-
CHƯƠNG 5
Trích dẫn: Chị và anh ấy chính thức làm người yêu của nhau. Nhưng e ngại quan hệ thầy trò hồi trước, chị và anh ấy chọn lựa yêu đường kín đáo. Biết chuyện này cũng chỉ giới hạn trong Tôn Du Thánh được tuyển thẳng vào đại học và bạn cùng phòng thời đại học của chị.
Ở đây chị không thể không nhắc tới bạn cùng phòng, bạn tốt nhất thời đại học của chị. Người này cũng là đàn chị của chị, biệt danh gạo nếp.
Để chị kể em nghe, ngày đầu tiên đến ký túc xá, chị ngạc nhiên đến mức đứng thừ ra nhìn, chắc chắn gạo nếp cũng vậy. Nói ra có lẽ em không tin nhưng hai đứa chị rất có duyên. Chị và gạo nếp nghe tên nhau từ cấp một, lên cấp hai từng là đối thủ của nhau, đến cấp ba chị cùng gạo nếp lại là hai nữ sinh duy nhất trong đợt cấm trại mùa đông.
Gạo nếp nổi tiếng thông minh lanh lợi, tuổi nhỏ nhưng cách nhìn người nhìn việc thấu đáo vô cùng.
Có lần cậu ấy làm kỳ đà cản mũi, sau đó cậu ấy đã nói với chị: "Ban đầu mình không thể tưởng tượng ra hai người hơn kém nhau mười tuổi, dù cậu thích anh ấy đến mấy, anh ấy làm sao thích lại cậu được. Nhưng bây giờ mình phát hiện việc này hoàn toàn có khả năng, bởi vì anh ấy còn trẻ con hơn cả cậu."
Tam Mộc là một con mọt sách. Anh ấy là con người đơn giản nhất trên thế đời này.
Anh ấy thích ở một mình. Một mình nằm trên cỏ tắm nắng, một mình lội mưa ra ngoài mua sách, một mình ngồi cúi đầu trước bàn học từ đêm này qua đêm khác.
Anh ấy thích im lặng, thích thu mình vào một góc. Nơi thường tới nhất không có gì khác ngoài góc vắng trong thư viện, giá sách ở nhà sách, thậm chí cả đi đường cũng quen chọn ngõ nhỏ ít người qua lại. Anh ấy ra ngoài thường thích đeo tai nghe màu trắng nhưng không hề có nhạc.
Anh ấy rất hay mắc cỡ. Nhắc đến mà ngược đời, anh ấy làm thầy nhưng lên lớp sẽ khẩn trương. Khi anh ấy khẩn trương, anh ấy sẽ vuốt nhẹ viên phấn. Nếu như giảng dạy ở môi trường lớn hơn, trước khi bắt đầu anh ấy uống một hơi hết non nửa chai nước để lấy bình tĩnh, kết thúc giờ dạy sẽ tiến thẳng đến nhà vệ sinh.
Nhưng anh ấy thật lòng đam mê toán học, mất ăn mất ngủ giải đề khó, thức thông đêm suốt sáng tra cứu tài liệu, tính toán, viết luận văn. Mỗi khi anh ấy thành công một việc nào đó, anh ấy sẽ kêu "yeah", nhảy cẫng lên như đứa trẻ đạt được điểm tuyệt đối, hoặc là phấn khích ôm chị gọi to "Diểu Diểu".
Nụ cười của anh ấy mỗi lúc như vậy đều đẹp như ngày đầu thu năm ấy, đẹp đến mức có thể hòa tan vạn vật.
À, phải rồi, anh ấy còn thích trẻ con cực kỳ. Từ ngày đầu học đại học, anh ấy luôn kiên trì đến viện phúc lợi giúp họ sáng tạo ra trò chơi liên quan đến toán học. Dù là lúc anh ấy làm sinh viên chính quy ở Bắc Kinh hay học xong thạc sĩ trở về Thượng Hải vẫn duy trì thói quen này.
Sau này, chị thường xuyên theo anh ấy đến viện phúc lợi. Chị và anh ấy cùng những tình nguyện viên khác không chỉ mở các lớp học sôi nổi, mà còn nhìn bọn trẻ vây quanh anh ấy, bị nụ cười chân thành của anh ấy làm xúc động.
Có lần, một cô bé ba bốn tuổi quấn quýt lấy anh ấy đòi bế bổng lên cao. Anh ấy nhấc bổng cô bé lên không trung nhưng lại bỗng dưng im lặng đặt cô bé xuống đất.
