Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điên Tình Cố Chấp Yêu Em-8.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 8: Lăng Ngạo Hiên đến
Diệp Tử Hạ nghe thấy từ " đẹp trai " cũng bắt đầu hí hửng lên. Cô thích nhất là được ngắm mỹ nam nha! Nhắc đến mỹ nam, giảng viên mấy hôm trước cô cứu chính là một mỹ nam chính hiệu.
Chậc chậc, nhìn đôi mắt kìa, mũi kìa, môi kìa, chân dài kìa, mông kìa,.... đều không thể chê vào đâu được, hoàn mỹ!
Không biết thầy Lăng trong miệng Tô Tử so với anh thì ai cao ai thấp đây? Thật là mong chờ.
Diệp Tử Hạ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, toàn gái là gái.
Cô cất tiếng hỏi.
" Nhiều gái tia như thế này, thầy Lăng của cậu cũng tập trung giảng bài được? "
Tô Tử thở dài, dùng vẻ mặt đầy tự hào mà trả lời.
" Cậu nghĩ thầy Lăng là ai? Là thần tượng của mình đó! Thầy không bao giờ để tâm đến ai cả, thầy luôn trưng ra vẻ mặt giống như vậy...... "
Nói rồi, Tô Tử lặp tức thay đổi sắc mặt, cố bắt chước khuôn mặt liệt nổi danh của thầy Lăng.
Phốc!
Diệp Tử Hạ không kìm được bật cười thành tiếng, ôm bụng lăn ra bàn cười lấy cười để.
" Sao nào? Cậu cười cái gì? Ngầu lắm phải không? "
Tô Tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vậy, làm như ' lạnh lùng ' hỏi Diệp Tử Hạ.
Phụt!
Cô lại bật cười thêm lần nữa, chảy cả nước mắt.
" Nhìn mặt cậu giống như bị táo bón quá! "
Mẹ nó! Thực sự giống khuôn mặt của ba ba cô lúc bị táo bón vậy. Thối không thể thối hơn!
Tô Tử biết cách diễn tả của mình có vấn đề, không còn cách nào khác đành hậm hực véo vào eo Diệp Tử Hạ, nói.
" Được rồi, mặt mình giống táo bón đấy được chưa? Để khi cậu nhìn thấy thầy Lăng xem, xem cậu có ngẩn người trước vẻ đẹp chói lóa của thầy không? "
Diệp Tử Hạ xoa xoa eo, ngừng cười, tỏ vẻ xin lỗi.
" Mình không...... "
Nhưng câu nói còn chưa nói hết, cánh tay cô đã bị Tô Tử nắm lấy, lay động kịch liệt.
" Nhìn kìa, nhìn phía sau! Thầy Lăng đến rồi! Oa, hôm nay thầy vẫn ngầu như vậy.... "
Như hưởng ứng lời của Tô Tử, các ' hoa si ' trong lớp bắt đầu hét chói tai, lôi điện thoại chụp ảnh xoành xoạch, những con mắt sáng như đèn pha đều tập trung về cùng một hướng.
Diệp Tử Hạ nhướng mày, nuốt hết những lời định nói vào bụng, ngoái đầu lại nhìn.
Mỹ nam đâu?
Để cho lão nương hảo hảo đánh giá nào.
Lúc Diệp Tử Hạ quay đầu lại, đập vào mắt cô là thân hình cao lớn mặc sơ mi trắng đang đi ngược sáng. Anh không thắt cà vạt, hai hàng cúc áo trên cùng để mở, trông có vẻ hơi lôi thôi, lếch thếch. Tay anh cầm một tập sách vở, các ngón tay xương khớp rõ ràng, đẹp đẽ.
Nhìn lên chút nữa..... khuôn mặt nam tính góc cạnh, mái tóc rối tung như vừa mới ngủ dậy, lòa xòa trước trán.
Anh mắt anh là một mảnh tĩnh lặng, sâu hun hút không thấy đáy. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, lạnh lùng, hờ hững,....
Tiêu chuẩn của mặt liệt là đây chứ đâu!
Diệp Tử Hạ trợn tròn mắt nhìn Lăng Ngạo Hiên xuất hiện, môi mấp máy, cuối cùng bật thốt lên.
