Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208: Có quá muộn để ăn năn không?
Edit: Vasterel
"Cha, đừng sợ hắn!"
Mạnh Đại Tiền chen vào trong đám người, giữa Mạnh
Châu và Trình Uyên, tức giận nói với Trình Uyên, “Trình
Uyên, đúng không, là ta xúc phạm ngươi, ngươi có bản
lĩnh thì hướng đến ta đây, đừng gây chuyện với cha ta. "
Đối với Mạnh Đại Tiền đột nhiên đứng ra, Trình Uyên
cũng không thèm để ý.
Chỉ là thế hệ thứ hai giàu có thường xuyên ra vào hộp
đêm, dựa vào địa vị của cha mình để làm bất cứ điều gì
mình muốn.
Hắn và Trình Uyên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Vì vậy, Trình Uyên trực tiếp bỏ qua lời hắn ta, nói với
Mạnh Châu: "nếu như ngươi còn muốn có chút thể diện,
ngươi nên tự mình kết thúc Thương mại Đông Hà đi, nếu
không Cẩm Đông ra tay, ngươi không chỉ mất cả chì lẫn
chài mà còn mất hết cả thể diện. ”
Nói xong, Trình Uyên ra hiệu, mang theo Vương Hinh
Duyệt cùng Kim Kiệt rời đi.
Edit: Vasterel
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, những việc cần làm về
cơ bản đã xong xuôi, công viên Đông Giao tuy không có,
nhưng hiện tại anh đã thay đổi quyết định.
Không cần lấy mảnh đất này, dù sao nếu lấy , với giá cả
hiện tại chắc chắn sẽ không kiếm ra lời được.
"Ngươi đang đe dọa ai?"
Tuy nhiên, vào thời điểm này, một số người chỉ không
muốn anh ấy đi vui vẻ như vậy.Bạn đang đọc truyện tại
group: Vasterel. Hãy tham gia group để đọc những chap
mới nhất.
Mạnh Đại Tiền mắng Trình Uyên, "đừng nghĩ rằng Cẩm
Đông các ngươi tuyệt vời nhất, chúng ta Thương Mại
Đông Hà sẽ không sợ các ngươi, các ngươi có bãn lĩnh thì
tới đi! Ngươi không phải chỉ dựa vào tiền của chính mình
thôi sao? Ta thật sự nghĩ rằng Thương Mại Đông Hà là
kém hơn, thì ngươi có thể đàn áp được sao? "
Trình Uyên đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng đấu giá, đột
nhiên xoay người đi trở lại.
Edit: Vasterel
Vốn dĩ Trình Uyên không muốn để ý tới Mạnh Đại Tiền,
nhưng bây giờ lời nói đến mức này, anh đột nhiên cảm
thấy có chuyện nên nói rõ trước mặt nhiều doanh nhân ở
đây.
Trình Uyên vội vàng quay người bước lại rất nhanh,
Mạnh Đại Tiền sợ hãi không tự chủ nên lùi lại.
Dừng lại ở vị trí cách anh ba bước chân.
Trình Uyên chỉ tay vào mặt Mạnh Đại Tiền nói: "Đúng
vậy, ngươi nói đúng. Ta chỉ dựa vào Cẩm Đông vì ta có rất
nhiều tiền. Ta chỉ muốn áp chế Thương mại Đông Hà của
ngươi, vậy thì sao?"
"A?"
Trình Uyên trực tiếp thừa nhận điều này khiến Mạnh
Đại Tiền rất khó chịu, nhất thời không biết nên nói gì.
“Đừng quá coi trọng chính mình, phải xem Cẩm Đông có
quan hệ gì cùng với Đông Hà các ngươi,còn ngươi trong
mắt ta một cái rắm cũng không bằng.” Trình Uyên nói
tiếp.
“Ngươi…!” Mạnh Đại Tiền.
Edit: Vasterel
"Vì các ngươi không rõ ràng, và vì mọi người có mặt ở
đây đều mơ hồ, nên, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện này ngay
bây giờ để mọi người biết tại sao Cẩm Đông phải làm
như vậy với Thương mại Đông Hà."