“Anh sao vậy?” Chị lấy làm khó hiểu.
"Diểu Diểu." Anh ấy ngừng cười, anh ấy nghiêm mặt lại, "Chúng ta cũng sinh một đứa con gái nhé."
Chị giật mình sửng sốt. Chị rất muốn cười nhưng đôi mắt lại nhòe đi vì nước.
Chị đồng ý: "Được."
Anh ấy mắc khuyết điểm của những người thích đọc sách là cố chấp, cứng đầu, từ sắp xếp đồ vật cho đến bài trí nhà cửa, từ cách đối nhân xử thế cho đến khẩu vị ăn uống, đều khăng khăng một kiểu.
Tất nhiên trong lúc hai người yêu nhau sẽ có cãi vã nhưng lần nào cũng là chị thỏa hiệp trước tiên. Nhìn chị vừa rưng rưng nước mắt vừa mỉm cười, gạo nếp cảm thấy không thể tin được, cậu ấy khuyên bảo chị: "Có cần phải thế này không?"
Bản thân chị cũng tự hỏi: Có cần phải thế này không?
Đặt ra nghi vấn xong, chị vẫn tiếp tục thỏa hiệp: Ai kêu mình yêu anh ấy.
Chị nhớ lần duy nhất anh ấy chủ động nhận sai đã dùng cách khiến chị khóc không được, cười cũng chẳng xong.
Anh ấy nghiêm túc hẹn chị đi xem phim, ngờ đâu cuối cùng lại là ở nhà anh ấy coi đĩa. Bộ phim chị và anh ấy cùng xem là "A beautiful mind", không có phụ đề, tất cả đều là tiếng anh.
Xem không được bao lâu thì anh ấy chỉ nam chính, thử phân bua: "Em nhìn kìa, giải toán đến mức tâm thần phân liệt."
Chị không ngó ngàng đến anh ấy.
"Ý của anh là người học nhiều rất gàn dở. Em và anh, anh và em đều có nguy cơ cao..."
Chị liếc xéo anh ấy.
“A pair of odd duck.” Anh ấy không chịu thôi, tiếp tục nói: "Không chừng chúng ta..."
"Im lặng." Chị tức tối cắt lời anh ấy.
"Diểu Diểu?" Anh ấy tiến đến chọt chọt tay của chị.
Chị dịch người ra, dịch đến tận góc tường, chị cũng không nói tiếng nào với anh ấy. Anh ấy không hề nổi giận, im thin thít áp người sát vào chị.
Đoạn cuối bộ phim, nam chính đứng trên sân khấu trong buổi lễ trao giải Nobel nói cho toàn thế giới biết: "Anh có thể đứng ở nơi này đêm nay, tất cả là nhờ vào em. Em là nhân tố thành công, cũng là nhân tố duy nhất của anh."
Anh ấy lấy khăn giấy, ôm vai chị, nói nhẹ nhàng: "Em ngốc quá, đừng khóc."
Không nhắc tới không sao, còn nói đến chị cứ như tức nước vỡ bờ.
"Em không chờ mong anh trở thành Nash, không mấy ai có thể giống ông ấy, còn em cũng không kiên cường như Alicia. Cái em muốn chỉ là thứ em có thể với tới, anh tốt, con ngoan, gia đình đầm ấm, cuộc sống hạnh phúc." Chị nghiêng đầu nâng gương mặt anh ấy lên, mắt đối mắt với anh ấy, "Khi xuân về hoa nở, cả gia đình chúng ta cùng đi picnic, một tay con ôm diều, một tay con nắm lấy anh, còn em cầm máy ảnh theo sau chụp hình cho hai cha con..."
Nash và Alicia là hai nhân vật chính trong A Beautiful Mind được lấy nguyên mẫu từ nhà bác học nổi tiếng người Mỹ - John Nash. Mặc dù ông được cả thế giới ngưỡng mộ với trí tuệ siêu phàm nhưng trong cuộc sống đời tư, John Nash lại là một người bất hạnh. Ông mắc chứng tâm thần phân liệt dẫn đến gia đình nhiều lần tan tác, chia ly. Vợ ông - bà Alicia Lopez Harrison dé Lardé từng ba lần ký vào đơn ly dị vì không chịu nổi cuộc sống với một người chồng bất thường như thế. Nhưng cuối cùng, nghị lực và tình thương yêu, bao dung của gia đình và xã hội đã đưa John Nash trở về với cuộc sống.
