Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
Chương 56: Cha nuôi biến thái
(56)
Khi Trầm Uyển tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trên chiếc giường lớn êm ái, mở mắt ra nhìn lên trần nhà, cô có thể nhận ra đây là phòng ngủ của Ngự Trầm Quân, nơi mà hắn ta đã tàn nhẫn chiếm đoạt lần đầu tiên của cô.
Mọi thứ xung quanh im ắng tới mức giống như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Cô ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, nhưng không thấy Ngự Trầm Quân đâu nữa. Có lẽ là hắn chính là người đưa cô vào phòng.
Đêm qua rõ ràng là cô đang ôm Ngự Trầm Quân, có vẻ như hắn ta rất đau đớn, thế nào mà cô lại ngủ thiếp đi từ lúc nào kia chứ?
Rào rào.
Tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm truyền ra khiến cho đầu óc Trầm Uyển bừng tỉnh, không phải là Ngự Trầm Quân vẫn chưa đi đấy chứ? Thế thì...cô phải nhanh chóng chuồn đi mới được.
Nghĩ là làm liền, Trầm Uyển từ từ bước ra khỏi giường, rón rén chạy về phía cửa. Lúc cô định đưa tay lên mở cửa bỗng nhiên đằng sau vang lên âm điệu quen thuộc:
- Định đi đâu?
Giọng nói của Ngự Trầm Quân trầm thấp vang lên khiến Trầm Uyển giật mình, cô lúc này lén lén lút lút cứ như thể là tên trộm bị chủ nhà bắt gặp ý. Mà sao cô phải lén lút chứ, cô đâu có làm gì sai?
Trầm Uyển quay lại nhìn Ngự Trầm Quân, ngay lập tức chạm vào lồng ngực chắc rắn của hắn, làn da màu đồng quyến rũ, tất cả các cơ bắp cùng với cơ bụng 6 múi khiến cho cô suýt chút nữa thì chảy máu mũi. Do vừa mới tắm xong nên trên người hắn còn dính bọt nước, bọt nước từ từ chảy từng giọt xuống sàn khiến cho trái tim cô bất giác đập nhanh hơn. Nhìn hắn thấy này...mát mẻ quá ha...
Mà...hắn ta tiến lại gần cô như vậy để làm gì chứ? Cô có thể cảm nhận được hai má của mình đang dần nóng lên, cô bối rối lập tức cúi đầu xuống:
- Cha nuôi, sao...sao người lại không mặc áo?
Đối diện với bộ dạng xấu hổ của Trầm Uyển, Ngự Trầm Quân càng thích thú hơn. Hắn đưa tay nâng cằm nhỏ của cô lên, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. Trên khuôn mặt điển trai yêu nghiệt của kia, khóe môi hắn khẽ cong lên cười cợt.
- Sao thế, em đang nghĩ linh tinh gì vậy?
Cái tên Ngự Trầm Quân đáng ghét này, mới khỏi bệnh xong mà đã rảnh mà trêu chọc cô rồi. Bộ hắn vui lắm sao?
Trầm Uyển càng nghĩ càng tức, biết trước đêm qua cô không thèm ở lại, đã thế cô còn ra sức an ủi hắn nữa chứ? Cô cảm thấy bản thân mình thật ngây thơ quá mà, bây giờ cô hối hận quá đi mất.
- Không thèm nói chuyện với cha nuôi nữa, con đi đây.
Trầm Uyển có chút hờn dỗi mà quay mặt đi, nhưng ngay lập tức bị Ngự Trầm Quân giữ lại. Hắn ta ôm cô, da thịt mát lạnh vừa mới tắm xong của hắn chạm vào áo ngủ của cô khiến cho cô hoảng hốt.
Aaa, đầu óc cô hoảng loạn.
Rõ ràng là đêm qua từ bữa tiệc trở về, cô đang mặc váy dạ hội mà. Vậy tại sao bây giờ...bây giờ cô lại đang mặc áo ngủ? Là ai đã thay cho cô?
Má ơi, đừng có nói là tên Ngự Trầm Quân biến thái này thay áo ngủ cho cô nhá? Không biết...hắn ta có nhân cơ hội mà làm chuyện xấu xa gì đó không?
Tức á!
Trầm Uyển lập tức đẩy Ngự Trầm Quân ra, hai mắt cô chứa đầy lửa giận:
- Cha nuôi, ông cũng biết nhân cơ hội quá ha.
- ...? - Ngự Trầm Quân.
Ngự Trầm Quân nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội, bị cô đột ngột đẩy ra, hắn bất mãn mà tiếp tục ôm cô tiếp, mặc cho cô có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa.
- Nhân cơ hội gì?
Oan quá mà!
Trầm Uyển nửa tin nửa ngờ, cô cắn cắn môi rồi mới dám lấy hết can đảm mà đi hỏi chuyện đáng xấu hổ đó:
- Cái đó...đêm qua chúng ta có...xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?
