Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 137
Mấy tên sát thủ kia cũng không vì đồng bọn tử vong mà hoảng hốt, thậm chí ngay cả một chút biểu tình thương cảm cũng không có, không hẹn mà đột nhiên cùng chỉa súng hướng về phía người mới bắn, nã đạn liên tục.
Hướng Nhật sau khi bắn hạ một sát thủ, lập tức lách mình nhảy ra chỗ khác, trốn đến chỗ có ít người, mặc dù làm vậy tương đối nguy hiểm, nhưng chạy vào chỗ đông người sẽ nguy hiểm liên lụy đến người vô tội. vừa rồi người mẹ vĩ đại che chở cho con kia làm hắn xúc động sâu tận đáy lòng, theo lời hắn nói, "ông đây mặc dù là lưu manh, nhưng là một tên lưu manh có chính nghĩa!"
- Pằng pằng pằng.....
Bất cứ nơi nào lưu manh chạy qua đều không ngoại lệ có làn mưa đạn tẩy rửa, nhất là những đồ đựng bằng thủy tinh, khăn trải bàn bị đạn bắn nát không biết bao nhiêu mà kể, nơi hắn chạy qua, mặt đất đều thành bãi hỗn độn.
May là ba tên sát thủ còn lại vì phòng bị các nữ cận vệ đang lẫn trong đám người, sau vài loạt bắn, bọn chúng vội vàng tìm chỗ trốn.
Hướng Nhật cũng lợi dụng lúc này nhanh chóng tìm được một góc an toàn để làm chỗ che chắn, hắn còn nhớ bên trên sân thượng tòa cao ốc đối diện còn có một tên "trùm" sát thủ càng kinh khủng hơn, mặc dù không xác định được hắn bỏ đi hay chưa, nhưng không thể mạo hiểm xông lên, an toàn là trên hết!
Nói cũng vừa khéo, chỗ ẩn thân này chẳng những là một góc chết, mà lại còn có thể quan sát nhìn thấy được chỗ trước kia mà hắn trốn, điều này thật rất tiện lợi để hắn cùng với nữ cận vệ da đen kia hỗ trợ cho nhau, song phương có thể phối hợp rất tốt để tiêu diệt mấy tên sát thủ kia.
Bất quá có một chuyện khiến cho Hướng Nhật vô cùng khó chịu, có thể thấy được đối phương tất nhiên là chuyện tốt, nhưng mà bên cạnh nữ cận vệ da đen, cô nàng tóc vàng người nước ngoài kia lại trừng mắt oán hận nhìn hắn, giống như muốn dùng ánh mắt để giết chết hắn vậy.
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi, lơ đi ánh mắt giết người của Nữ hoàng bệ hạ, hướng về phía nữ cận vệ da đen làm dấu "quấy nhiễu", sau đó lại chỉ chỉ ra bên ngoài, ý muốn đối phương phân tán sự chú ý của mấy tên sát thủ kia, sau đó mình sẽ nhân cơ hội xông ra ngoài bắn giết.
Nữ cận vệ da đen hiểu ý gật đầu, quay sang tai nghe mini bắt đầu thuật rõ mọi kế hoạch hành động.
Bị nhìn bằng ánh mắt khinh thường khiến tâm tình Nữ hoàng bệ hạ càng trở nên tồi tệ, nếu không phải nói lúc này là thời khắc nguy hiểm, nàng dám cam đoan sẽ bỏ qua sự tu dưỡng quý tộc trong nhiều năm mà bất chấp tất cả xông lên quyền đấm cước đá tên nam nhân đã chiếm tiện nghi của mình.
Hướng Nhật đã có chút chịu đựng không nổi ánh mắt càng ngày càng hung ác của cô nàng tóc vàng, chẳng khác gì đem hắn lăng trì tùng xẻo không kém bao nhiêu. Mịa kiếp! Ơn cứu mạng đã không báo thì thôi, nhưng không thể ngờ cô nàng lại còn đối đãi với hắn - một ân nhân cứu mạng như vậy, bữa nào phải tìm một cơ hội trêu đùa cô nàng trên giường, làm cho cái bụng cô nàng phưỡn ra.... Hướng Nhật đang chuẩn bị tiếp tục ý tưởng YY dâm đãng của mình thì đột nhiên thấy nữ cận vệ da đen quay sang hắn ra dấu "ok", hắn lập tức ngưng ngay ý dâm đang xu hướng phát triển, nắm chặt súng trên tay, cũng ra dấu "ok" cho đối phương.
