Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381-385
Nguồn dịch: https://zalo.me/g/dulhxl440
Edit: Vasterel
Chương 381: Cố lên
“Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, chúng tôi ý thức ra
được từ lời cảnh sát nói, Trình Uyên là người khả
nghi nhất.” người mặc đồ Đường nhẹ giọng nói, “Và
ngài cũng biết thiếu gia chúng tôi có hiềm khích với
Trình Uyên, cho nên, chúng tôi bây giờ rất lo lắng”.
“Ý ngươi là gì?” Đường Hùng dừng lại, nhíu
mày,rồi bối rối hỏi.
“Ngài cho rằng hắn không có việc gì là không làm
được sao?” người mặc đồ Đường hỏi.
Đường Hùng vẫn chưa hiểu lắm.
Mặc đồ Đường khẽ cười nói: "Chúng tôi thỉnh cầu
các ngài bảo vệ giùm."
"..." Đường Hùng nghe xong những lời này, phổi
gần như nổ tung.
Nhưng mà, anh vẫn khống chế được cảm xúc của
mình. "Đối với loại chuyện này, ngươi có thể xin ở
cục của tỉnh Giang Bắc."
Edit: Vasterel
"cái này…, thôi được rồi, không tiễn."
...
...
ột hương iện hác, Trình Uyên đi vào trụ sở
bí mật Long Đàn Y Viện.
anh đi thẳng xuống tầng hầm bên cạnh nhà xác,
Hoàng Đại Cường vội vàng chào hỏi.
“Chủ tịch… Chủ tịch.” Khom người cúi đầu, đi
theo Trình Uyên như một con chó xù.
Trình Uyên có đôi hi thầm nghĩ, bộ dáng hèn
mọn này, nếu không vào cung làm thái giám ở thời
cổ đại thì thật uổng phí.
“ ở cửa.” Trình Uyên ra lệnh.
"Vâng vâng."
Hoàng Đại Cường nhanh chóng lấy chìa khóa cửa
an ninh, đi tới mở cửa phòng của Thẩm Lệ.
Edit: Vasterel
“ hoảng thời gian này ngươi có đụng vào cô ta
hông?” Trình Uyên đột nhiên quay lại phía sau hỏi
Hoàng Đại Cường.
Tay run run, chìa hóa hông được tra vào ổ
khóa, xém chút nữa rơi cả chìa khóa xuống đất,
Hoàng Đại Cường cả người run lên. "Chủ tịch, ngài
làm sao lại nói như vậy? Nếu ngài không gật đầu,
đánh chết tôi cũng hông ám."
Nhìn thấy hắn hoảng sợ, Trình Uyên trong lòng
đột nhiên quá tức giận, hừ lạnh một tiếng "Đồ phế
vật!"
"..." Hoàng Đại Cường nghe xong khẽ giật mình.
Sau khi cửa mở, Trình Uyên bước vào, Hoàng Đại
Cường canh giữ ở cửa.
Trình Uyên gọi hắn " vào theo đi."
Hoàng Đại Cường nhanh chóng làm theo.
Edit: Vasterel
Ở đây có đầy đủ các loại tiện nghi gia đình, ngoại
trừ việc không có mạng internet còn lại muốn cái gì
có cái đó, hơn nữa rượu cao cấ Trình Uyên cũng đã
chuẩn bị rất nhiều cho Thẩm Lệ.
Vì vậy, Thẩm Lệ ngã nào cũng hông hổ sở được.
Ngược lại bây giờ có thời gian ăn mặc, Trình Uyên
khi nhìn thấy cô lại cảm thấy nữ nhân này so với
trước ia còn xinh đẹ hơn.
Bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng như cánh ve sầu ôm lấy
thân hình yêu kiều của cô, dây bên vai trái tuột
xuống để lộ bờ vai trắng mịn thấp thoáng khiến
người ta phải ngạt thở.
Nằm trên ghế sô pha, uể oải xem chương trình
truyền hình trên TV 75 inch, hai chân dài bắt chéo
nhau thật đẹp.
Trình Uyên ngồi trên sô pha khác bên cạnh, cô
cũng hông thèm nhìn đến.
“Vệ sĩ của ngươi, cái gì Đường Tử ấy chết rồi!”
Trình Uyên nói.
Edit: Vasterel
Thẩm Lệ vốn vẫn đang ửng ưng hi nghe câu
này liền không khỏi rùng mình như chạm phải điện.
Nhưng ngay sau đó cô đã lấy lại được sự bình tĩnh
trước đây.
"hắn ta cũng giết tôi, nhưng tiếc là vẫn có một
nhóm tay súng bắn tỉa."
"người vệ sĩ của cô chịu thua anh ta rồi."
Trình Uyên lạnh lùng nói: "Cuối cùng chính hắn đã
lao vào che cho Trần Đông mà chết, bị bắn thành
như cái rổ, lỗ thủng trên người giống như tổ ong vò
vẽ. vô cùng thê thảm."
“nhân vật tiểu tốt không quan trọng, hông đáng
nhắc đến.” Khi Thẩm Lệ nói lời này, thần sắc bình
tĩnh đến tự nhiên.
Nhưng mà, Trình Uyên nhìn thấy rõ ràng hai chân
dài trắng nõn mềm mại của cô hoán đổi vị trí trên
xuống ưới, ưới lên trên, cái mũi trong suốt như
pha lê của cô đột nhiên run lên.
Edit: Vasterel
“Tôi muốn báo thù!” Trình Uyên nói.
Thẩm Lệ giễu cợt, "có bản lĩnh thì đi đi, hông cần
thiết đến chỗ tôi xin chỉ thị."
“cô là công cụ trả thù của tôi.” Trình Uyên nghiêm
túc nói.
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Lệ rốt cục biến sắc, cô
đột nhiên ngồi thẳng người, một mặt hoảng sợ nhìn
Trình Uyên.
"Ý ngươi là gì?"
Trình Uyên hít một hơi thật sâu, ường như đang
đưa ra một quyết định hó hăn nào đó.
"Xin lỗi, nó có thể khiến cho cô cảm thấy một
chút kinh tởm, nhưng ù sao cũng để cho anh trai
của cô được trải nghiệm cảm giác đau như ao cắt
là gì."
Thẩm Lệ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng,
nhất là biểu hiện của Trình Uyên bây giờ.
Edit: Vasterel
Trước hi Trình Uyên đi vào, cô cũng hông để ý
lắm, lúc này nhìn kỹ lại, phát hiện anh rất hác xưa.
Nhưng nó hác ở chỗ nào, cô không thể biết
được.
“ngươi có { gì?” Thẩm Lệ run lên.
Trình Uyên từ trên ghế sô pha cầm lấy một đôi
lụa của Thẩm Lệ, có lẽ là chiếc tất lụa vừa mới cởi
ra, đưa lên trước mũi hút hà.
Trông hơi biến thái.
Điều này càng khiến Thẩm Lệ cảm thấy lo lắng.
“ ùi cũng được.” Trình Uyên ném cho Hoàng Đại
Cường cái vớ, ra lệnh “đeo vào đầu.”
Hoàng Đại Cường rất ngạc nhiên, nhưng cũng
không dám hỏi tại sao lại làm như vậy.
Trình Uyên hiện tại cho hắn cảm giác rợn cả tóc
gáy, Hoàng Đại Cường cũng hông ám từ chối,
Edit: Vasterel
đương nhiên ia là của Thẩm Lệ, hắn tự nhiên sẽ
không cự tuyệt.
Nhanh chóng đeo tất vào đầu, giống như họ đã
thương lượng trước đó.
Thẩm Lệ xinh đẹp nhìn chằm chằm, ngây người
nhìn tất cả những thứ này.
Sau hi Hoàng Đại Cường đeo tất vào, Trình Uyên
đột nhiên đứng lên, chỉ vào Thẩm Lệ đối với Hoàng
Đại Cường, lạnh lùng nói: "Cởi quần áo, rồi làm A
làm A đi!"
Đầu Thẩm Lệ phát ra một tiếng "bùm", như bị sét
đánh.
Mặt hác, Hoàng Đại Cường ường như hông có
nghe thấy Trình Uyên vừa nói cái gì, miệng há thật
to "Hả?"
Trình Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "mẹ
kiếp!"
Edit: Vasterel
Lần này Hoàng Đại Cường hiểu được, cũng biết tại
sao Trình Uyên lại muốn mang cái vớ vào.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Uyên, không có
vẻ gì là giả, Hoàng Đại Cường làm sao không vui cho
được? ngươi đẹp trong lòng bấy lâu nay của hắn.
"Này ... Tiểu Mỹ nhân, đây là lệnh của ông chủ tôi,
tôi cũng hông muốn..."
Hắn bất lực nói, hai tay không ngừng xoa xoa, mà
hành vi hèn mọn của hắn đạt tới đỉnh điểm, Hoàng
Đại Cường từng bước, từng bước hướng đến Thẩm
Lệ.
Thẩm Lệ cuối cùng cũng cũng sợ hãi.
Cô đứng dậy muốn chạy, nhưng lại bị Hoàng Đại
Cường bắt được.
Trình Uyên tranh thủ lúc này lấy điện thoại di
động ra, bắt đầu quay lại.
Thẩm Lệ bị Hoàng Đại Cường đè xuống, liều mạng
chống cự, thậm chí còn quát Trình Uyên, "Trình
Edit: Vasterel
Uyên, ngươi hông hải đàn ông, có bản lĩnh ngươi
hãy tự mình làm đi!"
Hoàng Đại Cường đâu có thèm quan tâm đến cái
khác, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú cùng
thân hình nóng bỏng của Thẩm Lệ, hai mắt đỏ hoe.
Thở hổn hển, hắn xé rách quần áo của Thẩm Lệ.
“A!” ặc dù Thẩm Lệ đã ra sức chống cự, nhưng
sức lực của cô không bằng Hoàng Đại Cường, hơn
nữa sức lực của Hoàng Đại Cường lúc này so với lúc
khác còn lớn hơn gấp ngàn lần.
"Đừng ...!"
Thẩm Lệ lớn tiếng kêu thảm.
Đúng lúc này Hoàng Đại Cường lột sạch đồ của
Thẩm Lệ, hắn liền định cầm kiếm của mình.
“Đủ rồi!” Trình Uyên đột nhiên lên tiếng dừng lại.
Edit: Vasterel
à Hoàng Đại Cường từ lâu bị vật chất nào đó
chiếm cứ trong não, tựa như hông có nghe thấy lời
nói của Trình Uyên.
Cưỡng ép banh chân dài nõn nà của Thẩm Lệ ra.
"Bốp!"
Trình Uyên đạ Hoàng Đại Cường ngã lăn xuống
đất.
“con mẹ mày Tao nói đủ rồi, mày không hiểu sao?”
Trình Uyên tức giận nói.
Hoàng Đại Cường rốt cục cũng hoàn lại hồn, kinh
ngạc quz xuống trước mặt Trình Uyên.
“Cút!” Trình Uyên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Hoàng Đại Cường ôm đồ vùng dậy bỏ
chạy.
Trình Uyên lạnh lùng liếc mắt một cái, không một
mảnh vải che thân , Thẩm Lệ cuộn mình lại ở trên
ghế sô pha.
Edit: Vasterel
Chương 382: mục tiêu Thẩm Hoa
Anh tìm một cái chăn rồi ném cho Thẩm Lệ, Trình
Uyên ngồi trở lại ghế sô pha.
"quả thật ta có thể giết ngươi, như vậy Thẩm Hoa
nhất định sẽ cảm thấy càng thêm chấn động hơn."
Nghe vậy, Thẩm Lệ hung ác nhìn chằm chằm Trình
Uyên, trong mắt tràn đầy ác ý.
Bởi vì vừa rồi chấn động quá mức, khóe mắt còn
ngấn lệ, ôm lấy chăn che lại thân thể của mình rồi
cuộn lại trong góc, nghiến răng nghiến lợi nói: "sao
ngươi không giết tôi đi."
“Tôi không phải là người giết người vô tội.” Trình
Uyên lắc đầu, “cô tuy rằng hại tôi không ít, nhưng
tội không đáng phải chết.”.
“Ngươi đây là lòng dạ đàn bà.” Thẩm Lệ trong mắt
lóe lên một vẻ khinh thường. “Tôi thật không hiểu,
ngươi thế mà giống loại người này, nếu như tính
cách của tôi không phải dây dư dài dòng như vậy,
khả năng ngươi đã chết sớm từ lâu rồi, như vậy sẽ
không có xảy ra chuyện như vừa rồi. "
Edit: Vasterel
"bây giờ chả còn { nghĩ gì nữa, lúc này chính là
muốn nói cho cô biết, tôi sẽ xử lý hết tất cả."
Nói xong, Trình Uyên đứng dậy rời khỏi căn
phòng này.
"Chăm sóc cô ấy thật tốt, không có tôi cho phép,
ngươi không được đi vào căn phòng này."
“Vâng, vâng.” Hoàng Đại Cường vội vàng gật đầu
trả lời lại, tỏ vẻ rất cung kính.
...
...
Một lát sau.
Thẩm Hoa ở tỉnh Giang Bắc nhận được một cái tin
nhắn nặc danh.
Là một nữ thư k{ đư điện thoại cho Thẩm Hoa.
Edit: Vasterel
Ngay cả vẻ gợi cảm và điềm đạm như Thẩm Hoa,
sau khi nhìn thấy tin nhắn, đôi mắt của hắn t đột
nhiên co rút lại, .
Đứng trên nóc tòa nhà tập đoàn Thẩm thị, Thẩm
Hoa nắm chặt tay, tức đến phát rung bần bật.
“tin này từ đâu?” hắn nghiến răng hỏi.
Nữ thư k{ lắc đầu, "Xem r đã xử lý qua, rồi thông
qu đường nước ngoài tới, không cách nào có thể
tr r được."