(56)
Khi Trầm Uyển tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trên chiếc giường lớn êm ái, mở mắt ra nhìn lên trần nhà, cô có thể nhận ra đây là phòng ngủ của Ngự Trầm Quân, nơi mà hắn ta đã tàn nhẫn chiếm đoạt lần đầu tiên của cô.
Mọi thứ xung quanh im ắng tới mức giống như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Cô ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, nhưng không thấy Ngự Trầm Quân đâu nữa. Có lẽ là hắn chính là người đưa cô vào phòng.
Đêm qua rõ ràng là cô đang ôm Ngự Trầm Quân, có vẻ như hắn ta rất đau đớn, thế nào mà cô lại ngủ thiếp đi từ lúc nào kia chứ?
Rào rào.
Tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm truyền ra khiến cho đầu óc Trầm Uyển bừng tỉnh, không phải là Ngự Trầm Quân vẫn chưa đi đấy chứ? Thế thì...cô phải nhanh chóng chuồn đi mới được.
Nghĩ là làm liền, Trầm Uyển từ từ bước ra khỏi giường, rón rén chạy về phía cửa. Lúc cô định đưa tay lên mở cửa bỗng nhiên đằng sau vang lên âm điệu quen thuộc:
- Định đi đâu?
Giọng nói của Ngự Trầm Quân trầm thấp vang lên khiến Trầm Uyển giật mình, cô lúc này lén lén lút lút cứ như thể là tên trộm bị chủ nhà bắt gặp ý. Mà sao cô phải lén lút chứ, cô đâu có làm gì sai?
Trầm Uyển quay lại nhìn Ngự Trầm Quân, ngay lập tức chạm vào lồng ngực chắc rắn của hắn, làn da màu đồng quyến rũ, tất cả các cơ bắp cùng với cơ bụng 6 múi khiến cho cô suýt chút nữa thì chảy máu mũi. Do vừa mới tắm xong nên trên người hắn còn dính bọt nước, bọt nước từ từ chảy từng giọt xuống sàn khiến cho trái tim cô bất giác đập nhanh hơn. Nhìn hắn thấy này...mát mẻ quá ha...
Mà...hắn ta tiến lại gần cô như vậy để làm gì chứ? Cô có thể cảm nhận được hai má của mình đang dần nóng lên, cô bối rối lập tức cúi đầu xuống:
- Cha nuôi, sao...sao người lại không mặc áo?
Đối diện với bộ dạng xấu hổ của Trầm Uyển, Ngự Trầm Quân càng thích thú hơn. Hắn đưa tay nâng cằm nhỏ của cô lên, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. Trên khuôn mặt điển trai yêu nghiệt của kia, khóe môi hắn khẽ cong lên cười cợt.
- Sao thế, em đang nghĩ linh tinh gì vậy?
Cái tên Ngự Trầm Quân đáng ghét này, mới khỏi bệnh xong mà đã rảnh mà trêu chọc cô rồi. Bộ hắn vui lắm sao?
Trầm Uyển càng nghĩ càng tức, biết trước đêm qua cô không thèm ở lại, đã thế cô còn ra sức an ủi hắn nữa chứ? Cô cảm thấy bản thân mình thật ngây thơ quá mà, bây giờ cô hối hận quá đi mất.
- Không thèm nói chuyện với cha nuôi nữa, con đi đây.
Trầm Uyển có chút hờn dỗi mà quay mặt đi, nhưng ngay lập tức bị Ngự Trầm Quân giữ lại. Hắn ta ôm cô, da thịt mát lạnh vừa mới tắm xong của hắn chạm vào áo ngủ của cô khiến cho cô hoảng hốt.
Aaa, đầu óc cô hoảng loạn.
Rõ ràng là đêm qua từ bữa tiệc trở về, cô đang mặc váy dạ hội mà. Vậy tại sao bây giờ...bây giờ cô lại đang mặc áo ngủ? Là ai đã thay cho cô?
Má ơi, đừng có nói là tên Ngự Trầm Quân biến thái này thay áo ngủ cho cô nhá? Không biết...hắn ta có nhân cơ hội mà làm chuyện xấu xa gì đó không?
Tức á!
Trầm Uyển lập tức đẩy Ngự Trầm Quân ra, hai mắt cô chứa đầy lửa giận:
- Cha nuôi, ông cũng biết nhân cơ hội quá ha.
- ...? - Ngự Trầm Quân.
Ngự Trầm Quân nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội, bị cô đột ngột đẩy ra, hắn bất mãn mà tiếp tục ôm cô tiếp, mặc cho cô có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa.
- Nhân cơ hội gì?
Oan quá mà!
Trầm Uyển nửa tin nửa ngờ, cô cắn cắn môi rồi mới dám lấy hết can đảm mà đi hỏi chuyện đáng xấu hổ đó:
- Cái đó...đêm qua chúng ta có...xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?