Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Có tang2
“Cho tôi hỏi, Đình gia có tang sao?”
“Chuyện này…”
Quản gia Đình e ngại khi Thục Yên có ý hỏi như thế, thú thật chuyện của Đình gia ông không thể nói ra bên ngoài biết được.
Nếu ông Đình biết ông tơn hớt kể chuyện cho người ngoài, có mười cái mạng cũng không cứu nổi ông đâu.
Nhìn quản gia không muốn nói như thế, Thục Yên biết chắc chắn là có chuyện chẳng lành.
Nhưng lòng cô lại mất đi sự bất an, cô mong chờ hơn nữa là đằng khác.
Thiệu Khiêm cũng không muốn gặng lời hỏi ông thêm lần nào nữa, cậu nhắc nhở cô cùng Yến Quân.
“Dì nhỏ với Quân ở đây chờ cháu, cháu sẽ vào trong xem.”
Chưa đợi Thục Yên đáp lại, Đình Thiệu Khiêm đã chạy như bay vào trong rồi.
Yến Quân cùng Thục Yên đành chịu ở ngoài.
Trời chiều xế tà, cả hai cùng vào xe ngồi chờ, đứng ở ngoài sẽ rất khó coi.
Chẳng hiểu vì sao khi đưa mắt nhìn sang chiếc xe ở cuối hàng rào nhà Đình gia, cô lại thấy được con người rất quen thuộc, dường như là…tài xế Thập Lưu?
Nhắc Thập Lưu cô mới nhớ, từ lúc xảy ra tai nạn đến hiện tại, cô vì chuyện công ty và Đình Thư Huân mà mất ăn mất ngủ, chỉ tập trung vào những thứ trên mà quên mất Thập Lưu cũng bị thương ở bệnh viện.
Dù vậy, cô vẫn không mấy tin vào tài xế này, cô biết hắn ta không mấy tốt đẹp vì hắn luôn nhìn vào kính chiếu hậu mà dòm chừng phía sau.
Cô đã muốn kể cho Đình Thư Huân rõ nhưng hắn chỉ lắc đầu bảo cô im lặng, bộ dạng vô cùng thần bí.
Kết quả là chuyện thương tâm đã xảy ra.
Thục Yên lấy điện thoại từ túi ra, gọi điện cho lão Đàm xác nhận về Thập Lưu, cô nhớ hắn ta cũng nằm ở bệnh viện đó.
Bên trong Đình gia là một màu u tối, người người đều đi đi lại lại chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất để làm lễ tang long trọng cho Đình Quân Tâm.
Đình gia quan trọng nhất vẫn là bộ mặt, mọi việc đều phải rầm rang, quy mô không hề nhỏ.
Đình Thiệu Khiêm nhìn một màn trước mắt, tâm tình như rơi xuống vực sâu.
Ở giữa nhà là chiếc quan tài trắng xóa, tấm kính phản phất bóng hình của người cha vừa nhận thân mấy hôm.
Đình Quân Ký một bên đóng giả là người em trai hiếu lễ, ông ta bật khóc trước linh cửu của Đình Quân Tâm, Đình Thu Viên cũng không ngoại lệ mà khóc thương cho bác của mình.
Đình Thư Huân nhìn sang cửa, là Đình Thiệu Khiêm quay trở lại đây.
Đúng lúc cả hai người nhìn lại nhau, Đình Thiệu Khiêm tức giận mà lao đến trước mặt hắn, tay siết lấy cổ áo mà gầm gừ, như thể cái chết của Đình Quân Tâm cha cậu có liên quan đến Đình Thư Huân vậy!
“Nói, mày đã làm gì ông ấy, mày đã làm gì…?”
“Rõ ràng lúc trước vẫn còn khỏe, tại sao tên giả mạo như mày quay về ông ấy lại chết chứ?”
Đình Thiệu Khiêm bị những giọt nước mắt đau lòng che mờ đi con người trước mặt.
Cậu vẫn không nhận ra đây mới chính là Đình Thư Huân.
