Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Liên Tuyết Kiều cả kinh vội đề chân khí thủ thế đề phòng. Nàng biết tai mắt Cổn Long Vương linh mẫn vô cùng, chỉ hơi thở mạnh là lão biết ngaỵ
Bỗng thấy tiếng cười sang sảng đáp:
– Lão phu là Bao Kế Hiền, còn ngươi là aỉ
Liên Tuyết Kiều rùng mình tự hỏi:
– Lão Bao Kế Hiền này là nhân vật như thế nàỏ Nửa đêm lão còn vào trong mộ Đường Toàn làm gì?
Nàng ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy lão già râu bạc chùng đến rốn, tay cầm cây quài trượng thong thả đi đến.
Cổn Long Vương lạnh lùng đáp:
– Tại hạ là Cổn Long Vương.
Bao Kế Hiền rùng mình một cái rồi cười rộ nói:
– Lão phu từng nghe cái tên hung ác của nhà ngươi đã lâụ Đêm nay được gặp thật là may mắn.
Cổn Long Vương cả giận nói:
– Lão thất phu này mở miệng nói càn, ngươi đừng hòng sống yên ổn được nữạ
Bao Kế Hiền cười ha hả nói:
– Cái đó chưa chắc. Nếu chúng ta động thủ đánh nhau chưa biết ai ăn aỉ
Cổn Long Vương điên tiết, quát lên một tiếng, nhảy xổ lại, phóng chường ra đánh.
Bao Kế Hiền nói:
– Giỏi lắm!
Rồi vung chưởng lên đỡ.
Hai kình lực chạm nhaụ Cổn Long Vương vẫn giữ nguyên vị, còn Bao Kế Hiền bị hất lùi lại hai bước.
Nhưng lão này bình tĩnh lạ thường, tuy bị chưởng Cổn Long Vương hất lùi lại, mà lão tuyệt không nổi giận, lại càng cười to hơn trước, nói:
– Tiếng đồn Cổn Long Vương lừng lẫy quả nhiên danh bất hư truyền. Bữa nay lão phu gặp phải một tay kình địch rồi đâỵ
Cổn Long Vương giơ cao tay lên nhưng rồi hạ xuống nói:
– Ngươi không phải là đối thủ với Vương giạ Ta không muốn giết ngươị
Bao Kế Hiền nói:
– Hay lắm! Hay lắm! Nếu ngươi muốn cùng lão phu hợp tác, lão phu rất hoan nghênh. Nhưng đã hợp tác thì điều cần nhất là phải có dạ công bằng.
Cổn Long Vương lạnh lùng nói:
– Ai cần hợp tác với ngươỉ...
Ngừng một lát lão nói tiếp:
– Đêm hôm khuya khoắt ngươi đến đây làm gì?
Bao Kế Hiền cũng vuốt râu cả cười hỏi lại:
– Còn ngươi! Ngươi đến đây làm gì?
Liên Tuyết Kiều nhìn Bao Kế Hiền đưa tay lên vuốt râu trong lòng xúc động vì cử động của lão giống một ngườị..
Cổn Long Vương lại hỏi:
– Phải chăng ngươi vào mộ Đường Toàn để coi lén vật cất giấu tại đâỷ
Bao Kế Hiền đáp:
– Đúng thế!
Cổn Long Vương hỏi:
– Ngươi có biết đây là chỗ nào không?
Bao Kế Hiền nói:
– Lão phu ít khi đi lại với những nhân vật trong võ lâm, vậy bất luận nơi nào lão phu cũng đến được.
Cổn Long Vương hỏi:
– Ngươi có biết vật báu trong mộ này là của ta rồi không?
Bao Kế Hiền nói:
– Bất luận vật gì của người đã chết rồi thì ai cũng có quyền lấỵ Ngươi chưa cầm vật đó vào tay thì sao lại bảo là của ngươi được?
Cổn Long Vương nói:
– Vậy bây giờ Vương gia giết ngươi trước thì chẳng những ngươi chả được gì, mà lại còn mất bù một mạng người nữạ
Bao Kế Hiền nói:
– Cái đó chưa chắc.
Cổn Long Vương nói:
– Không tin thì ngươi hãy nếm thử coị Nhưng mỗi người chỉ có một mạng sống, há phải trò đùả
Bao Kế Hiền nói:
– Số lão phu sống được tới tám mươi tám tuổị Năm nay mới bảy mươi, vậy còn mười tám năm nữạ Bây giờ đã chết thế nào được?
Cổn Long Vương nói:
– Nếu ngươi không muốn chết thì cũng có biện pháp khác.
Bao Kế Hiền nói:
– Nếu ngươi có biện pháp hòa bình thì còn gì hay bằng, hễ động đến đao thương là việc lão phu không ưạ
Con người cơ trí như Cổn Long Vương mà gặp trường hợp này cũng phải suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:
– Biện pháp hòa bình duy nhất là chúng ta bỏ tính cố chấp, bắt tay hợp tác cùng vào trong mộ để lấy di vật của Đường Toàn.
Bao Kế Hiền nói:
– Được lắm! Được lắm! Lão phu rất muốn cùng ngươi hợp tác, trước khi hợp tác phải giảng giải rõ thế nào cho công bằng mới có thể thành thực hợp tác được.
Nếu còn nghĩ chuyện riêng tư, đem lòng dối nhau thì việc ai người ấy làm hay hơn.
Cổn Long Vương nói:
– Bản Vương cùng ngươi hợp tác trước nay chưa giữ mức công bằng bao giờ...
Bao Kế Hiền nói:
– Hay lắm! Thế là ngươi nhường phần hơn cho người ta phải không?
Cổn Long Vương nói:
– Nếu không phải là lúc cần người thì chỉ bấy nhiêu câu là ta đủ xử tử ngươi rồị
Bao Kế Hiền nói tiếp:
– Bậc hảo hán không nên khoe mình là mạnh. Bây giờ là lúc ngươi đang cần người, vậy hay hơn là ngươi xử nhún một chút.
Cổn Long Vương nói:
– Vương gia xử với ngươi như vậy nhã nhặn lắm rồi đó! Tiền bạc châu báu trong mộ là phần ngươi hết, còn vật gì khác đều thuộc về quyền sở hữu của tạ
Bao Kế Hiền cười ha hả nói:
– Biện pháp này khá công bằng đấỵ Thôi cứ thế mà làm.
Cổn Long Vương đã tưởng thế nào lão cũng phản đối, dè đâu lão lại ưng ngaỵ Có điều Cổn Long Vương là người nham hiểm thâm trầm, lại có tính đa nghị
Tuy trong lúc cấp bách, lão vẫn không giảm bớt được lòng ngờ vực.
Lão lạnh lùng hỏi:
– Ngươi chịu cực nhọc khổ sở đến vậy là vì tài vật trong mộ này ư?
Bao Kế Hiền đáp:
– Cũng không hẳn thế. Nếu lão phu chỉ ham tiền bạc thì chả cần phải đến mộ này mà đi tìm một nhà phú hào để ăn trộm chẳng hay hơn là chui vào mộ mả để lấy cắp ư?
Cổn Long Vương hỏi:
– Thế sao ngươi lại chấp thuận đề nghị của tả
Bao Kế Hiền nóị
– Lão phu nghe Đường Toàn đã lâụ Trong mộ này tất có di vật của ỵ Lão phu muốn ăn cắp di vật đó.
Cổn Long Vương nói:
– Vậy chẳng hóa ra ngươi lừa gạt ta hay saỏ
Bao Kế Hiền nói:
– Cũng không hẳn như vậỵ Trước khi chưa lấy được di vật của Đường Toàn, ta muốn thực lòng hợp tác với ngươị Song sau khi ngươi đã lấy được di vật ấy thì cái đó chưa quyết định được.