Nữ cận vệ da đen nhận được dấu hiệu "ok' của hắn liền thảo luận cái gì đó qua tai nghe mini, ngay sau đó bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng súng, khiến cho đại sảnh mới vừa có chút yên tĩnh nay lại trở nên sôi trào.
Đúng là lúc này, Hướng Nhật thấp giọng mắng một câu, nghiêng người nhảy ra khỏi góc ẩn thân, nhắm một tên sát thủ gần nhất mà đánh.
Tên sát thủ nọ từ lúc nghe tiếng súng nổ loạn lên thì cũng dự cảm có điều gì đó không ổn đang xảy ra, đã chuẩn bị ứng phó với việc bị đánh lén, bất quá khi nhìn thấy một người đánh tới thì trở tay không kịp. Chỉ một chút do dự nho nhỏ đã tiễn hắn đi theo làm bạn với tên đầu tiên bị giết, đầu hắn giống như quả dưa vỡ ra, ngã vật xuống đất, tay chân bởi vì còn tác dụng của thần kinh nên vẫn còn giật giật ....
Sau một phát đắc thủ, Hướng Nhật cũng không dừng lại, tiếp tục phóng đến tên sát thủ kế tiếp. Trên đường không ngừng thay đổi vị trí để phòng ngừa cái tên kia ở trên sân thượng tòa cao ốc đối diện chẳng biết đã biến đâu mất tiêu tập kích mình.
Sau khi hai tên sát thủ dùng thiết bị liên lạc kêu gào mà không thấy tên đồng bọn thứ ba trả lời thì xác định hắn đã chết. Liên tiếp hai đồng bạn bị giết, hai tên còn lại trong lòng đã nhụt chí muốn lui, với lại.... chuyện đã xảy ra được một lúc, có lẽ cảnh sát sắp chạy đến đây, đến lúc đó muốn chạy thì càng thêm khó khăn.
Có suy nghĩ này, hai tên sát thủ còn lại sau khi thương lượng kỹ càng, quyết định lập tức bỏ chạy, chỉ cần giữ lại tánh mạng thì còn có cơ hội thi hành nhiệm vụ tiêu diệt mục tiêu.
Một tiếng quát vang lên, hai tên sát thủ đồng thời hướng ra phía bên ngoài lao đi, đương nhiên, bọn họ cũng không có ngốc mà cố chạy thẳng ra ngoài, chỉ chạy len vào chỗ đông người, thỉnh thoảng lấy người vô tội làm tấm chắn, chạy được một lúc thì dừng lại, mắt đã thấy cảnh cửa thoát ra trước mắt.
Hướng Nhật gầm lên một tiếng tăng tốc đuổi theo, từ hành động của đối phương càng làm cho hắn quyết tâm hơn, vì muốn tránh khỏi hậu hoạn, tiêu diệt bọn chúng là lựa chọn duy nhất.
Đáng tiếc người phía trước quá đông, uy lực của khẩu súng trên tay mình cũng lớn, nếu không Hướng Nhật với tự tin vào kỹ thuật bắn súng của mình, thì việc bắn trúng hai thằng đang bỏ chạy là một chuyện dễ dàng.
Bây giờ chỉ có dựa vào đôi chân của mình, hy vọng khi đối phương chạy ra khỏi nhà hàng thì mình kịp chặn chúng lại, nếu để bọn chúng thoát ra đến bên ngoài là chỗ có nhiều người thì cơ hội giải quyết bọn chúng càng thêm khó khăn.
Một bước ....
Hai bước ....
Ba bước ....
Đã gần đuổi kịp, Hướng Nhật trong lòng đang kích động. Đúng vào lúc này, trực giác nhạy bén của lưu manh chợt cảm thấy mình nguy hiểm kinh khủng, da gà toàn thân bắt đầu nổi lên.