Nghe vậy, Thẩm Hoa nheo mắt.
"Hắn đ ng muốn chọc tức tôi sao?"
"Thật ra, không cần tr r tôi cũng có thể đoán
được là i. Tôi nghĩ hắn cũng có thể biết được tôi sẽ
đoán được."
"Đó thực sự là một phương pháp tốt, đó là, nó đã
chọc giận tôi thành công mà không để lại bất kz
bằng chứng nào."
Edit: Vasterel
Nữ thư k{ đẩy mắt được tô đậm, thái độ cung
kính, thần sắc hờ hững hỏi: "Có cần truyền tin này
cho gia tộc không."
“Không cần!” Thẩm Hoa lạnh lùng nói, “Vốn là
muốn chọc tức tôi, hắn đương nhiên hắn đã có mục
đích, nếu như không ngoài dự đoán, chúng t sẽ
gặp nh u ng y.”
"thê nhưng, tiểu thư ...!"
“Nếu như toàn bộ Thẩm gi đều bị kinh động, nếu
đổi lại cô là hắn, cô có thể chó cùng rứt giậu hay
không?” Thẩm Hoa hừ lạnh một tiếng.
“A… Thật sự xin lỗi chủ tịch.” Nữ thư k{ lập tức
hiểu được ý của Thẩm Hoa, biết mình có chút lòng
tốt nhưng bị hiềm nghi làm chuyện xấu, cô vội vàng
xin lỗi, “là tôi cân nhắc thiếu chu toàn."
ánh mắt Thẩm Hoa càng ngày càng ảm đạm.
Một lúc sau, nữ thư k{ lo lắng hỏi "nhưng tiểu
thư ..."
Edit: Vasterel
Thẩm Ho cười lạnh một tiếng, "hắn gửi đến cái
tin này,chứng tỏ người hắn muốn xử lý chính là tôi."
"Hả? Nhưng mà, nhưng kẻ chủ mưu là ..." Nữ thư
ký có chút kinh ngạc.
Thẩm Hoa trong mắt lóe lên vẻ khinh thường,
"Chỉ là khéo léo một chút."
Nữ thư k{ không ngốc, Thẩm Ho đã nói như vậy,
cô sẽ nghĩ như thế nào thông minh.
Một lúc sau, nữ thư k{ rốt cuộc cũng hiểu được
nguyên nhân trong đó khẽ mở miệng, " Minh
thương dễ tránh, ám kiếm khó phòng?"
Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vỡ xuất
hiện trước mặt Thẩm Hoa.
“Lão k?” Thẩm Hoa có chút thất thần “ngươi… s o
ngươi lại ở đây?
Người đàn ông được gọi là lão K là một người đàn
ông, vẻ ngoài chừng hơn 40 tuổi, khuôn mặt ôn hòa
nhưng lại đầy sát khí.
Edit: Vasterel
Hắn được coi là cao thủ của Thẩm gia, ngay cả
Thẩm Hoa và cha của hắn cũng không dám lên mặt
với người này.
“ch ngươi lo lắng cho sự an toàn củ ngươi.” Lão
K mỉm cười nói.
“h h , ông ấy càng già càng hồ đồ, một thằng nhóc
mới giở trò láu cá một chút đã lừ được ông ấy
rồi?” Thẩm Hoa giễu cợt.
Lão K cười nói: "cha củ ngươi vừa nhận được tin
tức có từ Thương Minh ở kinh thành,bên kia nói
rằng, Trình Uyên nói với Đông Lương Đình, người
muốn đối phó chính là ngươi đấy."
Nghe đến đây, Thẩm Ho đột nhiên nhíu mày.
"Nếu như hắn vừa mới nói cho Ngụy thiếu gia
biết hắn sẽ đối phó với ngươi, khả năng thật sự là
minh thương dễ tránh, ám kiếm khó phòng. Nhưng
nếu như hắn không chỉ nói với người của Ngụy gia,
thì rất rõ ràng là hắn cố { để cho chúng ta biết và
hắn cố { để chúng t đoán rằng hắn t Người thực
Edit: Vasterel
sự muốn đối phó là Phương Th nh Yến, mà trên
thực tế ... "
" Trên thực tế, chính là ngươi."
Lúc này, Thẩm Hoa mới chợt nhận ra, Trình Uyên
này hình như không đơn giản như hắn nghĩ.
“mới ở cái tuổi h i mươi, mà có thể có loại lòng
dạ này s o?” Thẩm Hoa kinh ngạc hỏi.
Lão K cười nói: " Thiếu gi , ngươi cũng hơn h i
mươi tuổi, nhưng là so với bất cứ kẻ nào đều có cái
đầu hơn một chút."
"..." Thẩm Hoa.
...
...
Tin tức này, không chỉ Thẩm gia biết, mà Phương
gi cũng đã được thông báo.
Edit: Vasterel
Vì vậy, tại biệt thự củ Phương gi , Phương
Thanh Yến cười nói: "Nhìn xem đi lão bá , hắn muốn
đối phó chính là Thẩm Ho , cũng không phải là tôi,
cho nên. . . "
Người mặc đồ Đường lắc đầu, lông mày hơi nhíu.
"Tôi cũng không rõ chuyện này có phải là hắn cố ý
hành động hay không."
“thì s o?” Phương Th nh Yến tức giận. ” Rõ ràng
như vậy mà ngươi còn không hiểu? ngươi cho rằng
Trình Uyên, một người quê mùa mới ngoài h i mươi
tuổi, vẫn có thể có bộ não của Einstein sao? Tôi nói
cho láo bá biết, tôi sẽ liền đi r ngoài chơi một buổi
tối rồi về? Hơn nữa, không phải La Tam và những
người khác đi theo bên cạnh tôi s o? mà ngươi
cũng đã xin một nhóm cảnh sát làm cái đuôi cho tôi
rồi còn gì nữa. "
Người mặc đồ Đường thở dài, "Thiếu gi , đừng
làm cho tôi phải khó xử."
Phương Th nh Yến thấy hắn có chết cũng không
chịu buông tha, liền khóc không r được giọt nước
mắt.
Edit: Vasterel
Suy nghĩ xong liền nói: "Khổ bá, ngươi xem này,
về cơ bản chú có thể chắc chắn 90% người họ Trình
này sẽ đối phó với Thẩm Ho đúng không?"
"tôi đây, bây giờ cùng với Thẩm Hoa liên minh,
huống chi họ Trình này làm sao có thể đấu qua
Thẩm Hoa, cho dù hắn có đấu qua, thì mục tiêu tiếp
theo của hắn nhất định phải là tôi, đúng chư ?"
Nghe vậy,người mặc đồ Đường nhẹ gật đầu.
Phương Th nh Yến cười nói: "ngươi nghĩ chuyện
này xem có được không? Tôi sẽ nhờ đám người La
Tam giúp Thẩm Hoa, tranh thủ giúp cho Thẩm Hoa
tiêu diệt Trình Uyên, thì s u đó cái lo lắng này của
tôi sẽ không phải được giải trừ rồi sao?"
Người mặc đồ Đường khẽ nhíu mày, hình như có
điều suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn vẫn lắc đầu "Không được, tôi
vẫn phải bảo đảm an toàn cho thiếu gia."
Điều này cũng không hiệu quả, điều đó cũng
không hiệu quả.
Edit: Vasterel
Phương Thanh Yến lập tức lòng tràn đầy tức giận,
gần như bùng nổ. "Tôi thật sự không hiểu, các
ngươi được phái tới Tân Dương này, tại sao không
một mẽ tới giết Trình Uyên đi cho xong chuyện."
Mặc đồ Đường lắc đầu. "Lần trước là chuyện nhỏ
thôi mà đã có chút phiền phức rồi, bây giờ người
củ Phương gi người của Thẩm gi đã nhúng t y
vào, lúc này ngươi lại giết Trình Uyên, đó sẽ là một
chuyện lớn. s u đó nhân cơ hội này Trình gia sẽ
không bỏ qu . Đến lúc đó đối mặt Trước Thương
Minh, tổn thất củ Phương gia chúng ta có lẽ là
khôn lường. "
"..." Phương Th nh Yến.
...
...
Cùng một thời gian.
Tỉnh Tân Dương.
Edit: Vasterel
S u khi màn đêm buông xuống, Trình Uyên trở lại
Tam Thạch Thôn.
Mẹ nh đã làm một bàn ăn rất ngon.
Hôm nay, Bạch An Tương cũng có xuất hiện.
Ngoài Bạch An Tương, trên bàn ăn tối còn có hai
nhân vật mà Trình Uyên không ngờ tới.
Edit: Vasterel
Chương 383: Muốn ôm một cái
"con về rồi sao, nhanh ngồi xuống ăn cơm."
Người Mẹ chào hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên khẽ cau mày rồi ngồi vào bàn ăn, sau
đó Tiêu Trí bưng chai rượu rót cho Trình Uyên một
ly.
“Sao ngươi lại ở đây?” Trình Uyên kinh ngạc cầm
lấy ly rượu.
Tiêu Trí cười nói: "Đến gặp dì, sao vậy, không
hoan nghênh sao?"
Trình Uyên chỉ vào món mẹ xào trên bàn, nói: "Mẹ
tôi nấu đồ ăn ngon nhất ở Tân Dương này, ăn thử
đi."
Tiêu Trí khẽ giật mình, lắc đầu cười, cầm đũa lên
rồi gắp thức ăn.
Sau đó Trình Uyên liếc nhìn Lý Tịnh Trúc đang
ngồi ở một bên, và thái độ khác thường không dám
lên tiếng, anh nhẹ giọng nói: " nếu cô dám dùng
Edit: Vasterel
thuốc đánh mê tôi. Thì cả đời này đừng mong tôi sẽ
tha thứ cho cô."
Nghe vậy, Lý Tịnh Trúc không khỏi rùng mình.
Mẹ anh cũng không biết họ đang nói gì và cũng
không quan tâm đến điều đó cho lắm, bà cứ cười
tủm tỉm rồi nói: "Ăn đi ăn đi, đừng khách xáo, cứ coi
như là nhà của mình".
Đối với bạn bè của Trình Uyên, mẹ anh luôn rất
nhiệt tình.
“các con cứ ăn tự nhiên đi, mẹ đi xem nồi canh đã
chín chưa.” Ăn xong một lúc, bà mẹ đứng dậy đi vào
bếp.
Lúc này Tiêu Trí mới nuốt thức ăn trong miệng
xuống, ngẩng đầu lấy khăn giấy lau miệng, thần sắc
cũng trở nên có chút nghiêm túc, nghiêm túc nói
"Trình Uyên, chúng ta là bạn học, chuyện này..."
"Ăn!"
Trình Uyên đột nhiên mắt đỏ, quát to một tiếng .
Edit: Vasterel
Giọng nói của anh rất lớn, tựa như trong đám
người náo nhiệt, quăng ra một viên pháo kép nổ
đôm đốp.
Bạch An Tương ,Lý Tịnh Trúc và Tiêu Trí đều sửng
sốt.
lời nói của Tiêu Trí bị cắt ngang, cũng đành chịu
nuốt trở vào.
Cả bàn người nào người nấy cắm đầu ăn cơm.
Bà mẹ đi ra quở trách Trình Uyên, "Con làm sao
vậy? Tiêu Trí từ xa đến thăm con, con còn nổi nóng
làm gì vậy?"
"Tiêu Trí, đừng chấp nhặt với hắn. Hắn từ nhỏ đã
như vậy rồi, uống hai chén rượu liền không biết
mình là ai, đừng để ý đến hắn, mặc kệ hắn."
Tiêu Trí gật đầu cười khổ một cái.
Ai cũng biết đây là mẹ Trình Uyên và đang bênh
vực cho Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Một bữa ăn vô cùng buồn tẻ.
Sau khi ăn cơm xong, lau miệng, Trình Uyên liền
hạ lệnh trục khách.
" có một đoạn ở Tam Thạch Thôn không có
đường đèn, trên đường lái xe cẩn thận một chút."
Tiêu Trí thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy cáo từ.
Mẹ anh nói: "Muộn như vậy rồi, hay là ở lại đi."
Tiêu Trí lịch sự từ chối.
Bước ra cửa, vừa lên xe, Trình Uyên liền đi theo.
“Vừa rồi giọng điệu rất nặng, đừng để bụng.” Đưa
cho Tiêu Trí một điếu thuốc.
Tiêu Trí xuống xe, đóng cửa lại, cười nói: "trong
nhà nhắc đến loại chuyện này lỗi do tôi."
Vỗ vỗ vai của anh ta, Trình Uyên nói: "nếu như
ngươi tới thuyết phục tôi,thì hãy quên đi."
Edit: Vasterel
Tiêu Trí lắc đầu, cười khổ nói: " Ngươi là hạng
người gì ta còn không rõ lắm sao? Ngươi đã phá
chặn đường thuyết phục của ta rồi, ta còn gì thuyết
phục ngươi nữa, chỉ là muốn hỏi ngươi, tại sao là
Thẩm Hoa, mà không phải Phương Thanh Yến? "
Trình Uyên nhẹ giọng nói: "Bởi vì Thẩm Hoa có
đầu óc hơn Phương Thanh Yến."
"Nhưng là, chủ mưu là Phương Thanh Yến."
Trình Uyên cười cười, sau khi cười xong, ánh mắt
dần dần ngưng tụ trong hư vô ở một chỗ xa nào đó
không rõ là chỗ nào, giọng nói sắc bén nói: " Dù sao
cũng phải có trước có sau ?"
Tiêu Trí lập tức há to miệng.
"Ngươi ... Ngươi muốn đụng vào Thẩm gia và
phương gia sao?" Tiêu Trí vừa kịp phản ứng lại, đột
nhiên hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào vậy Trình Uyên?
Ngươi điên rồi? Ngươi chán cuộc sống này rồi sao?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Tôi đã
nói, ngươi không cần phải khuyên ."