Cổn Long Vương trầm ngâm một chút rồi nói:
– Được rồi! Chúng ta đã hứa làm sao phải làm đúng như vậỵ Sau khi ta lấy được di vật của Đường Toàn rồi thì ta cho ngươi ra tay cướp lại cũng được. Có điều trước khi chưa lấy được di vật của Đường Toàn thì tạm thời ngươi phải nghe lệnh ta mà làm việc.
Bao Kế Hiền nói:
– Cái đó đã hẳn.
Cổn Long Vương nghĩ thầm:
– Thằng cha này dở điên dở khùng, chẳng hiểu hắn nói thật hay nói dốị
Nhưng lúc này mình đang cần người giúp sức, hãy tạm thời để hắn sống. Chờ sau khi lấy xong di vật của Đường Toàn, hãy kết thúc tính mạng hắn cũng chưa muộn.
Chủ ý định xong, Cổn Long Vương lạnh lùng bảo:
– Bây giờ ngươi hãy đi tìm cửa vào mộ cho ta đã!
Cổn Long Vương dụng tâm làm khó dễ với Bao Kế Hiền, không ngờ lão vui vẻ vâng lời ngaỵ
Quả nhiên lão đi vòng quanh mộ để xem xét. Nhưng lúc lão vào trong bóng tối rồi thì mất hút.
Hồi lâu vẫn không thấy Bao Kế Hiền trở ra, Cổn Long Vương còn đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy Bao Kế Hiền lớn tiếng gọi:
– Cửa vào đây rồị Ngươi xuống đây mau!
Cổn Long Vương lẩm bẩm:
– Lão này có vẻ dở điên dở khùng, thế mà lại được việc.
Nghĩ vậy rảo bước đi vào, quả thấy Bao Kế Hiền đứng trước khuôn cửa mở rộng. Trong cửa tối mù mịt, không trông thấy gì cả.
Cổn Long Vương nói:
– Xin Bao huynh đi trước dẫn đường.
Bao Kế Hiền nói:
– Ta cũng chưa vào mộ này bao giờ. Nếu có lầm đường, ngươi đừng trách ta nhé?
Cổn Long Vương cười thầm nghĩ bụng:
“Lão này còn ra vẻ con nít”.
Nghĩ vậy nhưng miệng lão đáp:
– Cái đó đã hẳn.
Hai bóng người một trước một sau đi vào trong mộ tối mò. Cánh cửa sắt lúc trước mở, bây giờ từ từ đóng lạị
Gió núi phập phù, thông reo vi vụ Trăng sáng như ban ngày, gió lạnh như nước...
Liên Tuyết Kiều ở trong nhà tranh từ từ đi ra, nàng nhẹ gót đi quanh mộ một vòng, để ý xem xét đường lối mà không tìm ra một vết tích gì khác lạ. Trừ tấm bia đá bị gãy nát, đâu đấy còn y nguyên.
Trên mặt tường đột nhiên có bóng đen xuất hiện rồi nhảy lẹ vào trong.
Vạt áo người này gió bay phất phới đã làm kinh động Liên Tuyết Kiềụ
Nhưng nàng biết, không thể tránh kịp, liền mạnh dạn dừng bước quay đầu nhìn lạị
Bỗng thấy người này chắp tay nói:
– Liên cô nương đến đây rồi kia ư?
Liên Tuyết Kiều thấy người này đến đây có một mình tuy nàng băn khoăn trong dạ, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười hỏi:
– Đại hiệp cũng đến đây sớm nhỉ?
Nguyên người này chính là Quan Ngoại Tiên Thần Đỗ Thiên Ngạc.
Y đáp ngay:
– Chúng tôi đi suốt ngày đêm và theo những đường tắt để đến đâỵ
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Còn Thượng Quan Kỳ đâủ
Đỗ Thiên Ngạc đáp:
– Một mình y cải trang đến đây trước rồi, cô nương không gặp hay saỏ
Liên Tuyết Kiều cười nói:
– Y giả trang giỏi quá đến tại hạ suýt nữa cũng phải mắc lừạ
Đỗ Thiên Ngạc hỏi:
– Không hiểu bây giờ y ở đâủ
Liên Tuyết Kiều đưa mắt nhìn vào ngôi mộ rồi đáp:
– Y cùng Cổn Long Vương đưa nhau vào trong mộ rồị
Đỗ Thiên Ngạc giật mình hỏi:
–Y vào có một mình thôi ư?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Đúng thế! Nhưng y đã thuộc hết đường lối cùng chỗ bố trí các cơ quan, dù Cổn Long Vương võ công có giỏi hơn cũng khó lòng thắng nổi ỵ Sợ là sợ chỗ Cổn Long Vương khám phá ra y giả mạo, rồi ngấm ngầm hạ thủ khiến y không kịp trở tay mà thôị
Nói đến đây, lòng nàng không khỏi nao núng, rồi hối hận nghĩ thầm:
Giả tỷ lúc nãy mình cùng Viên Hiếu xuất đầu lộ diện đánh nhau với Cổn Long Vương, may ra thắng được lão thì không đến nỗi Thượng Quan Kỳ phải mạo hiểm vào trong mộ.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Cổn Long Vương đi suốt ngày đêm đến đây, bọn tùy tùng không thấy mặt aị Có lẽ không theo kịp lão nên còn lùi lại saụ Lúc này là một cơ hội hiếm có.
Nếu bữa nay không chế phục được Cổn Long Vương thì mai hậu e rằng không bao giờ có dịp may nữạ Tôi xin theo cô nương mạo hiểm vào mộ thất:
một là tiếp ứng cho Thượng Quan hiền đệ, hai là nhân cơ hội này tiêu diệt Cổn Long Vương. Chưa hiểu ý cô nương thế nàỏ
Tuy Đỗ Thiên Ngạc lòng rất băn khoăn đến sự an nguy của Thượng Quan Kỳ, mà miệng vẫn nói thong dong uyển chuyển.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Đường tiên sinh tài năng tuyệt thế. Những cơ quan trong mộ chắc tiên sinh đã bố trì cực kỳ nghiêm mật. Chúng ta vào mộ chẳng những không giúp gì được cho Thượng Quan Kỳ, mà có khi khiến cho y đem lòng tức bực. Thế thì muốn giúp y lại hóa ra làm phiền cho ỵ
Đỗ Thiên Ngạc hỏi:
– Vậy cô nương tính sao đâỷ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Theo ý kiến của tại hạ không có gì bằng ở ngoài này ngăn chặn quân tiếp viện của Cổn Long Vương. Ta tìm những quãng đường họ phải đi qua, bố trí mai phục sẵn sàng, để hễ bên mình đã ra tay là họ khó bề chống cự.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Cô nương tính vậy rất đúng, song tại hạ vẫn áy náy về Thượng Quan hiền đệ.
Liên Tuyết Kiều cười nói:
– Cái đó không sao đâụ Tại hạ tin rằng y tự mình chống chọi được.
Đỗ Thiên Ngạc tuy không nói gì nữa nhưng trong dạ vẫn băn khoăn, ngấm ngầm tính kế tìm cách để tiếp ứng cho Thượng Quan Kỳ.
Bất thình lình nghe tiếng Viên Hiếu vọng lại:
– Cô nương tránh đi, sắp có người tới đó.
Liên Tuyết Kiều khẽ nói:
– Đỗ đại hiệp mau theo tại hạ!
Nàng lạng người đi tiến vào trong nhà tranh.
Hai người vừa lẩn tránh xong thì có người nhảy qua tường vàọ
Người này râu dài phất phơ, sau lưng dắt trường kiếm. Chính là sư thúc Cổn Long Vương.
