Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Hôm sau, Khương Minh Chi thức dậy với cơ thể đau mỏi.
Rèm cửa dày nặng không nhìn thấy sắc trời, bên trong phòng vẫn chìm trong bóng tối, cô tìm thấy điện thoại ở dưới gối, lướt màn hình, rèm cửa sổ từ từ kéo ra, ánh mặt trời tràn vào trong phòng chỉ trong nháy mắt.
Cô đón ánh nắng, híp mắt lại, chậm rì rì ngồi dậy khỏi giường, chăn hơi tuột xuống, trên người đầy dấu vết ám muội.
Khương Minh Chi dụi mắt, cuối cùng cả người cũng tỉnh táo hơn, cô nhớ lại một số hình ảnh và cảnh tượng tối hôm qua, kèm theo cảm giác sống động trên người sau khi làm xong chuyện, mất tự nhiên khẽ chửi bậy một tiếng.
Có phải cô nên mừng rỡ hay vui vẻ gì không, vì không chỉ có mình cô giữ mình suốt nửa năm qua, có thể thấy Lộ Khiêm ở bên ngoài cũng không cắm sừng cô, nếu không chắc chắn tối qua sẽ chẳng lôi cái đức hạnh ấy ra, thể lực ấy đúng là khiến người ta giận sôi, cô còn khóc nấc lên sợ thay cho bản thân mình, sợ tối ấy phải chôn vùi tại đây.
Khương Minh Chi ngồi trên giường một lúc lâu mới chui ra khỏi chăn, hai chân mềm nhũn đi rửa mặt.
Cô vừa đánh răng vừa liếc nhìn điện thoại, chị Cần vừa gửi Weixin cho cô, là xu hướng rating và xếp hạng của các đài truyền hình lớn mạng liên tỉnh tối hôm qua.
Trong đó, rating của “Nam Nguyệt Hành” luôn tăng dần lên, không chỉ đồng thời xếp đầu ở một số đoạn, mà dựa theo xu hướng hiện tại, quán quân rating năm nay đã là thứ nằm trong túi.
Hàn Cần: [Lần này mặt của đám anti lại bị vả sưng lên rồi.]
Khương Minh Chi nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, tâm trạng rất tốt hừ một tiếng, trả lời: [Đương nhiên là vậy.]
[Không uổng công em lên núi xuống biển quay ba tháng liền.]
Cô trả lời tin nhắn xong thì đặt điện thoại xuống, thong thả đối diện với gương tiến hành quy trình dưỡng da buổi sáng của mình.
Lòng bàn tay cô mơn tr0n làn da mịn màng bên má, Khương Minh Chi nhìn mình trong gương, nhớ tới mấy hot search và lời bình luận ồn ào trên mạng trước khi “Nam Nguyệt Hành” phát sóng.
[Từ khi ra mắt đến giờ, Khương Minh Chi chưa có bộ nào không phải phim thần tượng cả, lần này lại là cổ trang thần tượng, trước giờ cô ấy không nghĩ đến chuyện chuyển đổi hình tượng, quay mấy tác phẩm có chiều sâu sao?]
[Nhiều năm qua, cứ hai, ba ngày lại mua hot search sao tác, đóng phim thì quanh quẩn mãi trong vòng an toàn thoải mái.]
[Khán giả nhìn mặt cô ta thấy phiền lắm rồi, “Nam Nguyệt Hành” lần này ấy à, vừa xem một cảnh đã biết nội dung cẩu thả, cũ rích, ngồi đợi rating lật xe.]
[+1 +1, ngồi đợi rating phim mới của tiểu hoa* đỉnh lưu lộn nhào xuống gầm xe đài truyền hình ha ha ha ha ha ha ha.]
*Tiểu hoa: nữ diễn viên trẻ
...
Khương Minh Chi cứ nghĩ mãi, cắt xoẹt một cái, sau đó bóp hai phát sữa dưỡng ẩm lên mặt.
Thật bất hạnh, phim mới không chỉ không lật xe, từ khi phát sóng đến nay, lượt xem vẫn luôn lên cao không giảm, điểm đánh giá không ngừng tăng lên, rating thì trực tiếp đứng đầu đài truyền hình.
Bây giờ mấy người đó đúng là dùng đủ loại phương pháp, không tìm được vết nhơ nào thì tự sáng tạo ra để bôi xấu cho bằng được, cô đang độ hai lăm, vừa trẻ vừa đẹp, cô không diễn phim thần tượng thì ai diễn? Không cho tiểu hoa trẻ đẹp căng mọng đóng phim thần tượng, chẳng lẽ định chờ cô bốn mươi tuổi mới bắt đầu dẩu môi tỏ dễ thương trước ống kính sao?
Giờ bị vả sưng mặt cũng đáng đời.
Khương Minh Chi dưỡng da xong với tâm trạng rất tốt, quay người nhìn thấy vòi hoa sen trong phòng tắm trống rỗng, một số hình ảnh xấu hổ tối qua ở trong này đột nhiên tràn vào trong đầu.
Mẹ nó.
Hai má Khương Minh Chi bỗng đỏ bừng lên, quay mặt đi chỗ khác, một cái cà vạt đang lẻ loi treo trên tay nắm cửa.
Chắc là lúc sáng Lộ Khiêm chọn cà vạt rồi không cẩn thận rơi xuống.
Khương Minh Chi tiện tay cầm cà vạt để vào trong phòng quần áo, sau đó cô tới nhà ăn ăn sáng.
Cô đóng phim luôn theo kiểu thà ít mà tốt, gần đây vẫn chưa gặp được kịch bản thích hợp nên cô dứt khoát nghỉ ngơi một thời gian luôn, mấy ngày qua trừ một vài hoạt động thương nghiệp thì không có sắp xếp gì khác.
Khương Minh Chi ngậm miếng bánh mì ngồi ở bàn ăn, cầm điện thoại lên lướt xem lịch trình của mình, trong đó có một ngày chị Cần đánh dấu sao cho cô.
Ngày dùng dấu sao đánh dấu có nghĩa là phải về nhà, lúc trước cô làm nũng tỏ dễ thương, vất vả mãi mới thuyết phục ông nội đồng ý cho cô ra ở riêng được, điều kiện là chỉ cần không đi làm, không đến nơi khác quay phim thì ít nhất cứ hai tuần phải về nhà một chuyến.