Vẫn đinh ninh cái chết của cha mình có sự góp mặt của Đình Thư Huân.
Đình Thư Huân vẫn không nói gì, hắn mặc cho Đình Thiệu Khiêm phát tiết, chung quy cũng là do Đình Thiệu Khiêm quý trọng người ba này nên mới hành xử như vậy.
Đợi đến khi Thiên Dương lao vào can ngăn, kéo Đình Thiệu Khiêm ra cậu mới thôi hét vào mặt hắn.
Cả nước mắt cùng nước mũi đã đầy cả gương mặt cậu.
Đình Thư Huân nhìn Thiên Dương, cậu ta mới gật đầu cái rụp, lấy từ túi ra một lá thư mà đưa cho cậu, đợi khi Đình Thiệu Khiêm chịu cầm lấy, Đình Thư Huân mới mở lời:
“Thư ba cháu gửi về nhà hãy đọc.
Đừng nháo nhào ở đây nếu không muốn bị roi vào mông!”
Nghe lời nói đầy quen thuộc như thế, Đình Thiệu Khiêm mới ngẩn người nhìn người trước mắt một lần nữa.
Nụ cười này, câu nói này không lẫn vào đâu được, là Đình Thư Huân!!
Nhưng bộ dáng không đúng cho lắm, chú nhỏ hắn bị gì mà mặt lại băng bó như thế kia?
Đình Thu Viên một bên cũng tiếp lời, vỗ vai Đình Thiệu Khiêm có ý trách móc cậu vì vô ý làm hành động không tôn trọng Đình Thư Huân.
“Coi kìa, anh làm như chú nhỏ ngang hàng với mình lắm không bằng?”
“Tránh ra.”
Đình Thiệu Khiêm không kiêng nể gì bà ta mà hất tay sang một bên, bản thân mình đành gác chuyện của chú nhỏ mình sang một bên, điều cậu quan tâm bây giờ là cha mình vừa mất mà không rõ lý do.
Cậu quỳ trước linh cửu của cha mình, trầm mặc không nói thêm lời nào nữa.
Lúc này Đình Quân Ký mới thôi việc diễn kịch, ông ta vừa nghe được cái gì mà giả mạo, bản thân liền muốn đề phòng người đang ngồi trên xe lăn.
Đôi mắt già nua kia nhìn kỹ Đình Thư Huân lại một lần nữa, dường như nhận ra được sự bất thường từ trước khi hắn đến đây và sau khi hắn từ phòng Đình Quân Tâm xuống.
Dáng vẻ này không giống với dáng vẻ cợt nhã ban nãy.
Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng ông ta chỉ nghĩ vậy thôi, điều chứng minh hắn là Đình Thư Huân vẫn là chiếc vòng đen trên tay, không thể là giả được.
“Tôi xin nhắc lại một lần nữa, anh cả tôi - tức Đình Quân Tâm chết vì bệnh cũ tái phát, bác sĩ cũng đã kiểm chứng lại sự thật.
Trước khi anh cả đi có nói nhờ tôi chuyển nhượng toàn bộ tài sản anh có được cho đứa con trai anh - Đình Thiệu Khiêm nắm giữ.
Những ai có tên ở di chúc sẽ nhận đúng như những gì xứng đáng có được!”
Đình Thư Huân dõng dạc nói theo di nguyện của anh cả lúc anh còn minh mẫn nhờ cậy hắn.
Giờ đây chính là lúc hắn sẽ thực hiện.
Mọi người sau khi nghe xong cũng không thể phản đối lại được.
Đây chính là di chúc mà Đình Văn đã lập ra từ mười bảy năm trước, bây giờ mới có hiệu lực.
Đình Thu Viên nhận lấy 5% gia sản, quả thật không vừa ý, bà ta muốn phản kháng lại mà quả quyết muốn giành lại thứ thuộc về mình:
“Đình thị sẽ do tôi quản lý, vì mọi người so với tôi đã nhiều hơn rồi, tôi chỉ là số nhỏ, vậy mọi người không lẽ tranh giành Đình thị với người nhỏ nhoi như tôi sao?”.