Ngày trước lão mấy lần phạm luật giới nghiêm, nên bị sư phụ đuổi ra khỏi cửạ Sau Cổn Long Vương thu dụng lãọ Tuy lão là trường bối, nhưng tuổi suýt soát Cổn Long Vương.
Cổn Long Vương lòng dạ hiểm sâu, ngầm phóng “phụ cốt độc châm” vào cả mình sư thúc như mọi người khác, khiến lão không dám phản kháng đành lòng ra sức phò tá Cổn Long Vương.
Lão đảo mắt nhìn tình thế xung quanh một lượt rồi đột nhiên ngó vào căn nhà tranh, cười lạt nói:
– Lão phu là hạng người nào mà để các ngươi bịt mắt được? Thôi ra mau đi!
Đoạn lão giơ tay phải lên vẫy mấy cáị
Bỗng thấy bóng người lay động. Mười mấy gã áo đen nhất tề nhảy qua tường vào trong.
Đỗ Thiên Ngạc nín thở, rút cây nhuyễn tiên sau lưng ra, chuẩn bị nhảy tới giao chiến.
Liên Tuyết Kiều vội kéo Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Đỗ đại hiệp không nên hấp tấp!
Bỗng thấy lão râu dài xoay tay rút trường kiếm ở sau lưng ra, trỏ mũi kiếm vào nhà tranh nói:
– Các người hãy vào trong nhà này sục tìm xem đã.
Bốn năm gã áo đen vâng lời xông vào, tay cầm binh khí tiến lại phía nhà tranh.
Liên Tuyết Kiều núp trong nhà nhìn thấy rõ ràng lẩm bẩm một mình:
– Lão này cẩn thận hơn Cổn Long Vương nhiều, xem ra lão không phải nghi ngờ căn nhà tranh này một cách vu vơ, mà lão lặng lẽ điều tra tình hình, cơ trí thông minh nhận định rõ ràng có người nấp ở trong nàỵ Nếu mình để họ sục tìm ra rồi mới lòi ra thì ê mặt. Chi bằng mình xuất hiện trước đi hay hơn.
Nghĩ vậy, nàng ghé tai thì thầm nói nhỏ với Đỗ Thiên Ngạc mấy câu, rồi từ từ bước ra khỏi nhà tranh.
Lúc này bọn áo đen đã lại gần đến nơi, Liên Tuyết Kiều xuất hiện một cách đột ngột, ung dung đi tớị
Bọn áo đen không ngờ, lập tức dừng bước.
Liên Tuyết Kiều đưa tay ra vuốt lại mái tóc, nghiêng mình chào lão già nói:
– Xin bái kiến thái sư thúc.
Lão râu dài lạnh lùng hỏi:
– Chỉ có mình ngươi đến đây thôi ư?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Vãn bối còn đem theo mấy người thuộc hạ....
Lão già đảo mắt xung quanh rồi hỏi:
– Nghĩa phụ ngươi hiện giờ ở đâủ
Mỗi câu của lão khác nào như dao đâm một cách đột ngột, khiến người ta có cảm tưởng trở tay không kịp.
Liên Tuyết Kiều cười lạt nói:
– Vãn bối đã nhìn thấy y rồị Bây giờ y không phải là nghĩa phụ vãn bối nữa, cha con chúng tôi đã tuyệt tình và thành kẻ cừu địch một mất một còn rồị
Lão râu dài cười lạt hỏi:
– Hiện giờ y ở đâủ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Y vào trong mộ Đường tiên sinh rồị
Lão râu dài quay lại nhìn tấm bia gãy rồi hỏi:
– Cửa vào nhà mộ chỗ nàỏ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Đường tiên sinh khi sắp qua đời đã tốn bao nhiêu tâm huyết để bố trí cơ quan trùng điệp trong mộ. Cổn Long Vương tiến vào thì dễ, nhưng e khó lòng ra thoát.
Lão râu dài cầm thanh trường kiếm vung lên, quay lại bảo hai tên áo đen đứng bên cạnh:
– Các ngươi hãy bắt lấy nó cho ta!
Hai tên áo đen vâng lời xông ra nhảy xổ vào Liên Tuyết Kiềụ
Liên Tuyết Kiều khẽ nhún hai vai lùi lại ba thước, vẫy tay một cáị Một bóng người từ bên trong cửa sổ nhảy vọt ra, vung tít cây trường tiên quét hai tên áo đen.
Hai gã vung đơn đao lên gạt roi rồi thuận tay chém tớị
Đỗ Thiên Ngạc mang hiệu là Quan Ngoại Tiên Thần sử cây nhuyễn tiên rất linh diệu chẳng khác gì con thần long uốn khúc. Chớp mắt ánh roi đã tung hoành nổi lên một luồng gió vù vù, bao vây lấy hai gã áo đen vào trong làn ánh roị
Liên Tuyết Kiều nhìn lão già vẫy tay cười nói:
– Xin lão tiền bối chỉ cho mấy chiêụ
Lão già râu dài tức giận vung trường kiếm lên quát:
– Con tiện tỳ này to gan thiệt! Dám coi thường cả lão phu! Bữa nay ta phải bắt sống mị..
Liên Tuyết Kiều nói:
– Đây là đâủ Lúc này là lúc nàỏ Há là chỗ lão ngông cuồng đâủ Có điều tại hạ nhớ tới địa vị lão ngày trước, vả lại lão chưa làm nhiều điều ác nghiệt, nên tại hạ để cho lão một con đường sống mà thôị Lão đi đi!
Lão già lửa giận bốc lên, nhưng cố nén. Lão nhìn quanh một lượt rồi hỏi:
– Âu Dương Thống có đến đây không?
Lão hỏi câu này chẳng ăn nhập gì vào đầu đề. Tuy nhiên lão đã nghĩ ngợi rất nhiều rồi mới thết ra một cách đột ngột khiến người đối đáp có bật ra chỗ sơ hở nào chăng? Song Liên Tuyết Kiều hiểu lão rất kỹ, nàng cười lạt đáp:
– Dù tại hạ bảo lão cũng chẳng ngại gì. Âu Dương Bang Chúa hiện không ở đâỵ
Lão râu dài gật đầu, lạnh lùng nói:
– Âu Dương Thống không ở đây, hèn chi mà mi dám vô lễ với ta!
Liên Tuyết Kiều nói:
– Dưới trướng Cùng Gia Bang thiếu gì tay bản lãnh cao cường. Âu Dương Thống tuy là chúa tể bản bang, song về võ công, ông chưa phải là tay cao thủ bậc nhất trong bang.
Lão râu dài cười ha hả nói:
– Mi nói vậy thì ra xung quanh đây mi đã bố trí mai phục những tay cao thủ rồi hay saỏ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Nếu lão không tin thì cứ thử coi!
Đột nhiên thấy những tiếng ầm ầm tựa trời long đất lở. Nhà mồ Đường Toàn đã bắt đầu rung động kịch liệt.
Liên Tuyết Kiều trong lòng nóng nảy, chỉ sợ chàng Thượng Quan Kỳ cải trang làm Bao Kế Hiền cùng Cổn Long Vương đều bị thương vì những cơ quan do Đường Toàn bố trí từ trước.
Nàng lạnh lùng đáp:
– Cổn Long Vương đã đụng vào cơ quan trong mộ, e rằng y sẽ chết mất xác ở đó.
Lão già ngơ ngẩn một hồi rồi nói:
– Nếu Đường Toàn quả có ý như vậy thì Cổn Long Vương khó lòng trốn thoát.