Khương Minh Chi nhớ ngày mình phải về nhà, định gửi Weixin hỏi Tống Tinh có muốn về nhà lớn cùng cô luôn không.
Cô vừa mở Weixin lên thì tin nhắn của Tống Tinh được gửi đến.
Khương Minh Chi nhìn thấy Tống Tinh lại thay ảnh đại diện chói lòa ngược thời đại thành kiểu ngập tràn phong cách HKT, vô cùng phù hợp với kiểu tóc được xuất hiện dưới ánh mặt trời mà cô ấy mới đăng lên vòng bạn bè ngày hôm qua.
Khương Minh Chi lặng lẽ mặc niệm với cái ảnh đại diện của Tống Tinh, chắc là cô ấy buông thả bản thân rồi.
Tống Tinh: [Má, hôm qua Lộ Khiêm tới Bình Thành?]
Khương Minh Chi nhìn thấy tin nhắn của Tống Tinh thì hơi sửng sốt, tò mò hỏi: [Sao bà biết?]
Cô nhớ là tối qua mình đâu có nói với Tống Tinh chuyện Lộ Khiêm đã đến đâu nhỉ.
Tống Tinh: [Bây giờ bà mới dậy thật hả?]
Khương Minh Chi: [Sao thế?]
Tống Tinh: [Vậy thì chắc chắn Lộ Khiêm đến rồi, vì bà dậy muộn thế này, nhất định là vì tối qua thực hiện sinh hoạt t1nh dục.]
Khương Minh Chi: [...]
Cô rất muốn xóa mấy chữ cuối cùng kia đi, bỗng vô thức nóng mặt, sau đó trả lời bằng một icon: [Đến thì đến thôi, đâu phải chưa từng đến.]
Khương Minh Chi vô cùng bình tĩnh trước chuyện Lộ Khiêm đến Bình Thành, hằng năm, khoảng gần một nửa thời gian Lộ Khiêm ở Cảng Thành, một nửa còn lại thì đi công tác khắp thế giới, Bình Thành là một trong những địa điểm anh ít đến nhất, gần như một năm chỉ rẽ qua một, hai lần.
Nói cách khác, đại khái cứ nửa năm hai người gặp nhau một lần, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ có một, hai ngày, năm ngoái Lộ Khiêm đến Bình Thành đúng lúc cô ra ngoài đóng phim, một năm cộng lại hai người chỉ gặp nhau đúng một lần.
Sáng nay cô dậy thì Lộ Khiêm đã đi rồi, điều này rất bình thường, từ trước đến nay thời gian của anh luôn tính bằng giây, không làm được chuyện tối qua thì sáng nay sẽ đặc biệt chờ cô dậy cùng rồi hôn một cái chào buổi sáng ngọt ngào sến sẩm.
Khương Minh Chi cầm ly sữa bò lên uống một hớp, nhìn liên kết Tống Tinh chia sẻ cho cô.
Cô nhấn vào, là một bài tin tức, bài viết thể hiện ra năm gần đây tập đoàn Lộ thị giành giật thị trường trong đất liền ngày càng rộng khắp, ngoại trừ Cảng Thành, còn xây dựng trụ sở hoàn toàn mới ở Bình Thành.
Khương Minh Chi xem xong thì cau mày thoát khỏi link tin tức, Tống Tinh lại gửi tin nhắn cho cô: [Thấy chưa, Lộ thị xây dựng trụ sở mới ở Bình Thành, tin dưa không chắc chắn lắm, sau này Lộ Khiêm sẽ ở lại đây.]
Tay Khương Minh Chi run lên: [???]
[Bà nghe tin này ở đâu vậy? Giả đúng không?]
Tống Tinh gửi icon nhún vai cho cô, trả lời: [Tôi hỏi bà nhá, không cần biết là thật hay giả, dù Lộ Khiêm không đến đây, bà định cứ sống dối gạt cả đời này như bây giờ hay sao?]
[Khoảng hai năm nữa nhà bà giục kết hôn sinh con thì bà tính thế nào, bà định nói với ông nội và bác cả bà là ngại quá cháu đã âm thầm kết hôn từ lâu rồi, muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ.]
[Mọi người thấy thế nào, cái người họ Lộ đó là chồng cháu, ngạc nhiên không ạ, bất ngờ không ạ?]
Khương Minh Chi: “...”
Cô đau đầu túm tóc, tưởng tượng cảnh cô giới thiệu Lộ Khiêm với người nhà theo lời Tống Tinh nói, sau đó cô lập tức rùng mình.
Không, không thể được.
Nếu lúc đầu điều bất ngờ nho nhỏ là hai người đi đăng ký, vậy thì bất ngờ to đúng chính là qua hộ chiếu của Lộ Khiêm, cô điều tra ra Lộ Khiêm là ai.
Cô xóa bỏ hoàn toàn cái suy nghĩ nói thật với ông nội rằng cô xúc động nhất thời kết hôn với một người trẻ tuổi đẹp trai, điều kiện gia đình khá tốt ở nước ngoài.
Tống Tinh thấy Khương Minh Chi không trả lời lại thì gọi thẳng qua luôn: “Tin dưa tức đang ở đây, bà nói cho tôi biết, nếu đó là thật thì bà định làm gì?”
Khương Minh Chi: “Tôi...”
Tống Tinh: “Đầu tiên không đề cập đến chuyện bà là nữ minh tinh lưu lượng, đó là việc nhỏ, dù sao bây giờ giới giải trí có rất nhiều người sập phòng, bà chỉ ẩn hôn, không ngoại tình, cũng không phạm tội trái pháp luật, không tính là sập, nhưng còn bên phía người nhà bà, bà có nghĩ nên xử lý thế nào chưa?”
*Sập phòng/ sập nhà: Thần tượng hẹn hò, có người yêu, dính vào scandal tai tiếng.
“Bà cảm thấy người lạnh lùng cay nghiệt như Lộ Khiêm, một nhà tư bản ác độc đến em gái ruột còn chẳng thèm để vào mắt như thế, anh ta có thể bước vào cửa lớn nhà bà sao?”
Khương Minh Chi: “...”
