Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Thay quần áo cho anh
“Thế anh thì sao? Cần tôi thay quần áo giúp anh không?”
“Hả??”
Đình Thư Huân còn tưởng mình nghe nhầm mà xoay mặt lại, đưa mắt có chút kinh ngạc mà nhìn cô ý muốn hỏi rằng cô đang nói gì có thể lặp lại không?
“Thì…anh cần tôi thay quần áo giúp anh không? Dù sao cũng hơi cực nhọc một chút với anh nếu anh tự thay một mình mà…”
Nhìn hắn đưa ánh mắt như thế, bản thân Thục Yên có chút chột dạ vì lời nói hơi lỗ mãng của mình nên mới giải thích một chút.
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt mà cô cư nhiên lại đòi thay quần áo cho người ta.
Huống chi đây là một người đàn ông, mà là một người đàn ông rất rất đẹp trai này nữa chứ!
“Hừm, cởi áo thì được.
Em thật sự muốn cởi quần thay giúp tôi hay sao?”
Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn vào cô.
Lời nói này thật sự khiến cô ngượng đỏ cả mặt.
Tâm của cô lúc này muốn gào thét mà đào một cái lỗ trốn, hay là tùy tiện lấy cái quần mà đội lên đầu chứ quê quá đi mất!
“Thế…thế anh tự cởi quần.
Hay tôi kêu lão Đàm nhé?”
Dù sao đâm lao thì vẫn phải theo lao.
Không lẽ nửa đường cô lại gật đầu mà cởi quần ra giúp sao? Trong đầu cô liền suy nghĩ đến lão Đàm.
Dù gì hai người cũng là đàn ông, ít nhất sẽ không ngại như cô.
“Nếu tôi muốn em giúp thì sao?”
Lần này là mình tự hại mình rồi! Nhìn cái nụ cười gian xảo của Đình Thư Huân thật chói mắt.
Dù là đẹp trai nhưng lại cười không đúng lúc nên rất muốn đánh một phát.
Cư nhiên Đình gia gia cao cao tại thượng này lại ăn nói khiến người khác đỏ mặt như thế.
Lưu manh!
“Haha, em không cần lo đâu tôi tàn nhưng không phế! Sẽ không thể làm phiền em.”
Đình Thư Huân nhìn bộ dạng có chút đáng yêu này mà cũng bậc cười thành tiếng.
Thì ra con người này cũng thật biết suy nghĩ cho người khác, sợ rằng hắn sẽ không thể thay nổi quần áo nên mới nói thế đây mà.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cười vui vẻ như thế.
Hầu như suốt mấy năm qua hắn đều trưng một nụ cười giả tạo dù là ở thương trường hay là ở gia tộc, lúc nào cũng chỉ biết cao ngạo, lạnh nhạt với tất cả người xung quanh.
Chính cô đã giúp hắn mỉm cười với thế giới này một lần nữa!
Cảm nhận của Thục Yên khi Đình Thư Huân cười như thể hắn muốn chọc quê khi cô ăn nói như thế, liền chu chu cái môi tỏ ý không thèm quan tâm mà dứt khoát bước vào thẳng nhà tắm.
Nếu người ta đã nói vậy rồi cô mà còn cố giúp nữa sẽ là dư thừa.
Hoặc cũng có thể hắn ngại ngùng a~
Thật tình cái con người này.
Cô cũng sẽ không để ý gì khác đâu mà.
Cạch.
Nghe được tiếng đóng cửa lại.
Cơ mặt đang cười kia cũng trở lại trạng thái ban đầu.
Nụ cười nhanh chóng vụt tắt.
Đình Thư Huân nhấn chiếc nút xanh bên cạnh, lặp tức lão Đàm mở cửa nhẹ nhàng bước đến.
“Ông chủ!”
Lão Đàm cúi nhẹ đầu kính trọng.
Đình Thư Huân cũng trầm ngâm không đáp, hắn yên vị ngồi trên chiếc xe lăng.
Lão Đàm vẫn như thường lệ mà đi theo sau hắn ra khỏi căn phòng.
Về đến căn phòng quen thuộc của mình, Thư Huân nhận lấy tờ báo do lão Đàm đem đến.
Nhàn nhã đọc trong lúc các hầu nữ bên cạnh giúp hắn thay quần áo.
Dòng chữ to lớn khẽ đập vào mắt của Đình Thư Huân:“Mã gia bất ngờ bị lộ thông tin cơ mật ra bên ngoài.
Tổn thất hàng triệu USD.”
Môi hắn bất giác mà cười nhếch lên.
Tâm tình hôm nay có lẽ rất vui vẻ rồi.
Mã gia à! Hôm nay chỉ là mới bắt đầu thôi, kịch hay ho còn chờ ở sau.
Mã gia các người chọc không đúng người rồi.
“Ông chủ, đã điều tra người gây tai nạn!”
Lão Đàm cũng đoán được phần nào tâm tư của Đình Thư Huân rằng có lẽ hắn rất vui vẻ.