Anh ấy im lặng lắng nghe chị nói năng lộn xộn, lòng bàn tay và mu bàn tay anh ấy đều là nước mắt của chị.
"Diểu Diêu." Anh ấy áp trán mình vào trán chị, dùng giọng nói khàn khàn đậm nét riêng của bản thân hỏi chị, "Làm Alicia của anh, được không?"
Mọi chuyện sau đó đều xuôi chèo mát mái. Lệnh cấm sinh viên kết hôn hủy bỏ. Cha mẹ anh chị rất hài lòng, phòng tân hôn cũng do hai bên gia đình góp tiền lại mua, chỉ còn thiếu mỗi ngày lành tháng tốt. Nhưng không có gì phải nóng vội, thứ nhất chị chưa đến tuổi pháp luật cho kết hôn, thứ hai sau lễ quốc khánh Tam Mộc sẽ đi công tác xa.
Ngày cuối cùng của tháng chín năm đó, chị và anh ấy cùng đến một ngôi chùa nằm ở ngoại ô thành phố. Nghe nói rằng đây là nơi ba mẹ anh ấy hứa hẹn chuyện chung thân, vậy nên chị và anh ấy cũng bắt chước theo.
Chị không khỏi buồn cười: "Anh không có lòng tin với em hay anh không tin tưởng bản thân?"
Anh ấy gãi mũi, thành thật trả lời: "Anh sợ có nhiều người theo đuổi em."
Nghe anh ấy nói vậy, chị không biết nên cười hay không. Chị để mặc anh ấy, một mình đi vào mua hai sợi ruy băng cầu phúc.
"Viết cái gì mới tốt?" Anh ấy hỏi chị.
"Lời tỏ tình súc tích.” Chị nói.
"Ví dụ như?"
Chị viết: "Diểu Diểu hướng mộc, tim cận kề tim.
Anh ấy gật gù hiểu ý, rồi cười toe toét viết: "Mộc hướng Diểu Diểu, trọn đời vấn vương."
Chị hài lòng cầm hai sợi ruy băng đỏ, thắt thành một cái gúc đồng tâm, treo lên cành cây cao cao.
Nhưng chị cảm thấy không yên tâm: "Họ sẽ bảo quản bao lâu?"
Tam Mộc nói: "Cả đời."
Phòng ngủ của chị và gạo nếp ở lầu một, ngoài ban công là một bãi cỏ cao thấp lổm nhổm. Lúc đó ban công vẫn chưa bịt kín, nửa đêm chị và gạo nếp tâm sự thường thích ngồi sát lan can ban công, chân đung đưa qua lại.
Chọc ghẹo chị là sở thích của cậu ấy: "Bạn học Tang Diểu siêu nguyên tắc của chúng ta bị đối phó dễ dàng vậy ư?"
"Ừm. Dù anh ấy có đầy khuyết điểm, mình cũng không nỡ rời xa anh ấy. Giống như nước gặp mặt trời sẽ bốc hơi, nguyên tắc của mình gặp anh ấy sẽ biến thành không khí. Thượng đế sáng tạo ra một ổ khóa, nhất định sẽ đúc nên chìa khóa phù hợp. Thế giới bao la rộng lớn, nếu gặp được thì may mắn xiết bao."
Chị trả lời nghiêm túc nhưng cậu ấy lại cười sặc sụa.
Tuy nhiên sinh mệnh luôn có nhiều thứ trùng hợp. Sau này cậu ấy cũng vừa chua xót vừa hạnh phúc vì một người đàn ông lớn hơn cậu ấy nhiều tuổi, đồng thời còn là thầy của cậu ấy, chị cũng chỉ biết lặng lẽ ôm chặt lấy cậu ấy.
Gạo nếp hỏi chị: "Muốn mẹ nuôi như tớ đặt tên cho em bé sau này của hai người không?"
"Được đấy." Chị vui vẻ đồng ý.
Cậu ấy suy tư giây lát rồi gợi ý: "Gọi Viêm Viêm thì sao? Ngũ hành mộc sinh hỏa."
"Nghe nóng quá." Chị bằng lòng, "Cơ mà tớ thích."
Điều khiến chị vui sướng chính là không bao lâu sau, Viêm Viêm xuất hiện trong cuộc đời chị, ngày sinh dự tính cũng là vào mùa hè nóng như lửa đốt.
Khi chị báo cho anh ấy biết, anh ấy vứt ngay di động, ở hội trường bên kia điện thoại hét lớn, "Muôn năm".
