Vừa mới huấn luyện quân sự xong, tôi mang gương mặt đen như than chuẩn bị vượt tường, vô tình đụng phải cảnh tỏ tình.
Phía dưới bức tường, đàn chị Chu Tranh ngày thường lạnh lùng đang cúi đầu tỏ tình với người trước mặt, kết quả…bị từ chối.
Đối phương quay lưng về phía tôi, không nhìn thấy mặt nhưng giọng nói rất dễ nghe, vừa trầm vừa có từ tính, như gãi vào đầu lỗ tai.
Hai tay chống trên tường của tôi run lẩy bẩy, không biết có nên nhảy xuống hay không.
Sau khi đàn chị rời đi, anh ấy vừa hay quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của tôi, tôi ngẩn người, gương mặt này không hề tìm được khuyết điểm nào.
Ánh mắt trai đẹp lạnh nhạt, hơi nhướng mày: “Mới từ châu Phi vượt tường qua à?”
“...”
“Đùa tí thôi.” Anh ấy hé môi lại nói: “Chuyện vừa rồi, mong bạn coi như không thấy.”
Tôi không phải người mù được chưa!
Thấy tôi không đáp lại, anh lại thở dài: “Tôi có thể cho bạn tiền.”
Tôi cưỡi trên hàng rào, gương mặt vô cảm nhìn anh: “Đàn anh, anh nhìn em rất thiếu tiền sao?”