Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điên Tình Cố Chấp Yêu Em-3.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 3: Tàn dư của Hắc Hổ bang
Thấy Diệp Tử Hạ quyết tâm như vậy, Diệp Noãn cũng không còn gì để nói, trực tiếp gật đầu đồng ý. Xong, như nghĩ đến điều gì, bà lại mở miệng hỏi.
" Con đã quyết định học trường nào chưa? "
Diệp Tử Hạ ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng trả lời.
" Đại học mỹ thuật Thanh Hòa, chuyên ngành kiến trúc. "
Nghe thế, Diệp Noãn không kìm được cười hắc hắc vài tiếng, đáy mắt lóe lên tia sáng gian xảo, hai tay chà sát vào nhau đầy đáng khinh.
Ách?
Không xong, mẹ mà cười như vậy chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp.
Cô bất giác thấy lạnh cả sống lưng, dựng tóc gáy. Thôi thôi, con cầu xin mẹ đấy, đừng có nói thêm gì cả, đừng.....
" Con gái yêu quý à, đại học mỹ thuật Thanh Hòa vừa vặn không ở Thành Đô, vùng đấy nghe nói đang loạn lắm. Hắc hắc, đi học thì tiện thể thu luôn địa bàn nơi đó vào túi nha. Diệp Môn đúng lúc đang cần phải mở rộng địa bàn mà. "
Đã nói ra rồi.
Diệp Tử Hạ giật giật khóe môi, đưa tay lên đỡ trán.
Đây là cái tiện thể của mẹ ư? Sai cô đi đánh chiếm địa bàn?
Cô thề, lần này cô chỉ muốn làm một sinh viên bình thường, không muốn làm xã hội đen luôn chém chém giết giết đâu.
Diệp Tử Hạ định dứt khoát từ chối, nhưng khi nhìn đến hai mắt long lanh ướt sũng như tiểu cẩu của mẫu thân đại nhân, cô lặp tức nuốt những lời định nói xuống bụng.
Mẹ, phong phạm nữ hoàng không ngai của mẹ đâu rồi?
Đây mà là nữ hoàng cái gì? Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn thấy giống con Ngáo mà ba ba đang nuôi hơn.
Cuối cùng, dưới muôn vàn dụ dỗ của Diệp Noãn, Diệp Tử Hạ đành ngậm ngùi ôm nhiệm vụ đáng ghét này vào người.
Trước khi đi thu dọn đồ đạc, cô còn không quên đưa cho mẹ cái USB có chứa đoạn video của Lăng Nghị và Hàm Vân.
Diệp Môn đã đến lúc cần phải làm một cuộc thanh trừ rồi, nội gián quá nhiều.
...........
Một tuần sau, trước cổng trường đại học mỹ thuật Thanh Hòa.
Diệp Tử Hạ bước xuống từ chiếc xe Ferrari mui trần, khẽ đẩy gọng kính không độ.... thực ra chỉ đeo cho trông giống thành phần tri thức, hít sâu một hơi.
Ui cha, đây chính là hơi thở của nghệ thuật sao? Thật khác biệt.
Diệp Tử Hạ lệ rơi đầy mặt, không khỏi cảm khái, may mắn là mình đã đến nơi này.
Ở Diệp Môn, nghệ thuật không là súng ống đạn dược thì cũng là đao, kiếm, gao găm.
Thử nghĩ mà xem, mẹ cô mỗi khi tậu được em súng mới đều nâng niu như nâng trứng, cách mấy phút lại lôi ra lau chùi một lần, ôm hôn hít hà đủ kiểu, rồi lải nhải kể về nguồn gốc xuất xứ cùng cái hay, cái đẹp của nó. Có những khẩu súng cũ bà còn đặt ở trong tủ kính làm vật trưng bày nữa kìa. Không chỉ mẹ, đàn em dưới trướng của mẹ cũng không khác là bao.
Hồi nhỏ, mỗi khi vẽ được một bức tranh đẹp, Diệp Tử Hạ đều chạy mang đi khoe mẹ.
Kết quả sao?
Ài..... nói ra thật là đau lòng. Những bức tranh mà cô tự coi là " kiệt tác " ấy đã bị bà Diệp cực kỳ vô tình dùng làm đối tượng thí nghiệm độ sắc bén của dao găm.
Một bức tranh tung lên......
Xoẹt xoẹt vài tiếng...... lặp tức biến thành vài mảnh giấy vụn, phất phơ trong gió.
Diệp Tử Hạ trơ mắt nhìn chính tay mẹ mình giết chết " con " mình, lòng đau như cắt, chỉ có thể tìm ba ba khóc lóc inh ỏi.
