Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điên Tình Cố Chấp Yêu Em-5.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 5: Bịch băng vệ sinh này em tặng thầy đấy!
Anh.... anh nói anh là giảng viên? Là thầy giáo của Thanh Hòa?
Ôi chúa ơi? Không phải là đùa đấy chứ? Cô thực sự không nằm mơ?
Diệp Tử Hạ quay ngoắt đầu đi chỗ khác, hung hăng véo vào đùi mình một cái thật mạnh.
Au!
Đau.... đau đến tận trứng!
Cô đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
Con mẹ nó! Cô cư nhiên giết người trước mặt thầy giáo. Liệu cô có bị đuổi học không nhỉ?
Liệu anh có coi cô là thành phần khủng bố, sợ hãi không dám đến gần chứ nói chi là dạy học.
Không xong, cô phải vớt vát lại chút hình tượng mới được!
Diệp Tử Hạ lấy lại tinh thần, lặp tức ưỡn ngực, hai tay buông thõng, đứng nghiêm. Xong xuôi, cô cúi gập lưng một góc chín mươi độ hoàn mỹ, dõng dạc hô.
" Diệp Tử Hạ, sinh viên năm nhất khóa mười tám, chuyên ngành kiến trúc, lớp K8,...... Kính chào thầy giáo! "
Một câu này của cô, muốn bao nhiêu khí phách có bấy nhiêu khí phách. Không khí phách mới là lạ, cô học lỏm của mấy tiểu tử dưới trướng đấy.
Lần này đến lượt Lăng Ngạo Hiên giật mình, sững sờ nhìn xuống đỉnh đầu của Diệp Tử Hạ.
Anh bỗng nhiên có cảm giác như bản thân mình không phải là thầy giáo mà là lão đại xã hội đen thì đúng hơn.
Lăng Ngạo Hiên mấp máy môi không nói, chân lùi về phía sau một bước, nào ngờ lại đạp phải một bao gì đó ở dưới đất.
Anh cúi xuống nhìn, đáy mắt trầm tĩnh hiện lên sự nghi hoặc, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhặt nó lên xem.
Bọc hình vuông, mềm mềm, nằm gọn trong lòng bàn tay.
Diana Sensi Cool Fresh? Bạc hà mát lạnh?
Lúc Lăng Ngạo Hiên đang đọc dòng chữ trên đó thì Diệp Tử Hạ cũng vừa vặn ngẩng đầu lên.
Hai mắt cô chớp chớp, chớp chớp nhìn chằm chằm bịch băng vệ sinh của mình trên tay Lăng Ngạo Hiên.....
Ách?
Vừa rồi đánh nhau quá vướng víu nên cô tiện tay quăng nó đi.
Nhưng mà..... anh có hứng thú với thứ đồ của phụ nữ này sao?
Diệp Tử Hạ thoáng nhớ đến mấy đàn em ở bên trong Diệp Môn, hình như cũng đã từng đi mua băng vệ sinh về xài.
Nói cái gì mà.... dùng để thay thế cái lót đế giày, êm ái, thoải mái, thấm mồ hôi tốt, phòng ngừa được hôi chân.
Đây là cách cánh đàn ông sử dụng băng vệ sinh!
Chẳng lẽ vị thầy giáo này cũng muốn có cái lót giày mới mẻ sao?
Lăng Ngạo Hiên trông thấy Diệp Tử Hạ ngẩn người nhìn bịch băng vệ sinh trên tay mình, dù anh có mặt liệt đến mấy, gò má cũng bất giác nóng lên.
Lăng Ngạo Hiên đưa ' củ khoai nóng bỏng ' về phía Diệp Tử Hạ, ý bảo cô cầm lấy.
Nào ngờ, Diệp Tử Hạ lại đẩy ngược nó về phía anh, nở nụ cười toe toét lấy lòng, lên tiếng.
" Lần đầu gặp mặt âu cũng là duyên phận, để tỏ lòng thành ý thôi thì..... bịch băng vệ sinh này em tặng thầy đấy! Mong về sau chiếu cố nhiều hơn! "
Nói xong, không đợi Lăng Ngạo Hiên có cơ hội mở miệng từ chối, Diệp Tử Hạ đã vội vàng nhặt mấy bịch còn lại dưới đất rồi cắp đít chạy mất hút.
Tốc độ đó có thể sánh ngang với vận động viên môn điền kinh quốc gia.
Vừa chạy, Diệp Tử Hạ vừa cảm thán trong lòng.
Ôi chao, lão nương đây chính là thiên tài mà!
Hôm nay hối lộ được giảng viên, sau này không cần phải lo về điểm số nữa rồi.
Lăng Ngạo Hiên với bịch băng vệ sinh Diana Sensi Cool Fresh trên tay, nhìn theo bóng lưng của Diệp Tử Hạ, từ từ biến thành tượng đá, một cơn gió nhẹ thổi qua, hóa thành bột phấn, nhẹ nhàng bay đi.
