Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Edit: tiểu an nhi
Hạ Tiểu Yến sốt cao mãi không hạ, Thủy Ngân chỉ có thể đưa cô bé đến bệnh viện.
Bệnh viện ở thời đại này đương nhiên là kém rất rất nhiều so với đời sau, quy mô nhỏ, bác sĩ cũng không có nhiều. Về vấn đề khám chữa bệnh, hiểu biết của Thủy Ngân không nhiều lắm. Tuy vậy những bài thảo luận trên báo chí liên quan đến Trung y và Tây y xem cái nào tốt, cái nào xấu có không ít. Đây là một quốc gia rất khó khăn trong việc tiếp nhận những cái mới, hiện tại Tây y không được ưa chuộng cho lắm.
Bệnh nhân trong bệnh viện chẳng có mấy người, cho dù là ở thành phố lớn như Thượng Hải này, những người mắc bệnh mà lựa chọn đến bệnh viện thăm khám chỉ là số ít, đại đa số những gia đình tầm trung đều thích tìm tới bác sĩ Đông y. Còn những người nằm ở tầng lớp bên dưới thì hầu hết đều lựa chọn không uống thuốc, mà chỉ dựa vào ý chí của bản thân để vượt qua, chịu không nổi nữa thì còn có cái chết mà thôi.
Cầu thầy chữa bệnh, ở bất kể thời đại nào cũng không hề dễ dàng.
Bà Dương cũng đi theo Thuỷ Ngân đến bệnh viện, "Không sao đâu, làm một lần châm cứu hạ sốt rồi về nhà nghỉ ngơi tĩnh dương hai ngày là ổn. Trước đó cháu gái của nhà hàng xóm nhất quyết không chịu uống thuốc vì đắng, cũng sốt cao không hạ, thế mà chỉ châm một lần là khỏi ngay. Tuy làm cái này hơi đắt một tí nhưng có tác dụng lắm."
Ý bà Dương là muốn để cho Hạ Tiểu Yến châm hạ sốt rồi về nhà, nhưng Thủy Ngân lại trực tiếp quyết định phải nhập viện.
Bà Dương kinh ngạc: "Tại sao lại phải nhập viện? Nhập viện vừa không tiện vừa mắc tiền, đi về nhà chăm sóc điều dưỡng thì tốt hơn."
Thủy Ngân: "Đứa nhỏ này có hơi thiếu máu, cháu muốn để nó được kiểm tra cẩn thận một chút." Cô nhẹ nhàng ôm bé gái trong ngực, trong lòng âm thầm có một vài suy đoán khó có thể nói ra.
Muốn kiểm tra thân thể cũng không phải là việc dễ dàng, quá trình xét nghiệm kiểm tra của bệnh viện lúc này còn chưa được quy mô bài bản. Trước tiên bọn họ sắp xếp giường bệnh, sau đó mới đi sang các bệnh viện khác để xin được sử dụng dụng cụ kiểm tra. Không phải bệnh viện nào cũng có đầy đủ một bộ dụng cụ kiểm tra sức khoẻ, mỗi bệnh viện lại có những dụng cụ máy móc khác nhau, thỉnh thoảng còn phải sang nhau mượn dùng.
Hạ Tiểu Yến không quen với hoàn cảnh của bệnh viện, khá là sợ hãi, cứ không nhìn thấy Thuỷ Ngân đâu là mắt đảo quanh phòng bệnh rồi ngóng ra ngoài cửa nhìn. Bà Dương trêu cô bé giống như con chim non, ở trong tổ rướn cổ gào khóc đòi ăn.
Thủy Ngân bận tới bận lui, đưa cô bé tới các bệnh viện khác để kiểm tra, cuối cùng là tới bệnh viện lớn nhất của Thượng Hải.
. . .
Hạ Đông Bằng bị ngã vỡ đầu, chảy không ít máu, nhìn qua cực kỳ dọa người, được cấp tốc đưa đi cấp cứu ở bệnh viện lớn nhất Thượng Hải. Tống Đình vốn đang ở nhà uống trà nói chuyện phiếm với bạn bè, nghe được tin thì giật nảy mình, chạy tới ngay lập tức.
Nghe nói tên lưu manh đẩy Hạ Đông Bằng ngã ra nông nỗi kia đã được đưa đến cục cảnh sát, Tống đại tiểu thư hừ một tiếng, "Không thể để cho loại lưu manh đó sống yên ổn được. Gửi chút quà đến cục cảnh sát biếu cảnh sát trưởng Ngô, để ông ấy “chăm sóc” tên tội phạm giết người kia thật tốt!"
