang lại đầu tóc quần áo mà mon men tiến về phía bàn học nhưng vẫn ở tư thế dè chừng không dám lại gần Long.
Long nhìn cái điệu bộ bẽn lẽn dè chừng của cô thì có vẻ khinh bỉ ra mặt. Hắn luôn dè bỉu cô chỉ giỏi làm hàng mà không hề nể mặt cô một tí tẹo nào.
***
Vân Khánh ở trên màn hình điện thoại phá lên cười sằng sặc vì cái chuyện Lan Chi vừa kể. Hai người Tâm Anh và Tường San ở từng ô trên mà hình điện thoại của Chi cũng được phen cười như nắc nẻ, thật không ngờ cô bạn của họ lại bị tên học sinh cứng đầu kia hạ bệ như thế.
“Chắc chắn kiếp trước mày hay chơi khăm giáo viên nên kiếp này gặp phải cậu ta để trả nợ rồi. – Vân Khánh vẫn cười ngặt nghẽo mà phán. – Đấy kiếp này liệu mà ăn ở.”
“Nghe kể thì thằng nhóc đó cũng có làm gì quá mức đâu nhỉ? Nó chỉ trêu đùa Chi xíu xíu thôi mà.” – Tâm Anh bật cười lên tiếng.
- Này mấy người, mấy người có phải bạn tôi hay không? Thấy bạn mình bị đùa cợt như vậy còn đứng về phía hắn. Thiếu chút nữa là bị cướp sắc rồi.
“Phụt” – San ở đầu bên kia đang uống nước mà tí sặc khi nghe Chi ấm ức nói mình thiếu chút nữa bị cướp sắc. Thật quá tự đề cao mình hoặc mắt thằng nhóc đó có vấn đề.
“Nếu có cướp sắc thì nó cướp mấy đứa xôi thịt ngồn ngộn chứ cướp “giá đỗ” như mày thì có cái gì mà cướp. Khà khà.” – Vân Khánh lại được đà cười giễu cợt Chi.
Chi điên máu mà nhiếc móc đám chị em bạn dì chỉ nhè cơ hội mà giễu cợt cô. “Giá đỗ” thì đã sao chứ. Đầu to người thẳng tưng thì thế nào chứ? Không phải Vân Khánh với Tâm Anh cũng cùng một sào với cô cả hay sao? Nhưng mà suy đi tính lại thì dù sao Vân Khánh cũng có Khánh Anh đính hôn rồi. Tâm Anh cũng có Hải săn đón. San thì cũng sắp sửa kết hôn cùng Hải Nam. Chỉ còn lại mình cô bơ vơ giữa tinh không này. Nghĩ thật tủi thân.
“Trêu vậy thôi chứ, dù sao cậu ta cũng là đàn ông. Mày cứ nên cẩn thận giữ mình.”
Vân Khánh thu khóe miệng lại nghiêm túc mà nói với Lan Chi. Chi chợt sững người. Đã bao giờ cô coi hắn như một người đàn ông đâu? Là cô quá vô tư khi nghĩ rằng hắn kém tuổi cô mà quên đi mất hắn hai mươi hai tuổi rưỡi rồi chứ chẳng phải đứa trẻ lên ba mà cô lại có thể vô tư trêu đùa hắn. Mà thật ra là toàn bị hắn chơi lại chứ có thắng lần nào đâu. Đến cái trò bắn gà hắn cũng phải giành thắng với cô mới chịu được.
Con người Long ưa chinh phục, thích trèo lên đầu kẻ khác ngồi chứ không phải loại chịu thua thiệt bao giờ, kiểu hắn là cái kiểu kém miếng sẽ khó chịu đến bứt dứt nên mới có cái chuyện chỉ vì bị Nam tẩn cho một trận ở DJ bar mà ghi thù đi bắt cóc San hòng dụ Nam đến để xử lý anh ai ngờ đâu lại bị anh tẩn cho sống giở chết giở cả mấy tháng trời. Rạn xương sườn, tay gãy cũng mới tháo bột chưa được bao lâu.
Con người hắn không xấu nhưng hắn thích tỏ ra làm người xấu, đặc biệt với là Lan Chi, hắn không vừa mắt cô, luôn cho là cô bỏ bùa bố mẹ hắn làm hắn lao đao vì họ nên cứ hay choành chọe với cô, mà cô thì cũng không hề vừa chút nào. Hắn một câu cô cũng phải một câu mới chịu được nên chẳng bao giờ cuộc chiến giữa hai người kết thúc trong vui vẻ.