Lăng Ngạo Hiên: " ........ "
Ai có thể nói cho anh biết, anh cần băng vệ sinh để làm gì?
Lại còn dám tặng anh thứ này, cô không thấy mất mặt?
Lăng Ngạo Hiên cầm bịch băng vệ sinh nhẹ bẫng mà cảm giác như nặng hàng nghìn cân.
Đúng lúc này, một giọng nói đáng đánh đòn bỗng dưng vang lên bên tai anh.
" Hiên mặt liệt, cậu đừng có suy nghĩ lệch lạc nha. Đừng nói là cậu bị trầm cảm quá lâu thành ra tính hướng cũng thay đổi nốt, con tim yếu ớt của mình không chịu nổi! "
Lăng Ngạo Hiên giật giật cơ thể căng cứng, lãnh đạm quay đầu.
Tên này đến từ bao giờ?
Chỉ thấy đứng sau lưng anh là một chàng trai trẻ ăn mặc lòe loẹt hoa hòe hoa sói, hai tai đeo đầy khuyên, khuôn mặt tỏ vẻ kinh dị nhìn thứ đồ nào đó.
Như nhận ra suy nghĩ của người bạn chí cốt, Cẩn Mặc dơ tay, há mồm thở dốc.
" Mình vừa mới chạy đến! "
Nhận được tin Lăng mặt liệt bị đuổi giết hắn liền chạy tới ngay đó, mệt chết!
Như vậy là hắn chưa nhìn thấy Diệp Tử Hạ?
Lăng Ngạo Hiên gật đầu, tiện tay nhét bịch băng vệ sinh vào túi áo, trầm giọng.
" Cấm suy nghĩ linh tinh. "
Cẩn Mặc gãi đầu, trề môi.
Cậu như vậy, mình có muốn không suy nghĩ linh tinh cũng không được.
Nhỡ đâu cậu cong thật, nhận ra người bạn bên cạnh là mình thực chất soái khí ngất trời, đem lòng yêu mến thì làm sao bây giờ?
Mặc dù cậu rất đẹp trai, lại đúng gu của mình, thế nhưng mình vẫn thích con gái hơn!
Người nào đó thập phần tự kỷ nghĩ thầm.
Cẩn Mặc liếc mắt nhìn đống thi thể la liệt dưới đất, nhíu mày.
" Lần này bà ta vậy mà thuê xã hội đen đến giết cậu. Bà ta đúng thật là không vừa mắt cậu mà. "
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 5: Bịch băng vệ sinh này em tặng thầy đấy!
Anh.... anh nói anh là giảng viên? Là thầy giáo của Thanh Hòa?
Ôi chúa ơi? Không phải là đùa đấy chứ? Cô thực sự không nằm mơ?
Diệp Tử Hạ quay ngoắt đầu đi chỗ khác, hung hăng véo vào đùi mình một cái thật mạnh.
Au!
Đau.... đau đến tận trứng!
Cô đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
Con mẹ nó! Cô cư nhiên giết người trước mặt thầy giáo. Liệu cô có bị đuổi học không nhỉ?
Liệu anh có coi cô là thành phần khủng bố, sợ hãi không dám đến gần chứ nói chi là dạy học.
Không xong, cô phải vớt vát lại chút hình tượng mới được!
Diệp Tử Hạ lấy lại tinh thần, lặp tức ưỡn ngực, hai tay buông thõng, đứng nghiêm. Xong xuôi, cô cúi gập lưng một góc chín mươi độ hoàn mỹ, dõng dạc hô.
" Diệp Tử Hạ, sinh viên năm nhất khóa mười tám, chuyên ngành kiến trúc, lớp K8,...... Kính chào thầy giáo! "
Một câu này của cô, muốn bao nhiêu khí phách có bấy nhiêu khí phách. Không khí phách mới là lạ, cô học lỏm của mấy tiểu tử dưới trướng đấy.
Lần này đến lượt Lăng Ngạo Hiên giật mình, sững sờ nhìn xuống đỉnh đầu của Diệp Tử Hạ.
Anh bỗng nhiên có cảm giác như bản thân mình không phải là thầy giáo mà là lão đại xã hội đen thì đúng hơn.
Lăng Ngạo Hiên mấp máy môi không nói, chân lùi về phía sau một bước, nào ngờ lại đạp phải một bao gì đó ở dưới đất.
Anh cúi xuống nhìn, đáy mắt trầm tĩnh hiện lên sự nghi hoặc, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhặt nó lên xem.
Bọc hình vuông, mềm mềm, nằm gọn trong lòng bàn tay.
Diana Sensi Cool Fresh? Bạc hà mát lạnh?
Lúc Lăng Ngạo Hiên đang đọc dòng chữ trên đó thì Diệp Tử Hạ cũng vừa vặn ngẩng đầu lên.
