Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Gia thế đình gia
“Thưa phu nhân, ngoài việc kinh doanh bất động sản ở Đại Lục thì Đình gia còn là nơi khai thác mỏ khoáng sản bậc nhất châu Âu.
Đặt biệt là kim cương, bạch kim, vàng, bạc thì không thiếu.
Nên chỗ kim cương này…đối với ông chủ chỉ là hạt cát thôi.”
Nghe xong gia thế thì Thục Yên cũng ngớ cả người.
Vội nhìn lại chiếc lắc trên tay mình mà mắt miệng chữ o lắp bắp hỏi:
“Thế…thế cái này…là hàng thật sao??”
“Phu nhân, đây là pha lê thạch anh tím cùng hồng ngọc.
Là loại mới được khai thác gần đây nên ông chủ đã làm hẳn một cái tặng riêng cô.
Đây là vật có một không hai!”
Nhìn cô bất ngờ như thế Lão Đàm cũng không lấy làm lạ.
Bởi Đình gia là gia tộc nổi tiếng bao đời về việc này.
Có điều Thục Yên không rõ chí ít cô không quan trọng việc trên thương trường rồi.
“Thế Đình Thư Huân đâu?”
“Phu nhân đừng gọi cả tên họ như thế ạ.
Ông chủ hiện đang ở Pháp, có lẽ đêm nay sẽ về với phu nhân!”
“Tại sao lại không được gọi tên họ?”
Thục Yên nghe lão Đàm lên tiếng căn dặn thì không khỏi khó hiểu mà hỏi.
Quả thật nhà này, rất nhiều quy tắc mà ngay cả người thường cũng không thể hiểu nổi.
Đối với câu hỏi này, ông vẫn ôn tồn giải thích cho cô.
Dù biết bản thân ông chủ rất cưng chiều cô vợ tương lai này nhưng ông vẫn muốn nhắc nhở cô.
Lỡ đâu mà phạm phải chắc chắn cơn giận không chỉ riêng cô chịu.
“Phu nhân, người khác gọi ông chủ là Đình gia gia, Đình tiên sinh hay là ông Đình, chưa ai dám nói chuyện mà gọi cả tên họ ông chủ kể cả ba ông chủ.”
“À, xem ra anh ta rất uy quyền! Mà anh ta chắc cũng trạc ba mươi mấy gần bốn mươi nhỉ?”
Thục Yên lòng lại cảm thán.
Quả thật đây là người đàn ông quyền lực ở Đình gia.
Nhưng xem ra hắn cũng đã ngoài ba mươi hay là đã gần bốn mươi, cô không khỏi bất an.
Lỡ đâu là một người béo ú hay là một người ốm trơ xương, râu tóc mọc đầy cả đầu cằm thì chẳng khác nào cô sẽ lấy người gần bằng tuổi ba mình đâu chứ?
Nhưng nhắc đến ba, cô còn có ba sao?
Thục Nhiên không khỏi đau lòng.
Đã gần một năm chẳng gặp lại người gọi là ba rồi.
Ông ta đã có gia đình mới rồi, cô còn hi vọng gì người vô tình nhớ đến máu mủ ruột thịt này.
Nhìn thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, nét mặt thoáng chốc đượm buồn như thế thì ông cũng không muốn phá hủy hình ảnh ông chủ trong lòng cô.
Nhưng tuyệt nhiên sẽ không khiến cô thất vọng.
“Phu nhân cứ vui chơi, tối nay ông chủ về tôi sẽ thông báo.”
Lão Đàm đặt lên tay cô hộp kim cương rồi ông thông báo một vài chuyện.
Sau khi nhận được cái gật đầu của cô thì ông nhẹ cúi người chào rồi bước đi.
Cầm hộp kim cương cô muốn run cả tay.
Giá trị như thế, dù hắn có cho cả núi thì cô cũng chẳng dám đem ra chơi.
Nhỡ đâu lạc mất một hai viên mà hắn lại bắt đền thì cô chỉ có nước bán thân.
Thôi thì cứ giữ, sẽ trả lại hắn sau.
Thục Yên hở dài chán nản nhìn khung cảnh xung quanh.
Nơi đây rộng mà sao cảm giác cứ cô độc thế nào ấy! Cô cũng thật nhớ anh trai mình.
Dù đã được lão Đàm thông báo rằng anh cô vẫn an ổn, đang được Đình gia giúp đỡ phát triển cơ sở của Chu gia.
Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn nhớ anh mình, nhớ cả ông ngoại vừa mới mất nữa năm trước nữa.
Ở Chu gia, có lẽ chỉ có hai con người ấy là rất yêu thương cô.
Đưa mắt nhìn khoảng trời rộng lớn, đến bao giờ cô mới có thể gặp lại người thân đây?
Ngồi suốt cả buổi chiều nhớ về nhà, trời cũng đã bắt sụp tối.
Cũng may có vài người đến mời cô vào phòng tắm rửa và ăn tối.
Tấm lòng của Đình Thư Huân cũng quá cao cả đi.
Sợ rằng cô không quen mọi người ở đây liền đưa hẳn hơn mười người ở trong nước sang đây để trò chuyện cùng cô cho đỡ buồn chán.
Đúng là mẫu người đàn ông tâm lý, nhưng tiếc nhất vẫn là cơ thể hắn.