Trình Uyên đột nhiên gặp những ông chủ lớn khác
trong hội trường, lớn tiếng nói: "Mấy năm trước, Thương
mại Đông Hà có vấn đề về tài chính, tài vụ tổng thanh tra
cùng tài vụ tổng quản đã lấy đi toàn bộ tiền của Thương
Mại Đông Hà."
"Kết quả là Mạnh Châu đối mặt với phá sản. Mọi người
đều biết nếu một công ty lớn như vậy phá sản, Mạnh
Châu có thể làm gì khác ngoài việc nhảy khỏi lầu?"
"Mạnh Châu, lúc đó hắn đã đi tìm biết bao nhiêu là
ngân hàng,bao nhiều công ty xí nghiệp ? và rồi có ai giúp
hắn không?"
" Tập Đoàn Cẩm Đông, vào thời khắc sinh tử quan
trọng nhất của hắn, đã tặng 300 triệu nhân dân tệ cho
hắn làm vốn lưu động bất kể lãi hay lỗ, đồng thời mở ra
một số quan hệ với các tỉnh khác cho hắn, điều này mang
lại cho hắn cai địa vị như ngày hôm nay. "
Edit: Vasterel
“Tôi nói đúng không thưa ngài Mạnh Châu?” Trình
Uyên hỏi Mạnh Châu.
Mạnh Châu gục đầu xuống, buồn bã gật đầu.
Nghe vậy, mọi người thở dài một hơi, lúc này mới biết
Cẩm Đông có quan hệ này với Thương Đông.
Ngay cả Mạnh Đại Tiền cũng kinh ngạc mở miệng.
Hắn chưa bao giờ nghe Mạnh Châu kể về mối quan hệ
với Cẩm Đông, càng không nghĩ Cẩm Đông lại có thể giúp
đỡ gia đình hắn như thế này.
Vậy nên ... hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Mạnh Châu
đầy tiếc nuối.
“Cho nên, lúc Cẩm Đông khó khăn nhất, Thương Mại
Đông Hà đã không giúp một tay mà còn đổ thêm dầu vào
lửa.” Trình Uyên nói tiếp.
"hả? có chuyện này nữa sao?"
"Vậy thì Mạnh Châu này thật sự không phải là một con
người!"
"Cha, đừng sợ hắn!"
Mạnh Đại Tiền chen vào trong đám người, giữa Mạnh
Châu và Trình Uyên, tức giận nói với Trình Uyên, “Trình
Uyên, đúng không, là ta xúc phạm ngươi, ngươi có bản
lĩnh thì hướng đến ta đây, đừng gây chuyện với cha ta. "
Đối với Mạnh Đại Tiền đột nhiên đứng ra, Trình Uyên
cũng không thèm để ý.
Chỉ là thế hệ thứ hai giàu có thường xuyên ra vào hộp
đêm, dựa vào địa vị của cha mình để làm bất cứ điều gì
mình muốn.
Hắn và Trình Uyên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Vì vậy, Trình Uyên trực tiếp bỏ qua lời hắn ta, nói với
Mạnh Châu: "nếu như ngươi còn muốn có chút thể diện,
ngươi nên tự mình kết thúc Thương mại Đông Hà đi, nếu
không Cẩm Đông ra tay, ngươi không chỉ mất cả chì lẫn
chài mà còn mất hết cả thể diện. ”
Nói xong, Trình Uyên ra hiệu, mang theo Vương Hinh
Duyệt cùng Kim Kiệt rời đi.
Edit: Vasterel
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, những việc cần làm về
cơ bản đã xong xuôi, công viên Đông Giao tuy không có,
nhưng hiện tại anh đã thay đổi quyết định.
Không cần lấy mảnh đất này, dù sao nếu lấy , với giá cả
hiện tại chắc chắn sẽ không kiếm ra lời được.
"Ngươi đang đe dọa ai?"
Tuy nhiên, vào thời điểm này, một số người chỉ không
muốn anh ấy đi vui vẻ như vậy.Bạn đang đọc truyện tại
group: Vasterel. Hãy tham gia group để đọc những chap
mới nhất.