Tiêu Trí có chút tức giận, cầm hai điếu thuốc, ném
điếu thuốc xuống đất, chỉ vào mặt Trình Uyên,
nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau khi mở cửa xe, anh ta lại dừng lại, quay đầu
lại hỏi Trình Uyên, "ngươi đã từng nghĩ tới, chuyện
này sẽ làm tổn thương đến vợ và mẹ của ngươi
chưa?"
Trình Uyên lắc đầu.
" Suy nghĩ thật kỹ đi."
Tiêu Trí không khỏi do dự, lái xe rời đi.
Lý Tịnh Trúc từ trong nhà đi ra, nhìn về phía xe
Tiêu Trí đã biến mất, liền nhìn về phía Trình Uyên
thần sắc hụt hẫn đứng yên tại chỗ.
“Thật sự phải làm cho bằng được sao?” Cô thần
sắc có chút khẩn trương hỏi.
Edit: Vasterel
Lý Tịnh Trúc vẫn luôn cười đùa vui vẻ trước mặt
Trình Uyên, nhưng hiếm khi thấy có vẻ nghiêm túc
như vậy.
Trình Uyên gật đầu: "phải, thậm chí phải được."
" Có thể hay không..."
"Không!"
Lý Tịnh Trúc im lặng.
Một lúc sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cười
nói: "Tôi muốn hỏi, anh có thể ôm tôi một cái được
không?"
Nghe đến đây, Trình Uyên khẽ giật mình.
“Đề phòng lỡ sau này anh có chết, thì vẫn có chút
gì đó gọi là kỷ niệm!” Lý Tịnh Trúc nghiêng đầu cười
tinh nghịch.
Trình Uyên lo lắng liếc nhìn vào nhà và ở sân.
Edit: Vasterel
“Yên tâm đi, chị dâu đang thu dọn đồ trong nhà.”
Lý Tịnh Trúc dang hai tay ra, như đang đợi để ad
ôm.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tịnh Trúc và bờ
môi hơi nhếch lên lên mỉm cười thật quyến rũ, và
cùng với đôi mắt lấp lánh trong bóng tối, thật là
tuyệt đẹp.
Nhưng Trình Uyên lại nhẫn tâm lắc đầu, "Không
thể!"
Trong trường hợp này, một người phụ nữ bình
thường chắc chắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ và sẽ
không thể nào tiếp tục ở chỗ đó được nữa.
Tuy nhiên, Lý Tịnh Trúc thuận thế đem hai cánh
đang dang ra phía sau lưng , bĩu môi nói "Keo kiệt!"
Lời này khiến Trình Uyên không có cách nào trả
lời được.
Cô cũng lên xe của mình, rồi nổ máy, Lý Tịnh Trúc
còn chưa kịp nói lời từ biệt với Trình Uyên, liền lái
xe rời đi,nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm " Sớm
Edit: Vasterel
muộn gì cũng có một ngày, lão nương sẽ thuốc cho
ngươi rồi ôm cho đã!"
Nhìn thấy cô ấy biến mất vào bóng đêm, bờ môi
của Trình Uyên khẽ nhúc nhích "Cảm ơn."
Trong lòng anh thực sự cảm kích, cảm kích Lý Tịnh
Trúc vì ân tình, cảm kích Tiêu Trí Triệt không khỏi
tức giận.
Anh biết rằng vào lúc này, tất cả mọi người đều
thực sự nghĩ về anh.
Chỉ...
Tiêu Trí, làm sao anh ta biết là anh đang đối phó
với Thẩm Hoa?
Tuy rằng Trình Uyên không cảm thấy Tiêu Trí sẽ
gây bất lợi cho chính mình, nhưng liên tưởng tới sự
tình trước kia, anh trong lòng vẫn là tràn ngập nghi
ngờ..
...
Edit: Vasterel
Đêm đã khuya.
Bạch An Tương thay quần áo chuẩn bị đi tắm,
cũng không còn kêu Trình Uyên xoay người nữa,
nhưng khi cô đang cởi quần áo, Trình Uyên vẫn có ý
tứ tự xoay người.
Hiện tại trong đầu của Trình Uyên đã đầy ấp
những thứ của ngày mai, ngoài ra anh không có
hứng thú với chuyện khác nữa.
Trước khi anh kịp nhận ra, mắt anh hơi mờ đi, và
não bộ bắt đầu đình trệ.
Tuy nhiên.
truyền đến bên tai Bạch An Tương một âm thanh
êm ái như tiếng gió nhẹ và mưa phùn.
"có nguy hiểm không?"
Trình Uyên yên lặng gật đầu "Hừ."
anh đối với Bạch An Tương không hề nói dối,
cũng không phải là không sợ Bạch An Tương lo lắng,
Edit: Vasterel
trên thực tế, súng tiểu liên rất lợi hại khi được bắn
ra, đối thủ không nguy hiểm, có quỷ mới tin nổi.
Bạch An Tương một lần nữa vòng qua cánh tay
trắng nõn mảnh mai từ phía sau ôm lấy Trình Uyên.
Cô đem thân thể của mình dán sát vào lưng của
Trình Uyên, nhẹ nhàng nói: "Vậy anh hãy cẩn thận
một chút."
Giờ phút này, trong lòng Trình Uyên cảm nhận
được từ trước tới nay chưa từng có dịu dàng như
vậy.
rất ấm áp.
“Sao em không khuyên giải anh?” Trình Uyên hỏi.
Một lúc sau, Bạch An Tương nhẹ giọng trả lời:
"anh sẽ nghe sao?"
Trình Uyên rất nghiêm túc nghĩ đến chuyện này.
Không có câu trả lời.
Anh ấy không nói, và sau đó cô ấy cũng không hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 384: Con dâu tương lai
Buổi sáng, khi Trình Uyên chuẩn bị đi ra ngoài,
Bạch Thiếu Lâm đã tìm tới anh.
Trong phòng khách, Trình Uyên rót một ly trà,
đưa cho Bạch Thiếu Lâm ngồi trên xe lăn.
“cha, cha cũng tới thuyết phục con sao?” anh hỏi.
Trước sự ngạc nhiên của Trình Uyên, Bạch Thiếu
Lâm thật sự lắc đầu.
Cẩn thận thổi hơi nóng bốc ra từ trong tách trà,
Bạch Thiếu Lâm nhấp một ngụm, cười nhẹ. "đứng
trên phương diện quan hệ của chúng ta, cha quả
nhiên có lý do để thuyết phục con."
"Nhưng..."
"Làm một người đàn ông mà nói…, cha ủng hộ
con."
Trình Uyên hết sức kinh ngạc, nhìn ông ấy một hồi
lâu như là lần đầu tiên gặp Bạch Thiếu Lâm vậy.
Edit: Vasterel
“Lúc trước để An Tương gả cho con, cha biết An
Tương không hề vui chút nào, mà cha cũng vậy cùng
không hề vui.” Bạch Thiếu Lâm thay đổi phong cách
vẽ tranh, cười thầm. “Nhưng sau đó cha quan sát
con một thời gian….”
“cha đã thay đổi cái nhìn rồi?” Trình Uyên đầy cõi
lòng mong đợi hỏi.
Ai ngờ rằng Bạch Thiếu Lâm lắc đầu, "Đi theo con,
An Tương nhất định sẽ không có cuộc sống tốt ."
“Ừm.” Tuy rằng Trình Uyên đồng ý điểm này,
nhưng lòng dạ lại ít nhiều có chút khó chịu.
Căn nhà nhỏ 100 mét vuông, công việc ổn định
nếu như đặt họ vào có lẽ sẽ có cuộc sống ấm no
hạnh phúc.
Đây cũng là niềm vui hạnh phúc giản đơn của hầu
hết những người bình thường.
Tuy nhiên, tất cả điều này đột nhiên thay đổi sau
khi Trình Uyên bước lên đỉnh của tạo hóa, và hoàn
toàn biến thành một hy vọng viễn vong.
Edit: Vasterel
Có lẽ nhìn thấy sự thất vọng của Trình Uyên, Bạch
Thiếu Lâm khẽ cười.
Ông ấy nói "Nhưng ít ra, con là một người đàn
ông."
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi nở nụ cười khổ
lần nữa, thân là cha vợ, trong lòng của cha có bao
nhiêu ngược xuôi mới có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ
cha còn sợ An Tương gả cho một tên thái giám sao?
Nhưng sau đó, Bạch Thiếu Lâm nhàn nhạt nói:
"Đàn ông nên làm những gì đàn ông nên làm."
Trình Uyên sắc mặt cứng lại.
“Trốn tránh không bao giờ là giải pháp giải quyết
cho mọi vấn đề.” Bạch Thiếu Lâm nói tiếp, “đó
không phải là điều mà một người đàn ông nên có.”
Về phương diện này, Trình Uyên vô cùng tán
thành, anh nặng nề gật đầu.
“Nhưng dù làm gì đi nữa thì cũng phải có kế
hoạch mới được, phải vận dụng đầu ốc.” Bạch Thiếu
Edit: Vasterel
Lâm nói, “con thử nói cho cha biết, sau khi làm xong
chuyện này, con đã từng nghĩ đến kết thúc như thế
nào chưa?
Trình Uyên hơi giật mình.
Quả thực, đây là điều mà anh chưa từng nghĩ tới.
anh chỉ biết Lý Túc, Nhất Chi Hoa chết vì cứu anh.
Lý Túc coi anh như anh em một nhà.
Thù này không thể không báo.
Nhưng về phần chuyện sẽ xảy ra sau khi trả thù,
anh thực sự chưa nghĩ tới.
Vì vậy, Trình Uyên lắc đầu.
“đồ ngốc!” Bạch Thiếu Lâm khinh thường liếc anh
một cái, châm chọc nói.
Bạch Thiếu Lâm hiếm khi biểu hiện ra vẻ bộ mặt
này trước mặt Trình Uyên, thật ra Trình Uyên cũng
Edit: Vasterel
chưa từng thấy ông ấy có biểu hiện này trước mặt
ai.
Dù sao ông cũng không dám làm càng trước mặt
Lý Tố Trân.
Đối với Bạch Thiếu Lâm, lúc đầu Trình Uyên chỉ
cảm thông địa vị của ông trong gia đình, thế nhưng
là về sau lại không thể không thừa nhận, sợ vợ mới
có cơm ăn đây là sự thật.
Con gà này, đại trí giả ngu.
Bạch Thiếu Lâm duỗi ngón tay bấm vào tay vịn
của xe lăn, có chút thâm thúy hỏi: "cha có nhớ, có
một cô gái tên là Hồng Anh, đúng không?"
Nghe vậy, trên trán Trình Uyên lập tức toát ra
một tầng giọt mồ hôi.
anh nghĩ thầm, may mắn thay Trần Đông cái
thằng này không có ở đây, nếu không con gà này sẽ
thêm vào câu "Đúng vậy, Trình Uyên còn chạm vào
cổ chân của người đó."
Edit: Vasterel
Chuyện Trình Uyên nhảy xuống sông Hoàng Hà
không thể giải thích rõ được.
Nói xong, Bạch Thiếu Lâm xua tay nói: "con đi đi,
để cha nói chuyện với An Tương vài câu."
Trình Uyên gật đầu, xoay người rời đi.
Đầu tiên là chạy tới Long Đàn Y Viện.
Trong xe, anh không ngừng thắc mắc Bạch Thiếu
Lâm có ý tứ gì.
Hồng Anh?
Chuyện này liên quan gì đến Hồng Anh?
Buổi chiều, tỉnh Giang Bắc ...
Phương Thanh Yến bị giam cả một ngày một đêm,
cảm thấy mình thật thống khổ.
Vì vậy, hắn càng ngày càng ghét Trình Uyên hơn.
“Tất cả đều là do thằng chó khốn kiếp này, chờ
chuyện này đi qua, để xem ta có giết ngươi không!”
Hắn hung ác nói.
Edit: Vasterel
Trong bể bơi trong biệt thự, có một cái khay nổi
trên mặt nước bể bơi với rượu đỏ trên khay.
Phương Thanh Yến đang ngâm mình trong hồ bơi,
vừa uống rượu vang đỏ vừa nhìn mây trắng trên
trời như bông tuyết đang trôi nổi, từ con mắt của
người thường, điều này thật sự rất dễ chịu.
Tuy nhiên, đối với Phương Thanh Yến, đây đơn
giản là khuyết điểm lớn nhất trong cuộc đời.
Bởi vì bênh cạnh thiếu mấy người đẹp mặc Bikini.
Người mặc đồ Đường lỏn tỏn chạy tới từng bước
, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
" Thiếu gia, chuyện tốt."
Phương Thanh Yến khẽ cau mày, sau đó giả bộ
thừa nhận, cười khổ nói: "Hiện tại tôi đang ngồi tù,
còn có thể có chuyện gì tốt hơn?"
Edit: Vasterel
Ông lão mặc trang phục Thời Đường cười nói:
"Đoạn video Thẩm Lệ bị làm A làm A đã gửi cho
Thẩm Hoa."
“Bị làm A làm A?” Phương Thanh Yến nghe vậy
sửng sốt, “CMN, đây chính là cô dâu tương lai của
ta.”
“Cái gì?” người mặc đồ Đường hỏi.
Phương Thanh Yến khó chịu, "ngươi không hiểu
sao, đây là điều kiện duy nhất để tôi giúp Thẩm Hoa
đưa tập đoàn Thẩm thị trở thành tập đoàn hàng
đầu Tỉnh Giang Bắc sao."
"Mẹ kiếp, ai to gan như vậy dám làm A làm A với
vợ của tôi?"
Nghe đến đây, sắc mặt của lão nhân mặc đồ
Đường run rẩy một chút.
Nếu Tam gia biết chuyện này, không biết sẽ nghĩ
như thế nào.
