Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Khương Minh Chi nhận ra cái người đột nhiên nhảy ra còn bị cô đâm phải ngã chổng vó xuống đất chính là Lộ Khiêm.
“...”
Khương Minh Chi im lặng nhìn.
Lộ Khiêm đỡ Khương Minh Chi vẫn đang nằm nhoài trên người anh đứng dậy.
Cuối cùng Trần Trung cũng phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới với vẻ mặt ‘chuyện gì thế này’.
Khương Minh Chi đứng dậy, rời khỏi vòng tay ấm áp kia, cô phủi bụi đất trên quần áo, cảm thấy trên người không có chỗ nào đau cả.
Tiếng kêu đau ban nãy phía trên đỉnh đầu cô là từ Lộ Khiêm.
Trần Trung đứng cạnh Lộ Khiêm, vỗ phủi đất cát trên người anh, Khương Minh Chi nhìn sang thấy bàn tay trái xòe ra của Lộ Khiêm.
Vừa nãy anh ôm cô bằng một tay, tay kia chống xuống đất lúc mất thăng bằng bị ngã, trọng lượng cơ thể hai người đều ép vào bàn tay anh, lực đập không nhẹ.
Khương Minh Chi thấy lòng bàn tay trái của Lộ Khiêm có vết xước lớn.
Cô nhìn hai cái, định tiến lên nhưng lại nhịn, sau đó có phần mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác: “Anh tới đây làm gì?”
Lộ Khiêm buông thõng tay xuống, ra hiệu cho Trần Trung tạm tránh mặt đi, anh nhìn Khương Minh Chi: “Minh Chi.”
Khương Minh Chi: “Nếu anh tới tìm em thì thôi đi, nếu anh chỉ trùng hợp đi ngang qua thì em xin lỗi anh, em không cố ý đâm vào anh.”
Lộ Khiêm nhìn bên mặt nghiêng trắng nõn của Khương Minh Chi nói: “Không sao.”
“Anh tới đón em về nhà.”
Khương Minh Chi bỗng nhiên quay sang.
Cô nhìn gương mặt anh, im lặng một lúc, cuối cùng cô nói: “Đây chính là nhà của em.”
Cô lập tức nói tiếp: “Em sẽ ký tên hết các thủ túc, không cần bay qua Mỹ, mọi chuyện cứ để luật sư xử lý, anh cũng bảo luật sư của anh mau đi làm đi.”
Lộ Khiêm nghe vậy thì hơi cụp mắt xuống.
Dường như câu trả lời này nằm trong dự tính của anh.
Khương Minh Chi nhớ ra đã là giờ nào rồi: “Em còn phải về ăn cơm, anh biết nhà em không chào đón anh mà, anh mau đi đi.”
Yết hầu Lộ Khiêm khẽ chuyển động, anh đáp: “Được.”
Khương Minh Chi nhìn người đàn ông trước mặt.
Hôm nay anh mặc áo khoác bành tô đen, cao thẳng mảnh khảnh, đứng trong con ngõ nhỏ yên tĩnh mà có phong cách đầy sự hài hòa lạ kỳ, đã mấy ngày hai người không gặp nhau, Khương Minh Chi cứ cảm thấy đã có gì đó thay đổi rồi.
Tay trái anh thõng xuống bên người, hơi nắm lại.
Khương Minh Chi đột nhiên nói: “Anh chờ một chút.”
Cô xoay người chạy về, mấy phút sau lại chạy bình bịch đến với thứ gì đó trong tay.
Khương Minh Chi chỉ tay trái Lộ Khiêm: “Đưa tay anh cho em.”
Lộ Khiêm xòe tay ra với Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi nhìn bàn tay bị trầy mất mảng da lớn của người đàn ông ấy, còn dính cả cát bụi trong da thịt.
Khương Minh Chi nắm đầu ngón tay Lộ Khiêm kéo đến trước mặt mình, sau đó dùng tăm bông tai chấm povidon iod.
Dung dịch iod màu nâu chậm rãi thấm vào đầu tăm bông.
