Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-112
Chương 112: Nói ra tiếng lòng mình
(112)
Buổi tối...
Trở về nhà của bà ngoại, Trầm Uyển thở phào nhẹ nhõm. May mà cô đã dùng tuyệt chiêu để Ngự Trầm Quân nguôi giận. Sau khi ăn tối xong, Trầm Uyển mới lên phòng và bắt đầu xử lí chuyện sợi dây chuyền.
May mà mỗi tháng Ngự Trầm Quân đều cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, cô lại không hay đi mua sắm các kiểu nên hiện giờ cô tiết kiệm được một khoản tiền kha khá lớn.
Nhân lúc Ngự Trầm Quân đi tắm, cô gọi điện cho bác tài xế người Pháp để chuộc lại sợi dây chuyền, tiền thì cũng đã chuyển khoản xong, bây giờ chỉ cần chờ sợi dây chuyền được gửi về mà thôi.
- Em đang làm gì vậy?
Không biết từ khi nào Ngự Trầm Quân đã tắm xong và đứng ngay sau lưng cô rồi, cô giật mình vội giấu điện thoại đi.
- Em...em chỉ là đang tìm hiểu xem nơi nào đẹp nhất thì chúng ta đi.
Dù gì thì Ngự Trầm Quân cũng đã đồng ý cùng cô đi biển rồi, bây giờ cũng phải tìm hiểu một chút để còn chuẩn bị những đồ cần thiết nữa.
Ngự Trầm Quân nghe vậy thì gật đầu, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay qua eo nhỏ của cô. Mặc dù cô đã có thai nhưng hiện giờ bụng vẫn chưa to lên, cho nên ngươi ngoài nhìn vào không thể nhận ra được là cô đang mang thai.
Ngự Trầm Quân vẫn có chút tức giận khi nghĩ đến chuyện cô vô duyên vô cớ bỏ đi như vậy:
- Uyển, em còn đang mang thai, lần sau đừng đi linh tinh như vậy nữa. Em có biết là anh rất lo lắng cho em không?. Bạn có biết trang truyện { TRÙMTRUYỆN . com }
Câu nói trách móc của Ngự Trầm Quân khiến cho trái tim Trầm Uyển ấm áp tới lạ thường. Thì ra hắn là vì lo lắng cho cô và con nên mới tức giận như vậy. Nghĩ lại thì cô cảm thấy Ngự Trầm Quân thật ra cũng không đáng ghét cho lắm.
Cô ngước lên nhìn hắn rồi gật đầu hứa:
- Lần sau em sẽ không như vậy nữa.
Quả thực lần này cô cũng cảm thấy có lỗi vô cùng, nhưng Cung Mặc là cha ruột của cô, cô không thể mặc kệ như thế được. Với lại cha ruột cũng không có làm gì cô cả, tại sao Ngự Trầm Quân lại ghét cha cô như vậy?
- Trầm Quân, sao anh lại ghét cha em như vậy. Tính ra...nếu chúng ta kết hôn, anh phải gọi cha em là cha vợ rồi.
Một người là người thân ruột thịt, một người là người yêu, hai người này rốt cuộc còn muốn cô phải khó xử thế nào đây?
Quả nhiên sau khi nghe câu nói của Trầm Uyển, tâm trạng đang rất tốt của Ngự Trầm Quân liền trở nên không vui. Hắn không nói gì, buông tay đang ôm eo cô ra và nằm xuống ngủ luôn.
Trầm Uyển hơi hoảng hốt khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngự Trầm Quân có kiểu thái độ như vậy, cô liền nằm ngay bên cạnh và ôm lấy hắn:
- Anh đừng như vậy mà.
- Hừ.
Ngự Trầm Quân hừ lạnh quay sang chỗ khác. Thấy thế, Trầm Uyển lại càng nắm chặt lấy tay hắn hơn, cố thuyết phục hắn:
- Trầm Quân...
- Ngủ đi.
- ...- Trầm Uyển.
Rốt cuộc vì sao hai người họ lại ghét nhau như vậy? Trầm Uyển thật sự muốn biết sự thật. Liệu còn chuyện gì mà Ngự Trầm Quân vẫn còn giấu cô không?
