Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điên Tình Cố Chấp Yêu Em-6.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 6: Một ông chú nào đấy!
Lăng Ngạo Hiên khẽ gật đầu thêm lần nữa, không mấy để tâm lên tiếng.
" Lăng Vệ bị bệnh. "
Lăng Vệ, chủ tịch tập đoàn Lăng Thị, cũng là người cha trên danh nghĩa của Lăng Ngạo Hiên.
Nhưng, bản thân Lăng Ngạo Hiên chỉ là đứa con riêng của ông với tình cũ, một ngôi sao hạng ba trong nước.
Lăng Ngạo Hiên từ nhỏ sống với mẹ, số lần gặp mặt cha chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tình cảm của anh đối với nhà họ Lăng mỏng manh như sợi chỉ.
Có lẽ Lăng Vệ thật sự yêu mẹ anh, thế nhưng sống ở trong thế gia hào môn, yêu là một chuyện, kết hôn lại là một chuyện khác. Cái quan trọng nhất chính là môn đăng hộ đối.
Sau khi mẹ anh mang thai anh được ba tháng, rốt cuộc nghe tin Lăng Vệ cưới thiên kim thủ trưởng Hoa Oánh Oánh làm Lăng phu nhân.
Đáng ra, mẹ anh có thể lựa chọn đi phá thai.
Nhưng mà mẹ anh lại là một người mềm yếu cùng ôn nhu, không nỡ hại chết đứa con bé bỏng còn chưa thành hình của mình. Cuối cùng, bà rút lui khỏi ngành giải trí, đi làm giảng viên tại chính đại học mỹ thuật Thanh Hòa này.
Anh lựa chọn dạy học ở đây, đa phần là bởi vì mẹ anh.
Cẩn Mặc ngạc nhiên ngẩng đầu, đầu óc được khai sáng nói.
" Cha cậu bây giờ có thể đi đời nhà ma bất cứ lúc nào, cho nên bà ta mới vội vàng muốn giết cậu, sợ cậu quay trở về Lăng gia, tranh quyền kế thừa gia sản? "
' Bà ta ' trong miệng Cẩn Mặc chính là vợ của Lăng Vệ, Hoa Oánh Oánh.
Hoa Oánh Oánh là phụ nữ tâm địa ác độc, trước kia không chỉ một lần bí mật chèn ép hai mẹ con Lăng Ngạo Hiên.
Hoa Oánh Oánh tuy là Lăng phu nhân nhưng dưới gối chỉ có hai người con gái, không sinh được con trai với Lăng Vệ.
Tổng kết lại một điểm, Lăng Vệ có một người con trai duy nhất, chính mà đứa con riêng Lăng Ngạo Hiên sống ở bên ngoài.
Nếu chủ tịch Lăng thực sự quy thiên, rất có khả năng sẽ trao tập đoàn Lăng Thị vào tay anh.
Mà Hoa Oánh Oánh làm sao có thể cam tâm để cho điều đó xảy ra. Tập đoàn Lăng thị phải là của mẹ con bà ta.
Đáy mắt Lăng Ngạo Hiên vẫn là một mảnh tĩnh lặng như nước, anh nhếch môi mỏng.
" Không có hứng thú. Mình không muốn về nơi đó. "
Cẩn Mặc giật giật khóe môi, tỏ vẻ đã biết trước.
Lăng Ngạo Hiên không phải là một người tham lam, càng không phải là một người thích phiền phức.
Anh chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một giảng viên đại học. Tổng tài là cái gì, không quan tâm.
Nhất là sau khi mẹ anh đột ngột qua đời, tâm tính của anh càng thêm trầm lặng, như thể tự phong bế lấy bản thân.
Cẩn Mặc có nhiều lúc không hiểu bản thân mình, tại sao có thể chơi được với người mặt liệt như thế này?
Hắn nói tiếp.
" Cậu từ bỏ nhưng không có nghĩa là bà ta cũng sẽ bỏ qua cho cậu! "
" Vậy thì cứ đến. "
Cẩn Mặc: " ....... "
Rồi rồi, mình biết cậu giỏi võ.
Nhưng hai tay làm sao đấu được nhiều tay? Võ làm sao đấu lại được súng nha?
Ý khoan!
Súng?
Bỗng nhiên, Cẩn Mặc như nghĩ đến điều gì, hắn đột ngột cúi xuống nhìn mấy xác chết nào đó.
Tất cả đều bị bắn chết!
Cẩn Mặc trố mắt, dùng con mắt kỳ dị nhìn Lăng Ngạo Hiên, hỏi.
