Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Chương 178
Ngay sau đó, Như Tuyết cười tự giễu: “Mình đâu phải là bạn gái của Lâm Vân, mình dựa vào đâu mà nghĩ đến những chuyện này.
Bên ngoài phòng học.
“Cô tìm tôi có chuyện gì thế?”
Lâm Vân dựa người vào tường, lạnh nhạt nhìn thoảng qua Tô Bảo Nhi.
“Anh…!Anh lại dám có thái độ này với tôi à, tôi là hoa hậu giảng đường đó!” Vẻ mặt Tô Bảo Nhi không vui.
Trong lòng Tô Bảo Nhi cảm thấy rất buồn bực, những nam sinh khác nhìn thấy cô ta đều sẽ kích động, dáng vẻ ngẩn ngơ, làm sao người này lại lạnh nhạt với cô ta như thế.
“Có việc gì thì nói, nếu như không có chuyện gì, tôi quay về lớp học đây
Sau khi nói xong, Lâm Vân xoay người, đi thẳng về “Này, anh quay lại cho tôi!” Tô Bảo Nhi tức đến mức lớp.
giậm chân.
Tô Bảo Nhi cảm thấy mình sắp chết vì tức, chưa từng có nam sinh nào đối xử với cô ta như thế.
Lâm Vân xoay người lại: “Nếu có chuyện thì nói nhanh lên.
“Tôi đến đây là vì muốn giúp đỡ anh, anh thế mà lại lấy thái độ này để đối xử với tôi!” Tô Bảo Nhi bĩu môi nhìn qua Lâm Vân.
“Giúp tôi? Cô muốn giúp tôi cái gì?” Lâm Vân khoanh tay trước ngực, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Đương nhiên là chuyện của anh Giang rồi, tôi đã suy nghĩ, buổi trưa ở trước cổng trường học, anh đóng giả làm bạn trai tôi, anh ta nhất định sẽ đến tìm anh để gây chuyện” Tô Bảo Nhi nói.
Dừng một lúc, Tô Bảo Nhi lại tiếp tục. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh giúp tôi làm bia đỡ đạn, cho nên mới đắc tội đến anh Giang, rất có thể, anh ta sẽ tìm người đến để trả thù anh, tôi không thể để cho anh xảy ra chuyện, hay là như thể này đi, tôi sẽ sắp xếp mấy người vệ sĩ cho anh, để bọn họ bảo vệ anh một thời gian
Lâm Vân cười, mặc dù hoa hậu giảng đường Tôn Bảo Nhi này có tính tình công chúa, chẳng qua thông qua việc này, có thể nhìn ra, cô gái này không phải người xấu.
“Ý tốt của cô, tôi xin nhận, chẳng qua chính tôi có thể tự bảo vệ tốt cho mình.” Lâm Vân thản nhiên nói.
Lâm Vân có Thạch Hàn bảo vệ, chẳng lẽ còn sợ anh
Giang đến báo thù hay sao? Còn cần phải để Tô Bảo Nhi sắp xếp vệ sĩ à? Đương nhiên là không cần.
Lùi lại một bước để nói, cho dù Lâm Vân cần vệ sĩ, chính bản thân Lâm Vân có thể tùy tiện cầm tiền đi thuê.
“Anh có thể bảo vệ tốt chính mình ư? Hừ, nếu anh đã không cảm kích, vậy thì thôi, chờ đến lúc anh Giang kia trả thù anh, cũng đừng trách tôi không giúp.” Tô Bảo Nhi bĩu môi nói.
Lấy tính tình của Tô Bảo Nhi, cô ta đương nhiên sẽ không đi thuyết phục nhiều lần, đây không phải là phong cách của cô ta.
“Không còn chuyện gì nữa, tôi đi đây” Lâm Vân lại một lần nữa xoay người.
“Khoan đã, tôi còn chưa nói xong đâu!” Tô Bảo Nhi quát.
“Còn chuyện gì nữa, cô nói một lần cho xong” Lâm Vân bất đắc dĩ, lại một lần nữa xoay người.
“Ngày mai là thứ bảy, có một buổi tụ hội nhỏ, anh Giang kia cũng sẽ đi, cả tôi cũng đến đó, hôm nay anh đã đóng giả làm bạn trai của tôi, anh cũng nên giả bộ cho trót ngày mai anh đi theo tôi đến đó, tránh cho anh Giang kia lại đến làm phiền tôi.” Tô Bảo Nhì nói.
“Buổi tụ hội nhỏ? Có những ai ở đó?” Lâm Vân hỏi.
“Đều là mấy cô cậu ấm gì đấy, khoảng hơn mười người.” Tô Bảo Nhi nói.