Liền nhớ đến việc hắn đã giao vài tuần trước đó, nhanh chóng đưa tin cho hắn.
“Kẻ nào?”
Thư Huân đưa mắt nhìn ông, rồi ngồi lại trên xe lăng.
Trực tiếp phất tay các hầu nữ đi ra bên ngoài.
“Là Mã Cát Phi, đại tiểu thư Mã gia.”
“Hừm.
Thả vàng bạc xuống làm ngộp chết cô ta? Hay là sao nhỉ ông Đàm?”
“Ông chủ, đừng nhân từ quá!”
Lão Đàm thở dài trong lòng.
Ông chủ ông lại như thế nữa rồi.
Làm như thế cũng ổn nhưng sẽ hao tổn tài nguyên của Đình gia.
Dù sao cũng cần phải giữ gìn không nên hãm hại bằng cách như thế, quá hời cho nhà Mã gia.
Đình Thư Huân gật gù chấp nhận.
Xem ra quản gia là nghĩ chu đáo trong việc này nhất.
“Ừ được, tôi muốn biết lý do hãm hại của cô ta?”
“Là do cô ta là người đính hôn với Đào Lực.
Kẻ Đào Lực này đã khiến cho phu nhân khóc và rời đi dẫn đến tai nạn.”
“Ừm.
Từ từ sẽ chơi đùa với bọn họ.
Tôi muốn Yên Yên chứng kiến bọn họ trả giá.”
Đào Lực? Hắn sẽ ghi nhớ cái tên này.
Kẻ dám làm cô khóc sẽ bị “phạt” a.
Lão Đàm gật đầu, rồi bước ra sau đẩy hắn ra ngoài.
Xem ra là cô đã thay quần áo xong rồi.
Thư Huân cùng lão Đàm xuống dưới phòng ăn.
Quả thật cô đã xong mọi thứ.
Hôm nay cô vận chiếc đầm xanh trời, đầu kẹp chiếc kẹp đính vô số hạt kim cương nhỏ lấp lánh, rất hợp với cô.
“A, lại đây ăn đi.”
Nhìn thấy hắn được lão Đàm đưa xuống, người đã thay một bộ đồ mới.
Cô nhanh ngồi dậy đi tới, miệng cười mà đẩy hộ hắn đến trước bàn ăn.
Tay cô nhanh vô cùng đặt chiếc dĩa đến trước mặt hắn, cầm đồ gắp thức ăn đảo quanh bàn mà đưa mắt nhìn hắn hỏi:
“Anh muốn ăn gì?”
“Tôi tưởng em sẽ hỏi rằng tôi cần em bón cho tôi ăn không chứ?”.
“Hả??”
Đình Thư Huân còn tưởng mình nghe nhầm mà xoay mặt lại, đưa mắt có chút kinh ngạc mà nhìn cô ý muốn hỏi rằng cô đang nói gì có thể lặp lại không?
“Thì…anh cần tôi thay quần áo giúp anh không? Dù sao cũng hơi cực nhọc một chút với anh nếu anh tự thay một mình mà…”
Nhìn hắn đưa ánh mắt như thế, bản thân Thục Yên có chút chột dạ vì lời nói hơi lỗ mãng của mình nên mới giải thích một chút.
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt mà cô cư nhiên lại đòi thay quần áo cho người ta.
Huống chi đây là một người đàn ông, mà là một người đàn ông rất rất đẹp trai này nữa chứ!
“Hừm, cởi áo thì được.
Em thật sự muốn cởi quần thay giúp tôi hay sao?”
Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn vào cô.
Lời nói này thật sự khiến cô ngượng đỏ cả mặt.
Tâm của cô lúc này muốn gào thét mà đào một cái lỗ trốn, hay là tùy tiện lấy cái quần mà đội lên đầu chứ quê quá đi mất!
“Thế…thế anh tự cởi quần.
Hay tôi kêu lão Đàm nhé?”
Dù sao đâm lao thì vẫn phải theo lao.
Không lẽ nửa đường cô lại gật đầu mà cởi quần ra giúp sao? Trong đầu cô liền suy nghĩ đến lão Đàm.
Dù gì hai người cũng là đàn ông, ít nhất sẽ không ngại như cô.
“Nếu tôi muốn em giúp thì sao?”
Lần này là mình tự hại mình rồi! Nhìn cái nụ cười gian xảo của Đình Thư Huân thật chói mắt.
Dù là đẹp trai nhưng lại cười không đúng lúc nên rất muốn đánh một phát.
Cư nhiên Đình gia gia cao cao tại thượng này lại ăn nói khiến người khác đỏ mặt như thế.
Lưu manh!
“Haha, em không cần lo đâu tôi tàn nhưng không phế! Sẽ không thể làm phiền em.”
Đình Thư Huân nhìn bộ dạng có chút đáng yêu này mà cũng bậc cười thành tiếng.
Thì ra con người này cũng thật biết suy nghĩ cho người khác, sợ rằng hắn sẽ không thể thay nổi quần áo nên mới nói thế đây mà.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cười vui vẻ như thế.