Cô nhìn dáng vẻ hôn mê của Hạ Đông Bằng, vẫn rất đau lòng. Dù sao đây cũng là người đàn ông mà cô cảm thấy vừa ý, hai người lại mới kết hôn, tình cảm còn đang mặn nồng. Nhìn anh ta bị thương như thế này sao có thể không đau lòng được cơ chứ.
"Bị thương ở đầu thì chỉ sợ là có chút phiền toái." Bác sĩ vừa nói xong, Tống Đình đã lã chã nước mắt. Sao cô lại xui xẻo đến vậy, chẳng lẽ vừa kết hôn đã trở thành quả phụ hay sao?
Tống Hưng Phú vỗ vỗ vai con gái, dặn dò bác sĩ: "Bác sĩ cứ dùng loại thuốc tốt nhất, xin ông nhất định phải chữa khỏi cho Đông Bằng."
Đồng thời đi vào bệnh viện ngoài Tống Đình ra, còn có Hà Tiểu Liên. Lúc trước thời điểm Hạ Thừa Tổ và Hạ Đông Bằng nói chuyện rồi phát sinh tranh chấp, kỳ thật cô nàng đứng cách đó không xa nhìn xem. Vốn dĩ Hạ Thừa Tổ không thể đến gần chỗ đó, là Hà Tiểu Liên nghĩ cách để đánh lạc hướng bảo vệ.
Cô nàng đứng gần đấy là để canh chừng cho Hạ Thừa Tổ, cứ nghĩ hai cha con bọn họ nói rõ ràng với nhau hết hiểu lầm rồi thì sẽ không sao. Ai ngờ lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn này. Mắt thấy Hạ Đông Bằng ngã đến đầu rơi máu chảy, Hạ Thừa Tổ lại bị bắt, Hà Tiểu Liên bị doạ không nhẹ, cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể lén lút đi theo tới bệnh viện.
Căn phòng trọ lúc trước Hà Tiểu Liên và Hạ Thừa Tổ thuê đã không còn tiền thuê tiếp, hai người lưu lạc đầu đường hai ngày. Nếu không phải Hà Tiểu Liên trộm giấu một chút tiền, chỉ e đã sớm bị đói chết.
Không biết sau này phải làm thế nào đây? Hiện tại đến Hạ Thừa Tổ cũng không thể dựa vào được nữa rồi.
Hà Tiểu Liên không có chỗ nào để đi, trốn ở đại sảnh bệnh viện nhìn người đến người đi, đầu óc tràn đầy tuyệt vọng. Bỗng nhiên, ánh mắt của cô nàng dừng trên người phụ nữ đang bước vào từ cửa chính bệnh viện.
Ban đầu Hà Tiểu Liên còn chưa kịp định hình, qua mấy giây liền khẽ giật mình. Người kia! Người phụ nữ kia, trông rất giống mẹ kế Mộc Hương của cô nàng! Đứa nhỏ được ôm trong ngực kia chẳng phải là Hạ Tiểu Yến hay sao?
Tại sao hai người bọn họ lại ở chỗ này?
Hà Tiểu Liên cực kỳ kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc chuyển thành phấn khích tột độ. Bà mẹ kế Mộc Hương kia cũng sống ở thành phố này, nhìn quần áo giày dép trên người đều rất đẹp, trông trẻ hơn nhiều so với trước kia, khẳng định hiện tại sống vô cùng tốt.
Nói không chừng bây giờ bà ta ở Thượng Hải gả cho người đàn ông khác mới sống tốt được như vậy, cô nàng có thể tìm tới bà ta. Nói cho cùng, cô nàng vẫn là con gái chồng trước của Mộc Hương, bà ta còn muốn giữ thanh danh thì không thể bỏ mặc cô nàng được. Nếu bà ta thật sự mặc kệ, cô nàng sẽ tìm đến tận nhà chồng hiện giờ của Mộc Hương mà ăn vạ, khóc lóc kể lể, để xem bà ta định làm thế nào!
Hà Tiểu Liên mừng rỡ ra mặt, vội vàng đuổi theo.
Ở trong phòng chờ của bệnh nhân, Hạ Tiểu Yến ngồi im cúi đầu. Cô bé là đứa trẻ rất ít khi làm nũng, cũng rất hiếm khi gào khóc; luôn luôn nhẫn nhịn, ngoan ngoãn, khéo léo.
Hà Tiểu Liên nhìn xuyên qua cửa kính thấy Hạ Tiểu Yến đang ngồi một mình bên trong, liền dứt khoát đẩy cửa bước vào, ánh mắt hung ác nhìn cô bé chằm chằm: "Đây chẳng phải là Tiểu Yến hay sao? Còn nhớ rõ chị đấy chứ."