Khương Minh Chi: “Cái này sẽ hơi đau đó, anh nhịn chút nhé.”
Lộ Khiêm cúi đầu nhìn hai hàng lông mi dày như cái quạt nhỏ và chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đáp: “Ừ.”
Khương Minh Chi cẩn thận dùng tăm bông khử trùng cho chỗ bị rách da, lau hết đám bụi cát kia đi.
Cô dùng liên tục mấy cái bông mới xử lý xong, người đàn ông luôn yên lặng, mặc cô xử lý vết thương.
Khương Minh Chi rửa vết thương xong thì xé một miếng dán to, căn vị trí dán lòng bàn tay người đàn ông.
Cô đỡ mu bàn tay của anh, dùng ngón tay ấn phần băng dán bên cạnh, muốn dán cho chắc một chút.
Khương Minh Chi vừa dán vừa nói: “Không được để dính nước, hai ngày nữa là khỏi.”
“Được rồi.” Sau đó cô thả tay Lộ Khiêm xuống, nói tiếp: “Anh đi đi.’
Lộ Khiêm nhìn miếng dán màu trắng mềm mại trên bàn tay: “Cảm ơn em.”
Khương Minh Chi cầm đống tăm bông và gói giấy đã dùng quay người đi về.
Lộ Khiêm nhìn theo bóng lưng cô, hơi cong khóe môi cười.
...
Tối nay Tống Tinh về sớm, vừa về đã hỏi Khương Minh Chi: “Hôm nay Lộ Khiêm tới tìm bà hả?”
Khương Minh Chi: “Sao bà biết?”
Tống Tinh: “Vì lúc tôi đi ngang qua đúng lúc đụng phải một chiếc Maybach tỏa ra vầng sáng “tên nghèo nhanh cách xa ta mười mét, nếu không mi không đền nổi đâu”.
Khương Minh Chi: “...”
Tống Tinh gặm quả táo đã rửa sạch: “Bà thật sự muốn ly hôn với anh ta sao?”
Khương Minh Chi nghe thấy đề tài này thì vùi vào sofa ỉu xìu đáp “Ừ” một tiếng.
Dù sao cô cũng ký tên hết rồi, không cần lo gì khác nữa, nhưng luật sư nói nhanh nhất cũng phải ba, bốn tháng.
Khương Minh Chi có ảo giác ly hôn mà như giai đoạn hòa giải* vậy.
*Bên Trung Quốc có điều luật: Trong vòng ba mươi ngày, hai bên không tự mình đến cơ quan có thẩm quyền để nhận giấy chứng nhận ly hôn thì coi như rút đơn xin ly hôn.
Tống Tinh gặm táo rồm rộp: “Thôi cứ ly hôn đi.”
“Nhưng bà có nghĩ bà ly hôn rồi thì nói thế nào với fan không, nói luôn chia tay rồi sao, vừa mới công khai tình cảm mấy tháng sau đã chia tay, thậm chí fan chỉ thấy được mỗi cái tay rồi không còn sau đó nữa. Cái này gọi là gì, là tình yêu chỉ là tạm bợ, độc thân mới là vĩnh hằng, hình tượng ế muôn đời vững.”
Khương Minh Chi: “...”
“Bà không ế à?” Khương Minh Chi không phục hỏi ngược lại, ít nhất cô còn kết hôn rồi đó nha.
Tống Tinh lắc đầu: “Tôi đâu phải minh tinh nổi tiếng, độc thân đã đủ khổ rồi, còn bị toàn dân mạng cười.”
Khương Minh Chi đen mặt.
“Bà lượn đê.” Cô hậm hực đá dép lê Tống Tinh, tỏ ra vô cùng không có lương tâm.
Dù sao Tống Tinh cũng nhận lời mời của Khương Trường Nguyên ở lại với Khương Minh Chi tâm trạng đang không tốt.
Tống Tinh ném lõi táo xuống, cười hì hì đổi chỗ khác, ngồi xuống tay vịn ghế sofa của Khương Minh Chi, thân thiết kéo tay Khương Minh Chi lắc qua lắc lại, đổi giọng: “Tiểu Chi Chi, nữ minh tinh, đỉnh lưu.”
