Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5 Đạt được thỏa thuận.
Hải Nam không phải dừng lại vì hài lòng với giá Ánh Dương đưa ra mà anh dừng lại để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
“Hai tỷ đồng”, Ánh Dương lập tức nhảy bước giá cao nhất từ đầu tới giờ.
Hải Nam nâng người Ánh Dương đứng dậy khỏi đùi mình, cô còn nghĩ anh sẽ buông tha cho cô không ngờ ánh mắt si mê của Hải Nam nhìn theo từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể đẹp như như tạc tượng của Ánh Dương, anh không ngại dành cho cô một lời khen có cánh:
“Có khách nào từng nói cô rất đẹp chưa?”
Ánh mắt như tia X của Hải Nam đang quét khắp cơ thể của Ánh Dương khiến cô vô cùng xấu hổ. Nếu trong trường hợp khác cô đã cho anh một bạt tai rồi. Nhưng hiện tại cô không có cái quyền đó. Người đời nói bút sa gà chết trong trường hợp của cô quả thực không sai.
“Tôi vừa nói sẽ trả cho anh hai tỷ đồng một ngày nếu anh không quan hệ với tôi”, Ánh Dương nhắc lại mức giá cho Hải Nam nghe.
“Tôi không bị điếc”.
Mặc dù chỉ là trêu chọc Ánh Dương nhưng Hải Nam cũng rất nhập vai, điều đó càng khiến cho Ánh Dương sợ hãi.
Là cô ra giá thấp anh không chấp nhận chứ không phải anh không nghe sao?
Hải Nam đứng dậy bế ngang người Ánh Dương đi vào trong phòng ngủ để mặc TV vẫn đang phát hình ảnh phim người lớn. Vào tới phòng, anh đặt cô nằm xuống giường rồi nằm đè lên người cô.
Ánh Dương lúc này sợ hãi tới mức mặt mũi tái mét, cô biết nếu mình không nhanh đạt được thỏa thuận anh sẽ cướp đi đời con gái của mình.
“Ba tỷ đồng”, Ánh Dương run rẩy lên tiếng.
Hải Nam hôn lên môi đang run rẩy của Ánh Dương một cái rồi rời đi:
“Giọng nói của cô rất hay”.
Không phải Hải Nam đang nịnh cô mà sự thật Ánh Dương có giọng nói rất hay, ngay từ khi học tiểu học cô đã được thầy cô khen ngợi cô có giọng đọc hay hiếm có.
Ánh Dương lúc này như sắp phát điên. Cô đã ra giá đến ba tỷ đồng anh còn muốn gì?
Người này thật không cần tiền sao? Ba tỷ một ngày anh ta còn không chấp nhận, vậy anh ta muốn bao nhiêu? Thôi thì cô cứ đưa ra đại một cái giá. Nếu anh ta chấp nhận cô sẽ nghĩ cách xin tiền của bố mình trả cho anh ta. Nếu anh ta không chấp nhận xem như đời con gái của cô chấm dứt ở đây. Cô phó mặc cho số phận, dù là kết cục nào cô cũng phải chấp nhận.
“Năm tỷ đồng”, Ánh Dương cao giọng ra giá.
Nghe giọng nói gấp gáp của Ánh Dương, Hải Nam nhìn cô cười:
“Thực sự cô rất đẹp, tôi không hề muốn bỏ qua cho cô. Nhưng là dân kinh doanh buộc tôi phải tính toán, cái giá cô đưa ra một ngày trả cho tôi năm tỷ rất hấp dẫn. Tôi chấp nhận thỏa thuận không quan hệ với cô”.
Dứt lời anh xuống khỏi người cô rồi nằm xuống bên cạnh. Thật sự lúc này anh rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc.
Thoải mái tư tưởng nên Ánh Dương ngủ quên lúc nào không hay. Sáng thức giấc cô đã thấy mình đang nằm trong vòng tay của Hải Nam. Cô muốn rời khỏi giường nhân lúc anh chưa tỉnh dậy nhưng bị Hải Nam ôm quá chặt, một tay của anh làm gối cho cô, tay kia ôm lấy eo của cô nên cô chỉ có thể nằm im.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt của Hải Nam. Gương mặt của người đàn ông trước mặt cô vô cùng đẹp trai. Từng đường nét ngủ quan trên gương mặt anh đều hoàn hảo, thậm chí cặp lông mi của anh cũng rất đẹp. Lúc ngủ trông anh cũng không mang vẻ khó gần.
