Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Edit: tiểu an nhi
"Là người này phải không?" Người đàn ông dẫn đầu nghiêng cổ đánh giá Thủy Ngân, ánh mắt sắc bén khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Một tên cao gầy đứng cạnh hắn ta thấp giọng trả lời: "Khiên ca, chính là cô gái này, còn người đàn ông kia thì không biết là ai."
Khiên ca nâng cây gậy gõ gõ vào lòng bàn tay, nhếch miệng: "Vậy cứ đánh cả đi, đánh gần chết thì ném sang một bên, để hắn ta có thể nhìn thấy chúng ta chơi nhân tình của hắn như thế nào."
Mấy tên đàn ông cười rộ lên.
Hạ Đông Bằng và Thủy Ngân không nghe được bọn họ nói cái gì, chỉ nhìn thấy đám người đó nhỏ giọng nói vài câu với nhau rồi lộ ra vẻ mặt xấu xa tiến lại gần. Hạ Đông Bằng lớn tiếng quát: "Mấy người là ai, muốn làm cái gì? Nếu các người dám ra tay tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!"
Thủy Ngân lạnh lùng nhìn, không lên tiếng, nhanh chóng lùi lại hai bước. Đây là một cái ngõ cụt, đằng sau có rất nhiều đồ linh tinh chất đống lên nhau, căn bản không thể vượt qua được. Hai bên lại là hai khu nhà lầu, lối ra duy nhất đã bị mấy kẻ kia chặn mất. Đã chạy không thoát, Thủy Ngân quay đầu tìm kiếm một chút, chỗ này cũng không có gì để sử dụng làm vũ khí, chỉ có một đống gạch vỡ.
Đám người kia nghe Hạ Đông Bằng quát xong thì phách lối cười ha hả, "Cứ báo cảnh sát đi, để xem có thể bắt được anh em chúng tao hay không."
Mấy kẻ đó vừa nói vừa tiến lên, vụt mạnh một gậy vào bụng của Hạ Đông Bằng. Hạ Đông Bằng khuỵu người quỳ rạp tại chỗ, suýt chút nữa nôn ra.
Ba người đàn ông vây quanh anh ta tay đấm chân đá, "Sao hả, có phải là đàn ông hay không? Nhìn thì cao to đấy, ai ngờ lại vô dụng thế này. A ha ha ha ha!"
Hạ Đông Bằng đột nhiên húc đầu vào bụng một người, ấn hắn vào tường; rồi lại ôm chặt lấy bụng một người khác giằng lấy cây gậy của hắn ta, một đám quần ẩu.
Thủy Ngân nhân cơ hội này nhặt một viên gạch lên, nhằm vào cửa sổ của một bên nhà lầu mà ném. Hiện giờ phần lớn cửa sổ đều là thuỷ tinh viền khung gỗ, bên trong cài then một cái là được, hoàn toàn không có song cửa chống trộm gì. Thủy Ngân liên tiếp ném mấy viên gạch vào cửa sổ của cả hai khu nhà lầu. Tiếng thuỷ tinh vỡ choang choang, trong phòng mấy hộ gia đình lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Cô xác định mục tiêu vô cùng tốt, động tác lại nhanh, một mạch đập vỡ mười cái cửa sổ thủy tinh. Có gia đình nào đó ở tầng ba là ầm ĩ nhất, một người phụ nữ trung niên tức giận đẩy cửa sổ ra mắng to, "Là thằng nhãi nào ném vỡ cửa sổ nhà bà? Chán sống rồi đúng không?"
Có gia đình lại có trẻ nhỏ, bị giật mình oa oa khóc lớn. Ngoài ra mấy hộ gia đình khác bị tiếng gào rú của bà thím kia kinh động, dồn dập mở cửa sổ ra nhìn xuống, khung cảnh lập tức náo nhiệt đông vui hẳn lên.
Thủy Ngân ngửa đầu hô to: "Làm phiền các vị đại tỷ đại ca, đám người này là những kẻ lừa bán phụ nữ. Hiện tại bọn họ vây lại muốn bắt tôi, còn sắp đánh chết người rồi. Các vị có ai thương xót xin hãy giúp tôi tìm cảnh sát tuần tra, tôi nhất định sẽ có hậu ta. Nếu có thể bình an thoát được tôi xin bồi thường gấp đôi những cửa sổ đã bị vỡ."
Mấy tên đàn ông kia, bao gồm cả Hạ Đông Bằng đều ngây ngẩn cả người, không ai nghĩ tình hình lại phát triển đến mức này. Mắt thấy hai khu nhà lầu hai bên có không ít người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, hai kẻ trong đám người đó bỗng có chút do dự.
"Kinh thật đấy, ban ngày ban mặt mà dám đánh dám cướp người, cái loại người gì không biết."
"Đúng đấy, nhìn qua cũng thấy không phải hạng người gì tốt lành."
Tiếng xì xào bàn tán trên lầu vang lên không ngớt.
Khiên ca trừng mắt nhìn hai kẻ do dự, giơ gậy lên chỉ chỉ mấy người đang hóng chuyện trên lầu, "Đừng có mà chõ mõm xen vào chuyện của ông đây, nếu không ông sẽ đốt hết nhà của chúng mày. Câm hết mồm vào!"