Tống Tinh lải nhải một tràng dài: “Không cần nghĩ cũng biết là không thể, tôi mà là anh ta thì tôi còn thấy ngại khi đi qua cánh cửa ấy, làm kinh doanh thì có gì cao quý đâu chứ, kiếm nhiều tiền như thế có ích gì, trên thế giới này không phải ai cũng yêu tiền. Bà bỏ mặc bao nhiêu thanh niên hiền lành, tốt bụng, con nhà đàng hoàng gia giáo trong viện nhà ta, ấm đầu nhất thời gả cho kẻ thương nhân hiểm ác, chỉ biết đến lợi ích, vì giàu sang mà bất nhân kia, tôi là ông bà thì tôi cũng sẽ tức chết mất thôi.”
“Đừng nói nữa.” Khương Minh Chi càng nghe càng rối bời, không nhịn được lên tiếng ngắt lời. Cô biết ông nội có yêu cầu gì với cháu rể tương lai, lại thấy tuyệt vọng.
Tống Tinh cười chọc ghẹo: “Vì vậy người ta mới bảo, có một số việc không thể nhìn bề ngoài, con người không thể chỉ vì có chút tiền mà mắt cao hơn đầu, xem thường giới giải trí, chơi kiểu old money*, phân biệt giai cấp, đúng là thiếu mất mấy cái đánh của xã hội chủ nghĩa mà, bởi vì không phải cô Khương của chúng ta không vào được cửa nhà họ Lộ mà là thương nhân hiểm độc theo đuổi tiền tài danh vọng kia không vào được cửa nhà của cô Khương chúng ta.”
*Old money: chỉ người được thừa hưởng lại, sinh ra đã ở vạch đích, phú nhị đại.
Chẳng qua Khương Minh Chi là người trong cuộc, nghe Tống Minh chọc ghẹo mà không cười nổi.
Cô chậm rãi thở ra một hơi, hỏi: “Bà nghe tin này ở đâu vậy, rốt cuộc là thật hay giả?”
Tống Tinh: “Thật chứ, không đâu dọa bà làm gì.”
“Tối qua anh ta đến Tử Duyệt Tinh Hà đúng không, nếu tạm thời bà không nghĩ ra cách giải quyết thì bà trao đổi bàn bạc với anh ta thử coi, bảo anh ta chuyển qua chỗ khác mà ở, dù sao Bình Thành rộng lớn như thế, không ở cùng nhau thì chắc một năm chẳng gặp được mấy lần, tôi cảm thấy không có vấn đề gì hết, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Biểu cảm Khương Minh Chi hơi đờ ra: “Bà cảm thấy tôi có thể nói lời ấy ra khỏi miệng được sao, tôi ngại lắm.”
Cô ngẩng đầu nhìn quanh căn nhà cao cấp năm trăm mét vuông nằm trong khu bất động sản hào hoa bậc nhất.
Khi ấy cô cực kỳ muốn tự lập, không muốn về nhà, đóng phim kiếm tiền mua một căn nhà cho bản thân mình, suy xét các yêu cầu của bản thân, cô nhìn trúng nhà trong khu Tử Duyệt Tinh Hà này.
Ấy vậy mà hiện thực rất lạnh lùng và đáng thất vọng, Tử Duyệt Tinh Hà muốn tạo dựng tòa nhà cao cấp nhất Bình Thành nên xét duyệt tư cách người mua nghiêm khắc đến mức bi3n thái, không chỉ yêu cầu về tài sản thu nhập của người mua, còn có quy định hà khắc về thân phận bối cảnh và nghề nghiệp của người mua nữa.
Khương Minh Chi là một nữ minh tinh đi theo con đường lưu lượng trong giới giải trí, dù cho cô cầm nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được nhà ở đây.
Tự cô không mua được, cô lại không muốn mở miệng xin người nhà, vì thế dù không nỡ nhưng đành phải từ bỏ chỗ này, chọn nơi khác, kết quả, Lộ Khiêm biết cô muốn mua nhà ở Tử Duyệt Tinh Hà, nói một câu rồi giúp cô làm xong.
Khi đó Khương Minh Chi mới biết hóa ra Tử Duyệt Tinh Hà thuộc phần bất động sản Đức Thân của Lộ thị.
Còn tốt hơn căn lúc đầu cô muốn mua, số tầng và diện tích cấu trúc cao cấp nhất trong tòa bất động này, đương nhiên giá cả cũng đắt nhất.
Ngoài ra, lúc Lộ Khiêm mua nhà giúp cô còn nhân tiện nói thêm với cô rằng cô không cần trả tiền, quyền sở hữu nhà đứng tên cô.
Vì thế căn nhà này trên danh nghĩa là của Khương Minh Chi nhưng thực tế thì do Lộ Khiêm mua.
Nếu bây giờ cô mở miệng bảo Lộ Khiêm sau này không được ở đây nữa, Khương Minh Chi cảm thấy mình không vô liêm sỉ được thế.
Bất động sản nhà họ Lộ trải rộng khắp nơi trên thế giới, nhiều không đếm xuể, ở Bình Thành chỉ nhiều chứ không ít, nhưng mấy năm qua mỗi lần Lộ Khiêm đến Bình Thành thì đều ở lại Tử Duyệt Tinh Hà.
Nếu lần này thường trú ở Bình Thành, chắc chắn anh cũng ở đây.
Bỗng nhiên trong đầu Khương Minh Chi thoáng qua hai chữ “về nhà”.
Đây là nhà của cô, hình như cũng là nhà của Lộ Khiêm.
Nhà của Lộ Khiêm.
Khương Minh Chi ngắt cuộc gọi với Tống Tinh, lắc đầu, trong đầu rối như tơ vò.
Cô dùng điện thoại tìm kiếm tin tức về hướng phát triển gần đây của Lộ thị, giống với nội dung trong liên kết mà Tống Tinh chia sẻ cho cô, hầu như các tạp chí lớn đều đưa tin tập đoàn Lộ thị thành lập trụ sở hoàn toàn mới ở Bình Thành, nhưng không hề nhắc đến việc sau này Lộ Khiêm thường trú ở Bình Thành.
Nhưng rất hiển nhiên, nếu muốn lập ra trụ sở mới thì cần có một nhân vật không thể thiếu.
