Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Trần Trung vừa mới đọc được tin tức động đất, anh ta xác nhận địa điểm hai bên, trùng hợp là nơi Khương Minh Chi đóng phim.
Nhưng có 5.1 độ mà tâm chấn sâu ba mươi nghìn mét, có vẻ không phải trận động đất mạnh lắm nhỉ?
Lát nữa còn có cuộc họp.
Nhưng để đảm bảo chắc chắn thì Trần Trung vẫn gõ cửa đi vào văn phòng.
Lộ Khiêm bỏ điện thoại vẫn đang nhắc nhở cuộc gọi không thể kết nối xuống.
Trần Trung: “Tổng giám đốc Lộ, bây...”
Lộ Khiêm nhắm mắt lại, ngắt lời: “Đi tỉnh G.”
...
Thành phố Nam, tỉnh G.
Khương Minh Chi cố giơ điện thoại lên cao hơn, dùng sức quơ quơ, cột sóng bên góc phải vẫn không hiển thị gì.
Cô đành phải quay đầu sang nhìn Mao Mao cũng có tư thế y hệt mình: “Có chưa?”
Mao Mao lắc đầu: “Chưa ạ.”
Phó đạo diễn đoàn phim đang cầm cái loa nhỏ bảo mọi người chớ hốt hoảng, có lẽ trạm thu phát sóng ở khu vực gần đây chịu ảnh hưởng.
Hôm nay Khương Minh Chi quay cảnh ngoài trời, phong cảnh tỉnh C đẹp như tranh vẽ, địa điểm quay của đoàn phim là danh lam thắng cảnh, cách nội thành hơn một tiếng đi xe.
Cô lo lắng nhíu mày nhìn điện thoại không có xíu sóng nào.
Cô không biết cấp độ động đất, cũng không biết tâm chấn ở đâu, nhưng vừa nãy cô thấy chấn động mạnh như thế, suýt thì thì không đứng vững được, điều đó cho thấy tâm chấn cách đây không xa, chắc chắn người thân sẽ lo lắng chết mất.
Mọi người ở đoàn phim đều hiện rõ lo lắng lên trên mặt, đạo diễn thông báo bảo mọi người kết thúc công việc về nội thành xem tình hình thế nào đã, ai ngờ vừa khiêng đồ lên xe đột nhiên thấy một tảng đá lớn rơi từ trên núi xuống chặn giữa đường.
Cây cối bên sườn núi bị tảng đá lăn xuống rẽ thành một con đường đất, như ai đó dùng ngón tay quệt một nhát trên đó.
Mọi người hợp lực đẩy thử nhưng thấy tảng đá quá nặng, không thể đẩy được, trừ phi có cần cẩu hoặc máy xúc.
Địa điểm cảnh quay khá hẻo lánh, xung quanh không có thôn xóm thành thị gì, một tảng đá lớn chắn giữa đường, điện thoại không có tín hiệu, mọi người như rơi vào hòn đảo biệt lập.
Tất cả mọi người chỉ có thể ở yên tại chỗ chờ cứu viện hoặc tín hiệu khôi phục, hoặc là nhân viên ở lại khách sạn thấy tối bọn họ chưa về nên đi báo cảnh sát.
Gần đây thành phố Nam ngày ngắn đêm dài, màn đêm dần buông xuống.
Thời tiết đầu xuân se lạnh, tối qua Khương Minh Chi quay phim cả một đêm chỉ ngủ có ba tiếng, cô khoác áo khoác tựa lên vai Mao Mao ngủ gật.
Cô vốn có “nhà di động” cùng vào đoàn phim nhưng cô không muốn mình đặc biệt nên lần này không lái theo.
Mặc dù biết không có nguy hiểm gì, ra ngoài cũng chỉ là chuyện sớm muộn nhưng chờ đợi thế này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khương Minh Chi chớp mắt tỉnh dậy thì thấy đã gần mười giờ tối rồi.
Có lẽ vì khu vực chỗ bọn họ hẻo lánh nên trạm thu phát sóng không sửa nhanh được, điện thoại vẫn không có sóng, Mao Mao đang sạc điện thoại bằng sạc dự phòng.
Mao Mao nhìn điện thoại không có tín hiệu thở dài: “Chắc chắn mẹ em lo lắng lắm.”
Khương Minh Chi biết người nhà cô cũng lo lắng muốn chết.
Bây giờ Lộ Khiêm đang làm gì? Đang điên cuồng gọi cho cô sao?
Sau khi khôi phục tín hiệu, cô có thể nhận được hơn một trăm cuộc gọi nhỡ không?
Khương Minh Chi đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên có người vui vẻ nói: “Có tín hiệu rồi!”