Thấy hắn không nói gì nữa, hình như là đã ngủ rồi, cô mới siết chặt lấy eo hắn lí nhí:
- Anh ngủ rồi sao?
- ...- Ngự Trầm Quân.
- Có chuyện này, mãi cho tới giờ em mới có dũng cảm để nói ra, nhưng là em chỉ dám nói ra lúc anh không nghe thấy mà thôi. Em không biết anh đang lo sợ cái gì, em cũng biết là anh rất sợ em sẽ bỏ đi...Nhưng mà, thật ra em cũng thích anh từ rất lâu rồi. Cho nên, em sẽ không rời bỏ anh đâu, em hứa...
Nhớ lại lúc còn nhỏ, Ngự Trầm Quân một tay nuôi cô lớn. Lúc đó cô coi đó là tình yêu giữa con nuôi và cha nuôi. Cho tới khi cô trở về từ Thụy Sĩ, hết năm lần bảy lượt bị hắn chiếm đoạt, cô coi tình cảm đó là sự căm hận giữa cô và hắn. Cho tới đêm hôm đó, khi Pheromone có tác dụng, cô mới nhận ra hết thảy. Thì ra rằng, cái thứ tình cảm vẫn luôn tồn tại trong trái tim cô, đó là tình yêu. Có thể giống như những gì mà Ngự Trầm Quân nói, kiếp trước cô cũng đã từng yêu hắn sâu đậm, cho nên kiếp này cũng vậy.
Cô không muốn nhìn thấy Ngự Trầm Quân không yên tâm về mình như vậy. Chẳng nhẽ, hắn không thể tin cô dù chỉ một lần sao?
Nói ra hết tiếng lòng, cô mới áp mặt vào lưng hắn rồi nhắm mắt lại. Những lời này tuy Ngự Trầm Quân không nghe thấy, nhưng ít ra khi nói ra như vậy, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Chờ tới khi cô ngủ say rồi, Ngự Trầm Quân mới mở mắt ra. Hắn quay người lại ôm cô thật chặt.
Những lời khi nãy cô nói, hắn cũng đã nghe thấy hết rồi.
- Cảm ơn em...vì đã thích một tên như anh.
(112)
Buổi tối...
Trở về nhà của bà ngoại, Trầm Uyển thở phào nhẹ nhõm. May mà cô đã dùng tuyệt chiêu để Ngự Trầm Quân nguôi giận. Sau khi ăn tối xong, Trầm Uyển mới lên phòng và bắt đầu xử lí chuyện sợi dây chuyền.
May mà mỗi tháng Ngự Trầm Quân đều cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, cô lại không hay đi mua sắm các kiểu nên hiện giờ cô tiết kiệm được một khoản tiền kha khá lớn.
Nhân lúc Ngự Trầm Quân đi tắm, cô gọi điện cho bác tài xế người Pháp để chuộc lại sợi dây chuyền, tiền thì cũng đã chuyển khoản xong, bây giờ chỉ cần chờ sợi dây chuyền được gửi về mà thôi.
- Em đang làm gì vậy?
Không biết từ khi nào Ngự Trầm Quân đã tắm xong và đứng ngay sau lưng cô rồi, cô giật mình vội giấu điện thoại đi.
- Em...em chỉ là đang tìm hiểu xem nơi nào đẹp nhất thì chúng ta đi.
Dù gì thì Ngự Trầm Quân cũng đã đồng ý cùng cô đi biển rồi, bây giờ cũng phải tìm hiểu một chút để còn chuẩn bị những đồ cần thiết nữa.
Ngự Trầm Quân nghe vậy thì gật đầu, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay qua eo nhỏ của cô. Mặc dù cô đã có thai nhưng hiện giờ bụng vẫn chưa to lên, cho nên ngươi ngoài nhìn vào không thể nhận ra được là cô đang mang thai.
Ngự Trầm Quân vẫn có chút tức giận khi nghĩ đến chuyện cô vô duyên vô cớ bỏ đi như vậy:
- Uyển, em còn đang mang thai, lần sau đừng đi linh tinh như vậy nữa. Em có biết là anh rất lo lắng cho em không?. Bạn có biết trang truyện { TRÙMTRUYỆN . com }
Câu nói trách móc của Ngự Trầm Quân khiến cho trái tim Trầm Uyển ấm áp tới lạ thường. Thì ra hắn là vì lo lắng cho cô và con nên mới tức giận như vậy. Nghĩ lại thì cô cảm thấy Ngự Trầm Quân thật ra cũng không đáng ghét cho lắm.