Edit: Vasterel
“Mặc dù cho thấy là địa chỉ IP từ nước ngoài,
nhưng tôi suy đoán được có thể là Tập Đoàn Cẩm
Đông Trình Uyên làm ra.” Người mặc đồ Đường nói.
"Mẹ kiếp, lại là Trình Uyên, khổ bá, lần này ngươi
đừng cản ta, tôi không giết hắn không được."
“soạt!” Một tiếng, Phương Thanh Yến trực tiếp từ
trong hồ bơi đứng dậy, nói xong liền muốn xông ra
ngoài.
Người mặc đồ Đường sắc mặt xạm lại, nhanh
chóng ngăn cản Phương Thanh Yến.
"thiếu gia, ngài yên tâm, so với ngài còn có người
gấp hơn."
“Thẩm Hoa?” Phương Thanh Yến hỏi.
Mặc đồ Đường gật đầu, " Mặc kệ hai huynh muội
bọn họ quan hệ như thế nào, đây là trần trụi đánh
thẳng vào mặt Thẩm Hoa."
"Hôm nay tôi vừa nhận được tin có vài chiếc xe từ
Tân Dương đã đến Khu phát triển Giang Bắc."
Edit: Vasterel
"Và người ta đã xác minh rằng trong nhóm người
này, bao gồm cả Trình Uyên, hầu như tất cả những
cao thủ được biết đến xung quanh hắn đều được
phái tới."
"Thẩm Hoa cũng nhận được thông báo thương
lượng của Trình Uyên."
"Hai bên dự kiến sẽ tiến hành các cuộc đàm phán
sơ bộ vào tối nay tại Câu lạc bộ Tinh Hà."
"Đây là một chuyện tốt, thiếu gia."
Sau khi nghe xong người mặc đò Đường báo cáo,
Phương Thanh Yến lộ vẻ tức giận.
"Vợ tương lai của tôi bị hắn làm nhục. ngươi nói
với tôi đây là chuyện tốt sao?"
Ông già mặc đồ Đường cười nói: "Ít nhất lần này
có thể xác định, mục tiêu đích thực của Trình Uyên
chính là Thẩm Hoa."
Edit: Vasterel
“Những chuyện này tôi không quan tâm, dù sao
tôi cũng muốn giết Trình Uyên, đêm nay tôi cũng
muốn đi.” Phương Thanh Yến hung ác nói.
Người mặc đồ Đường vội vàng thuyết phục
"Thiếu gia, Tam gia có nhiều căn dặn, ngay khi có
động thái, liền phải báo cáo."
"..." Lúc người mặc đồ Đường nhắc tới Tam gia,
Phương Thanh Yến thì trống không.
Nhưng nhìn rõ, hắn rất không cam tâm..
“nếu vậy thì phái Cổ Trường Phong đi đi,mặc kệ
như thế nào,coi như Thẩm Hoa không dám động
Trình Uyên, hoặc là không đấu không lại Trình Uyên,
liền có Cổ Trường Phong giết Trình Uyên Phương
Thanh Yến cắn răng nói.
Người mặc đồ Đường do dự một hồi, thở dài,
cuối cùng vẫn nhịn lui một bước "Được rồi, tôi đi
nói chuyện với Tiểu Cổ một tiếng."
“Còn nữa, để những cảnh sát đó đến Câu lạc bộ
đêm Tinh hà đi.” Phương Thanh Yến tâm tư khẽ
động ,nói.
Edit: Vasterel
Nghe vậy, người mặc đồ Đường khẽ cười, "thiếu
gia rốt cục đã hiểu rồi."
Edit: Vasterel
Chương 385: Câu lạc bộ Tinh Hà
Trước khi ra khỏi đường cao tốc, hãy đằng trước
Tỉnh Giang Bắc toàn là những tòa cao ốc chen chúc
nhau sưởi ấm như sợ lạnh, dày đặc.
Trình Uyên nghĩ rằng, nếu như anh có mắc phải
chứng ám ảnh kinh hoàng, có lẽ sẽ không dám nhìn
vào đó.
Nhưng khi xe xuống đường cao tốc, mới vào
thành phố, đường phố ở đây khá rộng.
Khu phát triển tỉnh Giang Bắc là một trong hai
huyện độc lập với năm huyện lớn, mười năm trước
còn là một vùng nông thôn, nhưng hiện tại đã trở
thành một đô thị phồn hoa sôi động.
Ra khỏi nhà, mang theo người của chính mình đầy
ba xe hướng tới tỉnh Giang Bắc , Trình Uyên mang
theo đầy hận thù.
Ngay cả những đám mây trên bầu trời, dường như
đều cảm nhận được điều gì đó, từ từ nhuốm màu
xám xịt.
Edit: Vasterel
Thay vì trực tiếp đi tìm Thẩm Hoa, bọn họ lại ở
khách sạn Hải Gia cách tập đoàn Thẩm thị không xa.
Bạch Long cô béo hai huynh muội xuất hiện thình
lình..
Trần Đông cũng đã về trong đêm qua.
Thời Dương, Lý Tịnh Trúc cũng đi theo.
Vương Mỹ Lệ Lý Hải Tân những người này đều tại
không có gì xa lạ nữa.
Kỳ lạ thay, Mục Tư Nhã cũng đi theo.
Dù biết là nguy hiểm nhưng buổi sáng, Mục Tư
Nhã vẫn tìm Trình Uyên nói: "Tôi muốn tận mắt
chứng kiến người làm ra cái chết của chồng tôi, thì
tôi mới can tâm."
Trình Uyên lương tâm hổ thẹn, cũng không có cự
tuyệt.
" cuộc đàm phán sẽ được tổ chức tại câu lạc bộ
Tinh Hà vào đêm nay."
Edit: Vasterel
Tụ tập lại bên trong căn phòng, Trình Uyên giải
thích với mọi người, " Đến lúc đó ,mọi người tùy
thời cơ mà hành động, nhưng chú ý một điểm. Mỗi
người đều phải bảo đảm an toàn của chính mình."
Trần Đông cau mày nói: "Tôi đi theo ngươi."
Vương Mỹ Lệ cắt ngang nói: "Ngươi đã vào tầm
mắt của bọn họ từ lâu rồi, mục tiêu quá rõ ràng, nếu
không để tôi ở bên cạnh hắn như vậy tương đối bí
ẩn hơn."
Trình Uyên xua tay từ chối, "Tôi không cần bât kỳ
ai đi theo hết."
"Nhưng..."
“Không sao đâu, chỉ cần mọi người nhớ chuyện
mình cần làm được.” Nhìn thời gian trên đồng hồ,
Trình Uyên nói, “Còn một khoảng thời gian trước
buổi tối , mọi người có thể ra ngoài đi dạo, cũng có
thể ở trong phòng nghỉ ngơi, không cần phải lo lắng
quá mức. Vì càng vào thời điểm này, càng sẽ không
có người đụng đến chúng ta. "
Edit: Vasterel
"hy vọng mọi người hãy để mắt đến tối nay."
Thu xếp xong, Trình Uyên gọi Lý Hải Tân, Mục Tư
Nhã cũng vội vàng đi theo.
Bọn họ lên xe, Lý Hải Tân phụ trách lái, quay đầu
lại khu trung tâm thành phố tỉnh Giang Bắc.
Đường phố ở tỉnh Giang Bắc rất sạch sẽ, hầu như
không thấy lá rụng.
“Tỉnh thành có khác.” Nhìn đường phố náo nhiệt
ngoài cửa sổ và xe cộ dày đặc đậu ven đường, Trình
Uyên cảm thấy phấn khích.
Lý Hải Tân có chút chột dạ, tay cầm vô lăng hơi
run.
Mục Tư Nhã ngồi ở ghế sau ngẩn người nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Trong lúc nhất thời, dường như không có người
nào để ý tới Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cũng không để ý, tiếp tục thì thào nói:
"Nếu có thể cứu vãn, cố gắng đừng ly hôn."
Nghe được những lời này, Lý Hải Tân thân thể run
lên.
Ngay cả Mục Tư Nhã cũng quay đầu lại, cũng hơi
ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ một chút.
Lý Hải Tân thở dài, giọng phờ phạc như người vừa
ăn hai ký muối quên súc miệng "đã ký rồi."
"anh có muốn như vậy không?"
"Làm sao có thể?"
Vỗ vỗ vai anh ta, Trình Uyên nói: "Anh ký thỏa
thuận mà không lấy được giấy chứng nhận thì cũng
không tính, đợi lần này giải quyết xong tôi sẽ đi nói
chuyện với chị dâu."
Lý Hải Tân cười khổ chế nhạo.
“Về phần Hồng Anh, đừng liên lạc với cô ấy nữa.”
Giọng Trình Uyên có chút trịnh trọng.
Edit: Vasterel
“Nếu như có thể cứu vãn được vợ mình, tôi xin
thề.” Lý Hải Tân nghiến răng nghiến lợi.
Trình Uyên gật gật đầu, " Vậy là tốt rồi."
Lần trước đến chỗ ở của Lý Hải Tân, Trình Uyên
nhìn thấy Lý Hải Tân đang luống cuống tay chân vò
một tờ giấy, ném vào sọt rác.
Đó là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Vợ của Lý Hải Tân bị mù, lại có vẻ rất lương thiện,
nếu như không phải vậy, Lý hải tân đã không vì cô
ấy , mà đáp ứng làm thượng khách của Trình Uyên .
Trình Uyên đoán rằng vợ của Lý Hải Tân khẳng
định không chỉ một lần cùng Lý Hải Tân đề cập qua
ly hôn, vì như vậy không thể có hiệu quả như vậy
được, chủ quan khẳng định chính là không muốn
liên lụy đến anh ấy.
Cũng có thể hiểu rằng Lý Hải Tân luôn từ chối đơn
xin ly hôn của vợ với một ưu thế cự tuyệt nào đó,
bao gồm cả tình cảm của anh dành cho cô ấy.
Edit: Vasterel
Về chuyện giữa Lý Hải Tân và Hồng Anh, nếu là do
vợ anh ta biết chuyện, thì đó chỉ là cái cớ để gây
chuyện với Lý Hải Tân.
Trình Uyên phân tích một hồi cũng nhận ra, cuối
cùng vợ của Lý Hải Tân vẫn là không muốn liên lụy
anh ấy, kìm hãm lại anh ấy.
Một người phụ nữ lương thiện tốt bụng không
nên có một cái kết đau khổ.
Trước khi nhận biết điều đó, trời đã tối.
Sau đó, Trình Uyên, Lý Hải Tân và Mục Tư Nhã
đến một quán bar tên là "Sầu".
Mãi cho đến trời tối đều không có ra.
...
...
Thời gian sớm đã đến tám giờ tối.
Edit: Vasterel
Câu lạc bộ Tinh Hà là một khách sạn hạng 5 sao
cao cấp.
Và đêm nay, tầng hai của khách sạn đã được bao
trọn.
Bên ngoài khách sạn, trong một chiếc xe MiniBus,
người ngồi đầy cả xe.
“đội trưởng, khi nào chúng ta vào?” Một thanh
niên khoảng hai mươi tuổi hỏi Đường Hùng, người
đang ngồi ở ghế phụ.
Đường Hùng lắc đầu nói: " Không vội, chờ bên
trong có động tĩnh rồi, chúng ta sẽ xông vào bắt
người."
“đội trưởng, có người đến.” Lúc này, người thanh
niên đưa tay chỉ về phía cửa ra vào của khách sạn.
Một chiếc xe sang Mercedes Benz đỗ trước khách
sạn.
Edit: Vasterel
Người gác cửa trẻ tuổi cao lớn ở cửa khách sạn
chạy nhanh đến giúp người đó mở cửa từ bên
ngoài.
Sau đó một vài người xuống xe.
Thẩm Hoa đi phía trước, bên cạnh là nữ thư ký
tao nhã, phía sau còn có một người đàn ông to con.
Ngoài ra, sau khi chiếc Mercedes-Benz RV đỗ, một
chiếc Volkswagen đã bám theo.
Ba người mặc vest đen xuống xe, nhanh chóng đi
theo Thẩm Hoa.
“Là Thẩm Hoa.” Đường Hùng trầm ngâm gật đầu,
hỏi: “Đã tính qua người của Tân Dương chưa?
“Người của Tân Dương tiến vào đếm rồi, xem ra
còn thiếu ba người.” Một gã thanh niên nhanh
chóng đáp.
"thiếu ai?"
"Trình Uyên, và hai người nữa không hề biết."
Edit: Vasterel
“Không có Trình Uyên?” Đường Hùng hai mắt đột
nhiên co rút lại. “Lúc này Trình Uyên sao lại không
có ở đây?
"Ừm, nhưng ở đó không nên có quá nhiều biến.
Dù sao xung quanh hắn có mấy đấm đá được, cũng
đều là ở bên trong hết. Hắn dẫn một người phụ nữ
ra ngoài cùng một người đàn ông trung niên, căn
bản sẽ không có chuyện gì xảy ra hết." thanh niên
phân tích.
Đường Hùng gật đầu, nhưng lại cau mày.
Bên trong khách sạn.
Thẩm Hoa cùng mọi người lên lầu hai, liền nhìn
thấy Bạch Long cô béo, Vương Mỹ Lệ ,Trần Đông và
Thời Dương ở đại sảnh, đều đang ngồi hoặc đứng ở
hai chỗ khác nhau.
Ví dụ như Thời Dương, trên ghế sô pha khu vực
tiếp khách ở lầu hai.
Edit: Vasterel
Cô nàng béo ngồi xếp bàn trước bể cá một cách
kỳ lạ.
Bạch Long đứng thẳng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa
sổ.
Trần Đông ngồi vào bàn ăn, gác chân lên hai chiếc
ghế.
Còn Vương Mỹ Lệ, trực tiếp nằm trên "chiếc
giường" được tạo thành từ năm chiếc ghế.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Hoa và những người
khác đều sững sờ.