Hắn ta vừa dứt lời, quả nhiên có không ít người bị doạ sợ, cạch một tiếng đóng cửa sổ lại không dám lo chuyện bao đồng nữa. Nhưng cũng có người không biết sợ là gì, Khiên ca vừa nói xong không bao lâu, không biết là nhà nào ở trên lầu hất xuống một chậu nước lớn, dội thẳng vào đầu hắn ta với hai tên đàn ông đứng gần.
Đang là giữa mùa đông, cả một chậu nước lạnh dội xuống, thật sự là lạnh thấu tim. Khiên ca tức giận mắng to, hùng hổ gõ gậy vào tường, "Ai? Là ai? Đi ra đây ngay cho ông!"
Không ai thèm đáp lại hắn ta.
"Khiên ca, hay là thôi hôm nay bỏ qua đi. Nói không chừng thật sự có người đi tìm cảnh sát tuần tra, chúng ta cứ rút lui trước cho chắc!" Có người lên tiếng khuyên bảo.
Khiên ca tức giận hất tay kẻ kia ra, "Rút cái rắm, tranh thủ thời gian đánh hai đứa kia cho tao!" Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng để “chơi” cô gái này một chút, ai ngờ cô ta lại gây ra chuyện như vậy. Hiện tại cần phải nắm chắc thời gian, không còn thời gian chơi nữa, nhưng nhất định phải đánh cho cô ta mất nửa cái mạng!
Thủy Ngân: "Các đại tỷ đại ca trên lầu xin hãy ném cho tôi một ít vũ khí, cám ơn!"
Không biết vị đại tỷ nào hung hãn như vậy, trực tiếp ném xuống một con dao phay, còn có một ông lão khoác chăn bông ném ra một cái gắp than dài. Thủy Ngân nhanh chóng nhặt lên cầm chắc trong tay.
Tuy rằng trong xã hội hiện đại thường có vài "người thông minh" ở trên internet hô hào con gái đừng nên mang vũ khí theo người, nếu không sẽ dễ bị kẻ xấu cướp lấy vũ khí để đánh ngược lại mình; nhưng Thủy Ngân không cho là đúng, loại lý luận tri thức đơn thuần đó sao có thể so sánh được với tình hình thực tế. Đạo lý rất đơn giản, có vũ khí trong tay thì còn có thể liều mạng, nhưng nếu không có vũ khí thì chỉ có thể chờ chết.
Một người phụ nữ tay không tấc sắt so với một người phụ nữ có vũ khí trong tay, lực uy hiếp đối với kẻ xấu hoàn toàn khác biệt. Chỉ cần mình vững vàng một chút, cầm đao nổi điên thì đến người bình thường cũng không dám tới gần. Cũng giống bây giờ, hai tên đàn ông bị Khiên ca chỉ huy tiến lên động thủ, đối mặt với Thuỷ ngân một tay cầm dao phay, một tay cầm cặp gắp than dài, cứ chần chừ mãi không dám tiếp cận.
Thủy Ngân nhìn về phía Hạ Đông Bằng tay không bị đánh cho bầm dập một chút, còn có tâm trí mà nghĩ, thấy chưa, người ta thường bảo công phu cao đến đâu cũng phải sợ dao phay, quả nhiên có lý.
Khiên ca đang giằng co đấu đá với Hạ Đông Bằng, nhìn sang thấy tình hình bên này thì nổi giận: "Chúng mày có làm được tích sự gì hay không, có mỗi một con đàn bà mà cũng phải sợ! Mau ra tay đi, không muốn tiền thưởng nữa à?"
Thủy Ngân nghe vậy mắt hơi híp lại, cô đột nhiên phát hiện ra điều gì. Đám người này đến đây hẳn là có mục tiêu cụ thể rồi.
Cô lập tức thử thăm dò: "Các người là do Hạ Thừa Tổ tìm đến phải không? Người đàn ông mà các người đang đánh kia là Hạ Đông Bằng, cha ruột của Hạ Thừa Tổ. Tiền của Hạ Thừa Tổ đều lấy từ chỗ của anh ta cả đấy."
Những lời này của cô hiển nhiên có hiệu quả, Khiên ca thoáng cái ngừng tay.
Hạ Đông Bằng bị đánh rất thảm, nghe Thuỷ Ngân nói thì hoảng hốt, mãi lâu sau mới thất thanh hô: "Em nói cái gì? Bọn họ là do Thừa Tổ tìm đến ư? Sao có thể? Cớ gì Thừa Tổ lại làm ra chuyện như thế này chứ?"
Đến tận bây giờ anh ta vẫn còn chưa thấy rõ được đứa con trai của mình là loại mặt hàng gì.
Khiên ca hoài nghi nhìn người đàn ông chật vật nằm bên chân mình, "Thật sự là cha của Hạ Thừa Tổ sao?"
Nghe hắn ta hỏi vậy, Hạ Đông Bằng có là kẻ ngu cũng biết, những người này có khả năng thật sự là liên quan đến con trai mình, trong lòng lạnh đi một nửa, vết thương trên người hết đau lại nhức.
Lúc này Khiên ca cảm thấy thật sự nhức đầu, người cần phải xử lý thì chưa xử lý được, đã thế còn đánh cha ruột của người thuê thành cái dạng này. Biết nói cái rắm gì bây giờ.
Bất chợt tên đàn ông canh chừng ở đầu ngõ túm lấy cái còi thổi to, hướng về phía bọn họ phất phất tay.
"Cẩu tuần tra tới rồi, rút lui mau!" Đám người lập tức buông tay, chạy nhanh rời đi, vứt lại Hạ Đông Bằng và Thuỷ Ngân ở nguyên tại chỗ.
