Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 760
CHƯƠNG 760: DIỆP NAM THIÊN TỚI
Nước V chuẩn bị một khách sạn khác cho tuyển thủ.
Giờ phút này Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác, Phương Chính đại sư, Cơ Uẩn, Thiên Ưng, còn có Diệp Nam Thiên đều ở yên lặng chờ đợi Trần Dật Thần xuất quan.
Diệp Nam Thiên ngồi trên xe lăn ánh mắt nhìn về phía trước, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định.
“Tình hình không ổn, cách thời gian bắt đầu trận đầu chưa đến một giờ, có thể tới kịp sao? Có cần đi gọi anh ấy không?”
Võ Chí Châu nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng hơi nóng nảy.
“Không cần, tôi tin tưởng anh ta, anh ta nhất định sẽ xuất hiện!” Giọng Diệp Nam Thiên vô cùng tự tin, ông ta hiểu Trần Dật Thần.
Diệp Nam Thiên vừa dứt, cửa phòng mở ra, đúng như dự đoán Trần Dật Thần từ bên trong căn phòng đi ra.
“Sư huynh, sao anh lại tới!”
Trần Dật Thần liếc mắt đã thấy được Diệp Nam Thiên ngay trước, giờ phút này hơi khiếp sợ, chuyện Diệp Nam Thiên tới nước V anh căn bản không biết.
Đây cũng là ý của Diệp Nam Thiên, dẫu sao Trần Dật Thần đang bề quan, nếu nghe được tin tức Diệp Nam Thiên đến, khó tránh khỏi tâm tình thay đổi, như vậy vô cùng bắt lợi cho việc nghiên cứu võ học, cho nên chuyện này vẫn luôn giấu Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần hơi không dám tin vào mắt mình, giờ phút này nếu không phải đám ngươi Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Thương Bác, Cơ Uẩn, Cơ Vô Thường, Thiên Ưng tươi cười nhìn anh, anh cũng hoài nghỉ tất cả đều là giả.
“Sư… Sư huynh sao ngài không ngại vạn dặm đi tới nơi này!”
Trần Dật Thần không nghĩ ra sư huynh tới nơi này làm gì.
“Hey, xem lời này của cậu kìa, sư huynh tới đây đương nhiên là vì cổ vũ trợ uy cho cậu rồi!”
Không đợi Diệp Nam Thiên nói chuyện, Võ Chí Châu cướp trước một bước nói: “Thi đấu lập tức sẽ bắt đầu, nếu anh không ra, chúng tôi không đợi được muốn phá cửa mà vào rồi!”
Võ Chí Châu vừa dứt lời, mọi người cười ha ha một tiếng.
“Người anh em Trần Dật Thần, anh bế quan thế nào? Sáng tạo ra võ công của anh chưa? Phần thắng của lần thi đấu này thế nào?”
Cơ Uẩn vội vàng hỏi mấy câu, lúc Cơ Uẩn lời truyền ra, ánh mắt Võ Chí Châu, Diệp Nam Thiên, Thương Bác đều nhìn về phía Trần Dật Thần.
Phải biết Trần Dật Thần bế quan chính là vì ứng đối thi đấu với Arthur, đấy mới là quan trọng nhất.
Tuy nói Võ Chí Châu và Cơ Vô Thường đều có nói trước, tự nghĩ ra võ học vô cùng khó khăn, lại thời gian cũng không đủ, tuy nói bọn họ không hy vọng quá lớn, nhưng giờ phút này trong lòng vẫn chờ đợi lời Trần Dật Thần.
“Không sao, không có gì đáng ngại!”
Trần Dật Thần khẽ mỉm cười đáp lại mọi người.
Nghe Trần Dật Thần nói, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Võ Chí Châu, Thương Bác, Phương Chính đại sư và Cơ Vô Thường đều phát hiện khí tức trong người Trần Dật Thần cũng không rõ ràng tăng lên, nhưng với tính cách và phong cách làm việc của Trần Dật Thần sẽ không tùy tiện nói ra như vậy.
Như vậy có thể thấy, Trần Dật Thần có lẽ thật sự sáng tạo ra chiêu thức của anh, cũng hoặc là là tìm được cách ứng đối Arthur.