“Chuyện này…”
Quản gia Đình e ngại khi Thục Yên có ý hỏi như thế, thú thật chuyện của Đình gia ông không thể nói ra bên ngoài biết được.
Nếu ông Đình biết ông tơn hớt kể chuyện cho người ngoài, có mười cái mạng cũng không cứu nổi ông đâu.
Nhìn quản gia không muốn nói như thế, Thục Yên biết chắc chắn là có chuyện chẳng lành.
Nhưng lòng cô lại mất đi sự bất an, cô mong chờ hơn nữa là đằng khác.
Thiệu Khiêm cũng không muốn gặng lời hỏi ông thêm lần nào nữa, cậu nhắc nhở cô cùng Yến Quân.
“Dì nhỏ với Quân ở đây chờ cháu, cháu sẽ vào trong xem.”
Chưa đợi Thục Yên đáp lại, Đình Thiệu Khiêm đã chạy như bay vào trong rồi.
Yến Quân cùng Thục Yên đành chịu ở ngoài.
Trời chiều xế tà, cả hai cùng vào xe ngồi chờ, đứng ở ngoài sẽ rất khó coi.
Chẳng hiểu vì sao khi đưa mắt nhìn sang chiếc xe ở cuối hàng rào nhà Đình gia, cô lại thấy được con người rất quen thuộc, dường như là…tài xế Thập Lưu?
Nhắc Thập Lưu cô mới nhớ, từ lúc xảy ra tai nạn đến hiện tại, cô vì chuyện công ty và Đình Thư Huân mà mất ăn mất ngủ, chỉ tập trung vào những thứ trên mà quên mất Thập Lưu cũng bị thương ở bệnh viện.
Dù vậy, cô vẫn không mấy tin vào tài xế này, cô biết hắn ta không mấy tốt đẹp vì hắn luôn nhìn vào kính chiếu hậu mà dòm chừng phía sau.
Cô đã muốn kể cho Đình Thư Huân rõ nhưng hắn chỉ lắc đầu bảo cô im lặng, bộ dạng vô cùng thần bí.
Kết quả là chuyện thương tâm đã xảy ra.
Thục Yên lấy điện thoại từ túi ra, gọi điện cho lão Đàm xác nhận về Thập Lưu, cô nhớ hắn ta cũng nằm ở bệnh viện đó.
Bên trong Đình gia là một màu u tối, người người đều đi đi lại lại chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất để làm lễ tang long trọng cho Đình Quân Tâm.
Đình gia quan trọng nhất vẫn là bộ mặt, mọi việc đều phải rầm rang, quy mô không hề nhỏ.
Đình Thiệu Khiêm nhìn một màn trước mắt, tâm tình như rơi xuống vực sâu.
Ở giữa nhà là chiếc quan tài trắng xóa, tấm kính phản phất bóng hình của người cha vừa nhận thân mấy hôm.
Đình Quân Ký một bên đóng giả là người em trai hiếu lễ, ông ta bật khóc trước linh cửu của Đình Quân Tâm, Đình Thu Viên cũng không ngoại lệ mà khóc thương cho bác của mình.
Đình Thư Huân nhìn sang cửa, là Đình Thiệu Khiêm quay trở lại đây.
Đúng lúc cả hai người nhìn lại nhau, Đình Thiệu Khiêm tức giận mà lao đến trước mặt hắn, tay siết lấy cổ áo mà gầm gừ, như thể cái chết của Đình Quân Tâm cha cậu có liên quan đến Đình Thư Huân vậy!
“Nói, mày đã làm gì ông ấy, mày đã làm gì…?”
“Rõ ràng lúc trước vẫn còn khỏe, tại sao tên giả mạo như mày quay về ông ấy lại chết chứ?”
Đình Thiệu Khiêm bị những giọt nước mắt đau lòng che mờ đi con người trước mặt.
Cậu vẫn không nhận ra đây mới chính là Đình Thư Huân.
Vẫn đinh ninh cái chết của cha mình có sự góp mặt của Đình Thư Huân.