Hầu như suốt mấy năm qua hắn đều trưng một nụ cười giả tạo dù là ở thương trường hay là ở gia tộc, lúc nào cũng chỉ biết cao ngạo, lạnh nhạt với tất cả người xung quanh.
Chính cô đã giúp hắn mỉm cười với thế giới này một lần nữa!
Cảm nhận của Thục Yên khi Đình Thư Huân cười như thể hắn muốn chọc quê khi cô ăn nói như thế, liền chu chu cái môi tỏ ý không thèm quan tâm mà dứt khoát bước vào thẳng nhà tắm.
Nếu người ta đã nói vậy rồi cô mà còn cố giúp nữa sẽ là dư thừa.
Hoặc cũng có thể hắn ngại ngùng a~
Thật tình cái con người này.
Cô cũng sẽ không để ý gì khác đâu mà.
Cạch.
Nghe được tiếng đóng cửa lại.
Cơ mặt đang cười kia cũng trở lại trạng thái ban đầu.
Nụ cười nhanh chóng vụt tắt.
Đình Thư Huân nhấn chiếc nút xanh bên cạnh, lặp tức lão Đàm mở cửa nhẹ nhàng bước đến.
“Ông chủ!”
Lão Đàm cúi nhẹ đầu kính trọng.
Đình Thư Huân cũng trầm ngâm không đáp, hắn yên vị ngồi trên chiếc xe lăng.
Lão Đàm vẫn như thường lệ mà đi theo sau hắn ra khỏi căn phòng.
Về đến căn phòng quen thuộc của mình, Thư Huân nhận lấy tờ báo do lão Đàm đem đến.
Nhàn nhã đọc trong lúc các hầu nữ bên cạnh giúp hắn thay quần áo.
Dòng chữ to lớn khẽ đập vào mắt của Đình Thư Huân:“Mã gia bất ngờ bị lộ thông tin cơ mật ra bên ngoài.
Tổn thất hàng triệu USD.”
Môi hắn bất giác mà cười nhếch lên.
Tâm tình hôm nay có lẽ rất vui vẻ rồi.
Mã gia à! Hôm nay chỉ là mới bắt đầu thôi, kịch hay ho còn chờ ở sau.
Mã gia các người chọc không đúng người rồi.
“Ông chủ, đã điều tra người gây tai nạn!”
Lão Đàm cũng đoán được phần nào tâm tư của Đình Thư Huân rằng có lẽ hắn rất vui vẻ.
Liền nhớ đến việc hắn đã giao vài tuần trước đó, nhanh chóng đưa tin cho hắn.
“Kẻ nào?”
Thư Huân đưa mắt nhìn ông, rồi ngồi lại trên xe lăng.
Trực tiếp phất tay các hầu nữ đi ra bên ngoài.
“Là Mã Cát Phi, đại tiểu thư Mã gia.”
“Hừm.
Thả vàng bạc xuống làm ngộp chết cô ta? Hay là sao nhỉ ông Đàm?”
“Ông chủ, đừng nhân từ quá!”
Lão Đàm thở dài trong lòng.
Ông chủ ông lại như thế nữa rồi.
Làm như thế cũng ổn nhưng sẽ hao tổn tài nguyên của Đình gia.
Dù sao cũng cần phải giữ gìn không nên hãm hại bằng cách như thế, quá hời cho nhà Mã gia.
Đình Thư Huân gật gù chấp nhận.
Xem ra quản gia là nghĩ chu đáo trong việc này nhất.
“Ừ được, tôi muốn biết lý do hãm hại của cô ta?”
“Là do cô ta là người đính hôn với Đào Lực.
Kẻ Đào Lực này đã khiến cho phu nhân khóc và rời đi dẫn đến tai nạn.”
“Ừm.
Từ từ sẽ chơi đùa với bọn họ.
Tôi muốn Yên Yên chứng kiến bọn họ trả giá.”
Đào Lực? Hắn sẽ ghi nhớ cái tên này.
Kẻ dám làm cô khóc sẽ bị “phạt” a.
Lão Đàm gật đầu, rồi bước ra sau đẩy hắn ra ngoài.
Xem ra là cô đã thay quần áo xong rồi.
Thư Huân cùng lão Đàm xuống dưới phòng ăn.
Quả thật cô đã xong mọi thứ.
Hôm nay cô vận chiếc đầm xanh trời, đầu kẹp chiếc kẹp đính vô số hạt kim cương nhỏ lấp lánh, rất hợp với cô.
“A, lại đây ăn đi.”
Nhìn thấy hắn được lão Đàm đưa xuống, người đã thay một bộ đồ mới.
Cô nhanh ngồi dậy đi tới, miệng cười mà đẩy hộ hắn đến trước bàn ăn.
Tay cô nhanh vô cùng đặt chiếc dĩa đến trước mặt hắn, cầm đồ gắp thức ăn đảo quanh bàn mà đưa mắt nhìn hắn hỏi:
“Anh muốn ăn gì?”
“Tôi tưởng em sẽ hỏi rằng tôi cần em bón cho tôi ăn không chứ?”.