Khương Minh Chi lướt xem mấy tin tức có nội dung na ná như nhau.
Cô biết, lúc Lộ Khiêm không ở đây, bọn họ hiếm khi ở bên nhau, nữ nghệ sĩ đỉnh lưu là cô đây cũng là cháu gái nhà họ Khương, không ai biết cô và Lộ Khiêm qua lại với nhau.
Thậm chí trên hệ thống hộ tịch, tình trạng hôn nhân của cô vẫn là độc thân, bởi vì hai người đăng ký kết hôn ở Las Vegas, không thực hiện thủ tục vào hệ thống hộ tịch trong nước.
Nhưng nếu Lộ Khiêm thường trú ở Bình Thành, giống như tối hôm qua, cho dù bọn họ không ở cạnh nhau cũng sẽ gặp mặt thường xuyên, mối quan hệ này sẽ giống như một quả bom đã bị châm ngòi, có thể công khai nổ tung bất cứ lúc nào.
Nổ tung giới giải trí thì thôi kệ, chủ yếu là nổ tung toàn bộ nhà họ Khương khiến đất rung núi chuyển, nổ đến mức cô bị thương đầy người, bị giam trong phòng tối cả đời.
Khương Minh Chi đau đầu ném điện thoại xuống, dựa người vào ghế.
Sao lúc trước cô có thể đơn thuần nghĩ rằng Lộ Khiêm chỉ là một người bình thường, không quen biết cô, chỉ là một anh chàng đẹp trai có chút tiền để không bị cô thu hút cơ chứ?
Không chỉ tiếng Anh mà tiếng phổ thông cũng tiêu chuẩn như thế, cô lớn lên ở Bình Thành cũng sững sờ khi không nghe ra xíu giọng địa phương nào của anh.
Trước kia cô từng đùa với một nam diễn viên từ Cảng Thành tới, giọng tiếng phổ thông của anh ta, vẹt ở Tân Quan Viên nghe xong cũng lắc đầu.
Khương Minh Chi đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng cô mở tivi lên, định nghe tiếng nền tivi để xoa dịu tâm trạng lúc này của cô.
Sau cùng cứ bật đi bật lại, chọn một chương trình cô từng tham gia.
Khương Minh Chi cứ nhìn chằm chằm vào tivi, ngơ ngác ngẩn người cả một buổi chiều, đến sẩm tối, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Giây phút này cô không có hứng thú chạy ra sau lưng gọi “chồng ơi” nữa, Lộ Khiêm đi tới phòng khách, nhìn thấy Khương Minh Chi đang làm ổ trên sofa xem tivi.
Khương Minh Chi cũng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm liếc nhìn chương trình mà Khương Minh Chi bật trên tivi, cô cũng tham gia chương trình này, ngay lúc này đang chiếu đoạn cô lăn lộn trong bùn đất.
Lộ Khiêm thu tầm mắt lại, gọi một tiếng: “Minh Chi.”
Ánh mắt Khương Minh Chi trở nên nghiêm túc: “Ừm.”
Cô đang đợi tin tức ngầm vô căn cứ kia, Lộ Khiêm nói tối nay hoặc ngày mai anh sẽ đi.
Sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, nói một câu vô cùng bình tĩnh: “Sau này anh sẽ ở hẳn Bình Thành.”
“...”
Lúc anh vừa nói dứt câu, chút xíu hi vọng không muốn đối mặt với thực tế trong lòng Khương Minh Chi vỡ nát hoàn toàn.
Khương Minh Chi tan nát cõi lòng, còn có chút tuyệt vọng đối diện với người đàn ông trước mặt, người đàn ông kết hôn với cô, nhớ tới cánh truyền thông Cảng Thành tạo một danh từ đặc biệt cho người đàn ông trước mắt này: Herbert hunters.
Bởi vì vô số các cô gái muốn bước vào nhà họ Lộ, gả cho Lộ Khiêm, bọn họ được truyền thông gọi chung là “Những tay thợ săn Herbert”.
Khương Minh Chi có thể hiểu được vì sao lại có nhiều cô gái như tre già măng mọc muốn làm thợ săn, coi anh là con mồi như thế.
Một con mồi cao quý như vậy, sở hữu khối tài sản kếch xù, trong mắt tựa như chưa từng có ý cười, hiếm khi lộ mặt trong ống kính truyền thông, vĩnh viễn thể hiện ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách như đứng tít trên cao.
Anh cũng biết cười nhưng cho dù khóe miệng anh đang cười, nét mặt cho thấy anh đang cười nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh băng.
Trong sòng bạc ở Las Vegas, cô từng tận mắt cảm nhận sát khí trong nụ cười của anh.
Nếu ai có thể bắt được con mồi này, có thể nghe thấy anh tỏ rõ sự khuất phục với mình, cúi cái đầu cao quý của anh xuống trước mình, sự mê hoặc ấy không chút nghi ngờ thật sự vô cùng trí mạng.
Thật sự rất trí mạng, Khương Minh Chi nghĩ vậy, chỉ tiếc bây giờ, ở đây không phải Cảng Thành cũng không phải Las Vegas, nơi này là thủ đô Bình Thành, cô lớn lên ở nhà lớn, chỉ chú trọng xuất thân gia đình tốt.
Sau đó Khương Minh Chi nhớ tới những gì Tống Tinh miêu tả Lộ Khiêm thì càng thấy đúng.
Một nhà tư bản độc ác từ đầu đến chân đều toát lên sự kiêu căng, lạnh lùng, cay nghiệt, đặt lợi ích trên hết, ngay cả em gái ruột cũng có thể vì lợi ích liên hôn mà gả đi.
Người như vậy, đừng nói là cưới cô, sợ là tới gần cổng lớn nhà cô cũng bị bác cả cô gọi bảo vệ đuổi ra ngoài luôn và ngay.
Sẽ như thế thật ư?
Khương Minh Chi không dám nói chắc điều ấy sẽ không xảy ra.
Đối diện với Lộ Khiêm, đây là lần đầu tiên cô hỏi một cách vô cùng thành khẩn: “Anh biết vế sau của câu giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hòa bình, tự do là gì không?”