Những chuyện phát sinh sau đó, hầu như không còn quan hệ gì với Thủy Ngân nữa.
Hạ Đông Bằng lại phải đi nhập viện, đám người kia ra tay quá nặng, gần như đập nội tạng của anh ta ra máu. Còn Hạ Thừa Tổ, bởi vì chuyện này mà Hạ Đông Bằng và Tống Đình cãi nhau ầm ĩ.
Tống Đình cứ nói câu nào là Hạ Đông Bằng lại bảo: "Tốt xấu gì nó cũng là con trai độc nhất của anh. Vẫn còn trẻ người non dạ, anh không thể không quản nó được. Dù nó có phạm pháp giết người anh cũng không thể trơ mắt nhìn nó đi vào chỗ chết."
Thời đại này vốn là dân bất lực, quan không truy xét. Đi báo cảnh sát cũng không nhất định có người quan tâm.Tống Đình là muốn tống Hạ Thừa Tổ vào lại trong tù, Hạ Đông Bằng biết được cực lực phản đối. Hai người giằng co thật lâu.
Cuối cùng vẫn là Tống Đình thỏa hiệp trước. Cô không kiên trì muốn bắt Hạ Thừa Tổ vào ngục giam nữa, bởi vì sau một lần đi kiểm tra đã báo cô đang mang thai. Bầu không khí căng thẳng giữa Tống Đình và Hạ Đông Bằng cũng nhờ đứa bé này mà giãn ra không ít. Người duy nhất không vui sau khi biết được tin tức đó chỉ có Hạ Thừa Tổ.
Theo Hạ Thừa Tổ, hiện tại điều cậu ta cần giải quyết nhanh nhất không phải là Mộc Hương, mà là đứa bé trong bụng của Tống Đình kia.
Chính vì cậu ta là con trai duy nhất của Hạ Đông Bằng nên Hạ Đông Bằng mới coi trọng cậu ta như vậy. Chờ sau này Tống Đình sinh được con trai thì một kẻ tàn tật như cậu ta còn có tác dụng gì. Tốt nhất là phải nghĩ biện pháp để Tống Đình không thể sinh được đứa nhỏ kia ra.
Mà bên phía Tống Đình cũng chấp nhận đề nghị của Tống Hưng Phú, chuẩn bị thuê người giải quyết triệt để Hạ Thừa Tổ. Trước đó cô luôn không thể đưa ra quyết định, nhưng bây giờ cô đã mang thai. Vì nghĩ cho tương lai của đứa bé, Tống Đình không muốn để loại phần tử nguy hiểm như Hạ Thừa Tổ tồn tại tiếp tục uy hiếp sự an toàn của gia đình cô.
Mấy người đó đấu đá nhau không lan đến gần chỗ của Thủy Ngân. Thứ duy nhất mà cô bị ảnh hưởng là mất công việc đánh dương cầm ở nhà hàng Tây. Tống đại tiểu thư không thích chuyện cô và Hạ Đông Bằng đã gặp mặt, cho nên đi nói chuyện với bên nhà hàng Tây sa thải cô.
Việc này đối với Thuỷ Ngân cũng không quá quan trọng, cô nhanh chóng tới phỏng vấn vào một dàn nhạc cỡ nhỏ ở Thượng Hải.
Đổng Lăng Diệp vốn đang chuẩn bị giới thiệu cô đi đánh đàn cho một câu lạc bộ tư nhân, cũng không ngờ cô có thể gia nhập được vào dàn nhạc kia.
"Trước đó em chưa từng thử qua, khó có được cơ hội này, đi thử một chút cũng không tệ." Nghe Thủy Ngân nói như thế, Đổng Lăng Diệp có thấy đáng tiếc một chút cũng đành vậy.
Thủy Ngân có một loại dự cảm, cô không thể ở lại thế giới này quá lâu.
Dù sao Hệ thống không đưa cô đến đây để cô sống an lành. Mắt thấy mấy người nhà kia ồn ào đấu đá đến gà bay chó chạy, hiển nhiên không có cái kết cục đoàn viên vui vẻ gì, cũng sắp nên kết thúc rồi.
Cần Hệ thống phán định, cô mới có thể rời khỏi thế giới nhiệm vụ thất bại này, nhưng lại không thấy Hệ thống lên mạng. Thuỷ Ngân nhớ tới vài lần khởi động lại của thế giới trước, trong lòng có một suy đoán, ngoại trừ Hệ thống ra thì các nhân vật chủ chốt của một thế giới phải chết tới một số lượng nhất định, cô mới phải rời khỏi thế giới đó.
Nếu đã vậy, e rằng cái Hệ thống chuyên dùng điện giật để dạy dỗ nữ đức này giống một cơ chế đo lường hơn là đơn thuần dẫn dắt cải tạo hành vi.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, Thủy Ngân vẫn yên ổn sống ở nhà bà Dương, thỉnh thoảng cùng bà nấu một vài món ăn mới, cùng Đổng Lăng Diệp đi ra ngoài chơi, nghiêm túc học tập ở bên trong dàn nhạc, đồng thời ôn lại cách chơi đàn violon đã từng học một thời gian ngắn.
Âm nhạc vốn là có sự liên kết, cô học rất thuận lợi, rốt cuộc cũng tìm được một sự hứng thú.
Thêm một trận tuyết lớn nữa hạ xuống, Thủy Ngân đắp được hai người tuyết thật to ở trong sân.