" Mình nhớ là cậu không có súng cơ mà. Những người này không phải cậu giết? "
Thảo nào, lúc nhìn thấy anh trên người không có lấy một vết thương.
Lăng Ngạo Hiên lắc đầu.
" Được cứu. "
" Ai? Là trai hay gái? "
Cẩn Mặc hí hửng hỏi tiếp. Thời buổi này mà vẫn có người nổi lên lòng nghĩa hiệp, thấy nguy xông vào cứu sao?
Hiếm! Thật hiếm!
Ngay lúc Lăng Ngạo Hiên định trả lời hắn thì lại nghe thấy hắn lải nhải.
" Nếu là gái thì cũng quá mạnh mẽ rồi. Cha mình thích nhất là có con dâu như vậy, vừa vặn có thể cùng mình tung hoành trong giới hắc đạo. Cậu nói đi, nếu là con gái thật, mình phải tìm ra người ấy và đi tán tỉnh mới được! "
Lăng Ngạo Hiên chẳng hiểu nguyên do làm sao mà nhanh chóng nuốt lại những lời định nói vào bụng.
Anh xụ mặt, một lúc sau mới làm ra vẻ điềm tĩnh trả lời.
" Một ông chú nào đấy. "
Ông chú.....
Nếu để Diệp Tử Hạ nghe được lời này của anh, cô không đập đầu vào đậu hũ tự tử mới là lạ.
Mẹ nó! Nhìn cô giống con trai lắm sao? Giống ông chú lắm sao?
Cô không phục!
" Nga ~ "
Cẩn Mặc tiếc nuối thở dài một hơi, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hắn không có hứng thú với ông chú đâu.
" Cậu thật sự không muốn tham gia hắc đạo với mình sao? Mình sẽ bảo hộ cho cậu nha. "
Lăng Ngạo Hiên: " ....... "
Anh liếc hắn một cái, không nói gì quay người đi thẳng.
Cẩn Mặc bạo hãn. Thôi được rồi, nhìn vẻ mặt kia là biết anh không muốn rồi. Hắn móc ra điện thoại bấm số gọi, gân cổ nói với theo.
" Đợi mình một chút! Để mình gọi người đến giải quyết mấy xác chết này đã. Uy uy! Hiên mặt liệt, đợi mình! "
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 6: Một ông chú nào đấy!
Lăng Ngạo Hiên khẽ gật đầu thêm lần nữa, không mấy để tâm lên tiếng.
" Lăng Vệ bị bệnh. "
Lăng Vệ, chủ tịch tập đoàn Lăng Thị, cũng là người cha trên danh nghĩa của Lăng Ngạo Hiên.
Nhưng, bản thân Lăng Ngạo Hiên chỉ là đứa con riêng của ông với tình cũ, một ngôi sao hạng ba trong nước.
Lăng Ngạo Hiên từ nhỏ sống với mẹ, số lần gặp mặt cha chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tình cảm của anh đối với nhà họ Lăng mỏng manh như sợi chỉ.
Có lẽ Lăng Vệ thật sự yêu mẹ anh, thế nhưng sống ở trong thế gia hào môn, yêu là một chuyện, kết hôn lại là một chuyện khác. Cái quan trọng nhất chính là môn đăng hộ đối.
Sau khi mẹ anh mang thai anh được ba tháng, rốt cuộc nghe tin Lăng Vệ cưới thiên kim thủ trưởng Hoa Oánh Oánh làm Lăng phu nhân.
Đáng ra, mẹ anh có thể lựa chọn đi phá thai.
Nhưng mà mẹ anh lại là một người mềm yếu cùng ôn nhu, không nỡ hại chết đứa con bé bỏng còn chưa thành hình của mình. Cuối cùng, bà rút lui khỏi ngành giải trí, đi làm giảng viên tại chính đại học mỹ thuật Thanh Hòa này.
Anh lựa chọn dạy học ở đây, đa phần là bởi vì mẹ anh.
Cẩn Mặc ngạc nhiên ngẩng đầu, đầu óc được khai sáng nói.
" Cha cậu bây giờ có thể đi đời nhà ma bất cứ lúc nào, cho nên bà ta mới vội vàng muốn giết cậu, sợ cậu quay trở về Lăng gia, tranh quyền kế thừa gia sản? "
' Bà ta ' trong miệng Cẩn Mặc chính là vợ của Lăng Vệ, Hoa Oánh Oánh.
Hoa Oánh Oánh là phụ nữ tâm địa ác độc, trước kia không chỉ một lần bí mật chèn ép hai mẹ con Lăng Ngạo Hiên.