Trên mặt Lộ Khiêm có chút biểu cảm:
“?”
Rèm cửa dày nặng không nhìn thấy sắc trời, bên trong phòng vẫn chìm trong bóng tối, cô tìm thấy điện thoại ở dưới gối, lướt màn hình, rèm cửa sổ từ từ kéo ra, ánh mặt trời tràn vào trong phòng chỉ trong nháy mắt.
Cô đón ánh nắng, híp mắt lại, chậm rì rì ngồi dậy khỏi giường, chăn hơi tuột xuống, trên người đầy dấu vết ám muội.
Khương Minh Chi dụi mắt, cuối cùng cả người cũng tỉnh táo hơn, cô nhớ lại một số hình ảnh và cảnh tượng tối hôm qua, kèm theo cảm giác sống động trên người sau khi làm xong chuyện, mất tự nhiên khẽ chửi bậy một tiếng.
Có phải cô nên mừng rỡ hay vui vẻ gì không, vì không chỉ có mình cô giữ mình suốt nửa năm qua, có thể thấy Lộ Khiêm ở bên ngoài cũng không cắm sừng cô, nếu không chắc chắn tối qua sẽ chẳng lôi cái đức hạnh ấy ra, thể lực ấy đúng là khiến người ta giận sôi, cô còn khóc nấc lên sợ thay cho bản thân mình, sợ tối ấy phải chôn vùi tại đây.
Khương Minh Chi ngồi trên giường một lúc lâu mới chui ra khỏi chăn, hai chân mềm nhũn đi rửa mặt.
Cô vừa đánh răng vừa liếc nhìn điện thoại, chị Cần vừa gửi Weixin cho cô, là xu hướng rating và xếp hạng của các đài truyền hình lớn mạng liên tỉnh tối hôm qua.
Trong đó, rating của “Nam Nguyệt Hành” luôn tăng dần lên, không chỉ đồng thời xếp đầu ở một số đoạn, mà dựa theo xu hướng hiện tại, quán quân rating năm nay đã là thứ nằm trong túi.
Hàn Cần: [Lần này mặt của đám anti lại bị vả sưng lên rồi.]
Khương Minh Chi nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, tâm trạng rất tốt hừ một tiếng, trả lời: [Đương nhiên là vậy.]
[Không uổng công em lên núi xuống biển quay ba tháng liền.]
Cô trả lời tin nhắn xong thì đặt điện thoại xuống, thong thả đối diện với gương tiến hành quy trình dưỡng da buổi sáng của mình.
Lòng bàn tay cô mơn tr0n làn da mịn màng bên má, Khương Minh Chi nhìn mình trong gương, nhớ tới mấy hot search và lời bình luận ồn ào trên mạng trước khi “Nam Nguyệt Hành” phát sóng.
[Từ khi ra mắt đến giờ, Khương Minh Chi chưa có bộ nào không phải phim thần tượng cả, lần này lại là cổ trang thần tượng, trước giờ cô ấy không nghĩ đến chuyện chuyển đổi hình tượng, quay mấy tác phẩm có chiều sâu sao?]
[Nhiều năm qua, cứ hai, ba ngày lại mua hot search sao tác, đóng phim thì quanh quẩn mãi trong vòng an toàn thoải mái.]
[Khán giả nhìn mặt cô ta thấy phiền lắm rồi, “Nam Nguyệt Hành” lần này ấy à, vừa xem một cảnh đã biết nội dung cẩu thả, cũ rích, ngồi đợi rating lật xe.]
[+1 +1, ngồi đợi rating phim mới của tiểu hoa* đỉnh lưu lộn nhào xuống gầm xe đài truyền hình ha ha ha ha ha ha ha.]
*Tiểu hoa: nữ diễn viên trẻ
...
Khương Minh Chi cứ nghĩ mãi, cắt xoẹt một cái, sau đó bóp hai phát sữa dưỡng ẩm lên mặt.
Thật bất hạnh, phim mới không chỉ không lật xe, từ khi phát sóng đến nay, lượt xem vẫn luôn lên cao không giảm, điểm đánh giá không ngừng tăng lên, rating thì trực tiếp đứng đầu đài truyền hình.
Bây giờ mấy người đó đúng là dùng đủ loại phương pháp, không tìm được vết nhơ nào thì tự sáng tạo ra để bôi xấu cho bằng được, cô đang độ hai lăm, vừa trẻ vừa đẹp, cô không diễn phim thần tượng thì ai diễn? Không cho tiểu hoa trẻ đẹp căng mọng đóng phim thần tượng, chẳng lẽ định chờ cô bốn mươi tuổi mới bắt đầu dẩu môi tỏ dễ thương trước ống kính sao?
Giờ bị vả sưng mặt cũng đáng đời.
Khương Minh Chi dưỡng da xong với tâm trạng rất tốt, quay người nhìn thấy vòi hoa sen trong phòng tắm trống rỗng, một số hình ảnh xấu hổ tối qua ở trong này đột nhiên tràn vào trong đầu.
Mẹ nó.
Hai má Khương Minh Chi bỗng đỏ bừng lên, quay mặt đi chỗ khác, một cái cà vạt đang lẻ loi treo trên tay nắm cửa.
Chắc là lúc sáng Lộ Khiêm chọn cà vạt rồi không cẩn thận rơi xuống.
Khương Minh Chi tiện tay cầm cà vạt để vào trong phòng quần áo, sau đó cô tới nhà ăn ăn sáng.
Cô đóng phim luôn theo kiểu thà ít mà tốt, gần đây vẫn chưa gặp được kịch bản thích hợp nên cô dứt khoát nghỉ ngơi một thời gian luôn, mấy ngày qua trừ một vài hoạt động thương nghiệp thì không có sắp xếp gì khác.
Khương Minh Chi ngậm miếng bánh mì ngồi ở bàn ăn, cầm điện thoại lên lướt xem lịch trình của mình, trong đó có một ngày chị Cần đánh dấu sao cho cô.
Ngày dùng dấu sao đánh dấu có nghĩa là phải về nhà, lúc trước cô làm nũng tỏ dễ thương, vất vả mãi mới thuyết phục ông nội đồng ý cho cô ra ở riêng được, điều kiện là chỉ cần không đi làm, không đến nơi khác quay phim thì ít nhất cứ hai tuần phải về nhà một chuyến.