Một tiếng hô này đốt cháy cả bầu không khí đang yên lặng, tất cả mọi người đều ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy cột sóng yếu.
Chắc là sắp sửa xong rồi.
Ngay lập tức, có người gọi điện báo cảnh sát đường bị chặn bọn họ không lái xe ra ngoài được, bị mắc kẹt ở chỗ này, Khương Minh Chi có sóng cái là khởi động lại điện thoại, quả nhiên thấy số cuộc gọi nhỡ đếm không xuể.
Bác cả, bác gái, Khương Minh Sùng và ông nội.
Lúc Khương Minh Chi mới nhìn lướt qua thì bác gái gọi tới.
Khương Minh Chi nhanh chóng ấn nghe.
Bác gái nghe thấy giọng cô, cuối cùng cũng thở phào một hơi, bác ấy nói không phải động đất mạnh gì lắm sao đột nhiên không liên lạc được, bọn họ lo lắng sắp chết.
Khương Minh Chi giải thích việc mình bị mắc kẹt, bác gái không ngờ lúc chuyện xảy ra cô đang quay ngoại cảnh ở ngoài thành, sau một lúc vừa nghĩ đã thấy sợ giờ đã thấy yên tâm rồi, bác ấy bảo cô tiết kiệm pin, chờ đội cứu hộ, bác ấy sẽ báo bình an cho những người khác giúp cô.
Khương Minh Chi cúp điện thoại, sau đó lướt xem đống cuộc gọi nhỡ của mình lại thấy Lộ Khiêm chỉ gọi cho cô mấy cuộc ngay đầu buổi chiều.
Khương Minh Chi nhìn mấy cuộc điện thoại Lộ Khiêm gọi, không thấy mất mát, không thấy tức giận vì cô có linh cảm.
Linh cảm này rất mãnh liệt, nó mạnh đến mức thậm chí cô không cần chủ động gọi cho anh.
Có sóng điện thoại là dễ giải quyết rồi, chướng ngại vật trên đường đã được báo lại, cơ quan phụ trách sẽ xử lý, đạo diễn gọi hai xe bus trống vào, đưa người ở đây về trước.
Chỉ chốc lát sau, phía trước xuất hiện ánh đèn xe.
Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ xe tới nhanh thế.
Nhưng sau đó họ lại thấy chỉ có hai chiếc ô tô bình thường, mọi người tưởng chỉ là xe đi ngang qua, bây giờ đường lên núi bị tảng đá chặn rồi nên mọi người lại ngồi xuống, chờ hai chiếc xe ấy quay đầu đi vòng về đường cũ.
Nhưng hai chiếc xe ấy dừng lại luôn.
Lúc Khương Minh Chi nhìn thấy đèn xe, trái tim treo lơ lửng, cô vô thức siết chặt tay lại, nhìn chằm chằm về phía đó.
Lúc này tài xế không xuống xe rồi đi ra ghế sau cung kính mở cửa như bình thường, hai chiếc xe dừng lại, cửa sau của chiếc xe đầu tiên mở ra ngay như không thể chờ thêm được nữa, thậm chí còn nhanh hơn chỗ ghế lái.
Nhờ ánh đèn xe, Khương Minh Chi nhìn thấy bóng người đàn ông bước xuống đầu tiên ở chỗ ngồi phía sau thì không kiềm chế được nữa.
Thậm chí cô còn chưa nhìn rõ mặt anh nhưng chỉ cần một khoảnh khắc cô đã biết người đó là anh.
Khi Mao Mao đang khập khiễng xem người xuống xe là ai, Khương Minh Chi đã chạy qua đó.
...
Sau đó Lộ Khiêm cảm thấy cả đời này anh sẽ chẳng thể quên được buổi tối hôm ấy, dưới ánh đèn xe, Khương Minh Chi ra sức chạy về phía anh.
Anh cũng không thể quên cảm xúc giây phút anh nhìn thấy cô.
Anh biết mấy ngày nay Khương Minh Chi luôn ở trong núi đóng phim ở khu danh lam thắng cảnh, động đất cấp 5.1 không gây ảnh hưởng gì quá lớn tới nhà cửa phòng ốc nhưng giống như tảng đá nằm ình giữa đường kia, tỷ lệ xuất hiện đá rơi ở khu vực đồi núi rất lớn.
Gần năm tiếng dày vò, anh không thể không nghĩ đến trường hợp một số việc có khả năng đã xảy ra, mặc dù anh biết xác suất chỉ là một phần chục nghìn, một phần trăm nghìn, anh cũng không thể chịu nổi xác suất “một” ấy có khả năng xảy ra.