Ngay sau đó, Như Tuyết cười tự giễu: “Mình đâu phải là bạn gái của Lâm Vân, mình dựa vào đâu mà nghĩ đến những chuyện này.
Bên ngoài phòng học.
“Cô tìm tôi có chuyện gì thế?”
Lâm Vân dựa người vào tường, lạnh nhạt nhìn thoảng qua Tô Bảo Nhi.
“Anh…!Anh lại dám có thái độ này với tôi à, tôi là hoa hậu giảng đường đó!” Vẻ mặt Tô Bảo Nhi không vui.
Trong lòng Tô Bảo Nhi cảm thấy rất buồn bực, những nam sinh khác nhìn thấy cô ta đều sẽ kích động, dáng vẻ ngẩn ngơ, làm sao người này lại lạnh nhạt với cô ta như thế.
“Có việc gì thì nói, nếu như không có chuyện gì, tôi quay về lớp học đây
Sau khi nói xong, Lâm Vân xoay người, đi thẳng về “Này, anh quay lại cho tôi!” Tô Bảo Nhi tức đến mức lớp.
giậm chân.
Tô Bảo Nhi cảm thấy mình sắp chết vì tức, chưa từng có nam sinh nào đối xử với cô ta như thế.
Lâm Vân xoay người lại: “Nếu có chuyện thì nói nhanh lên.
“Tôi đến đây là vì muốn giúp đỡ anh, anh thế mà lại lấy thái độ này để đối xử với tôi!” Tô Bảo Nhi bĩu môi nhìn qua Lâm Vân.
“Giúp tôi? Cô muốn giúp tôi cái gì?” Lâm Vân khoanh tay trước ngực, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Đương nhiên là chuyện của anh Giang rồi, tôi đã suy nghĩ, buổi trưa ở trước cổng trường học, anh đóng giả làm bạn trai tôi, anh ta nhất định sẽ đến tìm anh để gây chuyện” Tô Bảo Nhi nói.
Dừng một lúc, Tô Bảo Nhi lại tiếp tục. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh giúp tôi làm bia đỡ đạn, cho nên mới đắc tội đến anh Giang, rất có thể, anh ta sẽ tìm người đến để trả thù anh, tôi không thể để cho anh xảy ra chuyện, hay là như thể này đi, tôi sẽ sắp xếp mấy người vệ sĩ cho anh, để bọn họ bảo vệ anh một thời gian
Lâm Vân cười, mặc dù hoa hậu giảng đường Tôn Bảo Nhi này có tính tình công chúa, chẳng qua thông qua việc này, có thể nhìn ra, cô gái này không phải người xấu.
“Ý tốt của cô, tôi xin nhận, chẳng qua chính tôi có thể tự bảo vệ tốt cho mình.” Lâm Vân thản nhiên nói.
Lâm Vân có Thạch Hàn bảo vệ, chẳng lẽ còn sợ anh
Giang đến báo thù hay sao? Còn cần phải để Tô Bảo Nhi sắp xếp vệ sĩ à? Đương nhiên là không cần.
Lùi lại một bước để nói, cho dù Lâm Vân cần vệ sĩ, chính bản thân Lâm Vân có thể tùy tiện cầm tiền đi thuê.
“Anh có thể bảo vệ tốt chính mình ư? Hừ, nếu anh đã không cảm kích, vậy thì thôi, chờ đến lúc anh Giang kia trả thù anh, cũng đừng trách tôi không giúp.” Tô Bảo Nhi bĩu môi nói.
Lấy tính tình của Tô Bảo Nhi, cô ta đương nhiên sẽ không đi thuyết phục nhiều lần, đây không phải là phong cách của cô ta.
“Không còn chuyện gì nữa, tôi đi đây” Lâm Vân lại một lần nữa xoay người.
“Khoan đã, tôi còn chưa nói xong đâu!” Tô Bảo Nhi quát.
“Còn chuyện gì nữa, cô nói một lần cho xong” Lâm Vân bất đắc dĩ, lại một lần nữa xoay người.
“Ngày mai là thứ bảy, có một buổi tụ hội nhỏ, anh Giang kia cũng sẽ đi, cả tôi cũng đến đó, hôm nay anh đã đóng giả làm bạn trai của tôi, anh cũng nên giả bộ cho trót ngày mai anh đi theo tôi đến đó, tránh cho anh Giang kia lại đến làm phiền tôi.” Tô Bảo Nhì nói.
“Buổi tụ hội nhỏ? Có những ai ở đó?” Lâm Vân hỏi.
“Đều là mấy cô cậu ấm gì đấy, khoảng hơn mười người.” Tô Bảo Nhi nói.