Mùa đông qua đi, người tuyết còn chưa tan hết. Thủy Ngân đi chơi cùng Đổng Lăng Diệp, ở chỗ đám chị em của Đổng Lăng Diệp nghe được một chút chuyện trà dư tửu hậu liên quan đến Tống Đình.
"Nghe nói đứa con trai riêng kia đã chết rồi, hít lắm thuốc phiện quá nhìn không ra hình người nữa."
Thời điểm nhìn thấy Hạ Đông Bằng, Thuỷ Ngân có hơi bất ngờ. Không biết làm sao anh ta tìm tới được chỗ này, so với lần trước gặp bộ dạng càng thêm già nua, tóc đã có chút trắng.
"Thừa Tổ đã chết rồi." Anh ta bi thương nói.
Thủy Ngân không chút động lòng: "Cảm phiền nhường đường một chút, tôi có việc cần ra ngoài."
Hạ Đông Bằng lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Nó tốt xấu cũng đã từng là con của em. Em không đau lòng vì nó một chút nào sao?"
Thủy Ngân hiểu rõ người đàn ông này đang nghĩ cái gì. Đơn giản là mâu thuẫn cãi nhau liên tục với Tống Đình, con trai chết thấy đau lòng nhưng không có ai để thổ lộ, nhớ tới cô vợ cũ tốt bụng Mộc Hương, muốn tới tìm cô để giải bày nỗi lòng ―― tất cả đàn ông khi cảm giác được sự già nua và bất lực của bản thân đều sẽ làm ra những chuyện có chút ngốc nghếch như vậy.
"Hạ Thừa Tổ chưa từng là con trai của Mộc Hương, vẫn luôn cho mình là tổ tông đấy chứ." Thủy Ngân lạnh lùng nói thẳng: "Không còn việc gì nữa thì anh đi được rồi."
Hạ Đông Bằng: ". . . Anh tới là muốn nói cho em, Hà Tiểu Liên có một khoảng thời gian ở cùng với Thừa Tổ, bây giờ anh mới biết. Thừa Tổ đã chết rồi, nhưng Tiểu Liên lại mang thai con của thằng bé. Em có muốn đến thăm Tiểu Liên một chút không?" Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của anh ta còn có chút chờ mong.
Nghe giọng điệu này, chắc anh ta nghĩ hết thảy đều đã đến lúc kết thúc. Già rồi, muốn có một kết cục đại đoàn viên, cho nên mới chủ động đưa ra tín hiệu cho cô quay về. Dường như đã quên sạch sẽ toàn bộ ân ân oán oán lúc trước.
Thủy Ngân đứng đó nhìn người đàn ông nhanh chóng trở nên già cỗi này. Đối với nỗi thống khổ và chờ mong của anh ta, cô không có một xíu nào đồng cảm, "Tôi không có hứng thú, một nhà các người tốt nhất nên cách xa tôi một chút."
Hạ Đông Bằng đã không thể nhận được sự an ủi ở chỗ vợ trước, lại nghĩ đến việc về tới nhà, Tống Đình sẽ cằn nhằn phàn nàn anh ta như thế nào, lập tức cảm thấy vô cùng mỏi mệt, quyết định quay về nhà cũ xem Hà Tiểu Liên.
Ở trong mắt anh ta, Hà Tiểu Liên vẫn là đứa con gái riêng nhu thuận nghe lời giống như lúc trước, ở cùng với Hạ Thừa Tổ cũng chỉ là vì bị ép buộc. Anh ta không hiểu vì sao vợ trước lại biến thành người như bây giờ, đến cô con gái riêng ngoan ngoãn như vậy cũng bỏ mặc.
"Không hay rồi tiên sinh, Tiểu Liên không thấy đâu cả! Đồ đạc trong nhà cũng bị người lấy sạch!" Người hầu đứng ngoài cổng, mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Hôm qua Tiểu Liên nói để cho tôi về nhà chăm con, không cần tôi ở lại chăm sóc tôi mới về. Không ngờ hôm nay vừa đến đã phát hiện ra người không thấy đâu, đồ đạc cũng cũng mất hết!"
Hạ Đông Bằng kinh ngạc, chờ anh ta điều tra ra mới rõ Hà Tiểu Liên lén lút mang đồ đạc trong nhà bán lấy tiền. Sau đó cầm tiền rời khỏi Thượng Hải đi về phương Bắc, không tìm thấy tung tích.
. . .
Thủy Ngân tỉnh dậy từ sáng sớm, từ cửa sổ lầu trên nhìn xuống thấy bà Dương đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ. Mùa xuân đến rồi, rất nhiều cây mới chớm có nụ hoa, chắc hẳn qua một thời gian nữa sẽ đồng loạt bung nở.
Hôm nay cô nấu cơm, lúc mua thức ăn có mua thêm cả lá cây hương xuân mang về.
Ở quê cô có một phong tục, nếu trong nhà có ai chuẩn bị đi xa thì sẽ làm một ít đồ ăn bỏ thêm lá hương xuân.
Trên bàn cơm, bà Dương khen cô không ngớt miệng: "Món này con làm ngon quá, mẹ làm lúc nào cũng bị đắng hết."
Thủy Ngân cười cười, lại gắp cho bà thêm một miếng.
. . .