Khi xe bị tảng đá lăn xuống ngăn không thể đi tiếp, xác suất suy đoán ấy càng lúc càng lớn, cứ như rơi xuống địa ngục vô bờ.
Nhưng một giây sau, anh đã bước từ địa ngục lên thiên đường.
Lộ Khiêm ôm chặt lấy Khương Minh Chi, siết lấy cô rất mạnh, cứ như người trong lòng anh sẽ biết mất sau một giây vậy, thậm chí Khương Minh Chi bỗng không thở nổi.
Khi cô không nhịn được muốn nhắc anh ôm chặt quá thì cô nhận được nụ hôn sâu từ người đàn ông đó.
Khương Minh Chi được buông ra thì vội vã hít thở không khí tươi mới, môi cô hơi sưng, nhìn vào mắt anh cô có thể cảm nhận được hết thảy cảm xúc của anh, chậm rãi nói: “Em không sao.”
...
Sáng mai Lộ Khiêm phải bay về Bình Thành.
Trong phòng khách sạn, Khương Minh Chi cầm sữa bò uống từng một hớp nhỏ một, đối với hành động hơi bất ngờ của người đàn ông nào đó, dù cảm thấy không đến mức ấy nhưng vẫn không ngăn được việc nét ửng hồng dần hiện lên.
Người lạnh lùng như anh mà lại quan tâm cô thế này, quan tâm đến mức bản thân cô cũng sợ hết hồn.
Đám fan cp trong nhóm chat phòng làm việc lại hít ke điên cuồng, quậy hăng đến mức cứ như không giết tôi trợ hứng cho mọi người thì không bỏ qua.
Lộ Khiêm ra khỏi phòng tắm.
Khương Minh Chi bỏ sữa bò xuống lăn một vòng trên giường, Lộ Khiêm nhìn thấy cô cười nhìn mình, đôi mắt sáng như sao trên trời.
Anh đi tới, vươn tay kéo người trên giường vào lòng, có cảm giác yên tâm vô cùng chân thật.
Khương Minh Chi hờn giận lầu bầu: “Mới cấp 5.1, xảy ra chuyện lớn gì được chứ.”
“Sáng mai lại bay nữa không thấy mệt sao?”
Giọng điệu lười biếng của Lộ Khiêm cất lên: “Bao giờ đóng máy?”
Khương Minh Chi: “Hôm nay bị hoãn nhưng chắc cũng chỉ một hai ngày nữa thôi.”
“À.” Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, quay người lại: “Phiên tòa ly hôn, thứ sáu tuần này tòa án mở phiên tòa đó.”
Phiên tòa ly hôn của hai người đợi nửa năm cuối cùng đã đến.
Lộ Khiêm hơi nhíu mày lại, “Ừ” một tiếng.
Khương Minh Chi dùng ngón tay chọc vào cánh tay anh: “Thật ra em vốn định ly hôn xong sẽ giẫm cửa đi luôn đầy tàn nhẫn, nhưng nể mặt biểu hiện tạm được của anh hôm nay, sau này em sẽ hơi suy xét thêm.”
Lộ Khiêm: “Suy xét thế nào?”
Khương Minh Chi bình thản cười trộm: “Tam tòng tứ đức* đó, còn phải phụ xướng phu tùy* các thứ.”
*Tam tòng tứ đức: những quy định mang tính nghĩa vụ đối với phụ nữ phương Đông thời xưa xuất phát từ các quan niệm của Nho giáo (Theo Wiki).
*Phụ xướng phu tùy: vợ làm gì, chồng phải làm theo. Câu gốc là Phu xướng phụ tùy, quan niệm phong kiến cho là người phụ nữ phải luôn luôn phục tùng người chồng (theo Wiki).
Lộ Khiêm cũng cong môi chậm rãi đề nghị: “Chờ em đóng máy bộ phim này, chúng ta về Cảng Thành được không?”
Hàn Cần vừa chu đáo vừa tháo vát, chủ động sắp xếp lịch trình của Khương Minh Chi trống hết sau khi đóng máy bộ phim này.
Khương Minh Chi nghe vậy thì nhìn anh với vẻ khó mà tin nổi.
Trừ gọi điện thoại, Lộ Khiêm thế này là muốn chính thức dẫn cô về gặp phụ huynh sao? Sau đó đi ngắm nơi anh lớn lên từ nhỏ?
Khương Minh Chi không hề không bằng lòng: “Đi, đi bao lâu thế?”
“Trong vòng một, hai tháng là tốt nhất, nếu đi lâu quá... Dù sao em còn công việc nữa.”