Lớn lên chút nữa, cô cứ vẽ được bức tranh nào là lại giấu nhẹm đi như mèo giấu shit, nhất quyết không để cho mẹ nhìn thấy.
Tài xế thấy Diệp Tử Hạ mang vẻ mặt bi thương nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được cất tiếng gọi.
" Đại tỷ! "
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, quay sang lườm hắn gườm gườm. Cho nói lại một lần nữa. Đại tỷ là để gọi ở đây sao?
Tài xế với cái đầu trọc lốc xăm trổ nuốt nuốt nước miếng, thật thức thời thay đổi cách gọi, giọng run run.
" Tiểu..... tiểu thư. "
Thực chất, gã lớn hơn Diệp Tử Hạ những mười mấy tuổi, hễ cứ mở miệng ra là gọi cô một tiếng " đại tỷ " cứ thấy quái dị.
Thế nhưng hắn là cam tâm tình nguyện đấy.
Ở Diệp Môn, hầu như người nào cũng đều có ít nhất một lần thua dưới tay Diệp Tử Hạ.
Trong mắt bọn hắn, bóng dáng nhỏ xinh kia còn giống đàn ông hơn cả đàn ông!
Diệp Tử Hạ phẩy phẩy tay, làm như tùy tiện nói.
" Mang người của chúng ta đi mua một căn biệt thự ở tạm đi, thuận tiện tìm hiểu các thế lực đứng đầu ở đây. Khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đến đấy xem thế nào. "
Việc mở rộng địa bàn không thể một sớm một chiều là xong được.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, trước tiên phải đi thu thập thông tin cái đã.
Tài xế gật đầu như băm tỏi, không nói hai lời liền lái xe chạy mất hút. Cái tốc độ kia chắc chắn vượt quá mức quy định, vi phạm luật lệ giao thông rồi.
Diệp Tử Hạ một mình đi tìm ký túc xá, tầng bốn, phòng 402.
Vì chưa đến thời gian nhập học nên người ở ký túc xá rất thưa thớt. Phòng cô có bốn người ở chung, cô là người đến sớm nhất.
Đồ đạc hầu như đã được chuyển đến từ trước, Diệp Tử Hạ chỉ cần sắp xếp lại là ổn.
Bất quá, cô còn chưa thu dọn xong đã thấy bụng dưới đau âm ỉ. Nhẩm tính ngày một hồi, cư nhiên hôm nay cô đến kỳ.
Diệp Tử Hạ ôm bụng lục tung cái vali, rốt cuộc thì tìm thấy một cái băng vệ sinh lẻ loi nằm dưới đáy.
Diệp Tử Hạ bạo hãn!
Đúng vậy, là một cái. Duy nhất một cái!
Cô lại quên chuẩn bị sẵn băng vệ sinh rồi!
Diệp Tử Hạ nặng nề nâng miếng băng đi vào nhà vệ sinh. Xong xuôi mới cầm ví, xuống lầu, đi mua thêm.
..........
" Anh Lôi, anh có chắc là ả Diệp Tử Hạ kia đi học ở đây chứ? "
Lúc này, trong một con hẻm nhỏ gần trường đại học mỹ thuật Thanh Hòa, có gần chục người mặc đồ đen, hung thần ác sát cùng tụ tập một chỗ.
Người được gọi là anh Lôi có một vết chém ngang mặt, đang chăm chú lắp hộp đạn vào khẩu súng có gắn ống giảm thanh, vừa lắp vừa lên tiếng.
" Không sai được. Tao đã phải vận dụng các mối quan hệ để biết được thông tin này, không thể nào là giả. "
Mấy người xung quanh hung hăng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Lần này chắc chắn phải giết chết cô ta, báo thù rửa hận cho các anh em! "
" Đúng vậy, nếu không vì Diệp Môn, không vì Diệp Tử Hạ thì Hắc Hổ bang đâu có ra nông nỗi ngày hôm nay. Cậu chủ bị cô ta giết, ông chủ cũng chết theo, bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta sống sót.... "
" Hắc Hổ bang không còn nữa, chúng ta phải kéo theo Diệp Tử Hạ chôn cùng! "
" Đúng vậy! "
" ........ "
Bỗng nhiên, anh Lôi nhàn rỗi liếc mắt nhìn về phía bên đường một cái, vừa vặn bắt gặp Diệp Tử Hạ mới bước ra từ cửa hàng tự chọn, trên tay còn cầm túi nilon đen tuyền khả nghi.
Hắn nhếch miệng cười lạnh, làm cho vết sẹo trên mặt càng trở nên dữ tợn, gằn từng tiếng.