Lão này cùng Đường Toàn theo đòi một cửạ Kể về địa vị thì lão còn là sư thúc tiên sinh nhưng lão rất biết người biết mình. Tài năng của Đường Toàn lão biết rõ hơn aị
Liên Tuyết Kiều nói:
– Giả tỷ Cổn Long Vương mất mạng trong nhà mồ này thì cũng là một cơ hội rất tất cho lão tiền bốị
Lão râu dài hỏi:
– Mi nói vậy nghĩa làm saỏ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Lão tiền bối tuy là sư thúc Cổn Long Vương nhưng vãn bối biết rằng tiền bối đã bị Cổn Long Vương phóng phụ cốt độc châm vào người và bị y kiếm chế.
Lão râu dài đột nhiên buông tiếng cả cười như tiếng rồng gầm vang tận mây xanh hồi lâu mới dứt.
Liên Tuyết Kiều nghe tiếng cười của lão mà không dò được lòng lãọ Nàng lặng thinh không nói gì nữạ
Lão râu dài thu tiếng cười lại, chậm rãi hỏi:
– Mi cũng đoán chắc rằng Cổn Long Vương bị chết ở trong mộ này ư?
Liên Tuyết Kiều nói:
– Y chết trong đó hay không, vãn bối chẳng dám nói quyết. Có điều dường như tiên sinh đã bảo là y sẽ chết phơi thây trong mô.....
Lão râu dài nói:
– Nếu quả Đường Toàn bảo vậy thì Cổn Long Vương tất phải chết không còn nghi ngờ gì nữạ
Liên Tuyết Kiều nghĩ thầm:
– Tài năng Đường Toàn quả ghê gớm thật! Người nào càng biết tiên sinh càng phải kính sợ.
Bỗng thấy lão râu dài nói:
– Mi mới biết ta bị Cổn Long Vương phóng phụ cốt độc châm vào người, nhưng mi chưa biết ta đủ tài chữa được môn nàỵ
Liên Tuyết Kiều thấy lão lộ vẻ vui mừng, trong lòng sinh nghi, cũng chậm rãi nói:
– Tự mình biết cách lấy phụ cất độc châm ở trong người ra có chi là lạ. Vãn bối còn biết lấy ra trước cả lão tiền bối nữa kiạ
Lão râu dài cười nói:
– Theo chỗ lão phu biết thì tài trí mi cũng đã suýt soát Đường Toàn. Có điều đáng tiếc cho mi là thân phận nữ tài, khó lòng thoát khỏi tơ tình ràng buộc, ít khi làm nên đại sự.
Liên Tuyết Kiếu nghe lão nói động tâm, nàng lẩm bẩm:
– Hay lắm! Chắc lão này cũng đã dự tính rồị Sau khi Cổn Long Vương chết đi, lão đã chuẩn bị thay thế và gây mầm họa loạn, không thể để được. Bữa nay ta phải tìm cách trừ lão đi là hơn.
Bỗng thấy lão hất chòm râu dài cười nói:
– Cổn Long Vương đã đối đãi với người rất là hà khắc. Tuy y có tài làm nên nghiệp bá, những thủ đoạn tàn nhẫn, không biết dùng người, thì y chẳng chết trong mộ, cũng khó lòng nên nghiệp bá vương trong võ lâm.
Liên Tuyết Kiều nghĩ thầm:
“Để ta nói khích lão một câu, thử xem lão có lộ chuyện bí mật trong bụng lão ra không”?
Nghĩ vậy nàng nói:
– Cổn Long Vương tuy không có tài dùng người, nhưng tính khí khái và nét tàn nhẫn của y thì mấy trăm năm chưa được một ngườị
Lão râu dài cười nói:
– Tuy có thế thật, nhưng cơ sở dựng nên nghiệp lớn cốt nhất là biết trọng dụng nhân tàị Cứ xem một việc Cổn Long Vương đã thu được vô số tay cao thủ giang hồ, vô số người anh tài hữu dụng. Song những ai đã lọt vào tay y là bị y dùng độc dược để kiềm chế, khiến cho bấy nhiêu người biến thành si ngốc, còn người không bị thuốc mê, thì cũng ngấm ngầm phóng phụ cốt độc châm vào mình để bức bách họ tuân theo lệnh mình. Cách dùng người theo kiểu này mà mong người ta đem những điều sở học để hết sức giúp đỡ mình thì chi là một ảo tường.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Nói như vậy thì ra chính lão tiền bối cũng lừa bịp Cổn Long Vương thôi ư?
Lão râu dài nói:
– Cái đó đã hẳn. Người ta thường nói rằng:
“Hết chim muông thì cung nỏ cùng chó săn đều bị loại trừ”. Nếu lão phu sớm giúp y để bình định thiên hạ thì một khi bá nghiệp thành rồi, e rằng mình sẽ bị chết về tay ỵ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Nếu vãn bối đem việc này tố cáo với Cổn Long Vương...
Lão râu dài cười nói:
– Lão phu cần cóc gì? Mi đã là kẻ thù giữa mặt với y thề một mất một còn, thì dù mi có nói gì, y há chịu tin saỏ Hơn nữa nếu Đường Toàn cố ý giết y thì quyết nhiên y khó lòng trốn thoát được...
Lão đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi chậm rãi nói tiếp:
– Hiện giờ chúng ta có một cơ hội rất thuận tiện để bước lên xưng hùng xưng bá trong võ lâm. Nếu ngươi thuận tình cùng ta hợp tác thì chỉ trong vòng ba ngày có thể chỉnh đốn lại võ lâm thành bộ mặt mới mẻ.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Xin lão tiến bối cho biết rõ bây giờ phải làm thế nàỏ
Lão râu dài nói:
– Việc này quan hệ lớn đến đại cuộc võ lâm. Mi chưa ngỏ lời ưng thuận hợp tác với ta thì ta không thể nói ra được.
Liên Tuyết Kiều trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Phải chăng. lão tiền bối định giả mạo làm Cổn Long Vương truyền hiệu lịnh của y ra chinh phạt giang hồ để thành nghiệp bá?
Lão râu dài đáp:
– Đó chẳng qua là một điểm mà thôị Ta chỉ cần đưa ra một kế hoạch là bắt buộc người Cùng Gia Bang phải nghe theo mệnh lệnh để ta sai khiến.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Tài trí và võ công Cổn Long Vương quyết không kém lão tiền bối, thế mà Cùng Gia Bang còn có thể chống chọi với y đến mấy chục năm chẳng lẽ tiền bối tự tin rằng mình thắng được Cổn Long Vương hay saỏ
Lão râu dài cười lạt nói:
– Cổn Long Vương thủ đoạn tàn nhẫn thái quá, tuy y đã chăng lưới quét được vô số anh hùng hào kiệt nhưng lại không biết cách dùng võ công cùng tài năng của họ. Còn ta đây sẽ mở rộng bàn tay để họ vì ta mà hết sức.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Bọn người đó đều đã uống thuốc mê của Cổn Long Vương. Lão tiền bối làm thế nào mà khôi phục lại được thần trí cho họ?
Lão râu dài đáp:
– Việc này ngươi bất tất phải bận tâm.
Bỗng nghe một tiếng rú vang lên. Hai đại hán áo đen động thủ cùng Đỗ Thiên Ngạc đột nhiên lảo đảo lùi lại rồi té lăn xuống đất. Miệng và lỗ mũi hộc máu tươi rạ
Liên Tuyết Kiều thấy Đỗ Thiên Ngạc cùng một lúc đánh được hai người bị trọng thương thì trong lòng không khỏi khen thầm:
– Đỗ Thiên Ngạc quả nhiên bất danh hư truyền. Cứ tình hình trước mắt mà nói thì bên mình vị tất đã thua đối phương. Công lực Viên Hiếu đủ đối phó với lão râu dài nàỵ Đỗ Thiên Ngạc cùng ta sẽ đối phó với bọn người tiếp viện, tất chẳng chịu thuạ Lão này dã tâm đáo để, vẫn lăm le thừa kế Cổn Long Vương. Nếu không sớm trừ đi thì e rằng đây lại là một mầm họa loạn.