“Trình Uyên đâu?” hắn hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 381: Cố lên
“Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, chúng tôi ý thức ra
được từ lời cảnh sát nói, Trình Uyên là người khả
nghi nhất.” người mặc đồ Đường nhẹ giọng nói, “Và
ngài cũng biết thiếu gia chúng tôi có hiềm khích với
Trình Uyên, cho nên, chúng tôi bây giờ rất lo lắng”.
“Ý ngươi là gì?” Đường Hùng dừng lại, nhíu
mày,rồi bối rối hỏi.
“Ngài cho rằng hắn không có việc gì là không làm
được sao?” người mặc đồ Đường hỏi.
Đường Hùng vẫn chưa hiểu lắm.
Mặc đồ Đường khẽ cười nói: "Chúng tôi thỉnh cầu
các ngài bảo vệ giùm."
"..." Đường Hùng nghe xong những lời này, phổi
gần như nổ tung.
Nhưng mà, anh vẫn khống chế được cảm xúc của
mình. "Đối với loại chuyện này, ngươi có thể xin ở
cục của tỉnh Giang Bắc."
Edit: Vasterel
"cái này…, thôi được rồi, không tiễn."
...
...
ột hương iện hác, Trình Uyên đi vào trụ sở
bí mật Long Đàn Y Viện.
anh đi thẳng xuống tầng hầm bên cạnh nhà xác,
Hoàng Đại Cường vội vàng chào hỏi.
“Chủ tịch… Chủ tịch.” Khom người cúi đầu, đi
theo Trình Uyên như một con chó xù.
Trình Uyên có đôi hi thầm nghĩ, bộ dáng hèn
mọn này, nếu không vào cung làm thái giám ở thời
cổ đại thì thật uổng phí.
“ ở cửa.” Trình Uyên ra lệnh.
"Vâng vâng."
Hoàng Đại Cường nhanh chóng lấy chìa khóa cửa
an ninh, đi tới mở cửa phòng của Thẩm Lệ.
Edit: Vasterel
“ hoảng thời gian này ngươi có đụng vào cô ta
hông?” Trình Uyên đột nhiên quay lại phía sau hỏi
Hoàng Đại Cường.
Tay run run, chìa hóa hông được tra vào ổ
khóa, xém chút nữa rơi cả chìa khóa xuống đất,
Hoàng Đại Cường cả người run lên. "Chủ tịch, ngài
làm sao lại nói như vậy? Nếu ngài không gật đầu,
đánh chết tôi cũng hông ám."
Nhìn thấy hắn hoảng sợ, Trình Uyên trong lòng
đột nhiên quá tức giận, hừ lạnh một tiếng "Đồ phế
vật!"
"..." Hoàng Đại Cường nghe xong khẽ giật mình.
Sau khi cửa mở, Trình Uyên bước vào, Hoàng Đại
Cường canh giữ ở cửa.
Trình Uyên gọi hắn " vào theo đi."
Hoàng Đại Cường nhanh chóng làm theo.
Edit: Vasterel
Ở đây có đầy đủ các loại tiện nghi gia đình, ngoại
trừ việc không có mạng internet còn lại muốn cái gì
có cái đó, hơn nữa rượu cao cấ Trình Uyên cũng đã
chuẩn bị rất nhiều cho Thẩm Lệ.
Vì vậy, Thẩm Lệ ngã nào cũng hông hổ sở được.
Ngược lại bây giờ có thời gian ăn mặc, Trình Uyên
khi nhìn thấy cô lại cảm thấy nữ nhân này so với
trước ia còn xinh đẹ hơn.
Bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng như cánh ve sầu ôm lấy
thân hình yêu kiều của cô, dây bên vai trái tuột
xuống để lộ bờ vai trắng mịn thấp thoáng khiến
người ta phải ngạt thở.
Nằm trên ghế sô pha, uể oải xem chương trình
truyền hình trên TV 75 inch, hai chân dài bắt chéo
nhau thật đẹp.
Trình Uyên ngồi trên sô pha khác bên cạnh, cô
cũng hông thèm nhìn đến.
“Vệ sĩ của ngươi, cái gì Đường Tử ấy chết rồi!”
Trình Uyên nói.
Edit: Vasterel
Thẩm Lệ vốn vẫn đang ửng ưng hi nghe câu
này liền không khỏi rùng mình như chạm phải điện.
Nhưng ngay sau đó cô đã lấy lại được sự bình tĩnh
trước đây.
"hắn ta cũng giết tôi, nhưng tiếc là vẫn có một
nhóm tay súng bắn tỉa."
"người vệ sĩ của cô chịu thua anh ta rồi."
Trình Uyên lạnh lùng nói: "Cuối cùng chính hắn đã
lao vào che cho Trần Đông mà chết, bị bắn thành
như cái rổ, lỗ thủng trên người giống như tổ ong vò
vẽ. vô cùng thê thảm."
“nhân vật tiểu tốt không quan trọng, hông đáng
nhắc đến.” Khi Thẩm Lệ nói lời này, thần sắc bình
tĩnh đến tự nhiên.
Nhưng mà, Trình Uyên nhìn thấy rõ ràng hai chân
dài trắng nõn mềm mại của cô hoán đổi vị trí trên
xuống ưới, ưới lên trên, cái mũi trong suốt như
pha lê của cô đột nhiên run lên.
Edit: Vasterel
“Tôi muốn báo thù!” Trình Uyên nói.
Thẩm Lệ giễu cợt, "có bản lĩnh thì đi đi, hông cần
thiết đến chỗ tôi xin chỉ thị."
“cô là công cụ trả thù của tôi.” Trình Uyên nghiêm
túc nói.
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Lệ rốt cục biến sắc, cô
đột nhiên ngồi thẳng người, một mặt hoảng sợ nhìn
Trình Uyên.
"Ý ngươi là gì?"
Trình Uyên hít một hơi thật sâu, ường như đang
đưa ra một quyết định hó hăn nào đó.
"Xin lỗi, nó có thể khiến cho cô cảm thấy một
chút kinh tởm, nhưng ù sao cũng để cho anh trai
của cô được trải nghiệm cảm giác đau như ao cắt
là gì."
Thẩm Lệ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng,
nhất là biểu hiện của Trình Uyên bây giờ.
Edit: Vasterel
Trước hi Trình Uyên đi vào, cô cũng hông để ý
lắm, lúc này nhìn kỹ lại, phát hiện anh rất hác xưa.
Nhưng nó hác ở chỗ nào, cô không thể biết
được.
“ngươi có { gì?” Thẩm Lệ run lên.
Trình Uyên từ trên ghế sô pha cầm lấy một đôi
lụa của Thẩm Lệ, có lẽ là chiếc tất lụa vừa mới cởi
ra, đưa lên trước mũi hút hà.
Trông hơi biến thái.
Điều này càng khiến Thẩm Lệ cảm thấy lo lắng.
“ ùi cũng được.” Trình Uyên ném cho Hoàng Đại
Cường cái vớ, ra lệnh “đeo vào đầu.”
Hoàng Đại Cường rất ngạc nhiên, nhưng cũng
không dám hỏi tại sao lại làm như vậy.
Trình Uyên hiện tại cho hắn cảm giác rợn cả tóc
gáy, Hoàng Đại Cường cũng hông ám từ chối,
Edit: Vasterel
đương nhiên ia là của Thẩm Lệ, hắn tự nhiên sẽ
không cự tuyệt.
Nhanh chóng đeo tất vào đầu, giống như họ đã
thương lượng trước đó.
Thẩm Lệ xinh đẹp nhìn chằm chằm, ngây người
nhìn tất cả những thứ này.
Sau hi Hoàng Đại Cường đeo tất vào, Trình Uyên
đột nhiên đứng lên, chỉ vào Thẩm Lệ đối với Hoàng
Đại Cường, lạnh lùng nói: "Cởi quần áo, rồi làm A
làm A đi!"
Đầu Thẩm Lệ phát ra một tiếng "bùm", như bị sét
đánh.
Mặt hác, Hoàng Đại Cường ường như hông có
nghe thấy Trình Uyên vừa nói cái gì, miệng há thật
to "Hả?"
Trình Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "mẹ
kiếp!"
Edit: Vasterel
Lần này Hoàng Đại Cường hiểu được, cũng biết tại
sao Trình Uyên lại muốn mang cái vớ vào.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Uyên, không có
vẻ gì là giả, Hoàng Đại Cường làm sao không vui cho
được? ngươi đẹp trong lòng bấy lâu nay của hắn.
"Này ... Tiểu Mỹ nhân, đây là lệnh của ông chủ tôi,
tôi cũng hông muốn..."
Hắn bất lực nói, hai tay không ngừng xoa xoa, mà
hành vi hèn mọn của hắn đạt tới đỉnh điểm, Hoàng
Đại Cường từng bước, từng bước hướng đến Thẩm
Lệ.
Thẩm Lệ cuối cùng cũng cũng sợ hãi.
Cô đứng dậy muốn chạy, nhưng lại bị Hoàng Đại
Cường bắt được.
Trình Uyên tranh thủ lúc này lấy điện thoại di
động ra, bắt đầu quay lại.
Thẩm Lệ bị Hoàng Đại Cường đè xuống, liều mạng
chống cự, thậm chí còn quát Trình Uyên, "Trình
Edit: Vasterel
Uyên, ngươi hông hải đàn ông, có bản lĩnh ngươi
hãy tự mình làm đi!"
Hoàng Đại Cường đâu có thèm quan tâm đến cái
khác, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú cùng
thân hình nóng bỏng của Thẩm Lệ, hai mắt đỏ hoe.
Thở hổn hển, hắn xé rách quần áo của Thẩm Lệ.
“A!” ặc dù Thẩm Lệ đã ra sức chống cự, nhưng
sức lực của cô không bằng Hoàng Đại Cường, hơn
nữa sức lực của Hoàng Đại Cường lúc này so với lúc
khác còn lớn hơn gấp ngàn lần.
"Đừng ...!"
Thẩm Lệ lớn tiếng kêu thảm.
Đúng lúc này Hoàng Đại Cường lột sạch đồ của
Thẩm Lệ, hắn liền định cầm kiếm của mình.
“Đủ rồi!” Trình Uyên đột nhiên lên tiếng dừng lại.
Edit: Vasterel
à Hoàng Đại Cường từ lâu bị vật chất nào đó
chiếm cứ trong não, tựa như hông có nghe thấy lời
nói của Trình Uyên.
Cưỡng ép banh chân dài nõn nà của Thẩm Lệ ra.
"Bốp!"
Trình Uyên đạ Hoàng Đại Cường ngã lăn xuống
đất.
“con mẹ mày Tao nói đủ rồi, mày không hiểu sao?”
Trình Uyên tức giận nói.
Hoàng Đại Cường rốt cục cũng hoàn lại hồn, kinh
ngạc quz xuống trước mặt Trình Uyên.
“Cút!” Trình Uyên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Hoàng Đại Cường ôm đồ vùng dậy bỏ
chạy.
Trình Uyên lạnh lùng liếc mắt một cái, không một
mảnh vải che thân , Thẩm Lệ cuộn mình lại ở trên
ghế sô pha.
Edit: Vasterel
Chương 382: mục tiêu Thẩm Hoa
Anh tìm một cái chăn rồi ném cho Thẩm Lệ, Trình
Uyên ngồi trở lại ghế sô pha.
"quả thật ta có thể giết ngươi, như vậy Thẩm Hoa
nhất định sẽ cảm thấy càng thêm chấn động hơn."
Nghe vậy, Thẩm Lệ hung ác nhìn chằm chằm Trình
Uyên, trong mắt tràn đầy ác ý.
Bởi vì vừa rồi chấn động quá mức, khóe mắt còn
ngấn lệ, ôm lấy chăn che lại thân thể của mình rồi
cuộn lại trong góc, nghiến răng nghiến lợi nói: "sao
ngươi không giết tôi đi."
“Tôi không phải là người giết người vô tội.” Trình
Uyên lắc đầu, “cô tuy rằng hại tôi không ít, nhưng
tội không đáng phải chết.”.
“Ngươi đây là lòng dạ đàn bà.” Thẩm Lệ trong mắt
lóe lên một vẻ khinh thường. “Tôi thật không hiểu,
ngươi thế mà giống loại người này, nếu như tính
cách của tôi không phải dây dư dài dòng như vậy,
khả năng ngươi đã chết sớm từ lâu rồi, như vậy sẽ
không có xảy ra chuyện như vừa rồi. "
Edit: Vasterel
"bây giờ chả còn { nghĩ gì nữa, lúc này chính là
muốn nói cho cô biết, tôi sẽ xử lý hết tất cả."
Nói xong, Trình Uyên đứng dậy rời khỏi căn
phòng này.
"Chăm sóc cô ấy thật tốt, không có tôi cho phép,
ngươi không được đi vào căn phòng này."
“Vâng, vâng.” Hoàng Đại Cường vội vàng gật đầu
trả lời lại, tỏ vẻ rất cung kính.
...
...
Một lát sau.
Thẩm Hoa ở tỉnh Giang Bắc nhận được một cái tin
nhắn nặc danh.
Là một nữ thư k{ đư điện thoại cho Thẩm Hoa.
Edit: Vasterel
Ngay cả vẻ gợi cảm và điềm đạm như Thẩm Hoa,
sau khi nhìn thấy tin nhắn, đôi mắt của hắn t đột
nhiên co rút lại, .
Đứng trên nóc tòa nhà tập đoàn Thẩm thị, Thẩm
Hoa nắm chặt tay, tức đến phát rung bần bật.
“tin này từ đâu?” hắn nghiến răng hỏi.
Nữ thư k{ lắc đầu, "Xem r đã xử lý qua, rồi thông
qu đường nước ngoài tới, không cách nào có thể
tr r được."
Nghe vậy, Thẩm Hoa nheo mắt.