Khương Minh Chi vừa nghe cái điệu này của cô ấy là biết có chuyện: “Làm gì?”
Tống Tinh: “Dàn hợp xướng của bà ngoại tôi lại muốn biểu diễn rồi.”
“Dù sao mấy ngày này bà cũng không bận chuyện gì, qua đó giúp đỡ với tôi nhá.”
Bây giờ Tống Tinh bí mật tham gia vào ban nhạc, không chỉ đơn giản là cảm thấy nó ngầu mà thật sự có tế bào âm nhạc.
Trước kia bà ngoại Tống Tinh là giáo sư ở Học viện Âm nhạc, chuyên về cách hát dân tộc, bà lên sân khấu trình diễn trong nhiều buổi quan trọng những năm bảy mươi, tám mươi, bà còn từng diễn nhạc kịch, trong một lần biểu diễn gặp gỡ ông ngoại Tống Tinh lúc đó ngồi dưới khán đài xem bà hát, sau khi bà ngoại Tống Tinh về hưu thì dựng lên một dàn hợp xướng, thành viên đều là người già về hưu ở khu phức hợp, trước đây ông nội Khương Minh Chi cũng từng góp mặt trong dàn hợp xướng ấy, mấy năm qua lớn tuổi rồi nên không hát nữa.
Dàn hợp xướng luôn rất náo nhiệt sôi động, còn tổ chức biểu diễn báo cáo không công khai mỗi năm một lần, khán giả đều là con cháu nhà mình và cả nhóm bác cả Khương Minh Chi nữa.
Lúc Khương Minh Chi học cấp ba cũng biểu diễn trong buổi báo cáo không công khai của dàn hợp xướng, cô từng nhảy múa, ca hát, mấy năm gần đây cứ đến đợt biểu diễn thì cô đều đang trong đoàn đóng phim, không xin nghỉ được.
Gần đây Hàn Cần bỏ trống hết lịch trình của cô, cô rảnh suốt.
Khương Minh Chi rút cánh tay ra khỏi tay Tống Tinh: “Sao bà không bảo anh em trong ban nhạc của bà qua giúp?”
Tống Tinh: “Bà muốn đám anh em với đống dây xích đủ loại màu sắc leng ca leng keng đến thử thách sức chịu đựng của trái tim người già thời nay hả?”
“Bà không thấy gần đây tôi còn nhuộm lại tóc đây à.”
Khương Minh Chi mỉm cười: “Được rồi.”
...
Nói là tới giúp chứ thật ra chỉ giúp diễn tập thử thôi.
Biểu diễn báo cáo vẫn dùng cái hội trường nhỏ từ mấy chục năm trước được làm mới mấy lần mà vẫn đẹp.
Có những lúc người già làm việc chuyên chú hơn ai hết, hơn nữa trình độ văn hóa của thành viên dàn hợp xướng đều bày ra cả đấy, vì thế trông rất chuyên nghiệp, thậm chí còn chia thành các bè, tông giọng khác nhau.
Tống Tinh giúp đánh nhạc đệm, Khương Minh Chi gọi nhân viên phụ trách trang phục và trang điểm của phòng làm việc mình tới, thảo luận với phía bà ngoại Tống Tinh xem bọn họ biểu diễn muốn quần áo thế nào và trang điểm ra sao.
Mặc dù trước kia họ cũng có trang phục, trang điểm nhưng nhóm chuyên gia của nữ minh tinh giới giải trí hoàn toàn khác, các quý bà lớn tuổi vẫn thích thời thượng, yêu cái đẹp, biết tin cháu gái nhà họ Khương giờ đang làm minh tinh nổi tiếng lo vụ này thì vô cùng vui vẻ.
Trong hội trường nhỏ, bà ngoại Tống Tinh đứng trước micro chỉ huy dàn hợp xướng.
Vừa mở miệng đã khiến Khương Minh Chi ở dưới đài nổi hết cả da gà.