Nếu Lộ Khiêm dẫn cô về đấy ở nửa năm hay cả năm thì Khương Minh Chi thấy không được.
Cô ở Cảng Thành không chạy thông cáo được, sẽ trở thành bà Lộ cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước chỉ ở nhà giúp chồng dạy con thật mất.
Lộ Khiêm nhìn vẻ cảnh giác của Khương Minh Chi, khẽ lắc đầu: “Làm gì mà lâu thế.”
“Anh cũng không đi được.” Anh hôn tóc Khương Minh Chi, nói.
Lúc này Khương Minh Chi mới nhớ nếu Lộ thị đặt trụ sở mới ở Bình Thành thì Lộ Khiêm sẽ đi làm ở Bình Thành luôn, anh cũng không đi được.
Tiếng phổ thông của Lộ Khiêm rất trôi chảy, không nghe thấy giọng địa phương gì cả, thỉnh thoảng anh không theo kịp điểm buồn cười, Khương Minh Chi mới đột nhiên nhớ ra sự khác biệt một Nam một Bắc giữa hai người.
Một người như thế, sau này anh sẽ luôn ở Bình Thành.
Không cần biết vì sao anh lại đặt trụ sở mới ở Bình Thành chứ không phải thành phố S, Khương Minh Chi rất cảm động.
Khương Minh Chi vươn tay ôm cổ Lộ Khiêm, hôn một cái lên khóe môi anh: “Cảm ơn chồng yêu.”
Cô hôn xong khá là cảm thán: “Hôm nay là ngày đếm ngược còn ba ngày có thể gọi anh là chồng một cách hợp pháp á.”
Vốn dĩ trên mặt Lộ Khiêm còn vương chút ý cười, nghe được câu nói ấy của Khương Minh Chi: “...”
Anh không nói nhiều, giữ chặt sau gáy hôn cô.
Giây phút ngã xuống Khương Minh Chi hoảng hốt kêu lên: “Không phải sáng mai anh còn phải về gấp sao!”
...
Tin tức Lộ Khiêm nghe biết có động đất thì lập tức bay đến tìm Khương Minh Chi bị nhân viên đoàn phim truyền ra ngoài.
Lại thêm tin tức giấu tên cảm thán “Ngọt chớt mất”, “Chèo thuyền ngất luôn”, “Giết tôi trợ hứng cho bọn họ ngay tại chỗ”, siêu thoại Vợ Chồng Đắt Giá lại có một ngày tăng lượng fan điên cuồng, có thể sánh ngang với Vợ Chồng Ăn Lê rồi.
Phim mới của Khương Minh Chi đóng máy, tối đó cô vui vẻ về Bình Thành.
Buổi tối hôm cô đóng máy cũng là hôm phiên tòa ly hôn của hai người ở Mỹ diễn ra, Khương Minh Chi thức dậy, trên eo vẫn còn cánh tay của người đàn ông, mắt chưa mở đã nhận được quyết định công nhận ly hôn do tòa án gửi từ phía luật sư, biểu thị quan hệ hôn nhân của hai người chính thức chấm dứt.
Khương Minh Chi ngẩn người nhìn quyết định công nhận ly hôn, sau đó tính lại chênh lệch múi giờ thì thấy tối hôm qua, khi phiên tòa ly hôn bắt đầu, cô và Lộ Khiêm – cặp đôi đương sự muốn ly hôn lại đang...
Mặt Khương Minh Chi đỏ bừng lên ngay tức khắc.
Tối hôm qua làm chuyện xấu nhưng vẫn hợp pháp, bây giờ người nằm cạnh cô trở thành chồng bất hợp pháp rồi.
Khương Minh Chi nhìn quyết định, bỗng thấy hơi thất vọng.
Bác cả nhất quyết bắt cô chấm dứt cuộc hôn nhân bắt đầu trong kích động, sơ sài, không có bề trên chúc phúc này.
Có lẽ khi đó bác ấy muốn cô có thêm một đường lui, để cô suy nghĩ cẩn thận về tương lai, nghĩ xem rốt cuộc bọn họ có hợp nhau hay không.
Nhưng cô vẫn chạy về phía Lộ Khiêm không chùn bước.
Điện thoại Khương Minh Chi đột nhiên vang lên.
Lộ Khiêm thức giấc.
Khương Minh Chi thấy hiển thị người gọi đến là Hàn Cần.
Cô miễn cưỡng nghe: “Alo, chị Cần ạ.”
Hàn Cần: “Có người tham gia dự thính phiên tòa ly hôn của em và tổng giám đốc Lộ tối qua.”
“Mau đi bác bỏ tin đồn.”