"Hắn đ ng muốn chọc tức tôi sao?"
"Thật ra, không cần tr r tôi cũng có thể đoán
được là i. Tôi nghĩ hắn cũng có thể biết được tôi sẽ
đoán được."
"Đó thực sự là một phương pháp tốt, đó là, nó đã
chọc giận tôi thành công mà không để lại bất kz
bằng chứng nào."
Edit: Vasterel
Nữ thư k{ đẩy mắt được tô đậm, thái độ cung
kính, thần sắc hờ hững hỏi: "Có cần truyền tin này
cho gia tộc không."
“Không cần!” Thẩm Hoa lạnh lùng nói, “Vốn là
muốn chọc tức tôi, hắn đương nhiên hắn đã có mục
đích, nếu như không ngoài dự đoán, chúng t sẽ
gặp nh u ng y.”
"thê nhưng, tiểu thư ...!"
“Nếu như toàn bộ Thẩm gi đều bị kinh động, nếu
đổi lại cô là hắn, cô có thể chó cùng rứt giậu hay
không?” Thẩm Hoa hừ lạnh một tiếng.
“A… Thật sự xin lỗi chủ tịch.” Nữ thư k{ lập tức
hiểu được ý của Thẩm Hoa, biết mình có chút lòng
tốt nhưng bị hiềm nghi làm chuyện xấu, cô vội vàng
xin lỗi, “là tôi cân nhắc thiếu chu toàn."
ánh mắt Thẩm Hoa càng ngày càng ảm đạm.
Một lúc sau, nữ thư k{ lo lắng hỏi "nhưng tiểu
thư ..."
Edit: Vasterel
Thẩm Ho cười lạnh một tiếng, "hắn gửi đến cái
tin này,chứng tỏ người hắn muốn xử lý chính là tôi."
"Hả? Nhưng mà, nhưng kẻ chủ mưu là ..." Nữ thư
ký có chút kinh ngạc.
Thẩm Hoa trong mắt lóe lên vẻ khinh thường,
"Chỉ là khéo léo một chút."
Nữ thư k{ không ngốc, Thẩm Ho đã nói như vậy,
cô sẽ nghĩ như thế nào thông minh.
Một lúc sau, nữ thư k{ rốt cuộc cũng hiểu được
nguyên nhân trong đó khẽ mở miệng, " Minh
thương dễ tránh, ám kiếm khó phòng?"
Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vỡ xuất
hiện trước mặt Thẩm Hoa.
“Lão k?” Thẩm Hoa có chút thất thần “ngươi… s o
ngươi lại ở đây?
Người đàn ông được gọi là lão K là một người đàn
ông, vẻ ngoài chừng hơn 40 tuổi, khuôn mặt ôn hòa
nhưng lại đầy sát khí.
Edit: Vasterel
Hắn được coi là cao thủ của Thẩm gia, ngay cả
Thẩm Hoa và cha của hắn cũng không dám lên mặt
với người này.
“ch ngươi lo lắng cho sự an toàn củ ngươi.” Lão
K mỉm cười nói.
“h h , ông ấy càng già càng hồ đồ, một thằng nhóc
mới giở trò láu cá một chút đã lừ được ông ấy
rồi?” Thẩm Hoa giễu cợt.
Lão K cười nói: "cha củ ngươi vừa nhận được tin
tức có từ Thương Minh ở kinh thành,bên kia nói
rằng, Trình Uyên nói với Đông Lương Đình, người
muốn đối phó chính là ngươi đấy."
Nghe đến đây, Thẩm Ho đột nhiên nhíu mày.
"Nếu như hắn vừa mới nói cho Ngụy thiếu gia
biết hắn sẽ đối phó với ngươi, khả năng thật sự là
minh thương dễ tránh, ám kiếm khó phòng. Nhưng
nếu như hắn không chỉ nói với người của Ngụy gia,
thì rất rõ ràng là hắn cố { để cho chúng ta biết và
hắn cố { để chúng t đoán rằng hắn t Người thực
Edit: Vasterel
sự muốn đối phó là Phương Th nh Yến, mà trên
thực tế ... "
" Trên thực tế, chính là ngươi."
Lúc này, Thẩm Hoa mới chợt nhận ra, Trình Uyên
này hình như không đơn giản như hắn nghĩ.
“mới ở cái tuổi h i mươi, mà có thể có loại lòng
dạ này s o?” Thẩm Hoa kinh ngạc hỏi.
Lão K cười nói: " Thiếu gi , ngươi cũng hơn h i
mươi tuổi, nhưng là so với bất cứ kẻ nào đều có cái
đầu hơn một chút."
"..." Thẩm Hoa.
...
...
Tin tức này, không chỉ Thẩm gia biết, mà Phương
gi cũng đã được thông báo.
Edit: Vasterel
Vì vậy, tại biệt thự củ Phương gi , Phương
Thanh Yến cười nói: "Nhìn xem đi lão bá , hắn muốn
đối phó chính là Thẩm Ho , cũng không phải là tôi,
cho nên. . . "
Người mặc đồ Đường lắc đầu, lông mày hơi nhíu.
"Tôi cũng không rõ chuyện này có phải là hắn cố ý
hành động hay không."
“thì s o?” Phương Th nh Yến tức giận. ” Rõ ràng
như vậy mà ngươi còn không hiểu? ngươi cho rằng
Trình Uyên, một người quê mùa mới ngoài h i mươi
tuổi, vẫn có thể có bộ não của Einstein sao? Tôi nói
cho láo bá biết, tôi sẽ liền đi r ngoài chơi một buổi
tối rồi về? Hơn nữa, không phải La Tam và những
người khác đi theo bên cạnh tôi s o? mà ngươi
cũng đã xin một nhóm cảnh sát làm cái đuôi cho tôi
rồi còn gì nữa. "
Người mặc đồ Đường thở dài, "Thiếu gi , đừng
làm cho tôi phải khó xử."
Phương Th nh Yến thấy hắn có chết cũng không
chịu buông tha, liền khóc không r được giọt nước
mắt.
Edit: Vasterel
Suy nghĩ xong liền nói: "Khổ bá, ngươi xem này,
về cơ bản chú có thể chắc chắn 90% người họ Trình
này sẽ đối phó với Thẩm Ho đúng không?"
"tôi đây, bây giờ cùng với Thẩm Hoa liên minh,
huống chi họ Trình này làm sao có thể đấu qua
Thẩm Hoa, cho dù hắn có đấu qua, thì mục tiêu tiếp
theo của hắn nhất định phải là tôi, đúng chư ?"
Nghe vậy,người mặc đồ Đường nhẹ gật đầu.
Phương Th nh Yến cười nói: "ngươi nghĩ chuyện
này xem có được không? Tôi sẽ nhờ đám người La
Tam giúp Thẩm Hoa, tranh thủ giúp cho Thẩm Hoa
tiêu diệt Trình Uyên, thì s u đó cái lo lắng này của
tôi sẽ không phải được giải trừ rồi sao?"
Người mặc đồ Đường khẽ nhíu mày, hình như có
điều suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn vẫn lắc đầu "Không được, tôi
vẫn phải bảo đảm an toàn cho thiếu gia."
Điều này cũng không hiệu quả, điều đó cũng
không hiệu quả.
Edit: Vasterel
Phương Thanh Yến lập tức lòng tràn đầy tức giận,
gần như bùng nổ. "Tôi thật sự không hiểu, các
ngươi được phái tới Tân Dương này, tại sao không
một mẽ tới giết Trình Uyên đi cho xong chuyện."
Mặc đồ Đường lắc đầu. "Lần trước là chuyện nhỏ
thôi mà đã có chút phiền phức rồi, bây giờ người
củ Phương gi người của Thẩm gi đã nhúng t y
vào, lúc này ngươi lại giết Trình Uyên, đó sẽ là một
chuyện lớn. s u đó nhân cơ hội này Trình gia sẽ
không bỏ qu . Đến lúc đó đối mặt Trước Thương
Minh, tổn thất củ Phương gia chúng ta có lẽ là
khôn lường. "
"..." Phương Th nh Yến.
...
...
Cùng một thời gian.
Tỉnh Tân Dương.
Edit: Vasterel
S u khi màn đêm buông xuống, Trình Uyên trở lại
Tam Thạch Thôn.
Mẹ nh đã làm một bàn ăn rất ngon.
Hôm nay, Bạch An Tương cũng có xuất hiện.
Ngoài Bạch An Tương, trên bàn ăn tối còn có hai
nhân vật mà Trình Uyên không ngờ tới.
Edit: Vasterel
Chương 383: Muốn ôm một cái
"con về rồi sao, nhanh ngồi xuống ăn cơm."
Người Mẹ chào hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên khẽ cau mày rồi ngồi vào bàn ăn, sau
đó Tiêu Trí bưng chai rượu rót cho Trình Uyên một
ly.
“Sao ngươi lại ở đây?” Trình Uyên kinh ngạc cầm
lấy ly rượu.
Tiêu Trí cười nói: "Đến gặp dì, sao vậy, không
hoan nghênh sao?"
Trình Uyên chỉ vào món mẹ xào trên bàn, nói: "Mẹ
tôi nấu đồ ăn ngon nhất ở Tân Dương này, ăn thử
đi."
Tiêu Trí khẽ giật mình, lắc đầu cười, cầm đũa lên
rồi gắp thức ăn.
Sau đó Trình Uyên liếc nhìn Lý Tịnh Trúc đang
ngồi ở một bên, và thái độ khác thường không dám
lên tiếng, anh nhẹ giọng nói: " nếu cô dám dùng
Edit: Vasterel
thuốc đánh mê tôi. Thì cả đời này đừng mong tôi sẽ
tha thứ cho cô."
Nghe vậy, Lý Tịnh Trúc không khỏi rùng mình.
Mẹ anh cũng không biết họ đang nói gì và cũng
không quan tâm đến điều đó cho lắm, bà cứ cười
tủm tỉm rồi nói: "Ăn đi ăn đi, đừng khách xáo, cứ coi
như là nhà của mình".
Đối với bạn bè của Trình Uyên, mẹ anh luôn rất
nhiệt tình.
“các con cứ ăn tự nhiên đi, mẹ đi xem nồi canh đã
chín chưa.” Ăn xong một lúc, bà mẹ đứng dậy đi vào
bếp.
Lúc này Tiêu Trí mới nuốt thức ăn trong miệng
xuống, ngẩng đầu lấy khăn giấy lau miệng, thần sắc
cũng trở nên có chút nghiêm túc, nghiêm túc nói
"Trình Uyên, chúng ta là bạn học, chuyện này..."
"Ăn!"
Trình Uyên đột nhiên mắt đỏ, quát to một tiếng .
Edit: Vasterel
Giọng nói của anh rất lớn, tựa như trong đám
người náo nhiệt, quăng ra một viên pháo kép nổ
đôm đốp.
Bạch An Tương ,Lý Tịnh Trúc và Tiêu Trí đều sửng
sốt.
lời nói của Tiêu Trí bị cắt ngang, cũng đành chịu
nuốt trở vào.
Cả bàn người nào người nấy cắm đầu ăn cơm.
Bà mẹ đi ra quở trách Trình Uyên, "Con làm sao
vậy? Tiêu Trí từ xa đến thăm con, con còn nổi nóng
làm gì vậy?"
"Tiêu Trí, đừng chấp nhặt với hắn. Hắn từ nhỏ đã
như vậy rồi, uống hai chén rượu liền không biết
mình là ai, đừng để ý đến hắn, mặc kệ hắn."
Tiêu Trí gật đầu cười khổ một cái.
Ai cũng biết đây là mẹ Trình Uyên và đang bênh
vực cho Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Một bữa ăn vô cùng buồn tẻ.
Sau khi ăn cơm xong, lau miệng, Trình Uyên liền
hạ lệnh trục khách.
" có một đoạn ở Tam Thạch Thôn không có
đường đèn, trên đường lái xe cẩn thận một chút."
Tiêu Trí thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy cáo từ.
Mẹ anh nói: "Muộn như vậy rồi, hay là ở lại đi."
Tiêu Trí lịch sự từ chối.
Bước ra cửa, vừa lên xe, Trình Uyên liền đi theo.
“Vừa rồi giọng điệu rất nặng, đừng để bụng.” Đưa
cho Tiêu Trí một điếu thuốc.
Tiêu Trí xuống xe, đóng cửa lại, cười nói: "trong
nhà nhắc đến loại chuyện này lỗi do tôi."
Vỗ vỗ vai của anh ta, Trình Uyên nói: "nếu như
ngươi tới thuyết phục tôi,thì hãy quên đi."
Edit: Vasterel
Tiêu Trí lắc đầu, cười khổ nói: " Ngươi là hạng
người gì ta còn không rõ lắm sao? Ngươi đã phá
chặn đường thuyết phục của ta rồi, ta còn gì thuyết
phục ngươi nữa, chỉ là muốn hỏi ngươi, tại sao là
Thẩm Hoa, mà không phải Phương Thanh Yến? "
Trình Uyên nhẹ giọng nói: "Bởi vì Thẩm Hoa có
đầu óc hơn Phương Thanh Yến."
"Nhưng là, chủ mưu là Phương Thanh Yến."
Trình Uyên cười cười, sau khi cười xong, ánh mắt
dần dần ngưng tụ trong hư vô ở một chỗ xa nào đó
không rõ là chỗ nào, giọng nói sắc bén nói: " Dù sao
cũng phải có trước có sau ?"
Tiêu Trí lập tức há to miệng.
"Ngươi ... Ngươi muốn đụng vào Thẩm gia và
phương gia sao?" Tiêu Trí vừa kịp phản ứng lại, đột
nhiên hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào vậy Trình Uyên?
Ngươi điên rồi? Ngươi chán cuộc sống này rồi sao?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Tôi đã
nói, ngươi không cần phải khuyên ."
