Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Chương 50 Nói xong, Thẩm Văn Hào giống như là nhìn thấy quỷ, hốt hoảng chạy ra khỏi nơi này.
Lưu Ánh Nguyệt sốt ruột đuổi theo: “Văn Hào, cháu bị sao vậy, cháu bị trúng tà sao, Hào à chuyện gì cũng đều có thể thương lượng được mà?”
Nhưng mà, Lưu Ánh Nguyệt làm sao có thể đuổi kịp Thẩm Văn Hào, tên này lùn chân lại ngắn, nhưng mà lại chạy nhanh giống như một cơn gió vậy.”
“Cạch”
Trần Hùng đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn Lưu Ánh Nguyệt: “Mẹ, mẹ nhìn xem sợi dây chuyền vàng này vẫn còn đang nổi ở bên trong nồi lẩu kìa!”
Trên suốt quãng đường về nhà, Lưu Ánh Nguyệt vẫn không hiểu ra sao.
Bà ấy nghĩ không ra, vốn dĩ Thẩm Văn Hào vẫn còn đang tốt lành, tại sao sau khi đi vệ sinh lại trở nên như vậy chứ.
Lâm Ngọc Ngân thì phàn nàn: “Mẹ, đây chính là người đàn ông mà mẹ muốn giới thiệu cho con sao?”
“Mẹ muốn con vào bệnh viện tâm thần cùng với anh ta à?”
Lưu Ánh Nguyệt nhíu mày, không hiểu ra sao cả: “Trước đây Văn Hào không có như vậy, nếu không hai ngày nữa mẹ lại giới thiệu người khác cho con nhé?”
“Vẫn còn tìm nữa sao?” Lâm Ngọc Ngân giận dữ mắng: “Nếu mẹ còn làm loại chuyện không đáng tin như thế này nữa, coi chừng con trở mặt với mẹ đấy.”
“Cái con bé chết tiệt này, con lại còn dám trách móc mẹ như vậy sao.”
Lưu Ánh Nguyệt cũng tức giận: “Vậy con ở chung với thằng ăn mày này đến hết đời đi, sau này mẹ sẽ không quan tâm tới chuyện của con nữa.”
Sau trò hề này, rốt cuộc Lưu Ánh Nguyệt cũng ngừng lại, cuối cùng không có nhắc lại chuyện muốn giới thiệu bạn trai cho Lâm Ngọc Ngân nữa.
Mà Lâm Ngọc Ngân cũng bắt đầu trở nên bận rộn hơn.
Vì muốn thực hiện tốt dự án này, hầu như ngày nào cô cũng đi sớm về muộn.
Thậm chí có nhiều đêm, cô còn ngủ lại ở công ty nữa.
Mà Trần Hùng thì vẫn giống như trước đây, mỗi ngày ở nhà đều có trách nhiệm giặt giũ nấu cơm, sau đó đưa Lâm Thanh Thảo đi học.
Mấy ngày nay, mẹ vợ không ít lần làm vẻ mặt khó coi với Trần Hùng, cũng không ít lần chê anh bẩn thỉu.
Nhưng mà lâu dần, bà ấy nhìn thấy Trần Hùng cần cù chăm chỉ, mỗi lần sau khi chế anh bẩn thỉu, trong lòng bà ấy cũng hơi khó xử, sau đó thay đổi kiểu khác để đền bù cho Trần Hùng.
Đường đường là chủ của điện Đức Hoàng ở nước ngoài, bây giờ lại trở thành một người chồng chỉ biết ở nhà nấu ăn, nếu như bị cấp dưới của anh nhìn thấy, chắc chắn sẽ hoài nghi về đời người.
Nhưng mà trái lại Trần Hùng lại cảm thấy, loại cuộc sống như thế này khá thoải mái và dễ chịu.
Đồng thời, mỗi ngày nhìn thấy Lâm Ngọc Ngân chạy xe máy đi đi về về giữa công ty và nhà, Trần Hùng cũng nghĩ tới, hẳn là nên mua cho vợ mình một chiếc xe.
Sân thượng của tòa nhà tập đoàn Hiển Lâm, gió mùa thu xào xạc đã hơi se lạnh!
“Cô Tú Minh, cô đặc biệt gọi tôi tới nơi không người này có chuyện gì sao?”
Một người đàn ông trung niên đầu hói mặc vest hơn bốn mươi tuổi, nghi ngờ hỏi Lâm Tú Minh ở phía đối diện.