“Ha ha, tốt! Tốt! Tốt! Quá tốt, lúc này thế nào cũng phải giáo huấn một chút đội trưởng hộ vệ Tòa thánh chó má thích giả bộ, nhát định phải đánh anh ta thành chó chết, để anh ta biết rốt cuộc ai mới là cường giả”
Cơ Uẫn liên tục khen ngợi, giống như thực lực Trần Dật Thần tăng lên, so với thực lực anh ta tăng lên còn vui vẻ hơn.
Mọi người không nói gì, giờ phút này đều cười nhìn Trần Dật Thần.
Diệp Nam Thiên từ đầu đến cuối không nói gì, ông ta tin tưởng sư đệ của mình, sư đệ này làm ông kiêu ngạo, tuy nói ông ta hơi bận tâm, nhưng càng nhiều hơn chính là Trần Dật Thần nhát định sẽ đánh bại Arthur, thắng được thi đấu.
“Tốt lắm, chúng ta mau đi thôi, thi đấu sắp bắt đầu, nhỡ bắt đầu thi đấu chúng ta không tới kịp, coi như bỏ cuộc!”
Võ Chí Châu lại nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục.
Mọi người đi ra khỏi khách sạn, cửa khách sạn có một chiếc xe khách cỡ vừa, bởi vì người bọn họ đông, cho nên Võ Chí Châu liên lạc tổ chức võ học để bọn họ phái một chiếc xe khách cỡ vừa tới.
Trần Dật Thần đưa Diệp Nam Thiên lên xe trước, rồi sau đó mọi người theo thứ tự lên xe.
Đợi mọi người lên xe, xe chậm rãi chạy tới đấu trường nước V.
Khách sạn cách sân thi đấu rất gần, mười mấy phút sau đã đến sân thi đấu, nọi người xuống xe tiếp nhận kiểm tra.
“Đây là vé vào sân của anh!”
Từ trong ngực, Võ Chí Châu móc ra vé vào sân, đưa cho Diệp Nam Thiên.
Vé vào sân này Võ Chí Châu đã sớm làm với tổ chức thế giới võ học, nhưng sơ đấu Diệp Nam Thiên cũng không tới, cho tới hôm nay mới xuất hiện.
Sau khi kiểm tra xong, mọi người lên xe, xe tiếp tục chạy một đoạn nữa, sau đó ngừng lại, đây là phòng đợi ra sân của tuyển thủ.
Trần Dật Thần đang chuẩn bị xuống xe, Võ Chí Châu kéo anh lại, lời nói thành khẩn nói: “Trần Dật Thần thi đầu không thể khinh địch, Arthur kia đã đạt đến Hóa Kinh trung kỳ đỉnh phong, mò mẫm đến bờ hậu kỳ, hơn nữa tuyệt chiêu Chiến thần trảm của anh ta vô cùng lợi hại, nếu anh không địch lại, không thể cậy mạnh, chẳng qua là một cuộc tranh tài mà thôi!”
Trần Dật Thần nghiêm sắc mặt, gật đầu một cái, Võ Chí Châu mỉm cười, vỗ bả vai Trần Dật Thần, trong mắt tràn đầy khích lệ.
Võ Chí Châu lo lắng hơn cũng nhớ tới lời Trần Dật Thần nói, nếu Trần Dật Thần anh ấy có tự tin đánh bại Arthur, như vậy thì sẽ không nói vớ vần.
Hơn nữa mục tiêu của Trần Dật Thần không phải Arthur, hơn nữa còn William chưa lộ ra toàn bộ thực lực, Trần Dật Thần muốn giết William báo thù cho Trần Mạnh, rửa nhục trước kia cho bộ đội đặc chủng Long Nha.
Dưới tình huống này, Trần Dật Thần sẽ không thua Arthur, hoặc là nói không thể thua đối phương.
Trần Dật Thần xuống xe trước chào mọi người, sau đó nhìn sư huynh Diệp Nam Thiên một cái, ánh mắt kiên định gật đầu, xoay người đi về phía phòng chờ ra sân cho tuyển thủ.
Đám người Võ Chí Châu, Diệp Nam Thiên lại qua kiểm tra trước cửa sân tiến vào sân thi đấu.