Tiêu Trí có chút tức giận, cầm hai điếu thuốc, ném
điếu thuốc xuống đất, chỉ vào mặt Trình Uyên,
nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau khi mở cửa xe, anh ta lại dừng lại, quay đầu
lại hỏi Trình Uyên, "ngươi đã từng nghĩ tới, chuyện
này sẽ làm tổn thương đến vợ và mẹ của ngươi
chưa?"
Trình Uyên lắc đầu.
" Suy nghĩ thật kỹ đi."
Tiêu Trí không khỏi do dự, lái xe rời đi.
Lý Tịnh Trúc từ trong nhà đi ra, nhìn về phía xe
Tiêu Trí đã biến mất, liền nhìn về phía Trình Uyên
thần sắc hụt hẫn đứng yên tại chỗ.
“Thật sự phải làm cho bằng được sao?” Cô thần
sắc có chút khẩn trương hỏi.
Edit: Vasterel
Lý Tịnh Trúc vẫn luôn cười đùa vui vẻ trước mặt
Trình Uyên, nhưng hiếm khi thấy có vẻ nghiêm túc
như vậy.
Trình Uyên gật đầu: "phải, thậm chí phải được."
" Có thể hay không..."
"Không!"
Lý Tịnh Trúc im lặng.
Một lúc sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cười
nói: "Tôi muốn hỏi, anh có thể ôm tôi một cái được
không?"
Nghe đến đây, Trình Uyên khẽ giật mình.
“Đề phòng lỡ sau này anh có chết, thì vẫn có chút
gì đó gọi là kỷ niệm!” Lý Tịnh Trúc nghiêng đầu cười
tinh nghịch.
Trình Uyên lo lắng liếc nhìn vào nhà và ở sân.
Edit: Vasterel
“Yên tâm đi, chị dâu đang thu dọn đồ trong nhà.”
Lý Tịnh Trúc dang hai tay ra, như đang đợi để ad
ôm.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tịnh Trúc và bờ
môi hơi nhếch lên lên mỉm cười thật quyến rũ, và
cùng với đôi mắt lấp lánh trong bóng tối, thật là
tuyệt đẹp.
Nhưng Trình Uyên lại nhẫn tâm lắc đầu, "Không
thể!"
Trong trường hợp này, một người phụ nữ bình
thường chắc chắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ và sẽ
không thể nào tiếp tục ở chỗ đó được nữa.
Tuy nhiên, Lý Tịnh Trúc thuận thế đem hai cánh
đang dang ra phía sau lưng , bĩu môi nói "Keo kiệt!"
Lời này khiến Trình Uyên không có cách nào trả
lời được.
Cô cũng lên xe của mình, rồi nổ máy, Lý Tịnh Trúc
còn chưa kịp nói lời từ biệt với Trình Uyên, liền lái
xe rời đi,nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm " Sớm
Edit: Vasterel
muộn gì cũng có một ngày, lão nương sẽ thuốc cho
ngươi rồi ôm cho đã!"
Nhìn thấy cô ấy biến mất vào bóng đêm, bờ môi
của Trình Uyên khẽ nhúc nhích "Cảm ơn."
Trong lòng anh thực sự cảm kích, cảm kích Lý Tịnh
Trúc vì ân tình, cảm kích Tiêu Trí Triệt không khỏi
tức giận.
Anh biết rằng vào lúc này, tất cả mọi người đều
thực sự nghĩ về anh.
Chỉ...
Tiêu Trí, làm sao anh ta biết là anh đang đối phó
với Thẩm Hoa?
Tuy rằng Trình Uyên không cảm thấy Tiêu Trí sẽ
gây bất lợi cho chính mình, nhưng liên tưởng tới sự
tình trước kia, anh trong lòng vẫn là tràn ngập nghi
ngờ..
...
Edit: Vasterel
Đêm đã khuya.
Bạch An Tương thay quần áo chuẩn bị đi tắm,
cũng không còn kêu Trình Uyên xoay người nữa,
nhưng khi cô đang cởi quần áo, Trình Uyên vẫn có ý
tứ tự xoay người.
Hiện tại trong đầu của Trình Uyên đã đầy ấp
những thứ của ngày mai, ngoài ra anh không có
hứng thú với chuyện khác nữa.
Trước khi anh kịp nhận ra, mắt anh hơi mờ đi, và
não bộ bắt đầu đình trệ.
Tuy nhiên.
truyền đến bên tai Bạch An Tương một âm thanh
êm ái như tiếng gió nhẹ và mưa phùn.
"có nguy hiểm không?"
Trình Uyên yên lặng gật đầu "Hừ."
anh đối với Bạch An Tương không hề nói dối,
cũng không phải là không sợ Bạch An Tương lo lắng,
Edit: Vasterel
trên thực tế, súng tiểu liên rất lợi hại khi được bắn
ra, đối thủ không nguy hiểm, có quỷ mới tin nổi.
Bạch An Tương một lần nữa vòng qua cánh tay
trắng nõn mảnh mai từ phía sau ôm lấy Trình Uyên.
Cô đem thân thể của mình dán sát vào lưng của
Trình Uyên, nhẹ nhàng nói: "Vậy anh hãy cẩn thận
một chút."
Giờ phút này, trong lòng Trình Uyên cảm nhận
được từ trước tới nay chưa từng có dịu dàng như
vậy.
rất ấm áp.
“Sao em không khuyên giải anh?” Trình Uyên hỏi.
Một lúc sau, Bạch An Tương nhẹ giọng trả lời:
"anh sẽ nghe sao?"
Trình Uyên rất nghiêm túc nghĩ đến chuyện này.
Không có câu trả lời.
Anh ấy không nói, và sau đó cô ấy cũng không hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 384: Con dâu tương lai
Buổi sáng, khi Trình Uyên chuẩn bị đi ra ngoài,
Bạch Thiếu Lâm đã tìm tới anh.
Trong phòng khách, Trình Uyên rót một ly trà,
đưa cho Bạch Thiếu Lâm ngồi trên xe lăn.
“cha, cha cũng tới thuyết phục con sao?” anh hỏi.
Trước sự ngạc nhiên của Trình Uyên, Bạch Thiếu
Lâm thật sự lắc đầu.
Cẩn thận thổi hơi nóng bốc ra từ trong tách trà,
Bạch Thiếu Lâm nhấp một ngụm, cười nhẹ. "đứng
trên phương diện quan hệ của chúng ta, cha quả
nhiên có lý do để thuyết phục con."
"Nhưng..."
"Làm một người đàn ông mà nói…, cha ủng hộ
con."
Trình Uyên hết sức kinh ngạc, nhìn ông ấy một hồi
lâu như là lần đầu tiên gặp Bạch Thiếu Lâm vậy.
Edit: Vasterel
“Lúc trước để An Tương gả cho con, cha biết An
Tương không hề vui chút nào, mà cha cũng vậy cùng
không hề vui.” Bạch Thiếu Lâm thay đổi phong cách
vẽ tranh, cười thầm. “Nhưng sau đó cha quan sát
con một thời gian….”
“cha đã thay đổi cái nhìn rồi?” Trình Uyên đầy cõi
lòng mong đợi hỏi.
Ai ngờ rằng Bạch Thiếu Lâm lắc đầu, "Đi theo con,
An Tương nhất định sẽ không có cuộc sống tốt ."
“Ừm.” Tuy rằng Trình Uyên đồng ý điểm này,
nhưng lòng dạ lại ít nhiều có chút khó chịu.
Căn nhà nhỏ 100 mét vuông, công việc ổn định
nếu như đặt họ vào có lẽ sẽ có cuộc sống ấm no
hạnh phúc.
Đây cũng là niềm vui hạnh phúc giản đơn của hầu
hết những người bình thường.
Tuy nhiên, tất cả điều này đột nhiên thay đổi sau
khi Trình Uyên bước lên đỉnh của tạo hóa, và hoàn
toàn biến thành một hy vọng viễn vong.
Edit: Vasterel
Có lẽ nhìn thấy sự thất vọng của Trình Uyên, Bạch
Thiếu Lâm khẽ cười.
Ông ấy nói "Nhưng ít ra, con là một người đàn
ông."
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi nở nụ cười khổ
lần nữa, thân là cha vợ, trong lòng của cha có bao
nhiêu ngược xuôi mới có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ
cha còn sợ An Tương gả cho một tên thái giám sao?
Nhưng sau đó, Bạch Thiếu Lâm nhàn nhạt nói:
"Đàn ông nên làm những gì đàn ông nên làm."
Trình Uyên sắc mặt cứng lại.
“Trốn tránh không bao giờ là giải pháp giải quyết
cho mọi vấn đề.” Bạch Thiếu Lâm nói tiếp, “đó
không phải là điều mà một người đàn ông nên có.”
Về phương diện này, Trình Uyên vô cùng tán
thành, anh nặng nề gật đầu.
“Nhưng dù làm gì đi nữa thì cũng phải có kế
hoạch mới được, phải vận dụng đầu ốc.” Bạch Thiếu
Edit: Vasterel
Lâm nói, “con thử nói cho cha biết, sau khi làm xong
chuyện này, con đã từng nghĩ đến kết thúc như thế
nào chưa?
Trình Uyên hơi giật mình.
Quả thực, đây là điều mà anh chưa từng nghĩ tới.
anh chỉ biết Lý Túc, Nhất Chi Hoa chết vì cứu anh.
Lý Túc coi anh như anh em một nhà.
Thù này không thể không báo.
Nhưng về phần chuyện sẽ xảy ra sau khi trả thù,
anh thực sự chưa nghĩ tới.
Vì vậy, Trình Uyên lắc đầu.
“đồ ngốc!” Bạch Thiếu Lâm khinh thường liếc anh
một cái, châm chọc nói.
Bạch Thiếu Lâm hiếm khi biểu hiện ra vẻ bộ mặt
này trước mặt Trình Uyên, thật ra Trình Uyên cũng
Edit: Vasterel
chưa từng thấy ông ấy có biểu hiện này trước mặt
ai.
Dù sao ông cũng không dám làm càng trước mặt
Lý Tố Trân.
Đối với Bạch Thiếu Lâm, lúc đầu Trình Uyên chỉ
cảm thông địa vị của ông trong gia đình, thế nhưng
là về sau lại không thể không thừa nhận, sợ vợ mới
có cơm ăn đây là sự thật.
Con gà này, đại trí giả ngu.
Bạch Thiếu Lâm duỗi ngón tay bấm vào tay vịn
của xe lăn, có chút thâm thúy hỏi: "cha có nhớ, có
một cô gái tên là Hồng Anh, đúng không?"
Nghe vậy, trên trán Trình Uyên lập tức toát ra
một tầng giọt mồ hôi.
anh nghĩ thầm, may mắn thay Trần Đông cái
thằng này không có ở đây, nếu không con gà này sẽ
thêm vào câu "Đúng vậy, Trình Uyên còn chạm vào
cổ chân của người đó."
Edit: Vasterel
Chuyện Trình Uyên nhảy xuống sông Hoàng Hà
không thể giải thích rõ được.
Nói xong, Bạch Thiếu Lâm xua tay nói: "con đi đi,
để cha nói chuyện với An Tương vài câu."
Trình Uyên gật đầu, xoay người rời đi.
Đầu tiên là chạy tới Long Đàn Y Viện.
Trong xe, anh không ngừng thắc mắc Bạch Thiếu
Lâm có ý tứ gì.
Hồng Anh?
Chuyện này liên quan gì đến Hồng Anh?
Buổi chiều, tỉnh Giang Bắc ...
Phương Thanh Yến bị giam cả một ngày một đêm,
cảm thấy mình thật thống khổ.
Vì vậy, hắn càng ngày càng ghét Trình Uyên hơn.
“Tất cả đều là do thằng chó khốn kiếp này, chờ
chuyện này đi qua, để xem ta có giết ngươi không!”
Hắn hung ác nói.
Edit: Vasterel
Trong bể bơi trong biệt thự, có một cái khay nổi
trên mặt nước bể bơi với rượu đỏ trên khay.
Phương Thanh Yến đang ngâm mình trong hồ bơi,
vừa uống rượu vang đỏ vừa nhìn mây trắng trên
trời như bông tuyết đang trôi nổi, từ con mắt của
người thường, điều này thật sự rất dễ chịu.
Tuy nhiên, đối với Phương Thanh Yến, đây đơn
giản là khuyết điểm lớn nhất trong cuộc đời.
Bởi vì bênh cạnh thiếu mấy người đẹp mặc Bikini.
Người mặc đồ Đường lỏn tỏn chạy tới từng bước
, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
" Thiếu gia, chuyện tốt."
Phương Thanh Yến khẽ cau mày, sau đó giả bộ
thừa nhận, cười khổ nói: "Hiện tại tôi đang ngồi tù,
còn có thể có chuyện gì tốt hơn?"
Edit: Vasterel
Ông lão mặc trang phục Thời Đường cười nói:
"Đoạn video Thẩm Lệ bị làm A làm A đã gửi cho
Thẩm Hoa."
“Bị làm A làm A?” Phương Thanh Yến nghe vậy
sửng sốt, “CMN, đây chính là cô dâu tương lai của
ta.”
“Cái gì?” người mặc đồ Đường hỏi.
Phương Thanh Yến khó chịu, "ngươi không hiểu
sao, đây là điều kiện duy nhất để tôi giúp Thẩm Hoa
đưa tập đoàn Thẩm thị trở thành tập đoàn hàng
đầu Tỉnh Giang Bắc sao."
"Mẹ kiếp, ai to gan như vậy dám làm A làm A với
vợ của tôi?"
Nghe đến đây, sắc mặt của lão nhân mặc đồ
Đường run rẩy một chút.
Nếu Tam gia biết chuyện này, không biết sẽ nghĩ
như thế nào.
