Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điên Tình Cố Chấp Yêu Em-2.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 2: Diệp Môn!
Diệp Môn, tổ chức mà bất cứ ai nghe danh cũng phải sợ mất mật. Trong giới hắc đạo, có một người phụ nữ được mệnh danh là nữ hoàng không ngai, bà rất ít khi lộ diện nhưng thủ đoạn tàn nhẫn cùng khả năng lãnh đạo của bà lại chấn nhiếp quần hùng, nức tiếng bốn phương.
Đúng vậy, nếu không có gì nhầm lẫn mà nói, nữ hoàng không ngai đó chính là mẹ của Diệp Tử Hạ, chủ nhân Diệp Môn.
Diệp Tử Hạ theo họ mẹ, đó là yêu cầu mà nhà ngoại đưa ra khi cha cô cầu hôn mẹ cô.
Chẳng biết nguyên do làm sao, dòng họ Diệp mỗi một thế hệ đều có rất ít con cháu.
Dưới gối ông ngoại cô chỉ có mỗi mình mẹ, mà mẹ chỉ sinh ra một đứa con gái là cô.
Bởi vì như vậy, Diệp Tử Hạ dù không muốn cũng đã trở thành người thừa kế của Diệp Môn.
Lúc này đây, Diệp Tử Hạ đang ngồi đối diện mẹ của mình, nhe răng cười hì hì đến đáng đánh đòn, có phần đắc ý dẩu môi, nói.
" Mẹ, xem con mang gì về cho mẹ này! "
Diệp Noãn ngồi vắt chân trên ghế, thân hình quyến rũ đầy đặn có lồi có lõm, gương mặt được chăm sóc cẩn thận, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nếu đứng chung với con gái, người ta còn tưởng là hai chị em.
Thực chất, số tuổi của người phụ nữ này đã gần năm mươi.
Diệp Noãn dùng khăn lụa cẩn thận lau khẩu súng mới được nhập khẩu từ Đức, liếc nhìn cô con gái xinh đẹp đầy tự hào của mình, từ tốn mở miệng.
" Để mẹ đoán xem.... cơ mật của Hắc Hổ bang chăng? "
Nghe vậy, Diệp Tử Hạ lặp tức như quả bóng bị xì hơi, lầm bầm làu bàu trong cổ họng.
" Đúng là không có gì qua mặt được mẹ. "
Diệp Noãn cười kiều mị, cất khẩu súng vào trong bao, đưa cho Diệp Tử Hạ, ý bảo cô cầm lấy.
" Từ khi con quyết định hẹn hò với cái tên Lăng Nghị vô tri kia, mẹ đã biết là sẽ có ngày này. Thế nào? Xử lý ổn thỏa rồi chứ? "
Diệp Tử Hạ cất khẩu súng vào túi, gật gật đầu.
" Chết rồi. Nhưng mà.... lần này con không dễ dàng đưa ra đồ vật đâu nha. Còn có giao dịch đó. "
Bà Diệp khẽ nhướng mày liễu, làm ra vẻ hứng thú dào dạt lên tiếng.
" Ồ? Nói đi. "
Cô xoa xoa tay, nụ cười trên môi thập phần nịnh nọt, vòng ra đằng sau mẹ yêu quý, nhẹ nhàng bóp vai cho bà, nói.
" Ây da, mẹ biết đấy. Vì cái thứ đồ chết tiệt này, con đã phải cố gắng ở bên Lăng Nghị hai năm. Rất khổ sở đúng không? Yêu cầu của con cũng chẳng có gì to tát đâu, chỉ là.... chỉ là.... cho con được đi học đại học bình thường như bao người mà thôi. "
Nói ra cũng thật là bi ai.
Diệp Tử Hạ năm nay hai mươi tuổi, trong suốt những năm tháng qua, cô chưa từng được đến trường lần nào.
Trong khi các bạn cùng chăng lứa cắp sách đi học, cô lại ở Diệp Môn tiếp nhận huấn luyện khắc nghiệt của bà mẹ " ghẻ ".
Đương nhiên kiến thức là không thể thiếu, chỉ là Bà Diệp nhất quyết mời gia sư riêng đến nhà dạy cô.
Lấy lý do là gì nhỉ?
Con gái của bà nếu như bất cẩn để lộ thân phận thì sẽ rất dễ trở thành con mồi cho các tổ chức hắc đạo khác.
Có ai mà không muốn lật đổ Diệp Môn cơ chứ?
Bà không muốn Diệp Tử Hạ gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
Thế nhưng, bây giờ đã khác rồi. Đứa con gái mà bà vẫn bao bọc đã đủ lông đủ cánh, đủ sức lực bảo vệ mình, đủ trí tuệ để giúp bà giữ gìn Diệp Môn.
Bà còn cớ gì để không cho cô đi học đây? Chung quy, Diệp Tử Hạ cũng cần phải có bạn.