Thi đấu lập tức sẽ bắt đầu, giáo hoàng Zeus, thánh nữ Tiffany và thư kí trưởng của tổ chức thế giới võ học cùng bước vào sân thi đấu.
“Arthur tới!”
Arthur dẫn đầu ra sân, chỉ thấy mặt không cảm giác, tóc vàng không gió tự động, lộ vẻ vô cùng phiêu dật, sự xuất hiện của anh ta làm cho khán giả reo hò.
“Cuộc so tài hôm nay thật náo nhiệt, Giáo hoàng Zeus và thánh nữ Tiffany đều tới!”
“Nghe nói thánh ky sĩ Arthur đang theo đuổi thánh nữ Tiffany, bây giờ xem ra là thật!”
“Vậy kỳ quái, trận trước là thi đấu của Arthur tại sao thánh nữ Tiffany không xuất hiện chứ?”
“Chẳng lẽ là bởi vì thánh nữ Tiffany cảm thấy Arthur tất thắng không thể nghỉ ngờ!”
Khi đám người giáo hoàng Zeus, thánh nữ Tiffany xuất hiện, các khán giả bàn luận sôi nỗi.
Lời nói của các khán giả rơi vào tai thánh nữ Tiffany, nghe những lời như vậy khiến cho cô ta chau mày.
Cô ta không muốn dây dưa gì với Arthur, càng không muốn để người khác buộc hai người bọn họ vào nhau, bởi vì cuộc tranh tài này cô ta tới xem Trần Dật Thần.
Arthur cũng nghe được lời của các khán giả, nhưng anh ta cũng không lộ ra cái gì, chỉ là khi ánh mắt anh ta quét qua thánh nữ Tiffany, phát hiện đối phương cũng mắt hứng thậm chí nhíu mày, điều này khiến Arthur nổi cơn giận dữ.
Lúc này Arthur hoàn toàn tuyệt vọng, vốn anh ta tưởng rằng thánh nữ vì chuyện ngoài ý muốn cầu anh tha cho Trần Dật Thần, thánh nữ đi tới sân thi đấu có lẽ cũng là vì xem biểu hiện của anh ta, chẳng qua là mắt thấy tất cả đều đã tan vỡ.
Nước V chuẩn bị một khách sạn khác cho tuyển thủ.
Giờ phút này Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác, Phương Chính đại sư, Cơ Uẩn, Thiên Ưng, còn có Diệp Nam Thiên đều ở yên lặng chờ đợi Trần Dật Thần xuất quan.
Diệp Nam Thiên ngồi trên xe lăn ánh mắt nhìn về phía trước, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định.
“Tình hình không ổn, cách thời gian bắt đầu trận đầu chưa đến một giờ, có thể tới kịp sao? Có cần đi gọi anh ấy không?”
Võ Chí Châu nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng hơi nóng nảy.
“Không cần, tôi tin tưởng anh ta, anh ta nhất định sẽ xuất hiện!” Giọng Diệp Nam Thiên vô cùng tự tin, ông ta hiểu Trần Dật Thần.
Diệp Nam Thiên vừa dứt, cửa phòng mở ra, đúng như dự đoán Trần Dật Thần từ bên trong căn phòng đi ra.
“Sư huynh, sao anh lại tới!”
Trần Dật Thần liếc mắt đã thấy được Diệp Nam Thiên ngay trước, giờ phút này hơi khiếp sợ, chuyện Diệp Nam Thiên tới nước V anh căn bản không biết.
Đây cũng là ý của Diệp Nam Thiên, dẫu sao Trần Dật Thần đang bề quan, nếu nghe được tin tức Diệp Nam Thiên đến, khó tránh khỏi tâm tình thay đổi, như vậy vô cùng bắt lợi cho việc nghiên cứu võ học, cho nên chuyện này vẫn luôn giấu Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần hơi không dám tin vào mắt mình, giờ phút này nếu không phải đám ngươi Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Thương Bác, Cơ Uẩn, Cơ Vô Thường, Thiên Ưng tươi cười nhìn anh, anh cũng hoài nghỉ tất cả đều là giả.
“Sư… Sư huynh sao ngài không ngại vạn dặm đi tới nơi này!”
Trần Dật Thần không nghĩ ra sư huynh tới nơi này làm gì.