Bỗng thấy tiếng cười sang sảng đáp:
– Lão phu là Bao Kế Hiền, còn ngươi là aỉ
Liên Tuyết Kiều rùng mình tự hỏi:
– Lão Bao Kế Hiền này là nhân vật như thế nàỏ Nửa đêm lão còn vào trong mộ Đường Toàn làm gì?
Nàng ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy lão già râu bạc chùng đến rốn, tay cầm cây quài trượng thong thả đi đến.
Cổn Long Vương lạnh lùng đáp:
– Tại hạ là Cổn Long Vương.
Bao Kế Hiền rùng mình một cái rồi cười rộ nói:
– Lão phu từng nghe cái tên hung ác của nhà ngươi đã lâụ Đêm nay được gặp thật là may mắn.
Cổn Long Vương cả giận nói:
– Lão thất phu này mở miệng nói càn, ngươi đừng hòng sống yên ổn được nữạ
Bao Kế Hiền cười ha hả nói:
– Cái đó chưa chắc. Nếu chúng ta động thủ đánh nhau chưa biết ai ăn aỉ
Cổn Long Vương điên tiết, quát lên một tiếng, nhảy xổ lại, phóng chường ra đánh.
Bao Kế Hiền nói:
– Giỏi lắm!
Rồi vung chưởng lên đỡ.
Hai kình lực chạm nhaụ Cổn Long Vương vẫn giữ nguyên vị, còn Bao Kế Hiền bị hất lùi lại hai bước.
Nhưng lão này bình tĩnh lạ thường, tuy bị chưởng Cổn Long Vương hất lùi lại, mà lão tuyệt không nổi giận, lại càng cười to hơn trước, nói:
– Tiếng đồn Cổn Long Vương lừng lẫy quả nhiên danh bất hư truyền. Bữa nay lão phu gặp phải một tay kình địch rồi đâỵ
Cổn Long Vương giơ cao tay lên nhưng rồi hạ xuống nói:
– Ngươi không phải là đối thủ với Vương giạ Ta không muốn giết ngươị
Bao Kế Hiền nói:
– Hay lắm! Hay lắm! Nếu ngươi muốn cùng lão phu hợp tác, lão phu rất hoan nghênh. Nhưng đã hợp tác thì điều cần nhất là phải có dạ công bằng.
Cổn Long Vương lạnh lùng nói:
– Ai cần hợp tác với ngươỉ...
Ngừng một lát lão nói tiếp:
– Đêm hôm khuya khoắt ngươi đến đây làm gì?
Bao Kế Hiền cũng vuốt râu cả cười hỏi lại:
– Còn ngươi! Ngươi đến đây làm gì?
Liên Tuyết Kiều nhìn Bao Kế Hiền đưa tay lên vuốt râu trong lòng xúc động vì cử động của lão giống một ngườị..
Cổn Long Vương lại hỏi:
– Phải chăng ngươi vào mộ Đường Toàn để coi lén vật cất giấu tại đâỷ
Bao Kế Hiền đáp:
– Đúng thế!
Cổn Long Vương hỏi:
– Ngươi có biết đây là chỗ nào không?
Bao Kế Hiền nói:
– Lão phu ít khi đi lại với những nhân vật trong võ lâm, vậy bất luận nơi nào lão phu cũng đến được.
Cổn Long Vương hỏi:
– Ngươi có biết vật báu trong mộ này là của ta rồi không?
Bao Kế Hiền nói:
– Bất luận vật gì của người đã chết rồi thì ai cũng có quyền lấỵ Ngươi chưa cầm vật đó vào tay thì sao lại bảo là của ngươi được?
Cổn Long Vương nói:
– Vậy bây giờ Vương gia giết ngươi trước thì chẳng những ngươi chả được gì, mà lại còn mất bù một mạng người nữạ
Bao Kế Hiền nói:
– Cái đó chưa chắc.
Cổn Long Vương nói:
– Không tin thì ngươi hãy nếm thử coị Nhưng mỗi người chỉ có một mạng sống, há phải trò đùả
Bao Kế Hiền nói:
– Số lão phu sống được tới tám mươi tám tuổị Năm nay mới bảy mươi, vậy còn mười tám năm nữạ Bây giờ đã chết thế nào được?
Cổn Long Vương nói:
– Nếu ngươi không muốn chết thì cũng có biện pháp khác.
Bao Kế Hiền nói:
– Nếu ngươi có biện pháp hòa bình thì còn gì hay bằng, hễ động đến đao thương là việc lão phu không ưạ
Con người cơ trí như Cổn Long Vương mà gặp trường hợp này cũng phải suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:
– Biện pháp hòa bình duy nhất là chúng ta bỏ tính cố chấp, bắt tay hợp tác cùng vào trong mộ để lấy di vật của Đường Toàn.
Bao Kế Hiền nói:
– Được lắm! Được lắm! Lão phu rất muốn cùng ngươi hợp tác, trước khi hợp tác phải giảng giải rõ thế nào cho công bằng mới có thể thành thực hợp tác được.
Nếu còn nghĩ chuyện riêng tư, đem lòng dối nhau thì việc ai người ấy làm hay hơn.
Cổn Long Vương nói:
– Bản Vương cùng ngươi hợp tác trước nay chưa giữ mức công bằng bao giờ...
Bao Kế Hiền nói:
– Hay lắm! Thế là ngươi nhường phần hơn cho người ta phải không?
Cổn Long Vương nói:
– Nếu không phải là lúc cần người thì chỉ bấy nhiêu câu là ta đủ xử tử ngươi rồị
Bao Kế Hiền nói tiếp:
– Bậc hảo hán không nên khoe mình là mạnh. Bây giờ là lúc ngươi đang cần người, vậy hay hơn là ngươi xử nhún một chút.
Cổn Long Vương nói:
– Vương gia xử với ngươi như vậy nhã nhặn lắm rồi đó! Tiền bạc châu báu trong mộ là phần ngươi hết, còn vật gì khác đều thuộc về quyền sở hữu của tạ
Bao Kế Hiền cười ha hả nói:
– Biện pháp này khá công bằng đấỵ Thôi cứ thế mà làm.
Cổn Long Vương đã tưởng thế nào lão cũng phản đối, dè đâu lão lại ưng ngaỵ Có điều Cổn Long Vương là người nham hiểm thâm trầm, lại có tính đa nghị
Tuy trong lúc cấp bách, lão vẫn không giảm bớt được lòng ngờ vực.
Lão lạnh lùng hỏi:
– Ngươi chịu cực nhọc khổ sở đến vậy là vì tài vật trong mộ này ư?
Bao Kế Hiền đáp:
– Cũng không hẳn thế. Nếu lão phu chỉ ham tiền bạc thì chả cần phải đến mộ này mà đi tìm một nhà phú hào để ăn trộm chẳng hay hơn là chui vào mộ mả để lấy cắp ư?
Cổn Long Vương hỏi:
– Thế sao ngươi lại chấp thuận đề nghị của tả
Bao Kế Hiền nóị
– Lão phu nghe Đường Toàn đã lâụ Trong mộ này tất có di vật của ỵ Lão phu muốn ăn cắp di vật đó.
Cổn Long Vương nói:
– Vậy chẳng hóa ra ngươi lừa gạt ta hay saỏ
Bao Kế Hiền nói:
– Cũng không hẳn như vậỵ Trước khi chưa lấy được di vật của Đường Toàn, ta muốn thực lòng hợp tác với ngươị Song sau khi ngươi đã lấy được di vật ấy thì cái đó chưa quyết định được.