Ánh Dương vô thức đưa tay chạm vào chiếc mũi cao thẳng rồi di chuyển xuống cặp môi đang mím chặt của anh vuốt ve.
“Có phải cô thấy tôi quá đẹp trai nên cô muốn đổi ý phải không?”, Hải Nam mở mắt đối diện với ánh mắt trong veo đang hoảng loạn Ánh Dương: “Tôi không ngại làm tiếp chuyện tối qua đang làm dở”.
Ánh Dương lúc này không khác gì kẻ trộm bị bắt tại trận. Cô vội thu tay về nhưng anh đã nhanh hơn một bước bắt lấy tay của cô, không những vậy anh còn đưa mấy đầu ngón tay của cô vào miệng mình cắn.
Ánh Dương sợ hãi vội vàng phủ nhận:
“Tôi không muốn”.
Hải Nam rút tay của Ánh Dương ra khỏi miệng mình:
“Không muốn tại sao lại khiêu khích tôi, hử?”
Gương mặt của Ánh Dương lúc này cũng đã đỏ như gấc, cô cố tình vùng dậy khỏi vòng tay của Hải Nam:
“Tôi muốn vào phòng vệ sinh một lát”.
Hải Nam thấy cô xấu hổ cũng không làm khó cô nữa. Nếu còn cố tình chọc ghẹo cô chỉ sợ anh sẽ là người chịu thiệt thòi.
Hai người đang ăn sáng thì điện thoại của Hải Nam đổ chuông, anh bắt máy rồi mở loa ngoài:
“A lô”.
Đầu bên kia vang lên giọng của ông Jay Đặng:
“Bảy giờ ba mươi phút sáng có mặt tại bãi A chúng ta chơi bóng chuyền bãi biển”.
“Vâng, thưa ông!”
Cúp máy Hải Nam giải thích cho Ánh Dương:
“Những ngày tới chúng ta sẽ tham gia thi đấu một số trò chơi với hai cặp hôm qua mà cô thấy”.
Nhớ tới sáng hôm qua lúc các cô vừa đi vào biệt thự này có một người đàn ông hỏi ai là sinh viên sau đó cô được Thu Trang dẫn đến chỗ anh chàng mà cô chưa biết tên này ngồi.
Sau đó cô còn nghe ông ta hỏi có ai muốn đổi bạn chơi của mình không? Lúc đó cô còn nghĩ bạn chơi theo kiểu khác, không ngoài trường hợp Thanh Phong của cô cũng chỉ cần một bạn chơi chính nghĩa không phải chơi theo kiểu trai gái kia.
Nghĩ tới đây Ánh Dương bỗng mỉm cười trả lời anh:
“Vâng!”
Nụ cười để lộ má lúm đồng tiền của Ánh Dương so với mặt trời lúc bình minh còn tỏa nắng hơn, đẹp tới mức Hải Nam ngây ngốc ngồi nhìn.
Ngước mắt lên thấy Hải Nam đang nhìn mình Ánh Dương khó xử:
“Anh không ăn nữa sao?”
Bị cô hỏi anh mới biết nãy giờ mình đã thất thố.
Ăn sáng xong bọn họ đi thay đồ. Đây không phải lần đầu tiên Ánh Dương mặc bikini nhưng không hiểu sao cô cảm thấy rất ngượng khi mặc trước mặt Hải Nam.
Thấy Ánh Dương cầm hộp kem chống nắng Hải Nam giật lấy rồi chỉ xuống ghế sô pha dài ở phòng khách:
“Nằm xuống tôi bôi cho”.
“Không cần”, Ánh Dương vội từ chối. Cô có thể ra ngoài nhờ Thu Trang bôi cho mình vì dù sao bọn họ cũng sẽ thi đấu với nhau.
Hải Nam ôm ngang người Ánh Dương đặt cô nằm xuống ghế sô pha:
“Tôi đã đồng ý thỏa thuận với cô, cô còn ngại gì?”
Kỳ thực ngay cả với Thanh Phong cô cũng chưa từng gần gũi như thế nhưng Ánh Dương không dám phản bác đành ngoan ngoãn nằm úp trên ghế sô pha cho Hải Nam bôi kem chống nắng cho mình.
Nói chưa từng thấy ai đẹp như cô cũng không ngoa. Làn da trắng hồng không tì vết, thêm đường cong hoàn hảo và vòng ba trái đào gợi cảm khiến bất kỳ đấng mày râu nào nhìn thấy thôi cũng nổi cơn thèm muốn. Hải Nam cũng không ngoại lệ, anh còn may mắn được vuốt ve tấm thân ngọc ngà của cô.