Nhìn thấy Hà Tiểu Liên, trong nháy mắt Hạ Tiểu Yến lộ ra vẻ mặt sợ hãi, vô ý thức nhìn về phía cửa, muốn tìm kiếm sự bảo hộ của mẹ.
Hà Tiểu Liên chú ý tới ánh mắt của cô bé, "Mộc Hương đâu rồi?"
Hạ Tiểu Yến không nói chuyện, cúi đầu rụt người về.
Thấy được dáng vẻ co rúm này của cô bé, Hà Tiểu Liên giống như tìm về được cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến như lúc trước còn ở nhà, "Tao hỏi mày đấy, bây giờ hai mẹ con mày ở chỗ nào? Có phải Mộc Hương đã tái giá rồi hay không?"
Lúc này Thủy Ngân đang ở căn phòng bên cạnh nói chuyện với bác sĩ, kết quả kiểm tra của Hạ Tiểu Yến đã có. Bởi vì kết quả khám bệnh không tốt, bác sĩ nói vài câu an ủi theo thông lệ. Thủy Ngân nghe xong, trầm mặc một lát, nhìn bác sĩ gật gật đầu, "Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ chưa từng gặp người nhà bệnh nhân nào mà có thái độ bình tĩnh như thế này, nhịn không được nghĩ thầm, chắc đây là mẹ kế rồi, đứa nhỏ bị mắc bệnh đó mà nhìn dáng vẻ không thấy có một chút gì gọi là thương tâm.
Thủy Ngân bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, liền nghe thấy loáng thoáng tiếng nói của Hà Tiểu Liên truyền từ căn phòng bên cạnh. Cô nàng đang đứng trước mặt Hạ Tiểu Yến, ngón tay dí vào trán cô bé, giọng điệu hùng hổ dọa người: "Sao tao hỏi mà mày không trả lời, câm rồi hả?"
Thủy Ngân nhấc chân đá cửa, Hà Tiểu Liên quay đầu lại trông thấy cô, giận tái mặt, khí thế càng thêm hùng hổ: "Quả nhiên là bà, bỏ tôi lại một mình ở quê để chạy đến đây ăn sung mặc sướng. Bà không thấy thẹn với lòng hay sao? Bà có biết khoảng thời gian này tôi sống khổ sở như thế nào không, suýt chút nữa đã chết rồi đấy, tất cả là do bà hại hết! Nếu tôi có mệnh hệ gì thì về sau bà lấy đâu ra mặt mũi mà đi gặp cha tôi. Bà không sợ nằm mơ cha tôi về tìm bà tính sổ à?"
Thủy Ngân: "Nói xong thì cút ra ngoài, đừng đứng ở đây chướng mắt."
Hà Tiểu Liên ngẩn người, không nghĩ tới mẹ kế lại có phản ứng này, hét ầm lên: "Không được, tôi phải chịu biết bao đắng cay mới tới được đây tìm bà. Bà nhất định phải nói rõ ràng cho tôi, bằng không tôi sẽ tìm đến tận nhà bà ăn vạ cho bà coi!"
Thủy Ngân trầm mặc. Hà Tiểu Liên còn tưởng rằng cô sợ hãi, lập tức đắc ý, "Tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần bà bằng lòng nuôi tôi, để cho tôi sống tốt lành giống như trước đây. Chuyện trước kia của bà tôi sẽ không nói bất cứ cái gì hết."
Đây chỉ là căn phòng dùng cho bệnh nhân nghỉ tạm và lấy máu, bên cạnh còn có kim tiêm và cồn. Thủy Ngân cầm lấy một ống kim tiêm, bước mấy bước đi đến trước mặt Hà Tiểu Liên, kéo tay cô nàng ấn xuống mặt trên tủ gỗ.
"Bà định làm gì?" Hà Tiểu Liên bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, đang định giãy dụa, Thủy Ngân cầm kim tiêm trên tay không chút do dự mà đâm xuống.
Mũi kim khá to, trong nháy mắt đâm xuyên qua ngón tay Hà Tiểu Liên, đâm thấu thịt sát xương. Bởi vì cô dùng sức quá mức mà mũi kim trực tiếp gãy ở trong thịt.
Hà Tiểu Liên đâu chịu nổi loại đau đớn này, mắt thấy máu tươi tràn ra, cảm giác đau đớn xộc thẳng lên não, cô nàng ôm ngón tay gào to, "A —— "
Thủy Ngân tiện tay vứt ống kim tiêm vào thùng rác bên cạnh. Nhìn gương mặt vặn vẹo vừa sợ hãi vừa thống khổ của Hà Tiểu Liên, tiến lên một bước.