Cổn Long Vương trầm ngâm một chút rồi nói:
– Được rồi! Chúng ta đã hứa làm sao phải làm đúng như vậỵ Sau khi ta lấy được di vật của Đường Toàn rồi thì ta cho ngươi ra tay cướp lại cũng được. Có điều trước khi chưa lấy được di vật của Đường Toàn thì tạm thời ngươi phải nghe lệnh ta mà làm việc.
Bao Kế Hiền nói:
– Cái đó đã hẳn.
Cổn Long Vương nghĩ thầm:
– Thằng cha này dở điên dở khùng, chẳng hiểu hắn nói thật hay nói dốị
Nhưng lúc này mình đang cần người giúp sức, hãy tạm thời để hắn sống. Chờ sau khi lấy xong di vật của Đường Toàn, hãy kết thúc tính mạng hắn cũng chưa muộn.
Chủ ý định xong, Cổn Long Vương lạnh lùng bảo:
– Bây giờ ngươi hãy đi tìm cửa vào mộ cho ta đã!
Cổn Long Vương dụng tâm làm khó dễ với Bao Kế Hiền, không ngờ lão vui vẻ vâng lời ngaỵ
Quả nhiên lão đi vòng quanh mộ để xem xét. Nhưng lúc lão vào trong bóng tối rồi thì mất hút.
Hồi lâu vẫn không thấy Bao Kế Hiền trở ra, Cổn Long Vương còn đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy Bao Kế Hiền lớn tiếng gọi:
– Cửa vào đây rồị Ngươi xuống đây mau!
Cổn Long Vương lẩm bẩm:
– Lão này có vẻ dở điên dở khùng, thế mà lại được việc.
Nghĩ vậy rảo bước đi vào, quả thấy Bao Kế Hiền đứng trước khuôn cửa mở rộng. Trong cửa tối mù mịt, không trông thấy gì cả.
Cổn Long Vương nói:
– Xin Bao huynh đi trước dẫn đường.
Bao Kế Hiền nói:
– Ta cũng chưa vào mộ này bao giờ. Nếu có lầm đường, ngươi đừng trách ta nhé?
Cổn Long Vương cười thầm nghĩ bụng:
“Lão này còn ra vẻ con nít”.
Nghĩ vậy nhưng miệng lão đáp:
– Cái đó đã hẳn.
Hai bóng người một trước một sau đi vào trong mộ tối mò. Cánh cửa sắt lúc trước mở, bây giờ từ từ đóng lạị
Gió núi phập phù, thông reo vi vụ Trăng sáng như ban ngày, gió lạnh như nước...
Liên Tuyết Kiều ở trong nhà tranh từ từ đi ra, nàng nhẹ gót đi quanh mộ một vòng, để ý xem xét đường lối mà không tìm ra một vết tích gì khác lạ. Trừ tấm bia đá bị gãy nát, đâu đấy còn y nguyên.
Trên mặt tường đột nhiên có bóng đen xuất hiện rồi nhảy lẹ vào trong.
Vạt áo người này gió bay phất phới đã làm kinh động Liên Tuyết Kiềụ
Nhưng nàng biết, không thể tránh kịp, liền mạnh dạn dừng bước quay đầu nhìn lạị
Bỗng thấy người này chắp tay nói:
– Liên cô nương đến đây rồi kia ư?
Liên Tuyết Kiều thấy người này đến đây có một mình tuy nàng băn khoăn trong dạ, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười hỏi:
– Đại hiệp cũng đến đây sớm nhỉ?
Nguyên người này chính là Quan Ngoại Tiên Thần Đỗ Thiên Ngạc.
Y đáp ngay:
– Chúng tôi đi suốt ngày đêm và theo những đường tắt để đến đâỵ
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Còn Thượng Quan Kỳ đâủ
Đỗ Thiên Ngạc đáp:
– Một mình y cải trang đến đây trước rồi, cô nương không gặp hay saỏ
Liên Tuyết Kiều cười nói:
– Y giả trang giỏi quá đến tại hạ suýt nữa cũng phải mắc lừạ
Đỗ Thiên Ngạc hỏi:
– Không hiểu bây giờ y ở đâủ
Liên Tuyết Kiều đưa mắt nhìn vào ngôi mộ rồi đáp:
– Y cùng Cổn Long Vương đưa nhau vào trong mộ rồị
Đỗ Thiên Ngạc giật mình hỏi:
–Y vào có một mình thôi ư?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Đúng thế! Nhưng y đã thuộc hết đường lối cùng chỗ bố trí các cơ quan, dù Cổn Long Vương võ công có giỏi hơn cũng khó lòng thắng nổi ỵ Sợ là sợ chỗ Cổn Long Vương khám phá ra y giả mạo, rồi ngấm ngầm hạ thủ khiến y không kịp trở tay mà thôị
Nói đến đây, lòng nàng không khỏi nao núng, rồi hối hận nghĩ thầm:
Giả tỷ lúc nãy mình cùng Viên Hiếu xuất đầu lộ diện đánh nhau với Cổn Long Vương, may ra thắng được lão thì không đến nỗi Thượng Quan Kỳ phải mạo hiểm vào trong mộ.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Cổn Long Vương đi suốt ngày đêm đến đây, bọn tùy tùng không thấy mặt aị Có lẽ không theo kịp lão nên còn lùi lại saụ Lúc này là một cơ hội hiếm có.
Nếu bữa nay không chế phục được Cổn Long Vương thì mai hậu e rằng không bao giờ có dịp may nữạ Tôi xin theo cô nương mạo hiểm vào mộ thất:
một là tiếp ứng cho Thượng Quan hiền đệ, hai là nhân cơ hội này tiêu diệt Cổn Long Vương. Chưa hiểu ý cô nương thế nàỏ
Tuy Đỗ Thiên Ngạc lòng rất băn khoăn đến sự an nguy của Thượng Quan Kỳ, mà miệng vẫn nói thong dong uyển chuyển.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Đường tiên sinh tài năng tuyệt thế. Những cơ quan trong mộ chắc tiên sinh đã bố trì cực kỳ nghiêm mật. Chúng ta vào mộ chẳng những không giúp gì được cho Thượng Quan Kỳ, mà có khi khiến cho y đem lòng tức bực. Thế thì muốn giúp y lại hóa ra làm phiền cho ỵ
Đỗ Thiên Ngạc hỏi:
– Vậy cô nương tính sao đâỷ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Theo ý kiến của tại hạ không có gì bằng ở ngoài này ngăn chặn quân tiếp viện của Cổn Long Vương. Ta tìm những quãng đường họ phải đi qua, bố trí mai phục sẵn sàng, để hễ bên mình đã ra tay là họ khó bề chống cự.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Cô nương tính vậy rất đúng, song tại hạ vẫn áy náy về Thượng Quan hiền đệ.
Liên Tuyết Kiều cười nói:
– Cái đó không sao đâụ Tại hạ tin rằng y tự mình chống chọi được.
Đỗ Thiên Ngạc tuy không nói gì nữa nhưng trong dạ vẫn băn khoăn, ngấm ngầm tính kế tìm cách để tiếp ứng cho Thượng Quan Kỳ.
Bất thình lình nghe tiếng Viên Hiếu vọng lại:
– Cô nương tránh đi, sắp có người tới đó.
Liên Tuyết Kiều khẽ nói:
– Đỗ đại hiệp mau theo tại hạ!
Nàng lạng người đi tiến vào trong nhà tranh.
Hai người vừa lẩn tránh xong thì có người nhảy qua tường vàọ
Người này râu dài phất phơ, sau lưng dắt trường kiếm. Chính là sư thúc Cổn Long Vương.
Ngày trước lão mấy lần phạm luật giới nghiêm, nên bị sư phụ đuổi ra khỏi cửạ Sau Cổn Long Vương thu dụng lãọ Tuy lão là trường bối, nhưng tuổi suýt soát Cổn Long Vương.