Cô ngước lên nhìn hắn rồi gật đầu hứa:
- Lần sau em sẽ không như vậy nữa.
Quả thực lần này cô cũng cảm thấy có lỗi vô cùng, nhưng Cung Mặc là cha ruột của cô, cô không thể mặc kệ như thế được. Với lại cha ruột cũng không có làm gì cô cả, tại sao Ngự Trầm Quân lại ghét cha cô như vậy?
- Trầm Quân, sao anh lại ghét cha em như vậy. Tính ra...nếu chúng ta kết hôn, anh phải gọi cha em là cha vợ rồi.
Một người là người thân ruột thịt, một người là người yêu, hai người này rốt cuộc còn muốn cô phải khó xử thế nào đây?
Quả nhiên sau khi nghe câu nói của Trầm Uyển, tâm trạng đang rất tốt của Ngự Trầm Quân liền trở nên không vui. Hắn không nói gì, buông tay đang ôm eo cô ra và nằm xuống ngủ luôn.
Trầm Uyển hơi hoảng hốt khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngự Trầm Quân có kiểu thái độ như vậy, cô liền nằm ngay bên cạnh và ôm lấy hắn:
- Anh đừng như vậy mà.
- Hừ.
Ngự Trầm Quân hừ lạnh quay sang chỗ khác. Thấy thế, Trầm Uyển lại càng nắm chặt lấy tay hắn hơn, cố thuyết phục hắn:
- Trầm Quân...
- Ngủ đi.
- ...- Trầm Uyển.
Rốt cuộc vì sao hai người họ lại ghét nhau như vậy? Trầm Uyển thật sự muốn biết sự thật. Liệu còn chuyện gì mà Ngự Trầm Quân vẫn còn giấu cô không?
Thấy hắn không nói gì nữa, hình như là đã ngủ rồi, cô mới siết chặt lấy eo hắn lí nhí:
- Anh ngủ rồi sao?
- ...- Ngự Trầm Quân.
- Có chuyện này, mãi cho tới giờ em mới có dũng cảm để nói ra, nhưng là em chỉ dám nói ra lúc anh không nghe thấy mà thôi. Em không biết anh đang lo sợ cái gì, em cũng biết là anh rất sợ em sẽ bỏ đi...Nhưng mà, thật ra em cũng thích anh từ rất lâu rồi. Cho nên, em sẽ không rời bỏ anh đâu, em hứa...
Nhớ lại lúc còn nhỏ, Ngự Trầm Quân một tay nuôi cô lớn. Lúc đó cô coi đó là tình yêu giữa con nuôi và cha nuôi. Cho tới khi cô trở về từ Thụy Sĩ, hết năm lần bảy lượt bị hắn chiếm đoạt, cô coi tình cảm đó là sự căm hận giữa cô và hắn. Cho tới đêm hôm đó, khi Pheromone có tác dụng, cô mới nhận ra hết thảy. Thì ra rằng, cái thứ tình cảm vẫn luôn tồn tại trong trái tim cô, đó là tình yêu. Có thể giống như những gì mà Ngự Trầm Quân nói, kiếp trước cô cũng đã từng yêu hắn sâu đậm, cho nên kiếp này cũng vậy.
Cô không muốn nhìn thấy Ngự Trầm Quân không yên tâm về mình như vậy. Chẳng nhẽ, hắn không thể tin cô dù chỉ một lần sao?
Nói ra hết tiếng lòng, cô mới áp mặt vào lưng hắn rồi nhắm mắt lại. Những lời này tuy Ngự Trầm Quân không nghe thấy, nhưng ít ra khi nói ra như vậy, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Chờ tới khi cô ngủ say rồi, Ngự Trầm Quân mới mở mắt ra. Hắn quay người lại ôm cô thật chặt.
Những lời khi nãy cô nói, hắn cũng đã nghe thấy hết rồi.
- Cảm ơn em...vì đã thích một tên như anh.