Chị và anh ấy giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác trên đời, nóng lòng chờ đợi sinh mệnh mới ra đời, ước mong về một tương lai tươi đẹp.
Ở đây chị không thể không nhắc tới bạn cùng phòng, bạn tốt nhất thời đại học của chị. Người này cũng là đàn chị của chị, biệt danh gạo nếp.
Để chị kể em nghe, ngày đầu tiên đến ký túc xá, chị ngạc nhiên đến mức đứng thừ ra nhìn, chắc chắn gạo nếp cũng vậy. Nói ra có lẽ em không tin nhưng hai đứa chị rất có duyên. Chị và gạo nếp nghe tên nhau từ cấp một, lên cấp hai từng là đối thủ của nhau, đến cấp ba chị cùng gạo nếp lại là hai nữ sinh duy nhất trong đợt cấm trại mùa đông.
Gạo nếp nổi tiếng thông minh lanh lợi, tuổi nhỏ nhưng cách nhìn người nhìn việc thấu đáo vô cùng.
Có lần cậu ấy làm kỳ đà cản mũi, sau đó cậu ấy đã nói với chị: "Ban đầu mình không thể tưởng tượng ra hai người hơn kém nhau mười tuổi, dù cậu thích anh ấy đến mấy, anh ấy làm sao thích lại cậu được. Nhưng bây giờ mình phát hiện việc này hoàn toàn có khả năng, bởi vì anh ấy còn trẻ con hơn cả cậu."
Tam Mộc là một con mọt sách. Anh ấy là con người đơn giản nhất trên thế đời này.
Anh ấy thích ở một mình. Một mình nằm trên cỏ tắm nắng, một mình lội mưa ra ngoài mua sách, một mình ngồi cúi đầu trước bàn học từ đêm này qua đêm khác.
Anh ấy thích im lặng, thích thu mình vào một góc. Nơi thường tới nhất không có gì khác ngoài góc vắng trong thư viện, giá sách ở nhà sách, thậm chí cả đi đường cũng quen chọn ngõ nhỏ ít người qua lại. Anh ấy ra ngoài thường thích đeo tai nghe màu trắng nhưng không hề có nhạc.
Anh ấy rất hay mắc cỡ. Nhắc đến mà ngược đời, anh ấy làm thầy nhưng lên lớp sẽ khẩn trương. Khi anh ấy khẩn trương, anh ấy sẽ vuốt nhẹ viên phấn. Nếu như giảng dạy ở môi trường lớn hơn, trước khi bắt đầu anh ấy uống một hơi hết non nửa chai nước để lấy bình tĩnh, kết thúc giờ dạy sẽ tiến thẳng đến nhà vệ sinh.
Nhưng anh ấy thật lòng đam mê toán học, mất ăn mất ngủ giải đề khó, thức thông đêm suốt sáng tra cứu tài liệu, tính toán, viết luận văn. Mỗi khi anh ấy thành công một việc nào đó, anh ấy sẽ kêu "yeah", nhảy cẫng lên như đứa trẻ đạt được điểm tuyệt đối, hoặc là phấn khích ôm chị gọi to "Diểu Diểu".
Nụ cười của anh ấy mỗi lúc như vậy đều đẹp như ngày đầu thu năm ấy, đẹp đến mức có thể hòa tan vạn vật.
À, phải rồi, anh ấy còn thích trẻ con cực kỳ. Từ ngày đầu học đại học, anh ấy luôn kiên trì đến viện phúc lợi giúp họ sáng tạo ra trò chơi liên quan đến toán học. Dù là lúc anh ấy làm sinh viên chính quy ở Bắc Kinh hay học xong thạc sĩ trở về Thượng Hải vẫn duy trì thói quen này.
Sau này, chị thường xuyên theo anh ấy đến viện phúc lợi. Chị và anh ấy cùng những tình nguyện viên khác không chỉ mở các lớp học sôi nổi, mà còn nhìn bọn trẻ vây quanh anh ấy, bị nụ cười chân thành của anh ấy làm xúc động.
Có lần, một cô bé ba bốn tuổi quấn quýt lấy anh ấy đòi bế bổng lên cao. Anh ấy nhấc bổng cô bé lên không trung nhưng lại bỗng dưng im lặng đặt cô bé xuống đất.
“Anh sao vậy?” Chị lấy làm khó hiểu.
"Diểu Diểu." Anh ấy ngừng cười, anh ấy nghiêm mặt lại, "Chúng ta cũng sinh một đứa con gái nhé."