" Cô ta xuất hiện rồi. "
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 3: Tàn dư của Hắc Hổ bang
Thấy Diệp Tử Hạ quyết tâm như vậy, Diệp Noãn cũng không còn gì để nói, trực tiếp gật đầu đồng ý. Xong, như nghĩ đến điều gì, bà lại mở miệng hỏi.
" Con đã quyết định học trường nào chưa? "
Diệp Tử Hạ ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng trả lời.
" Đại học mỹ thuật Thanh Hòa, chuyên ngành kiến trúc. "
Nghe thế, Diệp Noãn không kìm được cười hắc hắc vài tiếng, đáy mắt lóe lên tia sáng gian xảo, hai tay chà sát vào nhau đầy đáng khinh.
Ách?
Không xong, mẹ mà cười như vậy chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp.
Cô bất giác thấy lạnh cả sống lưng, dựng tóc gáy. Thôi thôi, con cầu xin mẹ đấy, đừng có nói thêm gì cả, đừng.....
" Con gái yêu quý à, đại học mỹ thuật Thanh Hòa vừa vặn không ở Thành Đô, vùng đấy nghe nói đang loạn lắm. Hắc hắc, đi học thì tiện thể thu luôn địa bàn nơi đó vào túi nha. Diệp Môn đúng lúc đang cần phải mở rộng địa bàn mà. "
Đã nói ra rồi.
Diệp Tử Hạ giật giật khóe môi, đưa tay lên đỡ trán.
Đây là cái tiện thể của mẹ ư? Sai cô đi đánh chiếm địa bàn?
Cô thề, lần này cô chỉ muốn làm một sinh viên bình thường, không muốn làm xã hội đen luôn chém chém giết giết đâu.
Diệp Tử Hạ định dứt khoát từ chối, nhưng khi nhìn đến hai mắt long lanh ướt sũng như tiểu cẩu của mẫu thân đại nhân, cô lặp tức nuốt những lời định nói xuống bụng.
Mẹ, phong phạm nữ hoàng không ngai của mẹ đâu rồi?
Đây mà là nữ hoàng cái gì? Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn thấy giống con Ngáo mà ba ba đang nuôi hơn.
Cuối cùng, dưới muôn vàn dụ dỗ của Diệp Noãn, Diệp Tử Hạ đành ngậm ngùi ôm nhiệm vụ đáng ghét này vào người.
Trước khi đi thu dọn đồ đạc, cô còn không quên đưa cho mẹ cái USB có chứa đoạn video của Lăng Nghị và Hàm Vân.
Diệp Môn đã đến lúc cần phải làm một cuộc thanh trừ rồi, nội gián quá nhiều.
...........
Một tuần sau, trước cổng trường đại học mỹ thuật Thanh Hòa.
Diệp Tử Hạ bước xuống từ chiếc xe Ferrari mui trần, khẽ đẩy gọng kính không độ.... thực ra chỉ đeo cho trông giống thành phần tri thức, hít sâu một hơi.
Ui cha, đây chính là hơi thở của nghệ thuật sao? Thật khác biệt.
Diệp Tử Hạ lệ rơi đầy mặt, không khỏi cảm khái, may mắn là mình đã đến nơi này.
Ở Diệp Môn, nghệ thuật không là súng ống đạn dược thì cũng là đao, kiếm, gao găm.
Thử nghĩ mà xem, mẹ cô mỗi khi tậu được em súng mới đều nâng niu như nâng trứng, cách mấy phút lại lôi ra lau chùi một lần, ôm hôn hít hà đủ kiểu, rồi lải nhải kể về nguồn gốc xuất xứ cùng cái hay, cái đẹp của nó. Có những khẩu súng cũ bà còn đặt ở trong tủ kính làm vật trưng bày nữa kìa. Không chỉ mẹ, đàn em dưới trướng của mẹ cũng không khác là bao.
Hồi nhỏ, mỗi khi vẽ được một bức tranh đẹp, Diệp Tử Hạ đều chạy mang đi khoe mẹ.
Kết quả sao?
Ài..... nói ra thật là đau lòng. Những bức tranh mà cô tự coi là " kiệt tác " ấy đã bị bà Diệp cực kỳ vô tình dùng làm đối tượng thí nghiệm độ sắc bén của dao găm.
Một bức tranh tung lên......
Xoẹt xoẹt vài tiếng...... lặp tức biến thành vài mảnh giấy vụn, phất phơ trong gió.
Diệp Tử Hạ trơ mắt nhìn chính tay mẹ mình giết chết " con " mình, lòng đau như cắt, chỉ có thể tìm ba ba khóc lóc inh ỏi.