“À, còn nữa, tiện thể giải thích tại sao quan hệ hôn nhân của hai đứa lại bắt đầu từ bốn năm trước.”
Nhưng có 5.1 độ mà tâm chấn sâu ba mươi nghìn mét, có vẻ không phải trận động đất mạnh lắm nhỉ?
Lát nữa còn có cuộc họp.
Nhưng để đảm bảo chắc chắn thì Trần Trung vẫn gõ cửa đi vào văn phòng.
Lộ Khiêm bỏ điện thoại vẫn đang nhắc nhở cuộc gọi không thể kết nối xuống.
Trần Trung: “Tổng giám đốc Lộ, bây...”
Lộ Khiêm nhắm mắt lại, ngắt lời: “Đi tỉnh G.”
...
Thành phố Nam, tỉnh G.
Khương Minh Chi cố giơ điện thoại lên cao hơn, dùng sức quơ quơ, cột sóng bên góc phải vẫn không hiển thị gì.
Cô đành phải quay đầu sang nhìn Mao Mao cũng có tư thế y hệt mình: “Có chưa?”
Mao Mao lắc đầu: “Chưa ạ.”
Phó đạo diễn đoàn phim đang cầm cái loa nhỏ bảo mọi người chớ hốt hoảng, có lẽ trạm thu phát sóng ở khu vực gần đây chịu ảnh hưởng.
Hôm nay Khương Minh Chi quay cảnh ngoài trời, phong cảnh tỉnh C đẹp như tranh vẽ, địa điểm quay của đoàn phim là danh lam thắng cảnh, cách nội thành hơn một tiếng đi xe.
Cô lo lắng nhíu mày nhìn điện thoại không có xíu sóng nào.
Cô không biết cấp độ động đất, cũng không biết tâm chấn ở đâu, nhưng vừa nãy cô thấy chấn động mạnh như thế, suýt thì thì không đứng vững được, điều đó cho thấy tâm chấn cách đây không xa, chắc chắn người thân sẽ lo lắng chết mất.
Mọi người ở đoàn phim đều hiện rõ lo lắng lên trên mặt, đạo diễn thông báo bảo mọi người kết thúc công việc về nội thành xem tình hình thế nào đã, ai ngờ vừa khiêng đồ lên xe đột nhiên thấy một tảng đá lớn rơi từ trên núi xuống chặn giữa đường.
Cây cối bên sườn núi bị tảng đá lăn xuống rẽ thành một con đường đất, như ai đó dùng ngón tay quệt một nhát trên đó.
Mọi người hợp lực đẩy thử nhưng thấy tảng đá quá nặng, không thể đẩy được, trừ phi có cần cẩu hoặc máy xúc.
Địa điểm cảnh quay khá hẻo lánh, xung quanh không có thôn xóm thành thị gì, một tảng đá lớn chắn giữa đường, điện thoại không có tín hiệu, mọi người như rơi vào hòn đảo biệt lập.
Tất cả mọi người chỉ có thể ở yên tại chỗ chờ cứu viện hoặc tín hiệu khôi phục, hoặc là nhân viên ở lại khách sạn thấy tối bọn họ chưa về nên đi báo cảnh sát.
Gần đây thành phố Nam ngày ngắn đêm dài, màn đêm dần buông xuống.
Thời tiết đầu xuân se lạnh, tối qua Khương Minh Chi quay phim cả một đêm chỉ ngủ có ba tiếng, cô khoác áo khoác tựa lên vai Mao Mao ngủ gật.
Cô vốn có “nhà di động” cùng vào đoàn phim nhưng cô không muốn mình đặc biệt nên lần này không lái theo.
Mặc dù biết không có nguy hiểm gì, ra ngoài cũng chỉ là chuyện sớm muộn nhưng chờ đợi thế này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khương Minh Chi chớp mắt tỉnh dậy thì thấy đã gần mười giờ tối rồi.
Có lẽ vì khu vực chỗ bọn họ hẻo lánh nên trạm thu phát sóng không sửa nhanh được, điện thoại vẫn không có sóng, Mao Mao đang sạc điện thoại bằng sạc dự phòng.
Mao Mao nhìn điện thoại không có tín hiệu thở dài: “Chắc chắn mẹ em lo lắng lắm.”
Khương Minh Chi biết người nhà cô cũng lo lắng muốn chết.
Bây giờ Lộ Khiêm đang làm gì? Đang điên cuồng gọi cho cô sao?
Sau khi khôi phục tín hiệu, cô có thể nhận được hơn một trăm cuộc gọi nhỡ không?
Khương Minh Chi đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên có người vui vẻ nói: “Có tín hiệu rồi!”