Chị giật mình sửng sốt. Chị rất muốn cười nhưng đôi mắt lại nhòe đi vì nước.
Chị đồng ý: "Được."
Anh ấy mắc khuyết điểm của những người thích đọc sách là cố chấp, cứng đầu, từ sắp xếp đồ vật cho đến bài trí nhà cửa, từ cách đối nhân xử thế cho đến khẩu vị ăn uống, đều khăng khăng một kiểu.
Tất nhiên trong lúc hai người yêu nhau sẽ có cãi vã nhưng lần nào cũng là chị thỏa hiệp trước tiên. Nhìn chị vừa rưng rưng nước mắt vừa mỉm cười, gạo nếp cảm thấy không thể tin được, cậu ấy khuyên bảo chị: "Có cần phải thế này không?"
Bản thân chị cũng tự hỏi: Có cần phải thế này không?
Đặt ra nghi vấn xong, chị vẫn tiếp tục thỏa hiệp: Ai kêu mình yêu anh ấy.
Chị nhớ lần duy nhất anh ấy chủ động nhận sai đã dùng cách khiến chị khóc không được, cười cũng chẳng xong.
Anh ấy nghiêm túc hẹn chị đi xem phim, ngờ đâu cuối cùng lại là ở nhà anh ấy coi đĩa. Bộ phim chị và anh ấy cùng xem là "A beautiful mind", không có phụ đề, tất cả đều là tiếng anh.
Xem không được bao lâu thì anh ấy chỉ nam chính, thử phân bua: "Em nhìn kìa, giải toán đến mức tâm thần phân liệt."
Chị không ngó ngàng đến anh ấy.
"Ý của anh là người học nhiều rất gàn dở. Em và anh, anh và em đều có nguy cơ cao..."
Chị liếc xéo anh ấy.
“A pair of odd duck.” Anh ấy không chịu thôi, tiếp tục nói: "Không chừng chúng ta..."
"Im lặng." Chị tức tối cắt lời anh ấy.
"Diểu Diểu?" Anh ấy tiến đến chọt chọt tay của chị.
Chị dịch người ra, dịch đến tận góc tường, chị cũng không nói tiếng nào với anh ấy. Anh ấy không hề nổi giận, im thin thít áp người sát vào chị.
Đoạn cuối bộ phim, nam chính đứng trên sân khấu trong buổi lễ trao giải Nobel nói cho toàn thế giới biết: "Anh có thể đứng ở nơi này đêm nay, tất cả là nhờ vào em. Em là nhân tố thành công, cũng là nhân tố duy nhất của anh."
Anh ấy lấy khăn giấy, ôm vai chị, nói nhẹ nhàng: "Em ngốc quá, đừng khóc."
Không nhắc tới không sao, còn nói đến chị cứ như tức nước vỡ bờ.
"Em không chờ mong anh trở thành Nash, không mấy ai có thể giống ông ấy, còn em cũng không kiên cường như Alicia. Cái em muốn chỉ là thứ em có thể với tới, anh tốt, con ngoan, gia đình đầm ấm, cuộc sống hạnh phúc." Chị nghiêng đầu nâng gương mặt anh ấy lên, mắt đối mắt với anh ấy, "Khi xuân về hoa nở, cả gia đình chúng ta cùng đi picnic, một tay con ôm diều, một tay con nắm lấy anh, còn em cầm máy ảnh theo sau chụp hình cho hai cha con..."
Nash và Alicia là hai nhân vật chính trong A Beautiful Mind được lấy nguyên mẫu từ nhà bác học nổi tiếng người Mỹ - John Nash. Mặc dù ông được cả thế giới ngưỡng mộ với trí tuệ siêu phàm nhưng trong cuộc sống đời tư, John Nash lại là một người bất hạnh. Ông mắc chứng tâm thần phân liệt dẫn đến gia đình nhiều lần tan tác, chia ly. Vợ ông - bà Alicia Lopez Harrison dé Lardé từng ba lần ký vào đơn ly dị vì không chịu nổi cuộc sống với một người chồng bất thường như thế. Nhưng cuối cùng, nghị lực và tình thương yêu, bao dung của gia đình và xã hội đã đưa John Nash trở về với cuộc sống.
Anh ấy im lặng lắng nghe chị nói năng lộn xộn, lòng bàn tay và mu bàn tay anh ấy đều là nước mắt của chị.
