Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 519
Chương 519: Đưa cho ngài
Ngụy Tuấn Hay nói cách khách, thanh đao rồng này đã trở thành một bộ phận trên cơ thể của ông ta.
“Hai bên Nam Bắc chắc chắn xảy ra chiến tranh, cũng đã mấy ngày nay. Viễn Trọng Chi nói.
“Vậy sao? Vậy có thể nắm chắc được phần thắng không?” Ngụy Tuấn hỏi.
Viễn Trọng Chi đáp: “Mấy năm nay, tuy rằng, nhìn từ bên ngoài vào, hai bên đều trong trạng thái yên bình. Nhưng thực chất bên trong, hai bên vẫn luôn ngầm cạnh tranh, thực lực của cả hai cũng mạnh ngang bằng nhau.
“Nhưng mà, mấy năm nay vì chuyện tình của vợ tôi nên phía Nam của chúng ta phát triển có phần chậm hơn. Bên phía Bắc kia thì lại hiên ngang lớn mạnh như mặt trời ban trua.”
“Dù là cao thủ nào cũng ở dưới quyền bọn họ. Quân số của bọn họ cũng có thực lực tốt hơn. Nếu như chỉ đánh bừa thì phần thắng của chúng ta sẽ rất nhỏ.”
Tuy là nói thế nhưng Ngụy Tuấn cũng không có nhìn được sự lo lắng từ trên mặt của Viễn Trọng Chi.
Trường hợp lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều đã xảy ra với Viễn Trọng Chi rất nhiều lần.
Ngụy Tuấn uống một ngụm trà nói: “Tình huống hiện giờ, chúng ta không thể chống lại bọn họ được. Chỉ có thể tìm cách chia bọn họ ra rồi đánh. Không biết ông đã có dự tính gì rồi?”
Viễn Trọng Chi khẽ cười, ông ấy cũng chưa trả lời lại.
Ngụy Tuấn không hỏi nhiều, ông ta lấy ngón tay chỉ vào đầu của mình nói: “Nếu nói về việc dùng mưu kế thì sợ rằng cả Thành phố Cửu Nam này không có người nào nhiều mưu kế như ông “Thật ra, lần này tôi rất tò mò, ông sẽ nghĩ ra kế hoạch gì đây?” Viễn Trọng Chi chỉ thanh đao trong tay của Ngụy Tuấn nói: “Nếu như dùng đạo thì cả Cửu Nam này cũng không có ai vượt qua được ông “Lần trước, chơi đùa xác chết không vui lắm. Lần này, chúng ta sẽ lùa hết vào một chỗ rồi chơi một lần cho vui.”
Ngụy Tuấn hoàn toàn không hiểu rõ, ông ta không có thông minh như Viễn Trọng Chi. Ông ta chỉ thích chơi đùa với đạo nhưng khi hai người ở cùng nhau, hợp vào vừa hay thành văn võ song toàn.
“Thật ra, hai chúng ta có thể đứng từ vị trí cao ở phía Nam này để nhìn mọi việc.
Viễn Trọng Chi lắc đầu cười nói: “Chúng ta cũng đều nhiều tuổi rồi. Ông nhìn lại mình đi, ông cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi đấy. Ông đã nghĩ tới việc lập gia đình chưa hả?”
Ngụy Tuấn cười nói: “Lập gia đình sao?”
Ông ta giơ thanh đao rồng trong tay lên: “Từ sau khi có nó, tôi không có hứng thú với bất cứ thứ gì nữa.” Viễn Trọng Chi bất lực thở dài nói: “Ai cũng nói cái tên ngốc ở phía Bắc kia yêu kiếm như mạng. Nhưng tôi thấy, ông cũng giống như người ta thôi”
Nhắc tới tên ngốc yêu kiếm ở phía Bắc, trong nháy mắt, sắc mặt của Ngụy Tuấn khẽ cứng lại.