Hà Tiểu Liên bị hành động của cô làm cho giật mình, vô thức lùi lại né tránh.
Thủy Ngân cũng không thèm nhìn ngón tay vẫn còn đang chảy máu kia, một tay nắm chặt lấy cổ tay của cô nàng kéo về, "Mày đừng hiểu lầm, tao không sợ mày ăn vạ. Nếu mày chọc cho tao mất hứng, tao không chỉ có thể lấy cái mạng nhỏ của mày, còn có thể khiến cho mày về sau sống không bằng chết."
Hà Tiểu Liên vừa sợ vừa hận, há mồm hô to: "Cứu tôi với! Giết người —— "
Thủy Ngân giơ tay giáng xuống một cái tát, chặn họng cô nàng, dùng sức bóp cằm: "Mày cứ kêu to vào, gọi cho mọi người đến đây, tao sẽ nói mày là con gái của tao. Loại chuyện nhà này chẳng có mấy người muốn quản. Đến lúc đó tao sẽ dẫn mày về, bây giờ mày đã đủ tuổi lập gia đình rồi, ở Thượng Hải này có không ít người không cưới được vợ. Tao sẽ tuỳ tiện bán mày cho một người đàn ông, còn có thể kiếm được chút tiền."
"Đàn ông bốn năm mươi tuổi, làm việc tay chân ở nơi hẻo lánh, trong nhà còn có bảy tám đứa trẻ phải nuôi. Mày không muốn gả cũng phải gả, muốn chạy cũng chạy không thoát. Mày muốn trải qua cuộc sống như thế chứ?"
Mũi kim bị gãy vẫn còn nằm bên trong ngón tay, Hà Tiểu Liên nghe giọng điệu hoàn toàn không giống như đang nói đùa của Thủy Ngân, mồ hôi lạnh túa ra, ánh mắt sợ hãi, một chữ cũng không thốt nên lời.
Một thiếu nữ mới mười mấy tuổi, có thể nói là vẫn còn rất ngây thơ. Cô nàng căn bản không ý thức được trước kia mình có thể tuỳ ý lên mặt kiêu căng đều là bởi bà mẹ kế Mộc Hương kia khoan dung, tha thứ, lấy lòng cô ta. Nhưng một khi đổi thành người khác không có chút nào quan tâm đến cô nàng, thì uy hiếp của cô ta hoàn toàn không còn tác dụng.
Thủy Ngân buông Hà Tiểu Liên ra, cô nàng không dám ở lại đây thêm nữa, nhanh chóng đứng dậy ôm tay chạy mất.
Bên ngoài có vài bác sĩ nghe thấy động tĩnh liền vây quanh nhìn xem, Thủy Ngân cũng không để ý, đi đến trước mặt Hạ Tiểu Yến, đưa tay ôm lấy cô bé. Hạ Tiểu Yến rưng rưng hai mắt, vẫn luôn chịu đựng không oà khóc. Lúc này dùng sức nắm chặt vạt áo của Thuỷ Ngân, chôn mặt vào vai cô.
"Sao thế, sợ hả?" Thủy Ngân cảm giác được trên vai ẩm ướt, nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ đi ra cửa bệnh viện.
Hạ Tiểu Yến gật gật đầu.
"Sợ mẹ hay sợ Hà Tiểu Liên?"
"Không sợ mẹ, sợ chị . . . Sợ chị. Nếu chị còn tới nữa thì làm sao bây giờ?"
Nhìn thấy Hà Tiểu Liên, Hạ Tiểu Yến sẽ bất giác nhớ đến cuộc sống trước kia, một cuộc sống không có một chút hy vọng. Sau khi biết được mình có thể sống hạnh phúc được như bây giờ, cô bé lại càng cảm thấy sợ hãi hơn nếu phải quay về tình cảnh sinh hoạt trước đó.
"Không có gì phải sợ, nếu nó còn đến mẹ sẽ đuổi nó đi." Thủy Ngân thản nhiên nói, giống như sự lo lắng của cô bé không có gì đáng để nhắc tới.
"Vâng." Hạ Tiểu Yến ôm cổ cô thật chặt, đột nhiên cảm thấy thật an tâm, sự sợ hãi vì chuyện xảy ra vừa rồi cũng chậm rãi tiêu tan.
"Mẹ, mẹ thật lợi hại." Cô bé nhỏ giọng hỏi: "Con có thể trở nên lợi hại giống như vậy không?"
Thủy Ngân vuốt vuốt tóc Hạ Tiểu Yến, ". . . Con cũng sẽ can đảm giống như thế."