Cổn Long Vương lòng dạ hiểm sâu, ngầm phóng “phụ cốt độc châm” vào cả mình sư thúc như mọi người khác, khiến lão không dám phản kháng đành lòng ra sức phò tá Cổn Long Vương.
Lão đảo mắt nhìn tình thế xung quanh một lượt rồi đột nhiên ngó vào căn nhà tranh, cười lạt nói:
– Lão phu là hạng người nào mà để các ngươi bịt mắt được? Thôi ra mau đi!
Đoạn lão giơ tay phải lên vẫy mấy cáị
Bỗng thấy bóng người lay động. Mười mấy gã áo đen nhất tề nhảy qua tường vào trong.
Đỗ Thiên Ngạc nín thở, rút cây nhuyễn tiên sau lưng ra, chuẩn bị nhảy tới giao chiến.
Liên Tuyết Kiều vội kéo Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Đỗ đại hiệp không nên hấp tấp!
Bỗng thấy lão râu dài xoay tay rút trường kiếm ở sau lưng ra, trỏ mũi kiếm vào nhà tranh nói:
– Các người hãy vào trong nhà này sục tìm xem đã.
Bốn năm gã áo đen vâng lời xông vào, tay cầm binh khí tiến lại phía nhà tranh.
Liên Tuyết Kiều núp trong nhà nhìn thấy rõ ràng lẩm bẩm một mình:
– Lão này cẩn thận hơn Cổn Long Vương nhiều, xem ra lão không phải nghi ngờ căn nhà tranh này một cách vu vơ, mà lão lặng lẽ điều tra tình hình, cơ trí thông minh nhận định rõ ràng có người nấp ở trong nàỵ Nếu mình để họ sục tìm ra rồi mới lòi ra thì ê mặt. Chi bằng mình xuất hiện trước đi hay hơn.
Nghĩ vậy, nàng ghé tai thì thầm nói nhỏ với Đỗ Thiên Ngạc mấy câu, rồi từ từ bước ra khỏi nhà tranh.
Lúc này bọn áo đen đã lại gần đến nơi, Liên Tuyết Kiều xuất hiện một cách đột ngột, ung dung đi tớị
Bọn áo đen không ngờ, lập tức dừng bước.
Liên Tuyết Kiều đưa tay ra vuốt lại mái tóc, nghiêng mình chào lão già nói:
– Xin bái kiến thái sư thúc.
Lão râu dài lạnh lùng hỏi:
– Chỉ có mình ngươi đến đây thôi ư?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Vãn bối còn đem theo mấy người thuộc hạ....
Lão già đảo mắt xung quanh rồi hỏi:
– Nghĩa phụ ngươi hiện giờ ở đâủ
Mỗi câu của lão khác nào như dao đâm một cách đột ngột, khiến người ta có cảm tưởng trở tay không kịp.
Liên Tuyết Kiều cười lạt nói:
– Vãn bối đã nhìn thấy y rồị Bây giờ y không phải là nghĩa phụ vãn bối nữa, cha con chúng tôi đã tuyệt tình và thành kẻ cừu địch một mất một còn rồị
Lão râu dài cười lạt hỏi:
– Hiện giờ y ở đâủ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Y vào trong mộ Đường tiên sinh rồị
Lão râu dài quay lại nhìn tấm bia gãy rồi hỏi:
– Cửa vào nhà mộ chỗ nàỏ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Đường tiên sinh khi sắp qua đời đã tốn bao nhiêu tâm huyết để bố trí cơ quan trùng điệp trong mộ. Cổn Long Vương tiến vào thì dễ, nhưng e khó lòng ra thoát.
Lão râu dài cầm thanh trường kiếm vung lên, quay lại bảo hai tên áo đen đứng bên cạnh:
– Các ngươi hãy bắt lấy nó cho ta!
Hai tên áo đen vâng lời xông ra nhảy xổ vào Liên Tuyết Kiềụ
Liên Tuyết Kiều khẽ nhún hai vai lùi lại ba thước, vẫy tay một cáị Một bóng người từ bên trong cửa sổ nhảy vọt ra, vung tít cây trường tiên quét hai tên áo đen.
Hai gã vung đơn đao lên gạt roi rồi thuận tay chém tớị
Đỗ Thiên Ngạc mang hiệu là Quan Ngoại Tiên Thần sử cây nhuyễn tiên rất linh diệu chẳng khác gì con thần long uốn khúc. Chớp mắt ánh roi đã tung hoành nổi lên một luồng gió vù vù, bao vây lấy hai gã áo đen vào trong làn ánh roị
Liên Tuyết Kiều nhìn lão già vẫy tay cười nói:
– Xin lão tiền bối chỉ cho mấy chiêụ
Lão già râu dài tức giận vung trường kiếm lên quát:
– Con tiện tỳ này to gan thiệt! Dám coi thường cả lão phu! Bữa nay ta phải bắt sống mị..
Liên Tuyết Kiều nói:
– Đây là đâủ Lúc này là lúc nàỏ Há là chỗ lão ngông cuồng đâủ Có điều tại hạ nhớ tới địa vị lão ngày trước, vả lại lão chưa làm nhiều điều ác nghiệt, nên tại hạ để cho lão một con đường sống mà thôị Lão đi đi!
Lão già lửa giận bốc lên, nhưng cố nén. Lão nhìn quanh một lượt rồi hỏi:
– Âu Dương Thống có đến đây không?
Lão hỏi câu này chẳng ăn nhập gì vào đầu đề. Tuy nhiên lão đã nghĩ ngợi rất nhiều rồi mới thết ra một cách đột ngột khiến người đối đáp có bật ra chỗ sơ hở nào chăng? Song Liên Tuyết Kiều hiểu lão rất kỹ, nàng cười lạt đáp:
– Dù tại hạ bảo lão cũng chẳng ngại gì. Âu Dương Bang Chúa hiện không ở đâỵ
Lão râu dài gật đầu, lạnh lùng nói:
– Âu Dương Thống không ở đây, hèn chi mà mi dám vô lễ với ta!
Liên Tuyết Kiều nói:
– Dưới trướng Cùng Gia Bang thiếu gì tay bản lãnh cao cường. Âu Dương Thống tuy là chúa tể bản bang, song về võ công, ông chưa phải là tay cao thủ bậc nhất trong bang.
Lão râu dài cười ha hả nói:
– Mi nói vậy thì ra xung quanh đây mi đã bố trí mai phục những tay cao thủ rồi hay saỏ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Nếu lão không tin thì cứ thử coi!
Đột nhiên thấy những tiếng ầm ầm tựa trời long đất lở. Nhà mồ Đường Toàn đã bắt đầu rung động kịch liệt.
Liên Tuyết Kiều trong lòng nóng nảy, chỉ sợ chàng Thượng Quan Kỳ cải trang làm Bao Kế Hiền cùng Cổn Long Vương đều bị thương vì những cơ quan do Đường Toàn bố trí từ trước.
Nàng lạnh lùng đáp:
– Cổn Long Vương đã đụng vào cơ quan trong mộ, e rằng y sẽ chết mất xác ở đó.
Lão già ngơ ngẩn một hồi rồi nói:
– Nếu Đường Toàn quả có ý như vậy thì Cổn Long Vương khó lòng trốn thoát.
Lão này cùng Đường Toàn theo đòi một cửạ Kể về địa vị thì lão còn là sư thúc tiên sinh nhưng lão rất biết người biết mình. Tài năng của Đường Toàn lão biết rõ hơn aị
Liên Tuyết Kiều nói:
– Giả tỷ Cổn Long Vương mất mạng trong nhà mồ này thì cũng là một cơ hội rất tất cho lão tiền bốị
Lão râu dài hỏi:
– Mi nói vậy nghĩa làm saỏ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Lão tiền bối tuy là sư thúc Cổn Long Vương nhưng vãn bối biết rằng tiền bối đã bị Cổn Long Vương phóng phụ cốt độc châm vào người và bị y kiếm chế.