【 Các nhân vật chủ chốt Hạ Thừa Tổ, Hà Tiểu Liên tử vong, nhiệm vụ của thế giới hiện tại thất bại 】
【 Chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo 】
"Là người này phải không?" Người đàn ông dẫn đầu nghiêng cổ đánh giá Thủy Ngân, ánh mắt sắc bén khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Một tên cao gầy đứng cạnh hắn ta thấp giọng trả lời: "Khiên ca, chính là cô gái này, còn người đàn ông kia thì không biết là ai."
Khiên ca nâng cây gậy gõ gõ vào lòng bàn tay, nhếch miệng: "Vậy cứ đánh cả đi, đánh gần chết thì ném sang một bên, để hắn ta có thể nhìn thấy chúng ta chơi nhân tình của hắn như thế nào."
Mấy tên đàn ông cười rộ lên.
Hạ Đông Bằng và Thủy Ngân không nghe được bọn họ nói cái gì, chỉ nhìn thấy đám người đó nhỏ giọng nói vài câu với nhau rồi lộ ra vẻ mặt xấu xa tiến lại gần. Hạ Đông Bằng lớn tiếng quát: "Mấy người là ai, muốn làm cái gì? Nếu các người dám ra tay tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!"
Thủy Ngân lạnh lùng nhìn, không lên tiếng, nhanh chóng lùi lại hai bước. Đây là một cái ngõ cụt, đằng sau có rất nhiều đồ linh tinh chất đống lên nhau, căn bản không thể vượt qua được. Hai bên lại là hai khu nhà lầu, lối ra duy nhất đã bị mấy kẻ kia chặn mất. Đã chạy không thoát, Thủy Ngân quay đầu tìm kiếm một chút, chỗ này cũng không có gì để sử dụng làm vũ khí, chỉ có một đống gạch vỡ.
Đám người kia nghe Hạ Đông Bằng quát xong thì phách lối cười ha hả, "Cứ báo cảnh sát đi, để xem có thể bắt được anh em chúng tao hay không."
Mấy kẻ đó vừa nói vừa tiến lên, vụt mạnh một gậy vào bụng của Hạ Đông Bằng. Hạ Đông Bằng khuỵu người quỳ rạp tại chỗ, suýt chút nữa nôn ra.
Ba người đàn ông vây quanh anh ta tay đấm chân đá, "Sao hả, có phải là đàn ông hay không? Nhìn thì cao to đấy, ai ngờ lại vô dụng thế này. A ha ha ha ha!"
Hạ Đông Bằng đột nhiên húc đầu vào bụng một người, ấn hắn vào tường; rồi lại ôm chặt lấy bụng một người khác giằng lấy cây gậy của hắn ta, một đám quần ẩu.
Thủy Ngân nhân cơ hội này nhặt một viên gạch lên, nhằm vào cửa sổ của một bên nhà lầu mà ném. Hiện giờ phần lớn cửa sổ đều là thuỷ tinh viền khung gỗ, bên trong cài then một cái là được, hoàn toàn không có song cửa chống trộm gì. Thủy Ngân liên tiếp ném mấy viên gạch vào cửa sổ của cả hai khu nhà lầu. Tiếng thuỷ tinh vỡ choang choang, trong phòng mấy hộ gia đình lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Cô xác định mục tiêu vô cùng tốt, động tác lại nhanh, một mạch đập vỡ mười cái cửa sổ thủy tinh. Có gia đình nào đó ở tầng ba là ầm ĩ nhất, một người phụ nữ trung niên tức giận đẩy cửa sổ ra mắng to, "Là thằng nhãi nào ném vỡ cửa sổ nhà bà? Chán sống rồi đúng không?"
Có gia đình lại có trẻ nhỏ, bị giật mình oa oa khóc lớn. Ngoài ra mấy hộ gia đình khác bị tiếng gào rú của bà thím kia kinh động, dồn dập mở cửa sổ ra nhìn xuống, khung cảnh lập tức náo nhiệt đông vui hẳn lên.
Thủy Ngân ngửa đầu hô to: "Làm phiền các vị đại tỷ đại ca, đám người này là những kẻ lừa bán phụ nữ. Hiện tại bọn họ vây lại muốn bắt tôi, còn sắp đánh chết người rồi. Các vị có ai thương xót xin hãy giúp tôi tìm cảnh sát tuần tra, tôi nhất định sẽ có hậu ta. Nếu có thể bình an thoát được tôi xin bồi thường gấp đôi những cửa sổ đã bị vỡ."
Mấy tên đàn ông kia, bao gồm cả Hạ Đông Bằng đều ngây ngẩn cả người, không ai nghĩ tình hình lại phát triển đến mức này. Mắt thấy hai khu nhà lầu hai bên có không ít người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, hai kẻ trong đám người đó bỗng có chút do dự.
"Kinh thật đấy, ban ngày ban mặt mà dám đánh dám cướp người, cái loại người gì không biết."
"Đúng đấy, nhìn qua cũng thấy không phải hạng người gì tốt lành."
Tiếng xì xào bàn tán trên lầu vang lên không ngớt.
Khiên ca trừng mắt nhìn hai kẻ do dự, giơ gậy lên chỉ chỉ mấy người đang hóng chuyện trên lầu, "Đừng có mà chõ mõm xen vào chuyện của ông đây, nếu không ông sẽ đốt hết nhà của chúng mày. Câm hết mồm vào!"