Một tiếng hô này đốt cháy cả bầu không khí đang yên lặng, tất cả mọi người đều ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy cột sóng yếu.
Chắc là sắp sửa xong rồi.
Ngay lập tức, có người gọi điện báo cảnh sát đường bị chặn bọn họ không lái xe ra ngoài được, bị mắc kẹt ở chỗ này, Khương Minh Chi có sóng cái là khởi động lại điện thoại, quả nhiên thấy số cuộc gọi nhỡ đếm không xuể.
Bác cả, bác gái, Khương Minh Sùng và ông nội.
Lúc Khương Minh Chi mới nhìn lướt qua thì bác gái gọi tới.
Khương Minh Chi nhanh chóng ấn nghe.
Bác gái nghe thấy giọng cô, cuối cùng cũng thở phào một hơi, bác ấy nói không phải động đất mạnh gì lắm sao đột nhiên không liên lạc được, bọn họ lo lắng sắp chết.
Khương Minh Chi giải thích việc mình bị mắc kẹt, bác gái không ngờ lúc chuyện xảy ra cô đang quay ngoại cảnh ở ngoài thành, sau một lúc vừa nghĩ đã thấy sợ giờ đã thấy yên tâm rồi, bác ấy bảo cô tiết kiệm pin, chờ đội cứu hộ, bác ấy sẽ báo bình an cho những người khác giúp cô.
Khương Minh Chi cúp điện thoại, sau đó lướt xem đống cuộc gọi nhỡ của mình lại thấy Lộ Khiêm chỉ gọi cho cô mấy cuộc ngay đầu buổi chiều.
Khương Minh Chi nhìn mấy cuộc điện thoại Lộ Khiêm gọi, không thấy mất mát, không thấy tức giận vì cô có linh cảm.
Linh cảm này rất mãnh liệt, nó mạnh đến mức thậm chí cô không cần chủ động gọi cho anh.
Có sóng điện thoại là dễ giải quyết rồi, chướng ngại vật trên đường đã được báo lại, cơ quan phụ trách sẽ xử lý, đạo diễn gọi hai xe bus trống vào, đưa người ở đây về trước.
Chỉ chốc lát sau, phía trước xuất hiện ánh đèn xe.
Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ xe tới nhanh thế.
Nhưng sau đó họ lại thấy chỉ có hai chiếc ô tô bình thường, mọi người tưởng chỉ là xe đi ngang qua, bây giờ đường lên núi bị tảng đá chặn rồi nên mọi người lại ngồi xuống, chờ hai chiếc xe ấy quay đầu đi vòng về đường cũ.
Nhưng hai chiếc xe ấy dừng lại luôn.
Lúc Khương Minh Chi nhìn thấy đèn xe, trái tim treo lơ lửng, cô vô thức siết chặt tay lại, nhìn chằm chằm về phía đó.
Lúc này tài xế không xuống xe rồi đi ra ghế sau cung kính mở cửa như bình thường, hai chiếc xe dừng lại, cửa sau của chiếc xe đầu tiên mở ra ngay như không thể chờ thêm được nữa, thậm chí còn nhanh hơn chỗ ghế lái.
Nhờ ánh đèn xe, Khương Minh Chi nhìn thấy bóng người đàn ông bước xuống đầu tiên ở chỗ ngồi phía sau thì không kiềm chế được nữa.
Thậm chí cô còn chưa nhìn rõ mặt anh nhưng chỉ cần một khoảnh khắc cô đã biết người đó là anh.
Khi Mao Mao đang khập khiễng xem người xuống xe là ai, Khương Minh Chi đã chạy qua đó.
...
Sau đó Lộ Khiêm cảm thấy cả đời này anh sẽ chẳng thể quên được buổi tối hôm ấy, dưới ánh đèn xe, Khương Minh Chi ra sức chạy về phía anh.
Anh cũng không thể quên cảm xúc giây phút anh nhìn thấy cô.
Anh biết mấy ngày nay Khương Minh Chi luôn ở trong núi đóng phim ở khu danh lam thắng cảnh, động đất cấp 5.1 không gây ảnh hưởng gì quá lớn tới nhà cửa phòng ốc nhưng giống như tảng đá nằm ình giữa đường kia, tỷ lệ xuất hiện đá rơi ở khu vực đồi núi rất lớn.
Gần năm tiếng dày vò, anh không thể không nghĩ đến trường hợp một số việc có khả năng đã xảy ra, mặc dù anh biết xác suất chỉ là một phần chục nghìn, một phần trăm nghìn, anh cũng không thể chịu nổi xác suất “một” ấy có khả năng xảy ra.