“Hey, xem lời này của cậu kìa, sư huynh tới đây đương nhiên là vì cổ vũ trợ uy cho cậu rồi!”
Không đợi Diệp Nam Thiên nói chuyện, Võ Chí Châu cướp trước một bước nói: “Thi đấu lập tức sẽ bắt đầu, nếu anh không ra, chúng tôi không đợi được muốn phá cửa mà vào rồi!”
Võ Chí Châu vừa dứt lời, mọi người cười ha ha một tiếng.
“Người anh em Trần Dật Thần, anh bế quan thế nào? Sáng tạo ra võ công của anh chưa? Phần thắng của lần thi đấu này thế nào?”
Cơ Uẩn vội vàng hỏi mấy câu, lúc Cơ Uẩn lời truyền ra, ánh mắt Võ Chí Châu, Diệp Nam Thiên, Thương Bác đều nhìn về phía Trần Dật Thần.
Phải biết Trần Dật Thần bế quan chính là vì ứng đối thi đấu với Arthur, đấy mới là quan trọng nhất.
Tuy nói Võ Chí Châu và Cơ Vô Thường đều có nói trước, tự nghĩ ra võ học vô cùng khó khăn, lại thời gian cũng không đủ, tuy nói bọn họ không hy vọng quá lớn, nhưng giờ phút này trong lòng vẫn chờ đợi lời Trần Dật Thần.
“Không sao, không có gì đáng ngại!”
Trần Dật Thần khẽ mỉm cười đáp lại mọi người.
Nghe Trần Dật Thần nói, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Võ Chí Châu, Thương Bác, Phương Chính đại sư và Cơ Vô Thường đều phát hiện khí tức trong người Trần Dật Thần cũng không rõ ràng tăng lên, nhưng với tính cách và phong cách làm việc của Trần Dật Thần sẽ không tùy tiện nói ra như vậy.
Như vậy có thể thấy, Trần Dật Thần có lẽ thật sự sáng tạo ra chiêu thức của anh, cũng hoặc là là tìm được cách ứng đối Arthur.
“Ha ha, tốt! Tốt! Tốt! Quá tốt, lúc này thế nào cũng phải giáo huấn một chút đội trưởng hộ vệ Tòa thánh chó má thích giả bộ, nhát định phải đánh anh ta thành chó chết, để anh ta biết rốt cuộc ai mới là cường giả”
Cơ Uẫn liên tục khen ngợi, giống như thực lực Trần Dật Thần tăng lên, so với thực lực anh ta tăng lên còn vui vẻ hơn.
Mọi người không nói gì, giờ phút này đều cười nhìn Trần Dật Thần.
Diệp Nam Thiên từ đầu đến cuối không nói gì, ông ta tin tưởng sư đệ của mình, sư đệ này làm ông kiêu ngạo, tuy nói ông ta hơi bận tâm, nhưng càng nhiều hơn chính là Trần Dật Thần nhát định sẽ đánh bại Arthur, thắng được thi đấu.
“Tốt lắm, chúng ta mau đi thôi, thi đấu sắp bắt đầu, nhỡ bắt đầu thi đấu chúng ta không tới kịp, coi như bỏ cuộc!”
Võ Chí Châu lại nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục.
Mọi người đi ra khỏi khách sạn, cửa khách sạn có một chiếc xe khách cỡ vừa, bởi vì người bọn họ đông, cho nên Võ Chí Châu liên lạc tổ chức võ học để bọn họ phái một chiếc xe khách cỡ vừa tới.
Trần Dật Thần đưa Diệp Nam Thiên lên xe trước, rồi sau đó mọi người theo thứ tự lên xe.
Đợi mọi người lên xe, xe chậm rãi chạy tới đấu trường nước V.
Khách sạn cách sân thi đấu rất gần, mười mấy phút sau đã đến sân thi đấu, nọi người xuống xe tiếp nhận kiểm tra.
“Đây là vé vào sân của anh!”
Từ trong ngực, Võ Chí Châu móc ra vé vào sân, đưa cho Diệp Nam Thiên.
Vé vào sân này Võ Chí Châu đã sớm làm với tổ chức thế giới võ học, nhưng sơ đấu Diệp Nam Thiên cũng không tới, cho tới hôm nay mới xuất hiện.