Khương Minh Chi nhớ ngày mình phải về nhà, định gửi Weixin hỏi Tống Tinh có muốn về nhà lớn cùng cô luôn không.
Cô vừa mở Weixin lên thì tin nhắn của Tống Tinh được gửi đến.
Khương Minh Chi nhìn thấy Tống Tinh lại thay ảnh đại diện chói lòa ngược thời đại thành kiểu ngập tràn phong cách HKT, vô cùng phù hợp với kiểu tóc được xuất hiện dưới ánh mặt trời mà cô ấy mới đăng lên vòng bạn bè ngày hôm qua.
Khương Minh Chi lặng lẽ mặc niệm với cái ảnh đại diện của Tống Tinh, chắc là cô ấy buông thả bản thân rồi.
Tống Tinh: [Má, hôm qua Lộ Khiêm tới Bình Thành?]
Khương Minh Chi nhìn thấy tin nhắn của Tống Tinh thì hơi sửng sốt, tò mò hỏi: [Sao bà biết?]
Cô nhớ là tối qua mình đâu có nói với Tống Tinh chuyện Lộ Khiêm đã đến đâu nhỉ.
Tống Tinh: [Bây giờ bà mới dậy thật hả?]
Khương Minh Chi: [Sao thế?]
Tống Tinh: [Vậy thì chắc chắn Lộ Khiêm đến rồi, vì bà dậy muộn thế này, nhất định là vì tối qua thực hiện sinh hoạt t1nh dục.]
Khương Minh Chi: [...]
Cô rất muốn xóa mấy chữ cuối cùng kia đi, bỗng vô thức nóng mặt, sau đó trả lời bằng một icon: [Đến thì đến thôi, đâu phải chưa từng đến.]
Khương Minh Chi vô cùng bình tĩnh trước chuyện Lộ Khiêm đến Bình Thành, hằng năm, khoảng gần một nửa thời gian Lộ Khiêm ở Cảng Thành, một nửa còn lại thì đi công tác khắp thế giới, Bình Thành là một trong những địa điểm anh ít đến nhất, gần như một năm chỉ rẽ qua một, hai lần.
Nói cách khác, đại khái cứ nửa năm hai người gặp nhau một lần, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ có một, hai ngày, năm ngoái Lộ Khiêm đến Bình Thành đúng lúc cô ra ngoài đóng phim, một năm cộng lại hai người chỉ gặp nhau đúng một lần.
Sáng nay cô dậy thì Lộ Khiêm đã đi rồi, điều này rất bình thường, từ trước đến nay thời gian của anh luôn tính bằng giây, không làm được chuyện tối qua thì sáng nay sẽ đặc biệt chờ cô dậy cùng rồi hôn một cái chào buổi sáng ngọt ngào sến sẩm.
Khương Minh Chi cầm ly sữa bò lên uống một hớp, nhìn liên kết Tống Tinh chia sẻ cho cô.
Cô nhấn vào, là một bài tin tức, bài viết thể hiện ra năm gần đây tập đoàn Lộ thị giành giật thị trường trong đất liền ngày càng rộng khắp, ngoại trừ Cảng Thành, còn xây dựng trụ sở hoàn toàn mới ở Bình Thành.
Khương Minh Chi xem xong thì cau mày thoát khỏi link tin tức, Tống Tinh lại gửi tin nhắn cho cô: [Thấy chưa, Lộ thị xây dựng trụ sở mới ở Bình Thành, tin dưa không chắc chắn lắm, sau này Lộ Khiêm sẽ ở lại đây.]
Tay Khương Minh Chi run lên: [???]
[Bà nghe tin này ở đâu vậy? Giả đúng không?]
Tống Tinh gửi icon nhún vai cho cô, trả lời: [Tôi hỏi bà nhá, không cần biết là thật hay giả, dù Lộ Khiêm không đến đây, bà định cứ sống dối gạt cả đời này như bây giờ hay sao?]
[Khoảng hai năm nữa nhà bà giục kết hôn sinh con thì bà tính thế nào, bà định nói với ông nội và bác cả bà là ngại quá cháu đã âm thầm kết hôn từ lâu rồi, muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ.]
[Mọi người thấy thế nào, cái người họ Lộ đó là chồng cháu, ngạc nhiên không ạ, bất ngờ không ạ?]
Khương Minh Chi: “...”
Cô đau đầu túm tóc, tưởng tượng cảnh cô giới thiệu Lộ Khiêm với người nhà theo lời Tống Tinh nói, sau đó cô lập tức rùng mình.
Không, không thể được.
Nếu lúc đầu điều bất ngờ nho nhỏ là hai người đi đăng ký, vậy thì bất ngờ to đúng chính là qua hộ chiếu của Lộ Khiêm, cô điều tra ra Lộ Khiêm là ai.
Cô xóa bỏ hoàn toàn cái suy nghĩ nói thật với ông nội rằng cô xúc động nhất thời kết hôn với một người trẻ tuổi đẹp trai, điều kiện gia đình khá tốt ở nước ngoài.
Tống Tinh thấy Khương Minh Chi không trả lời lại thì gọi thẳng qua luôn: “Tin dưa tức đang ở đây, bà nói cho tôi biết, nếu đó là thật thì bà định làm gì?”
Khương Minh Chi: “Tôi...”
Tống Tinh: “Đầu tiên không đề cập đến chuyện bà là nữ minh tinh lưu lượng, đó là việc nhỏ, dù sao bây giờ giới giải trí có rất nhiều người sập phòng, bà chỉ ẩn hôn, không ngoại tình, cũng không phạm tội trái pháp luật, không tính là sập, nhưng còn bên phía người nhà bà, bà có nghĩ nên xử lý thế nào chưa?”
*Sập phòng/ sập nhà: Thần tượng hẹn hò, có người yêu, dính vào scandal tai tiếng.
“Bà cảm thấy người lạnh lùng cay nghiệt như Lộ Khiêm, một nhà tư bản ác độc đến em gái ruột còn chẳng thèm để vào mắt như thế, anh ta có thể bước vào cửa lớn nhà bà sao?”
Khương Minh Chi: “...”