Lão Đàm đã nói rằng hắn bị liệt như thế do một lần máy bay tư nhân gặp vấn đề mà nổ ngay giữa biển, may mắn đã giữ lại mạng sống..
Đặt biệt là kim cương, bạch kim, vàng, bạc thì không thiếu.
Nên chỗ kim cương này…đối với ông chủ chỉ là hạt cát thôi.”
Nghe xong gia thế thì Thục Yên cũng ngớ cả người.
Vội nhìn lại chiếc lắc trên tay mình mà mắt miệng chữ o lắp bắp hỏi:
“Thế…thế cái này…là hàng thật sao??”
“Phu nhân, đây là pha lê thạch anh tím cùng hồng ngọc.
Là loại mới được khai thác gần đây nên ông chủ đã làm hẳn một cái tặng riêng cô.
Đây là vật có một không hai!”
Nhìn cô bất ngờ như thế Lão Đàm cũng không lấy làm lạ.
Bởi Đình gia là gia tộc nổi tiếng bao đời về việc này.
Có điều Thục Yên không rõ chí ít cô không quan trọng việc trên thương trường rồi.
“Thế Đình Thư Huân đâu?”
“Phu nhân đừng gọi cả tên họ như thế ạ.
Ông chủ hiện đang ở Pháp, có lẽ đêm nay sẽ về với phu nhân!”
“Tại sao lại không được gọi tên họ?”
Thục Yên nghe lão Đàm lên tiếng căn dặn thì không khỏi khó hiểu mà hỏi.
Quả thật nhà này, rất nhiều quy tắc mà ngay cả người thường cũng không thể hiểu nổi.
Đối với câu hỏi này, ông vẫn ôn tồn giải thích cho cô.
Dù biết bản thân ông chủ rất cưng chiều cô vợ tương lai này nhưng ông vẫn muốn nhắc nhở cô.
Lỡ đâu mà phạm phải chắc chắn cơn giận không chỉ riêng cô chịu.
“Phu nhân, người khác gọi ông chủ là Đình gia gia, Đình tiên sinh hay là ông Đình, chưa ai dám nói chuyện mà gọi cả tên họ ông chủ kể cả ba ông chủ.”
“À, xem ra anh ta rất uy quyền! Mà anh ta chắc cũng trạc ba mươi mấy gần bốn mươi nhỉ?”
Thục Yên lòng lại cảm thán.
Quả thật đây là người đàn ông quyền lực ở Đình gia.
Nhưng xem ra hắn cũng đã ngoài ba mươi hay là đã gần bốn mươi, cô không khỏi bất an.
Lỡ đâu là một người béo ú hay là một người ốm trơ xương, râu tóc mọc đầy cả đầu cằm thì chẳng khác nào cô sẽ lấy người gần bằng tuổi ba mình đâu chứ?
Nhưng nhắc đến ba, cô còn có ba sao?
Thục Nhiên không khỏi đau lòng.
Đã gần một năm chẳng gặp lại người gọi là ba rồi.
Ông ta đã có gia đình mới rồi, cô còn hi vọng gì người vô tình nhớ đến máu mủ ruột thịt này.
Nhìn thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, nét mặt thoáng chốc đượm buồn như thế thì ông cũng không muốn phá hủy hình ảnh ông chủ trong lòng cô.
Nhưng tuyệt nhiên sẽ không khiến cô thất vọng.
“Phu nhân cứ vui chơi, tối nay ông chủ về tôi sẽ thông báo.”
Lão Đàm đặt lên tay cô hộp kim cương rồi ông thông báo một vài chuyện.
Sau khi nhận được cái gật đầu của cô thì ông nhẹ cúi người chào rồi bước đi.
Cầm hộp kim cương cô muốn run cả tay.
Giá trị như thế, dù hắn có cho cả núi thì cô cũng chẳng dám đem ra chơi.
Nhỡ đâu lạc mất một hai viên mà hắn lại bắt đền thì cô chỉ có nước bán thân.
Thôi thì cứ giữ, sẽ trả lại hắn sau.
Thục Yên hở dài chán nản nhìn khung cảnh xung quanh.
Nơi đây rộng mà sao cảm giác cứ cô độc thế nào ấy! Cô cũng thật nhớ anh trai mình.
Dù đã được lão Đàm thông báo rằng anh cô vẫn an ổn, đang được Đình gia giúp đỡ phát triển cơ sở của Chu gia.
Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn nhớ anh mình, nhớ cả ông ngoại vừa mới mất nữa năm trước nữa.
Ở Chu gia, có lẽ chỉ có hai con người ấy là rất yêu thương cô.
Đưa mắt nhìn khoảng trời rộng lớn, đến bao giờ cô mới có thể gặp lại người thân đây?
Ngồi suốt cả buổi chiều nhớ về nhà, trời cũng đã bắt sụp tối.
Cũng may có vài người đến mời cô vào phòng tắm rửa và ăn tối.
Tấm lòng của Đình Thư Huân cũng quá cao cả đi.
Sợ rằng cô không quen mọi người ở đây liền đưa hẳn hơn mười người ở trong nước sang đây để trò chuyện cùng cô cho đỡ buồn chán.
Đúng là mẫu người đàn ông tâm lý, nhưng tiếc nhất vẫn là cơ thể hắn.
Lão Đàm đã nói rằng hắn bị liệt như thế do một lần máy bay tư nhân gặp vấn đề mà nổ ngay giữa biển, may mắn đã giữ lại mạng sống..