Cô đã tham gia vô số buổi tiệc tối, nghe qua các kiểu idol, ca sĩ hát, vậy mà hôm nay nghe bà ngoại Tống Tinh cất lời, cô vẫn không nhịn được thầm khen ngợi trong lòng.
Hơn bảy mươi tuổi, chất giọng đầy sức sống vẫn to vang cao vút. Dường như trong giọng hát của ca sĩ ở thế hệ của bà có luồng sức mạnh đặc biệt, nghe tiếng ca của bà, nhắm mắt lại là có thể khiến người ta tưởng tượng ra khung cảnh mà bà hát, một con sông lớn sóng gợn từng cơn.
Khương Minh Chi ngồi dưới đài lật danh sách tiết mục trong tay.
Buổi biểu diễn báo cáo có tổng cộng mười bài hát, những bài được chọn đều là mấy bài mọi người nghe nhiều thuộc làu làu, người thế hệ trước đều thích như “Đông Phương Hồng”, “Vịnh Nam Nê”, “Trên Cánh Đồng Hi Vọng”.
Khương Minh Chi vừa xem danh sách tiết mục vừa vô thức nhẩm theo bài hát trên sân khấu.
Hát xong bài cuối cùng, buổi diễn thử đến đây là kết thúc.
Các ông các bà đi vào phía sau sân khấu do kích cỡ trang phục với người phụ trách mảng này.
Tống Tinh bỏ luôn đàn piano chạy qua, thấy hai trợ lý trang phục đi theo vào sau sân khấu: “Bạn ghi lại xem tốn bao nhiêu tiền rồi thanh toán nhé.”
Dàn hợp xướng mở ra để các ông bà về hưu có việc làm, các nhà đều chủ động chi tiền, chưa từng thiếu dự toán.
Khương Minh Chi bỏ danh sách tiết mục xuống: “Tốt xấu gì trước kia ông nội tôi cũng là thành viên trong đoàn đó được không hả, đóng góp thêm chút thôi mà không được à?”
“Tôi thiếu chút tiền đó chắc?”
Tống Tinh bỗng nhiên cười ôm Khương Minh Chi: “Phú bà ơi, xin được bao nuôi.”
Khương Minh Chi lấy điện thoại chụp toàn cảnh sân khấu, nghiêm túc đáp: “Tôi chỉ bao nuôi mấy em hai mươi trở xuống thôi, tuổi bà vượt quá rồi, người tiếp theo.”
Tống Tinh nhìn qua sân khấu rồi hỏi Khương Minh Chi: “Bà cảm thấy hiệu ứng sân khấu thế nào, có cần đổi gì không?”
Khương Minh Chi phóng to xem bức ảnh vừa chụp: “Tạm được, đến lúc đó thêm ít đèn là xong.”
Tống Tinh: “Ok.”
...
Trụ sở Lộ thị ở Bình Thành, Trần Trung gõ cửa đi vào phòng làm việc.
Luật sư mà nhà họ Khương ủy thác ở Mỹ đã chính thức gửi đơn xin ly hôn lên tòa án.
Lộ Khiêm nghe xong thì nhắm mắt lại, “Ừ” một tiếng.
Thái độ của Khương Trường Nguyên trước sau như một, không được nước lấn tới đưa ra yêu cầu chia tài sản nhưng cũng không chịu lùi bước nào.
Trần Trung tiếp tục báo cáo: “Gần đây bà chủ đang giúp cô Tống Tinh dàn dựng và luyện tập cho buổi biểu diễn của dàn hợp xướng, dùng người phụ trách trang phục và chuyên gia trang điểm ở phòng làm việc của bà chủ.”
“Dàn hợp xướng của bà ngoại cô Tống Tinh tổ chức, thành viên đều là người về hưu.”
“Thời gian biểu diễn chính thức là cuối tuần này, không công khai, khán giả đều là người thân của các nhà, đây là danh sách tiết mục.”
Trần Trung đưa danh sách tiết mục tới trước mặt Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm cầm xem qua.