Lớn lên chút nữa, cô cứ vẽ được bức tranh nào là lại giấu nhẹm đi như mèo giấu shit, nhất quyết không để cho mẹ nhìn thấy.
Tài xế thấy Diệp Tử Hạ mang vẻ mặt bi thương nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được cất tiếng gọi.
" Đại tỷ! "
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, quay sang lườm hắn gườm gườm. Cho nói lại một lần nữa. Đại tỷ là để gọi ở đây sao?
Tài xế với cái đầu trọc lốc xăm trổ nuốt nuốt nước miếng, thật thức thời thay đổi cách gọi, giọng run run.
" Tiểu..... tiểu thư. "
Thực chất, gã lớn hơn Diệp Tử Hạ những mười mấy tuổi, hễ cứ mở miệng ra là gọi cô một tiếng " đại tỷ " cứ thấy quái dị.
Thế nhưng hắn là cam tâm tình nguyện đấy.
Ở Diệp Môn, hầu như người nào cũng đều có ít nhất một lần thua dưới tay Diệp Tử Hạ.
Trong mắt bọn hắn, bóng dáng nhỏ xinh kia còn giống đàn ông hơn cả đàn ông!
Diệp Tử Hạ phẩy phẩy tay, làm như tùy tiện nói.
" Mang người của chúng ta đi mua một căn biệt thự ở tạm đi, thuận tiện tìm hiểu các thế lực đứng đầu ở đây. Khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đến đấy xem thế nào. "
Việc mở rộng địa bàn không thể một sớm một chiều là xong được.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, trước tiên phải đi thu thập thông tin cái đã.
Tài xế gật đầu như băm tỏi, không nói hai lời liền lái xe chạy mất hút. Cái tốc độ kia chắc chắn vượt quá mức quy định, vi phạm luật lệ giao thông rồi.
Diệp Tử Hạ một mình đi tìm ký túc xá, tầng bốn, phòng 402.
Vì chưa đến thời gian nhập học nên người ở ký túc xá rất thưa thớt. Phòng cô có bốn người ở chung, cô là người đến sớm nhất.
Đồ đạc hầu như đã được chuyển đến từ trước, Diệp Tử Hạ chỉ cần sắp xếp lại là ổn.
Bất quá, cô còn chưa thu dọn xong đã thấy bụng dưới đau âm ỉ. Nhẩm tính ngày một hồi, cư nhiên hôm nay cô đến kỳ.
Diệp Tử Hạ ôm bụng lục tung cái vali, rốt cuộc thì tìm thấy một cái băng vệ sinh lẻ loi nằm dưới đáy.
Diệp Tử Hạ bạo hãn!
Đúng vậy, là một cái. Duy nhất một cái!
Cô lại quên chuẩn bị sẵn băng vệ sinh rồi!
Diệp Tử Hạ nặng nề nâng miếng băng đi vào nhà vệ sinh. Xong xuôi mới cầm ví, xuống lầu, đi mua thêm.
..........
" Anh Lôi, anh có chắc là ả Diệp Tử Hạ kia đi học ở đây chứ? "
Lúc này, trong một con hẻm nhỏ gần trường đại học mỹ thuật Thanh Hòa, có gần chục người mặc đồ đen, hung thần ác sát cùng tụ tập một chỗ.
Người được gọi là anh Lôi có một vết chém ngang mặt, đang chăm chú lắp hộp đạn vào khẩu súng có gắn ống giảm thanh, vừa lắp vừa lên tiếng.
" Không sai được. Tao đã phải vận dụng các mối quan hệ để biết được thông tin này, không thể nào là giả. "
Mấy người xung quanh hung hăng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Lần này chắc chắn phải giết chết cô ta, báo thù rửa hận cho các anh em! "
" Đúng vậy, nếu không vì Diệp Môn, không vì Diệp Tử Hạ thì Hắc Hổ bang đâu có ra nông nỗi ngày hôm nay. Cậu chủ bị cô ta giết, ông chủ cũng chết theo, bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta sống sót.... "
" Hắc Hổ bang không còn nữa, chúng ta phải kéo theo Diệp Tử Hạ chôn cùng! "
" Đúng vậy! "
" ........ "
Bỗng nhiên, anh Lôi nhàn rỗi liếc mắt nhìn về phía bên đường một cái, vừa vặn bắt gặp Diệp Tử Hạ mới bước ra từ cửa hàng tự chọn, trên tay còn cầm túi nilon đen tuyền khả nghi.
Hắn nhếch miệng cười lạnh, làm cho vết sẹo trên mặt càng trở nên dữ tợn, gằn từng tiếng.
" Cô ta xuất hiện rồi. "