“Đã bảy năm trôi qua rồi, không biết cái tên yêu kiếm như mạng kia đã đạt tới trình độ gì rồi.” Dáng vẻ của Viễn Trọng Chi cũng trở nên nghiêm túc nói: “Bảy năm trước, ông đánh bại Bắc kiếm si. Sau đó, khiến cho Bắc Giang vương, Lương Mạnh Ngôn phải nhượng bộ lui quân về. Sau này, tuy hai bên Nam Bắc vẫn có xảy ra tranh chấp nhưng không lần nào bùng nổ với quy mô lớn.
“Hiện tại, Bắc Giang Vương lại bắt đầu rục rích, chắc chắn là tên Bắc kiếm sĩ kia đã rất nỗ lực tập luyện. Mấy ngày này, đao rồng của ông vẫn luôn khát khao được uống máu. Vậy có khi sẽ cùng tên Bắc kiếm sĩ kia quyết đấu một trận lớn sau bảy năm đúng không?”
Nói tới đây, Ngụy Tuấn nâng chén trà lên uống hết sạch: “Đúng thế! Tên Bắc kiếm sĩ kia đã tới đây rồi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Viễn Trọng Chi trầm xuống, tay đang cầm chén trà xiết chặt lại.
Vào lúc này, bên kia đình nghỉ mát có một tên người hầu đang vội vàng chạy tới bên này.
“Ông chủ, bên ngoài có một người đưa tới một bức thư. Người ta nói là đưa tới cho ngài Ngụy Tuấn.
“Mang tới đây.”
Viễn Trọng Chi còn chưa có mở miệng nói thì Ngụy Tuấn đã đưa tay ra lấy.
Người hầu kia vội vàng đưa lá thư đặt trong tay của Ngụy Tuấn.
Thư được mở ra. Bên trong có một tờ giấy, trên tờ giấy ghi: “Ba ngày sau tại đảo Thái Cực. Không chỉ là quyết định thắng thua mà còn là sự sống chết.”
Ngụy Tuấn Hay nói cách khách, thanh đao rồng này đã trở thành một bộ phận trên cơ thể của ông ta.
“Hai bên Nam Bắc chắc chắn xảy ra chiến tranh, cũng đã mấy ngày nay. Viễn Trọng Chi nói.
“Vậy sao? Vậy có thể nắm chắc được phần thắng không?” Ngụy Tuấn hỏi.
Viễn Trọng Chi đáp: “Mấy năm nay, tuy rằng, nhìn từ bên ngoài vào, hai bên đều trong trạng thái yên bình. Nhưng thực chất bên trong, hai bên vẫn luôn ngầm cạnh tranh, thực lực của cả hai cũng mạnh ngang bằng nhau.
“Nhưng mà, mấy năm nay vì chuyện tình của vợ tôi nên phía Nam của chúng ta phát triển có phần chậm hơn. Bên phía Bắc kia thì lại hiên ngang lớn mạnh như mặt trời ban trua.”
“Dù là cao thủ nào cũng ở dưới quyền bọn họ. Quân số của bọn họ cũng có thực lực tốt hơn. Nếu như chỉ đánh bừa thì phần thắng của chúng ta sẽ rất nhỏ.”
Tuy là nói thế nhưng Ngụy Tuấn cũng không có nhìn được sự lo lắng từ trên mặt của Viễn Trọng Chi.
Trường hợp lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều đã xảy ra với Viễn Trọng Chi rất nhiều lần.
Ngụy Tuấn uống một ngụm trà nói: “Tình huống hiện giờ, chúng ta không thể chống lại bọn họ được. Chỉ có thể tìm cách chia bọn họ ra rồi đánh. Không biết ông đã có dự tính gì rồi?”
Viễn Trọng Chi khẽ cười, ông ấy cũng chưa trả lời lại.