Diệp Noãn còn chưa lên tiếng thì một giọng nói đã chen vào trước.
" Bảo bối của ba ba nói rất đúng. Là con gái phải vươn chí hướng lên tới đại học. Nhớ ngày xưa ấy à, ba ba cũng là một soái ca của trường, người đẹp theo đuổi vô số kể. Ba ba chỉ cần vẫy tay một cái là đã có hoa khôi sa vào lòng. Chậc chậc, nhìn kìa da trắng, nhìn kìa ngực bự, nhìn kìa chân dài,..... "
Cha của Diệp Tử Hạ bê một đĩa bánh ngọt được trang trí tinh xảo từ nhà bếp bước ra, nước miếng văng tung tóe, không ngừng ba hoa chích chòe.
Bất quá, lời nói còn chưa nói xong đã thấy lạnh cả sống lưng, khóe mắt ông liếc thấy cái nhìn đầy hàm ý của vợ mình.
Từ Tôn không dám chậm trễ, quay quắt một trăm tám mươi độ, nghiêm mặt phán tiếp.
" Đương nhiên, mấy người đấy vẫn không bằng một phần vạn của mẹ con. Nhìn ba ba bây giờ xem, còn không phải quỳ gối dưới váy của mẹ con sao? "
Nói xong, ông ân cần đem đĩa bánh ngọt để lên bàn, cầm lấy một miếng đưa lên miệng Diệp Noãn, cười lộ cả nếp nhăn.
" Noãn Noãn, đây là bánh Red Velet vị ca cao mà anh mới làm, em ăn thử xem thế nào? "
Red Velet, chiếc bánh tượng trưng cho tình yêu.
Đúng là không có chân chó nhất, chỉ có càng chân chó!
Nghề nghiệp chính của Từ Tôn là đầu bếp nổi tiếng trên thế giới.
Thắc mắc tại sao Diệp Noãn lại vừa mắt Từ Tôn ư? Đơn giản lắm, tiêu chí để cua gái của Từ Tôn chính là.... phải bắt được dạ dày của đối phương trước tiên.
Diệp Noãn chính là không thể rời xa đồ ăn của chồng làm.
Diệp phu nhân nhàn nhã ăn bánh, tay tranh thủ véo vào eo chồng một cái rõ đau. Bà nhìn Diệp Tử Hạ, nói.
" Con chắc chắn muốn đi? "
Cô nhanh chóng gật đầu, trăm phần trăm khẳng định.
" Chắc chắn! "
Điên Tình: Cố Chấp Yêu Em - Chương 2: Diệp Môn!
Diệp Môn, tổ chức mà bất cứ ai nghe danh cũng phải sợ mất mật. Trong giới hắc đạo, có một người phụ nữ được mệnh danh là nữ hoàng không ngai, bà rất ít khi lộ diện nhưng thủ đoạn tàn nhẫn cùng khả năng lãnh đạo của bà lại chấn nhiếp quần hùng, nức tiếng bốn phương.
Đúng vậy, nếu không có gì nhầm lẫn mà nói, nữ hoàng không ngai đó chính là mẹ của Diệp Tử Hạ, chủ nhân Diệp Môn.
Diệp Tử Hạ theo họ mẹ, đó là yêu cầu mà nhà ngoại đưa ra khi cha cô cầu hôn mẹ cô.
Chẳng biết nguyên do làm sao, dòng họ Diệp mỗi một thế hệ đều có rất ít con cháu.
Dưới gối ông ngoại cô chỉ có mỗi mình mẹ, mà mẹ chỉ sinh ra một đứa con gái là cô.
Bởi vì như vậy, Diệp Tử Hạ dù không muốn cũng đã trở thành người thừa kế của Diệp Môn.
Lúc này đây, Diệp Tử Hạ đang ngồi đối diện mẹ của mình, nhe răng cười hì hì đến đáng đánh đòn, có phần đắc ý dẩu môi, nói.
" Mẹ, xem con mang gì về cho mẹ này! "
Diệp Noãn ngồi vắt chân trên ghế, thân hình quyến rũ đầy đặn có lồi có lõm, gương mặt được chăm sóc cẩn thận, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nếu đứng chung với con gái, người ta còn tưởng là hai chị em.
Thực chất, số tuổi của người phụ nữ này đã gần năm mươi.
Diệp Noãn dùng khăn lụa cẩn thận lau khẩu súng mới được nhập khẩu từ Đức, liếc nhìn cô con gái xinh đẹp đầy tự hào của mình, từ tốn mở miệng.
" Để mẹ đoán xem.... cơ mật của Hắc Hổ bang chăng? "
Nghe vậy, Diệp Tử Hạ lặp tức như quả bóng bị xì hơi, lầm bầm làu bàu trong cổ họng.
" Đúng là không có gì qua mặt được mẹ. "
Diệp Noãn cười kiều mị, cất khẩu súng vào trong bao, đưa cho Diệp Tử Hạ, ý bảo cô cầm lấy.