Hắn ta vừa dứt lời, quả nhiên có không ít người bị doạ sợ, cạch một tiếng đóng cửa sổ lại không dám lo chuyện bao đồng nữa. Nhưng cũng có người không biết sợ là gì, Khiên ca vừa nói xong không bao lâu, không biết là nhà nào ở trên lầu hất xuống một chậu nước lớn, dội thẳng vào đầu hắn ta với hai tên đàn ông đứng gần.
Đang là giữa mùa đông, cả một chậu nước lạnh dội xuống, thật sự là lạnh thấu tim. Khiên ca tức giận mắng to, hùng hổ gõ gậy vào tường, "Ai? Là ai? Đi ra đây ngay cho ông!"
Không ai thèm đáp lại hắn ta.
"Khiên ca, hay là thôi hôm nay bỏ qua đi. Nói không chừng thật sự có người đi tìm cảnh sát tuần tra, chúng ta cứ rút lui trước cho chắc!" Có người lên tiếng khuyên bảo.
Khiên ca tức giận hất tay kẻ kia ra, "Rút cái rắm, tranh thủ thời gian đánh hai đứa kia cho tao!" Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng để “chơi” cô gái này một chút, ai ngờ cô ta lại gây ra chuyện như vậy. Hiện tại cần phải nắm chắc thời gian, không còn thời gian chơi nữa, nhưng nhất định phải đánh cho cô ta mất nửa cái mạng!
Thủy Ngân: "Các đại tỷ đại ca trên lầu xin hãy ném cho tôi một ít vũ khí, cám ơn!"
Không biết vị đại tỷ nào hung hãn như vậy, trực tiếp ném xuống một con dao phay, còn có một ông lão khoác chăn bông ném ra một cái gắp than dài. Thủy Ngân nhanh chóng nhặt lên cầm chắc trong tay.
Tuy rằng trong xã hội hiện đại thường có vài "người thông minh" ở trên internet hô hào con gái đừng nên mang vũ khí theo người, nếu không sẽ dễ bị kẻ xấu cướp lấy vũ khí để đánh ngược lại mình; nhưng Thủy Ngân không cho là đúng, loại lý luận tri thức đơn thuần đó sao có thể so sánh được với tình hình thực tế. Đạo lý rất đơn giản, có vũ khí trong tay thì còn có thể liều mạng, nhưng nếu không có vũ khí thì chỉ có thể chờ chết.
Một người phụ nữ tay không tấc sắt so với một người phụ nữ có vũ khí trong tay, lực uy hiếp đối với kẻ xấu hoàn toàn khác biệt. Chỉ cần mình vững vàng một chút, cầm đao nổi điên thì đến người bình thường cũng không dám tới gần. Cũng giống bây giờ, hai tên đàn ông bị Khiên ca chỉ huy tiến lên động thủ, đối mặt với Thuỷ ngân một tay cầm dao phay, một tay cầm cặp gắp than dài, cứ chần chừ mãi không dám tiếp cận.
Thủy Ngân nhìn về phía Hạ Đông Bằng tay không bị đánh cho bầm dập một chút, còn có tâm trí mà nghĩ, thấy chưa, người ta thường bảo công phu cao đến đâu cũng phải sợ dao phay, quả nhiên có lý.
Khiên ca đang giằng co đấu đá với Hạ Đông Bằng, nhìn sang thấy tình hình bên này thì nổi giận: "Chúng mày có làm được tích sự gì hay không, có mỗi một con đàn bà mà cũng phải sợ! Mau ra tay đi, không muốn tiền thưởng nữa à?"
Thủy Ngân nghe vậy mắt hơi híp lại, cô đột nhiên phát hiện ra điều gì. Đám người này đến đây hẳn là có mục tiêu cụ thể rồi.
Cô lập tức thử thăm dò: "Các người là do Hạ Thừa Tổ tìm đến phải không? Người đàn ông mà các người đang đánh kia là Hạ Đông Bằng, cha ruột của Hạ Thừa Tổ. Tiền của Hạ Thừa Tổ đều lấy từ chỗ của anh ta cả đấy."
Những lời này của cô hiển nhiên có hiệu quả, Khiên ca thoáng cái ngừng tay.
Hạ Đông Bằng bị đánh rất thảm, nghe Thuỷ Ngân nói thì hoảng hốt, mãi lâu sau mới thất thanh hô: "Em nói cái gì? Bọn họ là do Thừa Tổ tìm đến ư? Sao có thể? Cớ gì Thừa Tổ lại làm ra chuyện như thế này chứ?"
Đến tận bây giờ anh ta vẫn còn chưa thấy rõ được đứa con trai của mình là loại mặt hàng gì.
Khiên ca hoài nghi nhìn người đàn ông chật vật nằm bên chân mình, "Thật sự là cha của Hạ Thừa Tổ sao?"
Nghe hắn ta hỏi vậy, Hạ Đông Bằng có là kẻ ngu cũng biết, những người này có khả năng thật sự là liên quan đến con trai mình, trong lòng lạnh đi một nửa, vết thương trên người hết đau lại nhức.
Lúc này Khiên ca cảm thấy thật sự nhức đầu, người cần phải xử lý thì chưa xử lý được, đã thế còn đánh cha ruột của người thuê thành cái dạng này. Biết nói cái rắm gì bây giờ.
Bất chợt tên đàn ông canh chừng ở đầu ngõ túm lấy cái còi thổi to, hướng về phía bọn họ phất phất tay.
"Cẩu tuần tra tới rồi, rút lui mau!" Đám người lập tức buông tay, chạy nhanh rời đi, vứt lại Hạ Đông Bằng và Thuỷ Ngân ở nguyên tại chỗ.