Sau khi kiểm tra xong, mọi người lên xe, xe tiếp tục chạy một đoạn nữa, sau đó ngừng lại, đây là phòng đợi ra sân của tuyển thủ.
Trần Dật Thần đang chuẩn bị xuống xe, Võ Chí Châu kéo anh lại, lời nói thành khẩn nói: “Trần Dật Thần thi đầu không thể khinh địch, Arthur kia đã đạt đến Hóa Kinh trung kỳ đỉnh phong, mò mẫm đến bờ hậu kỳ, hơn nữa tuyệt chiêu Chiến thần trảm của anh ta vô cùng lợi hại, nếu anh không địch lại, không thể cậy mạnh, chẳng qua là một cuộc tranh tài mà thôi!”
Trần Dật Thần nghiêm sắc mặt, gật đầu một cái, Võ Chí Châu mỉm cười, vỗ bả vai Trần Dật Thần, trong mắt tràn đầy khích lệ.
Võ Chí Châu lo lắng hơn cũng nhớ tới lời Trần Dật Thần nói, nếu Trần Dật Thần anh ấy có tự tin đánh bại Arthur, như vậy thì sẽ không nói vớ vần.
Hơn nữa mục tiêu của Trần Dật Thần không phải Arthur, hơn nữa còn William chưa lộ ra toàn bộ thực lực, Trần Dật Thần muốn giết William báo thù cho Trần Mạnh, rửa nhục trước kia cho bộ đội đặc chủng Long Nha.
Dưới tình huống này, Trần Dật Thần sẽ không thua Arthur, hoặc là nói không thể thua đối phương.
Trần Dật Thần xuống xe trước chào mọi người, sau đó nhìn sư huynh Diệp Nam Thiên một cái, ánh mắt kiên định gật đầu, xoay người đi về phía phòng chờ ra sân cho tuyển thủ.
Đám người Võ Chí Châu, Diệp Nam Thiên lại qua kiểm tra trước cửa sân tiến vào sân thi đấu.
Thi đấu lập tức sẽ bắt đầu, giáo hoàng Zeus, thánh nữ Tiffany và thư kí trưởng của tổ chức thế giới võ học cùng bước vào sân thi đấu.
“Arthur tới!”
Arthur dẫn đầu ra sân, chỉ thấy mặt không cảm giác, tóc vàng không gió tự động, lộ vẻ vô cùng phiêu dật, sự xuất hiện của anh ta làm cho khán giả reo hò.
“Cuộc so tài hôm nay thật náo nhiệt, Giáo hoàng Zeus và thánh nữ Tiffany đều tới!”
“Nghe nói thánh ky sĩ Arthur đang theo đuổi thánh nữ Tiffany, bây giờ xem ra là thật!”
“Vậy kỳ quái, trận trước là thi đấu của Arthur tại sao thánh nữ Tiffany không xuất hiện chứ?”
“Chẳng lẽ là bởi vì thánh nữ Tiffany cảm thấy Arthur tất thắng không thể nghỉ ngờ!”
Khi đám người giáo hoàng Zeus, thánh nữ Tiffany xuất hiện, các khán giả bàn luận sôi nỗi.
Lời nói của các khán giả rơi vào tai thánh nữ Tiffany, nghe những lời như vậy khiến cho cô ta chau mày.
Cô ta không muốn dây dưa gì với Arthur, càng không muốn để người khác buộc hai người bọn họ vào nhau, bởi vì cuộc tranh tài này cô ta tới xem Trần Dật Thần.
Arthur cũng nghe được lời của các khán giả, nhưng anh ta cũng không lộ ra cái gì, chỉ là khi ánh mắt anh ta quét qua thánh nữ Tiffany, phát hiện đối phương cũng mắt hứng thậm chí nhíu mày, điều này khiến Arthur nổi cơn giận dữ.
Lúc này Arthur hoàn toàn tuyệt vọng, vốn anh ta tưởng rằng thánh nữ vì chuyện ngoài ý muốn cầu anh tha cho Trần Dật Thần, thánh nữ đi tới sân thi đấu có lẽ cũng là vì xem biểu hiện của anh ta, chẳng qua là mắt thấy tất cả đều đã tan vỡ.