Tống Tinh lải nhải một tràng dài: “Không cần nghĩ cũng biết là không thể, tôi mà là anh ta thì tôi còn thấy ngại khi đi qua cánh cửa ấy, làm kinh doanh thì có gì cao quý đâu chứ, kiếm nhiều tiền như thế có ích gì, trên thế giới này không phải ai cũng yêu tiền. Bà bỏ mặc bao nhiêu thanh niên hiền lành, tốt bụng, con nhà đàng hoàng gia giáo trong viện nhà ta, ấm đầu nhất thời gả cho kẻ thương nhân hiểm ác, chỉ biết đến lợi ích, vì giàu sang mà bất nhân kia, tôi là ông bà thì tôi cũng sẽ tức chết mất thôi.”
“Đừng nói nữa.” Khương Minh Chi càng nghe càng rối bời, không nhịn được lên tiếng ngắt lời. Cô biết ông nội có yêu cầu gì với cháu rể tương lai, lại thấy tuyệt vọng.
Tống Tinh cười chọc ghẹo: “Vì vậy người ta mới bảo, có một số việc không thể nhìn bề ngoài, con người không thể chỉ vì có chút tiền mà mắt cao hơn đầu, xem thường giới giải trí, chơi kiểu old money*, phân biệt giai cấp, đúng là thiếu mất mấy cái đánh của xã hội chủ nghĩa mà, bởi vì không phải cô Khương của chúng ta không vào được cửa nhà họ Lộ mà là thương nhân hiểm độc theo đuổi tiền tài danh vọng kia không vào được cửa nhà của cô Khương chúng ta.”
*Old money: chỉ người được thừa hưởng lại, sinh ra đã ở vạch đích, phú nhị đại.
Chẳng qua Khương Minh Chi là người trong cuộc, nghe Tống Minh chọc ghẹo mà không cười nổi.
Cô chậm rãi thở ra một hơi, hỏi: “Bà nghe tin này ở đâu vậy, rốt cuộc là thật hay giả?”
Tống Tinh: “Thật chứ, không đâu dọa bà làm gì.”
“Tối qua anh ta đến Tử Duyệt Tinh Hà đúng không, nếu tạm thời bà không nghĩ ra cách giải quyết thì bà trao đổi bàn bạc với anh ta thử coi, bảo anh ta chuyển qua chỗ khác mà ở, dù sao Bình Thành rộng lớn như thế, không ở cùng nhau thì chắc một năm chẳng gặp được mấy lần, tôi cảm thấy không có vấn đề gì hết, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Biểu cảm Khương Minh Chi hơi đờ ra: “Bà cảm thấy tôi có thể nói lời ấy ra khỏi miệng được sao, tôi ngại lắm.”
Cô ngẩng đầu nhìn quanh căn nhà cao cấp năm trăm mét vuông nằm trong khu bất động sản hào hoa bậc nhất.
Khi ấy cô cực kỳ muốn tự lập, không muốn về nhà, đóng phim kiếm tiền mua một căn nhà cho bản thân mình, suy xét các yêu cầu của bản thân, cô nhìn trúng nhà trong khu Tử Duyệt Tinh Hà này.
Ấy vậy mà hiện thực rất lạnh lùng và đáng thất vọng, Tử Duyệt Tinh Hà muốn tạo dựng tòa nhà cao cấp nhất Bình Thành nên xét duyệt tư cách người mua nghiêm khắc đến mức bi3n thái, không chỉ yêu cầu về tài sản thu nhập của người mua, còn có quy định hà khắc về thân phận bối cảnh và nghề nghiệp của người mua nữa.
Khương Minh Chi là một nữ minh tinh đi theo con đường lưu lượng trong giới giải trí, dù cho cô cầm nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được nhà ở đây.
Tự cô không mua được, cô lại không muốn mở miệng xin người nhà, vì thế dù không nỡ nhưng đành phải từ bỏ chỗ này, chọn nơi khác, kết quả, Lộ Khiêm biết cô muốn mua nhà ở Tử Duyệt Tinh Hà, nói một câu rồi giúp cô làm xong.
Khi đó Khương Minh Chi mới biết hóa ra Tử Duyệt Tinh Hà thuộc phần bất động sản Đức Thân của Lộ thị.
Còn tốt hơn căn lúc đầu cô muốn mua, số tầng và diện tích cấu trúc cao cấp nhất trong tòa bất động này, đương nhiên giá cả cũng đắt nhất.
Ngoài ra, lúc Lộ Khiêm mua nhà giúp cô còn nhân tiện nói thêm với cô rằng cô không cần trả tiền, quyền sở hữu nhà đứng tên cô.
Vì thế căn nhà này trên danh nghĩa là của Khương Minh Chi nhưng thực tế thì do Lộ Khiêm mua.
Nếu bây giờ cô mở miệng bảo Lộ Khiêm sau này không được ở đây nữa, Khương Minh Chi cảm thấy mình không vô liêm sỉ được thế.
Bất động sản nhà họ Lộ trải rộng khắp nơi trên thế giới, nhiều không đếm xuể, ở Bình Thành chỉ nhiều chứ không ít, nhưng mấy năm qua mỗi lần Lộ Khiêm đến Bình Thành thì đều ở lại Tử Duyệt Tinh Hà.
Nếu lần này thường trú ở Bình Thành, chắc chắn anh cũng ở đây.
Bỗng nhiên trong đầu Khương Minh Chi thoáng qua hai chữ “về nhà”.
Đây là nhà của cô, hình như cũng là nhà của Lộ Khiêm.
Nhà của Lộ Khiêm.
Khương Minh Chi ngắt cuộc gọi với Tống Tinh, lắc đầu, trong đầu rối như tơ vò.
Cô dùng điện thoại tìm kiếm tin tức về hướng phát triển gần đây của Lộ thị, giống với nội dung trong liên kết mà Tống Tinh chia sẻ cho cô, hầu như các tạp chí lớn đều đưa tin tập đoàn Lộ thị thành lập trụ sở hoàn toàn mới ở Bình Thành, nhưng không hề nhắc đến việc sau này Lộ Khiêm thường trú ở Bình Thành.
Nhưng rất hiển nhiên, nếu muốn lập ra trụ sở mới thì cần có một nhân vật không thể thiếu.