"Diểu Diêu." Anh ấy áp trán mình vào trán chị, dùng giọng nói khàn khàn đậm nét riêng của bản thân hỏi chị, "Làm Alicia của anh, được không?"
Mọi chuyện sau đó đều xuôi chèo mát mái. Lệnh cấm sinh viên kết hôn hủy bỏ. Cha mẹ anh chị rất hài lòng, phòng tân hôn cũng do hai bên gia đình góp tiền lại mua, chỉ còn thiếu mỗi ngày lành tháng tốt. Nhưng không có gì phải nóng vội, thứ nhất chị chưa đến tuổi pháp luật cho kết hôn, thứ hai sau lễ quốc khánh Tam Mộc sẽ đi công tác xa.
Ngày cuối cùng của tháng chín năm đó, chị và anh ấy cùng đến một ngôi chùa nằm ở ngoại ô thành phố. Nghe nói rằng đây là nơi ba mẹ anh ấy hứa hẹn chuyện chung thân, vậy nên chị và anh ấy cũng bắt chước theo.
Chị không khỏi buồn cười: "Anh không có lòng tin với em hay anh không tin tưởng bản thân?"
Anh ấy gãi mũi, thành thật trả lời: "Anh sợ có nhiều người theo đuổi em."
Nghe anh ấy nói vậy, chị không biết nên cười hay không. Chị để mặc anh ấy, một mình đi vào mua hai sợi ruy băng cầu phúc.
"Viết cái gì mới tốt?" Anh ấy hỏi chị.
"Lời tỏ tình súc tích.” Chị nói.
"Ví dụ như?"
Chị viết: "Diểu Diểu hướng mộc, tim cận kề tim.
Anh ấy gật gù hiểu ý, rồi cười toe toét viết: "Mộc hướng Diểu Diểu, trọn đời vấn vương."
Chị hài lòng cầm hai sợi ruy băng đỏ, thắt thành một cái gúc đồng tâm, treo lên cành cây cao cao.
Nhưng chị cảm thấy không yên tâm: "Họ sẽ bảo quản bao lâu?"
Tam Mộc nói: "Cả đời."
Phòng ngủ của chị và gạo nếp ở lầu một, ngoài ban công là một bãi cỏ cao thấp lổm nhổm. Lúc đó ban công vẫn chưa bịt kín, nửa đêm chị và gạo nếp tâm sự thường thích ngồi sát lan can ban công, chân đung đưa qua lại.
Chọc ghẹo chị là sở thích của cậu ấy: "Bạn học Tang Diểu siêu nguyên tắc của chúng ta bị đối phó dễ dàng vậy ư?"
"Ừm. Dù anh ấy có đầy khuyết điểm, mình cũng không nỡ rời xa anh ấy. Giống như nước gặp mặt trời sẽ bốc hơi, nguyên tắc của mình gặp anh ấy sẽ biến thành không khí. Thượng đế sáng tạo ra một ổ khóa, nhất định sẽ đúc nên chìa khóa phù hợp. Thế giới bao la rộng lớn, nếu gặp được thì may mắn xiết bao."
Chị trả lời nghiêm túc nhưng cậu ấy lại cười sặc sụa.
Tuy nhiên sinh mệnh luôn có nhiều thứ trùng hợp. Sau này cậu ấy cũng vừa chua xót vừa hạnh phúc vì một người đàn ông lớn hơn cậu ấy nhiều tuổi, đồng thời còn là thầy của cậu ấy, chị cũng chỉ biết lặng lẽ ôm chặt lấy cậu ấy.
Gạo nếp hỏi chị: "Muốn mẹ nuôi như tớ đặt tên cho em bé sau này của hai người không?"
"Được đấy." Chị vui vẻ đồng ý.
Cậu ấy suy tư giây lát rồi gợi ý: "Gọi Viêm Viêm thì sao? Ngũ hành mộc sinh hỏa."
"Nghe nóng quá." Chị bằng lòng, "Cơ mà tớ thích."
Điều khiến chị vui sướng chính là không bao lâu sau, Viêm Viêm xuất hiện trong cuộc đời chị, ngày sinh dự tính cũng là vào mùa hè nóng như lửa đốt.
Khi chị báo cho anh ấy biết, anh ấy vứt ngay di động, ở hội trường bên kia điện thoại hét lớn, "Muôn năm".
Chị và anh ấy giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác trên đời, nóng lòng chờ đợi sinh mệnh mới ra đời, ước mong về một tương lai tươi đẹp.