Trần Trung: “Nếu cậu muốn tới thì tôi sẽ chuẩn bị cho cậu.”
“...”
Khương Minh Chi im lặng nhìn.
Lộ Khiêm đỡ Khương Minh Chi vẫn đang nằm nhoài trên người anh đứng dậy.
Cuối cùng Trần Trung cũng phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới với vẻ mặt ‘chuyện gì thế này’.
Khương Minh Chi đứng dậy, rời khỏi vòng tay ấm áp kia, cô phủi bụi đất trên quần áo, cảm thấy trên người không có chỗ nào đau cả.
Tiếng kêu đau ban nãy phía trên đỉnh đầu cô là từ Lộ Khiêm.
Trần Trung đứng cạnh Lộ Khiêm, vỗ phủi đất cát trên người anh, Khương Minh Chi nhìn sang thấy bàn tay trái xòe ra của Lộ Khiêm.
Vừa nãy anh ôm cô bằng một tay, tay kia chống xuống đất lúc mất thăng bằng bị ngã, trọng lượng cơ thể hai người đều ép vào bàn tay anh, lực đập không nhẹ.
Khương Minh Chi thấy lòng bàn tay trái của Lộ Khiêm có vết xước lớn.
Cô nhìn hai cái, định tiến lên nhưng lại nhịn, sau đó có phần mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác: “Anh tới đây làm gì?”
Lộ Khiêm buông thõng tay xuống, ra hiệu cho Trần Trung tạm tránh mặt đi, anh nhìn Khương Minh Chi: “Minh Chi.”
Khương Minh Chi: “Nếu anh tới tìm em thì thôi đi, nếu anh chỉ trùng hợp đi ngang qua thì em xin lỗi anh, em không cố ý đâm vào anh.”
Lộ Khiêm nhìn bên mặt nghiêng trắng nõn của Khương Minh Chi nói: “Không sao.”
“Anh tới đón em về nhà.”
Khương Minh Chi bỗng nhiên quay sang.
Cô nhìn gương mặt anh, im lặng một lúc, cuối cùng cô nói: “Đây chính là nhà của em.”
Cô lập tức nói tiếp: “Em sẽ ký tên hết các thủ túc, không cần bay qua Mỹ, mọi chuyện cứ để luật sư xử lý, anh cũng bảo luật sư của anh mau đi làm đi.”
Lộ Khiêm nghe vậy thì hơi cụp mắt xuống.
Dường như câu trả lời này nằm trong dự tính của anh.
Khương Minh Chi nhớ ra đã là giờ nào rồi: “Em còn phải về ăn cơm, anh biết nhà em không chào đón anh mà, anh mau đi đi.”
Yết hầu Lộ Khiêm khẽ chuyển động, anh đáp: “Được.”
Khương Minh Chi nhìn người đàn ông trước mặt.
Hôm nay anh mặc áo khoác bành tô đen, cao thẳng mảnh khảnh, đứng trong con ngõ nhỏ yên tĩnh mà có phong cách đầy sự hài hòa lạ kỳ, đã mấy ngày hai người không gặp nhau, Khương Minh Chi cứ cảm thấy đã có gì đó thay đổi rồi.
Tay trái anh thõng xuống bên người, hơi nắm lại.
Khương Minh Chi đột nhiên nói: “Anh chờ một chút.”
Cô xoay người chạy về, mấy phút sau lại chạy bình bịch đến với thứ gì đó trong tay.
Khương Minh Chi chỉ tay trái Lộ Khiêm: “Đưa tay anh cho em.”
Lộ Khiêm xòe tay ra với Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi nhìn bàn tay bị trầy mất mảng da lớn của người đàn ông ấy, còn dính cả cát bụi trong da thịt.
Khương Minh Chi nắm đầu ngón tay Lộ Khiêm kéo đến trước mặt mình, sau đó dùng tăm bông tai chấm povidon iod.
Dung dịch iod màu nâu chậm rãi thấm vào đầu tăm bông.
Khương Minh Chi: “Cái này sẽ hơi đau đó, anh nhịn chút nhé.”