Khương Minh Chi lướt xem mấy tin tức có nội dung na ná như nhau.
Cô biết, lúc Lộ Khiêm không ở đây, bọn họ hiếm khi ở bên nhau, nữ nghệ sĩ đỉnh lưu là cô đây cũng là cháu gái nhà họ Khương, không ai biết cô và Lộ Khiêm qua lại với nhau.
Thậm chí trên hệ thống hộ tịch, tình trạng hôn nhân của cô vẫn là độc thân, bởi vì hai người đăng ký kết hôn ở Las Vegas, không thực hiện thủ tục vào hệ thống hộ tịch trong nước.
Nhưng nếu Lộ Khiêm thường trú ở Bình Thành, giống như tối hôm qua, cho dù bọn họ không ở cạnh nhau cũng sẽ gặp mặt thường xuyên, mối quan hệ này sẽ giống như một quả bom đã bị châm ngòi, có thể công khai nổ tung bất cứ lúc nào.
Nổ tung giới giải trí thì thôi kệ, chủ yếu là nổ tung toàn bộ nhà họ Khương khiến đất rung núi chuyển, nổ đến mức cô bị thương đầy người, bị giam trong phòng tối cả đời.
Khương Minh Chi đau đầu ném điện thoại xuống, dựa người vào ghế.
Sao lúc trước cô có thể đơn thuần nghĩ rằng Lộ Khiêm chỉ là một người bình thường, không quen biết cô, chỉ là một anh chàng đẹp trai có chút tiền để không bị cô thu hút cơ chứ?
Không chỉ tiếng Anh mà tiếng phổ thông cũng tiêu chuẩn như thế, cô lớn lên ở Bình Thành cũng sững sờ khi không nghe ra xíu giọng địa phương nào của anh.
Trước kia cô từng đùa với một nam diễn viên từ Cảng Thành tới, giọng tiếng phổ thông của anh ta, vẹt ở Tân Quan Viên nghe xong cũng lắc đầu.
Khương Minh Chi đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng cô mở tivi lên, định nghe tiếng nền tivi để xoa dịu tâm trạng lúc này của cô.
Sau cùng cứ bật đi bật lại, chọn một chương trình cô từng tham gia.
Khương Minh Chi cứ nhìn chằm chằm vào tivi, ngơ ngác ngẩn người cả một buổi chiều, đến sẩm tối, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Giây phút này cô không có hứng thú chạy ra sau lưng gọi “chồng ơi” nữa, Lộ Khiêm đi tới phòng khách, nhìn thấy Khương Minh Chi đang làm ổ trên sofa xem tivi.
Khương Minh Chi cũng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm liếc nhìn chương trình mà Khương Minh Chi bật trên tivi, cô cũng tham gia chương trình này, ngay lúc này đang chiếu đoạn cô lăn lộn trong bùn đất.
Lộ Khiêm thu tầm mắt lại, gọi một tiếng: “Minh Chi.”
Ánh mắt Khương Minh Chi trở nên nghiêm túc: “Ừm.”
Cô đang đợi tin tức ngầm vô căn cứ kia, Lộ Khiêm nói tối nay hoặc ngày mai anh sẽ đi.
Sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, nói một câu vô cùng bình tĩnh: “Sau này anh sẽ ở hẳn Bình Thành.”
“...”
Lúc anh vừa nói dứt câu, chút xíu hi vọng không muốn đối mặt với thực tế trong lòng Khương Minh Chi vỡ nát hoàn toàn.
Khương Minh Chi tan nát cõi lòng, còn có chút tuyệt vọng đối diện với người đàn ông trước mặt, người đàn ông kết hôn với cô, nhớ tới cánh truyền thông Cảng Thành tạo một danh từ đặc biệt cho người đàn ông trước mắt này: Herbert hunters.
Bởi vì vô số các cô gái muốn bước vào nhà họ Lộ, gả cho Lộ Khiêm, bọn họ được truyền thông gọi chung là “Những tay thợ săn Herbert”.
Khương Minh Chi có thể hiểu được vì sao lại có nhiều cô gái như tre già măng mọc muốn làm thợ săn, coi anh là con mồi như thế.
Một con mồi cao quý như vậy, sở hữu khối tài sản kếch xù, trong mắt tựa như chưa từng có ý cười, hiếm khi lộ mặt trong ống kính truyền thông, vĩnh viễn thể hiện ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách như đứng tít trên cao.
Anh cũng biết cười nhưng cho dù khóe miệng anh đang cười, nét mặt cho thấy anh đang cười nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh băng.
Trong sòng bạc ở Las Vegas, cô từng tận mắt cảm nhận sát khí trong nụ cười của anh.
Nếu ai có thể bắt được con mồi này, có thể nghe thấy anh tỏ rõ sự khuất phục với mình, cúi cái đầu cao quý của anh xuống trước mình, sự mê hoặc ấy không chút nghi ngờ thật sự vô cùng trí mạng.
Thật sự rất trí mạng, Khương Minh Chi nghĩ vậy, chỉ tiếc bây giờ, ở đây không phải Cảng Thành cũng không phải Las Vegas, nơi này là thủ đô Bình Thành, cô lớn lên ở nhà lớn, chỉ chú trọng xuất thân gia đình tốt.
Sau đó Khương Minh Chi nhớ tới những gì Tống Tinh miêu tả Lộ Khiêm thì càng thấy đúng.
Một nhà tư bản độc ác từ đầu đến chân đều toát lên sự kiêu căng, lạnh lùng, cay nghiệt, đặt lợi ích trên hết, ngay cả em gái ruột cũng có thể vì lợi ích liên hôn mà gả đi.
Người như vậy, đừng nói là cưới cô, sợ là tới gần cổng lớn nhà cô cũng bị bác cả cô gọi bảo vệ đuổi ra ngoài luôn và ngay.
Sẽ như thế thật ư?
Khương Minh Chi không dám nói chắc điều ấy sẽ không xảy ra.
Đối diện với Lộ Khiêm, đây là lần đầu tiên cô hỏi một cách vô cùng thành khẩn: “Anh biết vế sau của câu giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hòa bình, tự do là gì không?”
Trên mặt Lộ Khiêm có chút biểu cảm:
“?”