Khi xe bị tảng đá lăn xuống ngăn không thể đi tiếp, xác suất suy đoán ấy càng lúc càng lớn, cứ như rơi xuống địa ngục vô bờ.
Nhưng một giây sau, anh đã bước từ địa ngục lên thiên đường.
Lộ Khiêm ôm chặt lấy Khương Minh Chi, siết lấy cô rất mạnh, cứ như người trong lòng anh sẽ biết mất sau một giây vậy, thậm chí Khương Minh Chi bỗng không thở nổi.
Khi cô không nhịn được muốn nhắc anh ôm chặt quá thì cô nhận được nụ hôn sâu từ người đàn ông đó.
Khương Minh Chi được buông ra thì vội vã hít thở không khí tươi mới, môi cô hơi sưng, nhìn vào mắt anh cô có thể cảm nhận được hết thảy cảm xúc của anh, chậm rãi nói: “Em không sao.”
...
Sáng mai Lộ Khiêm phải bay về Bình Thành.
Trong phòng khách sạn, Khương Minh Chi cầm sữa bò uống từng một hớp nhỏ một, đối với hành động hơi bất ngờ của người đàn ông nào đó, dù cảm thấy không đến mức ấy nhưng vẫn không ngăn được việc nét ửng hồng dần hiện lên.
Người lạnh lùng như anh mà lại quan tâm cô thế này, quan tâm đến mức bản thân cô cũng sợ hết hồn.
Đám fan cp trong nhóm chat phòng làm việc lại hít ke điên cuồng, quậy hăng đến mức cứ như không giết tôi trợ hứng cho mọi người thì không bỏ qua.
Lộ Khiêm ra khỏi phòng tắm.
Khương Minh Chi bỏ sữa bò xuống lăn một vòng trên giường, Lộ Khiêm nhìn thấy cô cười nhìn mình, đôi mắt sáng như sao trên trời.
Anh đi tới, vươn tay kéo người trên giường vào lòng, có cảm giác yên tâm vô cùng chân thật.
Khương Minh Chi hờn giận lầu bầu: “Mới cấp 5.1, xảy ra chuyện lớn gì được chứ.”
“Sáng mai lại bay nữa không thấy mệt sao?”
Giọng điệu lười biếng của Lộ Khiêm cất lên: “Bao giờ đóng máy?”
Khương Minh Chi: “Hôm nay bị hoãn nhưng chắc cũng chỉ một hai ngày nữa thôi.”
“À.” Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, quay người lại: “Phiên tòa ly hôn, thứ sáu tuần này tòa án mở phiên tòa đó.”
Phiên tòa ly hôn của hai người đợi nửa năm cuối cùng đã đến.
Lộ Khiêm hơi nhíu mày lại, “Ừ” một tiếng.
Khương Minh Chi dùng ngón tay chọc vào cánh tay anh: “Thật ra em vốn định ly hôn xong sẽ giẫm cửa đi luôn đầy tàn nhẫn, nhưng nể mặt biểu hiện tạm được của anh hôm nay, sau này em sẽ hơi suy xét thêm.”
Lộ Khiêm: “Suy xét thế nào?”
Khương Minh Chi bình thản cười trộm: “Tam tòng tứ đức* đó, còn phải phụ xướng phu tùy* các thứ.”
*Tam tòng tứ đức: những quy định mang tính nghĩa vụ đối với phụ nữ phương Đông thời xưa xuất phát từ các quan niệm của Nho giáo (Theo Wiki).
*Phụ xướng phu tùy: vợ làm gì, chồng phải làm theo. Câu gốc là Phu xướng phụ tùy, quan niệm phong kiến cho là người phụ nữ phải luôn luôn phục tùng người chồng (theo Wiki).
Lộ Khiêm cũng cong môi chậm rãi đề nghị: “Chờ em đóng máy bộ phim này, chúng ta về Cảng Thành được không?”
Hàn Cần vừa chu đáo vừa tháo vát, chủ động sắp xếp lịch trình của Khương Minh Chi trống hết sau khi đóng máy bộ phim này.
Khương Minh Chi nghe vậy thì nhìn anh với vẻ khó mà tin nổi.
Trừ gọi điện thoại, Lộ Khiêm thế này là muốn chính thức dẫn cô về gặp phụ huynh sao? Sau đó đi ngắm nơi anh lớn lên từ nhỏ?
Khương Minh Chi không hề không bằng lòng: “Đi, đi bao lâu thế?”
“Trong vòng một, hai tháng là tốt nhất, nếu đi lâu quá... Dù sao em còn công việc nữa.”
Nếu Lộ Khiêm dẫn cô về đấy ở nửa năm hay cả năm thì Khương Minh Chi thấy không được.