Lộ Khiêm cúi đầu nhìn hai hàng lông mi dày như cái quạt nhỏ và chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đáp: “Ừ.”
Khương Minh Chi cẩn thận dùng tăm bông khử trùng cho chỗ bị rách da, lau hết đám bụi cát kia đi.
Cô dùng liên tục mấy cái bông mới xử lý xong, người đàn ông luôn yên lặng, mặc cô xử lý vết thương.
Khương Minh Chi rửa vết thương xong thì xé một miếng dán to, căn vị trí dán lòng bàn tay người đàn ông.
Cô đỡ mu bàn tay của anh, dùng ngón tay ấn phần băng dán bên cạnh, muốn dán cho chắc một chút.
Khương Minh Chi vừa dán vừa nói: “Không được để dính nước, hai ngày nữa là khỏi.”
“Được rồi.” Sau đó cô thả tay Lộ Khiêm xuống, nói tiếp: “Anh đi đi.’
Lộ Khiêm nhìn miếng dán màu trắng mềm mại trên bàn tay: “Cảm ơn em.”
Khương Minh Chi cầm đống tăm bông và gói giấy đã dùng quay người đi về.
Lộ Khiêm nhìn theo bóng lưng cô, hơi cong khóe môi cười.
...
Tối nay Tống Tinh về sớm, vừa về đã hỏi Khương Minh Chi: “Hôm nay Lộ Khiêm tới tìm bà hả?”
Khương Minh Chi: “Sao bà biết?”
Tống Tinh: “Vì lúc tôi đi ngang qua đúng lúc đụng phải một chiếc Maybach tỏa ra vầng sáng “tên nghèo nhanh cách xa ta mười mét, nếu không mi không đền nổi đâu”.
Khương Minh Chi: “...”
Tống Tinh gặm quả táo đã rửa sạch: “Bà thật sự muốn ly hôn với anh ta sao?”
Khương Minh Chi nghe thấy đề tài này thì vùi vào sofa ỉu xìu đáp “Ừ” một tiếng.
Dù sao cô cũng ký tên hết rồi, không cần lo gì khác nữa, nhưng luật sư nói nhanh nhất cũng phải ba, bốn tháng.
Khương Minh Chi có ảo giác ly hôn mà như giai đoạn hòa giải* vậy.
*Bên Trung Quốc có điều luật: Trong vòng ba mươi ngày, hai bên không tự mình đến cơ quan có thẩm quyền để nhận giấy chứng nhận ly hôn thì coi như rút đơn xin ly hôn.
Tống Tinh gặm táo rồm rộp: “Thôi cứ ly hôn đi.”
“Nhưng bà có nghĩ bà ly hôn rồi thì nói thế nào với fan không, nói luôn chia tay rồi sao, vừa mới công khai tình cảm mấy tháng sau đã chia tay, thậm chí fan chỉ thấy được mỗi cái tay rồi không còn sau đó nữa. Cái này gọi là gì, là tình yêu chỉ là tạm bợ, độc thân mới là vĩnh hằng, hình tượng ế muôn đời vững.”
Khương Minh Chi: “...”
“Bà không ế à?” Khương Minh Chi không phục hỏi ngược lại, ít nhất cô còn kết hôn rồi đó nha.
Tống Tinh lắc đầu: “Tôi đâu phải minh tinh nổi tiếng, độc thân đã đủ khổ rồi, còn bị toàn dân mạng cười.”
Khương Minh Chi đen mặt.
“Bà lượn đê.” Cô hậm hực đá dép lê Tống Tinh, tỏ ra vô cùng không có lương tâm.
Dù sao Tống Tinh cũng nhận lời mời của Khương Trường Nguyên ở lại với Khương Minh Chi tâm trạng đang không tốt.
Tống Tinh ném lõi táo xuống, cười hì hì đổi chỗ khác, ngồi xuống tay vịn ghế sofa của Khương Minh Chi, thân thiết kéo tay Khương Minh Chi lắc qua lắc lại, đổi giọng: “Tiểu Chi Chi, nữ minh tinh, đỉnh lưu.”