Những chuyện phát sinh sau đó, hầu như không còn quan hệ gì với Thủy Ngân nữa.
Hạ Đông Bằng lại phải đi nhập viện, đám người kia ra tay quá nặng, gần như đập nội tạng của anh ta ra máu. Còn Hạ Thừa Tổ, bởi vì chuyện này mà Hạ Đông Bằng và Tống Đình cãi nhau ầm ĩ.
Tống Đình cứ nói câu nào là Hạ Đông Bằng lại bảo: "Tốt xấu gì nó cũng là con trai độc nhất của anh. Vẫn còn trẻ người non dạ, anh không thể không quản nó được. Dù nó có phạm pháp giết người anh cũng không thể trơ mắt nhìn nó đi vào chỗ chết."
Thời đại này vốn là dân bất lực, quan không truy xét. Đi báo cảnh sát cũng không nhất định có người quan tâm.Tống Đình là muốn tống Hạ Thừa Tổ vào lại trong tù, Hạ Đông Bằng biết được cực lực phản đối. Hai người giằng co thật lâu.
Cuối cùng vẫn là Tống Đình thỏa hiệp trước. Cô không kiên trì muốn bắt Hạ Thừa Tổ vào ngục giam nữa, bởi vì sau một lần đi kiểm tra đã báo cô đang mang thai. Bầu không khí căng thẳng giữa Tống Đình và Hạ Đông Bằng cũng nhờ đứa bé này mà giãn ra không ít. Người duy nhất không vui sau khi biết được tin tức đó chỉ có Hạ Thừa Tổ.
Theo Hạ Thừa Tổ, hiện tại điều cậu ta cần giải quyết nhanh nhất không phải là Mộc Hương, mà là đứa bé trong bụng của Tống Đình kia.
Chính vì cậu ta là con trai duy nhất của Hạ Đông Bằng nên Hạ Đông Bằng mới coi trọng cậu ta như vậy. Chờ sau này Tống Đình sinh được con trai thì một kẻ tàn tật như cậu ta còn có tác dụng gì. Tốt nhất là phải nghĩ biện pháp để Tống Đình không thể sinh được đứa nhỏ kia ra.
Mà bên phía Tống Đình cũng chấp nhận đề nghị của Tống Hưng Phú, chuẩn bị thuê người giải quyết triệt để Hạ Thừa Tổ. Trước đó cô luôn không thể đưa ra quyết định, nhưng bây giờ cô đã mang thai. Vì nghĩ cho tương lai của đứa bé, Tống Đình không muốn để loại phần tử nguy hiểm như Hạ Thừa Tổ tồn tại tiếp tục uy hiếp sự an toàn của gia đình cô.
Mấy người đó đấu đá nhau không lan đến gần chỗ của Thủy Ngân. Thứ duy nhất mà cô bị ảnh hưởng là mất công việc đánh dương cầm ở nhà hàng Tây. Tống đại tiểu thư không thích chuyện cô và Hạ Đông Bằng đã gặp mặt, cho nên đi nói chuyện với bên nhà hàng Tây sa thải cô.
Việc này đối với Thuỷ Ngân cũng không quá quan trọng, cô nhanh chóng tới phỏng vấn vào một dàn nhạc cỡ nhỏ ở Thượng Hải.
Đổng Lăng Diệp vốn đang chuẩn bị giới thiệu cô đi đánh đàn cho một câu lạc bộ tư nhân, cũng không ngờ cô có thể gia nhập được vào dàn nhạc kia.
"Trước đó em chưa từng thử qua, khó có được cơ hội này, đi thử một chút cũng không tệ." Nghe Thủy Ngân nói như thế, Đổng Lăng Diệp có thấy đáng tiếc một chút cũng đành vậy.
Thủy Ngân có một loại dự cảm, cô không thể ở lại thế giới này quá lâu.
Dù sao Hệ thống không đưa cô đến đây để cô sống an lành. Mắt thấy mấy người nhà kia ồn ào đấu đá đến gà bay chó chạy, hiển nhiên không có cái kết cục đoàn viên vui vẻ gì, cũng sắp nên kết thúc rồi.
Cần Hệ thống phán định, cô mới có thể rời khỏi thế giới nhiệm vụ thất bại này, nhưng lại không thấy Hệ thống lên mạng. Thuỷ Ngân nhớ tới vài lần khởi động lại của thế giới trước, trong lòng có một suy đoán, ngoại trừ Hệ thống ra thì các nhân vật chủ chốt của một thế giới phải chết tới một số lượng nhất định, cô mới phải rời khỏi thế giới đó.
Nếu đã vậy, e rằng cái Hệ thống chuyên dùng điện giật để dạy dỗ nữ đức này giống một cơ chế đo lường hơn là đơn thuần dẫn dắt cải tạo hành vi.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, Thủy Ngân vẫn yên ổn sống ở nhà bà Dương, thỉnh thoảng cùng bà nấu một vài món ăn mới, cùng Đổng Lăng Diệp đi ra ngoài chơi, nghiêm túc học tập ở bên trong dàn nhạc, đồng thời ôn lại cách chơi đàn violon đã từng học một thời gian ngắn.
Âm nhạc vốn là có sự liên kết, cô học rất thuận lợi, rốt cuộc cũng tìm được một sự hứng thú.
Thêm một trận tuyết lớn nữa hạ xuống, Thủy Ngân đắp được hai người tuyết thật to ở trong sân.