Hai mắt cô chớp chớp, chớp chớp nhìn chằm chằm bịch băng vệ sinh của mình trên tay Lăng Ngạo Hiên.....
Ách?
Vừa rồi đánh nhau quá vướng víu nên cô tiện tay quăng nó đi.
Nhưng mà..... anh có hứng thú với thứ đồ của phụ nữ này sao?
Diệp Tử Hạ thoáng nhớ đến mấy đàn em ở bên trong Diệp Môn, hình như cũng đã từng đi mua băng vệ sinh về xài.
Nói cái gì mà.... dùng để thay thế cái lót đế giày, êm ái, thoải mái, thấm mồ hôi tốt, phòng ngừa được hôi chân.
Đây là cách cánh đàn ông sử dụng băng vệ sinh!
Chẳng lẽ vị thầy giáo này cũng muốn có cái lót giày mới mẻ sao?
Lăng Ngạo Hiên trông thấy Diệp Tử Hạ ngẩn người nhìn bịch băng vệ sinh trên tay mình, dù anh có mặt liệt đến mấy, gò má cũng bất giác nóng lên.
Lăng Ngạo Hiên đưa ' củ khoai nóng bỏng ' về phía Diệp Tử Hạ, ý bảo cô cầm lấy.
Nào ngờ, Diệp Tử Hạ lại đẩy ngược nó về phía anh, nở nụ cười toe toét lấy lòng, lên tiếng.
" Lần đầu gặp mặt âu cũng là duyên phận, để tỏ lòng thành ý thôi thì..... bịch băng vệ sinh này em tặng thầy đấy! Mong về sau chiếu cố nhiều hơn! "
Nói xong, không đợi Lăng Ngạo Hiên có cơ hội mở miệng từ chối, Diệp Tử Hạ đã vội vàng nhặt mấy bịch còn lại dưới đất rồi cắp đít chạy mất hút.
Tốc độ đó có thể sánh ngang với vận động viên môn điền kinh quốc gia.
Vừa chạy, Diệp Tử Hạ vừa cảm thán trong lòng.
Ôi chao, lão nương đây chính là thiên tài mà!
Hôm nay hối lộ được giảng viên, sau này không cần phải lo về điểm số nữa rồi.
Lăng Ngạo Hiên với bịch băng vệ sinh Diana Sensi Cool Fresh trên tay, nhìn theo bóng lưng của Diệp Tử Hạ, từ từ biến thành tượng đá, một cơn gió nhẹ thổi qua, hóa thành bột phấn, nhẹ nhàng bay đi.
Lăng Ngạo Hiên: " ........ "
Ai có thể nói cho anh biết, anh cần băng vệ sinh để làm gì?
Lại còn dám tặng anh thứ này, cô không thấy mất mặt?
Lăng Ngạo Hiên cầm bịch băng vệ sinh nhẹ bẫng mà cảm giác như nặng hàng nghìn cân.
Đúng lúc này, một giọng nói đáng đánh đòn bỗng dưng vang lên bên tai anh.
" Hiên mặt liệt, cậu đừng có suy nghĩ lệch lạc nha. Đừng nói là cậu bị trầm cảm quá lâu thành ra tính hướng cũng thay đổi nốt, con tim yếu ớt của mình không chịu nổi! "
Lăng Ngạo Hiên giật giật cơ thể căng cứng, lãnh đạm quay đầu.
Tên này đến từ bao giờ?
Chỉ thấy đứng sau lưng anh là một chàng trai trẻ ăn mặc lòe loẹt hoa hòe hoa sói, hai tai đeo đầy khuyên, khuôn mặt tỏ vẻ kinh dị nhìn thứ đồ nào đó.
Như nhận ra suy nghĩ của người bạn chí cốt, Cẩn Mặc dơ tay, há mồm thở dốc.
" Mình vừa mới chạy đến! "
Nhận được tin Lăng mặt liệt bị đuổi giết hắn liền chạy tới ngay đó, mệt chết!
Như vậy là hắn chưa nhìn thấy Diệp Tử Hạ?
Lăng Ngạo Hiên gật đầu, tiện tay nhét bịch băng vệ sinh vào túi áo, trầm giọng.
" Cấm suy nghĩ linh tinh. "
Cẩn Mặc gãi đầu, trề môi.
Cậu như vậy, mình có muốn không suy nghĩ linh tinh cũng không được.
Nhỡ đâu cậu cong thật, nhận ra người bạn bên cạnh là mình thực chất soái khí ngất trời, đem lòng yêu mến thì làm sao bây giờ?
Mặc dù cậu rất đẹp trai, lại đúng gu của mình, thế nhưng mình vẫn thích con gái hơn!
Người nào đó thập phần tự kỷ nghĩ thầm.
Cẩn Mặc liếc mắt nhìn đống thi thể la liệt dưới đất, nhíu mày.
" Lần này bà ta vậy mà thuê xã hội đen đến giết cậu. Bà ta đúng thật là không vừa mắt cậu mà. "