Khương Minh Chi vừa nghe cái điệu này của cô ấy là biết có chuyện: “Làm gì?”
Tống Tinh: “Dàn hợp xướng của bà ngoại tôi lại muốn biểu diễn rồi.”
“Dù sao mấy ngày này bà cũng không bận chuyện gì, qua đó giúp đỡ với tôi nhá.”
Bây giờ Tống Tinh bí mật tham gia vào ban nhạc, không chỉ đơn giản là cảm thấy nó ngầu mà thật sự có tế bào âm nhạc.
Trước kia bà ngoại Tống Tinh là giáo sư ở Học viện Âm nhạc, chuyên về cách hát dân tộc, bà lên sân khấu trình diễn trong nhiều buổi quan trọng những năm bảy mươi, tám mươi, bà còn từng diễn nhạc kịch, trong một lần biểu diễn gặp gỡ ông ngoại Tống Tinh lúc đó ngồi dưới khán đài xem bà hát, sau khi bà ngoại Tống Tinh về hưu thì dựng lên một dàn hợp xướng, thành viên đều là người già về hưu ở khu phức hợp, trước đây ông nội Khương Minh Chi cũng từng góp mặt trong dàn hợp xướng ấy, mấy năm qua lớn tuổi rồi nên không hát nữa.
Dàn hợp xướng luôn rất náo nhiệt sôi động, còn tổ chức biểu diễn báo cáo không công khai mỗi năm một lần, khán giả đều là con cháu nhà mình và cả nhóm bác cả Khương Minh Chi nữa.
Lúc Khương Minh Chi học cấp ba cũng biểu diễn trong buổi báo cáo không công khai của dàn hợp xướng, cô từng nhảy múa, ca hát, mấy năm gần đây cứ đến đợt biểu diễn thì cô đều đang trong đoàn đóng phim, không xin nghỉ được.
Gần đây Hàn Cần bỏ trống hết lịch trình của cô, cô rảnh suốt.
Khương Minh Chi rút cánh tay ra khỏi tay Tống Tinh: “Sao bà không bảo anh em trong ban nhạc của bà qua giúp?”
Tống Tinh: “Bà muốn đám anh em với đống dây xích đủ loại màu sắc leng ca leng keng đến thử thách sức chịu đựng của trái tim người già thời nay hả?”
“Bà không thấy gần đây tôi còn nhuộm lại tóc đây à.”
Khương Minh Chi mỉm cười: “Được rồi.”
...
Nói là tới giúp chứ thật ra chỉ giúp diễn tập thử thôi.
Biểu diễn báo cáo vẫn dùng cái hội trường nhỏ từ mấy chục năm trước được làm mới mấy lần mà vẫn đẹp.
Có những lúc người già làm việc chuyên chú hơn ai hết, hơn nữa trình độ văn hóa của thành viên dàn hợp xướng đều bày ra cả đấy, vì thế trông rất chuyên nghiệp, thậm chí còn chia thành các bè, tông giọng khác nhau.
Tống Tinh giúp đánh nhạc đệm, Khương Minh Chi gọi nhân viên phụ trách trang phục và trang điểm của phòng làm việc mình tới, thảo luận với phía bà ngoại Tống Tinh xem bọn họ biểu diễn muốn quần áo thế nào và trang điểm ra sao.
Mặc dù trước kia họ cũng có trang phục, trang điểm nhưng nhóm chuyên gia của nữ minh tinh giới giải trí hoàn toàn khác, các quý bà lớn tuổi vẫn thích thời thượng, yêu cái đẹp, biết tin cháu gái nhà họ Khương giờ đang làm minh tinh nổi tiếng lo vụ này thì vô cùng vui vẻ.
Trong hội trường nhỏ, bà ngoại Tống Tinh đứng trước micro chỉ huy dàn hợp xướng.
Vừa mở miệng đã khiến Khương Minh Chi ở dưới đài nổi hết cả da gà.