Lão râu dài đột nhiên buông tiếng cả cười như tiếng rồng gầm vang tận mây xanh hồi lâu mới dứt.
Liên Tuyết Kiều nghe tiếng cười của lão mà không dò được lòng lãọ Nàng lặng thinh không nói gì nữạ
Lão râu dài thu tiếng cười lại, chậm rãi hỏi:
– Mi cũng đoán chắc rằng Cổn Long Vương bị chết ở trong mộ này ư?
Liên Tuyết Kiều nói:
– Y chết trong đó hay không, vãn bối chẳng dám nói quyết. Có điều dường như tiên sinh đã bảo là y sẽ chết phơi thây trong mô.....
Lão râu dài nói:
– Nếu quả Đường Toàn bảo vậy thì Cổn Long Vương tất phải chết không còn nghi ngờ gì nữạ
Liên Tuyết Kiều nghĩ thầm:
– Tài năng Đường Toàn quả ghê gớm thật! Người nào càng biết tiên sinh càng phải kính sợ.
Bỗng thấy lão râu dài nói:
– Mi mới biết ta bị Cổn Long Vương phóng phụ cốt độc châm vào người, nhưng mi chưa biết ta đủ tài chữa được môn nàỵ
Liên Tuyết Kiều thấy lão lộ vẻ vui mừng, trong lòng sinh nghi, cũng chậm rãi nói:
– Tự mình biết cách lấy phụ cất độc châm ở trong người ra có chi là lạ. Vãn bối còn biết lấy ra trước cả lão tiền bối nữa kiạ
Lão râu dài cười nói:
– Theo chỗ lão phu biết thì tài trí mi cũng đã suýt soát Đường Toàn. Có điều đáng tiếc cho mi là thân phận nữ tài, khó lòng thoát khỏi tơ tình ràng buộc, ít khi làm nên đại sự.
Liên Tuyết Kiếu nghe lão nói động tâm, nàng lẩm bẩm:
– Hay lắm! Chắc lão này cũng đã dự tính rồị Sau khi Cổn Long Vương chết đi, lão đã chuẩn bị thay thế và gây mầm họa loạn, không thể để được. Bữa nay ta phải tìm cách trừ lão đi là hơn.
Bỗng thấy lão hất chòm râu dài cười nói:
– Cổn Long Vương đã đối đãi với người rất là hà khắc. Tuy y có tài làm nên nghiệp bá, những thủ đoạn tàn nhẫn, không biết dùng người, thì y chẳng chết trong mộ, cũng khó lòng nên nghiệp bá vương trong võ lâm.
Liên Tuyết Kiều nghĩ thầm:
“Để ta nói khích lão một câu, thử xem lão có lộ chuyện bí mật trong bụng lão ra không”?
Nghĩ vậy nàng nói:
– Cổn Long Vương tuy không có tài dùng người, nhưng tính khí khái và nét tàn nhẫn của y thì mấy trăm năm chưa được một ngườị
Lão râu dài cười nói:
– Tuy có thế thật, nhưng cơ sở dựng nên nghiệp lớn cốt nhất là biết trọng dụng nhân tàị Cứ xem một việc Cổn Long Vương đã thu được vô số tay cao thủ giang hồ, vô số người anh tài hữu dụng. Song những ai đã lọt vào tay y là bị y dùng độc dược để kiềm chế, khiến cho bấy nhiêu người biến thành si ngốc, còn người không bị thuốc mê, thì cũng ngấm ngầm phóng phụ cốt độc châm vào mình để bức bách họ tuân theo lệnh mình. Cách dùng người theo kiểu này mà mong người ta đem những điều sở học để hết sức giúp đỡ mình thì chi là một ảo tường.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Nói như vậy thì ra chính lão tiền bối cũng lừa bịp Cổn Long Vương thôi ư?
Lão râu dài nói:
– Cái đó đã hẳn. Người ta thường nói rằng:
“Hết chim muông thì cung nỏ cùng chó săn đều bị loại trừ”. Nếu lão phu sớm giúp y để bình định thiên hạ thì một khi bá nghiệp thành rồi, e rằng mình sẽ bị chết về tay ỵ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Nếu vãn bối đem việc này tố cáo với Cổn Long Vương...
Lão râu dài cười nói:
– Lão phu cần cóc gì? Mi đã là kẻ thù giữa mặt với y thề một mất một còn, thì dù mi có nói gì, y há chịu tin saỏ Hơn nữa nếu Đường Toàn cố ý giết y thì quyết nhiên y khó lòng trốn thoát được...
Lão đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi chậm rãi nói tiếp:
– Hiện giờ chúng ta có một cơ hội rất thuận tiện để bước lên xưng hùng xưng bá trong võ lâm. Nếu ngươi thuận tình cùng ta hợp tác thì chỉ trong vòng ba ngày có thể chỉnh đốn lại võ lâm thành bộ mặt mới mẻ.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Xin lão tiến bối cho biết rõ bây giờ phải làm thế nàỏ
Lão râu dài nói:
– Việc này quan hệ lớn đến đại cuộc võ lâm. Mi chưa ngỏ lời ưng thuận hợp tác với ta thì ta không thể nói ra được.
Liên Tuyết Kiều trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Phải chăng. lão tiền bối định giả mạo làm Cổn Long Vương truyền hiệu lịnh của y ra chinh phạt giang hồ để thành nghiệp bá?
Lão râu dài đáp:
– Đó chẳng qua là một điểm mà thôị Ta chỉ cần đưa ra một kế hoạch là bắt buộc người Cùng Gia Bang phải nghe theo mệnh lệnh để ta sai khiến.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Tài trí và võ công Cổn Long Vương quyết không kém lão tiền bối, thế mà Cùng Gia Bang còn có thể chống chọi với y đến mấy chục năm chẳng lẽ tiền bối tự tin rằng mình thắng được Cổn Long Vương hay saỏ
Lão râu dài cười lạt nói:
– Cổn Long Vương thủ đoạn tàn nhẫn thái quá, tuy y đã chăng lưới quét được vô số anh hùng hào kiệt nhưng lại không biết cách dùng võ công cùng tài năng của họ. Còn ta đây sẽ mở rộng bàn tay để họ vì ta mà hết sức.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Bọn người đó đều đã uống thuốc mê của Cổn Long Vương. Lão tiền bối làm thế nào mà khôi phục lại được thần trí cho họ?
Lão râu dài đáp:
– Việc này ngươi bất tất phải bận tâm.
Bỗng nghe một tiếng rú vang lên. Hai đại hán áo đen động thủ cùng Đỗ Thiên Ngạc đột nhiên lảo đảo lùi lại rồi té lăn xuống đất. Miệng và lỗ mũi hộc máu tươi rạ
Liên Tuyết Kiều thấy Đỗ Thiên Ngạc cùng một lúc đánh được hai người bị trọng thương thì trong lòng không khỏi khen thầm:
– Đỗ Thiên Ngạc quả nhiên bất danh hư truyền. Cứ tình hình trước mắt mà nói thì bên mình vị tất đã thua đối phương. Công lực Viên Hiếu đủ đối phó với lão râu dài nàỵ Đỗ Thiên Ngạc cùng ta sẽ đối phó với bọn người tiếp viện, tất chẳng chịu thuạ Lão này dã tâm đáo để, vẫn lăm le thừa kế Cổn Long Vương. Nếu không sớm trừ đi thì e rằng đây lại là một mầm họa loạn.