Mạnh Đại Tiền mắng Trình Uyên, "đừng nghĩ rằng Cẩm
Đông các ngươi tuyệt vời nhất, chúng ta Thương Mại
Đông Hà sẽ không sợ các ngươi, các ngươi có bãn lĩnh thì
tới đi! Ngươi không phải chỉ dựa vào tiền của chính mình
thôi sao? Ta thật sự nghĩ rằng Thương Mại Đông Hà là
kém hơn, thì ngươi có thể đàn áp được sao? "
Trình Uyên đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng đấu giá, đột
nhiên xoay người đi trở lại.
Edit: Vasterel
Vốn dĩ Trình Uyên không muốn để ý tới Mạnh Đại Tiền,
nhưng bây giờ lời nói đến mức này, anh đột nhiên cảm
thấy có chuyện nên nói rõ trước mặt nhiều doanh nhân ở
đây.
Trình Uyên vội vàng quay người bước lại rất nhanh,
Mạnh Đại Tiền sợ hãi không tự chủ nên lùi lại.
Dừng lại ở vị trí cách anh ba bước chân.
Trình Uyên chỉ tay vào mặt Mạnh Đại Tiền nói: "Đúng
vậy, ngươi nói đúng. Ta chỉ dựa vào Cẩm Đông vì ta có rất
nhiều tiền. Ta chỉ muốn áp chế Thương mại Đông Hà của
ngươi, vậy thì sao?"
"A?"
Trình Uyên trực tiếp thừa nhận điều này khiến Mạnh
Đại Tiền rất khó chịu, nhất thời không biết nên nói gì.
“Đừng quá coi trọng chính mình, phải xem Cẩm Đông có
quan hệ gì cùng với Đông Hà các ngươi,còn ngươi trong
mắt ta một cái rắm cũng không bằng.” Trình Uyên nói
tiếp.
“Ngươi…!” Mạnh Đại Tiền.
Edit: Vasterel
"Vì các ngươi không rõ ràng, và vì mọi người có mặt ở
đây đều mơ hồ, nên, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện này ngay
bây giờ để mọi người biết tại sao Cẩm Đông phải làm
như vậy với Thương mại Đông Hà."
Trình Uyên đột nhiên gặp những ông chủ lớn khác
trong hội trường, lớn tiếng nói: "Mấy năm trước, Thương
mại Đông Hà có vấn đề về tài chính, tài vụ tổng thanh tra
cùng tài vụ tổng quản đã lấy đi toàn bộ tiền của Thương
Mại Đông Hà."
"Kết quả là Mạnh Châu đối mặt với phá sản. Mọi người
đều biết nếu một công ty lớn như vậy phá sản, Mạnh
Châu có thể làm gì khác ngoài việc nhảy khỏi lầu?"
"Mạnh Châu, lúc đó hắn đã đi tìm biết bao nhiêu là
ngân hàng,bao nhiều công ty xí nghiệp ? và rồi có ai giúp
hắn không?"
" Tập Đoàn Cẩm Đông, vào thời khắc sinh tử quan
trọng nhất của hắn, đã tặng 300 triệu nhân dân tệ cho
hắn làm vốn lưu động bất kể lãi hay lỗ, đồng thời mở ra
một số quan hệ với các tỉnh khác cho hắn, điều này mang
lại cho hắn cai địa vị như ngày hôm nay. "
Edit: Vasterel
“Tôi nói đúng không thưa ngài Mạnh Châu?” Trình
Uyên hỏi Mạnh Châu.
Mạnh Châu gục đầu xuống, buồn bã gật đầu.
Nghe vậy, mọi người thở dài một hơi, lúc này mới biết
Cẩm Đông có quan hệ này với Thương Đông.
Ngay cả Mạnh Đại Tiền cũng kinh ngạc mở miệng.
Hắn chưa bao giờ nghe Mạnh Châu kể về mối quan hệ
với Cẩm Đông, càng không nghĩ Cẩm Đông lại có thể giúp
đỡ gia đình hắn như thế này.
Vậy nên ... hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Mạnh Châu
đầy tiếc nuối.
“Cho nên, lúc Cẩm Đông khó khăn nhất, Thương Mại
Đông Hà đã không giúp một tay mà còn đổ thêm dầu vào
lửa.” Trình Uyên nói tiếp.
"hả? có chuyện này nữa sao?"
"Vậy thì Mạnh Châu này thật sự không phải là một con
người!"