Hạ Tiểu Yến sốt cao mãi không hạ, Thủy Ngân chỉ có thể đưa cô bé đến bệnh viện.
Bệnh viện ở thời đại này đương nhiên là kém rất rất nhiều so với đời sau, quy mô nhỏ, bác sĩ cũng không có nhiều. Về vấn đề khám chữa bệnh, hiểu biết của Thủy Ngân không nhiều lắm. Tuy vậy những bài thảo luận trên báo chí liên quan đến Trung y và Tây y xem cái nào tốt, cái nào xấu có không ít. Đây là một quốc gia rất khó khăn trong việc tiếp nhận những cái mới, hiện tại Tây y không được ưa chuộng cho lắm.
Bệnh nhân trong bệnh viện chẳng có mấy người, cho dù là ở thành phố lớn như Thượng Hải này, những người mắc bệnh mà lựa chọn đến bệnh viện thăm khám chỉ là số ít, đại đa số những gia đình tầm trung đều thích tìm tới bác sĩ Đông y. Còn những người nằm ở tầng lớp bên dưới thì hầu hết đều lựa chọn không uống thuốc, mà chỉ dựa vào ý chí của bản thân để vượt qua, chịu không nổi nữa thì còn có cái chết mà thôi.
Cầu thầy chữa bệnh, ở bất kể thời đại nào cũng không hề dễ dàng.
Bà Dương cũng đi theo Thuỷ Ngân đến bệnh viện, "Không sao đâu, làm một lần châm cứu hạ sốt rồi về nhà nghỉ ngơi tĩnh dương hai ngày là ổn. Trước đó cháu gái của nhà hàng xóm nhất quyết không chịu uống thuốc vì đắng, cũng sốt cao không hạ, thế mà chỉ châm một lần là khỏi ngay. Tuy làm cái này hơi đắt một tí nhưng có tác dụng lắm."
Ý bà Dương là muốn để cho Hạ Tiểu Yến châm hạ sốt rồi về nhà, nhưng Thủy Ngân lại trực tiếp quyết định phải nhập viện.
Bà Dương kinh ngạc: "Tại sao lại phải nhập viện? Nhập viện vừa không tiện vừa mắc tiền, đi về nhà chăm sóc điều dưỡng thì tốt hơn."
Thủy Ngân: "Đứa nhỏ này có hơi thiếu máu, cháu muốn để nó được kiểm tra cẩn thận một chút." Cô nhẹ nhàng ôm bé gái trong ngực, trong lòng âm thầm có một vài suy đoán khó có thể nói ra.
Muốn kiểm tra thân thể cũng không phải là việc dễ dàng, quá trình xét nghiệm kiểm tra của bệnh viện lúc này còn chưa được quy mô bài bản. Trước tiên bọn họ sắp xếp giường bệnh, sau đó mới đi sang các bệnh viện khác để xin được sử dụng dụng cụ kiểm tra. Không phải bệnh viện nào cũng có đầy đủ một bộ dụng cụ kiểm tra sức khoẻ, mỗi bệnh viện lại có những dụng cụ máy móc khác nhau, thỉnh thoảng còn phải sang nhau mượn dùng.
Hạ Tiểu Yến không quen với hoàn cảnh của bệnh viện, khá là sợ hãi, cứ không nhìn thấy Thuỷ Ngân đâu là mắt đảo quanh phòng bệnh rồi ngóng ra ngoài cửa nhìn. Bà Dương trêu cô bé giống như con chim non, ở trong tổ rướn cổ gào khóc đòi ăn.
Thủy Ngân bận tới bận lui, đưa cô bé tới các bệnh viện khác để kiểm tra, cuối cùng là tới bệnh viện lớn nhất của Thượng Hải.
. . .
Hạ Đông Bằng bị ngã vỡ đầu, chảy không ít máu, nhìn qua cực kỳ dọa người, được cấp tốc đưa đi cấp cứu ở bệnh viện lớn nhất Thượng Hải. Tống Đình vốn đang ở nhà uống trà nói chuyện phiếm với bạn bè, nghe được tin thì giật nảy mình, chạy tới ngay lập tức.
Nghe nói tên lưu manh đẩy Hạ Đông Bằng ngã ra nông nỗi kia đã được đưa đến cục cảnh sát, Tống đại tiểu thư hừ một tiếng, "Không thể để cho loại lưu manh đó sống yên ổn được. Gửi chút quà đến cục cảnh sát biếu cảnh sát trưởng Ngô, để ông ấy “chăm sóc” tên tội phạm giết người kia thật tốt!"