Hoa Oánh Oánh tuy là Lăng phu nhân nhưng dưới gối chỉ có hai người con gái, không sinh được con trai với Lăng Vệ.
Tổng kết lại một điểm, Lăng Vệ có một người con trai duy nhất, chính mà đứa con riêng Lăng Ngạo Hiên sống ở bên ngoài.
Nếu chủ tịch Lăng thực sự quy thiên, rất có khả năng sẽ trao tập đoàn Lăng Thị vào tay anh.
Mà Hoa Oánh Oánh làm sao có thể cam tâm để cho điều đó xảy ra. Tập đoàn Lăng thị phải là của mẹ con bà ta.
Đáy mắt Lăng Ngạo Hiên vẫn là một mảnh tĩnh lặng như nước, anh nhếch môi mỏng.
" Không có hứng thú. Mình không muốn về nơi đó. "
Cẩn Mặc giật giật khóe môi, tỏ vẻ đã biết trước.
Lăng Ngạo Hiên không phải là một người tham lam, càng không phải là một người thích phiền phức.
Anh chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một giảng viên đại học. Tổng tài là cái gì, không quan tâm.
Nhất là sau khi mẹ anh đột ngột qua đời, tâm tính của anh càng thêm trầm lặng, như thể tự phong bế lấy bản thân.
Cẩn Mặc có nhiều lúc không hiểu bản thân mình, tại sao có thể chơi được với người mặt liệt như thế này?
Hắn nói tiếp.
" Cậu từ bỏ nhưng không có nghĩa là bà ta cũng sẽ bỏ qua cho cậu! "
" Vậy thì cứ đến. "
Cẩn Mặc: " ....... "
Rồi rồi, mình biết cậu giỏi võ.
Nhưng hai tay làm sao đấu được nhiều tay? Võ làm sao đấu lại được súng nha?
Ý khoan!
Súng?
Bỗng nhiên, Cẩn Mặc như nghĩ đến điều gì, hắn đột ngột cúi xuống nhìn mấy xác chết nào đó.
Tất cả đều bị bắn chết!
Cẩn Mặc trố mắt, dùng con mắt kỳ dị nhìn Lăng Ngạo Hiên, hỏi.
" Mình nhớ là cậu không có súng cơ mà. Những người này không phải cậu giết? "
Thảo nào, lúc nhìn thấy anh trên người không có lấy một vết thương.
Lăng Ngạo Hiên lắc đầu.
" Được cứu. "
" Ai? Là trai hay gái? "
Cẩn Mặc hí hửng hỏi tiếp. Thời buổi này mà vẫn có người nổi lên lòng nghĩa hiệp, thấy nguy xông vào cứu sao?
Hiếm! Thật hiếm!
Ngay lúc Lăng Ngạo Hiên định trả lời hắn thì lại nghe thấy hắn lải nhải.
" Nếu là gái thì cũng quá mạnh mẽ rồi. Cha mình thích nhất là có con dâu như vậy, vừa vặn có thể cùng mình tung hoành trong giới hắc đạo. Cậu nói đi, nếu là con gái thật, mình phải tìm ra người ấy và đi tán tỉnh mới được! "
Lăng Ngạo Hiên chẳng hiểu nguyên do làm sao mà nhanh chóng nuốt lại những lời định nói vào bụng.
Anh xụ mặt, một lúc sau mới làm ra vẻ điềm tĩnh trả lời.
" Một ông chú nào đấy. "
Ông chú.....
Nếu để Diệp Tử Hạ nghe được lời này của anh, cô không đập đầu vào đậu hũ tự tử mới là lạ.
Mẹ nó! Nhìn cô giống con trai lắm sao? Giống ông chú lắm sao?
Cô không phục!
" Nga ~ "
Cẩn Mặc tiếc nuối thở dài một hơi, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hắn không có hứng thú với ông chú đâu.
" Cậu thật sự không muốn tham gia hắc đạo với mình sao? Mình sẽ bảo hộ cho cậu nha. "
Lăng Ngạo Hiên: " ....... "
Anh liếc hắn một cái, không nói gì quay người đi thẳng.
Cẩn Mặc bạo hãn. Thôi được rồi, nhìn vẻ mặt kia là biết anh không muốn rồi. Hắn móc ra điện thoại bấm số gọi, gân cổ nói với theo.
" Đợi mình một chút! Để mình gọi người đến giải quyết mấy xác chết này đã. Uy uy! Hiên mặt liệt, đợi mình! "