Ngụy Tuấn không hỏi nhiều, ông ta lấy ngón tay chỉ vào đầu của mình nói: “Nếu nói về việc dùng mưu kế thì sợ rằng cả Thành phố Cửu Nam này không có người nào nhiều mưu kế như ông “Thật ra, lần này tôi rất tò mò, ông sẽ nghĩ ra kế hoạch gì đây?” Viễn Trọng Chi chỉ thanh đao trong tay của Ngụy Tuấn nói: “Nếu như dùng đạo thì cả Cửu Nam này cũng không có ai vượt qua được ông “Lần trước, chơi đùa xác chết không vui lắm. Lần này, chúng ta sẽ lùa hết vào một chỗ rồi chơi một lần cho vui.”
Ngụy Tuấn hoàn toàn không hiểu rõ, ông ta không có thông minh như Viễn Trọng Chi. Ông ta chỉ thích chơi đùa với đạo nhưng khi hai người ở cùng nhau, hợp vào vừa hay thành văn võ song toàn.
“Thật ra, hai chúng ta có thể đứng từ vị trí cao ở phía Nam này để nhìn mọi việc.
Viễn Trọng Chi lắc đầu cười nói: “Chúng ta cũng đều nhiều tuổi rồi. Ông nhìn lại mình đi, ông cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi đấy. Ông đã nghĩ tới việc lập gia đình chưa hả?”
Ngụy Tuấn cười nói: “Lập gia đình sao?”
Ông ta giơ thanh đao rồng trong tay lên: “Từ sau khi có nó, tôi không có hứng thú với bất cứ thứ gì nữa.” Viễn Trọng Chi bất lực thở dài nói: “Ai cũng nói cái tên ngốc ở phía Bắc kia yêu kiếm như mạng. Nhưng tôi thấy, ông cũng giống như người ta thôi”
Nhắc tới tên ngốc yêu kiếm ở phía Bắc, trong nháy mắt, sắc mặt của Ngụy Tuấn khẽ cứng lại.
“Đã bảy năm trôi qua rồi, không biết cái tên yêu kiếm như mạng kia đã đạt tới trình độ gì rồi.” Dáng vẻ của Viễn Trọng Chi cũng trở nên nghiêm túc nói: “Bảy năm trước, ông đánh bại Bắc kiếm si. Sau đó, khiến cho Bắc Giang vương, Lương Mạnh Ngôn phải nhượng bộ lui quân về. Sau này, tuy hai bên Nam Bắc vẫn có xảy ra tranh chấp nhưng không lần nào bùng nổ với quy mô lớn.
“Hiện tại, Bắc Giang Vương lại bắt đầu rục rích, chắc chắn là tên Bắc kiếm sĩ kia đã rất nỗ lực tập luyện. Mấy ngày này, đao rồng của ông vẫn luôn khát khao được uống máu. Vậy có khi sẽ cùng tên Bắc kiếm sĩ kia quyết đấu một trận lớn sau bảy năm đúng không?”
Nói tới đây, Ngụy Tuấn nâng chén trà lên uống hết sạch: “Đúng thế! Tên Bắc kiếm sĩ kia đã tới đây rồi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Viễn Trọng Chi trầm xuống, tay đang cầm chén trà xiết chặt lại.
Vào lúc này, bên kia đình nghỉ mát có một tên người hầu đang vội vàng chạy tới bên này.
“Ông chủ, bên ngoài có một người đưa tới một bức thư. Người ta nói là đưa tới cho ngài Ngụy Tuấn.
“Mang tới đây.”
Viễn Trọng Chi còn chưa có mở miệng nói thì Ngụy Tuấn đã đưa tay ra lấy.
Người hầu kia vội vàng đưa lá thư đặt trong tay của Ngụy Tuấn.
Thư được mở ra. Bên trong có một tờ giấy, trên tờ giấy ghi: “Ba ngày sau tại đảo Thái Cực. Không chỉ là quyết định thắng thua mà còn là sự sống chết.”