Cô nhìn dáng vẻ hôn mê của Hạ Đông Bằng, vẫn rất đau lòng. Dù sao đây cũng là người đàn ông mà cô cảm thấy vừa ý, hai người lại mới kết hôn, tình cảm còn đang mặn nồng. Nhìn anh ta bị thương như thế này sao có thể không đau lòng được cơ chứ.
"Bị thương ở đầu thì chỉ sợ là có chút phiền toái." Bác sĩ vừa nói xong, Tống Đình đã lã chã nước mắt. Sao cô lại xui xẻo đến vậy, chẳng lẽ vừa kết hôn đã trở thành quả phụ hay sao?
Tống Hưng Phú vỗ vỗ vai con gái, dặn dò bác sĩ: "Bác sĩ cứ dùng loại thuốc tốt nhất, xin ông nhất định phải chữa khỏi cho Đông Bằng."
Đồng thời đi vào bệnh viện ngoài Tống Đình ra, còn có Hà Tiểu Liên. Lúc trước thời điểm Hạ Thừa Tổ và Hạ Đông Bằng nói chuyện rồi phát sinh tranh chấp, kỳ thật cô nàng đứng cách đó không xa nhìn xem. Vốn dĩ Hạ Thừa Tổ không thể đến gần chỗ đó, là Hà Tiểu Liên nghĩ cách để đánh lạc hướng bảo vệ.
Cô nàng đứng gần đấy là để canh chừng cho Hạ Thừa Tổ, cứ nghĩ hai cha con bọn họ nói rõ ràng với nhau hết hiểu lầm rồi thì sẽ không sao. Ai ngờ lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn này. Mắt thấy Hạ Đông Bằng ngã đến đầu rơi máu chảy, Hạ Thừa Tổ lại bị bắt, Hà Tiểu Liên bị doạ không nhẹ, cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể lén lút đi theo tới bệnh viện.
Căn phòng trọ lúc trước Hà Tiểu Liên và Hạ Thừa Tổ thuê đã không còn tiền thuê tiếp, hai người lưu lạc đầu đường hai ngày. Nếu không phải Hà Tiểu Liên trộm giấu một chút tiền, chỉ e đã sớm bị đói chết.
Không biết sau này phải làm thế nào đây? Hiện tại đến Hạ Thừa Tổ cũng không thể dựa vào được nữa rồi.
Hà Tiểu Liên không có chỗ nào để đi, trốn ở đại sảnh bệnh viện nhìn người đến người đi, đầu óc tràn đầy tuyệt vọng. Bỗng nhiên, ánh mắt của cô nàng dừng trên người phụ nữ đang bước vào từ cửa chính bệnh viện.
Ban đầu Hà Tiểu Liên còn chưa kịp định hình, qua mấy giây liền khẽ giật mình. Người kia! Người phụ nữ kia, trông rất giống mẹ kế Mộc Hương của cô nàng! Đứa nhỏ được ôm trong ngực kia chẳng phải là Hạ Tiểu Yến hay sao?
Tại sao hai người bọn họ lại ở chỗ này?
Hà Tiểu Liên cực kỳ kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc chuyển thành phấn khích tột độ. Bà mẹ kế Mộc Hương kia cũng sống ở thành phố này, nhìn quần áo giày dép trên người đều rất đẹp, trông trẻ hơn nhiều so với trước kia, khẳng định hiện tại sống vô cùng tốt.
Nói không chừng bây giờ bà ta ở Thượng Hải gả cho người đàn ông khác mới sống tốt được như vậy, cô nàng có thể tìm tới bà ta. Nói cho cùng, cô nàng vẫn là con gái chồng trước của Mộc Hương, bà ta còn muốn giữ thanh danh thì không thể bỏ mặc cô nàng được. Nếu bà ta thật sự mặc kệ, cô nàng sẽ tìm đến tận nhà chồng hiện giờ của Mộc Hương mà ăn vạ, khóc lóc kể lể, để xem bà ta định làm thế nào!
Hà Tiểu Liên mừng rỡ ra mặt, vội vàng đuổi theo.
Ở trong phòng chờ của bệnh nhân, Hạ Tiểu Yến ngồi im cúi đầu. Cô bé là đứa trẻ rất ít khi làm nũng, cũng rất hiếm khi gào khóc; luôn luôn nhẫn nhịn, ngoan ngoãn, khéo léo.
Hà Tiểu Liên nhìn xuyên qua cửa kính thấy Hạ Tiểu Yến đang ngồi một mình bên trong, liền dứt khoát đẩy cửa bước vào, ánh mắt hung ác nhìn cô bé chằm chằm: "Đây chẳng phải là Tiểu Yến hay sao? Còn nhớ rõ chị đấy chứ."