Người đàn ông này tên là Lý Cường, có thể coi như là một nhân vật có địa vị và chức vị cao ở tập đoàn Hiển Lâm.
Từ đầu khi Lâm Danh Sơn thành lập công ty Hiển Lâm, Lý Cường đã là nhân viên ở đây, đến nay ông ta đã làm việc ở Hiển Lâm được gần ba mươi năm, ông ta rất được tín nhiệm ở Hiển Lâm.
Bây giờ, ông ta chịu trách nhiệm kiểm tra nghiệm thu tất cả vải vóc và thành phẩm ra vào của Hiển Lâm, đây là một vị trí rất quan trọng.
Mà lần này Lâm Ngọc Ngân là người chịu trách nhiệm cho dự án, Lý Cường là người chịu trách nhiệm việc nghiệm thu hàng hoá ra vào “Chú Cường, cháu đặc biệt gọi chú tới nơi không người này, đương nhiên là có chuyện tốt mới tìm tới chú.”
Lý Cường sững sờ: “Chuyện gì vậy?”
“Dự án mà Lâm Ngọc Ngân đang chịu trách nhiệm kia, hai ngày nữa cháu muốn nhập một lô vải vào, chú là người chịu trách nhiệm nghiệm thu, xin hãy châm trước một chút.”
Sắc mặt Lý Cường bỗng thay đổi, ông ta làm công việc nghiệm thu này đã gần ba mươi năm, ông đương nhiên hiểu rõ ý của Lâm Tú Minh.
“Cô Tú Minh, việc này tuyệt đối không thể được.”
“Cô Ngọc Ngân đã đặc biệt có chỉ thị, dự án hợp tác với Hồng Vân lần này rất là quan trọng.”
“Từ nguyên vật liệu ban đầu đến thiết kế, may đo và ủi sản phẩm cuối cùng, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào”.
“Chú như thế này làm cho tôi rất là khó xử”
Lâm Tú Minh nở nụ cười lạnh lùng nói: “Lâm Ngọc Ngân cô ta là cái thá gì chứ. Chú Cường, chú cứ làm theo lời tôi nói, đến lúc đó chú cũng sẽ có không ít lợi ích đâu!”
Lưu Ánh Nguyệt sốt ruột đuổi theo: “Văn Hào, cháu bị sao vậy, cháu bị trúng tà sao, Hào à chuyện gì cũng đều có thể thương lượng được mà?”
Nhưng mà, Lưu Ánh Nguyệt làm sao có thể đuổi kịp Thẩm Văn Hào, tên này lùn chân lại ngắn, nhưng mà lại chạy nhanh giống như một cơn gió vậy.”
“Cạch”
Trần Hùng đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn Lưu Ánh Nguyệt: “Mẹ, mẹ nhìn xem sợi dây chuyền vàng này vẫn còn đang nổi ở bên trong nồi lẩu kìa!”
Trên suốt quãng đường về nhà, Lưu Ánh Nguyệt vẫn không hiểu ra sao.
Bà ấy nghĩ không ra, vốn dĩ Thẩm Văn Hào vẫn còn đang tốt lành, tại sao sau khi đi vệ sinh lại trở nên như vậy chứ.
Lâm Ngọc Ngân thì phàn nàn: “Mẹ, đây chính là người đàn ông mà mẹ muốn giới thiệu cho con sao?”
“Mẹ muốn con vào bệnh viện tâm thần cùng với anh ta à?”
Lưu Ánh Nguyệt nhíu mày, không hiểu ra sao cả: “Trước đây Văn Hào không có như vậy, nếu không hai ngày nữa mẹ lại giới thiệu người khác cho con nhé?”
“Vẫn còn tìm nữa sao?” Lâm Ngọc Ngân giận dữ mắng: “Nếu mẹ còn làm loại chuyện không đáng tin như thế này nữa, coi chừng con trở mặt với mẹ đấy.”
“Cái con bé chết tiệt này, con lại còn dám trách móc mẹ như vậy sao.”
Lưu Ánh Nguyệt cũng tức giận: “Vậy con ở chung với thằng ăn mày này đến hết đời đi, sau này mẹ sẽ không quan tâm tới chuyện của con nữa.”