“Hai tỷ đồng”, Ánh Dương lập tức nhảy bước giá cao nhất từ đầu tới giờ.
Hải Nam nâng người Ánh Dương đứng dậy khỏi đùi mình, cô còn nghĩ anh sẽ buông tha cho cô không ngờ ánh mắt si mê của Hải Nam nhìn theo từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể đẹp như như tạc tượng của Ánh Dương, anh không ngại dành cho cô một lời khen có cánh:
“Có khách nào từng nói cô rất đẹp chưa?”
Ánh mắt như tia X của Hải Nam đang quét khắp cơ thể của Ánh Dương khiến cô vô cùng xấu hổ. Nếu trong trường hợp khác cô đã cho anh một bạt tai rồi. Nhưng hiện tại cô không có cái quyền đó. Người đời nói bút sa gà chết trong trường hợp của cô quả thực không sai.
“Tôi vừa nói sẽ trả cho anh hai tỷ đồng một ngày nếu anh không quan hệ với tôi”, Ánh Dương nhắc lại mức giá cho Hải Nam nghe.
“Tôi không bị điếc”.
Mặc dù chỉ là trêu chọc Ánh Dương nhưng Hải Nam cũng rất nhập vai, điều đó càng khiến cho Ánh Dương sợ hãi.
Là cô ra giá thấp anh không chấp nhận chứ không phải anh không nghe sao?
Hải Nam đứng dậy bế ngang người Ánh Dương đi vào trong phòng ngủ để mặc TV vẫn đang phát hình ảnh phim người lớn. Vào tới phòng, anh đặt cô nằm xuống giường rồi nằm đè lên người cô.
Ánh Dương lúc này sợ hãi tới mức mặt mũi tái mét, cô biết nếu mình không nhanh đạt được thỏa thuận anh sẽ cướp đi đời con gái của mình.
“Ba tỷ đồng”, Ánh Dương run rẩy lên tiếng.
Hải Nam hôn lên môi đang run rẩy của Ánh Dương một cái rồi rời đi:
“Giọng nói của cô rất hay”.
Không phải Hải Nam đang nịnh cô mà sự thật Ánh Dương có giọng nói rất hay, ngay từ khi học tiểu học cô đã được thầy cô khen ngợi cô có giọng đọc hay hiếm có.
Ánh Dương lúc này như sắp phát điên. Cô đã ra giá đến ba tỷ đồng anh còn muốn gì?
Người này thật không cần tiền sao? Ba tỷ một ngày anh ta còn không chấp nhận, vậy anh ta muốn bao nhiêu? Thôi thì cô cứ đưa ra đại một cái giá. Nếu anh ta chấp nhận cô sẽ nghĩ cách xin tiền của bố mình trả cho anh ta. Nếu anh ta không chấp nhận xem như đời con gái của cô chấm dứt ở đây. Cô phó mặc cho số phận, dù là kết cục nào cô cũng phải chấp nhận.
“Năm tỷ đồng”, Ánh Dương cao giọng ra giá.
Nghe giọng nói gấp gáp của Ánh Dương, Hải Nam nhìn cô cười:
“Thực sự cô rất đẹp, tôi không hề muốn bỏ qua cho cô. Nhưng là dân kinh doanh buộc tôi phải tính toán, cái giá cô đưa ra một ngày trả cho tôi năm tỷ rất hấp dẫn. Tôi chấp nhận thỏa thuận không quan hệ với cô”.
Dứt lời anh xuống khỏi người cô rồi nằm xuống bên cạnh. Thật sự lúc này anh rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc.
Thoải mái tư tưởng nên Ánh Dương ngủ quên lúc nào không hay. Sáng thức giấc cô đã thấy mình đang nằm trong vòng tay của Hải Nam. Cô muốn rời khỏi giường nhân lúc anh chưa tỉnh dậy nhưng bị Hải Nam ôm quá chặt, một tay của anh làm gối cho cô, tay kia ôm lấy eo của cô nên cô chỉ có thể nằm im.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt của Hải Nam. Gương mặt của người đàn ông trước mặt cô vô cùng đẹp trai. Từng đường nét ngủ quan trên gương mặt anh đều hoàn hảo, thậm chí cặp lông mi của anh cũng rất đẹp. Lúc ngủ trông anh cũng không mang vẻ khó gần.
Ánh Dương vô thức đưa tay chạm vào chiếc mũi cao thẳng rồi di chuyển xuống cặp môi đang mím chặt của anh vuốt ve.