" Từ khi con quyết định hẹn hò với cái tên Lăng Nghị vô tri kia, mẹ đã biết là sẽ có ngày này. Thế nào? Xử lý ổn thỏa rồi chứ? "
Diệp Tử Hạ cất khẩu súng vào túi, gật gật đầu.
" Chết rồi. Nhưng mà.... lần này con không dễ dàng đưa ra đồ vật đâu nha. Còn có giao dịch đó. "
Bà Diệp khẽ nhướng mày liễu, làm ra vẻ hứng thú dào dạt lên tiếng.
" Ồ? Nói đi. "
Cô xoa xoa tay, nụ cười trên môi thập phần nịnh nọt, vòng ra đằng sau mẹ yêu quý, nhẹ nhàng bóp vai cho bà, nói.
" Ây da, mẹ biết đấy. Vì cái thứ đồ chết tiệt này, con đã phải cố gắng ở bên Lăng Nghị hai năm. Rất khổ sở đúng không? Yêu cầu của con cũng chẳng có gì to tát đâu, chỉ là.... chỉ là.... cho con được đi học đại học bình thường như bao người mà thôi. "
Nói ra cũng thật là bi ai.
Diệp Tử Hạ năm nay hai mươi tuổi, trong suốt những năm tháng qua, cô chưa từng được đến trường lần nào.
Trong khi các bạn cùng chăng lứa cắp sách đi học, cô lại ở Diệp Môn tiếp nhận huấn luyện khắc nghiệt của bà mẹ " ghẻ ".
Đương nhiên kiến thức là không thể thiếu, chỉ là Bà Diệp nhất quyết mời gia sư riêng đến nhà dạy cô.
Lấy lý do là gì nhỉ?
Con gái của bà nếu như bất cẩn để lộ thân phận thì sẽ rất dễ trở thành con mồi cho các tổ chức hắc đạo khác.
Có ai mà không muốn lật đổ Diệp Môn cơ chứ?
Bà không muốn Diệp Tử Hạ gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
Thế nhưng, bây giờ đã khác rồi. Đứa con gái mà bà vẫn bao bọc đã đủ lông đủ cánh, đủ sức lực bảo vệ mình, đủ trí tuệ để giúp bà giữ gìn Diệp Môn.
Bà còn cớ gì để không cho cô đi học đây? Chung quy, Diệp Tử Hạ cũng cần phải có bạn.
Diệp Noãn còn chưa lên tiếng thì một giọng nói đã chen vào trước.
" Bảo bối của ba ba nói rất đúng. Là con gái phải vươn chí hướng lên tới đại học. Nhớ ngày xưa ấy à, ba ba cũng là một soái ca của trường, người đẹp theo đuổi vô số kể. Ba ba chỉ cần vẫy tay một cái là đã có hoa khôi sa vào lòng. Chậc chậc, nhìn kìa da trắng, nhìn kìa ngực bự, nhìn kìa chân dài,..... "
Cha của Diệp Tử Hạ bê một đĩa bánh ngọt được trang trí tinh xảo từ nhà bếp bước ra, nước miếng văng tung tóe, không ngừng ba hoa chích chòe.
Bất quá, lời nói còn chưa nói xong đã thấy lạnh cả sống lưng, khóe mắt ông liếc thấy cái nhìn đầy hàm ý của vợ mình.
Từ Tôn không dám chậm trễ, quay quắt một trăm tám mươi độ, nghiêm mặt phán tiếp.
" Đương nhiên, mấy người đấy vẫn không bằng một phần vạn của mẹ con. Nhìn ba ba bây giờ xem, còn không phải quỳ gối dưới váy của mẹ con sao? "
Nói xong, ông ân cần đem đĩa bánh ngọt để lên bàn, cầm lấy một miếng đưa lên miệng Diệp Noãn, cười lộ cả nếp nhăn.
" Noãn Noãn, đây là bánh Red Velet vị ca cao mà anh mới làm, em ăn thử xem thế nào? "
Red Velet, chiếc bánh tượng trưng cho tình yêu.
Đúng là không có chân chó nhất, chỉ có càng chân chó!
Nghề nghiệp chính của Từ Tôn là đầu bếp nổi tiếng trên thế giới.
Thắc mắc tại sao Diệp Noãn lại vừa mắt Từ Tôn ư? Đơn giản lắm, tiêu chí để cua gái của Từ Tôn chính là.... phải bắt được dạ dày của đối phương trước tiên.
Diệp Noãn chính là không thể rời xa đồ ăn của chồng làm.
Diệp phu nhân nhàn nhã ăn bánh, tay tranh thủ véo vào eo chồng một cái rõ đau. Bà nhìn Diệp Tử Hạ, nói.
" Con chắc chắn muốn đi? "
Cô nhanh chóng gật đầu, trăm phần trăm khẳng định.
" Chắc chắn! "