" Thầy băng vệ sinh! "
Đây không phải là giảng viên cô cứu lần trước đó sao?
A, thảo nào! Anh nói anh là giảng viên Thanh Hòa, nhưng cô không biết anh dạy môn toán cao cấp, càng không biết mình đã đăng ký vào lớp học của anh.
Ây da, trong trường cũng không phải mình anh dạy toán cao cấp, nhưng cố tình cô lại chọn phải anh. Nói thử xem, đấy có phải là duyên phận hay không?
Diệp Tử Hạ cong cong khóe mắt, nở nụ cười đắc ý.
Xem ra bịch băng vệ sinh kia cô tặng không phải là uổng phí.
Tô Tử nghiêng đầu nghi hoặc, hỏi Diệp Tử Hạ.
" Cậu vừa nói cái gì? "
" Không.... không có gì. " cô vội vàng lắc đầu.
Lăng Ngạo Hiên theo thường lệ lên lớp, tầm mắt lướt qua đám sinh viên một lượt, đang định thu trở về thì bất chợt dừng lại ở một vị trí trên đầu.
Trong lòng anh thoáng ngạc nhiên.
Là cô?
Lăng Ngạo Hiên chần chừ giây lát, cuối cùng hướng về phía Diệp Tử Hạ, nhẹ nhàng gật đầu một cái, như có như không.
Dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng anh.
" Ôi trời ơi, Tiểu Hạ, thầy Lăng gật đầu với mình! "
Tô Tử sung sướng vỗ thật mạnh vào vai Diệp Tử Hạ mấy phát.
Diệp Tử Hạ: " ...... "
Cô biết là không phải, thế nhưng.... nếu Tô Tử nghĩ như vậy thì cứ cho cô mơ mộng đi.
Diệp Tử Hạ không tiếng động trả lại Lăng Ngạo Hiên một nụ cười thật tươi.
Lăng Ngạo Hiên quay mặt đi, đôi lông mày nhíu chặt, nghĩ thầm.
Đang yên đang lành cười như thế làm gì? Chói mắt quá, không nhìn nữa, nhìn vào khó chịu.
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 8: Lăng Ngạo Hiên đến
Diệp Tử Hạ nghe thấy từ " đẹp trai " cũng bắt đầu hí hửng lên. Cô thích nhất là được ngắm mỹ nam nha! Nhắc đến mỹ nam, giảng viên mấy hôm trước cô cứu chính là một mỹ nam chính hiệu.
Chậc chậc, nhìn đôi mắt kìa, mũi kìa, môi kìa, chân dài kìa, mông kìa,.... đều không thể chê vào đâu được, hoàn mỹ!
Không biết thầy Lăng trong miệng Tô Tử so với anh thì ai cao ai thấp đây? Thật là mong chờ.
Diệp Tử Hạ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, toàn gái là gái.
Cô cất tiếng hỏi.
" Nhiều gái tia như thế này, thầy Lăng của cậu cũng tập trung giảng bài được? "
Tô Tử thở dài, dùng vẻ mặt đầy tự hào mà trả lời.
" Cậu nghĩ thầy Lăng là ai? Là thần tượng của mình đó! Thầy không bao giờ để tâm đến ai cả, thầy luôn trưng ra vẻ mặt giống như vậy...... "
Nói rồi, Tô Tử lặp tức thay đổi sắc mặt, cố bắt chước khuôn mặt liệt nổi danh của thầy Lăng.
Phốc!
Diệp Tử Hạ không kìm được bật cười thành tiếng, ôm bụng lăn ra bàn cười lấy cười để.
" Sao nào? Cậu cười cái gì? Ngầu lắm phải không? "
Tô Tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vậy, làm như ' lạnh lùng ' hỏi Diệp Tử Hạ.
Phụt!
Cô lại bật cười thêm lần nữa, chảy cả nước mắt.
" Nhìn mặt cậu giống như bị táo bón quá! "
Mẹ nó! Thực sự giống khuôn mặt của ba ba cô lúc bị táo bón vậy. Thối không thể thối hơn!
Tô Tử biết cách diễn tả của mình có vấn đề, không còn cách nào khác đành hậm hực véo vào eo Diệp Tử Hạ, nói.