- Đáng chết!
Hướng Nhật căm hận mắng một tiếng, không dám do dự lập tức cuộn tròn người rồi lăn ra xa vài thước.
"Phụp" một tiếng, chỗ hồi nãy bây giờ xuất hiện một lỗ thủng to bằng ngón tay.
Vậy là tên rùa thụt cổ đó còn chưa đi! Ý niệm trong đầu chợt động, Hướng Nhật không dám ngừng lại, người liên tục lăn tròn thẳng đến một góc chết mà đối phương không thế thấy được trốn vào.
Với sự ngăn trở của tay súng bắn tỉa kia, hai tên sát thủ còn lại đã chạy mất tăm, Hướng Nhật chỉ có thể oán hận đem tổ tông mười tám đời tên rùa rụt đầu ra "ân cần" hỏi thăm một lượt.
Lúc này, xa xa truyền tới tiếng còi hụ của cảnh sát, thanh âm gào thét chói tai cũng làm cho người trong nhà hàng thở phào một hơi, mỗi người đều cảm thấy may mắn mình, rốt cục cũng lưu lại được một mạng. Nhất là những người bị thương, âm thanh này mang đến cho họ hy vọng, cảnh sát đã đến, vậy xe cấp cứu cũng cách không xa.
Hướng Nhật cũng từ đó nắm được một tin tức hữu dụng, cảnh sát đã đến, có nghĩa là tên bắn tỉa kia sẽ phải chuồn đi. Lưu manh hít vào một hơi, tất nhiên không thể để cho kẻ không coi mình vào đâu kia chuồn đi một cách thoải mái như vậy, trong đầu cấp tốc suy tính, tòa cao ốc đối diện có tổng cộng năm mươi tầng, cho dù tay bắn tỉa đi thang máy xuống cũng không có thể trong khoảng thời gian ngắn mới rời đi được.
Cho nên bây giờ cần chặn hắn lại, suy tính này không thể sai được. Nghĩ là làm liền, Hướng Nhật không kịp cùng cận vệ của cô nàng tóc vàng bàn bạc qua, lao nhanh ra khỏi cửa.
Nhà hàng cách tòa cao ốc đối diện tính ra cũng không xa, Hướng Nhật lại không hề đắn đo xông tới, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã tới nơi cần tới.
Lưu manh đẩy cánh cửa thủy tinh công nghiệp chạy vào, phía sau sa lông bên tay phải có một cô lễ tân mặc bộ đồ văn phòng màu đậm vội vã đi tới chặn hắn:
Hướng Nhật hỏi cho có lệ, mắt lại nhìn về hai cái thang máy phía cuối đại sảnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tên rùa giấu đầu giấu đuôi kia cũng sẽ từ một trong hai thang máy đi ra.
- Thưa ông, ông không thể đi vào!
- A, sao lại không?
Hiện giờ hai cầu thang máy cửa đều đóng chặt, trong đó một cái có mũi tên chỉ đang chạy lên trên, một cái đi xuống dưới, Hướng Nhật mắt nhìn chằm chằm vào cái thang máy đang đi xuống, số trên cửa ở tầng trệt đèn bật sáng hiện lên số 48, sau đó theo thứ tự tụt dần 47, 46... Điều này cho thấy một lát nữa thang máy mới có thể xuống tới đây.
- Xin hỏi ông có hẹn trước không ạ?
Có lẽ thấy đối phương cũng không có biểu hiện nóng lòng muốn đi vào, cô gái lễ tân lịch sự hỏi.
Cô gái lễ tân vẫn nhũn nhặn hỏi han.
- Hẹn trước? Tôi không có! - Hướng Nhật thực thà trả lời.
- Vậy ông có quen biết ai không? Có cần tôi giúp thông báo đến họ không?
- Cũng không có!
Hướng Nhật vừa nói xong đột nhiên mắt sáng lên, chỉ vào một người đẹp có vòng một vĩ đại trong đại sảnh và nói:
- Tôi nghĩ bây giờ thì có rồi.