“Có phải cô thấy tôi quá đẹp trai nên cô muốn đổi ý phải không?”, Hải Nam mở mắt đối diện với ánh mắt trong veo đang hoảng loạn Ánh Dương: “Tôi không ngại làm tiếp chuyện tối qua đang làm dở”.
Ánh Dương lúc này không khác gì kẻ trộm bị bắt tại trận. Cô vội thu tay về nhưng anh đã nhanh hơn một bước bắt lấy tay của cô, không những vậy anh còn đưa mấy đầu ngón tay của cô vào miệng mình cắn.
Ánh Dương sợ hãi vội vàng phủ nhận:
“Tôi không muốn”.
Hải Nam rút tay của Ánh Dương ra khỏi miệng mình:
“Không muốn tại sao lại khiêu khích tôi, hử?”
Gương mặt của Ánh Dương lúc này cũng đã đỏ như gấc, cô cố tình vùng dậy khỏi vòng tay của Hải Nam:
“Tôi muốn vào phòng vệ sinh một lát”.
Hải Nam thấy cô xấu hổ cũng không làm khó cô nữa. Nếu còn cố tình chọc ghẹo cô chỉ sợ anh sẽ là người chịu thiệt thòi.
Hai người đang ăn sáng thì điện thoại của Hải Nam đổ chuông, anh bắt máy rồi mở loa ngoài:
“A lô”.
Đầu bên kia vang lên giọng của ông Jay Đặng:
“Bảy giờ ba mươi phút sáng có mặt tại bãi A chúng ta chơi bóng chuyền bãi biển”.
“Vâng, thưa ông!”
Cúp máy Hải Nam giải thích cho Ánh Dương:
“Những ngày tới chúng ta sẽ tham gia thi đấu một số trò chơi với hai cặp hôm qua mà cô thấy”.
Nhớ tới sáng hôm qua lúc các cô vừa đi vào biệt thự này có một người đàn ông hỏi ai là sinh viên sau đó cô được Thu Trang dẫn đến chỗ anh chàng mà cô chưa biết tên này ngồi.
Sau đó cô còn nghe ông ta hỏi có ai muốn đổi bạn chơi của mình không? Lúc đó cô còn nghĩ bạn chơi theo kiểu khác, không ngoài trường hợp Thanh Phong của cô cũng chỉ cần một bạn chơi chính nghĩa không phải chơi theo kiểu trai gái kia.
Nghĩ tới đây Ánh Dương bỗng mỉm cười trả lời anh:
“Vâng!”
Nụ cười để lộ má lúm đồng tiền của Ánh Dương so với mặt trời lúc bình minh còn tỏa nắng hơn, đẹp tới mức Hải Nam ngây ngốc ngồi nhìn.
Ngước mắt lên thấy Hải Nam đang nhìn mình Ánh Dương khó xử:
“Anh không ăn nữa sao?”
Bị cô hỏi anh mới biết nãy giờ mình đã thất thố.
Ăn sáng xong bọn họ đi thay đồ. Đây không phải lần đầu tiên Ánh Dương mặc bikini nhưng không hiểu sao cô cảm thấy rất ngượng khi mặc trước mặt Hải Nam.
Thấy Ánh Dương cầm hộp kem chống nắng Hải Nam giật lấy rồi chỉ xuống ghế sô pha dài ở phòng khách:
“Nằm xuống tôi bôi cho”.
“Không cần”, Ánh Dương vội từ chối. Cô có thể ra ngoài nhờ Thu Trang bôi cho mình vì dù sao bọn họ cũng sẽ thi đấu với nhau.
Hải Nam ôm ngang người Ánh Dương đặt cô nằm xuống ghế sô pha:
“Tôi đã đồng ý thỏa thuận với cô, cô còn ngại gì?”
Kỳ thực ngay cả với Thanh Phong cô cũng chưa từng gần gũi như thế nhưng Ánh Dương không dám phản bác đành ngoan ngoãn nằm úp trên ghế sô pha cho Hải Nam bôi kem chống nắng cho mình.
Nói chưa từng thấy ai đẹp như cô cũng không ngoa. Làn da trắng hồng không tì vết, thêm đường cong hoàn hảo và vòng ba trái đào gợi cảm khiến bất kỳ đấng mày râu nào nhìn thấy thôi cũng nổi cơn thèm muốn. Hải Nam cũng không ngoại lệ, anh còn may mắn được vuốt ve tấm thân ngọc ngà của cô.