Đình Thư Huân vẫn không nói gì, hắn mặc cho Đình Thiệu Khiêm phát tiết, chung quy cũng là do Đình Thiệu Khiêm quý trọng người ba này nên mới hành xử như vậy.
Đợi đến khi Thiên Dương lao vào can ngăn, kéo Đình Thiệu Khiêm ra cậu mới thôi hét vào mặt hắn.
Cả nước mắt cùng nước mũi đã đầy cả gương mặt cậu.
Đình Thư Huân nhìn Thiên Dương, cậu ta mới gật đầu cái rụp, lấy từ túi ra một lá thư mà đưa cho cậu, đợi khi Đình Thiệu Khiêm chịu cầm lấy, Đình Thư Huân mới mở lời:
“Thư ba cháu gửi về nhà hãy đọc.
Đừng nháo nhào ở đây nếu không muốn bị roi vào mông!”
Nghe lời nói đầy quen thuộc như thế, Đình Thiệu Khiêm mới ngẩn người nhìn người trước mắt một lần nữa.
Nụ cười này, câu nói này không lẫn vào đâu được, là Đình Thư Huân!!
Nhưng bộ dáng không đúng cho lắm, chú nhỏ hắn bị gì mà mặt lại băng bó như thế kia?
Đình Thu Viên một bên cũng tiếp lời, vỗ vai Đình Thiệu Khiêm có ý trách móc cậu vì vô ý làm hành động không tôn trọng Đình Thư Huân.
“Coi kìa, anh làm như chú nhỏ ngang hàng với mình lắm không bằng?”
“Tránh ra.”
Đình Thiệu Khiêm không kiêng nể gì bà ta mà hất tay sang một bên, bản thân mình đành gác chuyện của chú nhỏ mình sang một bên, điều cậu quan tâm bây giờ là cha mình vừa mất mà không rõ lý do.
Cậu quỳ trước linh cửu của cha mình, trầm mặc không nói thêm lời nào nữa.
Lúc này Đình Quân Ký mới thôi việc diễn kịch, ông ta vừa nghe được cái gì mà giả mạo, bản thân liền muốn đề phòng người đang ngồi trên xe lăn.
Đôi mắt già nua kia nhìn kỹ Đình Thư Huân lại một lần nữa, dường như nhận ra được sự bất thường từ trước khi hắn đến đây và sau khi hắn từ phòng Đình Quân Tâm xuống.
Dáng vẻ này không giống với dáng vẻ cợt nhã ban nãy.
Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng ông ta chỉ nghĩ vậy thôi, điều chứng minh hắn là Đình Thư Huân vẫn là chiếc vòng đen trên tay, không thể là giả được.
“Tôi xin nhắc lại một lần nữa, anh cả tôi - tức Đình Quân Tâm chết vì bệnh cũ tái phát, bác sĩ cũng đã kiểm chứng lại sự thật.
Trước khi anh cả đi có nói nhờ tôi chuyển nhượng toàn bộ tài sản anh có được cho đứa con trai anh - Đình Thiệu Khiêm nắm giữ.
Những ai có tên ở di chúc sẽ nhận đúng như những gì xứng đáng có được!”
Đình Thư Huân dõng dạc nói theo di nguyện của anh cả lúc anh còn minh mẫn nhờ cậy hắn.
Giờ đây chính là lúc hắn sẽ thực hiện.
Mọi người sau khi nghe xong cũng không thể phản đối lại được.
Đây chính là di chúc mà Đình Văn đã lập ra từ mười bảy năm trước, bây giờ mới có hiệu lực.
Đình Thu Viên nhận lấy 5% gia sản, quả thật không vừa ý, bà ta muốn phản kháng lại mà quả quyết muốn giành lại thứ thuộc về mình:
“Đình thị sẽ do tôi quản lý, vì mọi người so với tôi đã nhiều hơn rồi, tôi chỉ là số nhỏ, vậy mọi người không lẽ tranh giành Đình thị với người nhỏ nhoi như tôi sao?”.