Sau trò hề này, rốt cuộc Lưu Ánh Nguyệt cũng ngừng lại, cuối cùng không có nhắc lại chuyện muốn giới thiệu bạn trai cho Lâm Ngọc Ngân nữa.
Mà Lâm Ngọc Ngân cũng bắt đầu trở nên bận rộn hơn.
Vì muốn thực hiện tốt dự án này, hầu như ngày nào cô cũng đi sớm về muộn.
Thậm chí có nhiều đêm, cô còn ngủ lại ở công ty nữa.
Mà Trần Hùng thì vẫn giống như trước đây, mỗi ngày ở nhà đều có trách nhiệm giặt giũ nấu cơm, sau đó đưa Lâm Thanh Thảo đi học.
Mấy ngày nay, mẹ vợ không ít lần làm vẻ mặt khó coi với Trần Hùng, cũng không ít lần chê anh bẩn thỉu.
Nhưng mà lâu dần, bà ấy nhìn thấy Trần Hùng cần cù chăm chỉ, mỗi lần sau khi chế anh bẩn thỉu, trong lòng bà ấy cũng hơi khó xử, sau đó thay đổi kiểu khác để đền bù cho Trần Hùng.
Đường đường là chủ của điện Đức Hoàng ở nước ngoài, bây giờ lại trở thành một người chồng chỉ biết ở nhà nấu ăn, nếu như bị cấp dưới của anh nhìn thấy, chắc chắn sẽ hoài nghi về đời người.
Nhưng mà trái lại Trần Hùng lại cảm thấy, loại cuộc sống như thế này khá thoải mái và dễ chịu.
Đồng thời, mỗi ngày nhìn thấy Lâm Ngọc Ngân chạy xe máy đi đi về về giữa công ty và nhà, Trần Hùng cũng nghĩ tới, hẳn là nên mua cho vợ mình một chiếc xe.
Sân thượng của tòa nhà tập đoàn Hiển Lâm, gió mùa thu xào xạc đã hơi se lạnh!
“Cô Tú Minh, cô đặc biệt gọi tôi tới nơi không người này có chuyện gì sao?”
Một người đàn ông trung niên đầu hói mặc vest hơn bốn mươi tuổi, nghi ngờ hỏi Lâm Tú Minh ở phía đối diện.
Người đàn ông này tên là Lý Cường, có thể coi như là một nhân vật có địa vị và chức vị cao ở tập đoàn Hiển Lâm.
Từ đầu khi Lâm Danh Sơn thành lập công ty Hiển Lâm, Lý Cường đã là nhân viên ở đây, đến nay ông ta đã làm việc ở Hiển Lâm được gần ba mươi năm, ông ta rất được tín nhiệm ở Hiển Lâm.
Bây giờ, ông ta chịu trách nhiệm kiểm tra nghiệm thu tất cả vải vóc và thành phẩm ra vào của Hiển Lâm, đây là một vị trí rất quan trọng.
Mà lần này Lâm Ngọc Ngân là người chịu trách nhiệm cho dự án, Lý Cường là người chịu trách nhiệm việc nghiệm thu hàng hoá ra vào “Chú Cường, cháu đặc biệt gọi chú tới nơi không người này, đương nhiên là có chuyện tốt mới tìm tới chú.”
Lý Cường sững sờ: “Chuyện gì vậy?”
“Dự án mà Lâm Ngọc Ngân đang chịu trách nhiệm kia, hai ngày nữa cháu muốn nhập một lô vải vào, chú là người chịu trách nhiệm nghiệm thu, xin hãy châm trước một chút.”
Sắc mặt Lý Cường bỗng thay đổi, ông ta làm công việc nghiệm thu này đã gần ba mươi năm, ông đương nhiên hiểu rõ ý của Lâm Tú Minh.
“Cô Tú Minh, việc này tuyệt đối không thể được.”
“Cô Ngọc Ngân đã đặc biệt có chỉ thị, dự án hợp tác với Hồng Vân lần này rất là quan trọng.”
“Từ nguyên vật liệu ban đầu đến thiết kế, may đo và ủi sản phẩm cuối cùng, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào”.
“Chú như thế này làm cho tôi rất là khó xử”
Lâm Tú Minh nở nụ cười lạnh lùng nói: “Lâm Ngọc Ngân cô ta là cái thá gì chứ. Chú Cường, chú cứ làm theo lời tôi nói, đến lúc đó chú cũng sẽ có không ít lợi ích đâu!”