Cô ở Cảng Thành không chạy thông cáo được, sẽ trở thành bà Lộ cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước chỉ ở nhà giúp chồng dạy con thật mất.
Lộ Khiêm nhìn vẻ cảnh giác của Khương Minh Chi, khẽ lắc đầu: “Làm gì mà lâu thế.”
“Anh cũng không đi được.” Anh hôn tóc Khương Minh Chi, nói.
Lúc này Khương Minh Chi mới nhớ nếu Lộ thị đặt trụ sở mới ở Bình Thành thì Lộ Khiêm sẽ đi làm ở Bình Thành luôn, anh cũng không đi được.
Tiếng phổ thông của Lộ Khiêm rất trôi chảy, không nghe thấy giọng địa phương gì cả, thỉnh thoảng anh không theo kịp điểm buồn cười, Khương Minh Chi mới đột nhiên nhớ ra sự khác biệt một Nam một Bắc giữa hai người.
Một người như thế, sau này anh sẽ luôn ở Bình Thành.
Không cần biết vì sao anh lại đặt trụ sở mới ở Bình Thành chứ không phải thành phố S, Khương Minh Chi rất cảm động.
Khương Minh Chi vươn tay ôm cổ Lộ Khiêm, hôn một cái lên khóe môi anh: “Cảm ơn chồng yêu.”
Cô hôn xong khá là cảm thán: “Hôm nay là ngày đếm ngược còn ba ngày có thể gọi anh là chồng một cách hợp pháp á.”
Vốn dĩ trên mặt Lộ Khiêm còn vương chút ý cười, nghe được câu nói ấy của Khương Minh Chi: “...”
Anh không nói nhiều, giữ chặt sau gáy hôn cô.
Giây phút ngã xuống Khương Minh Chi hoảng hốt kêu lên: “Không phải sáng mai anh còn phải về gấp sao!”
...
Tin tức Lộ Khiêm nghe biết có động đất thì lập tức bay đến tìm Khương Minh Chi bị nhân viên đoàn phim truyền ra ngoài.
Lại thêm tin tức giấu tên cảm thán “Ngọt chớt mất”, “Chèo thuyền ngất luôn”, “Giết tôi trợ hứng cho bọn họ ngay tại chỗ”, siêu thoại Vợ Chồng Đắt Giá lại có một ngày tăng lượng fan điên cuồng, có thể sánh ngang với Vợ Chồng Ăn Lê rồi.
Phim mới của Khương Minh Chi đóng máy, tối đó cô vui vẻ về Bình Thành.
Buổi tối hôm cô đóng máy cũng là hôm phiên tòa ly hôn của hai người ở Mỹ diễn ra, Khương Minh Chi thức dậy, trên eo vẫn còn cánh tay của người đàn ông, mắt chưa mở đã nhận được quyết định công nhận ly hôn do tòa án gửi từ phía luật sư, biểu thị quan hệ hôn nhân của hai người chính thức chấm dứt.
Khương Minh Chi ngẩn người nhìn quyết định công nhận ly hôn, sau đó tính lại chênh lệch múi giờ thì thấy tối hôm qua, khi phiên tòa ly hôn bắt đầu, cô và Lộ Khiêm – cặp đôi đương sự muốn ly hôn lại đang...
Mặt Khương Minh Chi đỏ bừng lên ngay tức khắc.
Tối hôm qua làm chuyện xấu nhưng vẫn hợp pháp, bây giờ người nằm cạnh cô trở thành chồng bất hợp pháp rồi.
Khương Minh Chi nhìn quyết định, bỗng thấy hơi thất vọng.
Bác cả nhất quyết bắt cô chấm dứt cuộc hôn nhân bắt đầu trong kích động, sơ sài, không có bề trên chúc phúc này.
Có lẽ khi đó bác ấy muốn cô có thêm một đường lui, để cô suy nghĩ cẩn thận về tương lai, nghĩ xem rốt cuộc bọn họ có hợp nhau hay không.
Nhưng cô vẫn chạy về phía Lộ Khiêm không chùn bước.
Điện thoại Khương Minh Chi đột nhiên vang lên.
Lộ Khiêm thức giấc.
Khương Minh Chi thấy hiển thị người gọi đến là Hàn Cần.
Cô miễn cưỡng nghe: “Alo, chị Cần ạ.”
Hàn Cần: “Có người tham gia dự thính phiên tòa ly hôn của em và tổng giám đốc Lộ tối qua.”
“Mau đi bác bỏ tin đồn.”
“À, còn nữa, tiện thể giải thích tại sao quan hệ hôn nhân của hai đứa lại bắt đầu từ bốn năm trước.”