" Được rồi, mặt mình giống táo bón đấy được chưa? Để khi cậu nhìn thấy thầy Lăng xem, xem cậu có ngẩn người trước vẻ đẹp chói lóa của thầy không? "
Diệp Tử Hạ xoa xoa eo, ngừng cười, tỏ vẻ xin lỗi.
" Mình không...... "
Nhưng câu nói còn chưa nói hết, cánh tay cô đã bị Tô Tử nắm lấy, lay động kịch liệt.
" Nhìn kìa, nhìn phía sau! Thầy Lăng đến rồi! Oa, hôm nay thầy vẫn ngầu như vậy.... "
Như hưởng ứng lời của Tô Tử, các ' hoa si ' trong lớp bắt đầu hét chói tai, lôi điện thoại chụp ảnh xoành xoạch, những con mắt sáng như đèn pha đều tập trung về cùng một hướng.
Diệp Tử Hạ nhướng mày, nuốt hết những lời định nói vào bụng, ngoái đầu lại nhìn.
Mỹ nam đâu?
Để cho lão nương hảo hảo đánh giá nào.
Lúc Diệp Tử Hạ quay đầu lại, đập vào mắt cô là thân hình cao lớn mặc sơ mi trắng đang đi ngược sáng. Anh không thắt cà vạt, hai hàng cúc áo trên cùng để mở, trông có vẻ hơi lôi thôi, lếch thếch. Tay anh cầm một tập sách vở, các ngón tay xương khớp rõ ràng, đẹp đẽ.
Nhìn lên chút nữa..... khuôn mặt nam tính góc cạnh, mái tóc rối tung như vừa mới ngủ dậy, lòa xòa trước trán.
Anh mắt anh là một mảnh tĩnh lặng, sâu hun hút không thấy đáy. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, lạnh lùng, hờ hững,....
Tiêu chuẩn của mặt liệt là đây chứ đâu!
Diệp Tử Hạ trợn tròn mắt nhìn Lăng Ngạo Hiên xuất hiện, môi mấp máy, cuối cùng bật thốt lên.
" Thầy băng vệ sinh! "
Đây không phải là giảng viên cô cứu lần trước đó sao?
A, thảo nào! Anh nói anh là giảng viên Thanh Hòa, nhưng cô không biết anh dạy môn toán cao cấp, càng không biết mình đã đăng ký vào lớp học của anh.
Ây da, trong trường cũng không phải mình anh dạy toán cao cấp, nhưng cố tình cô lại chọn phải anh. Nói thử xem, đấy có phải là duyên phận hay không?
Diệp Tử Hạ cong cong khóe mắt, nở nụ cười đắc ý.
Xem ra bịch băng vệ sinh kia cô tặng không phải là uổng phí.
Tô Tử nghiêng đầu nghi hoặc, hỏi Diệp Tử Hạ.
" Cậu vừa nói cái gì? "
" Không.... không có gì. " cô vội vàng lắc đầu.
Lăng Ngạo Hiên theo thường lệ lên lớp, tầm mắt lướt qua đám sinh viên một lượt, đang định thu trở về thì bất chợt dừng lại ở một vị trí trên đầu.
Trong lòng anh thoáng ngạc nhiên.
Là cô?
Lăng Ngạo Hiên chần chừ giây lát, cuối cùng hướng về phía Diệp Tử Hạ, nhẹ nhàng gật đầu một cái, như có như không.
Dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng anh.
" Ôi trời ơi, Tiểu Hạ, thầy Lăng gật đầu với mình! "
Tô Tử sung sướng vỗ thật mạnh vào vai Diệp Tử Hạ mấy phát.
Diệp Tử Hạ: " ...... "
Cô biết là không phải, thế nhưng.... nếu Tô Tử nghĩ như vậy thì cứ cho cô mơ mộng đi.
Diệp Tử Hạ không tiếng động trả lại Lăng Ngạo Hiên một nụ cười thật tươi.
Lăng Ngạo Hiên quay mặt đi, đôi lông mày nhíu chặt, nghĩ thầm.
Đang yên đang lành cười như thế làm gì? Chói mắt quá, không nhìn nữa, nhìn vào khó chịu.