Nhìn thấy Hà Tiểu Liên, trong nháy mắt Hạ Tiểu Yến lộ ra vẻ mặt sợ hãi, vô ý thức nhìn về phía cửa, muốn tìm kiếm sự bảo hộ của mẹ.
Hà Tiểu Liên chú ý tới ánh mắt của cô bé, "Mộc Hương đâu rồi?"
Hạ Tiểu Yến không nói chuyện, cúi đầu rụt người về.
Thấy được dáng vẻ co rúm này của cô bé, Hà Tiểu Liên giống như tìm về được cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến như lúc trước còn ở nhà, "Tao hỏi mày đấy, bây giờ hai mẹ con mày ở chỗ nào? Có phải Mộc Hương đã tái giá rồi hay không?"
Lúc này Thủy Ngân đang ở căn phòng bên cạnh nói chuyện với bác sĩ, kết quả kiểm tra của Hạ Tiểu Yến đã có. Bởi vì kết quả khám bệnh không tốt, bác sĩ nói vài câu an ủi theo thông lệ. Thủy Ngân nghe xong, trầm mặc một lát, nhìn bác sĩ gật gật đầu, "Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ chưa từng gặp người nhà bệnh nhân nào mà có thái độ bình tĩnh như thế này, nhịn không được nghĩ thầm, chắc đây là mẹ kế rồi, đứa nhỏ bị mắc bệnh đó mà nhìn dáng vẻ không thấy có một chút gì gọi là thương tâm.
Thủy Ngân bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, liền nghe thấy loáng thoáng tiếng nói của Hà Tiểu Liên truyền từ căn phòng bên cạnh. Cô nàng đang đứng trước mặt Hạ Tiểu Yến, ngón tay dí vào trán cô bé, giọng điệu hùng hổ dọa người: "Sao tao hỏi mà mày không trả lời, câm rồi hả?"
Thủy Ngân nhấc chân đá cửa, Hà Tiểu Liên quay đầu lại trông thấy cô, giận tái mặt, khí thế càng thêm hùng hổ: "Quả nhiên là bà, bỏ tôi lại một mình ở quê để chạy đến đây ăn sung mặc sướng. Bà không thấy thẹn với lòng hay sao? Bà có biết khoảng thời gian này tôi sống khổ sở như thế nào không, suýt chút nữa đã chết rồi đấy, tất cả là do bà hại hết! Nếu tôi có mệnh hệ gì thì về sau bà lấy đâu ra mặt mũi mà đi gặp cha tôi. Bà không sợ nằm mơ cha tôi về tìm bà tính sổ à?"
Thủy Ngân: "Nói xong thì cút ra ngoài, đừng đứng ở đây chướng mắt."
Hà Tiểu Liên ngẩn người, không nghĩ tới mẹ kế lại có phản ứng này, hét ầm lên: "Không được, tôi phải chịu biết bao đắng cay mới tới được đây tìm bà. Bà nhất định phải nói rõ ràng cho tôi, bằng không tôi sẽ tìm đến tận nhà bà ăn vạ cho bà coi!"
Thủy Ngân trầm mặc. Hà Tiểu Liên còn tưởng rằng cô sợ hãi, lập tức đắc ý, "Tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần bà bằng lòng nuôi tôi, để cho tôi sống tốt lành giống như trước đây. Chuyện trước kia của bà tôi sẽ không nói bất cứ cái gì hết."
Đây chỉ là căn phòng dùng cho bệnh nhân nghỉ tạm và lấy máu, bên cạnh còn có kim tiêm và cồn. Thủy Ngân cầm lấy một ống kim tiêm, bước mấy bước đi đến trước mặt Hà Tiểu Liên, kéo tay cô nàng ấn xuống mặt trên tủ gỗ.
"Bà định làm gì?" Hà Tiểu Liên bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, đang định giãy dụa, Thủy Ngân cầm kim tiêm trên tay không chút do dự mà đâm xuống.
Mũi kim khá to, trong nháy mắt đâm xuyên qua ngón tay Hà Tiểu Liên, đâm thấu thịt sát xương. Bởi vì cô dùng sức quá mức mà mũi kim trực tiếp gãy ở trong thịt.
Hà Tiểu Liên đâu chịu nổi loại đau đớn này, mắt thấy máu tươi tràn ra, cảm giác đau đớn xộc thẳng lên não, cô nàng ôm ngón tay gào to, "A —— "
Thủy Ngân tiện tay vứt ống kim tiêm vào thùng rác bên cạnh. Nhìn gương mặt vặn vẹo vừa sợ hãi vừa thống khổ của Hà Tiểu Liên, tiến lên một bước.