Edit: Vasterel
“Mặc dù cho thấy là địa chỉ IP từ nước ngoài,
nhưng tôi suy đoán được có thể là Tập Đoàn Cẩm
Đông Trình Uyên làm ra.” Người mặc đồ Đường nói.
"Mẹ kiếp, lại là Trình Uyên, khổ bá, lần này ngươi
đừng cản ta, tôi không giết hắn không được."
“soạt!” Một tiếng, Phương Thanh Yến trực tiếp từ
trong hồ bơi đứng dậy, nói xong liền muốn xông ra
ngoài.
Người mặc đồ Đường sắc mặt xạm lại, nhanh
chóng ngăn cản Phương Thanh Yến.
"thiếu gia, ngài yên tâm, so với ngài còn có người
gấp hơn."
“Thẩm Hoa?” Phương Thanh Yến hỏi.
Mặc đồ Đường gật đầu, " Mặc kệ hai huynh muội
bọn họ quan hệ như thế nào, đây là trần trụi đánh
thẳng vào mặt Thẩm Hoa."
"Hôm nay tôi vừa nhận được tin có vài chiếc xe từ
Tân Dương đã đến Khu phát triển Giang Bắc."
Edit: Vasterel
"Và người ta đã xác minh rằng trong nhóm người
này, bao gồm cả Trình Uyên, hầu như tất cả những
cao thủ được biết đến xung quanh hắn đều được
phái tới."
"Thẩm Hoa cũng nhận được thông báo thương
lượng của Trình Uyên."
"Hai bên dự kiến sẽ tiến hành các cuộc đàm phán
sơ bộ vào tối nay tại Câu lạc bộ Tinh Hà."
"Đây là một chuyện tốt, thiếu gia."
Sau khi nghe xong người mặc đò Đường báo cáo,
Phương Thanh Yến lộ vẻ tức giận.
"Vợ tương lai của tôi bị hắn làm nhục. ngươi nói
với tôi đây là chuyện tốt sao?"
Ông già mặc đồ Đường cười nói: "Ít nhất lần này
có thể xác định, mục tiêu đích thực của Trình Uyên
chính là Thẩm Hoa."
Edit: Vasterel
“Những chuyện này tôi không quan tâm, dù sao
tôi cũng muốn giết Trình Uyên, đêm nay tôi cũng
muốn đi.” Phương Thanh Yến hung ác nói.
Người mặc đồ Đường vội vàng thuyết phục
"Thiếu gia, Tam gia có nhiều căn dặn, ngay khi có
động thái, liền phải báo cáo."
"..." Lúc người mặc đồ Đường nhắc tới Tam gia,
Phương Thanh Yến thì trống không.
Nhưng nhìn rõ, hắn rất không cam tâm..
“nếu vậy thì phái Cổ Trường Phong đi đi,mặc kệ
như thế nào,coi như Thẩm Hoa không dám động
Trình Uyên, hoặc là không đấu không lại Trình Uyên,
liền có Cổ Trường Phong giết Trình Uyên Phương
Thanh Yến cắn răng nói.
Người mặc đồ Đường do dự một hồi, thở dài,
cuối cùng vẫn nhịn lui một bước "Được rồi, tôi đi
nói chuyện với Tiểu Cổ một tiếng."
“Còn nữa, để những cảnh sát đó đến Câu lạc bộ
đêm Tinh hà đi.” Phương Thanh Yến tâm tư khẽ
động ,nói.
Edit: Vasterel
Nghe vậy, người mặc đồ Đường khẽ cười, "thiếu
gia rốt cục đã hiểu rồi."
Edit: Vasterel
Chương 385: Câu lạc bộ Tinh Hà
Trước khi ra khỏi đường cao tốc, hãy đằng trước
Tỉnh Giang Bắc toàn là những tòa cao ốc chen chúc
nhau sưởi ấm như sợ lạnh, dày đặc.
Trình Uyên nghĩ rằng, nếu như anh có mắc phải
chứng ám ảnh kinh hoàng, có lẽ sẽ không dám nhìn
vào đó.
Nhưng khi xe xuống đường cao tốc, mới vào
thành phố, đường phố ở đây khá rộng.
Khu phát triển tỉnh Giang Bắc là một trong hai
huyện độc lập với năm huyện lớn, mười năm trước
còn là một vùng nông thôn, nhưng hiện tại đã trở
thành một đô thị phồn hoa sôi động.
Ra khỏi nhà, mang theo người của chính mình đầy
ba xe hướng tới tỉnh Giang Bắc , Trình Uyên mang
theo đầy hận thù.
Ngay cả những đám mây trên bầu trời, dường như
đều cảm nhận được điều gì đó, từ từ nhuốm màu
xám xịt.
Edit: Vasterel
Thay vì trực tiếp đi tìm Thẩm Hoa, bọn họ lại ở
khách sạn Hải Gia cách tập đoàn Thẩm thị không xa.
Bạch Long cô béo hai huynh muội xuất hiện thình
lình..
Trần Đông cũng đã về trong đêm qua.
Thời Dương, Lý Tịnh Trúc cũng đi theo.
Vương Mỹ Lệ Lý Hải Tân những người này đều tại
không có gì xa lạ nữa.
Kỳ lạ thay, Mục Tư Nhã cũng đi theo.
Dù biết là nguy hiểm nhưng buổi sáng, Mục Tư
Nhã vẫn tìm Trình Uyên nói: "Tôi muốn tận mắt
chứng kiến người làm ra cái chết của chồng tôi, thì
tôi mới can tâm."
Trình Uyên lương tâm hổ thẹn, cũng không có cự
tuyệt.
" cuộc đàm phán sẽ được tổ chức tại câu lạc bộ
Tinh Hà vào đêm nay."
Edit: Vasterel
Tụ tập lại bên trong căn phòng, Trình Uyên giải
thích với mọi người, " Đến lúc đó ,mọi người tùy
thời cơ mà hành động, nhưng chú ý một điểm. Mỗi
người đều phải bảo đảm an toàn của chính mình."
Trần Đông cau mày nói: "Tôi đi theo ngươi."
Vương Mỹ Lệ cắt ngang nói: "Ngươi đã vào tầm
mắt của bọn họ từ lâu rồi, mục tiêu quá rõ ràng, nếu
không để tôi ở bên cạnh hắn như vậy tương đối bí
ẩn hơn."
Trình Uyên xua tay từ chối, "Tôi không cần bât kỳ
ai đi theo hết."
"Nhưng..."
“Không sao đâu, chỉ cần mọi người nhớ chuyện
mình cần làm được.” Nhìn thời gian trên đồng hồ,
Trình Uyên nói, “Còn một khoảng thời gian trước
buổi tối , mọi người có thể ra ngoài đi dạo, cũng có
thể ở trong phòng nghỉ ngơi, không cần phải lo lắng
quá mức. Vì càng vào thời điểm này, càng sẽ không
có người đụng đến chúng ta. "
Edit: Vasterel
"hy vọng mọi người hãy để mắt đến tối nay."
Thu xếp xong, Trình Uyên gọi Lý Hải Tân, Mục Tư
Nhã cũng vội vàng đi theo.
Bọn họ lên xe, Lý Hải Tân phụ trách lái, quay đầu
lại khu trung tâm thành phố tỉnh Giang Bắc.
Đường phố ở tỉnh Giang Bắc rất sạch sẽ, hầu như
không thấy lá rụng.
“Tỉnh thành có khác.” Nhìn đường phố náo nhiệt
ngoài cửa sổ và xe cộ dày đặc đậu ven đường, Trình
Uyên cảm thấy phấn khích.
Lý Hải Tân có chút chột dạ, tay cầm vô lăng hơi
run.
Mục Tư Nhã ngồi ở ghế sau ngẩn người nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Trong lúc nhất thời, dường như không có người
nào để ý tới Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cũng không để ý, tiếp tục thì thào nói:
"Nếu có thể cứu vãn, cố gắng đừng ly hôn."
Nghe được những lời này, Lý Hải Tân thân thể run
lên.
Ngay cả Mục Tư Nhã cũng quay đầu lại, cũng hơi
ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ một chút.
Lý Hải Tân thở dài, giọng phờ phạc như người vừa
ăn hai ký muối quên súc miệng "đã ký rồi."
"anh có muốn như vậy không?"
"Làm sao có thể?"
Vỗ vỗ vai anh ta, Trình Uyên nói: "Anh ký thỏa
thuận mà không lấy được giấy chứng nhận thì cũng
không tính, đợi lần này giải quyết xong tôi sẽ đi nói
chuyện với chị dâu."
Lý Hải Tân cười khổ chế nhạo.
“Về phần Hồng Anh, đừng liên lạc với cô ấy nữa.”
Giọng Trình Uyên có chút trịnh trọng.
Edit: Vasterel
“Nếu như có thể cứu vãn được vợ mình, tôi xin
thề.” Lý Hải Tân nghiến răng nghiến lợi.
Trình Uyên gật gật đầu, " Vậy là tốt rồi."
Lần trước đến chỗ ở của Lý Hải Tân, Trình Uyên
nhìn thấy Lý Hải Tân đang luống cuống tay chân vò
một tờ giấy, ném vào sọt rác.
Đó là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Vợ của Lý Hải Tân bị mù, lại có vẻ rất lương thiện,
nếu như không phải vậy, Lý hải tân đã không vì cô
ấy , mà đáp ứng làm thượng khách của Trình Uyên .
Trình Uyên đoán rằng vợ của Lý Hải Tân khẳng
định không chỉ một lần cùng Lý Hải Tân đề cập qua
ly hôn, vì như vậy không thể có hiệu quả như vậy
được, chủ quan khẳng định chính là không muốn
liên lụy đến anh ấy.
Cũng có thể hiểu rằng Lý Hải Tân luôn từ chối đơn
xin ly hôn của vợ với một ưu thế cự tuyệt nào đó,
bao gồm cả tình cảm của anh dành cho cô ấy.
Edit: Vasterel
Về chuyện giữa Lý Hải Tân và Hồng Anh, nếu là do
vợ anh ta biết chuyện, thì đó chỉ là cái cớ để gây
chuyện với Lý Hải Tân.
Trình Uyên phân tích một hồi cũng nhận ra, cuối
cùng vợ của Lý Hải Tân vẫn là không muốn liên lụy
anh ấy, kìm hãm lại anh ấy.
Một người phụ nữ lương thiện tốt bụng không
nên có một cái kết đau khổ.
Trước khi nhận biết điều đó, trời đã tối.
Sau đó, Trình Uyên, Lý Hải Tân và Mục Tư Nhã
đến một quán bar tên là "Sầu".
Mãi cho đến trời tối đều không có ra.
...
...
Thời gian sớm đã đến tám giờ tối.
Edit: Vasterel
Câu lạc bộ Tinh Hà là một khách sạn hạng 5 sao
cao cấp.
Và đêm nay, tầng hai của khách sạn đã được bao
trọn.
Bên ngoài khách sạn, trong một chiếc xe MiniBus,
người ngồi đầy cả xe.
“đội trưởng, khi nào chúng ta vào?” Một thanh
niên khoảng hai mươi tuổi hỏi Đường Hùng, người
đang ngồi ở ghế phụ.
Đường Hùng lắc đầu nói: " Không vội, chờ bên
trong có động tĩnh rồi, chúng ta sẽ xông vào bắt
người."
“đội trưởng, có người đến.” Lúc này, người thanh
niên đưa tay chỉ về phía cửa ra vào của khách sạn.
Một chiếc xe sang Mercedes Benz đỗ trước khách
sạn.
Edit: Vasterel
Người gác cửa trẻ tuổi cao lớn ở cửa khách sạn
chạy nhanh đến giúp người đó mở cửa từ bên
ngoài.
Sau đó một vài người xuống xe.
Thẩm Hoa đi phía trước, bên cạnh là nữ thư ký
tao nhã, phía sau còn có một người đàn ông to con.
Ngoài ra, sau khi chiếc Mercedes-Benz RV đỗ, một
chiếc Volkswagen đã bám theo.
Ba người mặc vest đen xuống xe, nhanh chóng đi
theo Thẩm Hoa.
“Là Thẩm Hoa.” Đường Hùng trầm ngâm gật đầu,
hỏi: “Đã tính qua người của Tân Dương chưa?
“Người của Tân Dương tiến vào đếm rồi, xem ra
còn thiếu ba người.” Một gã thanh niên nhanh
chóng đáp.
"thiếu ai?"
"Trình Uyên, và hai người nữa không hề biết."
Edit: Vasterel
“Không có Trình Uyên?” Đường Hùng hai mắt đột
nhiên co rút lại. “Lúc này Trình Uyên sao lại không
có ở đây?
"Ừm, nhưng ở đó không nên có quá nhiều biến.
Dù sao xung quanh hắn có mấy đấm đá được, cũng
đều là ở bên trong hết. Hắn dẫn một người phụ nữ
ra ngoài cùng một người đàn ông trung niên, căn
bản sẽ không có chuyện gì xảy ra hết." thanh niên
phân tích.
Đường Hùng gật đầu, nhưng lại cau mày.
Bên trong khách sạn.
Thẩm Hoa cùng mọi người lên lầu hai, liền nhìn
thấy Bạch Long cô béo, Vương Mỹ Lệ ,Trần Đông và
Thời Dương ở đại sảnh, đều đang ngồi hoặc đứng ở
hai chỗ khác nhau.
Ví dụ như Thời Dương, trên ghế sô pha khu vực
tiếp khách ở lầu hai.
Edit: Vasterel
Cô nàng béo ngồi xếp bàn trước bể cá một cách
kỳ lạ.
Bạch Long đứng thẳng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa
sổ.
Trần Đông ngồi vào bàn ăn, gác chân lên hai chiếc
ghế.
Còn Vương Mỹ Lệ, trực tiếp nằm trên "chiếc
giường" được tạo thành từ năm chiếc ghế.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Hoa và những người
khác đều sững sờ.
“Trình Uyên đâu?” hắn hỏi.