Hai kẻ này chẳng kẻ nào chịu nhường kẻ nào. Lan Chi giỏi làm hàng với người khác nhưng lại luôn bị hắn bóc mẽ, luôn bị hắn làm cho cứng họng mặc dù những triết lý của cô nói đều rất đúng. Nhưng những điều đó chỉ đúng với kẻ hiểu lý lẽ, còn với Long. Hắn chẳng tuân theo cái nguyên tắc hay lý lẽ nào cả. Mọi lý lẽ đều bị hắn bẻ cong một cách vô cùng hợp lý.
- Panda à, mày nói xem cái thằng đó sao lúc nào cũng tưng tửng như vậy? Chẳng đáng yêu như Panda nhỉ.
- Ngoao!
Chi với tay bế con mèo cưng của mình lên mà nói chuyện với nó như một người bạn. Cô xốc nách nó mà dơ lên trước mặt, hai chân sau của nó thẳng tưng, miệng nó lại ngoác ra kêu lên một tiếng rồi mắt láo liên nhìn Chi như thể muốn nói bỏ "Panda xuống, Panda muốn được cưng nựng. Panda không phải tên đáng ghét đó" vậy. Tiếng “gờ rừ… gờ rừ…” phát ra từ cuống họng Panda, người nó lại rung rung lên như thể đang bị rùng mình vì cái cách bế thô thiển của Chi.
- Ngoao!
- Biết rồi, biết rồi. Ngoan. – Chi đặt Panda vào lòng, tay lại vuốt ve bộ lông đen tuyền dài dài mà mềm mại của nó. Panda tỏ ra hài lòng mà lim dim mắt lại hưởng thụ. Tiếng “gờ rừ… gờ rừ…” vẫn đều đều phát ra.
Panda về cùng nhà với Chi sau khi Vân Khánh đi vài tháng. Vào một ngày đẹp trời khi chi đang học cùng Long ở nhà anh ta chợt thất tiếng con Vic nhà Long sủa lên điên loạn. Cả hai không ai bảo ai liền chạy ra xem có chuyện gì thì phát hiện ra Panda bé nhỏ khi ấy chỉ là một nhúm lông nhỏ đang sợ hãi vì kẻ to lớn trước mặt là con Vic phải nặng bằng Chi đang sủa điên loạn trước mặt.
Panda bé nhỏ tội nghiệp hoảng loạn nép sát người vào chân của chậu cây cảnh mà cong người lông dựng lên như tự vệ trong vô vọng.
Lan Chi cẩn thận lại gần nó, Long thì đứng chắn trước mặt con Vic quát nó im lặng, nhưng phải một lúc sau cái mồm nó mới im lại được. Panda tội nghiệp đưa mắt nhìn Chi khi cô cất tiếng “meo… meo…”
Thật may con Vic bị nhốt trong chuồng chứ nếu không một Panda chứ mười Panda lúc ấy nó chỉ tợp cho một phát là đi đời nhà ma lâu rồi. Đến Chi thấy nó xồ ra còn co rúm người sợ chết khiếp nữa là.
Cả Chi và Long đều không biết con vật bé nhỏ này từ đâu mà xuất hiện, nó ở lại nhà Long vài ngày lại không có ai đến tìm, mà hắn cũng kết kiên nhẫn vì tiếng kêu “ngoao, ngoao” không biết vì lạ nhà hay nhớ mẹ của nó mà hắn nằng nặc bắt Chi mang nó đi ngay cho khuất mắt. Thế là từ đó Panda về ở với cô.
Cái tên Panda của nó không phải tự nhiên có. Là do Long và Chi sau một hồi tra google và tranh cãi mới quyết định được. Con mèo với màu lông đen tuyền mềm mại lúc đó nó chỉ vừa bằng nắm tay của Chi cô thích thú đặt nó trong lòng bàn tay mà đưa ngón tay chạm chạm vào đầu vào mũi nó trêu đùa.
- Lông đen tuyền, trên đầu lại có một đám lông trắng. Chắc chắn khiếp trước nó là gấu trúc rồi. – Chi di di ngón trỏ lên đám lông trắng trên đầu con mèo nhỏ thích thú reo lên. – Panda, gọi nó là Panda.
- Tùy, Panda hay Honda gì cũng được. Tùy. – Long thủng thẳng đáp khi Chi đang vui vẻ nhìn hắn, hắn đã quá chán ngán khi phải tranh cãi với cô chỉ vì cái tên của một con mèo hoang rồi. Chi khẽ lườm hắn một cái rồi quay sang chơi đùa cùng Panda mà ngó lơ kẻ đang dè bỉu mình kia.
Cái tên Panda theo nó đến giờ. Panda thích ăn Me – O. Thích được dụi dụi vào chân Lan Chi và thích được cô chủ ôm ngủ mỗi đêm. Panda là mèo đực.