Hà Tiểu Liên bị hành động của cô làm cho giật mình, vô thức lùi lại né tránh.
Thủy Ngân cũng không thèm nhìn ngón tay vẫn còn đang chảy máu kia, một tay nắm chặt lấy cổ tay của cô nàng kéo về, "Mày đừng hiểu lầm, tao không sợ mày ăn vạ. Nếu mày chọc cho tao mất hứng, tao không chỉ có thể lấy cái mạng nhỏ của mày, còn có thể khiến cho mày về sau sống không bằng chết."
Hà Tiểu Liên vừa sợ vừa hận, há mồm hô to: "Cứu tôi với! Giết người —— "
Thủy Ngân giơ tay giáng xuống một cái tát, chặn họng cô nàng, dùng sức bóp cằm: "Mày cứ kêu to vào, gọi cho mọi người đến đây, tao sẽ nói mày là con gái của tao. Loại chuyện nhà này chẳng có mấy người muốn quản. Đến lúc đó tao sẽ dẫn mày về, bây giờ mày đã đủ tuổi lập gia đình rồi, ở Thượng Hải này có không ít người không cưới được vợ. Tao sẽ tuỳ tiện bán mày cho một người đàn ông, còn có thể kiếm được chút tiền."
"Đàn ông bốn năm mươi tuổi, làm việc tay chân ở nơi hẻo lánh, trong nhà còn có bảy tám đứa trẻ phải nuôi. Mày không muốn gả cũng phải gả, muốn chạy cũng chạy không thoát. Mày muốn trải qua cuộc sống như thế chứ?"
Mũi kim bị gãy vẫn còn nằm bên trong ngón tay, Hà Tiểu Liên nghe giọng điệu hoàn toàn không giống như đang nói đùa của Thủy Ngân, mồ hôi lạnh túa ra, ánh mắt sợ hãi, một chữ cũng không thốt nên lời.
Một thiếu nữ mới mười mấy tuổi, có thể nói là vẫn còn rất ngây thơ. Cô nàng căn bản không ý thức được trước kia mình có thể tuỳ ý lên mặt kiêu căng đều là bởi bà mẹ kế Mộc Hương kia khoan dung, tha thứ, lấy lòng cô ta. Nhưng một khi đổi thành người khác không có chút nào quan tâm đến cô nàng, thì uy hiếp của cô ta hoàn toàn không còn tác dụng.
Thủy Ngân buông Hà Tiểu Liên ra, cô nàng không dám ở lại đây thêm nữa, nhanh chóng đứng dậy ôm tay chạy mất.
Bên ngoài có vài bác sĩ nghe thấy động tĩnh liền vây quanh nhìn xem, Thủy Ngân cũng không để ý, đi đến trước mặt Hạ Tiểu Yến, đưa tay ôm lấy cô bé. Hạ Tiểu Yến rưng rưng hai mắt, vẫn luôn chịu đựng không oà khóc. Lúc này dùng sức nắm chặt vạt áo của Thuỷ Ngân, chôn mặt vào vai cô.
"Sao thế, sợ hả?" Thủy Ngân cảm giác được trên vai ẩm ướt, nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ đi ra cửa bệnh viện.
Hạ Tiểu Yến gật gật đầu.
"Sợ mẹ hay sợ Hà Tiểu Liên?"
"Không sợ mẹ, sợ chị . . . Sợ chị. Nếu chị còn tới nữa thì làm sao bây giờ?"
Nhìn thấy Hà Tiểu Liên, Hạ Tiểu Yến sẽ bất giác nhớ đến cuộc sống trước kia, một cuộc sống không có một chút hy vọng. Sau khi biết được mình có thể sống hạnh phúc được như bây giờ, cô bé lại càng cảm thấy sợ hãi hơn nếu phải quay về tình cảnh sinh hoạt trước đó.
"Không có gì phải sợ, nếu nó còn đến mẹ sẽ đuổi nó đi." Thủy Ngân thản nhiên nói, giống như sự lo lắng của cô bé không có gì đáng để nhắc tới.
"Vâng." Hạ Tiểu Yến ôm cổ cô thật chặt, đột nhiên cảm thấy thật an tâm, sự sợ hãi vì chuyện xảy ra vừa rồi cũng chậm rãi tiêu tan.
"Mẹ, mẹ thật lợi hại." Cô bé nhỏ giọng hỏi: "Con có thể trở nên lợi hại giống như vậy không?"
Thủy Ngân vuốt vuốt tóc Hạ Tiểu Yến, ". . . Con cũng sẽ can đảm giống như thế."