Mùa đông qua đi, người tuyết còn chưa tan hết. Thủy Ngân đi chơi cùng Đổng Lăng Diệp, ở chỗ đám chị em của Đổng Lăng Diệp nghe được một chút chuyện trà dư tửu hậu liên quan đến Tống Đình.
"Nghe nói đứa con trai riêng kia đã chết rồi, hít lắm thuốc phiện quá nhìn không ra hình người nữa."
Thời điểm nhìn thấy Hạ Đông Bằng, Thuỷ Ngân có hơi bất ngờ. Không biết làm sao anh ta tìm tới được chỗ này, so với lần trước gặp bộ dạng càng thêm già nua, tóc đã có chút trắng.
"Thừa Tổ đã chết rồi." Anh ta bi thương nói.
Thủy Ngân không chút động lòng: "Cảm phiền nhường đường một chút, tôi có việc cần ra ngoài."
Hạ Đông Bằng lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Nó tốt xấu cũng đã từng là con của em. Em không đau lòng vì nó một chút nào sao?"
Thủy Ngân hiểu rõ người đàn ông này đang nghĩ cái gì. Đơn giản là mâu thuẫn cãi nhau liên tục với Tống Đình, con trai chết thấy đau lòng nhưng không có ai để thổ lộ, nhớ tới cô vợ cũ tốt bụng Mộc Hương, muốn tới tìm cô để giải bày nỗi lòng ―― tất cả đàn ông khi cảm giác được sự già nua và bất lực của bản thân đều sẽ làm ra những chuyện có chút ngốc nghếch như vậy.
"Hạ Thừa Tổ chưa từng là con trai của Mộc Hương, vẫn luôn cho mình là tổ tông đấy chứ." Thủy Ngân lạnh lùng nói thẳng: "Không còn việc gì nữa thì anh đi được rồi."
Hạ Đông Bằng: ". . . Anh tới là muốn nói cho em, Hà Tiểu Liên có một khoảng thời gian ở cùng với Thừa Tổ, bây giờ anh mới biết. Thừa Tổ đã chết rồi, nhưng Tiểu Liên lại mang thai con của thằng bé. Em có muốn đến thăm Tiểu Liên một chút không?" Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của anh ta còn có chút chờ mong.
Nghe giọng điệu này, chắc anh ta nghĩ hết thảy đều đã đến lúc kết thúc. Già rồi, muốn có một kết cục đại đoàn viên, cho nên mới chủ động đưa ra tín hiệu cho cô quay về. Dường như đã quên sạch sẽ toàn bộ ân ân oán oán lúc trước.
Thủy Ngân đứng đó nhìn người đàn ông nhanh chóng trở nên già cỗi này. Đối với nỗi thống khổ và chờ mong của anh ta, cô không có một xíu nào đồng cảm, "Tôi không có hứng thú, một nhà các người tốt nhất nên cách xa tôi một chút."
Hạ Đông Bằng đã không thể nhận được sự an ủi ở chỗ vợ trước, lại nghĩ đến việc về tới nhà, Tống Đình sẽ cằn nhằn phàn nàn anh ta như thế nào, lập tức cảm thấy vô cùng mỏi mệt, quyết định quay về nhà cũ xem Hà Tiểu Liên.
Ở trong mắt anh ta, Hà Tiểu Liên vẫn là đứa con gái riêng nhu thuận nghe lời giống như lúc trước, ở cùng với Hạ Thừa Tổ cũng chỉ là vì bị ép buộc. Anh ta không hiểu vì sao vợ trước lại biến thành người như bây giờ, đến cô con gái riêng ngoan ngoãn như vậy cũng bỏ mặc.
"Không hay rồi tiên sinh, Tiểu Liên không thấy đâu cả! Đồ đạc trong nhà cũng bị người lấy sạch!" Người hầu đứng ngoài cổng, mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Hôm qua Tiểu Liên nói để cho tôi về nhà chăm con, không cần tôi ở lại chăm sóc tôi mới về. Không ngờ hôm nay vừa đến đã phát hiện ra người không thấy đâu, đồ đạc cũng cũng mất hết!"
Hạ Đông Bằng kinh ngạc, chờ anh ta điều tra ra mới rõ Hà Tiểu Liên lén lút mang đồ đạc trong nhà bán lấy tiền. Sau đó cầm tiền rời khỏi Thượng Hải đi về phương Bắc, không tìm thấy tung tích.
. . .
Thủy Ngân tỉnh dậy từ sáng sớm, từ cửa sổ lầu trên nhìn xuống thấy bà Dương đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ. Mùa xuân đến rồi, rất nhiều cây mới chớm có nụ hoa, chắc hẳn qua một thời gian nữa sẽ đồng loạt bung nở.
Hôm nay cô nấu cơm, lúc mua thức ăn có mua thêm cả lá cây hương xuân mang về.
Ở quê cô có một phong tục, nếu trong nhà có ai chuẩn bị đi xa thì sẽ làm một ít đồ ăn bỏ thêm lá hương xuân.
Trên bàn cơm, bà Dương khen cô không ngớt miệng: "Món này con làm ngon quá, mẹ làm lúc nào cũng bị đắng hết."
Thủy Ngân cười cười, lại gắp cho bà thêm một miếng.
. . .
【 Các nhân vật chủ chốt Hạ Thừa Tổ, Hà Tiểu Liên tử vong, nhiệm vụ của thế giới hiện tại thất bại 】
【 Chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo 】