Cô đã tham gia vô số buổi tiệc tối, nghe qua các kiểu idol, ca sĩ hát, vậy mà hôm nay nghe bà ngoại Tống Tinh cất lời, cô vẫn không nhịn được thầm khen ngợi trong lòng.
Hơn bảy mươi tuổi, chất giọng đầy sức sống vẫn to vang cao vút. Dường như trong giọng hát của ca sĩ ở thế hệ của bà có luồng sức mạnh đặc biệt, nghe tiếng ca của bà, nhắm mắt lại là có thể khiến người ta tưởng tượng ra khung cảnh mà bà hát, một con sông lớn sóng gợn từng cơn.
Khương Minh Chi ngồi dưới đài lật danh sách tiết mục trong tay.
Buổi biểu diễn báo cáo có tổng cộng mười bài hát, những bài được chọn đều là mấy bài mọi người nghe nhiều thuộc làu làu, người thế hệ trước đều thích như “Đông Phương Hồng”, “Vịnh Nam Nê”, “Trên Cánh Đồng Hi Vọng”.
Khương Minh Chi vừa xem danh sách tiết mục vừa vô thức nhẩm theo bài hát trên sân khấu.
Hát xong bài cuối cùng, buổi diễn thử đến đây là kết thúc.
Các ông các bà đi vào phía sau sân khấu do kích cỡ trang phục với người phụ trách mảng này.
Tống Tinh bỏ luôn đàn piano chạy qua, thấy hai trợ lý trang phục đi theo vào sau sân khấu: “Bạn ghi lại xem tốn bao nhiêu tiền rồi thanh toán nhé.”
Dàn hợp xướng mở ra để các ông bà về hưu có việc làm, các nhà đều chủ động chi tiền, chưa từng thiếu dự toán.
Khương Minh Chi bỏ danh sách tiết mục xuống: “Tốt xấu gì trước kia ông nội tôi cũng là thành viên trong đoàn đó được không hả, đóng góp thêm chút thôi mà không được à?”
“Tôi thiếu chút tiền đó chắc?”
Tống Tinh bỗng nhiên cười ôm Khương Minh Chi: “Phú bà ơi, xin được bao nuôi.”
Khương Minh Chi lấy điện thoại chụp toàn cảnh sân khấu, nghiêm túc đáp: “Tôi chỉ bao nuôi mấy em hai mươi trở xuống thôi, tuổi bà vượt quá rồi, người tiếp theo.”
Tống Tinh nhìn qua sân khấu rồi hỏi Khương Minh Chi: “Bà cảm thấy hiệu ứng sân khấu thế nào, có cần đổi gì không?”
Khương Minh Chi phóng to xem bức ảnh vừa chụp: “Tạm được, đến lúc đó thêm ít đèn là xong.”
Tống Tinh: “Ok.”
...
Trụ sở Lộ thị ở Bình Thành, Trần Trung gõ cửa đi vào phòng làm việc.
Luật sư mà nhà họ Khương ủy thác ở Mỹ đã chính thức gửi đơn xin ly hôn lên tòa án.
Lộ Khiêm nghe xong thì nhắm mắt lại, “Ừ” một tiếng.
Thái độ của Khương Trường Nguyên trước sau như một, không được nước lấn tới đưa ra yêu cầu chia tài sản nhưng cũng không chịu lùi bước nào.
Trần Trung tiếp tục báo cáo: “Gần đây bà chủ đang giúp cô Tống Tinh dàn dựng và luyện tập cho buổi biểu diễn của dàn hợp xướng, dùng người phụ trách trang phục và chuyên gia trang điểm ở phòng làm việc của bà chủ.”
“Dàn hợp xướng của bà ngoại cô Tống Tinh tổ chức, thành viên đều là người về hưu.”
“Thời gian biểu diễn chính thức là cuối tuần này, không công khai, khán giả đều là người thân của các nhà, đây là danh sách tiết mục.”
Trần Trung đưa danh sách tiết mục tới trước mặt Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm cầm xem qua.
Trần Trung: “Nếu cậu muốn tới thì tôi sẽ chuẩn bị cho cậu.”